Nhưng dọa tỉnh hắn ta cũng không dám động đậy, chỉ cố gắng nhắm hai mắt, cả người cứng đờ.
Hắn ta cảm thấy hình như mình đang bị ai đó khiêng đi, vì thế trong chốc lát trái tim lạnh băng.
Thật sự không được, chúng ta hoặc là không làm, đã làm là phải làm tới cùng.
Việc hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, còn có thể là việc hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng gì đây?
Vì thế trong chớp mắt, trong đầu tiểu tông chủ hiện qua một loạt từ ngữ hạn chế như “Giết người vứt xác, không để lại xương cốt”.
Lần này không chỉ lòng lạnh, hắn ta cảm thấy tim mình còn đang bị thổi một luồng khí lạnh.
Sau khi phụ thân chết, mẫu thân đã từng rất nghi thần nghi quỷ, luôn hoài nghi có người muốn hại hắn ta. Sau đó hắn ta quyết định muốn kế nhiệm vị trí Tông chủ, thủ vệ phủ Tông chủ đều tăng cường nghiêm ngặt, sợ có người muốn ám sát hắn ta.
Bà ta cũng kể cho hắn ta nghe về các cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các môn phái lớn cùng nhìn thấy các cảnh tàn sát khốc liệt.
Nhưng nghe thì nghe, hắn ta luôn cảm thấy bà đã quá lo lắng rồi.
Hắn ta không biết những tông môn khác đấu đá thế nào, nhưng trong đầu tất cả mọi người trên dưới Hợp Hoan Tông đều là giá trị nhan sắc và song tu, ai có thời gian bắt hắn ta được chứ.
Càng miễn bàn, hắn ta còn hoài nghi rằng mình có thể thành công kế vị phần lớn là nhờ vào khuôn mặt đẹp của mình.
Nhưng hiện giờ hắn ta lại cảm thấy, mình quả thật quá ngây thơ rồi, hắn ta vậy mà thật sự bị ám sát!
Đây là đấu đá quyền lợi ở tông môn lớn trong truyền thuyết à…
Hắn ta nhớ tới người mà hắn ta nhìn thấy trước khi ngất xỉu, hắn ta từng gặp nàng vài lần, khiến hắn ta có ấn tượng tốt. Hắn ta nhớ rõ nàng còn có một sư huynh hiện giờ đang là thủ lĩnh thị vệ…
Trong lòng hắn ta hiện lên một loạt thuyết âm mưu, chỉ cảm thấy mình bị phản bội, trong lòng rất khó chịu.
Hơn nữa người nọ còn đi ra từ phòng mẫu thân, hiện giờ cũng không biết mẫu thân thế nào.
Tiểu tông chủ càng nghĩ càng khó chịu, cũng càng nghĩ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi bi thương vô hạn.
Mà lúc này, người khiêng hắn ta còn đang thảo luận nên “xử lý” hắn ta như thế nào.
Sau khi đề nghị “Hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng”, giọng nữ bình tĩnh hỏi: “Huynh muốn hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng như thế nào?”
Một giọng rất giống thủ lĩnh thị vệ của hắn ta đề nghị: “Dù sao hiện giờ chúng ta là bất ngờ bắt cóc. Tiểu tông chủ cũng ở trong tay chúng ta, không bằng cứ trực tiếp thu phục một lần, cũng trói luôn Thược Dược phu nhân đi!”
Tim tiểu tông chủ chợt lạnh.
Quả nhiên bọn họ muốn xuống tay với mẫu thân.
Trong lòng hắn ta lập tức trở nên nôn nóng.
Ai ngờ giọng nữ phản bác nói: “Không được, hiện tại Sư lão đầu còn trong tay bà ta, nếu bà ta thật sự có cách khống chế pháp khí thì khi chúng ta bắt trói, bà ta đã giết Sư lão đầu trước thì sao. Chẳng phải chúng ta đây mất nhiều hơn được à?”
Hả?
Tiểu tông chủ không nhịn được hơi mơ hồ.
Sư lão đầu là ai? Bọn họ đang nói mẫu thân à?
Trong lòng hắn ta vừa nôn nao vừa hoảng loạn, rất muốn mở mắt ra, lại cảm thấy mình đột nhiên bị người thả xuống, giọng nữ kia nói một câu: “Tới rồi.”
Tiểu tông chủ lập tức nhắm chặt mắt hơn, nằm thẳng người giống như thi thể.
Thần kinh hắn ta trở nên căng thẳng, bên tai nghe thấy tiếng có người chạy qua bên này.
Có người gọi: “Sư muội!”
