Tống Nam Thời hạ mệnh bàn, nhẹ nhàng thở ra: “Phù.”
Lừa huynh choáng váng xuống khỏi mệnh bàn theo, cũng nhẹ nhàng thở ra: “Hí…”
Sau đó thấy mọi người nghe tiếng quay đầu, đồng loạt nhìn chằm chằm nó, tầm mắt đồng thời dừng ở trên miệng lừa của nó.
Lừa huynh: “!”
Nó kinh sợ, âm thanh hí đến một nửa trực tiếp mắc kẹt, suýt nữa một hơi không lên nổi làm chính mình sặc đến chết.
Hai đám người mắt to trừng mắt lừa.
Ánh mắt Tống Nam Thời còn sáng quắc thúc giục: “Tiếp tục kêu đi, đừng dừng.”
Mọi người lập tức nhớ tới tiếng kêu to vừa rồi làm tất cả Ngung Điểu đều tạm dừng trong chớp mắt, giúp bọn họ thoát khỏi truy kích thì liên tục gật đầu, sôi nổi nói: “Đúng! Đừng dừng! Đừng dừng!”
Bọn họ còn đồng loạt lùi ra sau hai bước, để không gian cho lừa huynh phát huy.
Thậm chí Diệp Tần Châu còn nghiêm túc móc ra Lưu Ảnh Thạch áp đáy hòm, sau khi thao tác một phen, lễ phép gật đầu với lừa huynh, nói: “Ngươi có thể kêu.”
Suy nghĩ lời “tôn trọng” vừa rồi của Tống Nam Thời, y sửa lời: “Ngài có thể kêu.”
Lừa huynh: “...”
Nó không biết làm.
Có lẽ nó không phải lừa, nhưng nhóm người này tám phần cũng không phải người đâu.
Nếu không sao có thể chó đến thuần thục không một vết xước thế?
Nó lặng lẽ lùi về phía sau.
Nhóm người này vây quanh một con lừa hành xử hết sức vô nhân đạo, người duy nhất cảm thấy mình vẫn là con người có lẽ chỉ có Vân Chỉ Phong không khỏi ra mặt nói hai câu.
“Các ngươi vây quanh một con lừa như vậy...”
Tầm mắt Tống Nam Thời “Soạt” một tiếng nhìn sang đây.
Những người khác cũng sôi nổi đưa ánh mắt không tán đồng sang.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn dừng một chút, lạnh tanh sửa miệng: “Các ngươi vây quanh một vị lừa như vậy...”
Nói đến một nửa hắn không nói nổi nữa, im lặng thật lâu rồi lùi ra sau một bước, dứt khoát đình công: “Khá tốt, không tồi, tiếp tục.”
Tống Nam Thời còn thúc giục: “Kêu đi! Bây giờ có thể kêu.”
Lừa huynh: “...”
Nó kém tí nữa đã quên luôn mình kêu thế nào rồi.
Một lúc lâu sau, nó mới nghẹn ra một tiếng kêu thật cẩn thận: “B…be?”
Một tiếng lừa hí bình thường không có gì lạ.
Không thể nói là giống như đúc với tiếng kêu làm tất cả Ngung Điểu đều khựng lại trong chớp mắt, chỉ có thể nói là không có tí liên quan nào.
Tống Nam Thời hoàn toàn thất vọng.
Diệp Tần Châu cũng không khỏi thu Lưu Ảnh Thạch về.
Y nhìn lừa huynh còn không hiểu ra sao, lại nhìn ánh mắt mọi người sáng quắc, quý trọng mà sờ Lưu Ảnh Thạch của mình, đề nghị: “Thế này đi, trên người các vị hoặc nhiều hoặc ít đều có thương tích, ở nơi này nghỉ ngơi trước một lát đã. Chờ nghỉ ngơi ổn rồi lại về.”
Mọi người suy nghĩ một lát, sôi nổi đồng ý.
Thật ra nghỉ ngơi vẫn là thứ yếu, chủ yếu là bởi vì con lừa kia.
Có thể chỉ dựa vào một tiếng kêu đã đánh lui hàng trăm hàng ngàn con Ngung Điểu, sao có thể là một con lừa bình thường.
