Tà ma chặn đường đến rào rạt, lúc này lại bị khí thế quanh người Tống Nam Thời ép cho không nhịn được lùi về phía sau một bước.
Mà chuyện đánh nhau này, có đôi khi coi trọng ở một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Khí thế của ngươi mạnh một phần, khí thế người khác sẽ yếu đi một phần.
Tà ma trước mặt vừa lui xuống, các tu sĩ phía sau lập tức vừa hưng phấn vừa căng thẳng bước lên trước một bước.
Một phương nhào lên, một phương lui về phía sau, kết cục không cần nói cũng biết.
Cho nên chờ khi Tống Nam Thời tiến lên, căn bản không cần ra tay.
Nàng chỉ đứng ở tại chỗ, khóe môi mang theo nụ cười trào phúng, khinh thường liếc tà ma cầm đầu một cái, sau đó vung tay lên nói: “Đánh! Muốn đánh thế nào thì đánh như thế, nên đánh thế nào thì đánh. Đánh thắng thì ta làm tiệc mừng công cho các ngươi, đánh không lại thì ta sẽ gánh cho.”
Nàng còn nhìn Vân Chỉ Phong một cái, nói: “Vân Chỉ Phong lược trận cho các ngươi.”
Vân Chỉ Phong rút ra kiếm vẽ một đường kiếm, nhàn nhạt nói: “Hợp ý ta.”
Các tu sĩ khác không khỏi liếc nhau một cái.
Có người lập tức hưng phấn hô: “Lên! Mở đường cho Tống tiên tử!”
Sau đó bọn họ lập tức ào ào nhào lên, một đám vô cùng hưng phấn.
Ban đầu những tà ma đó thấy xông lên không phải Tống Nam Thời mà là những tiểu tu sĩ, tiểu yêu tu mà chúng nó chướng mắt, còn không để bụng, nghĩ thầm không đối phó được Tống Nam Thời chẳng lẽ còn không đối phó được các ngươi? Vì thế lập tức muốn cho bọn họ xem chút sắc mặt.
Nhưng Vân Chỉ Phong nói lược trận lại không chỉ nói suông.
Hắn chỉ ở một bên nhìn, cũng không ra tay, nhưng mỗi khi có người gặp nạn, hắn vẫn có thể ra tay chính xác.
Càng miễn bàn trong đó còn có một đại sư huynh cầm trọng kiếm, một nhị sư tỷ mắt nhìn tám hướng, còn có một tiểu sư muội đầy sát khí.
Tóm lại đám tà ma cũng chỉ cảm thấy đánh rất mệt, thân mệt tâm cũng mệt.
Tống Nam Thời ở bên cạnh hờ hững nhìn.
Nàng nói nàng sẽ gánh, nàng nói lời này không hề chột dạ chút nào.
Nàng nói có thể gánh, đó chính là thật sự có thể vững vàng gánh.
Bởi vì át chủ bài của nàng chính là quẻ Càn.
Quẻ Càn chủ sinh. Tuy rằng bởi vì Thiên Đạo trói buộc, quẻ tượng này tốt nhất không nên lạm dụng, nhưng Tống Nam Thời cảm thấy, dưới tình huống như vậy, Thiên Đạo nhất định sẽ không trách nàng.
Nàng còn không nhịn được hỏi Thiên Đạo một câu ở trong lòng: “Ngài nói phải không?”
Thiên Đạo không quan tâm đến nàng, nhưng ở khoảnh khắc nào đó, nàng cảm thấy Thiên Đạo nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Vì thế nàng ngầm coi như Thiên Đạo đã đồng ý.
Tống Nam Thời yên tâm thoải mái lại đúng lý hợp tình nhìn chằm chằm đám người hỗn chiến, tùy thời chuẩn bị bắt đầu dùng quẻ Càn.
Dù sao không phản đối chính là ngầm đồng ý.
Mà ở ngoài Linh kính, mọi người nhìn diễn biến đều trợn mắt há hốc mồm.
Ở trong lòng bọn họ, những đệ tử này gặp tà ma không biết đã khôi phục bao nhiêu phần thực lực trong ảo cảnh thì chỉ có thể trốn tránh giữ mạng, việc chủ động đối mặt gì đó, bọn họ chưa từng dám nghĩ đến.
Thế mà Tống Nam Thời để cho bọn họ xung phong, thậm chí còn chỉ để bọn họ ra tay.
