Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Hội phượng hoàng
Editor: Ciel Míp
Nghỉ hè năm nay, Authur Weasley tiếp nhận nhiệm vụ của Hội Phượng Hoàng, bây giờ tất cả mọi người đều phải chuẩn bị đầy đủ, bắt đầu đấu tranh với bọn Death Eater. Dumbledore cũng bắt đầu lo lắng vấn đề của học trò nhà Gryffindor, không chỉ có Gryffindor, tất cả học trò ở Hogwarts đều cần được tăng mạnh cảm giác nguy cơ và ý thức cảnh giác. Bởi vậy, cụ quyết định dựa vào đề nghị của Harry, bắt đầu tuyển ra một bộ phận học trò để huấn luyện, rất tự nhiên, con của thành viên Hội Phượng Hoàng cũng sẽ được chọn, Ron Weasley cũng ở trong số đó.
Ron Weasley vừa nghe nói được vào Hội Phượng Hoàng với cha nó, tất nhiên là vô cùng vui vẻ, tưởng tượng mình tới lúc đó sẽ làm thế nào thế nào.
Hội Phượng Hoàng, đây là nơi mà Ron Weasley từ nhỏ đã nghe cha mẹ nói, nơi đó đại diện cho phe chính nghĩa. Ở ngay dưới sự dẫn dắt của vị Bạch Pháp sư vĩ đại nhất giới phép thuật, tiêu diệt Death Eater, làm một đại anh hùng... Đây là giấc mơ từ nhỏ của nó. Nhưng mà, ở nhà Weasley, anh trai của mình cả đám ai cũng đều vĩ đại, tới tận khi mình đi học, Granger con nhỏ Muggle kia cũng có thể đạt được thành tích cao như thế, còn bản thân mình thì lại... Mà nhà Weasley bần cùng cũng là nỗi đau lớn nhất lòng mình, áo chùng secondhand, sách vở secondhand, thậm chí cả lễ phục cũng là hàng secondhand... Nó luôn cảm thấy ánh mắt của đám người ngó mình tràn ngập giễu cợt!
Cho nên, khi Kẻ Được Chọn Harry Potter xuất hiện, nó tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bắt chuyện với thằng nhỏ. Khi nó phát hiện đối phương lớn lên ở giới Muggle, Ron Weasley đột nhiên có thêm mấy phần cảm giác ưu việt, nó liên tiếp thổi phồng mọi thứ về giới Phép Thuật, ở trước mặt tên nhóc, nó thấy mình y như là một học giả cái gì cũng biết! Nó sẽ trở thành người bạn đầu tiên của Kẻ Được Chọn ở Hogwarts, nó nhất định sẽ vào Gryffindor, như vậy, nếu bản thân nó có thể quan hệ tốt với thằng nhóc, nói không chừng... Chính nó cũng có thể trở thành một anh hùng! Nhưng mà... Làm cho nó trăm triệu lần không nghĩ tới là... Harry Potter lại có thể vào Slytherin! Thằng nhóc đó lại làm bạn với đám rắn độc, ở chung với đám Draco Malfoy cái thứ con của Death Eater!
Tuy rằng nó và bạn bè cùng nhà tỏ vẻ rất coi thường Kẻ Được Chọn này, nhưng... Từ tận đáy lòng nó không thừa nhận cũng không được, Harry Potter rất vĩ đại, ngay cả thành tích của Granger “Biết N thứ” cũng không hơn được tên đó, chuyện này không thể không làm nó cảm thấy ghen tị! Mà năm nay, thằng đó lại trở thành Quán Quân của Hogwarts, thậm chí còn có thể trốn khỏi tay kẻ-là-ai-cũng-biết-là-ai-đấy... trên [Nhật Báo Tiên Tri] ngập đầy công nhận khen ngợi với thằng đó, làm Ron Weasley phẫn nộ không thôi, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác: ai kêu thằng đó là Kẻ Được Chọn chứ?! Ai bảo thằng đó vừa ra sinh ra là đã đạt được vinh quang như thế chứ?
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngay trước mắt nó có một cơ hội thật tốt. Chỉ cần có thể gia nhập vào Hội Phượng Hoàng, nó có thể có cơ hội trở nên nổi bật... Haha! Ngay cả Harry Potter cũng không có cơ hội gia nhập Hội Phượng Hoàng, nó rốt cục cũng có thể nhanh hơn thằng đó một bước rồi...
Trước cửa nhà cũ Black, Authur Weasley báo cho bọn nhỏ: “Nơi này là tổng bộ tạm thời của Hội Phượng Hoàng, mấy con không được quấy rối!” Ông trừng mắt liếc qua cặp song sinh ở đằng sau, “Lúc này, Dumbledore đã hạ quyết tâm bồi dưỡng mấy đứa thật tốt, cha hy vọng mấy con không nổi cáu, phải cố gắng! Ở chung với những người khác cho tốt vào!”