Nếu nó chỉ là một con lừa thì cũng thôi, biết thân phận nó tất nhiên không đơn giản như vậy, vẫn nên quan sát nhiều một tí, bớt cho tùy tiện mang vào thành lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Vì thế mọi người sôi nổi nghỉ ngơi, chữa thương, chẳng qua trong tối ngoài sáng luôn nhìn về phía lừa huynh.
Diệp Tần Châu còn rất lễ phép gật đầu với lừa huynh, nói: “Lừa tiên sinh, đa tạ.”
Lừa tiên sinh: “Be… be?” Rất có lễ phép.
Tống Nam Thời hoàn toàn không biết suy nghĩ của những người khác. Nàng chỉ nhíu chặt mày nhìn lừa huynh, một đôi tay ngo ngoe rục rịch, rất có tư thế bẻ miệng nó ra để một cái miệng lừa làm thế nào vừa có thể phát ra tiếng hươu kêu.
Lừa huynh lập tức nhớ lại nỗi sợ lúc trước bị Vân Chỉ Phong bẻ miệng.
Lừa huynh: “...”
Hai đứa các ngươi có bệnh à!
Nó cảnh giác lui về phía sau một bước.
Rốt cuộc Vân Chỉ Phong nhìn không nổi, không khỏi tiến lên, nói: “Ngươi cứ nhìn vậy thì không ra gì đâu.”
Tống Nam Thời không khỏi nhìn qua: “Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn biết điều gì à?”
Vân Chỉ Phong: “Cái đó thì không phải nhưng mà...”
Hắn suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Nhưng tình huống hiện giờ của con lừa này, có lẽ có hai loại khả năng.”
Hắn nói tới đây, thấy Tống Nam Thời ra vẻ còn muốn để hắn tôn trọng con lừa một tí thì lạnh lùng nói: “Ngươi còn muốn nghe hay không?”
Tống Nam Thời hậm hực: “Vậy ngươi tiếp tục.”
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nói: “Thứ nhất, con lừa này chính là con lừa, nhưng trên người nó có huyết mạch linh thú khác. Mà nay một thoáng gặp được nguy hiểm phát động lực huyết mạch trong cơ thể, lúc này mới biểu hiện như thế.”
Nói xong, hắn lại không khỏi nói: “Nhưng nếu huyết mạch loãng đến nó đã hoàn toàn là dáng vẻ của một con lừa, một thoáng huyết mạch phát động còn có thể có uy lực như vậy, vậy huyết mạch thân thể nó là do loài nào để lại? Thần thú ư?”
Nghe được hắn lẩm bẩm tự nói, Tống Nam Thời lập tức nghĩ tới miếng Kỳ Lân Huyết Ngọc kia của Vân Chỉ Phong, theo bản năng hỏi: “Giống như Kỳ Lân Huyết Ngọc kia của ngươi à?”
Lời này vừa nói ra, mặt Vân Chỉ Phong - bị lấy ra so với lừa - đen xì.
Mắt lừa huynh lại sáng rực lên, nhìn về phía Vân Chỉ Phong rất có ánh mắt thân thiết của nhìn đồng loại.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi: “Tống Nam Thời! Có cần ta giải thích cho ngươi một chút cái gì gọi là có lẽ không?”
Tống Nam Thời lập tức câm miệng: “Ngươi tiếp tục, tiếp tục.”
Vân Chỉ Phong chỉ có thể đen mặt tiếp tục: “Hoặc là loại tình huống thứ hai.”
Hắn nhìn lừa huynh, nói: “Có vài linh thú hoặc là thần thú, khi còn nhỏ thực lực nhỏ yếu, hoặc là ở thời kỳ suy yếu không có năng lực tự bảo vệ mình, sẽ lấy một loại hình thức ngụy trang biến thành linh thú bình thường. Chờ đến khi có đủ năng lực tự bảo vệ mình, mới có thể khôi phục hình thái vốn có.”
Hắn như suy tư điều gì đó.
Tống Nam Thời nhìn lừa huynh lại nhìn hắn, hỏi: “Vậy nếu là loại tình huống thứ hai thì khi nào mới có thể có năng lực tự bảo vệ mình.”
