o0o
Snape tiến vào phòng ngủ, đã thấy Harry mặc áo ngủ của mình, leo lên giường của mình rồi. Vì giường lớn đối với cậu có chút cao, cậu dùng cả tay chân mà leo lên, thân vắt ngang, ngại ngùng cười cười với Snape. Kiện áo ngủ quá lớn theo bờ vai của cậu trợt xuống, lộ ra hơn nửa bờ vai nhỏ trắng nõn.
Snape thấp giọng đọc một thần chú, vẫy đũa phép, kiện áo ngủ ở đằng kia, lặp tức thu nhỏ lại, trở nên vừa người. Snape có chút không vui nói: “Cậu Potter, đầu óc của em đều thoái hóa đến thần chú thu nhỏ cũng quên rồi sao?”
“A?” Harry khó hiểu, Mr làm sao vậy? Vô duyên vô cớ phát cáu? Thần chú thu nhỏ mình còn chưa sử dụng thành thục, Mr không phải đã biết sao?
Snape tựa hồ cũng biết mình nói có chút quá đáng, ngữ khí hòa hoãn một chút: “Được rồi, đem chăn đắp kín cho ta!”
“A…” Harry tiến vào trong chăn lớn màu xanh lá, lộ ra cái đầu nhỏ xù lông, thấp giọng hỏi, “Mr đâu?”
“Ta đi tắm…” Snape khô cằn nói, lặp tức “ẦM” một tiếng đóng cửa phòng tắm.
Anh hận gia hỏa họ Potter! Từng tên, từng tên đều làm cuộc sống của mình trở nên rối tinh rối mù! Snape mở nước lạnh trong vòi sen, trong lòng mắng, Potter chết tiệt!
Tắm rửa xong, Snape sọt lấy áo ngủ màu đen trở về phòng ngủ, tên du côn cắt ké chết tiệt họ Potter còn chưa ngủ, cặp mắt to xanh biết đang nháy nháy nhìn mình.
Snape tức giận: “Nhìn cái gì? Ngủ nhanh lên lớp độc dược sáng mai nếu em dám muộn ta sẽ làm thịt em.
“Mr…” Du côn cắt ké mắt xanh cười hì hì, vén chăn lên, “Nhanh lên Mr em lạnh.”
“Bây giờ là tháng mười, cậu Potter!” Snape bất mãn, chẳng lẽ mình trở thành người làm ấm giường?! Nhưng vẫn nằm chết dí bên cạnh Harry.
“Đã là mùa thu, đương nhiên sẽ lạnh! Mr lại ở hầm, âm u lại ẩm ướt…” Harry bỉu môi, “Mr cũng không sợ sinh bệnh…”
“Hầm có thể giúp bảo trì độc dược.” Snape giải thích, giúp cái tên du côn cắt ké dong dài bên cạnh đắp kín mềm, “Được rồi, nhanh ngủ!” Lập tức huy động đũa phép, tắt đèn.
Bất quá cái tên du côn cắt ké này cũng không có lộ ra cái gì gọi là buồn ngủ, cậu lại bắt đầu không yên phận: “Giáo sư, thầy vì cái gì lại yêu thích độc dược như vậy?
“Cậu Poter, xem ra em đi học cũng không có chăm chú nghe giảng…” Snape thấp giọng nói, “Em đã quên những lời khai giảng năm nhất rồi sao?”
“Ta có thể dạy các trò làm thế nào để đề cao danh vọng, sản xuất vinh dự, thậm chí ngăn cản tử vong…” Harry đọc thuộc lòng đoạn thoại mình rất quen thuộc, “Như vậy… Độc dược, thực sự có khả năng ngăn cản tử vong sao?”
“Đương nhiên…” Giọng điệu Snape mang theo tự hào, “Cái này là chỗ hấp dẫn của độc dược!”
“Em nghe Draco nói, gia tộc Prince chính là Độc dược thế gia, mẹ giáo sư… đã từng dạy giáo sư không ít thứ đúng không?” Harry cẩn thận hỏi.