Còn có người kinh hãi: “Sư tỷ thật sự trói bắt tiểu tông chủ về! Làm sao bây giờ? Bước tiếp theo là đoạt vị trí Tông chủ Hợp Hoan Tông à?”
Tiểu tông chủ: “!!”
Bọn họ còn muốn đoạt vị trí Tông chủ! Bọn họ quả nhiên là lòng lang dạ sói!
Não tiểu tông chủ lập tức nảy số rất nhanh, vừa nhớ kỹ giọng nói này, vừa muốn nhớ con đường họ vừa khiêng hắn ta về, chuẩn bị từ từ đợi thời cơ chạy trốn…
Sau đó nghe thấy giọng nữ bình tĩnh nói: “Trước tiên các ngươi đừng nói chuyện.”
Âm thanh ồn ào lập tức dừng lại.
Trái tim tiểu tông chủ lo lắng đập thình thịch.
Ngay sau đó, giọng nữ cạn lời nói: “Được rồi, đừng giả bộ nữa, giả vờ cả đoạn đường rồi. Ngươi không mệt à?”
Trong chốc lát, thần kinh tiểu tông chủ chấn động, theo bản năng mở choàng mắt.
… Sau đó thì thấy năm cái đầu đang đồng thời nhìn hắn ta.
Tiểu tông chủ hoảng sợ, lúc này mới tìm được đầu Tống Nam Thời, lắp bắp hỏi: “Sao ngươi biết ta đang giả vờ!”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng lạnh mặt nói: “Bởi vì ta chắc chắn chúng ta đánh ngươi hôn mê, không phải đánh chết người. Khi ngươi bị khiêng thì cứng đờ người giống như đã chết được ba hôm, còn muốn gạt ai?”
Tiểu tông chủ: “…”
Sắc mặt hắn ta đỏ lên, lớn tiếng nói: “Nếu các ngươi phát hiện ra rồi, vậy muốn chém muốn giết thì cứ làm đi! Nhưng ta cảnh cáo các ngươi! Tốt nhất các ngươi đừng động vào mẫu thân ta…”
Hắn ta nói rất có nghĩa lý, một đám người Tống Nam Thời lại nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc.
Tống Nam Thời không khỏi xoay người hỏi Vân Chỉ Phong: “Là do chàng xuống tay quá nặng khiến hắn ta choáng váng à?”
Vân Chỉ Phong nhìn tay mình, lại chần chờ nói: “Không thể nào, tu vi hắn ta quá thấp ta không tiện xuống tay, không dùng quá nhiều lực. Không phải nửa đường hắn ta đã tỉnh rồi à?”
Tiểu tông chủ vừa nghe cuộc nói chuyện của họ lập tức càng phẫn nộ hơn, lớn tiếng nói: “Rơi vào trong tay các ngươi, ta nhận, nhưng các ngươi đừng có sỉ nhục nhân cách của ta!”
Tống Nam Thời còn chưa kịp nói, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói của Chu Trưởng lão: “Cái gì mà sỉ nhục nhân cách? Giọng nói này… Mẹ kiếp! Tại sao các ngươi bắt tiểu tông chủ đến vậy!”
Tống Nam Thời lạnh mặt: “Trời xui đất khiến, nói ra rất dài.”
Tiểu tông chủ nhìn sang Chu Trưởng lão lại cảm thấy tâm như tro tàn: “Trưởng lão, chẳng lẽ ngươi cũng là đồng lõa của bọn họ sao? Các ngươi muốn kết hợp đoạt vị trí Tông chủ?”
Chu Trưởng lão rất mờ mịt, nhìn tiểu tông chủ lại nhìn về phía bọn họ, vò đầu nói: “Hả? Đoạt vị trí Tông chủ? Các ngươi còn có loại chí hướng này?”
Tống Nam Thời: “…”
Không chịu nổi nữa, hủy diệt hết đi.
Nàng nửa ngồi xổm xuống, nhìn tiểu tông chủ đang đỏ mặt vì tức giận, nói: “Ngươi biết tại sao chúng ta đưa ngươi về không?”
Tiểu tông chủ tức giận nói: “Ta phá âm mưu của các ngươi! Các ngươi muốn giết người diệt khẩu!”
Tống Nam Thời: “Chúng ta muốn giết người diệt khẩu thì đã giết ngươi ngay khi gặp ngươi rồi.”
Tiểu tông chủ ngẩn người, ánh mắt hơi sáng lên, lập tức nói: “Không phải các muốn giết ta à? Vậy các ngươi muốn gì? Bắt ta để uy hiếp mẫu thân à? Hay chỉ đơn thuần là bắt cóc? Muốn lấy tiền chuộc? Ta sẽ cho các ngươi mười lăm vạn linh thạch tiền chuộc, các ngươi thả ta ra nhé?”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng nuốt nước bọt.
