Có lẽ là sức lực anh rút tay quá lớn, gần như với đẩy, Cố Thanh Thanh bị xô đẩy này của anh khiến bước chân hơi trật thiếu chút nữa té ngã, Lãnh Tư Thành nhận thấy được, lập tức duỗi tay qua muốn đỡ cô. Chờ phát hiện cô đứng vững vàng, hơn nữa ánh mắt nhìn tới đây, anh lập tức liền thu tay lại, biểu tình lạnh nhạt, làm bộ giống như chuyện gì đều không có phát sinh qua. Chỉ là nhàn nhạt nói: “Tôi muốn tắm rửa.”
“À, được, tôi chuẩn bị nước ấm cho anh.” Cô cũng không để ý, quay đầu lập tức giúp anh bố trí, giống như chuyện vừa rồi cô rút tay, anh đẩy cô ra, cô hoàn toàn không thèm để ý.
Nhìn thấy cô vào phòng tắm, Lãnh Tư Thành oán hận hơi nắm tay lại giơ lên cao hư hư dùng sức đánh ra một quyền!
Chính là như vậy! Lại là như vậy, mỗi lần dù anh làm chuyện tốt hay xấu, cô đều là một bộ dáng “Tương kính như băng”, nếu không phải trước khi anh tới nói một câu bảo bọn họ “Làm bộ ân ái”, sợ rằng hôm nay một chút thân cận như vậy, cô cũng sẽ không có đi?
Ở trước mặt ba mẹ anh cô còn toàn thân cứng đờ, rời khỏi ba mẹ anh, cô đã sớm hận không thể cách anh xa tám trượng, đến tay cũng hận không thể lập tức thu hồi.
Anh thậm chí, chỉ oán hận đánh ra một quyền kia, cũng không dám đánh vào trên tường, sợ cô nghe được, sợ cô biết trong lòng anh có cô, càng sợ cô -- cười nhạo tâm ý của anh! Không phải cô từng làm qua sao? Đạp chân tâm của anh dưới chân! Tựa như, tựa như khi đó vậy……
Mẹ còn muốn hai người bọn họ mau chóng sinh con, bảo anh nắm chặt thời gian.
Đó là anh không muốn sao? Là cô hoàn toàn không muốn sinh con với anh! Mỗi lần sau khi thân mật với anh, cô đều hận không thể lập tức uống thuốc ngừa thai, đều không muốn trì hoãn một phút một giây! Anh cũng là một người đàn ông, chẳng lẽ còn phải quỳ cầu cô, ban cho anh một đứa con sao?
Chậm rãi thu nắm tay trở về, hơi thở vốn đánh trống reo hò, thật lâu cũng không có hoàn toàn tiêu xuống, thẳng đến nghe được âm thanh Cố Thanh Thanh xả nước xong đi ra từ trong phòng tắm, anh ngạnh sinh sinh xoay chuyển thân thể, nhìn ngoài cửa sổ.
Cố Thanh Thanh vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lãnh Tư Thành đưa lưng về phía cô, tựa hồ không muốn nhìn cô, ánh mắt cô bỗng dưng tối sầm lại, qua nửa ngày mới nói: “Nước tắm xả xong rồi.”
Lãnh Tư Thành giống như không nghe thấy, trong phòng một mảnh lặng im. Cố Thanh Thanh ngẩng đầu, lại chuẩn bị lặp lại lần nữa, Lãnh Tư Thành chợt xoay người, bước chân thực gấp, giống như muốn sốt ruột thoát đi không gian ở chung với cô này, nhanh chóng đi vài bước, lúc đi đến bên người Cố Thanh Thanh, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô, cũng không cố ý vòng tránh cô, mà là đụng phải thật mạnh trên vai của cô, đụng thẳng đến cô lui về phía sau một hai bước.