Làm vậy thật sự được à?
Tuy nói Tống Nam Thời có quẻ Càn gánh, nhưng mà...
Có người không khỏi lẩm bẩm: “Nhưng mà, nếu bọn họ chủ động ra tay thì không nhanh hơn những đệ tử này biết bao lần à?”
Đúng vậy! Mấy người bọn họ đều ra tay chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều.
Hiện tại những đệ tử này chống lại đám tà ma, có bọn họ trông coi đúng là không ai bị thương nặng. Nhưng cùng với đó, những đệ tử này như con kiến gặm thịt, gần như từng chút từng chút giày vò bọn chúng, hiệu suất rất thấp.
Mọi người nhìn đều không nhịn được mà nóng lòng.
Nếu muốn đua thời gian với người khác, vậy tất nhiên là tốc độ càng nhanh càng tốt, vì sao cố tình ở ngay lúc này làm chuyện khó hiểu đây...
Có vài người nghĩ như vậy, có vài người lại cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Dùng một lần gặp phải nhiều tà ma như vậy vốn là một cơ hội rèn luyện khá tốt. Ban đầu không có người trông nom chỉ cầu giữ mệnh thì cũng thôi. Hiện tại đã có người trông nom, đệ tử nhà bọn họ đi một chuyến trong tháp gần như ngang với khổ tu ở bên ngoài mấy năm.
Đám Tống Nam Thời đang có lòng bồi dưỡng đệ tử nhà bọn họ.
Hơn nữa...
Có người không nhịn được lẩm bẩm: “Tống Nam Thời, nàng ấy... đột phá tâm cảnh à?”
Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy vậy.
Hắn tìm một lúc trống đi tới bên cạnh Tống Nam Thời, nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Nàng đột phá tâm cảnh à?”
Bấy giờ Tống Nam Thời mới cảm thấy quanh người mình có phần không thích hợp.
Nàng cảm nhận một chút, chần chờ nói: “Xem như là vậy.”
Sau đó nàng lại vung tay lên, nói: “Cái này không quan trọng. Nếu đến lúc này ta không đột phá mới là lạ.”
Nhưng đột phá tâm cảnh, vẫn là đột phá từng tầng lớn này, tóm lại là có phần vui lòng.
Hắn hỏi: “Nàng nghĩ thông suốt cái gì à?”
Tống Nam Thời nhìn hắn một cái như cười chế nhạo.
Nàng nói: “Đúng là nghĩ thông suốt. Ví dụ như... ta đột nhiên phát hiện hóa ra ta càng thích chàng hơn ta nghĩ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Chỉ Phong đỏ bừng.
Sau đó hắn lập tức nhìn trái nhìn phải, cúi đầu hạ giọng nói: “Loại lời nói này... chúng ta có thể nói kín đáo, bây giờ có người nhìn đấy.”
Lúc này Tống Nam Thời muộn màng nhận ra, đúng rồi, hình như người bên ngoài vẫn luôn nhìn bọn họ.
Nàng nhìn thoáng về phía Linh kính, chậm rì rì nói: “À.”
Vân Chỉ Phong ngượng ngùng lại chạy đi nhìn chằm chằm mọi người đánh nhau.
Tống Nam Thời lại nhìn thoáng về phía Linh kính, chầm chậm thở dài.
Người bên ngoài: “...”
Bọn họ đã nhìn ra, hôm nay bọn họ không nên ở chỗ này!
Nhưng mà có vài tiền bối bên ngoài lại nói rất đúng, chỉ để những đệ tử này ra tay, cho dù có đám người Tống Nam Thời trông coi, tốc độ của bọn họ cũng rất chậm.
Thật ra rất ít người bị thương, thậm chí Tống Nam Thời chưa từng động đến quẻ Càn, nhưng đúng là chậm đến làm người ta giận sôi.
Chậm đến tà ma đánh nhau với bọn họ đều không nhịn được bắt đầu nóng nảy.
Nhưng ưu thế của bọn họ là đông người, một người đánh một tà ma đánh không lại, bọn họ có thể năm đánh một, thậm chí mười đánh một.
Các tiền bối bên ngoài cũng nóng nảy, nhíu mày nói: “Thế này phải đánh đến lúc nào, hai người có tên dược liệu kia sắp bò đến tầng thứ tư rồi mất?”
