Tống Nam Thời không nghe thấy câu tiếp thì cả người khó chịu, thúc giục: “Ngươi mau nói một trăm tám một ly!”
Vân Chỉ Phong không nói, hắn buột miệng thốt ra nói: “Một trăm tám? Một trăm tám mươi linh thạch á? Đắt vậy? Đây là rượu Ngọc Dịch cung đình nhà ai? Cung đình Yêu tộc à?”
Tống Nam Thời: “...”
Hắn trưởng thành rồi! Hắn từ một đại thiếu gia không dính khói lửa phàm tục trưởng thành một nam nhân tốt cần kiệm quản gia.
Nàng hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi quan tâm gì rượu Ngọc Dịch cung đình nhà ai! Ngươi nói là được rồi!”
Vân Chỉ Phong dường như còn bắt bẻ rượu Ngọc Dịch cung đình một trăm tám mươi linh thạch một ly này.
Tống Nam Thời liếc mắt lườm sang.
Vân Chỉ Phong: “... Một trăm tám một ly.”
Cả người Tống Nam Thời thoải mái.
Nàng đánh nhịp: “Đây là ám hiệu của chúng ta.”
Vân Chỉ Phong: “... Được.”
Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được. Hắn thấy Tống Nam Thời nhấc chân tiếp tục về phía trước thì lập tức đuổi kịp, nhỏ giọng nói: “Tống Nam Thời, một trăm tám mươi linh thạch một ly rượu thật sự không ổn. Linh tửu cũng không đắt như vậy. Rất có thể là kẻ lừa đảo.”
Tống Nam Thời vừa đi vừa cười nói: “Đúng là kẻ lừa đảo.”
Vân Chỉ Phong càng thêm khó hiểu.
Kẻ lừa đảo? Là kẻ lừa đảo đã lừa gạt Tống Nam Thời à?
Nhưng hắn rất nhanh phủ định suy nghĩ này.
Không thể nào! Tu Chân Giới, người có thể lừa linh thạch từ trong tay Tống Nam Thời còn chưa sinh ra.
Vân Chỉ Phong cau mày.
Tống Nam Thời thấy thế không khỏi cười nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng là xuất thân thế gia đại tộc nhỉ? Ngươi chưa từng uống loại rượu ngon trong truyền thuyết một bầu rượu gạo một bầu vàng à?”
Vừa dứt lời, nàng hận không thể cắn rớt đầu lưỡi mình.
Mình đoán được Vân Chỉ Phong xuất thân thế gia đại tộc thì thôi. Người ta không nói rõ xuất thân của mình, ngươi đoán lung tung cái gì? Khoe khoang mình thông minh à?
Nàng lập tức muốn nói sang chuyện khác: “Hiện tại chúng ta...”
Vân Chỉ Phong lại như không phát hiện, ung dung nói: “Đúng là xuất thân thế gia đại tộc.”
Tống Nam Thời khựng lại, không khỏi nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Hắn thật sự không phát hiện hay là... thật ra hắn cũng không để ý việc nàng biết.
Tim Tống Nam Thời đập đột nhiên nhanh hơn.
Nàng có bệnh đa nghi nặng, chuyện không liên quan đến mình thì tránh xa xa.
Lòng phòng bị của Vân Chỉ Phong nặng.
Hai người như vậy thích hợp nhất với tình cảm quân tử nhạt như nước hoặc là làm bạn bè ngoài mặt.
Chính giờ này phút này, Tống Nam Thời lại bỗng có một loại cảm giác quen thuộc như bọn họ đang thử điểm mấu chốt của nhau.
Tống Nam Thời nghĩ vậy, tim không khỏi đập nhanh hơn, đầy đầu đều là adrenalin tăng cao sinh ra suy nghĩ không lý trí.
Giống như ở chiến trường đối mặt đối thủ nguy hiểm nhất, hơi vô ý sẽ vạn kiếp bất phục, nàng vừa lạnh lùng lý trí đánh giá vừa trào ra cực hạn hưng phấn từ cực hạn nguy hiểm.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè liên tưởng tràn ngập trong đầu mình.
Sau đó nàng ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì.
Tống Nam Thời: “...”
Móe! Thật biến thái.
Mà lúc này Vân Chỉ Phong lại đầy đầu là “Ta vốn dâng tấm lòng cho ánh trăng sáng”, một lòng muốn cho Tống Nam Thời càng hiểu biết về mình hơn, không hề biết trong lòng Tống Nam Thời đang có suy nghĩ biến thái gì.
