Những người khác: “…”
Bàn tay đang muốn bắt mạch cho nàng của Vân Chỉ Phong lập tức ngừng giữa không trung, không biết nên dừng ở chỗ nào.
Hắn ngơ ngác nói: “No quá?”
Tống Nam Thời yếu ớt: “Việc này nói ra thì dài lắm, chúng ta quay về rồi nói. Hiện giờ việc quan trọng nhất chính là ai trong các ngươi có thuốc tiêu thực?”
Mấy người nhìn nhau, trong lúc nhất thời bó tay không có cách.
Nói đến giải độc hoàn, hầu như bọn họ đều có thể lấy trong nhẫn trữ vật ra ba bình, nhưng thuốc tiêu thực này…
Mà Tống Nam Thời nói được hai câu này, lại “ai ui” một tiếng rồi ôm bụng, vẻ mặt càng đau khổ hơn.
Vân Chỉ Phong thấy thế, sắc mặt lập tức càng căng thẳng hơn, nhìn vẻ mặt đau đớn của Tống Nam Thời, trong giây lát hắn cũng không rảnh quan tâm là trúng độc hay là ăn no, lập tức tiến lên, nói: “Ta đưa ngươi tới y quán trước.”
Sau đó làm động tác muốn cõng nàng.
Tống Nam Thời thấy thế thì biến sắc, vội vàng nói: “Đừng cõng! Đừng cõng!”
Nàng cảm thấy hiện giờ bụng đã không thể chịu đựng được bất cứ va chạm nhẹ nào, chứ đừng nói lưng Vân Chỉ Phong còn cứng như vậy.
Vân Chỉ Phong thấy vậy chỉ tạm dừng một chút, sau đó bế ngang Tống Nam Thời lên, đi nhanh về phía y quán.
Tống Nam Thời: “…”
Nàng cảm thấy không đến ngày mai, nửa cái thành này đều biết có một nữ tu ở phủ Tông chủ no đến mức không đi nổi.
Nàng định giãy giụa: “Ta cảm thấy ta vẫn ổn, chỉ là ăn hơi nhiều thôi, tiêu hóa một lát là được rồi.”
Vân Chỉ Phong đánh một đòn chí mạng: “Ta sẽ trả tiền đại phu.”
Tống Nam Thời: “…”
Vậy nàng không còn gì để nói.
Nhưng nàng vẫn muốn tìm đồng bọn của mình, giãy giụa quay đầu, nói: “Còn tiểu sư muội nữa, tiểu sư muội cũng không ăn ít hơn ta…”
Tầm mắt dừng lại ở đằng sau, không khỏi ngơ ngác.
Chỉ thấy lúc này tiểu sư muội ăn không ít hơn nàng đang tung tăng nhảy nhót đi theo sau bọn họ, nghe thấy Tống Nam Thời nhắc tên mình, ngây người nhìn lại, nghiêng đầu: “Sư tỷ gọi muội à?”
Sức sống tràn ngập khắp nơi, cực kỳ khỏe mạnh.
Nhìn dáng vẻ nhảy nhót của nàng ấy, Tống Nam Thời còn đau thay, nhưng nàng ấy giống như không bị làm sao.
Tống Nam Thời không khỏi câm lặng.
Tầm mắt nàng dừng trên bụng tiểu sư muội.
Nơi đó phẳng lì như chưa bao giờ tống vào đó tám bát cơm lớn.
Tống Nam Thời bắt đầu hoài nghi liệu ở đó có cái động không đáy nào không.
Tiểu sư muội còn đang hoang mang: “Sư tỷ?”
Tống Nam Thời lạnh mặt quay đầu: “Hiện giờ không có việc gì.”
Hóa ra đây là vai chính.
Ăn cơm còn lợi hại hơn người khác.
Y quán cách phủ Tông chủ không xa, mấy người rất nhanh đã tới.