Tống Nam Thời lại không vội. Nàng đợi sắp một canh giờ, thấy rốt cuộc bọn họ đã diệt hết đám tà ma này, chỉ hỏi: “Cần nghỉ ngơi không? Nếu cần thì nghỉ ngơi mười lăm phút, không cần chúng ta lại tiếp tục.”
Mọi người thở hồng hộc liếc nhau một cái, không kiềm được hổ thẹn.
Nhiều tà ma thế này mà bọn họ đã đánh lâu như vậy, thực lực có thế còn mở đường cho Tống tiên tử... Bọn họ thật sự không phải đến kéo chân sau à?
Có người không nhịn được nói: “Tống tiên tử, nếu không các ngươi mặc kệ chúng ta...”
Tống Nam Thời nghe vậy thì nhướng mày, hỏi: “Thế nào? Sợ à?”
Lập tức có người phản bác: “Không sợ!”
Tống Nam Thời: “Không sợ còn nói nhảm gì đó, còn không nhanh lên!”
Vì thế một đám người cắn chặt răng, không nghỉ ngơi, lập tức muốn lên.
Tống Nam Thời lại nhớ đến gì đó, vội vàng nói: “Từ từ!”
Mọi người dừng lại, nhìn sang.
... Thì thấy Tống Nam Thời tìm kiếm một lúc trong đống thi thể đám tà ma.
Lúc này vẻ mặt của bọn họ còn rất nghiêm túc, còn tưởng rằng nàng đang làm chuyện gì đứng đắn, ví dụ bồi thêm một đao gì đó.
Mãi đến khi nàng lấy ra mấy pháp khí đáng giá, chê bai: “Mấy tà ma này cũng thật nghèo!”
Mọi người: “...”
Bọn họ chậm rãi há to miệng.
Tống Nam Thời nhìn sang: “Sao? Có vấn đề gì à?”
Mọi người vội vàng: “Không có vấn đề! Không có vấn đề!”
Chỉ có tam quan vỡ nát đầy đất.
Có vài người còn cảm thấy tấm lòng thiếu nam của mình đã bị đả kích thật sâu.
Không nghĩ tới Tống tiên tử lại là người thế này...
Mọi người chân cao chân thấp tiếp tục đi lên trên.
Lần này rất thuận lợi lên tầng thứ ba, nhưng vừa đến tầng thứ ba, ngay sau đó bọn họ lại gặp một lần tập kích.
Tà ma tầng ba mạnh hơn tầng hai. Nhưng lần này, đám Tống Nam Thời vẫn không ra tay, thậm chí điều kiện cứu viện của Vân Chỉ Phong cũng hà khắc hơn rất nhiều. Trừ khi là lúc nguy hiểm đến tính mạng, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không ra tay.
Các tu sĩ cảm thấy áp lực tăng cao.
Tà ma càng mạnh, bọn họ lại càng buông tay mặc kệ. Lần này đến người vốn không cảm thấy bọn họ có vấn đề đều không khỏi hoài nghi bọn họ muốn làm gì.
Lần này rõ ràng tà ma càng khó dây dưa, nhưng đám tu sĩ này như bị thứ gì đó kích thích, đánh gần như là không muốn sống.
Lần này quẻ Càn của Tống Nam Thời đã có đất dùng.
Nàng cứu một tu sĩ chỉ còn lại một hơi.
Những tu sĩ khác, thêm cả các tiền bối bên ngoài, tận mắt nhìn thấy tu sĩ này từ hấp hối một chân bước vào quỷ môn quan đến ngồi dậy như thế nào.
Hắn đứng bật dậy, như người không có việc gì, gãi đầu hỏi: “Ta bị làm sao vậy?”
Tống Nam Thời bình tĩnh: “Ngươi thiếu chút nữa đã chết.”
Người nọ kinh hãi: “Thế bây giờ...”
Tống Nam Thời: “Ngươi lại sống.”
Người nọ: “...”
Hắn còn mờ mịt, những người khác nhìn, lại như được tiêm máu gà, lập tức xông lên càng hăng.
Ha ha ha ha không chết!
Ta được cường hóa, mau xông lên!
Người bên ngoài cũng không khỏi đột nhiên bật dậy!
Cái này, cái này, cái này...
Trước kia ta chỉ nghe nói quẻ Càn khởi tử hồi sinh, nhưng chung quy vẫn ôm nghi ngờ, mà bây giờ...
