Tống Nam Thời rất bất mãn: “Mọi người không cảm thấy đề nghị này của ta rất có tính xây dựng à?”
Đúng là rất có tính xây dựng. Nhưng mà quá có tính xây dựng nên có vẻ khá vô nhân tính.
Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái, bình tĩnh uyển chuyển nói: “Có rất nhiều người vào Thủy Kính Nguyệt, còn chưa biết người thủ tháp là ai đâu. Nói mấy thứ này còn hơi sớm.”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng phải.
Vì thế nàng chỉ có thể tiếc nuối nói: “Vậy chỉ có thể đợi khi tìm được người thủ tháp, nhìn xem có thể hợp tác với người ta không.”
Mọi người: “...”
Tha cho Vạn Tượng Tháp đi!
Vân Chỉ Phong dừng một chút, tiếp tục nói sang chuyện khác: “Nghe nói tà ma trong Thủy Kính Nguyệt bố trí dựa theo thực lực lúc sinh thời của tàn hồn tà ma phong ấn trong Vạn Tượng Tháp, nhưng cũng không biết Thủy Kính Nguyệt này có thể bắt chước ra mấy phần thực lực tà ma lúc sinh thời.”
Tống Nam Thời thấy không ai nói tiếp, chỉ có thể tiếc nuối bỏ đề tài này.
Nàng thuận miệng nói tiếp: “Chắc chắn sẽ không hoàn toàn bắt chước ra được hết. Nhân vật có thể bị giam vào Vạn Tượng Tháp đều là cỡ ma đầu Ma Môn vạn năm trước. Khi đó động một chút có thể quậy cho Tu Chân Giới long trời lở đất, nếu thật có thể hoàn toàn bắt chước ra thực lực của bọn chúng, vậy có thể thông qua thử thách e là chúa cứu thế. Ta cảm thấy cùng lắm là có thể bắt chước ra ba bốn phần thực lực thôi.”
Chư Tụ ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Ba bốn phần thực lực cũng đủ khó đối phó.”
Mà cùng lúc đó, bên trong đại điện, Yêu hoàng dùng Linh kính có thể chiếu ra cảnh ở Thủy Kính Nguyệt trong lúc vô tình tìm được bọn Tống Nam Thời, nghe được mấy lời kia của nàng.
Yêu hoàng không khỏi khựng lại, Chưởng môn các tông môn cùng với Tộc trưởng các Yêu tộc ở trong đại điện cũng không khỏi khựng lại.
Có người không khỏi cảm thán: “Hậu sinh này thật nhậy bén.”
Tuy rằng tà ma trong Thủy Kính Nguyệt bắt chước thực lực lúc sinh thời của tàn hồn tà ma trong Vạn Tượng Tháp, nhưng cũng chỉ có thể bắt chước ra ba phần, nhiều nhất cũng chỉ bốn phần.
Thực lực như vậy, ngoài một vài tà ma chân chính cực kỳ lợi hại ra, phần lớn đều là bọn họ có thể đối phó hoặc là có thể chạy thoát được.
Người nọ không khỏi hỏi: “Mấy người này là đệ tử nhà ai? Chỉ xem phần nhạy bén này đã rất không tồi, cũng không biết thực lực thế nào.”
Ông ta vừa thốt ra lời này, lập tức có người nói chuyện.
Có giọng chua chua nói: “Tôn giả bế quan lâu lắm, đây là tinh anh mới nổi của Tu Chân Giới chúng ta, Tống Nam Thời đệ tử Vô Lượng Tông. Trên đại điển Hợp Hoan Tông, nàng nắm giữ quẻ Càn ngay tại chỗ nên danh chấn thiên hạ đấy.”
Tôn giả cũng không tiếp lời này, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Vậy đúng là đứa nhỏ thông minh.”
Chưởng môn Vô Lượng Tông lại cười nhạt nói: “Chân nhân thật sự quá khen rồi. Ta thay đệ tử nhà ta cảm tạ Chân nhân.”
Vị Chân nhân kia hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Bọn họ sóng ngầm mãnh liệt, Yêu hoàng khống chế Linh kính trong lòng hận không thể chửi “má nó”.
