Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Khai giảng...
Editor: Ciel Míp
“Vì sao mỗi năm khai giảng đều dính lúc trời đang mưa chứ!” Draco phàn nàn đi vào đại sảnh đường, Harry bấy giờ đã lười biếng ngồi ở trên bàn dài Slytherin rồi. Cậu đi nhờ Snape, trực tiếp thông qua lò sưởi âm tường đi trường học, tất nhiên không bị dính qua trận mưa to kia.
Draco ngồi xuống cạnh cậu, cầm ly ca – cao trên bàn uống một ngụm. Vị trí bây giờ của hai người hiện tại đúng là vị trí của đệ nhất và đệ nhị thủ tịch năm tư nhà Slytherin, bởi vậy, có vài học sinh xà viện chào hỏi hai người.
“Blaise còn chưa tới sao?” Harry ưu nhã uống một ngụm sữa bò, nhướng mày với những học sinh đi ngang qua, lộ ra một nụ cười hòa nhã thật thân thiện.
“Cậu ấy đang tại chỉnh trang lại gương mặt mình…” Draco trả lời, nhìn nhìn những học sinh bị nụ cười của Harry làm cho thần hồn điên đảo, cảm khái: “Chậc chậc! Đã bắt đầu câu dẫn những học sinh đáng thương rồi hả? Cậu cũng không sợ bị cha đỡ đầu trông thấy?”
“Tớ chỉ thoáng tỏ vẻ tớ rất dễ gần với mấy đứa nhóc đàn em…” Harry nhún nhún vai, “Ở đâu ra cái gì câu dẫn?”
“Merlin a… vừa rồi cái biểu lộ kia của cậu không gọi là câu dẫn?” Chờ đón chính là thiến niên có làn da chocolate ngồi xuống cạnh hai người, “Tớ thấy cậu nhất định đã tính toán tốc độ trút xuống của khóe miệng với độ khép mở của ánh mắt, sau đó câu dẫn không biết bao nhiêu thiếu nữ… Ah còn có thiếu nam, đúng không?” Blaise ưu nhã rót một chén hồng trà, nhưng ánh mắt kia rõ ràng tỏ vẻ cậu ta bội phục Harry, “Dạy tớ đi, làm sao luyện thành vậy được thế hả?”
Harry lắc đầu: “Khó mà làm được! Cậu đã là playboy của Hogwarts rồi, bị treo cổ ở cái cây nhà cậu có vô số người cả gái lẫn trai. Nếu tớ còn như lời cậu nói mà đi dạy cậu, chẳng phải là muốn lấy nhiều hơn vài cái mạng nữa hay sao?”
“Ah tiểu Harry… Sao cậu có thể nói tớ như vậy chứ?!” Blaise ôm ngực, làm ra một bộ “Cậu làm tớ tổn thương, tớ cần an ủi gấp”, ngã vào trong ngực Draco, “Tiểu xà cậu ấy khi dễ người ta kìa “
“Chết đi, sang một bên cho ta!” Draco rất thương hương tiếc ngọc đem cậu ta vứt sang một bên.
Lúc ba người đang đùa giỡn lẫn nhau, trong lễ đường đã lục tục ngo ngoe ngồi đầy người. Đại sảnh đường vẫn một bộ vàng son lộng lẫy như xưa, chén dĩa bằng vàng và cốc chân dài lòe lòe tỏa sáng dưới hàng trăm ánh nên lơ lửng giữa không trung, bốn bàn lớn thật dài ngồi đầy học sinh nói chuyện phiếm. Mà trên ghế giáo sư, các giáo sư cũng đã tới đông đủ, Dumbledore ngồi ở giữa, cặp mắt xanh đầy vui vẻ nháy nháy lóe lóe về phía Harry.
Harry giơ lên cốc nước trên tay, Dumbledore cũng giơ chén rượu lên đáp lễ cậu.
“Cậu với vị hiệu trưởng đại nhân kia qua hệ tốt vậy hồi nào thế…” Draco không hề xem nhẹ màn này.