Nàng thừa nhận, giờ phút này, nàng đã động tâm.
Vân Chỉ Phong thấy thế vội vàng kéo nàng, nhỏ giọng nói: “Lấy đại cục làm trọng! Nghĩ về Sư tiền bối!”
Tống Nam Thời: “…”
Một lăm vạn, Sư lão đầu.
Nàng đột nhiên cảm thấy không cứu lão nhân này cũng được.
Lão nhân này cũng thật đáng giá.
Lúc này tiểu tông chủ mờ mịt nói: “Sư tiền bối là ai? Các ngươi trói ta thì liên quan gì đến ông ấy?”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nhìn về phía tiểu tông chủ.
Sau khi bọn họ ngoài ý muốn gặp tiểu tông chủ, trong lòng Tống Nam Thời đã thay đổi kế hoạch.
Thược Dược phu nhân trông chiếc nhẫn rất kỹ, hơn nữa cũng khá cảnh giác. Trước khi Tống Nam Thời chắc chắn có thể cứu người ra ngoài hoàn hảo không tổn hại gì, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà lúc này, tiểu tông chủ đột nhiên xuất hiện, đã là một nguy hiểm, cũng coi như một cơ hội.
Một lúc lâu sau, Tống Nam Thời yên lặng nhìn hắn ta một lúc lâu, dưới ánh mắt nghi ngờ của hắn ta, đột nhiên nói: “Bởi vì vị Sư tiền bối đang ở trong tay mẫu thân các ngươi, chúng ta muốn cứu ông ấy.”
Ánh mắt tiểu tông chủ lập tức mờ mịt, dường như không biết nàng đang nói gì.
Chư Tụ không nhịn được thấp giọng hỏi: “Sư muội, muội muốn nói cho hắn ta?”
Tống Nam Thời rất bình tĩnh: “Cứ để hắn ta biết đi.”
Nàng nhìn vẻ mặt của hắn ta, bình tĩnh nói: “Không chỉ Sư tiền bối, hai sư huynh đệ mất tích của Khương Viên cũng ở trong tay mẫu thân ngươi. Hai tên đệ tử Hợp Hoan Tông tẩu hỏa nhập ma, trong đó có một người chính là đồ đệ của Chu Trưởng lão, chính miệng hắn ta nói cho Chu Trưởng lão, bọn họ tẩu hỏa nhập ma đúng là do Thược Dược phu nhân gây nên.”
Tiểu tông chủ đột nhiên hoàn hồn, giống như theo bản năng mà phản bác: “Không có khả năng! Mẫu thân ta sẽ không làm loại chuyện này! Các ngươi nói hươu nói vượn!”
Tống Nam Thời cũng không ngại hắn ta phản bác, chỉ bình tĩnh nói: “Có phải nói hươu nói vượn hay không, không do ngươi định đoạt.”
Tiểu tông chủ vẫn lắc đầu: “Ta không tin các ngươi, bà ấy không phải loại người này! Các ngươi muốn bắt thì bắt ta đi! Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên làm, cần gì phải bôi nhọ mẫu thân ta!”
Chu Trưởng lão ở bên nghe vậy lại khẽ cười nói: “Tiểu tông chủ, ý của ngươi là ta cùng người ngoài lừa ngươi? Ta chỉ có một đồ đệ như vậy, chính miệng nó nói với ta là Thược Dược phu nhân xuống tay, ta có lý do gì lừa ngươi? Còn nữa, lúc trước Thược Dược không làm vậy, chẳng lẽ sau khi lão Tông chủ chết thì Thược Dược phu nhân thật sự không làm ra chuyện như vậy sao?”
Tiểu tông chủ đang có hàng loạt lý do lập tức ngẩn người.
Sau khi phụ thân chết…
Tống Nam Thời nhân cơ hội truy hỏi: “Tiểu tông chủ, ngươi cẩn thận suy nghĩ lại, ngươi đã từng gặp một tiền bối họ Sư, vóc người rất cao, nhưng lưng còng, giữa trán có một nốt ruồi đỏ.”
Nàng bình tĩnh nhìn hắn ta.
Nếu Sư lão đầu thật sự gặp Thược Dược phu nhân một lần một năm, vậy không có khả năng có thể che giấu lâu như vậy được.
Chu Trưởng lão còn có duyên thấy Sư lão đầu một lần, vậy con ruột Thược Dược phu nhân thì sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Nam Thời, vẻ mặt tiểu tông chủ vẫn mờ mịt, giống như còn không có phản ứng lại.
