o0o
Qua mấy giờ, tóc Harry cũng làm xong. Snape tán thưởng đánh giá cậu, tóc đen lộn xộn tỉa mỏng đi rất nhiều, Spin hiển nhiên mất rất nhiều công phu mới khiến chúng phục tùng. Tóc ở trước trán hơi dài vừa đủ che đi vết sẹo trên trán cậu (Spin nhìn thấy cái sẹo này rõ ràng dừng lại một chút), tóc ngoan ngoãn phục tùng ôm lấy gương mặt nhỏ, vừa lúc lộ cái cằm cùng làn da trắng nõn, hai tai nhỏ nhuộm một tầng hồng hồng.
Phi thường đáng yêu… Snape không khỏi thừa nhận mang Harry đi cắt tóc là một chủ ý tốt, cậu hiện tại cực kỳ xinh đẹp. Chính mình có chút không chờ được hi vọng cậu mau chóng lớn lên… Nghĩ đến đây ánh mắt của anh không khỏi thâm thúy thêm vài phần.
“Thật sự là rất đáng yêu ” Spin sửa sang xong những phiền toái của Harry, “Đến đây, để chị ôm xuống…” Nói xong định hôn lên trán Harry.
“Cô Spin!” Snape nặng nề ho khan một tiếng, “Ở đây còn một khách hàng, tôi nghĩ cô không quên đó chứ?”
“Vâng, giáo sư!” Spin theo phản xạ có điều kiện lập tức ngồi thẳng lưng lên, “Em lập tức đến ngay!”
Nhân lúc Spin chỉnh lý tóc cho mình, Snape thấp giọng nói: “Harry, trò đi ra ngoài trước đi, ta biết trò muốn mua một ít đồ, một giờ sau quay lại.”
“Vâng, Mr ” Harry hưng phấn trả lời, cậu sớm kìm nén không được rồi, cậu cười vẫy vẫy tay, nhảy ra khỏi cửa.
“Tiểu quỷ vĩnh viễn là tiểu quỷ…” Snape thấp giọng nói.
Spin bên cạnh phảng phất tựa hồ không nghe được gì, vẫn mỉm cười như trước. Cho nên… anh chính là tán thưởng điểm này của Slytherin… Biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên, Snape hai mắt nhấm nghiền suy nghĩ.
Một giờ sau, thời điểm Harry vội vàng trở lại hiệu cắt tóc, cậu kinh ngạc dừng bước Mr Snape đứng ở cửa chờ cậu, nhưng mà nhìn Mr bây giờ…
“… Mr bây giờ rất không giống lúc trước…” Harry thấp giọng nói, “Mr thoạt nhìn… phi thường… đẹp trai…”
Tóc Snape ngắn đi một chút, nhưng không phải quá ngắn, tóc lay động lay lay về phía sau, lộ ra ngũ quan như khối đá cẩm thạch điêu khắc, điều này làm cho đôi mắt càng thêm thâm thúy, giống như mang theo ma lực nào đó. Tóc của anh màu đen, nhưng Spin mang thủ thuật nào đó làm chúng dưới ánh mặt trời hơi gợi lên màu đỏ tím, làm anht hoạt nhìn trẻ ra rất nhiều, nét mặt cũng nhu hòa đi không ít.
“Xem ra ta ngẫu nhiên lấy lòng mọi người rất hiệu quả, phải không?” Snape nhìn ánh mắt tán thưởng của Harry thật cao hứng.
“Đúng vậy, Mr.” Harry mỉm cười, “Mr nhìn thật tốt! Mr nhất định sẽ làm mê đảo toàn bộ gái (trai) giống như bọn nữ sinh ấy! Nói không chừng Mr sẽ trở thành giáo sư được hoan nghênh nhất Hogwarts học kỳ sao đó.”
“Ta có nên vinh hạnh vì khích lệ của cậu không, cậu Potter?” Snape dùng ngữ khí trêu trọc nói.
“Đương nhiên, ánh mắt của con chính là độc nhất vô nhị!” Harry phối hợp với anh dùng ngữ khí cao ngạo nói, đồng thời đem đầu ngẩng cao, “Không biết ngài có nguyện hạ mình làm bạn cùng ta quay về Hogwarts không, vị thân sĩ anh tuấn này?”
“Ta rất vinh hạnh hộ giá tiểu vương tử của chúng ta.” Snape điểm trán cậu một chút, “Severus Snape vì ngài cống hiến sức lực.” Nói xong duỗi một tay ra.
“Ngài phải bảo vệ ta thật tốt, vị tiên sinh này.” Harry vươn tay đặt lên tay anh, “Đây là trách nhiệm của ngài.”