Có người không khỏi lẩm bẩm: “Đây chẳng phải tương đương với có thêm một mạng à?”
Chưởng môn Vô Lượng Tông nghe vậy thì nhàn nhạt buông ly, tạo thành một tiếng vang nhỏ.
Sau đó ông ấy khẽ cười nói: “Nếu các vị tò mò thì đến lúc đó Vô Lượng Tông ta đưa thiếp mời các vị đến giao lưu một phen?”
Người vốn đang có vài ý tưởng nghe vậy lập tức thầm rùng mình.
Đúng rồi! Tống Nam Thời cũng không phải là người không hề có căn cơ. Nàng là đệ tử Vô Lượng Tông, bên cạnh còn có một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ ở đó.
Cho dù bọn họ có ý tưởng, cũng phải xem có mạng thực hiện ý tưởng đấy không đã.
Phần lớn cũng chỉ nhất thời động tâm, sau khi nghĩ thông suốt thì bỏ cuộc, nhưng có vài người không nghĩ ra nổi.
Bọn họ còn đang cân nhắc nhìn Linh kính, Tống Nam Thời trong Linh kính lại như biết bọn họ suy nghĩ gì.
Đầu tiên, nàng lạnh lùng đột nhiên nói với các tu sĩ: “Đánh nhau thì động não mà đánh. Ta cũng không thể cứu các ngươi vô hạn. Cứu được lần đầu tiên, chưa chắc cứu được lần thứ hai.”
Các tu sĩ cảm thấy mình được cường hóa khựng lại, không kiềm được cẩn thận hơn.
Sau đó Tống Nam Thời thuận thế nhìn về phía Linh kính, nhàn nhạt nói: “Dẫu sao, được thứ này thì sẽ mất thế kia, làm bất kỳ chuyện gì đều phải trả giá. Các ngươi nói đúng không?”
Vài người có ý tưởng, cũng cẩn thận.
Tống Nam Thời không để ý.
Từ khi nàng biết mình có được quẻ Càn thì đã biết sẽ có ngày này.
Trước kia không nhiều người mơ ước nàng như vậy, một là nàng không xuất hiện trước mặt người khác, hai là bọn họ chưa từng tận mắt thấy. Nhưng sau khi bọn họ thấy tận mắt thì khó bảo đảm sẽ không có người có ý tưởng dư thừa.
Dẫu sao con người đều có tư tâm.
Nhưng nàng cũng không sợ mấy thứ này. Nếu nàng sợ đầu sợ đuôi thì dứt khoát cũng không cần quẻ Càn này làm gì.
Nàng khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt quay đầu lại.
Lần này, cũng không biết có phải máu gà của đám tu sĩ này quá dư thừa hay không, rõ ràng bọn họ không ra tay, thực lực đám tà ma này còn mạnh hơn rất nhiều nhưng thời gian kết thúc chiến đấu của bọn họ lại càng nhanh.
Tống Nam Thời khá vừa lòng gật đầu, để bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ mười lăm phút, sau đó nói: “Đi.”
Sau đó nàng dẫn theo một đám tu sĩ mệt chết mệt sống tiếp tục lên đường.
Bọn họ gặp được rất nhiều tu sĩ ở tầng thứ ba, hơn nữa càng ngày càng nhiều.
Nhưng Tống Nam Thời không vội, chưa bao giờ dễ dàng ra tay, chỉ nhìn bọn họ đánh.
Ban đầu các tiền bối bên ngoài xem còn rất nôn nóng, mãi đến khi bọn họ phát hiện... thời gian các tu sĩ kết thúc chiến đấu càng ngày càng ngắn.
Khi bọn họ đánh trận đầu, đánh suốt một canh giờ.
Nhưng hiện tại, theo chiến đấu càng ngày càng nhiều, theo bọn họ dần dần nắm giữ nhược điểm của đám tà ma ở giữa sinh tử, dần dần quen nhau, dần dần học được phối hợp với nhau, tốc độ bọn họ càng lúc càng nhanh. Thậm chí học được lấy bốn lạng đẩy ngàn cân, đạt được thắng lợi lớn nhất với cái giá thấp nhất mà không phải chỉ đấu đá lung tung.
Lúc ban đầu bọn họ tổ đội vây công, còn chỉ là tu sĩ Nhân tộc tổ đội với Nhân tộc, tu sĩ Yêu tộc tổ đội với Yêu tộc, nhưng dần dà có người phát hiện năng lực của tu sĩ Nhân tộc phối hợp với tu sĩ Yêu tộc nào đó có thể phát huy ra lực lượng lớn hơn nữa.