Vân Chỉ Phong: “Nếu nó còn ở thời kỳ thú non thì phải chờ sau khi nó trưởng thành.”
Tống Nam Thời nghe nói lời này, lập tức giật mình.
Nếu thật là loại tình huống thứ hai, chẳng lẽ lừa huynh này vẫn là một em bé?
Nàng lập tức nhìn sang.
Sau đó: “...”
Tầm mắt nàng dừng ở trên người lừa huynh, nhìn khuôn mặt lừa khờ khạo kia của nó, hai chữ “em bé” cho dù thế nào cũng nói không nên lời.
Lừa huynh nghiêng đầu nhìn nàng: “Be… be?”
Tống Nam Thời: “...”
Càng khờ.
Nhưng mà nghĩ đến dù sao lừa huynh cũng cứu nàng một mạng, nàng không thể trông mặt mà bắt hình dong, vì thế ép buộc mình ấn hai chữ “em bé” lên đầu lừa huynh.
Em bé muốn lớn, vậy tất nhiên là phải ăn nhiều một chút.
Tống Nam Thời lập tức bắt đầu nghĩ lại có phải ngày thường mình cho lừa huynh ăn quá ít không.
Vì thế nàng lập tức bước sang giọng nói dịu dàng hiếm có: “Lừa huynh, hiện tại ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn một miếng thú lương không?”
Lừa huynh trăm triệu lần không nghĩ tới keo kiệt như Tống Nam Thời vậy mà chủ động cho nó ăn thú lương. Vì quá mừng nên nó dứt khoát được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa nhìn sắc mặt Tống Nam Thời vừa cắn túi thú lương mà Tống Nam Thời lấy ra kéo về phía mình, tỏ vẻ mình muốn hết.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng mỉm cười: “Ngươi ăn cái rắm ấy!”
Nàng dứt khoát thu túi thú lương về, từ chối tin tưởng lừa huynh trước mắt nặng hơn gấp ba nàng còn biết giả chết lại tham ăn này sẽ là em bé.
Vân Chỉ Phong: “...”
Thật không hổ là Tống Nam Thời, thật không hổ là ngươi đấy.
Tống Nam Thời còn hỏi hắn: “Vân huynh, ngươi cảm thấy tình huống của lừa huynh là thế nào.”
Vân huynh, lừa huynh.
Vân Chỉ Phong: “...”
Trước kia hắn không cảm thấy Tống Nam Thời thích gọi mình là “Vân huynh” lúc có điều cầu mình có gì không ổn, nhưng giờ phút này hai chữ kia đặt ở cùng “Lừa huynh”, Vân Chỉ Phong không khỏi cảm thấy mình bị làm nhục.
Hắn hít sâu một hơi, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, hỏi: “Ngoài lần này ra, vào những lúc khác, con lừa này còn có chỗ nào khác hẳn với con lừa bình thường không?”
Chỗ khác hẳn với lừa bình thường? Thế thì quá nhiều!
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi chọn những chỗ điển hình nói cho hắn.
Nàng nói: “Có một cái ngươi đã biết rồi! Không phải Kỳ Lân Huyết Ngọc của ngươi bị lừa huynh nuốt à? Lúc ấy ta còn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ ngẫm lại thì thật sự không đúng. Nếu là một con lừa bình thường, có thể nuốt Kỳ Lân Huyết Ngọc vào trong bụng mà còn lông tóc không tổn hao gì à?”
Tống Nam Thời nói có sách mách có chứng.
Nhưng Vân Chỉ Phong lại lần nữa nhớ Kỳ Lân Huyết Ngọc của mình bị một con lừa nuốt thì mặt càng đen.
Hắn hơi hoài nghi lần này Tống Nam Thời không phải đến tìm mình hỏi han mà là đến gây rối.
Hắn nhắm mắt, lạnh tanh nói: “Ta hơi đau đầu, nghỉ ngơi trước một lát.”
Hắn nhắm mắt lại dựa vào trên cây.
Tống Nam Thời nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi ghét bỏ.
Hừm ~ hơi yếu nha.
Vân Chỉ Phong, không được.