“Trên thế giới này, không có kẻ địch tuyệt đối, cũng không có bằng hữu tuyệt đối.” Harry trả lời, mỉm cưới với Snape trong một góc, đổi lấy cái nhìn chằm chằm của đối phương.
Trên trần nhà, dấu hiệu bão tố – những đám mây màu đen và tím quay cuồng lướt qua không trung, từ bên ngoài lại vang đến một tiếng sét, một đường sét đánh xẹt qua bầu trời. Lập tức, cửa lễ đường bị mở ra, giáo sư Mcgonagall dẫn theo một đám tân sinh năm nhất đi vào, bọn nhóc đứng thành một hàng, đối mặt với những người khác cả thầy lẫn trò, rồi ngừng lại. Những học sinh mới mỗi người đều ướt đẫm, bọn họ vì rét lạnh và khẩn trương mà run cầm cập.
Sau khi lễ phân viện kết thúc, mọi người bắt đầu dùng tiệc tối. Harry vừa ăn, một bên chú ý đến trường bàn Gryffindor. Cậu rõ ràng chú ý thấy, Hermione Granger không cùng Ron Weasley ngồi chung một chỗ, mà ngồi chung với Neville Longbottom. Giữa hai người cách nửa bàn lớn — nhìn qua giữa hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Harry nhớ lại không chỉ có World Cup Granger không tham gia, mà ngay cả ngày đi mua sắm ở Hẻm Xéo ngày đó, cậu cũng không thấy bóng dáng cô nàng trong đám tóc đỏ kia. Có lẽ… Bản thân cậu hẳn là nên rút ra chút thời gian nói chuyện với cô ấy?
Sau khi một ít thức ăn còn sót lại biến mất, Dumbledore đứng lên, tiếng nói chuyện ong ong trong đại sảnh đường lập tức dừng lại, chỉ còn nghe được tiếng rít gào nhỏ và tiếng mưa gió ở bên ngoài.
Dumbledore đã bắt đầu thông báo theo thông lệ hằng năm: “Giám thị Filch nhờ thầy nói cho các trò, danh sách các vật phẩm cấm của trường trong năm nay là…” Harry mỉm cười nghiêng tai lắng nghe, cậu chờ cái tin cuối cùng kia, “… Thầy vô cùng tiếc nuối khi cho các trò biết, năm nay giải Quidditch của trường trong năm nay phải tạm dừng… Bởi vì trong tháng mười cũng có một sự kiện bắt đầu, cho nên phải hủy bỏ các trận Quidditch trong toàn năm học. Chuyện này chiếm phần lớn thời gian và tinh lực của các giáo sư — nhưng thầy cam đoan, các trò sẽ rất thích trận thi đấu này, thầy vô cùng vui mừng tuyên bố, Hogwarts, năm nay —” và… Kẻ kia đã đến…
Ngay lúc đó, một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang, cửa đại sảnh đường nặng nề mở ra. Một người đứng trên hành lang, chống một cây gậy thật dài, khoác một cái áo chùng lữ hành màu đe. Ông ta cởi cái mũ xuống, một mái đầu muối tiêu hệt như bờm sư tử màu xám thật dài rơi rũ xuống. Ông ta bắt đầu đi đến bàn giáo sư. Mỗi một bước ông đi, đại sảnh càng trở nên nặng nề với thanh âm lốc cốc, ông ta đi về phía Dumbledore. Một tia sét vạch ngang bầu trời chiếu sáng mặt của ông ta: cái mặt như bị khắc ra từ miếng gỗ mục, hơn nữa kỹ thuật điêu khắc còn không được tốt lắm. Mỗi một mảnh da trên mặt đều kết sẹo, cái miệng như miếng sắt bị cắt hổng thành một lỗ, cái mũi thì ngắn như bị thiếu một đoạn lớn. Mà làm cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất chính là mắt của ổng, một con trong đó chỉ như một hạt châu, lại vừa nhỏ vừa đen, còn con mắt khác giống hệt tiền xu, vừa lớn vừa tròn, còn là xanh da cóc. Con ngươi xanh lè không ngừng chuyển động, nháy cũng không nháy một cái, quay lên quay xuống, y như đang tìm kiếm cái gì đó.