Sau đó bọn họ bắt đầu chủ động tìm kiếm tu sĩ có thể phối hợp với mình.
Hai tộc chủ động phối hợp với nhau như vậy, đây là chuyện rất nhiều năm chưa từng có.
Bọn họ cứ vậy vứt bỏ thành kiến, phối hợp với nhau, tin tưởng nhau, trong từng lần thực chiến và sinh tử tồn vong, năng lực thực chiến nhanh chóng tăng lên.
Có người dần dần nhìn ra chút cách thức, không khỏi lẩm bẩm: “Đây... chẳng lẽ Tống Nam Thời đang cố tình bồi dưỡng bọn họ?”
Tống Nam Thời đúng là đang cố tình bồi dưỡng bọn họ.
Nàng dẫn người lên, nhưng không thể chỉ dẫn lên.
Nàng phải làm cho bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình. Rốt cuộc nàng cũng không thể luôn luôn nhìn chằm chằm từng người.
Cho nên nàng sẵn lòng phí chút thời gian dạy bọn họ, nên phối hợp thế nào, lại nên đánh thế nào.
Hiện tại xem ra hiệu quả không tồi.
Nàng dẫn theo một đám tu sĩ càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, rất nhanh lướt qua tầng thứ ba, đi tới tầng thứ tư.
Tầng thứ tư càng nhiều tà ma, hơn nữa một đám như đều nhằm về phía bọn họ.
Thế cho nên đánh một lúc, Tống Nam Thời bắt đầu cảm thấy không ổn.
Sau khi đánh xong một đợt tà ma đột kích, nàng dứt khoát dừng lại, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có cảm thấy tà ma này cũng quá nhiều rồi không?”
Các tu sĩ đang đánh: “Chúng ta cảm thấy còn được.”
Tống Nam Thời không để ý đếm đám khỉ đầu chó chỉ biết đánh nhau, nhìn thẳng về phía đám Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong trầm ngâm một lát, nói thẳng: “Có thể bọn Quyết Minh đang giở lại trò cũ.”
Giở lại trò cũ là thế nào? Tất nhiên là mê hoặc yêu ma công kích bọn họ, kéo chậm tiến độ của bọn họ.
Tống Nam Thời dạo bước hai vòng, lại đột nhiên nói: “Không đúng.”
Nàng trầm tư: “Vừa rồi khi ở tầng thứ hai ta không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại ngẫm kỹ lại, sao gã biết chính xác vị trí của chúng ta?”
Nàng nhìn mệnh bàn trong tay, lẩm bẩm: “Ta có mệnh bàn, nhưng ta còn không thể tính ra được chính xác vị trí của bọn chúng. Sao bọn chúng tính ra vị trí của chúng ta?”
Nói thật, nàng thật sự không cảm thấy hiện tại thực lực bói toán của bọn chúng có thể so sánh được với nàng.
Mọi người nghe vậy không khỏi trầm tư.
Trong lòng Vân Chỉ Phong lại khẽ động, đột nhiên nói: “Nam Thời, nàng mở thiên mục ra xem.”
Trong lòng Tống Nam Thời cũng khẽ động.
Sau đó nàng lập tức mở thiên mục ra, đảo qua từng người một.
Sau đó... tầm mắt nàng không khỏi rơi xuống người Phật Tử và Lạc Thủy.
Thiên mục dưới năng lực bỏ giả để thật, nàng nhìn rõ ràng phía trên thần thức hai người bọn họ bao trùm một tầng bóng dáng nhàn nhạt.
Hai người nhạy bén nhận ra ánh mắt Tống Nam Thời, Phật Tử không khỏi hỏi: “Tống thí chủ, chúng ta...”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Ta muốn xem thần thức của hai ngươi, có thể chứ?”
Hai người liếc nhau, không nói hai lời: “Ngươi xem đi.”
Tống Nam Thời không chút khách khí giữ cổ tay hai người bọn họ.
Nàng là kẻ tài cao gan cũng lớn, hai luồng thần thức lập tức tiến vào bên trong thức hải hai người.
Tiến vào thức hải một người xa lạ không phải việc dễ dàng, cho dù hai người đã cố gắng đè nén, nhưng bên trong thức hải vẫn sẽ vô thức phản kháng.