Một đám người đông đúc bọn họ, sắc mặt ai cũng căng thẳng, trong đó có một nữ tu còn đang ôm bụng được người ta bế, vẻ mặt sống dở chết dở.
Y giả trong quán lập tức kinh ngạc.
Hắn ta đứng dậy bước nhanh tới, giọng nói trở nên gấp gáp: “Làm sao vậy? Thai nhi bất ổn à? Có thấy máu không?”
Mọi người: “…”
Tống Nam Thời ôm bụng: “…”
Bước chân Vân Chỉ Phong lập tức dừng lại, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng y giả lại không cảm nhận được tình thế khó xử của hắn, thấy hắn chậm chạp, tự dưng nổi giận, mắng mỏ: “Ngươi là trượng phu của nàng? Ngươi ngây ngốc làm gì? Còn không mau đặt nàng lên giường? Hài tử được mấy tháng rồi? Thấy máu không?”
Hắn ta nói rồi sờ mạch tượng của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cảm thấy mình hoàn toàn không thể nằm được nữa, ngồi dậy trong cơn hấp hối, nhảy dựng khỏi lồng ngực Vân Chỉ Phong, vô cùng lo lắng đi xuống.
Đại phu kia thấy “thai phụ” còn dám hành động như vậy, sắc mặt thay đổi.
Mà Tống Nam Thời cũng thật sự ăn không tiêu, khi nhảy xuống thì dạ dày bị chấn động, sắc mặt cũng thay đổi.
Đại phu kia thấy thế bất chấp dạy dỗ “thai phụ” mà hét lên với học trò của mình: “Còn thất thần làm gì! Lấy ngân châm của vi sư ra đây!”
Tống Nam Thời cảm thấy nếu hôm nay y giả thật sự lấy ngân châm kia làm gì nàng, vậy sự trong sạch của nàng sẽ lập tức bị hủy hoại.
Nàng cũng không màng cơn đau bụng, tiến lên hai bước đã nắm được cánh tay của y giả.
Dưới ánh mắt kinh hãi của y giả nhìn qua, nàng nở một nụ cười, nói: “Đại phu, ta không có thai.”
Tầm mắt y giả hoài nghi dừng trên bụng Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời lập tức buông cánh tay đang ôm bụng, nói: “Chỉ là ta ăn no quá thôi.”
Y giả giận dữ: “Ngươi đang nói ngươi ăn no rồi tới đây trêu chọc ta?”
Tống Nam Thời: “… Không, ý của ta là, ta thật sự ăn no quá.”
…
Một lát sau, y giả xụ mặt ấn huyệt vị tiêu thực cho Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời yên lặng như gà không dám nói lời nào.
Vân Chỉ Phong ở cạnh bèn cẩn thận đề nghị: “Đại phu, ngài xem có cần kê mấy viên tiêu thực hoàn không?”
Sắc mặt y giả kia càng xấu hơn: “Các ngươi là tu sĩ, ta không cần ấn huyệt vị cho nàng thì chỉ chốc lát nữa nàng đã tự tiêu hóa hết rồi. Đừng lãng phí tiêu thực hoàn của ta, không bằng ngươi bảo tức phụ ngươi sau này ăn ít đi.”
Hai người: “…”
Tống Nam Thời không biết nên giải thích thế nào với lão nhân này, nếu nàng không mang thai, vậy đương nhiên cũng không phải tức phụ của ai.
Nàng chỉ có thể cười xấu hổ.
Lúc này y giả cũng đã ấn huyệt xong, bảo nàng đứng lên hoạt động.
Tống Nam Thời đứng dậy, quả thật cảm thấy tốt hơn nhiều.
Nàng quay đầu nói lời cảm ơn, nhưng nhớ ra sư muội mình cũng ăn không ít, tuy rằng bây giờ chưa bị làm sao, nhưng rốt cuộc vẫn lo cho sư muội mình, bèn kéo Úc Tiêu Tiêu qua cho y giả xem.