Harry rất rõ ràng, gã đang tìm mình. Barty Crouch Con, chúng ta lại gặp mặt…
“Moody mắt điên…” Draco nhăn mày lại, “Dumbledore thỉnh cái gã điên này tới làm gì?”
“Rất hiển nhiên, chỉ có một chức vị.” Blaise cũng thu liễm lại nụ cười bất cần trên mặt, “Xem ra vị trí này tần suất đổi ca thật là rất cao ha “
Alastor Moody, cái tên này đối với đại bộ phận học sinh Slytherin đều không xa lạ gì. Gã này là Auror đã nhồi nhét vào Azkaban hơn phân nửa Death Eater hiện tại, các gia trưởng gia tộc đều đã nói với con mình. Mà bây giờ… Cái gã Auror đáng sợ này lại xuất hiện ở trước mặt mình… Không ít người đều quăng mắt về phía Harry, đối với vị Chúa cứu thế Slytherin này, vị Auror căm hận Death Eater sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?
Dumbledore chào hỏi ông ta xong, rất cao hứng mà giới thiệu: “Ta nghĩ… Có vài trò đã biết. Thầy rất tiếc khi nói cho mọi người biết, giáo sư Black từ năm nay bắt đầu nhậm chức ở sở thần sáng rồi, cho nên chúng ta lại một lần nữa nghênh đón một vị giáo sư mới — để thầy giới thiệu giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của chúng ta, giáo sư Moody.”
Trong lễ đường vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt, nhiều người vẫn đang sợ hãi cái dung nhan cổ quái xấu xí của Moody. Nhìn qua có vẻ Moody với chuyện không được nhiệt tình hoan nghênh tuyệt không thèm quan tâm, tay của lão với vào troang áo chùng lữ hành, móc ra một bình thủy tinh lớn, hít một hơi, ông ta run rẩy một hồi. Harry nhướng mày một chút với Snape trên ghế giáo sư, hai người đều hiểu rõ trong lòng.
Dumbledore chú ý tới hai người hỗ động lẫn nhau, cụ vui sướng nháy mắt mấy cái, tiếp tục nói: “Chúng ta rất vinh hạnh nghênh đón một chuyện cực kỳ trong đại và kích động vào tháng sau, đã hơn một thế kỷ nay đã không được cử hành! Hiện tại, thầy rất cao hứng mà thông báo cho các trò, Năm nay, tại Hogwarts, sẽ cử hành cuộc thi Tam Phép Thuật!”
“Cúp Tam Phép Thuật?” Draco nhíu mày, “Bộ ma pháp nghĩ sao mà làm cái trò này nhi?”
“Cúp Tam Phép Thuật thành lập ước chừng vào bảy trăm năm trước, là một cuộc thi hữu nghị giữa ba trường học ma pháp lớn Hogwarts, Dumstrang và Beauxbatons. Mỗi học trường sẽ tuyển ra một tuyển thủ làm đại biểu, ba tuyển thủ này sẽ thi đấu trong trận liên quan đến ma pháp. Ba trường học ma pháp mỗi năm năm sẽ thay phiên đăng cai một lần trận đấu, làm mọi người tán thành, đây là biện pháp thành lập liên hệ tốt nhất giữa các pháp sư trẻ. Mãi đến khi nhân số tử vong lúc đó quá nhiều, cúp Tam Phép Thuật đành không thể không bỏ dở.” Dumbledore bắt đầu giải thích cho mọi người, “Vài thế kỷ trước đến nay, mọi người đã thử khôi phục trận đấu vài lần, không có lần nào là thành công. Nhưng bộ hợp tác phép thuật quốc tế của chúng ta và bộ phép thuật thể thao cho rằng đã tới lúc nên thử làm lần nữa. Cả mùa hè chúng ta đều rất nỗ lực, cũng áp dụng tất cả các biện pháp an toàn đối với tuyển thủ bảo đảm có thể không sơ hở tý nào.”