“Ta sẽ hộ tống ngài an toàn quay về tòa thành.” Snape dùng ngữ khí mang vẻ cung kính nói.
Ngày nghỉ lễ Giáng sinh, khoa trương một chút mà nói, Slytherin chỉ sợ chỉ có một mình Harry lưu lại trường, cậu cũng thật an nhàn vui vẻ. Cậu thật ra rất hưởng thụ niềm vui sinh hoạt một mình này.
Sáng sớm lễ Giáng sinh hôm nay, Harry vừa tỉnh, cậu thấy chân giường chồng chất các món quà số lượng không nhiều lắm, nhưng so với ở nhà Dursley thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi. Cậu sửa sang đầu tóc, bò tới chân giường, bắt đầu mở những món quà kia.
Cậu đầu tiên mở ra một cái hộp màu đen, mặt trên là chữ cao gầy tiêu chuẩn của Snape: Giáng sinh vui vẻ, Harry.
Kỳ quái, quà Giáng sinh Mr không phải đã đưa cho cậu sao? Cậu nghi hoặc mở hộp ra, ở trong là một quyển sách giáo khoa độc dược cũ, bên trong kèm theo một tờ giấy, trên đó là nét chữ quen thuộc: đây là sách giao khoa của ta lúc đi học, bên trong có một ít tâm đắc trong học tập, tặng nhóc, hi vọng nhóc có thể sử dụng để thực hành tốt.
Là sách giáo khoa Mr từng dùng… Harry lập tức lật ra, ở trang đầu tiên có viết một câu: quyển sách thuộc về Half Blood Prince. Half Blood Prince? Là nick nam của Mr lúc còn đi học? Harry lại lật vài tờ, trong trang sách ở những chỗ trống đều chằng chịt những chữ lớn nhỏ, đều là quá trình chế tác độc dược. Con nhất định sẽ lợi dụng thật tốt! Harry nghĩ xong, thò tay lấy một cái hộp khác gói bằng giấy màu rám nắng, mặt trên có mấy chữ viết tháo: Tặng Harry Hagrid. Bên trong là một ống sáo thô ráp bằng gỗ, hiển nhiên là do Hagrid dùng dao tự chế. Harry thử lấy ống sáo thổi một cái, âm thanh có chút giống tiếng cú mèo kêu.
Một bao rất nhỏ chứa một tờ giấy viết: Chúng ta thu được tin tức của mày, hiện tại đưa quà giáng sinh cho mày Dượng Vernon cùng dì Petunia. Bên cạnh miếng băng keo trong suốt dán một đồng 50 xu. Cũng không tệ lắm, Harry cười một chút, tối thiệu bọn họ còn nhớ tặng quà cho mình. Bất quá cậu có chút hiếu kỳ, bọn họ làm thế nào để đem quà gửi cho mình, cũng không thể dùng cú mèo nhỉ? (Vòng: kỳ thật ta đang đọc quyển một, cảm thấy chỗ này thật kỳ quái)
Zabini cũng đưa cậu một hộp quà, là một hộp chocolate nhân rượu giá cả xa xỉ, cậu quyết định một lát sẽ ăn.
Chỉ còn lại một hộp cuối cùng, cái này rất nhỏ và nhẹ, mặt trên không có ký tên. Harry không dám mở ra vạn nhất, đây là cái bẫy thì sao? Do dự một lát cậu quyết định đi tìm Mr.
Hiện tại hơn sáu giờ, bên ngoài rất lạnh. Harry vội mặc quần áo, áo khoát ngoài cũng không mặc, cằm cái bọc nhỏ vọt tới hầm.
Con rắn trên cửa lười biếng quấn trên một nhánh cây, trông thấy Harry đến, ngáp một cái: <<Ngươi đến rồi… Giáo sư còn chưa rời giường đâu… Hắn tối qua cả đêm làm độc dược.>>
“Da rắn Châu Phi!” Harry đọc khâu lệnh, <<Nhanh mở cửa, nhanh lên!>>
<<Thực là không có kiên nhẫn, không biết ngươi thế nào tiến vào Slytherin…>> rắn nhỏ một bên phàn nàn vừa mở cửa ra.
“Mr Mr…” Harry xông vào cửa kêu ầm. Snape gần đây ngủ rất ít, từ lúc cậu ở cửa nói chuyện đã tỉnh, anh khoát bộ áo ngủ lên, nhìn tiểu tử xông vào hầm không khỏi nghĩ có phải mình quá sủng cậu rồi không? Đây là hầm của mình, không phải phòng ngủ của nhóc!