Y giả bắt mạch cho nàng, kinh hãi: “Này!”
Tống Nam Thời cũng hoảng sợ: “Làm sao vậy, làm sao vậy? Tiểu sư muội bị làm sao?”
Y giả thở gấp nói: “Trời! Ta làm nghề y cả đời chưa từng thấy ai khỏe mạnh như vậy.”
Lại hỏi nàng: “Đúng rồi, ngươi muốn cho ta xem cái gì?”
Tống Nam Thời: “… Không, không có gì.”
Thời buổi này, sức tiêu hóa của nhóm vai chính đều bắt đầu khỏe vậy à?
Y giả cảm thấy nàng khó hiểu, không nói với nàng nữa, quay đầu giảng dạy cho Vân Chỉ Phong, bảo hắn coi chừng “tức phụ”, đừng để ăn nhiều như vậy nữa.
Vân Chỉ Phong theo bản năng liếc nhìn Tống Nam Thời, đụng phải ánh mắt Tống Nam Thời.
Hai người đều không khỏi ngẩn ngơ.
Y giả bên cạnh còn bất mãn nói: “Các ngươi muốn nhìn thì về nhà đóng cửa mà nhìn, ngươi có nghe ta nói không đấy? Trông chừng tức phụ ngươi!”
Tống Nam Thời nhanh chóng rời mắt, mặt Vân Chỉ Phong hơi đỏ lên.
Hắn nghĩ thầm cần giải thích một chút về mối quan hệ giữa Tống Nam Thời với hắn nhưng miệng lại nói: “Được, ta sẽ trông chừng nàng.”
Lúc này y giả mới hài lòng.
Tống Nam Thời lại nhanh chóng quay đầu nhìn hắn.
Sau đó hai người cứ như vậy đối mắt với nhau, hai mặt nhìn nhau.
Những người trong cuộc khác cũng hai mặt nhìn nhau, Giang Tịch theo bản năng muốn mở miệng giải thích, bị chính nhị sư muội vả vào mặt ngã xuống đất.
Hắn không thể hiểu nổi bò dậy thì thấy người khởi xướng không thèm nhìn hắn, đôi mắt vẫn đảo qua đảo lại giữa Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong.
Giang Tịch: “??”
Không phải muội đẩy huynh sao? Muội nhìn bọn họ làm gì?
Tống Nam Thời không hiểu sao thấy hơi xấu hổ, không nhịn được gãi mặt, theo bản năng dời mắt, mở miệng nói: “Nếu đã xong, chúng ta về trước…”
Còn chưa nói xong thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào, mấy người theo bản năng quay đầu thì thấy một tu sĩ mặc đồ đệ tử Hợp Hoan Tông hai mắt đỏ ngầu vọt vào từ ngoài cửa. Đám người ở cửa y quán thấy thế vội vã tránh né, mà có một lão già và một hài tử không tránh kịp, mắt thấy sắp bị người kia tông vào.
Giang Tịch cách cửa gần nhất, dưới tình thế cấp bách giơ tay ném kiếm ra ngoài, trọng kiếm giống như ám khí, trực tiếp đánh bay tu sĩ kia ra ngoài.
Ông lão kia ngơ ngác ôm cháu gái mình, kinh hãi còn chưa bình tĩnh lại được.
Lúc này bọn Tống Nam Thời đã đi ra ngoài, học đồ thấy thế nhanh chóng kéo ông lão kia vào, cũng chưa kịp hoàn hồn.
Người kia rõ ràng là muốn đi về phía y quán bọn họ, hơn nữa hắn ta là tu sĩ, một đám bọn họ là phàm nhân, hôm nay nếu như không có nữ tu ăn no căng đến đây xem bệnh thì…”
Học đồ rùng mình, quay dầu đi xem sư phụ mình, lại thấy sư phụ mình đang vuốt râu cau mày xem tu sĩ nằm trên mặt đất kia.