Hắn đắn đo một lát, nói: “Thật ra ta chưa bao giờ uống rượu.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Đêm qua là lần đầu tiên ta uống rượu.”
Hắn nói vậy, Tống Nam Thời không khỏi nhớ đến đêm qua mình rót rượu cho hắn, dưới vẻ bình tĩnh của hắn là sự tò mò khó nén.
Trước khi bưng chén rượu lên, hắn thậm chí còn cẩn thận ngửi ngửi.
Trong đầu nàng không kiềm được xuất hiện dáng vẻ Vân Chỉ Phong khẽ ngửi chén rượu.
Tống Nam Thời: “...”
Trong đầu!
Đã tê rần! Trước kia sao nàng không phát hiện mình biến thái như vậy?
Tống Nam Thời lập tức khụ một tiếng, cũng quên luôn tâm trạng “Thận trọng từ lời nói đến việc làm” của mình, nghiêm trang hỏi: “Trước kia ngươi cũng chưa từng uống rượu à? Kiếm tu hẳn không kiêng rượu gì nhỉ? Vậy lúc ngươi và bạn bè chơi với nhau thì làm gì? Không thể cùng nhau luận võ chứ?”
Vân Chỉ Phong chần chờ một lát, nói: “Trước kia, ta không có bạn bè gì.”
Cho nên cũng không có ai có thể uống rượu cùng hắn.
Một đám người tụ ở bên nhau cười đùa say đến bất tỉnh nhân sự giống đêm qua là lần đầu tiên trong đời Vân Chỉ Phong.
Vì thế lần này Tống Nam Thời thật sự kinh ngạc.
Trước kia nàng cũng không có bạn bè gì, nhưng ít nhất nàng còn có mấy người bạn xấu quan hệ hời hợt mà tìm thú vui với nhau.
Dẫu sao cuộc đời đã nghèo khổ như vậy, khi đó nàng ôm thái độ đứng nhìn từ xa với nhóm nhân vật chính ở chung quanh, nếu không tìm việc vui cho bản thân thì thật sự không sống nổi nữa.
Nàng hoang mang nói: “Vậy trước kia, ngươi làm cái gì?”
Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Tu luyện.”
Tống Nam Thời nhíu mày: “Chỉ tu luyện thôi á?”
Vân Chỉ Phong: “Chỉ tu luyện.”
Hắn là Kỳ Lân Tử, sinh ra đã mang Kỳ Lân Huyết Ngọc. Vì thế bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy thế giới này, Kỳ Lân Huyết Ngọc hấp thu linh lực xung quanh, hắn đã bị động tu luyện.
Sau đó chính là vô số người nói cho hắn, hắn là Kỳ Lân Tử. Gia tộc cung cấp nuôi dưỡng hắn, hắn cần phải báo đáp gia tộc, hắn không thể dừng lại.
Tu luyện, nhiệm vụ, chiến đấu.
Vân Chỉ Phong thở ra một hơi thật sâu.
Sau đó hắn đột nhiên bị người ta vỗ bả vai một cái.
Hắn quay đầu theo bản năng, thấy Tống Nam Thời nghiêm trang nói: “Về sau theo ta lăn lộn, không ai giục ngươi tu luyện.”
Vân Chỉ Phong không khỏi bật cười.
Hắn nói: “Được.”
Hai người dắt một con lừa tiếp tục đi.
Tống Nam Thời biết con Ảnh Quỷ bám vào trên người rùa đen kia chắc chắn không chỉ có chút bản lĩnh tầm bảo này. Nàng cố ý giam nó ở nhẫn trữ vật lâu như vậy, cũng không sợ nó có ý xấu gì, cứ như vậy dựa vào rùa đen chỉ đường.
Nàng chỉ ngẫu nhiên dừng lại tính một quẻ, tính ra con đường phía trước không có gì nguy hiểm thì lại tiếp tục đi, tương đương với không sợ hãi.
Ảnh Quỷ đã bị chủ nhân vứt bỏ, nó cũng khá hiểu tính cách của Tống Nam Thời. Tuy nàng nói “Lột mai rùa của nó” với giọng điệu đùa giỡn, nhưng nó biết nếu nó thật sự làm gì thì chờ nó không chỉ là trừng phạt như vậy.
Dọc theo đường đi, nó đều khá thành thật.