“Chú y lời nói hành vi của nhóc, cậu Potter.” Snape từ phòng ngủ đi ra. Vài lọn tóc dài phủ lên mặt anh, tăng thêm vẻ nhếch nhác của áo ngủ lỏng lẻo, Harry nhìn vẻ lười biếng của anh không khỏi đỏ mặt, sau đó lập tức chuyển chủ đề: “Mr, con nhận được một món đồ không có tên!”
Snape đương nhiên biết rõ cái kia là do Dumbledore đưa đến, không khỏi cười thầm trong lòng: Dumbledore, xem ra lần này cụ thất sách rồi, nhóc này là một Slytherin, Slytherin cẩn thận! Nhóc cũng sẽ không như một Gryffindor tùy tùy tiện tiện mở cái bọc kia ra.
Snape chau mày, thoáng đánh giá Harry: “Áo khoác của nhóc đâu? Đừng nói với ta nhóc muốn trở thành băng điêu Encarnacion trang trí trước của Slytherin.” Anh vỗ tay một cái, lò sưởi lập tức dấy lên ngọn lửa ôn hòa, sau đó anh ném một kiện áo khoát ngoài lên người cậu.
Harry cười cười, đem áo khoát ngoài màu đen khoát lên người. Áo này hiển nhiên đối với vóc người nhỏ nhắn của cậu mà nói là quá lớn, vạt áo kéo dài chấm đất, cậu không thể không cuốn lay áo lên mấy tầng.
“Gói đồ đâu?” Snape nói, tiếp nhận gói đồ Harry đưa tới. Trước dùng đũa phép dò xét tượng trưng cũng không có ác chú đương nhiên không có, sau đó xé mở gói kia. Một vật giống với nước mềm nhẵn trong suốt trược xuống, rớt trên mặt đất, lòe lòe sáng.
“Đó là cái gì?” Harry ngồi xổm xuống, nhặt vật kia lên, cảm thụ cái cảm giác thật giống nước.
“Áo tàng hình, vật này của cha nhóc…” Snape có chút chán ghét nói ra, đem tờ giấy bên trong đưa cho cậu.
Harry mở tờ giấy ra: Thời điểm cha con qua đời đã đưa thầy Áo tàng hình này, bây giờ giao lại cho con, lợi dụng nó cho tốt nhé, Giáng sinh vui vẻ. Cậu nhăn nhăn mày: ‘Lợi dụng cho tốt?’ Cậu nghĩ nghĩ, đem Áo tàng hình đưa cho Snape, “Mr, cho Mr, Mr có thể dùng nó tuần tra ban đêm để bắt học sinh không nghe lời.”
“Cho ta?” Snape nhíu mày, “Nhóc không muốn dùng? Có vật này, Hogwarts đối với nhóc sẽ không có bí mật, nhóc nghĩ thông suốt?”
Cái này đích xác hấp dẫn rất lớn, Harry nghĩ nghĩ, nhưng lắc đầu: “Mr so với con vẫn là sử dụng nó tốt hơn, cho Mr.”
Snape nhìn đôi mắt không hề giữ lại của đứa trẻ này, cười nhẹ một tiếng: “Trước để ở chỗ của nhóc, đến lúc cần, ta sẽ mượn của nhóc.” Nhìn Harry cất kỹ Áo tàng hình, anh đứng lên nói: “Nhóc còn chưa ăn điểm tâm? Ta mang cho nhóc một ly sữa bò ấm, thuận tiện cho gia tinh mang bữa sáng tới.
Snape nhìn Harry uống xong sữa bò, chính mình về phòng thay đồ. Đổi quần áo xong, anh nhìn thấy mấy món quà ở chân giường, một cái đóng gói thật hoa lệ, dĩ nhiên là của Lucius đưa tới, anh nhíu lông mày. Anh tìm kiếm một chút, đã tìm thấy một cái được gói màu xanh lá, có tên Harry, mở ra.
Đó là một cái bút lông bằng lông vũ chế tác thập phần tinh xảo, không biết có phải lông ngỗng không, vị trí lông vũ rất chỉnh tề, ngòi bút cũng được đánh bóng loáng. Harry rõ ràng chú ý bút của mình cũ kỷ đó là Lyli tặng cho mình, ngược lại không phải mình nhớ cái gì, chỉ là thói quen sữ dụng thôi. Snape mở tờ giấy bên trong ra: Tặng giáo sư cái con thích nhất!
Thích nhất sao? Snape lộ ra nụ cười, xem ra, mình phải đổi bút rồi