Giây phút cuối cùng Thủy Kính Nguyệt mở ra, có hai kẻ khả nghi xông vào Thủy Kính Nguyệt. Ông ta lấy Linh kính ra vốn là muốn tìm kiếm hai kẻ khả nghi kia. Ai biết vừa hay thấy được Tống Nam Thời, nàng còn cố tình nói ra lời này khiến cho mọi người chú ý.
Hiện tại ông ta cũng không dám để đám lão già này chú ý đến bọn họ. Dẫu sao đám Tống Nam Thời đều biết nội tình Vạn Tượng Tháp, bọn họ lại không biết bên ngoài có người nhìn chằm chằm bọn họ, nhỡ đâu ở bên trong không kiêng nể gì nói lỡ mồm, vậy người tốn công giải thích vẫn là ông ta.
Ông ta tỉnh bơ nói: “Các vị, chúng ta vẫn tiếp tục chuyển Linh kính thôi. Hiện tại tìm được hai người khả nghi kia là quan trọng nhất.”
Người với giọng chua lòm kia lại nói: “Không vội! Không vội! Trước kia tại hạ chưa kịp nhìn Tống tiên tử này một cái. Nếu đã trùng hợp chuyển Linh kính lên chỗ bọn họ, vậy không bằng xem kỹ biểu hiện của bọn họ một phen? Ha ha ha còn là Quẻ sư đấy, nghe nói Quẻ sư đều rất tinh tế, không giống mấy đệ tử kia của ta, toàn đồ nhà quê.”
Trên mặt Yêu hoàng thản nhiên, trong lòng hận không thể kéo tên gây rối này ra ngoài đánh cho một trận.
Ông ta nhàn nhạt nói: “Ta thì không có ý kiến gì, nhưng hai kẻ xông vào kia còn không biết muốn làm gì đấy. Nhỡ đâu bọn họ gây bất lợi với những đệ tử khác...”
Kẻ gây rối còn muốn nói gì đó, lại thấy bên trong Linh kính, Tống Nam Thời vừa rồi còn đang cúi đầu nói chuyện đột nhiên nhạy bén quay đầu, một đôi mắt nhìn thẳng vào Linh kính, lạnh lùng nói: “Ai?”
Người ngoài Linh kính hoảng sợ, Yêu hoàng cũng hoảng sợ, nhưng ông ta hoàn hồn thì nhân cơ hội chuyển Linh kính rời khỏi người bọn họ.
Sau đó mọi người bắt đầu hai mặt nhìn nhau.
Yêu hoàng và Minh chủ liếc nhau một cái, cũng không khỏi kinh hãi.
Kẻ gây rối nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: “Bọn họ nhìn thấy Linh kính?”
Yêu hoàng lập tức phản bác: “Không có khả năng! Cho dù là các vị ở bên trong, cũng không phát hiện có người nhìn các ngươi thông qua Linh kính.”
Linh kính kia vốn là một thể với Thủy Kính Nguyệt, dùng để quan sát bên trong Thủy Kính Nguyệt. Khi vận chuyển căn bản không có linh lực dao động, phát hiện ra kiểu gì.
Người nọ khó hiểu: “Vậy nàng ấy...”
Vào lúc này Chưởng môn không nhanh không chậm buông chén trà xuống, nhàn nhạt cười nói: “Chân nhân không cần kinh ngạc, đệ tử này của ta chẳng qua khá nhạy bén mà thôi.”
Ông ấy mỉm cười: “Quẻ sư bọn họ ấy mà, rất tinh tế, vốn dĩ đã nhạy bén hơn các tu sĩ khác rất nhiều, không giống đồ nhà quê như ta. Nha đầu Tống Nam Thời này lại nắm giữ quẻ Càn, tất nhiên lại nhạy bén hơn so với Quẻ sư khác một ít, Chân nhân nói có đúng không?”
Nói ra một lượt những lời chua chát vừa rồi nói về Tống Nam Thời.
Kẻ gây rối kia chỉ có thể vừa thầm mắng lão bất tử này vừa đen mặt nói đúng.
Sau đó ông ta quay đầu làm khó Yêu hoàng: “Bệ hạ! Nói đến bây giờ, ngươi đều chưa nói đại hội Tiên Đạo lần này các ngươi đang úp úp mở mở gì? Chúng ta tin tưởng ngài và Minh chủ mới đồng ý, dù sao ngài cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ...”