Đoàn người cứ vậy đi tới, dọc theo đường đi vậy mà không còn đụng vào Ngung Điểu nữa.
Cũng không gặp phải hung thú khác, thậm chí là dã thú.
Bình thường khi dã thú cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ, sẽ lựa chọn chủ động rời khỏi lãnh địa này. Nhưng hung thú lại khác, chúng nó chỉ biết tranh địa bàn với hung thú khác.
Dọc theo đường đi, bọn họ chưa từng gặp một con hung thú khác, rốt cuộc là hung thú còn lại đều tránh đi mũi nhọn, hay là... những con Ngung Điểu đã giết hết những hung thú dám xuất hiện trong ngọn núi này?
Tống Nam Thời suy đoán.
Nhưng rất nhanh, nàng đã biết là vì sao.
Khi Tống Nam Thời đi qua một con sông nhỏ không sâu lắm, nàng đột nhiên bị Vân Chỉ Phong kéo lại.
Vân Chỉ Phong nói: “Từ từ.”
Ánh mắt hắn bình tĩnh dừng ở sau một cục đá bên bờ sông.
Tống Nam Thời thầm giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì, kéo Vân Chỉ Phong đi sang.
Sau đó hai người đều đứng như trời trồng.
Bọn họ thấy được một khung xương hung thú hoàn chỉnh ở phía sau cục đá.
Khung xương kia bị nước sông cọ rửa đến trắng bệch, xem hình thể hẳn là con thú bay nào đó. Cho dù chỉ còn xương trắng, Tống Nam Thời đều có thể thấy những dấu cắn cả lớn lẫn bé trên khung xương kia.
Nhưng mà làm cho bọn họ khựng lại không phải chỉ có vậy.
Ánh mắt Tống Nam Thời theo bờ sông, rơi xuống đáy sông liếc một cái có thể thấy đáy.
Lọt vào trong tầm mắt có thể nhìn thấy là xương trắng chồng chất.
Nước sông lẳng lặng chảy xuôi qua xương trắng trải thành đáy sông mới.
Phần lớn đều là đủ loại hung thú.
Còn có người.
Tầm mắt Tống Nam Thời quét qua một đống xương người, dừng một chút, dời tầm mắt đi.
Nàng nhỏ giọng nói: “Đây là chỗ đàn Ngung Điểu vứt xác.”
Hoặc nói là chỗ ăn cơm.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Tống Nam Thời giật mình, kéo Vân Chỉ Phong và lừa huynh nấp vào trong rừng cây ở bên cạnh.
Chân trước bọn họ vừa trốn vào rừng cây, chân sau một con Ngung Điểu múa may cánh khổng lồ, dừng ở bên bờ sông.
Tống Nam Thời lặng lẽ tăng dày tường gió ngăn cách hơi thở.
Con Ngung Điểu kia bắt lấy một con thiên mã hình thể còn to hơn cả nó, cứ đứng như vậy bên bờ bắt đầu ăn cơm.
Tốc độ nó ăn cơm cực nhanh, chỉ chốc lát sau đã ăn con thiên mã kia tính cả nội tạng chỉ còn khung xương.
Ăn cơm xong, nó lập tức vứt khung xương kia vào trong sông nhỏ.
Cuối cùng Tống Nam Thời đã biết khung xương phủ kín lòng sông có thế nào rồi.
Làm xong tất cả, con Ngung Điểu kia thậm chí khá thanh thản đứng ở bờ sông, nhìn vào nước sông không nhanh không chậm chải vuốt lông chim của mình.
Sau đó, Tống Nam Thời trơ mắt nhìn lúc nó chải vuốt lông chim, gương mặt cực kỳ giống con người kia của nó chậm rãi biến thành một gương mặt ngựa.
Tuy lá gan của Tống Nam Thời lớn, giờ này phút này, lông tơ cũng không khỏi dựng đứng.
Vân Chỉ Phong thấy thế, tiến đến bên tai nàng, hạ giọng nói: “Ngung Điểu ăn cơm xong, trong vòng hai canh giờ có thể đổi mặt nó thành gương mặt thứ mà nó vừa ăn.”
Hắn vừa dứt lời, Tống Nam Thời đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Nàng nghĩ tới vừa rồi bọn họ nhìn thấy con Ngung Điểu đầu tiên.
Con Ngung Điểu kia có một khuôn mặt thiếu nữ đau đớn.