Bọn họ ở chỗ này lẩm bẩm thì thầm, Diệp Tần Châu rảnh đến nhàm chán, đã đánh thức hai sát thủ kia, bắt đầu đợt lừa dối thứ hai của mình.
Nếu bình thường thì Tống Nam Thời chắc chắn phải góp vào việc vui này, nhưng hiện giờ một lòng nàng đều ở trên người lừa, đến cả ánh mắt cũng chưa cho bọn họ.
Nàng nghĩ mình có cần bẻ miệng lừa một chút nhìn xem con lừa này phát ra tiếng lộc kêu thế nào không.
Linh thú nào lại biết phát ra tiếng hươu kêu nhỉ?
Nàng nghĩ ngợi lung tung.
Sau đó nàng duỗi tay bẻ.
Trong giây lát, một tiếng thét chói tai thê lương của lừa huynh đánh thức mọi người, mọi người lập tức nhìn sang.
Bao gồm hai sát thủ đang bị Diệp Tần Châu lừa dối mình trăm cay ngàn đắng cứu họ ra thế nào.
Sát thủ: “...”
Diệp Tần Châu: “...”
Sát thủ nhìn Tống Nam Thời bẻ miệng lừa, nét mặt một lời khó nói hết: “Này, này!”
Diệp Tần Châu hít sâu một hơi, nói với vẻ trầm trọng: “Đúng vậy, đúng như ngươi nghĩ đấy!”
Sát thủ lập tức nhìn sang, Diệp Tần Châu: “Tống tiên tử vì cứu các ngươi, bị thương đầu óc rồi!”
Lần này, không cần Diệp Tần Châu tiếp tục lừa dối, hai sát thủ lập tức tin ngay!
Mà bên này, trong lòng lừa huynh sụp đổ, điên cuồng lắc đầu muốn hất tay Tống Nam Thời ra.
Lần thứ hai! Lần thứ hai nó bị người ta bẻ miệng!
Một là Vân Chỉ Phong, một là Tống Nam Thời. Hai người các ngươi có bệnh đúng không!
Những người khác rối rít ngăn cản, chỉ có Vân Chỉ Phong đứng ở tại chỗ nhìn một lúc lâu sau đó đột nhiên bật cười, mặt mày sung sướng, cười đến không ngừng được. Chư Tụ đang ngăn Tống Nam Thời: “??”
Nàng ấy nhìn sư muội vì bẻ miệng lừa mà mất hết hình tượng, lại nhìn Vân Chỉ Phong thấy sư muội như vậy còn có thể cười đến vui vẻ, vẻ mặt dần dần mê muội.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là “Nàng quậy, hắn cười”?
Nàng ấy mới nghĩ vậy, lọt vào trong tầm mắt chính là bộ mặt “quậy” dữ tợn của Tống Nam Thời.
Chư Tụ: “...”
Có lẽ, đây là yêu đấy.
Hắn thật sự yêu muội ấy!
...
Lộn xộn náo loạn nửa canh giờ, lúc này việc nghỉ ngơi buồn chán mới mỏi mệt kết thúc, Diệp Tần Châu sợ bọn họ còn tiếp tục “nghỉ ngơi” thì sẽ tạo thành không chiến đấu mà giảm quân số. Đầu tiên là không tốn một linh thạch dỗ hai sát thủ kia đi, ngay sau đó đề nghị trở về thành.
Mọi người lập tức sôi nổi hưởng ứng.
Vì thế đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về phía thành Trung Châu.
Từ nơi này đến thành Trung Châu, đi bộ cũng chỉ mất nửa canh giờ, bọn họ ngự kiếm phi hành thì không bao lâu đã đến rồi.
Mọi người định hạ xuống ở bên ngoài thành, Tống Nam Thời lại trực tiếp ngăn cản bọn họ, còn làm thủ thế để cho bọn họ đưa kiếm lên cao một chút.
Cao đến người phía người không nhìn thấy bọn họ, bấy giờ Giang Tịch mới nhỏ giọng hỏi: “Sư muội, làm sao vậy?”
Tống Nam Thời bình tĩnh nhìn cửa thành, hỏi: “Huynh xem phía dưới là ai?”