Snape trầm mặc một hồi, trong bóng tối Harry chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của thầy, hồi lâu, thầy rốt cục đáp: “Thật sự bà đã từng dạy ta một ít thứ thời điểm cha ta đi ra ngoài uống rượu, lúc đó chúng ta vào phòng bếp, dùng chỉ vẻn vẹn một cái vạc để chế dược cảm mạo…”
“Thực xin lỗi, giáo sư…” Harry cắt đứt hồi ức của anh, “Em… không nên hỏi…”
“Không sao cả, đã là chuyện mười mấy năm về trước…” Snape thở dài thật sâu, “Những chuyện kia ta đã nhanh quên rồi…”
Harry an ủi ôm lấy eo Snape, dúi đầu vào ngực anh, còn cọ vài cái. Snape có chút buồn cười, vỗ mông cậu, “Được rồi! Được rồi! Thành thành thật thật ngủ cho ta! Sáng mai ta sẽ không gọi em dậy, nếu đến muộn, ta xem làm sao bây giờ?!”
“Ôi…” Harry thành thành thật thật gật đầu, tay ôm eo anh lại chặt thêm vài phần, lập tức tiến vào mộng đẹp…
Trong bóng tối của hầm, Snape ngửi được khí tức thanh tân của một cậu bé thuộc về Harry, nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến bên tai, cảm nhận được cậu trong ngực mình thỉnh thoảng dụi dụi. Anh đột nhiên cảm thấy: cứ như vậy cả đời, cũng không phải tệ…
Sáng sớm hôm sau, khi Snape tỉnh lại, Harry giống như bạch tuột quấn lên người anh tướng ngủ này thật rất không Slytherin. Snape bắt đắt dĩ, đem người treo trên người mình gỡ xuống. Sau đó đứng dậy thấp giọng nói: “Harry dậy…” Vừa nói nhịn không được đưa tay vuốt mái đen trở nên không trật tự.
Harry từ trong giấc ngủ mơ màng mở mắt, cậu tựa hồ như nhìn thấy Snape trước mặt, lộ ra nụ cười đầy tình ý Snape động tác ngừng lại, nụ cười này mình đương nhiên quen thuộc, mình đã từng vô số lần trên gương mặt Harry nhìn qua, nhưng hôm nay…
“Giáo sư…” Harry mỉm cười với anh, thấp giọng nói.
Em ấy gọi mình là “Giáo sư” mà không phải là “Mr”… Snape nín thở, anh không biết phải nói gì, anh chỉ chăm chú nhìn Harry, nhìn đôi mắt lần nữa trở nên quen thuộc kia…
“…Mr?!” Ánh mắt Harry mang theo mê mang đã thanh tỉnh, “Mr làm sao vậy?” Cậu dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, đánh một cái ngáp, duỗi lưng. Quay đầu lại, cậu trông thấy Snape vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, không khỏi nghi ngờ hỏi, “Mr không sao chứ, Mr?” Mr hẳn không phải vì rời giường mà buồn bực chứ?
Ta là đại cậu xuất hiện phân cách tuyến
Sirius Black, anh là nam sinh được hoan nghênh nhất Gryffindor, có khí chất thậm chí cao hơn cả bạn tốt của mình James Potter. Có vô số nữ sinh (đương nhiên nam sinh cũng không ít) quỳ gối dưới áo chùng của anh, vì anh mà khuynh đảo điểm này ở quà tặng lễ tình nhân hằng năm có thể thấy được. Đương nhiên, anh bây giờ không thể nhìn ra nửa điểm phong phạm của mỹ nam rồi, bởi vì anh hiện tại chỉ là một chú chó mực.
Hiện tại, chú chó mực của chúng ta, Sirius Black đã đi vào Hogwarts này dưới sự giúp đỡ của mấy người bạn tốt nhiều nào về trước không ngừng phá nội quy trường học, để anh dọc theo mật đạo đi vào trường học. Anh tới đây để làm gì? Không thể nghi ngờ, là tới nhìn con đỡ đầu của mình, Chúa cứu thế Giới pháp thuật Harry Potter.