Yêu hoàng: “...”
Đến rồi, vẫn phải giải thích một trận.
...
Mà lúc này, trong Thủy Kính Nguyệt, Tống Nam Thời vừa suy tư đưa ánh mắt về.
Vân Chỉ Phong cũng như có cảm giác, nhìn hư không không nói lời nào.
Bọn họ không nói lời nào, làm đám Giang Tịch cũng không dám lên tiếng.
Bọn họ ngừng thở, rút vũ khí trong tay ra nhìn chung quanh, cảnh giới một lúc lâu, nhưng chẳng phát hiện có cái gì cả.
Giang Tịch không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Sư muội, hiện tại...”
Giọng Tống Nam Thời khôi phục bình thường: “Hiện tại không có việc gì.”
Giang Tịch không nhịn được khẽ thở phào.
Hắn không hoài nghi bọn họ có nghi thần nghi quỷ hay không, vẫn nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi là cái gì?”
Tống Nam Thời suy tư gì đó nói: “Không có gì nguy hiểm! Chúng ta ở bên trong tỷ thí, hẳn là có người ở bên ngoài đang nhìn.”
Giang Tịch nghe vậy không nhịn được nhìn trái nhìn phải.
Sau đó hắn hạ giọng: “Vậy bây giờ...”
Tống Nam Thời nhắm mắt cảm nhận, sau đó lắc đầu: “Đã không còn.”
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, nếu vẫn luôn có người nhìn chằm chằm thì đến nói chuyện đều khó.
Lúc bọn họ nói chuyện, Vân Chỉ Phong vẫn luôn quan sát xung quanh, cuối cùng ngồi xổm xuống trên đá đen, duỗi tay cầm cục đá, đứng dậy nói: “Tuy Thủy Kính Nguyệt này chỉ là một ảo cảnh, nhưng hẳn có liên quan đến Vạn Tượng Tháp, cũng không biết tà ma ở nơi này hoàn toàn là ảo giác, hay là phản chiếu tàn hồn tà ma trong Vạn Tượng Tháp.”
Tống Nam Thời móc mệnh bàn ra, nói thẳng: “Nhìn một cái là được.”
Nàng lập quẻ ngay tại chỗ, tính nơi nào là chỗ nguy hiểm.
Sau đó thấy kim đồng hồ trên mệnh bàn xoay tròn.
Tống Nam Thời câm lặng, nhìn mệnh bàn kia một lúc lâu.
Những người khác cũng thò lại gần xem.
Bọn họ xem không hiểu, Chư Tụ tò mò hỏi: “Sư muội, sao mệnh bàn này của muội chỉ hết các nơi thế? Đây là có ý gì?”
Tống Nam Thời bình tĩnh thu mệnh bàn về.
Nàng nhàn nhạt nói: “Ý của nó là chỗ hiện tại chúng ta đang đứng, nơi nào cũng có nguy hiểm.”
Nàng vừa dứt lời, ngay sau đó, lấy bọn họ làm trung tâm, ở ngoài trăm mét, đất đá bốn phía đều bay lên, một đám xương khô mặc khôi giáp đứng dậy từ dưới đất đá.
Một tên hai tên, ba tên bốn tên.
Vô số.
Tống Nam Thời liếc mắt một cái đều nhìn không tới cuối.
Giang Tịch ở bên cạnh không khỏi “Hítttt” một tiếng.
Hắn lẩm bẩm: “Cái này...”
Tống Nam Thời nhàn nhạt: “Rất lộ liễu, đúng không.”
Mọi người: “...”
Xương trắng mặc khôi giáp cách bọn họ gần nhất không biết có phải bị lời này sỉ nhục hay không, nó cầm đao bổ về phía bọn họ, đi đầu khởi xướng xung phong.
Nhóm xương trắng phía sau nó lập tức theo kịp.
Mấy người lập tức quay lưng lại đứng tụm vào nhau, Chư Tụ căng thẳng hỏi: “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
Tống Nam Thời: “Làm sao bây giờ? Đánh thôi!”