Giang Tịch cúi đầu nhìn xuống thì thấy một hàng tu sĩ quần áo đẹp đẽ đang đi ra khỏi thành, cảnh tượng vội vàng.
Đều là gương mặt lạ.
Giang Tịch lắc đầu: “Không quen biết.”
Tống Nam Thời híp mắt: “Muội cũng không quen biết, nhưng bọn họ chắc chắn đều là đại gia tộc.”
Giang Tịch nhíu mày: “Đại gia tộc thì sao?”
Tống Nam Thời cười một tiếng, nói: “Đại sư huynh, chúng ta ở Tứ Tàng Sơn, sở dĩ bị những Ngung Điểu đó theo đuổi không bỏ, chính là vì sau lưng những Ngung Điểu đó có một người thổi còi.”
Giang Tịch nghe vậy kinh hãi, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Tống Nam Thời tiếp tục: “Nhiều Ngung Điểu như vậy, không có khả năng đột nhiên xuất hiện. Chúng nó di chuyển không có khả năng không kinh động người các châu khác. Đám Ngung Điểu này từ đầu tới đuôi sẽ chỉ sống ở Trung Châu hoặc là phụ cận Trung Châu. Nói cách khác...”
Nàng nhìn thoáng qua mọi người: “Có người đang chuyên môn chăn nuôi chúng nó. Thứ gọi là đột nhiên xuất hiện, chẳng qua là Ngung Điểu từ chỗ tối xuất hiện trong tầm mắt mọi người mà thôi.”
Giọng nàng lạnh xuống: “Có năng lực che giấu nhiều Ngung Điểu như vậy, địa bàn và tiền tài thiếu một thứ cũng không được. Chỉ có những đại gia tộc đó của Trung Châu mới có năng lực cung ứng, cũng có năng lực giấu giếm. Cho nên, huynh nói xem vì sao muội lại kiêng kị những đại gia tộc đó?”
Giang Tịch đã hiểu, nghe vậy hít ngược một hơi khí lạnh, nói: “Chúng ta mới từ Tứ Tàng Sơn xông ra, sau lưng đã có người đại gia tộc vội vàng ra khỏi thành. Ý của muội là bọn họ quả nhiên không thoát khỏi liên quan đến Tứ Tàng Sơn?”
Tống Nam Thời: “Cũng có khả năng là nghe được động tĩnh sau đó đi xem xét. Nhưng không phải không có khả năng như đại sư huynh nói. Tóm lại, chúng ta vẫn cẩn thận thì hơn.”
Nàng thuận miệng nói xong, theo bản năng nhìn về phía Vân Chỉ Phong, nghĩ dù sao Vân Chỉ Phong cũng xuất thân đại gia tộc Trung Châu, cũng không biết hắn có biết gì hay không.
Sau đó nàng nhìn thấy Vân Chỉ Phong lạnh lùng nhìn phía dưới, giữa mày vậy mà có chút mỉa mai.
Tống Nam Thời chưa từng nhìn thấy vẻ mặt sắc bén có tính công kích như vậy của hắn, không khỏi sửng sốt.
Nàng theo bản năng nhìn theo tầm mắt hắn.
Vẫn là người mấy đại gia tộc ở chỗ cửa thành kia, trên quần áo bọn họ có hoa văn bất đồng đại biểu gia tộc khác nhau.
Tống Nam Thời dừng một chút, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Vân Chỉ Phong bị gia tộc của mình phản bội sau đó vội vàng chạy ra khỏi Trung Châu. Hắn nhìn thấy người gia tộc của mình ư?
Vậy lần này hắn trở lại Trung Châu, gặp lại gia tộc của hắn sau chưa đầy một năm bị phản bội...
Không biết vì sao, trong lòng Tống Nam Thời đột nhiên rất không thoải mái.
“Sư muội? Sư muội?”
Chư Tụ gọi nàng.
Tống Nam Thời hoàn hồn hỏi: “Làm sao vậy?”
Chư Tụ nói: “Bọn họ đi rồi, chúng đi xuống chứ?”
Tống Nam Thời: “Đi xuống.”