Sau đó ông ấy nói: “Đây là… tẩu hỏa nhập ma.”
Cùng lúc đó, Giang Tịch đã ấn tu sĩ đang đánh loạn xạ xuống, Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua tu sĩ mắt đỏ ngầu, nói thẳng: “Tẩu hỏa nhập ma.”
Tống Nam Thời nghe thấy từ này thì trong lòng run lên, theo bản năng nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong, lúc này mới nhìn về tu sĩ kia.
Tu sĩ này đúng là “Mắt đỏ ngầu” đúng nghĩa, cả hai mắt, đồng tử phiếm hồng.
Hắn ta giống như một con thú mất đi lý trí, bị Giang Tịch đè xuống vẫn không ngừng giãy giụa, miệng phát ra tiếng gào rống không ý nghĩa.
Hơn nữa sức lực người này rất lớn, dựa vào tu vi và sức lực của Giang Tịch, trong quá trình đè xuống, đều suýt nữa vô ý bị hắn ta hất ra.
Những người khác tránh xa không dám lại gần, tiểu sư muội thấy thế lập tức đi qua hỗ trợ, sau đó tu sĩ có thể lực vô cùng lớn kia đã bị tiểu sư muội ấn xuống không thể động đậy chỉ với một tay.
Đến cả những y giả đang cầm dây thừng muốn tới giúp nhìn thấy còn ngẩn người.
Tống Nam Thời thấy bọn họ hợp lực đè tu sĩ đang bị tẩu hỏa nhập ma, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tâm tình trở nên phức tạp.
Tẩu hỏa nhập ma.
Tống Nam Thời ở Tu Chân Giới đã lâu như vậy rồi, chưa từng nhìn thấy tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nàng lại có ấn tượng sâu sắc với từ “tẩu hỏa nhập ma” này.
Bởi vì lúc bắt đầu đi vào thế giới này, khi nàng còn có ấn tượng sâu với “nguyên tác”, Vân Ma trong nguyên tác chính là sau khi tẩu hỏa nhập ma thì chuyển qua tu ma đạo, trở thành ma đầu vai ác.
Cũng may, hiện giờ Vân Chỉ Phong đã không còn là Vân Ma trong nguyên tác nữa.
Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đi qua giúp họ ấn tu sĩ kia lại, lúc này y giả cũng đã tới, thấy thế nhíu mày, nói: “Các ngươi đè hắn ta lại, ta chẩn trị cho hắn ta thử xem.”
Tống Nam Thời theo bản năng hỏi: “Tẩu hỏa nhập ma cũng có thể chẩn trị sao?”
Y giả thuận miệng nói: “Phải xem thần thức của hắn ta còn lại bao nhiêu. Nếu hắn ta còn hai phần lý trí, vậy vẫn còn cách. Nếu lý trí không còn… năng lực của ta có hạn, cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng ta thấy hắn ta bị tẩu hỏa nhập ma còn không quên chạy về phía y quán, chắc rằng vẫn còn chút lý trí.”
Tống Nam Thời lập tức nhường chỗ cho y giả, y giả kia muốn chẩn trị, đột nhiên có giọng nói vang lên bên ngoài đám người: “Khoan đã!”
Mọi người theo bản năng dừng lại, không khỏi nhìn ra bên ngoài.
Một đám đệ tử Hợp Hoan Tông thở hồng hộc đứng ngoài đám người, thấy bọn họ vây quanh đệ tử bị tẩu hỏa nhập ma, lập tức căng thẳng: “Các ngươi cẩn thận chút, hiện giờ sức lực hắn ta rất lớn, tính công kích rất mạnh, sẽ giả vờ nằm im sau đó vùng lên đả thương người. Các ngươi từ từ lui về sau, chúng ta đến…”
Lời còn chưa dứt thì thấy tu sĩ kia giãy giụa, các tu sĩ khác thấy thế sợ hãi, vội vàng tiến lên, dường như cho rằng ngay sau đó họ sẽ phải nhìn thấy huyết án.