Nàng nhìn sắc mặt Úc Tiêu Tiêu hơi trắng, còn an ủi: “Tiêu Tiêu! Tuy rằng đám xương trắng này mặc khôi giáp, nhưng thoạt nhìn khá giòn. Dưới loại tình huống này nắm tay của muội hẳn là dùng tốt nhất, lên đi! Đấm cho bọn nó hai cái!”
Bọn họ rõ thực lực của Tiêu Tiêu như ban ngày, một Trúc Cơ Kỳ, có thêm buff sợ xã hội thì uy lực một đấm có thể so với Nguyên Anh Kỳ. Tống Nam Thời cũng không nhất định chịu nổi, hiện tại nhiều xương trắng như vậy, vậy Tiêu Tiêu nhất định...
Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ nghe được Tiêu Tiêu nức nở nói.
“Sư, sư tỷ, muội cảm thấy không được!”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Úc Tiêu Tiêu nghẹn đỏ mặt.
Nàng ấy nhìn những bộ xương khô đó một cái, cường điệu nhìn mặt bộ xương khô, tủi thân: “Sao bọn họ lại không có mặt.”
Không có mặt, có rõ ràng nữa thì chứng sợ xã hội của nàng ấy cũng không phát tác nổi.
Tống Nam Thời: “...”
Xong rồi, không có buff.
Hiện tại là trạng thái bình thường của Úc Tiêu Tiêu.
Tống Nam Thời choáng váng, Giang Tịch cũng choáng váng.
Hắn ngây ngốc hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tống Nam Thời: “... Làm sao bây giờ? Còn không cho đánh cho muội!”
Không có buff sợ cái gì, chỉ cần nghiền đám xương cốt khỉ gió này thành bột phấn, vậy tiểu sư muội cũng không cần dùng buff!
Đám người lập tức chém giết vào giữa đám xương khô.
Mà lúc này, bên ngoài, Yêu hoàng còn đang chuyển động Linh kính tìm kiếm hai người khả nghi kia. Tông chủ Vô Lượng Tông cũng đã cúi đầu lặng lẽ nói với Trưởng lão Vô Lượng Tông.
Ông ấy nhỏ giọng nói: “Ta thấy đá vụn đen mà đám Nam Thời ở rất quen mắt.”
Trưởng lão rất có vẻ một lời khó nói hết: “Đương nhiên quen mắt! Đêm qua Yêu hoàng đưa tư liệu tà ma của Thủy Kính Nguyệt cho chúng ta, ngài còn nhìn.”
Vẻ mặt ông ấy phức tạp: “Đó là tầng thứ nhất ảo cảnh, tương ứng với tầng thứ nhất Vạn Tượng Tháp, nơi Cốt yêu làm tổ. Mà trong mười tà ma tầng thứ nhất, Cốt yêu thực lực mạnh nhất, thuộc hạ mang theo cốt binh cũng nhiều nhất.”
“Bọn họ đây là trực tiếp chọn phần khó đối phó nhất.”
Chưởng môn: “...”
Ông ấy một lời khó nói hết: “Cái vận may này của bọn họ... là tốt hay là xấu đây.”
Hai người đang nói thầm, Yêu hoàng bên kia đột nhiên nói: “Vừa rồi hình như thấy được bóng dáng hai người kia. Không đúng, quay lại.”
Hai người lập tức nhìn sang, thấy Yêu hoàng đang chỉnh Linh kính về.
Nhưng quay về rồi nhìn thấy vị trí kia, tại chỗ lại rỗng tuếch.
Yêu hoàng chau mày.
Bọn chúng cũng nhận thấy Linh kính à? Nếu không sao bọn chúng trốn nhanh như vậy?
Nhưng bọn chúng lại không phải Tống Nam Thời, cho dù là Tống Nam Thời, cũng không trốn nhanh như vậy.
Yêu hoàng cảm thấy không đúng.
Mà lúc này, Thủy Kính Nguyệt, Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh mới suýt soát né tránh Linh kính nhìn trộm.
Quyết Minh Tử nói: “Không được! Chúng ta phải tìm một nơi không thể bị bọn họ dễ dàng phát hiện, nếu không bản thể...”
Gã mới nói đến đây, bên tai đã truyền đến một âm thanh.
Âm thanh kia lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn! Chút việc nhỏ này mà cũng không làm xong à?”
Hai người sợ hãi kinh ngạc.