Dừng một chút, nàng lại bổ sung: “Chúng ta tránh người đã, càng ít người nhìn thấy chúng ta càng tốt.”
Có suy đoán trước đó của Tống Nam Thời nên mọi người đều cho rằng Tống Nam Thời muốn tránh khỏi tai mắt của đại gia tộc, cũng không nghĩ nhiều gì cả.
Chỉ có Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái.
Tòa nhà của Diệp Tần Châu ở bên ngoài Trung Châu, hơn nữa bốn phía đều là người thường ở, Tống Nam Thời không cần lo lắng bị quá nhiều người nhìn thấy.
Trên đường được Diệp Tần Châu dẫn về dinh thự, Tống Nam Thời đi ngang qua một cái chợ. Nàng nhìn thấy hàng rong có bán mặt nạ nghênh thần các màu, bước chân không khỏi hơi khựng lại.
Vì thế chờ trở lại tòa nhà của Diệp Tần Châu, Tống Nam Thời cũng chưa kịp xem xét kỹ, đã vội vàng chạy ra ngoài nhân lúc những người khác chia phòng.
Chờ chia đến phòng của Tống Nam Thời, lúc này mọi người mới phát hiện Tống Nam Thời biến mất.
Bọn họ còn tưởng rằng lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đang chuẩn bị đi tìm người thì thấy Tống Nam Thời từ ngoài cửa đi vào.
Mấy người Giang Tịch khó hiểu: “Muội đi ra ngoài à? Sao không nói một tiếng?”
Tống Nam Thời trả lời qua loa.
Mọi người đều không nghĩ nhiều.
Sau khi chia phòng xong, mọi người lê thân mình mỏi mệt về phòng từng người chữa thương, Tống Nam Thời mới trộm kéo Vân Chỉ Phong lại.
Nàng hạ giọng, giống như ăn trộm: “Ngươi lại đây. Ta có thứ tốt muốn cho ngươi.”
Vân Chỉ Phong sửng sốt, chỉ trong chốc lát như vậy, hắn đã bị Tống Nam Thời túm đi tới chân tường.
Nàng nhìn sắc mặt Vân Chỉ Phong vẫn thấy ủ dột, cười tủm tỉm nói: “Cứ quang minh chính đại đi trên đường cái như vậy, ngươi không sợ bị người khác nhận ra à.”
Vân Chỉ Phong: “Ta...”
Tống Nam Thời không chờ hắn nói xong, làm ra vẻ có thứ tốt: “Cho nên ta chuẩn bị cái này cho ngươi!”
Nàng đột nhiên móc ra hai cái mặt nạ từ sau lưng.
Một cái màu trắng bạc, tựa thiên thần.
Một cái đỏ đen, tựa Tu La.
Tất cả đều là mặt nạ nghênh thần thường thấy ở Trung Châu. Vào các ngày hội, bố mẹ sẽ mua cho con cái của mình, người thường cũng sẽ tặng cho bạn bè.
Vân Chỉ Phong ở Trung Châu nhiều năm như vậy, từng thấy vô số mặt nạ, qua nhiều ngày hội, nhìn thấy rất nhiều người đeo mặt nạ này. Trước nay hắn không cảm thấy sẽ có một cái thuộc về mình.
Hiện tại, Tống Nam Thời lại đặt mặt nạ trắng bạc thiên thần ở trên tay hắn, chính mình giơ tay đeo mặt nạ Tu La hung thần ác sát lên trên mặt, đắc ý nói: “Ông chủ nói hiện tại không lễ không tết, mua một tặng một.”
Vân Chỉ Phong nhìn nàng, đột nhiên tháo mặt nạ Tu La trên mặt nàng xuống, đeo lên mặt mình.
“Cái này không thích hợp với ngươi.” Hắn nói.
Hắn đặt mặt nạ thiên thần vào tay nàng: “Cái này mới là ngươi.”
Giây phút mặt nạ Tu La áp lên mặt kia, Vân Chỉ Phong đột nhiên cảm thấy, giờ phút này cho dù Tống Nam Thời mở miệng bảo hắn đi tìm chết, quá nửa hắn cũng chỉ sẽ hỏi một câu ngày chết.