Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Dark mark xuất hiện...
Editor: Ciel Míp
oOo
Còn lại một tháng này, Harry cùng Snape trôi qua vô cùng vui sướng, Harry mỗi ngày làm trợ thủ, nấu cơm cho anh, làm anh không khỏi sinh ra một loại cảm giác giống như họ trở thành vợ chồng già. Hai người phối hợp rất tốt, tiến triển của việc chế tác độc dược cũng rất nhanh, trong khi không để ý gì thì đã qua hơn nửa tháng rồi.
Nắng sớm xuyên thấu qua bức màn bắn vào trong phòng, trên giường thiếu niên trở mình, rút vào bên trong ngực người đàn ông. Cậu cảm thấy đầu ngón tay ấm áp của đối phương vuốt ve tóc của mình, sau đó đứng dậy đi xuống giường. Anh ấy đi làm cái gì chứ… Harry mơ mơ hồ hồ mà nghĩ. Ngay lập tức, bức màn được mở ra, ánh mặt trời sang lạn thoáng cái chiếu rọi vào mỗi góc giường. Harry mơ mơ màng màng xoa mắt, còn chưa kịp thích ứng ánh sáng ánh sang ôn hòa kia đã bị người ôm vào trong ngực, chờ đón chính là một nụ hôn nồng nhiệt mà phảng phất vui sướng nhè nhẹ.
“Ưm… Sev…?” Harry mơ mơ màng màng hỏi, thanh âm mang theo giọng mũi nhuyễn nhu, cậu phối hợp ôm cổ người đàn ông, môi hé mở, cảm thụ được đầu lưỡi anh thăm dò vào trong miệng của mình.
“Sáng sớm tốt lành…” Harry mở mắt ra, mắt mèo ngọc bích trong suốt còn mang theo tia buồn ngủ mơ hồ, trên gương mặt mang theo chút sắc đỏ ửng lười biếng sau giấc ngủ, phớt lên màu phấn hồng mà khỏe mạnh.
Snape phát ra một tiếng cười khẽ, môi mỏng nhẹ nhàng rơi xuống trán Harry: “Sáng sớm tốt lành, Harry.”
Harry thoả mãn híp mắt liếc đôi ngươi đen kia, càng thêm quấn chặt cánh tay trên cổ Snape, đem đầu chôn ở trong cổ đối phương, thỏa mãn cọ xát. Đây đã từng là chuyện mà cậu chỉ có thể hằng kỳ vọng, có thể tỉnh giấc từ trong ngực của anh, trao đổi lẫn nhau nụ hôn chào buổi sớm, cuộc sống cùng nhau, vĩnh viễn cùng một chỗ… Nghĩ như vậy, nụ cười trên khóe miệng cậu bé lại lớn ra vài phần, giống con mèo nhỏ meo meo bình thường làm nũng trong ngực anh.
Người đàn ông rất hài lòng làm nũng của đối phương, anh điều chỉnh tư thế, để cậu nhóc càng tập trung làm ổ ở vai mình, làm cậu càng thoải mái hơn chút: “Nên dậy rồi…”
“Ừm…” Harry gật gật đầu, “Ôm em lên…”
“Okay…” Snape thở dài, cam tâm tình nguyện ôm lấy cậu, nhịn không được lại nghiền nát môi của cậu nhóc một phen.
Harry rửa mặt xong, sửa sang lại ăn mặc cho tốt, đi xuống phòng bếp dưới lầu. Trên bàn bày biện một phần bữa sáng đơn giản: trứng chiên, Thịt xông khói, bánh mì nướng phết bơ. Snape đang ngồi ở bên cạnh bàn xem báo chí, trước mặt anh bày một phần bữa sáng giống như đúc, đã ăn dở một nửa.
“Anh làm?” Harry hơi giật mình, đút một khối bánh mì nướng vào miệng, hương vị vẫn còn vương vít lại.
“Chẳng lẽ ta sẽ bỏ mặc mình chết đói sao?” Snape dùng một loại khẩu khí đương nhiên nói, đột nhiên nhăn mày lại.
“Làm sao vậy?” Vẫn chú ý đến đối phương Harry đã nhận ra tâm tình của anh có biến hóa.
Snape ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm trọng, đem báo trong tay đưa cho cậu: “Xem đi… Tin mới nhất!”
Harry khó hiểu tiếp nhận [Nhật báo tiên tri] trong tay anh, cúi đầu xem, đập vào mắt là tiêu đề chính diện: [Cảnh khủng bố ở World Cup Quidditch], bên cạnh còn đính vào một bức ảnh chụp sống động dấu hiệu đen bay lên trên một ngọn cây, dấu hiệu đen lòe lòe sáng lên trong bức ảnh: đây là một cái đầu lâu cực lớn, giống như do ánh sáng xanh lục tạo thành, còn có một đầu rắn chui ra từ miệng đầu lâu đó, giống như cái lưỡi rắn. Toàn bộ dấu hiệu phát ra màu xanh lá, ở trên nền trời màu đen bao la rất nổi bật, giống hệt một chòm sao mới.