“Không sơ hở chút nào? Lão xác định?” Draco cười lạnh.
“Ai biết được…” Harry vuốt vuốt hoài biểu trên tay, sự chú ý của cậu luôn để trên người Moody đang ở một bên. Đáng tiếc đối phương chỉ cổ quái nhìn tới nhìn lui, hơn nữa gương mặt còn vặn vẹo chí mạng, nên cũng nhìn không ra nét mặt của gã có thay đổi gì.
“Hiệu trưởng Dumstrang và Beauxbatons sẽ mang theo tuyển thủ bọn họ sàng lọc chọn lựa đến trường chúng ta trước tháng mười, nghi lễ lựa chọn ba tuyển thủ sẽ được cử hành tại Hogwarts vào Halloween. Đến lúc đó, những trọng tài công chính vô tư nhất sẽ quyết định người nào có tư cách nhất để thắng được cúp Tam Phép Thuật, mang về quang vinh cho trường học của bọn họ, ngoài ra còn có số tiền thưởng cá nhân là một ngàn galleons vàng!”
Trong lễ đường lập tức vang lên tiếng ồn ào đầy hưng phấn, ngoại trừ học sinh Slytherin. Slytherin phần lớn xuất thân quý tộc, một ngàn Galleons vàng thôi, bọn họ căn bản không để vào mắt. Nhưng … Vinh dự được tham gia thi đấu Tam Phép Thuật… Tất cả thủ tịch các niên cấp nhìn nhau, đều hiểu rõ mọi người đều coi trọng phần vinh dự này. Mấy người đều ngầm hiểu tuyển chiến lẫn nhau, phần vinh dự này không hề thấp đâu!
“Thầy biết rõ tất cả mọi người đều muốn vì Hogwarts lấy được thắng lợi ở cúp Tam Phép Thuật!” Dumbledore phất tay ý bảo mọi người im lặng, “Nhưng cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người, cho nên… Chúng ta cuối cùng nhất trí quyết định, chỉ có học sinh lớn hơn năm thứ ba trở lên mới có thể tham gia, đương nhiên, không kể cả học sinh năm thứ ba.” Cụ nháy mắt mấy cái với Harry, Harry ló ra một cái cười thỏa mãn. Cậu hiểu được ý tốt của cụ, vì để cho cậu có thể quang minh chính đại tham gia trận đấu, mà không xấu hổ với kiểu thân phận như “Tuyển thủ thứ tư”, cũng hiẻu Dumbledore cũng bỏ ra sức lực rất lớn để người của bộ hợp tác phép thuật quốc tế và bộ phép thuật thể thao đồng ý kiến của cụ.
Trong lễ đường vang lên tiếng nghị luận ồn ào, có cao hứng, cũng có tỏ vẻ bất mãn. Trên trường bàn Gryffindor, đám sư tử kia lại càng hết sức hưng phấn, Harry chú ý tới Ron Weasley oang oang cái gì đó, phỏng chừng nó cũng muốn tham gia thi đấu nha.
Dumbledore lần nữa bảo: “Đại biểu Dumstrang và Beauxbatons sẽ đến vào khoảng tháng mười, phần lớn thời gian trong năm nay đều sẽ ở chung một chỗ với chúng ta. Thầy hy vọng các trò sẽ tỏ rõ lòng nhiệt tình cho bọn họ khi dừng tại đây, hơn nữa toàn tâm ủng hộ tuyển thủ của Hogwarts. Nhưng hiện tại thời điểm không còn sớm, thầy hi vọng các trò ngày mai khi đi học sẽ có thể cố gắng tỉnh ngủ, thả lỏng nha, chuyện này rất quan trọng à, cho nên… Nhanh đi nghỉ ngơi thôi.” Cụ ôn hòa mỉm cười, đuổi mọi người vội vã trở về phòng ngủ