Tống Nam Thời vừa tránh thoát phản kích vừa nhanh chóng tìm kiếm.
Sau đó rất nhanh, một trước một sau, nàng tìm được hai luồng thần thức không thuộc về bọn họ ở bên trong thức hải hai người.
Hai luồng thần thức kia cứ như vậy lẳng lặng cắm rễ ở bên trong thức hải bọn họ, lẳng lặng hô hấp như chúng nó sinh ra đã ở chỗ này.
Bình tĩnh làm người ta sợ hãi.
Tống Nam Thời có thể chắc chắn, nếu không phải có thiên mục của Quẻ sư hơn nữa nàng có năng lực bỏ giả để thật, cho dù tu sĩ đại năng cũng không nhìn ra bên trong thức hải bọn họ có thứ này.
Hơn nữa nàng rất quen thuộc với thứ này.
Nó không khác với đám Quyết Minh Tử, nhưng càng mạnh hơn.
Vậy chỉ có... Thẩm Bệnh Dĩ.
Ông ta... làm thế nào ở cắm rễ trong thức hải của bọn họ?
Tống Nam Thời không dám dừng lại nhiều, nhanh chóng lui ra.
Lúc này hai người cảm thấy không ổn, Lạc Thủy hỏi thẳng: “Là chúng ta có vấn đề?”
Tống Nam Thời không trả lời trước, mà hỏi: “Lạc Thủy, ta nhớ rõ khi chúng ta vừa chạy ra khỏi Phong Trấn thì gặp một lần ám sát, sau đó vẫn là ngươi đề nghị nhanh đi đại hội Tiên Đạo đúng không?”
Lạc Thủy chần chờ một lát, gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng lại hỏi Phật Tử: “Chúng ta đi vào nơi này sau đó gặp được lần ám sát thứ hai, ngươi vừa hay ở trên đường những thích khách đó đuổi giết chúng ta nhất định phải đi qua.”
Phật Tử sửng sốt: “Ý Tống thí chủ là...”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Bên trong thức hải của các ngươi có thần thức khác sống ở đó. Ta cảm thấy có lẽ chúng đang lặng lẽ khống chế các ngươi làm một vài việc, hơn nữa lộ ra địa điểm của chúng ta.”
Lời này vừa ra, chủ trì và tông chủ ngoài Linh kính đứt bật dậy, sắc mặt Yêu hoàng cũng đại biến.
Ông ta nhớ tới những thích khách bị người ta động tay chân vào đầu óc ở địa lao...
Mà đến bây giờ Tống Nam Thời mới hiểu rõ chuyện trước kia mãi không rõ.
Ví như, bọn họ mới ra Phong Trấn, sao những thích khách đó biết hành tung của bọn họ, hơn nữa chuẩn xác ám sát.
Nhưng sao thần thức của Thẩm Bệnh Dĩ xuất hiện ở trong thức hải của bọn họ...
Bọn họ cũng nghĩ như vậy, không khỏi hỏi: “Nhưng vì sao thần thức những người khác sẽ xuất hiện ở trong thức hải chúng ta?”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ thử hỏi: “Trước đó, các ngươi có gặp được cái gì nguy hiểm mà vô cùng suy yếu không?”
Đặt thần thức ở trong thức hải người khác là một chuyện rất nguy hiểm, cho dù đại năng Độ Kiếp cũng không dám dễ dàng làm việc này.
Trừ khi người kia cực kỳ nhỏ yếu, hoặc là rất suy yếu.
Phật Tử lại mờ mịt nói: “Không có! Mấy năm nay tuy rằng ta thường xuyên xông nhầm vào các nơi nguy hiểm, nhưng năng lực chạy ra thì vẫn có. Mấy năm nay, thời khắc ta nguy hiểm nhất cũng chỉ có năm đó sư tôn nhặt ta về từ phụ cận Vạn Tượng Tháp thôi...”
Hắn còn chưa dứt lời, Lạc Thủy cũng sửng sốt.
Hắn ta không khỏi lẩm bẩm: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước ta mới từ Yêu tộc trốn về, bị sư tôn đánh gãy chân còn phong linh lực, vừa lúc đi ngang qua Vạn Tượng Tháp, còn hôn mê nửa canh giờ một cách khó hiểu.”
Đều là Vạn Tượng Tháp.