Một chú chó mực gầy trơ xương, đi là ở Hogwarts cũng không khiến bao nhiêu người chú ý, phải biết rằng, rừng cấm có không ít sinh vật vô hại chạy vào trường, một con chó càng khỏi nói. Cẩu đỡ đầu của chúng ta theo mật đạo đi tới hành lang Hogwarts. Hôm nay cuối tuần, học sinh năm thứ ba không ít người đều đi Hogsmeade, bởi vậy hành lang không có bao nhiêu người.
Cẩu đỡ đầu một đường đi thẳng, hướng về phòng ngủ Gryffindor tháp Gryffindor chạy tới. Không hề nghi ngờ, đại cẩu chúng ta rất tự nhiên cho rằng, con đỡ đầu của anh, Harry Potter nhất định là một Gryffindor chính cống. Anh đi tới tháp Gryffindor, nhưng bức họa ở cửa rất không hợp tác, Bà Béo mặt kệ ngươi là cẩu hay là người, chỉ cần có khẩu lệnh, không thì miễn vào! Đại cẩu bắt đầu gào thét, trải phải chạy loạn, nhưng mặc kệ anh làm thế nào, Bà Béo vẫn không mở cửa. Anh buông tha, vô lực dựa vào cửa lớn, nghĩ đến lát nữa có học sinh đến thì tốt rồi, như vậy, anh có thể thừa hỗn loạn chạy vào.
Merlin vẫn rất chiếu cố đại cẩu, rất nhanh, anh thấy được một cậu bé tóc đỏ cùng một cô bé tóc dài màu rám nắng đi về phía này, xem áo chùng của bọn họ, rất hiển nhiên là nhà Gryffindor.
Đại cẩu đứng lên, anh chuẩn bị theo bọn họ vào trong, anh chuẩn bị tư thế hoàn mỹ nhất, dùng cách nhanh nhất để đi vào cửa. Hai đứa nhỏ đến gần anh, tới gần, càng gần, đại cẩu bắt đầu nghe thấy tiếng họ nói chuyện: “Đám Slytherin kia thật sự là quá ghê tỏm! Bọn chúng không chỉ một lần chiếm cứ sân bóng!” Bé trai lầm bầm, “Mình nhất định phải đánh gục đám rắn kia thực đẹp mắt…” Nói thực hay, Slytherin đều là một đám rắn độc! Đại cẩu gật đầu.
“Nhưng bọn họ có giấy của giáo sư Snape.” Cô bé kia nói. Giáo sư Snape? Không phải cái tên nước mũi tinh đó chứ? Hắn như vậy mà thành giáo sư! Đại cẩu không thể tin được.
“Còn có tên Potter chết tiệt!” Cậu bé đột nhiên la lớn. “Một Chúa cứu thế, như vậy lại đi chung với đám độc xà! Mình xem nó vốn không phải là Chúa cứu thế, nói không chừng nó là người thừa kế tiếp theo của Người thần bí kia!”
“Ron! Bồ không thể như vậy mà nói người ta! Potter không có hư hỏng như vậy, cậu ấy lần trước còn nhặt sách dùm mình mà, cậu ấy không giống với bọn Slytherin kia…” Cô bé giải thích.
Potter? Chúa Cứu thế? Đại cẩu bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm… Nhưng hiển nhiên Merlin không muốn tiếp tục cấp vận may cho anh, rất trực tiếp cho anh một đả kích lớn.
“Vậy cũng không thể thay đổi sự thật nó là Slytherin chết tiệt!”
Ầm Ầm!!!! Sấm sét giữa trời quang này làm đại cẩu ngây ngốc cả buổi trời, trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ báo khẩu lệnh, tiến vào phòng ngủ. Tròng đầu anh chỉ còn duy nhất một từ: Slytherin! Slytherin! Slytherin…
Anh nghe thấy cái gì? Harry… lại là một Slytherin! Không không không! Râu Merlin, tất Merin, đồ lót Merlin, Merlin…. Cái gì cũng được, ngài chơi tôi à?!
Đại cẩu bi thương, anh vung chân hướng về phía phòng ngủ Slytherin mà chạy. Anh nhất định phải nhìn tận mắt, nếu không tuyệt đối không tin… con đỡ đầu của mình, lại là một Slytherin…