Âm thanh kia cười lạnh nói: “Có mang thân thể Đại Hoàng không?”
Hai người lập tức cúi đầu: “Có mang.”
Âm thanh kia lập tức cười.
Ông ta nói: “Vừa hay, ta ở Vạn Tượng Tháp cũng đủ rồi, đã đến lúc ra.”
Hai người liếc nhau, đồng thời nửa quỳ xuống, nói: “Cung nghênh chủ nhân trở về.”
Âm thanh kia rất vừa lòng.
Ông ta nói: “Rất tốt! Hiện tại, các ngươi chỉ cần làm một chuyện.”
Ông ta nói: “Các ngươi phải bò đến tầng cuối cùng ảo cảnh trước bọn Tống Nam Thời.”
Hai người: “...”
Bọn họ cẩn thận hỏi: “Vậy chủ nhân, có thể cho chúng ta một ít lối tắt, hoặc là có thể trợ giúp chúng ta không?”
Âm thanh kia đúng lý hợp tình: “Thực lực của ta còn phải bảo tồn để đối phó với bọn họ. Chút việc nhỏ này mà các ngươi không làm được à?”
Hai người: “...”
Cho nên bọn họ vẫn phải dựa vào chính mình à?
Âm thanh kia biến mất, hai người đứng dậy, nhìn thoáng qua nhau.
Trong đội ngũ của Tống Nam Thời còn có một Độ Kiếp Kỳ đấy. Bọn họ phải bò lên tầng cuối trước đối phương kiểu gì?
Hai người suy tư.
...
Mà ở ảo cảnh, mấy người Tống Nam Thời còn vừa đánh vừa lui.
Đám lính xương này không khó đối phó, nhưng phiền toái là số lượng bọn chúng đông đảo, cứ như chém giết mãi không xong, giết chết một đám còn một đám, làm người ta phiền chán.
Tống Nam Thời không biết nơi này vốn dĩ có nhiều bộ xương khô như vậy hay là ảo cảnh cố ý thử thách.
Mấy người chém giết khoảng mười lăm phút, không bị thương, nhưng bị đẩy lùi xa nửa dặm.
Chờ đến lúc Tống Nam Thời nhận thấy không ổn, bọn họ đã đứng ở trên một đài đá thật lớn.
Mà ngay giây phút bọn họ đứng lên đài đá kia, nhóm xương khô đuổi sát theo bọn họ đột nhiên lùi về phía sau, trong nháy mắt lùi xuống như thủy triều.
Tống Nam Thời không khỏi khựng lại.
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía đài đá lớn này.
Đài đá bằng phẳng liếc mắt một cái là có thể nhìn tới cuối, mà ở trên đài đá bằng phẳng này, khiến người ta chú ý nhất là cây cột đá tận trời ở giữa đài đá.
Trên cột đá kia dường như còn có đồ gì đó.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong, lại nhìn Cốt yêu đã lùi ra rất xa khỏi đài đá, mở miệng nói: “Chúng ta đi xem.”
Mấy người cầm vũ khí đi tới.
Đến gần bọn họ mới nhìn thấy cột đá kia vậy mà to ba người ôm không hết, mà trên cột đá trói một bộ xương khô cao khoảng ba mét.
Bộ xương khô kia bị xích sắt khổng lồ buộc chặt, chỗ ngực cắm một mũi tên sắt. Mũi tên sắt rõ ràng đã rỉ hết, nhưng khôi giáp trên người nó lại còn cực kỳ hoa lệ, nạm đầy đá quý các màu, thậm chí đến cả vảy giáp đều là từng lá vàng mài giũa mà thành, hoa lệ đến gần như là dùng tiền đắp lên.
Trình độ hoa lệ này, đến cả Vân Chỉ Phong đều không khỏi ghé mắt.
Bọn họ liếc nhau một cái.
Khôi giáp này, bộ xương khô này...
Tống Nam Thời ngo ngoe rục rịch, những người khác cũng ngo ngoe rục rịch theo.
Vân Chỉ Phong còn tí lý trí, không nhịn được nói: “Những bộ xương khô đó lùi xa như thế, vậy bộ xương khô này hẳn là rất có lực uy hiếp với những bộ xương khô kia, thậm chí chính là thủ lĩnh của bọn nó.”