Mà cùng lúc đó, Yêu hoàng ngoài Linh kính cũng không khỏi ngẩn ra, đột nhiên nói: “Những thích khách đó đều là bộ hạ Sư Vương năm đó, lúc trước khi ta đánh bại bọn chúng là ở ngay ngoài Vạn Tượng Tháp.”
Vạn Tượng Tháp, thần thức Thẩm Bệnh Dĩ.
Tống Nam Thời ngẩng đầu xem, sau đó chợt nói: “Ngươi nói một tầng cuối cùng đóng lại, có thể là Thẩm Bệnh Dĩ hay không.”
Nếu không vì sao hai người đều bị xâm nhập thần thức ở phụ cận Vạn Tượng Tháp.
Hơn nữa Phật Tử càng đã bị rót thần thức vào từ khi còn nhỏ, mấy năm nay vẫn chưa từng động vào, hiển nhiên là Thẩm Bệnh Dĩ giữ lại có chỗ trọng dụng.
Nếu ông ta rót thần thức vào Phật Tử và Lạc Thủy thì không có khả năng chỉ động vào mỗi bọn họ. Nàng hoài nghi ông ta quăng lưới rộng, chỉ ngóng trông đến lúc có tác dụng.
Ví dụ như bây giờ.
Vân Chỉ Phong nói thẳng: “Rất có khả năng.”
Nhưng hắn lại nói: “Nhưng khi chúng ta ở tầng thứ nhất, cũng gặp được rất nhiều tà ma, khi đó bọn Phật Tử cũng không ở bên cạnh chúng ta.”
Tống Nam Thời: “Vậy hoặc là ta đã đoán sai, hoặc là Thẩm Bệnh Dĩ còn có thủ đoạn khác. Nhưng hiện tại việc trên người bọn họ có thần thức của Thẩm Bệnh Dĩ là không thể nghi ngờ.”
Hai người nghe, dần dần hiểu ra từ trong khiếp sợ.
Bọn họ liếc nhau, Lạc Thủy rất bình tĩnh hỏi: “Ý sư tỷ là thật ra hai chúng ta bị thần thức người khác khống chế, vô thức lộ ra vị trí của chúng ta, còn vài lần dẫn đường các ngươi làm ra lựa chọn có lợi cho chủ nhân của thần thức?”
Tống Nam Thời: “Đúng là như vậy, nhưng mà...”
Hai người không chờ nàng nói đoạn sau, Phật Tử dứt khoát kiên quyết nói: “Ta và Lạc thí chủ sẽ ở lại nơi này, không đi cùng các vị nữa, như vậy ông ta sẽ không biết vị trí của các ngươi.”
Lạc Thủy cũng gật đầu: “Đúng!”
Phật Tử lại nói: “Thí chủ yên tâm! Cho dù là chết, bần tăng cũng vui vẻ chịu đựng.”
Lần này Lạc Thủy khựng lại, uyển chuyển nói: “Ta cảm thấy ta còn chưa đến lúc chết.”
Tống Nam Thời lại không để ý bọn họ, nói thẳng những gì mình chưa nói hết: “Nhưng mà ta có thể nhổ thần thức này ra, các ngươi muốn ở lại chờ chết hay là muốn nhổ.”
Hai người không nói hai lời sửa miệng: “Nhổ!”
Tống Nam Thời bật cười.
Nàng lấy mệnh bàn ra: “Càn Vi Thiên.”
Nàng nghĩ, Thẩm Bệnh Dĩ, ngươi còn thủ đoạn gì nào.
Cùng lúc đó, một tầng cuối cùng, hai sợi tơ trong tay Thẩm Bệnh Dĩ vừa đứt.
Ông ta giận tím mặt, lập tức liên hệ hai hóa thân của mình: “Chúng ta còn nhân thủ có thể sử dụng được hay không! Hai người trên tay ta cũng bị phế rồi!”
Quyết Minh Tử khựng lại, sau đó thử nói: “Hình như không còn rồi? Hiện tại chỉ còn hai người kia bị ngài rót thần thức vào còn có tư cách.”
Ông ta tức giận.
Quỷ Khanh vội nói: “Có có có! Không phải còn chúng ta à?”
Thẩm Bệnh Dĩ khựng lại.
Sau đó ông ta cảm thấy, vậy còn không bằng không có.
Mặt ông ta lạnh tanh chuồn mất.