Harry vội vàng quét mắt chỉnh phần đưa tin, thấp giọng đọc “… Bộ phạm phải sai lầm lớn… Phạm nhân vẫn chưa bị bắt… An toàn bị đe dọa… Pháp sư hắc ám không thể kiềm chế tác loạn điên cuồng không thể kiềm chế được… Sỉ nhục của Quốc gia…”
Cậu ngẩng đầu, “Không viết rõ chuyện đã xảy ra sao?”
“Những tin tức này sẽ không xuất hiện trên báo chí.” Snape rót cho mình một chén hồng trà, “Đến lúc cái tên cẩu đần kia trở về, em có thể đi hỏi một chút việc… chuyện cụ thể đã xảy ra.”
Harry cúi đầu tiếp tục xem báo, sau đó lớn tiếng đọc lên một đoạn: “Nếu theo như tin tức từ những nữ và nam pháp sư — người mà bọn họ đã từng ở bìa rừng nín thở nghe được — chúng ta có thể đoán trước được những cam đoan lần nữa từ Bộ Pháp Thuật, họ rất đau lòng, rất thất vọng. Một quan viên của bộ sau khi Dấu hiệu đen lộ diện đã từng xuất hiện qua, công bố không ai bị thương, sau đó cự tuyệt tiết lộ bất cứ tin tức gì khác. Thanh minh này phải chăng có thể lý giải lời đồn nói một giờ sau đó có rất nhiều người bị chuyển di, việc này còn phải đợi xem xét sau.” Cậu khép báo lại, “Một quan viên của bộ? Phỏng chừng chính là Aurthor Weasley — xem ra hai người bọn họ vẫn bị cuốn vào chuyện này rồi. Anh có liên hệ Dumbledore chưa?”
Snape rất rõ ràng “Hai người bọn họ” trong miệng cậu là ai: “Ta đang chuẩn bị đi.” Nói xong, đứng dậy đi về phía lò sưởi âm tường ném vào một nhúm bột Floo, “Đúng rồi, nghĩ biện pháp liên hệ cái tên cẩu đần kia đi, lên tiếng hỏi gã chừng nào trở về, chúng ta nên đi bái phỏng một chuyến.” Nói xong, anh biến mất trong lò sưởi âm tường.
Giữa trưa, lúc Snape trở lại, Harry đã dùng song mặt kính liên hệ với Sirius. Sirius đối với việc được con đỡ đầu quan tâm rất vui vẻ, rất nhiều chuyện nói qua song mặt kính cũng nói không rõ ràng được, chú cam đoan sau khi trở về sẽ giải thích thật kỹ cho Harry.
“Hiệu trưởng nói như thế nào?” Harry chú ý tới vẻ mặt Snape cũng không phải qúa ngưng trọng, biết rõ tình thế cũng không vượt ra ngoài dự tính của hai người.
“Chuyện này không tính là đại sự gì, Albus nói ông ta đã liên hệ Fudge rồi, tóm lại… Cùng trí nhớ trước kia không có gì khác quá lớn, cụ ấy bảo chúng ta đừng lo lắng.” Snape ngồi vào bên người Harry, “Chỉ là… khác đi một việc…”
“Chuyện gì?” Harry tò mò hỏi.
Snape lộ ra một nụ cười cổ quái: “Grindelwald vượt ngục rồi…”
“… Chuyện cụ thể đã xảy ra là ta nghe Aurthor nói lúc sau, ông ta nói, con của ổng, thì là cái thằng nhóc luôn thích tìm Harry gây phiền toái Ron Weasley làm mất đũa phép của nó. Lúc phát sinh chuyện Death Eater tập kích, nó mới lèm nhèm mà đi tìm, Lại thấy cái… lại thấy được cái dấu hiệu đen kia…” Sirius nhún nhún vai, “Kỳ thật cũng không thể xem như lỗi của thằng nhóc kia! Ai bảo nó vừa vặn xuất hiện tại đó chứ?! Kết quả là… Nó đã bị mười mấy cái bùa Choáng đánh trúng! Khá may là Aurthor kịp thời chạy đến đã tiến hành làm sáng tỏ, cứu được một mạng của nó. Về sau phát hiện cây đũa của Ron Weasley bị ném ở trong bụi cây, tính ra còn có cái con gia tinh nhà Barty Crouch ở chung một chỗ với cây đũa phép! Hơn nữa thần chú đảo chiều biểu hiện thực sự cây đũa phép kia bắn ra Dark Mark, Barty Crouch lúc ấy còn tức giận đến không tả nổi…”
“Chỉ có một mình Ron Weasley ở đó?” Harry nhăn mày lại, “Cái kia… Hermione Granger không ở chung chỗ đó sao?”
“Hermione Granger? Sao con sẽ nhắc tới cô nhóc? Cô nhóc căn bản không có tới mà?!” Sirius lắc đầu, “Cô bé là Muggle, phỏng chừng căn bản không biết chuyện World Cup á.”