“Cha à, tổng cộng có bao nhiêu người đến tham gia huấn luyện vậy ạ?” Ginny hưng phấn hỏi, “Học viện khác cũng có sao?”
“Đương nhiên, học trò của cả bốn Nhà đều tới.” Authur rút đũa phép ra gõ cửa một cái, cửa lớn kêu lên kẽo kẹt, âm thanh của kim loại va vào nhau và một cái gì đó nghe như tiếng loảng xoảng của dây xích, lập tức lạch cạch bật mở.
“Mau vào đi, mấy con.” Aurthor nhỏ giọng nói, “Đi thôi, phải cố gắng nghen...”
Mấy người đi vô đại sảnh gần như tối thui, đi qua cái cửa hiên nửa sáng nửa tối, bọn họ bước vô phòng khách sáng ngời.
“A, mấy người vô đây!” Một cái giọng quen thuộc vang lên, Sirius Black — giáo sư tiền nhiệm lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của bọn họ, xuất hiện ngay trước mắt, “Mọi người tới sớm thiệt nha, những người khác còn chưa tới nữa đó!”
“Giáo sư Black” Fred và George lập tức bay lên một trái một phải cặp vai chú, “Aha chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?! Gần đây chúng ta lại ra không ít hàng mới đó!” Ba người có thể nói là ý tưởng lớn gặp nhau, lúc ở Hogwarts quan hệ của bọn họ cũng rất tốt.
“Phải không đó?” Sirius cũng hưng phấn, “Chúng ta phải đi thử coi...”
“Khụ khụ...” Remus ở đằng sau chu ho khan một cái, nhắc chú không được quên chuyện chính.
“A! Chuyện này chúng ta lần sau lại nói...” Sirius vội vàng nói, “Chúng ta lên trước cái đi!”
Hơn mười phút sau, lại tới thêm mười mấy học trò Gryffindor và mười mấy học trò Hufflepuff, Granger đã tới trước từ lâu, cô bé một mực chỉ nói chuyện với nữ sinh cạnh người, căn bản không ngó nó một cái, trong lòng Ron Weasley đầy bất mãn: từ sau tiệc tối ngày đó, Granger không hề nói thêm với mình nửa chữ.
Thấy mọi người đều tới đông đủ, Sirius vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người có thể bắt đầu.
“Không phải nói học trò của cả bốn học viện đều tới sao? Còn người của hai nhà khác đâu rồi?” Một học trò nhịn không được hỏi.
“Học trò Ravenclaw và Slytherin do giáo sư Snape phụ trách, bọn họ học trên lầu.” Remus mỉm cười giải thích.
Có thể khỏi ở chung với tụi rắn độc kia thì thiệt là tốt quá trời... Ron Weasley nói thầm trong bụng, nghĩ tới tụi rắn độc đó thôi là ghê tởm rồi!
Trải qua một buổi sáng nặng nhọc, mọi người đều mệt tới kiệt sức, đi theo Sirius xuống lầu ăn cơm trưa. Kreacher với Bobo đang bận việc trong nhà bếp, Cừu non nướng, súp đặc, bánh rán... đồ ăn trải dài đầy bàn rất phong phú. Vừa thấy Sirius, Kreacher liền vội vàng cúi đầu nói: “Chủ nhân! Cơm trưa đã chuẩn bị xong!”
Cừu non nướng:
Súp đặc:
Bánh rán:
“Ừm...” Sirius gật đầu, “Harry đâu rồi?”
“Tiểu chủ nhân Harry còn đang họp với hiệu trưởng Dumbledore ở trên kia, Kreacher đã gọi bọn họ!” Kreacher vuốt cái lổ tai.
Lúc này, từ bên kia cầu thang dội tới tiếng bước chân, chỉ thấy mấy học trò của Slytherin và mười mấy học trò Ravenclaw bước xuống dưới. Ron Weasley ngó sơ vài lần, mấy Slytherin kia đều là học trò hổng quen, mấy người tụi Malfoy đều không có tới — cũng phải, đời sau của đám Death Eater làm sao mà xứng tới huấn luyện chứ! Nó cười khẩy một tiếng.
Snape đi cuối cùng, anh gật nhẹ với Sirius và Remus, coi như chào hỏi. Remus mỉm cười: “Severus.” Sau đó lấy khuỷu tay huých Sirius một cái, Sirius cũng chỉ có thể gật đầu một chút mà thôi.