Trước khi con Ngung Điểu này biến hóa, nhìn cũng rất giống người. Nhưng kiểu giống này là một kiểu cùng loại với hiệu ứng thung lũng kỳ lạ (*), rất dễ dàng phân chia với mặt người thật.
(*)Thung lũng kì lạ là một hiện tượng xảy ra trong tâm lí và nhận thức của con người liên quan đến các vật thể giống người (thường là robot và hình ảnh), và xác định phản ứng của chúng ta đối với vật thể đó.
Nhưng Ngung Điểu vừa rồi thật sự có một khuôn mặt người.
Trong vòng hai canh giờ sau khi ăn cơm xong, Ngung Điểu có thể biến mặt mình thành vật mà mình vừa ăn.
Tống Nam Thời im lặng một lát rồi nhỏ giọng gọi: “Vân Chỉ Phong.”
Vân Chỉ Phong cũng im lặng một lát.
Hắn bình tĩnh nói: “Người thuần phục thiên mã sẽ không dễ dàng xuất hiện ở nơi dã ngoại. Con thiên mã này hẳn là tọa kỵ của nữ tu vừa rồi kia.”
“Chúng ta đã tới chậm.” Hắn khẽ nói.
Tống Nam Thời nhắm mắt, trước mắt lại lần nữa xẹt vẻ đau đớn của thiếu nữ trên mặt Ngung Điểu.
Khi nàng lại mở mắt ra, Ngung Điểu ở bờ sông đã kết thúc ăn cơm rời đi, cũng không phát hiện ra bọn họ.
Nhưng Tống Nam Thời lại không muốn cứ vậy mà xuống núi.
Vân Chỉ Phong có lẽ nhìn ra nàng suy nghĩ gì, nói luôn trước khi nàng mở miệng: “Ta đi xem có còn người may mắn sống sót hay không. Ngươi ở đây chờ ta.”
Tống Nam Thời ngây ra, lại mím môi, bình tĩnh nói: “Hai canh giờ, nếu còn có người sống thì sẽ không thể nào không có động tĩnh gì.”
Vân Chỉ Phong lại cười nói: “Ta biết nhưng chỉ xem một cái mà thôi, cũng không làm lỡ việc chúng ta xuống núi, không phải sao?”
Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ trên mặt Ngung Điểu kia thì đã biết không còn kịp rồi.
Nhưng hắn lại không nói gì với Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời luôn mồm nói nàng có ý chí sắt đá, nhưng hắn biết người có ý chí sắt đá không có dáng vẻ như nàng.
Tống Nam Thời nói: “Chúng ta cùng nhau đi.”
Vân Chỉ Phong lắc đầu: “Tra xét mà thôi, mục tiêu quá lớn.”
Hắn chỉ nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước. Ngươi ở một chỗ an toàn chờ ta. Ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Tống Nam Thời lặng im một lát, nói: “Được.”
Cuối cùng, Tống Nam Thời tìm được một sơn động ẩn thân, hẹn Vân Chỉ Phong mười lăm phút sau gặp mặt.
Vân Chỉ Phong đi rồi. Tống Nam Thời bố trí một trận pháp tra xét đơn giản ở cửa động. Sắc trời đã sáng rõ, nàng cũng không đốt lửa, cứ vậy tựa ở trên người lừa huynh, nhìn như thoải mái nhưng lại giữ một tư thế lúc nào cũng có thể bật dậy.
Lừa huynh bị dựa vào không thoải mái, bất mãn kêu một tiếng.
Tống Nam Thời nói: “Ta nói này lừa huynh, vừa rồi ngươi quá trâu bò, ngươi có biết không? Ta phải dựa vào Vân Chỉ Phong gọi mới tỉnh, sao thần hồn của ngươi lại không có tí vấn đề gì vậy?”
Lừa huynh không hiểu ra sao: “Be be!”
Tống Nam Thời lại hỏi: “Cho nên ngươi thật sự là lừa à? Ngươi có biết mình là cái gì không?”
Lừa huynh dường như cực kỳ bất mãn vì Tống Nam Thời nghi ngờ chủng tộc của nó. Nó vừa lớn tiếng kêu lên vừa quay mông vào mặt Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cứ vậy đơn phương câu được câu không nói chuyện phiếm với lừa huynh, chờ Vân Chỉ Phong trở về.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Nam Thời cảm thấy còn chưa tới mười lăm phút, trận pháp ở cửa động đột nhiên đã bị chạm vào.
