Chỗ hoa đăng, quả nhiên có một cô gái mặc váy dài màu trắng, tóc quăn dài, dáng người tinh tế, chân cũng thực thon dài, đứng đưa lưng về phía anh. Anh tiến lên một bước, vỗ nhẹ nhẹ chụp bả vai cô.
Cố Thanh Thanh liền quay đầu lại, nghi hoặc cười cười với anh.
Hình dung cô quay đầu mỉm cười như thế nào đây?
Có bài thơ cổ nói rất đúng: “Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, người kia lại lay động ở dưới ngọn đèn”.
Ánh mắt đầu tiên Lãnh Tư Thành nhìn thấy Cố Thanh Thanh, liền nhận ra cô.
Là cô gái kia! Bị xe đạp mình lái đụng vào, sau đó lại ở trên khu dạy học nhìn thấy cô dẫn múa -- té ngã một cái. Không nghĩ tới gặp nhau lần nữa, là ở trường hợp như vậy!
Cố Thanh Thanh vốn còn tưởng rằng là Từ Tử Câm hoặc là Từ Tử Bội kêu cô. Mẹ cô là người hầu nhà họ Từ, Từ Tử Câm ăn sinh nhật, mẹ cô khẳng định muốn tới chỉnh sửa, cô cũng lại đây hỗ trợ. Giúp đỡ mẹ ở trong phòng bếp vội hồi lâu, thẳng đến không lâu trước đây mới ra ngoài hít thở. Vẫn là Từ Tử Bội cười nói: “Thanh Thanh cũng là bạn của Tử Cầm, trong sân có hoa đăng, còn sẽ phóng pháo hoa, cùng nhau chơi với bọn chúng đi!”
Từ Tử Câm có một nhóm nhỏ, đều là một ít chị em có tiền có thế, đừng nói mang cô cùng nhau chơi, bình thường hoàn toàn không xem cô là người.
Cô ra biệt thự, tản bộ đi đến trong sân, nơi này tụ tập tốp năm tốp ba không ít người -- mặc kệ quen biết hay không, điểm giống nhau duy nhất là, đều rất có tiền!
Cô mới vừa đi đến bên hoa đăng, ngẩng đầu nhìn hoa đăng thật lớn. Cô và Từ Tử Câm không chỉ có cùng năm, sinh nhật cũng chỉ cách mấy ngày. Nhưng Từ Tử Câm có thể làm bữa tiệc lớn, vô số người cổ vũ cô ta. Nhưng chính mình không có tiền không thế, chỉ có thể tránh ở một bên, đến ngắm một cái hoa đăng cũng là xa xỉ.
Mà liền ở ngay lúc này, Lãnh Tư Thành đi lên tới, vỗ vỗ bả vai cô.
Lúc quay đầu lại nhìn, cô gần như không dám tin tưởng hai mắt của mình! Lãnh Tư Thành, lại có thể là anh! Sư huynh đứng ở trên khu dạy học, cao cao tại thượng, ánh mắt đạm mạc mà mê mang, tựa hồ sống ở trong “Truyền thuyết”!
Sao anh lại gọi cô, là nhìn lầm người, hay là cho rằng cô là phục vụ? Nghĩ đến đây, tròng mắt Cố Thanh Thanh, hơi hơi u ám.
Lãnh Tư Thành sửng sốt, cũng ngay lập tức nhận ra cô gái có đôi mắt cười cong cong như là trăng non, con ngươi lại thanh triệt, lấp lánh có ánh sáng.