Ai ngờ Úc Tiêu Tiêu thấy nhiều tu sĩ xa lạ vây quanh như vậy, trong sự hoảng sợ quên không khống chế sức mạnh, sức lực vô cùng lớn kia đã lập tức ấn tu sĩ đang nhập ma xuống đất lần nữa.
Tu sĩ nhập ma “a” một tiếng rồi nằm liệt giữa đường ngay lập tức.
Cũng không biết đã chết hay chưa.
Mọi người: “…”
Đệ tử Hợp Hoan Tông hoảng sợ nhìn Úc Tiêu Tiêu đè tu sĩ nhập ma chỉ với một tay.
Úc Tiêu Tiêu hoảng sợ nhìn những người xa lạ đang tiến đến.
Hai bên như lâm đại dịch.
Tống Nam Thời: “…”
Nàng còn sợ tiểu sư muội không cẩn thận giết chết người, không có tiền bồi thường, vừa kéo tiểu sư muội, vừa ném tu sĩ nhập ma mới bị tiểu sư muội ấn xuống cho bọn họ, mỉm cười: “Chúng ta gặp chuyện bất bình, nếu người tông môn các ngươi đã tới, chúng ta đi trước đây.”
Sau đó mang theo người rời đi, sợ nhóm người này muốn đòi tiền bọn họ.
Đệ tử Hợp Hoan Tông: “…”
“Đúng là lực sĩ.”
Có người lẩm bẩm.
…
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ quay về nơi ở, tất cả mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Khương Viên nghe thấy động tĩnh đi ra, thấy dáng vẻ chật vật của họ, không khỏi lo lắng nói: “Không thuận lợi à?”
Tống Nam Thời thở dài: “Thuận lợi, chỉ là quá kích thích, mạo hiểm.”
Sau đó một đám người ngồi xuống, lúc này Vân Chỉ Phong mới hỏi: “Tống Nam Thời, tại sao khi các ngươi đi ra… ừm, lại no căng như vậy?”
Tống Nam Thời không đáp, mà hỏi bọn họ trước: “Khi các ngươi ở phủ Tông chủ, có ai có cơ hội hành động không?”
Mọi người liếc nhau, đều lắc đầu.
Vân Chỉ Phong: “Bên cạnh tiểu tông chủ luôn có người đi theo.”
Chư Tụ nói: “Tỷ chỉ là người quét rác, phải ở cùng một nhóm người khác, hơn nữa được yêu cầu không cho phép ra ngoài một mình, nếu cần thì phải đi cùng người chung nhóm ra ngoài.”
Giang Tịch: “Huynh cũng thế.”
Tống Nam Thời như suy nghĩ điều gì, nói: “Chẳng lẽ Thược Dược phu nhân kia đang nghi ngờ chúng ta?”
Khương Viên nghe xong lại lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không, bà ta không hoài nghi các ngươi.”
Khi mọi người nhìn qua, nàng ta nhàn nhạt nói: “Bà như vậy với tất cả mọi người.”
Thấy mọi người khó hiểu, nàng ta càng nói kỹ hơn: “Từ hơn một năm trước khi lão Tông chủ bị chết dưới lôi kiếp, Thược Dược phu nhân đã hơi…”
Nàng ra suy nghĩ, nói: “Không quá bình thường. Trước kia bà ta là một nữ tử rất dịu dàng, tốt bụng, tuy rằng bà ta giám sát trượng phu, hài tử hơi chặt, nhưng bà ta không phải người Hợp Hoan Tông, đằng sau không có tông môn, không có cảm giác an toàn cũng là điều bình thường…”
“Khoan đã.” Tống Nam Thời ngắt lời: “Thược Dược phu nhân không phải người Hợp Hoan Tông?”