Tống Nam Thời nhảy dựng lên từ trạng thái thoải mái, mệnh bàn cầm trong tay, nhìn về phía cửa động, thấy Vân Chỉ Phong đang đứng ở ngoài động.
Tống Nam Thời nhẹ nhàng thở ra: “Là ngươi à.”
Vân Chỉ Phong gật đầu: “Ta đã trở về.”
Tống Nam Thời nói: “Rất nhanh, tình huống thế nào?”
Vân Chỉ Phong vừa đi vào trong vừa nói: “Đi vào sẽ nói tỉ mỉ.”
Lông mày Tống Nam Thời đột nhiên khẽ động.
Trước mặt, Vân Chỉ Phong đi ngược sáng.
Tống Nam Thời âm thầm lùi về phía sau hai bước. Nàng vừa tự nhiên lục lọi nhẫn trữ vật của mình vừa nói: “Thu trận pháp ở cửa động lại trước đi. Ta sợ trong chốc lát có động vật nhỏ gì đó kinh động trận pháp, ngược lại đưa Ngung Điểu tới.”
Nàng nói vậy, đầu cũng không nâng, như chỉ thuận miệng nói vậy, dáng vẻ hoàn toàn không có phòng bị.
Vân Chỉ Phong nhìn nàng một lát, gật đầu: “Được.”
Hắn thu trận pháp lại.
Trong nháy mắt trận pháp kia thu về, chờ hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tống Nam Thời đứng ở cách đó không xa cười nhìn hắn, hỏi: “Còn thừa một vò rượu, uống không? Rượu Ngọc Dịch cung đình.”
“Vân Chỉ Phong” nói: “Được.”
“Hắn” đi sang như muốn nhận lấy vò rượu.
Chờ “hắn” đến gần Tống Nam Thời trong vòng năm bước, Tống Nam Thời đột nhiên biến sắc, trực tiếp vung vò rượu lên nện ở trên đầu “hắn”, rượu đổ ập xuống dội ướt người “hắn”.
“Vân Chỉ Phong” đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn.
Tống Nam Thời đã lùi nhanh ra phía sau hai bước, cười lạnh nói: “Hàng giả! Ta hỏi ngươi, rượu Ngọc Dịch cung đình bao nhiêu linh thạch một ly?”
Trong miệng “Vân Chỉ Phong” phát ra một tiếng rít, đột nhiên nhào về phía Tống Nam Thời, một đôi tay con người dần dần biến thành cánh.
Nhưng Tống Nam Thời lại cười lớn hơn nữa, Ly Hỏa đã sớm chuẩn bị trong tay nàng rời tay mà ra, dừng ở trên cánh ướt đẫm của nó.
Rượu giúp nâng thế lửa.
Trong giây lát, Ly Hỏa bao bọc cả người nó.
Ly Hỏa giống như dòi trong xương, trước khi nó còn chưa biến thành Ngung Điểu đã trực tiếp đốt đứt hai cánh của nó.
“Tốn Vi Phong.”
Tốn Phong xuất hiện, bao bọc lấy Ngung Điểu như một quả cầu lửa, không phải vì hỗ trợ Ly Hỏa, mà là vì vây lấy âm thanh và hơi thở Ngung Điểu kia, không đưa Ngung Điểu khác đến.
Tống Nam Thời cứ lạnh lùng đứng ở một góc sơn động nhìn.
Nàng nghĩ đây đại khái là một con Ngung Điểu tham lam.
Cánh nó nhỏ hơn Ngung Điểu khác một vòng, rõ ràng còn chưa thành niên, ngoài ý muốn phát hiện tung tích của nàng, chắc muốn độc chiếm con mồi.
Nhưng chung quy cũng không biết ai là con mồi.
Ánh lửa cực nóng từ thịnh chuyển thành suy, dần dần tắt hẳn.
Tống Nam Thời dựa vào trên vách đá, khẽ thở phào.
Vì thế, chờ khi Vân Chỉ Phong phát hiện không đúng trở về, nhìn thấy một Tống Nam Thời hung thần ác sát.
Nàng trực tiếp chặn hắn ở cửa, trong tay xách theo một vò rượu, hùng hổ hỏi: “Ta hỏi ngươi, rượu Ngọc Dịch cung đình bao nhiêu tiền một ly!”
Vân Chỉ Phong: “?”
Tống Nam Thời: “Bao nhiêu tiền!”
Nàng rất có tư thế nếu hắn không trả lời được thì muốn mạng hắn luôn tại chỗ.