Hermione không có đi World Cup… Harry hình như đã có chút hiểu rõ tư tưởng tiểu nữ phù thủy. Đời này thiếu đi mình ở chính giữa làm chất dung hòa, hai người kia căn bản không có biện pháp hợp nhau. Cho dù người ở bên ngoài thấy bọn họ là bạn tốt, nhưng ở giữa chỉ sợ đã đầy vết rách rồi…
“Gia tinh kia thế nào?” Snape khó được không châm chọc, mà bình tĩnh mà đặt câu hỏi — đương nhiên, đây rất có thể là vì tác dụng phụ của cái vị lão pháp sư tóc trắng ngồi đối diện anh kia.
Sirius nhún nhún vai: “Còn có thể như thế nào đây? Một bộ y phục đã là xử phạt nhẹ nhàng nhân từ nhất của Crouch — nghĩ lại lúc ông ta đối xử với con ruột của ổng năm đó kìa!”
“Ron Weasley hiện tại thế nàorồi?” Harry dời chủ đề.
“Vẫn còn ở St’ Mungo.” Sirius nói, “Nhưng thương thế không nghiêm trọng lắm, nghe nói đã tỉnh, coi như tới cuối tháng có thể xuất viện.”
Dumbledore ăn một khối chanh đường: “Coi ra… Năm nay chỉ sợ không được yên bình rồi… Sirius, tháng sau,cậu mới đi làm ở bộ thần sáng phải không?”
“Đúng vậy.” Sirius gật gật đầu, “Chính là mấu chốt ở chỗ này… Tôi cũng không phải quá tình nguyện đi đâu…”
“Nhưng mà… Sự kiện kia… Cậu hẳn là cũng nghe nói chứ?” Dumbledore hàm hồ hỏi, “Đến lúc đó ta để Scrimgeour đem cậu phái đến Hogwarts, Hogwarts nhất định phải tiến hành đề phòng nghiêm mật!”
“Tôi hiểu rõ…” Sirius nhìn Harry một cái.
Stop! Thần bí như vậy làm gì?! Harry trong lòng châm chọc, cũng trừng ông cụ đối diện một cái liếc: không phải là thi đấu Tam phép thuật sao? Con đã sớm biết rồi!
Dumbledore nháy mắt mấy cái: Harry, phải biết rằng, bảo trì thần bí là một trong những chuyện người già thích làm nhất đó nha!
Hàaa…! Bảo trì thần bí… Harry trong lòng cười trộm, đến lúc tình nhân cũ của thầy tới tìm, con coi thầy còn bảo trì được thần bí của thầy không?!
“Harry!” Sirius bổ nhào vào trên người Harry, “Còn có vài ngày nữa đi học rồi… Con sẽ trở lại ở vài ngày nha?! Để cha đỡ đầu nhìn thật kỹ con…”
Harry lén la lén lút trao đổi ánh mắt với Snape bên cạnh: “Được rồi! Con cũng muốn ở chung với Sirius nhiều hơn…”
Sirius cao hứng cười to, ném cho Snape một ánh mắt: “Thật tốt quá… Chú nhất định sẽ chăm sóc con thật là tốt…”
Snape khinh thường phun ra một hơi, cho dù anh biết rõ Harry là muốn lưu lại xử lý chuyện hộp dây chuyền Slytherin, nhưng trong nội tâm vẫn tránh không được nổi lên một hồi không thoải mái.
Thừa dịp Sirius đi chuẩn bị phòng trong nhà cho Harry, Harry lộ ra mỉm cười: “Hiệu trưởng… Ngài có tin tức… của vị tiên sinh nào đó không?”
Dumbledore hơi bất an ho khan một tiếng: “Cái này… A! Harry, chuyện mấy ông già chúng ta con vẫn không nên hỏi nhiều là tốt hơn ha…”
Còn là chuyện của mấy ông già?! Harry nhún nhún vai: “Con chỉ là… Ở lần đầu tiên đi nước Đức trước đó cùng cụ ta tâm sự, thuận tiện nói chuyện tình hình gần đây của thầy mà thôi… Sao mà cụ ấy lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ ha…” Nói xong, còn nhìn đối phương một cái.
Tiếng ho khan của Dumbledore, cụ liếc nhìn vào người sói, vội vàng đứng dậy: “A… Remus! Ta… Ta nghĩ ta phải đi! Hogwarts rất nhanh là khai giảng rồi, ta còn có một chồng việc phải xử lý nữa…”
“Hiệu trưởng giọng ngài không thoải mái sao?” Remus chú ý tới cụ vừa rồi luôn ho khan.
“Không có việc gì… Chanh đường quá ngọt mà thôi…” Dumbledore thanh thanh hắng giọng, “Severus, thầy cũng cùng đi nha — sẽ quấy rầy Harry cùng Sirius cha con đoàn tụ nha?!”
Cái lão ong mật chết tiệt này! Đây là tiếng lòng đồng thời cất lên của Harry cùng Snape.