Khương Viên nói: “Đúng vậy bà ta được lão tông chủ đưa vào, nghe nói trước kia ở trấn Hải Ấp nhưng chưa bao giờ ra khỏi nhà, cũng không có ai từng gặp bà ta. Sau khi gả vào Hợp Hoan Tông cũng ru rú trong nhà.”
Tống Nam Thời như suy nghĩ điều gì: “Vậy bà ta tu gì?”
Khương Viên lắc đầu: “Chưa có ai từng thấy bà ta ra tay.”
Tống Nam Thời trầm tư một lát, nói: “Vậy ngươi nói tiếp đi, tại sao bà ta không bình thường?”
Khương Viên thở dài, nói: “Sau khi lão Tông chủ chết, bệnh đa nghi của bà ta càng nghiêm trọng hơn, cảm thấy người Hợp Hoan Tông muốn hại mẹ con bọn họ. Trước kia khi lão Tông chủ còn sống, bọn họ đều ở Hợp Hoan Tông. Sau khi lão Tông chủ chết, bà ta lập tức vào phủ Tông chủ, hơn nữa còn thay hết hạ nhân trong phủ, đuổi đi không ít người có liên quan tới Hợp Hoan Tông, cũng không cho tiểu tông chủ nhìn thấy nhóm Trưởng lão, cảm thấy bọn họ sẽ gây bất lợi với tiểu tông chủ.”
Nàng ta không nhịn được nói: “Thật ra các Trưởng lão không muốn tiểu tông chủ kế vị hoàn toàn là do tiểu tông chủ còn quá nhỏ tuổi, tu vi thấp, hơn nữa…”
Nàng ta không nói nên lời.
Vân Chỉ Phong vô cảm nói: “Đầu óc cũng không tốt.”
Khương Viên lập tức kinh hãi nhìn qua: “Sao ngươi biết?”
Vân Chỉ Phong: “… Ngươi tiếp tục đi.”
Khương Viên bèn nói: “Sau khi các Trưởng lão buông lỏng thì phải chuẩn bị điển lễ kế vị, theo lý là về Hợp Hoan Tông, nhưng bà ta vẫn không chịu đi, khăng khăng muốn chuẩn bị ở phủ Tông chủ, lúc này mới có nhiều đệ tử Hợp Hoan Tông vào phủ Tông chủ hỗ trợ. Nhưng bà ta cũng không yên tâm với đệ tử Hợp Hoan Tông, mấy người một nhóm không được hành động đơn độc, còn có người của bà ta theo dõi, chủ ý là giám sát, các đệ tử Hợp Hoan Tông làm việc cũng không thoải mái.”
Nàng ta thở dài: “Cho nên đừng nói là các ngươi, đệ tử Hợp Hoan Tông ở trong phủ của bà ta cũng có đãi ngộ này. Bà ta hoàn toàn bình đẳng hoài nghi mọi người.”
Tống Nam Thời không khỏi tặc lưỡi.
Khi ở chung nàng đã biết bệnh đa nghi của phu nhân này có hơi nặng, nhưng thoạt nhìn vẫn là người bình thường, ai ngờ hóa ra bệnh đa nghi nghiêm trọng như vậy.
Mọi người nghe xong đều không khỏi trầm tư, Vân Chỉ Phong lại hỏi: “Cho nên có liên quan gì tới việc các ngươi ăn no căng ở phủ Tông chủ à?”
Tống Nam Thời liếc hắn một cái, mỉm cười nói: “Có liên quan rất nhiều.”
Nàng nói: “Chúng ta ngồi ở đó ăn một canh giờ, ăn cho tới bữa tối, có tiếp xúc với đệ tử trong phủ tới dùng bữa.”
Khương Viên nghe vậy lập tức phấn chấn: “Các ngươi nghe được gì rồi?”