Tống Nam Thời rất nghiêm túc gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Vân Chỉ Phong không khỏi ghé mắt: “Vậy chúng ta...”
Tống Nam Thời nghiêm túc: “Chúng ta đương nhiên phải làm chuyện chúng ta nên làm!”
Lời lẽ của nàng rất chính nghĩa.
Vân Chỉ Phong: “...”
Đã hiểu.
Tống Nam Thời tiến lên.
Mà cùng lúc đó, bên trong đại điện, Yêu hoàng lại vô ý chuyển Linh kính đến chỗ đám Tống Nam Thời này.
Lúc này đám Tống Nam Thời đang đứng ở trước mặt Cốt Yêu Vương, mấy người cúi đầu bàn bạc gì đó.
Lần này Yêu hoàng tự dừng lại.
Ông ta biết Cốt Yêu Vương.
Người này từng dẫn một đám Cốt yêu giết sạch mấy toà yêu thành ở 4000 năm trước, ngay lúc đó Yêu hoàng đánh cược tính mạng mới giết được nó, phong ấn tàn hồn vào Vạn Tượng Tháp.
Cho dù Cốt Yêu Vương chỉ có ba phần thực lực cũng khó đối phó, bọn họ...
Yêu hoàng nhìn thẳng lên.
Những người khác cũng đang thảo luận.
Bọn họ nghe được đám người Tống Nam Thời đang thảo luận tính nguy hiểm của Cốt Yêu Vương, Tống Nam Thời đã nói bọn họ phải làm chuyện nên làm.
Vì thế một đám cao thủ cảm thấy, đám người trẻ tuổi còn rất bài bản. Ít nhất đã biết tính nguy hiểm, vậy nhất định sẽ cẩn thận sẽ không làm xằng bậy, mà Tống Nam Thời nói phải làm chuyện nên làm, vậy cũng chứng minh nàng không phải kiểu người gặp được nguy hiểm sẽ trốn.
Không ít người có ấn tượng tốt hơn về Tống Nam Thời.
Chỉ có Tông chủ Vô Lượng Tông biết đức hạnh của Tống Nam Thời thế nào đột nhiên cảm thấy không ổn.
Ông ấy gượng cười nói: “Bệ hạ, vẫn là tìm người quan trọng, nếu không chúng ta chuyển Linh kính...”
Yêu hoàng duỗi tay ra dừng lời ông ấy.
Ông ta rất có hứng thú: “Không, nhìn xem trước.”
Những người khác cũng muốn xem trước.
Tông chủ một người không nói lại mọi người.
Ông ấy chỉ có thể hít sâu một hơi, mặt lạnh tanh ngồi ở tại chỗ.
Trưởng lão Vô Lượng Tông - hoàn toàn không biết gì cả - còn đang vui vẻ: “Khá tốt! Vừa hay để cho bọn họ nhìn thực lực của Vô Lượng Tông chúng ta.”
Tông chủ: “... Ha ha.”
Mà cùng lúc đó, Tống Nam Thời tiến lên, Vân Chỉ Phong đang bảo vệ ở bên cạnh này.
Những người khác cảnh giác chung quanh, sợ địch đột nhiên tập kích.
Đội hình này, các cao thủ thân kinh bách chiến đều không khỏi gật đầu.
Có người khen: “Có dũng khí, không chạy trốn, cũng không lỗ mãng, biết bảo vệ mình, rất tốt.”
Trong lúc ông ta nói chuyện, Tống Nam Thời đi tới trước mặt Cốt Yêu Vương.
Một đám cao thủ đã cách Linh kính ánh mắt sáng quắc nhìn xem nàng làm thế nào.
Tống Nam Thời vươn tay.
Sau đó...
Nàng tỉnh rụi gỡ một viên đá quý vừa nhìn đã rất đắt tiền.
Mọi người: “...”
Chưởng môn nặng nề nhắm mắt.
Có người chần chờ: “Bọn họ đây là... đang phá hỏng khôi giáp của đối phương?”
Còn chưa dứt lời, Tống Nam Thời bắt đầu kéo vảy vàng trên khôi giáp.
Người nọ: “...”
Được lắm. Bọn họ là muốn làm tiền.