“Thầy nghĩ... Thế thì nên đảm bảo chúng ta luôn nắm chắc thắng lợi.” Một giọng nói cơ trí vọng tới từ đằng sau, “Chuyện kế tiếp thì phải vất vả mấy cậu rồi.” Ngay lập tức, tấm áo chùng màu tím quen thuộc kia lộ ra từ góc tối, lại thấy vài bóng dáng của đám người lớn tới, Ron Weasley cũng thấy được bóng dáng cha mình, trong lòng tự nhiên có cảm giác tự hào.
“Thánh đồ đã nhập cảnh hết, thầy nghĩ qua một đoạn thời gian nữa, Hội Phượng Hoàng tốt nhất có thể gặp mặt họ một chút, cho mọi người làm quen với nhau một chút.” Người đàn ông cạnh Dumbledore nói — đúng là bạn trai trong tin đồn thổi đương nhiệm của Dumbledore, Grindelwald.
“Con đã giải quyết những tai họa ngầm lớn nhất rồi, chuyện đấu tranh anh dũng kế tiếp toàn bộ dựa vào mọi người đó.” cái giọng trong trẻo của Harry Potter vang lên, dáng người thiếu niên cao gầy xinh đẹp cũng theo đó cũng lộ ra, cặp mắt xanh biếc lóe lên tia nhìn đầy tự tin dưới ánh sáng.
Harry Potter?! Ron Weasley vừa khiếp sợ lại vừa ghen tị, sao thằng đó cũng ở đây?! Lại còn... Nó thấy những thành viên cao cấp của Hội Phượng Hoàng, thằng đó còn tham gia hội nghị chính thức nữa! Nó dựa vào cái gì chứ?!
“Sirius!” Harry cho cha đỡ đầu nhà mình một cái ôm, “Mấy ngày nay sao rồi?”
“Đều là tụi nhóc rất thông minh.” Sirius cười lớn vỗ vỗ vai cậu, “Tới đây đi, nhanh ăn cơm nào! Chú cũng đói bụng lắm rồi!”
“Hệ tiêu hóa của chó thật là tốt...” Snape hứ một cái, ánh mắt ghim chết vô cái tay – cái vuốt chó – chú khoát lên vai Harry.
“Mày —” Sirius đang muốn cãi lại, Remus cạnh bên đang thầm nín cười vội vàng kéo chú, nhét chú về trên chỗ ngồi: “Không phải cậu đói bụng sao? Nhanh ăn đi!”
Harry bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới cạnh Snape, bảo anh ngồi xuống: “Em cũng đói bụng rồi! Kreacher có chuẩn bị giúp ta Chocolate ta thích nhất không?”
“Kreacher đã sớm chuẩn bị xong hết ạ!” Con gia tinh hưng phấn trả lời.
Mấy người đều ngồi xuống, có mấy người lần đầu tiên đối mặt nhiều giáo sư như vậy, đều cảm thấy rất khẩn trương, nhưng mà coi thật ra thì Granger có vẻ thoải mái hơn nhiều, cứ nhăm nhe hỏi Sirius nội dung đã học vừa qua. Authur hơi lo lắng cho đứa con út vừa nhìn là đã thấy sắc mặt không tốt nhà mình, quan tâm hỏi: “Ron, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”
“Không, con vẫn ổn...” Ron Weasley lắc đầu, nó có nguyên cái bụng đầy dấu chấm hỏi cũng muốn hỏi cha mình, nhưng không phải là bây giờ.
Chương trình học buổi chiều, Ron Weasley gần như chả nghe được bao nhiêu, nó luôn nghĩ tới Harry Potter, nó vẫn rằng từ sau khi thằng đó vào Slytherin, hiệu trưởng Dumbledore sẽ không thể nào coi trọng thằng đó, bản thân nó gần như không hề được thấy hiệu trưởng tìm nó nói chuyện, bình thường cũng thấy tên nhóc đó ở yên mà học tập, thấy hình như cũng không quan tâm chuyện trong trường cho mấy, vì sao hiệu trưởng sẽ có thể coi trọng thằng đó như thế chứ? Bởi vì thằng đó là Kẻ Được Chọn sao? Là anh hùng nhất định sẽ đánh bại kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy? Ron Weasley nghĩ nát óc, ở dưới mắt nó mà nhìn thì, Harry Potter trừ bỏ có thành tích vĩ đại hơn mình, bình thường cũng không hoạt bát, hoàn toàn nhìn ra Kẻ được Chọn này chẳng khác học trò bình thường là mấy. Thằng đó còn lớn lên ở thế giới Muggle, hiểu biết với giới Phép Thuật gần như bằng không, rốt cục thì thằng đó thì có năng lực gì đáng giá cho hiệu trưởng chú ý được chứ? style="display:inline-block;width:336px;height:280px" data-ad-client="ca-pub-7810767730528042" data-ad-slot="1349672214"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});