Tống Nam Thời cũng không vòng vo, nói thẳng: “Hai sư huynh đệ của ngươi, khi ở trong phủ có quan hệ không tệ với hộ vệ, trước khi mất tích, bọn họ đã từng được hai thị vệ nhờ cậy, thay bọn họ trông nhà kho một đêm, còn hai thị vệ kia nhân cơ hội này trốn khỏi phủ uống rượu. Ngày hôm sau, sư huynh đệ ngươi đã ra khỏi phủ vì hẹn đánh nhau rồi mất tích, hai tên thị vệ kia cũng bị đuổi đi vì không làm tròn trách nhiệm.”
Khương Viên đột nhiên ngồi dậy: “Đuổi đi? Trùng hợp vậy sao?”
Tống Nam Thời nhún vai: “Hiện chỉ nghe tin vậy, chỉ có thể là trùng hợp.”
Khương Viên lập tức hỏi: “Hai thị vệ kia ở đâu?”
Tống Nam Thời: “Nghe nói sau khi bị đuổi đi đã rời Hải Ấp về quê, ngươi cũng không thể tìm thấy bọn họ ở đây.”
Khương Viên cắn răng nói: “Ta không tin!”
Nàng ta nhanh chóng nói: “Ta đã nói rồi! Dù hai người bọn họ không đúng mực thế nào cũng không thể vào thời điểm Thược Dược phu nhân nghi thần nghi quỷ như vậy còn không màng chức trách của mình chuồn ra ngoài đánh nhau. Ta không tin có sự trùng hợp như vậy! Chẳng lẽ Thược Dược phu nhân…”
Tống Nam Thời lập tức “Này” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không có chứng cứ thì đừng nói bậy.”
Khương Viên bình tĩnh hơn chút.
Sau đó nàng ta hỏi: “Các ngươi chuẩn bị làm gì tiếp?”
Tống Nam Thời: “Đương nhiên là tìm cơ hội thăm dò nhà kho kia. Cho dù sư huynh đệ ngươi thật sự có liên quan tới Thược Dược phu nhân, vậy bà ta ra tay cũng cần có lý do. Trước đó bọn họ chỉ làm một chuyện khác người như vậy, ta sẽ bắt đầu điều tra từ đó.”
Khương Viên đứng bật dậy: “Các ngươi cứ việc làm, chỉ cần bọn họ có thể sống sót quay về, ta có thể tăng tiền nhiệm vụ lên gấp đôi so với ban đầu.”
Tống Nam Thời: “Được thôi!”
Thấy Khương Viên đã bình tĩnh hơn chút, nàng nghĩ đến gì đó rồi lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay chúng ta có đụng phải một đệ tử Hợp Hoan Tông bị tẩu hỏa nhập ma, ngươi biết không?”
Ai ngờ Khương Viên lại nói: “Lại một người nữa?”
Tống Nam Thời híp mắt: “Lại?”
Khương Viên giải thích: “Nửa năm trước có một đệ tử bị tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ còn đang bị sư tôn hắn nhốt lại. Không được, ta phải đi xem…”
Nàng ta nói rồi vội vàng rời đi.
Tống Nam Thời như suy tư điều gì.
Chờ lấy lại tinh thần thì thấy một đám người đang nhìn mình.
Tống Nam Thời ngơ ngác: “Sao vậy?”
Giang Tịch nói trước: “Sư muội, hiện giờ chúng ta ở phủ Tông chủ đều không thể tự do hành động, việc thăm dò nhà kho này, không dễ làm lắm.”
Tống Nam Thời bật cười.
Nàng nói: “Cho nên, đã tới lúc đại sư huynh lên sàn rồi.”
Giang Tịch căng thẳng: “Muội muốn huynh đơn thương độc mã đột nhập nhà kho?”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng mỉm cười, nhìn hắn như thể đang quan tâm người thiểu năng trí tuệ.
Sau đó nhẹ nhàng nói: “Nghĩ gì vậy?”
“Muội muốn huynh nhanh chóng thăng chức, đi đến nội viện đổ phân cho thị vệ.”
Giang Tịch: “…”
Đây không phải con đường Long Ngạo Thiên hắn nên đi.