Vân Chỉ Phong: “... Một trăm tám một ly.”
Tống Nam Thời buông vò rượu xuống, mặt mày giãn ra.
Vân Chỉ Phong lại thấy được hỗn độn phía sau nàng, sắc mặt lập tức thay đổi: “Có Ngung Điểu tìm được ngươi?”
Tống Nam Thời lại lộ vẻ đắc ý: “Nó không lừa được ta. Còn chưa so ám hiệu, ta đã nhận ra nó.”
Vân Chỉ Phong tức đến bật cười: “Vậy ngươi còn dám chặn ta ở cửa? Ngươi không sợ ta cũng là Ngung Điểu à?”
Tống Nam Thời càng đắc ý: “Ta nhận ra ngươi không phải Ngung Điểu nên mới cố ý vậy.”
Nàng cười tủm tỉm: “Ta có hoả nhãn kim tinh đấy, chọc ngươi chơi.”
...
Diệp gia Trung Châu.
Diệp Tần Châu ngồi ở bên trong đình viện, liên tục ho khan, muốn dừng cũng không dừng được.
Một nam nhân trung niên bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, nổi gió rồi. Thân thể ngài...”
Sắc mặt Diệp Tần Châu tái nhợt, lại vẫy vẫy tay, nói: “Không có việc gì! Thân thể của ta, ta biết. Ngươi tìm được Lê Châu chưa?”
Vẻ mặt nam nhân trung niên khó xử: “Chưa từng...”
Diệp Tần Châu cười lạnh: “Nó có bản lĩnh thì đời này đừng trở lại! Để nó chết ở bên ngoài cũng được, bớt mỗi ngày gây rối cho ta!”
Nam nhân trung niên không dám nói lời nào, trong lòng đau khổ, thấy Diệp Tần Châu nổi giận đùng đùng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi! Vân gia Trung Châu lại có động tĩnh.”
Diệp Tần Châu nhíu mày: “Bọn họ lại làm ra cái gì?”
Trung niên nhân nói: “Bên ngoài có người nghi ngờ cái chết của Kỳ Lân Tử có điều kỳ lạ, nhưng bọn họ một mực chắc chắn Kỳ Lân Tử bị người ta ám sát bỏ mình sau khi bế quan vì bị thương ở Tứ Tàng Sơn. Hiện tại treo giải tiền thưởng thích khách kia đã tăng lên gấp ba.”
Diệp Tần Châu cười nhạo một tiếng: “Bọn họ tưởng không ai nhìn ra cái gì chắc.”
Nam nhân trung niên khó hiểu: “Nhưng khi đó Kỳ Lân Tử là của nhà bọn họ mà. Vì sao bọn họ...”
Diệp Tần Châu lạnh lùng nói: “Có lẽ là cảm thấy thanh đao có suy nghĩ của mình không dễ dùng. Ai biết đao kia mài đến sắc quá, ngược lại chính bọn họ bị thương.”
Người trung niên: “Chúng ta...”
Diệp Tần Châu vẫy vẫy tay: “Liên quan gì đến chúng ta.”
Đúng vào lúc này, một loạt tiếng đập cửa dồn dập vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lớn: “Ca! Mau mở cửa, ca! Đệ đã trở về nè ca!”
Trung niên nhân trơ mắt nhìn thiếu gia ốm yếu nhà mình đứng bật dậy, sải bước qua, chân cẳng chưa từng nhanh nhẹn như vậy.
Diệp Tần Châu đột nhiên kéo cửa ra trong tiếng gọi liên tục của đệ đệ ở bên ngoài, cười lạnh: “Đệ còn biết về...”
Giọng nói ngoài cửa trực tiếp ngắt lời y: “Ca! Ca! Ca! Không tốt rồi! Đệ gặp rắc rối!”
Diệp Tần Châu: “...”
Y biết ngay Diệp Lê Châu không gây ra chuyện gì thì sẽ không trở về mà.
Y bình tĩnh nói: “Câm mồm! Đệ lại làm cái gì? Là phá đồ của người khác hay là thiếu tiền của người khác.”
Diệp Lê Châu gãi gãi đầu, cười nói: “Không nghiêm trọng như vậy, không nghiêm trọng như vậy.”
Hắn nói: “Đệ chỉ làm lạc mất hai người mà thôi.”
Diệp Tần Châu: “...”
Y đóng cửa lại “rầm” một tiếng.