Tống Nam Thời kiên nhẫn chờ.
Một lát sau, tiểu tông chủ lẩm bẩm: “Nốt ruồi đỏ…”
Tống Nam Thời lập tức nói: “Ngươi từng thấy ông ấy rồi!”
Tiểu tông chủ mím chặt môi.
Tống Nam Thời truy hỏi: “Ngươi gặp ông ấy từ khi nào!”
Thật lâu sau, tiểu tông chủ nhỏ giọng nói: “Khi ta còn nhỏ.”
Hắn ta hít sâu một hơi, nói: “Khi ta ba tuổi, mẫu thân bế ta giấu phụ thân, đi gặp một ông già. Bà ấy bảo ta gọi ông là gia gia và nói với gia gia, hiện tại bà ấy sống rất tốt, cho nên bảo muốn ông ấy nhìn thấy ta.”
Tiểu tông chủ lẩm bẩm nói: “Gia gia kia cho ta lì xì.”
Tống Nam Thời không khỏi bất ngờ.
Thược Dược phu nhân, chủ động để nhi tử mình gặp Sư lão đầu?
Dựa vào trình độ để ý của bà ta với nhi tử mình, bà ta chịu để Sư lão đầu gặp nhi tử của bà ta, đó có nghĩa là bà ta quan tâm ở một mức độ nhất định.
Nhưng hiện giờ…
Tống Nam Thời thở dài, nói: “Nhỏ như vậy, ngươi còn nhớ rõ à?”
Tiểu tông chủ gật đầu, vẻ mặt dịu xuống, nói: “Đúng, bởi vì Hợp Hoan Tông toàn là mỹ nhân, trong vòng ba năm ông ấy là người xấu nhất mà ta từng gặp, cho nên đã khắc sâu ấn tượng.”
Bên cạnh Chu Trưởng lão gật gật đầu đồng cảm như bản thân cũng vậy.
Tống Nam Thời: “…”
Lần này Sư lão đầu, thật sự xấu rồi.
Tiểu tông chủ có chút không thể tin nổi hỏi: “Ngươi nói Sư tiền bối kia, chính là ông ấy sao?”
Tống Nam Thời gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu tông chủ vẫn không tin: “Vậy ngươi có quan hệ gì với ông ấy.”
Tống Nam Thời suy nghĩ: “Ta xem như là nửa đồ đệ của ông ấy.”
Tiểu tông chủ im lặng, vẻ mặt chật vật, không biết là có tin hay không.
Tống Nam Thời không muốn kéo dài, nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan đến mạng người, ta sẽ không lừa ngươi. Nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cược.”
Tiểu tông chủ ngẩng đầu nhìn nàng.
Tống Nam Thời dựng thẳng một ngón tay: “Mẫu thân ngươi có một pháp khí không gian hình chiếc nhẫn, ngươi có biết hay không.”
Tiểu tông chủ gật đầu: “Bà ấy thường hay mang bên người.”
Tống Nam Thời: “Vậy ngươi có thể động vào không?”
Tiểu tông chủ suy nghĩ, khẳng định nói: “Có thể, khi ta còn nhỏ đã từng lấy nó chơi, khi đó mẫu thân đều cho ta. Khi đi ra ngoài rèn luyện, còn có mấy lần để ta mang theo phòng thân.”
Tống Nam Thời suy nghĩ, vậy thì tốt quá.
Nàng nói: “Sư lão đầu và Khương Viên sư huynh đệ bị nhốt ở bên trong.”
Phản ứng đầu tiên của tiểu tông chủ vẫn là phản bác: “Không thể nào!”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Không thể hay có thể, không bằng ngươi tìm lý do hỏi mượn mẫu thân ngươi, xem bà ấy còn có thể cho ngươi mượn không.”
Chu Trưởng lão nghe vậy thì vỗ tay một cái, nói: “Điển lễ kế nhiệm cũng còn chưa tới mấy ngày, ngươi có thể lấy cớ còn chưa bắt được thích khách phủ Tông chủ, sợ bọn họ gây bất lợi cho ngươi ở điển lễ nên mượn của nàng, ngươi cảm thấy như vậy nàng có thể đưa cho ngươi không?”
Tiểu tông chủ suy nghĩ.
Hiện giờ mẫu thân rất lo lắng cho sự an toàn của hắn ta, nếu hắn ta thật sự nói như vậy, cho dù thế nào bà ta cũng sẽ đưa.
Hắn ta cực kỳ tự tin gật đầu.
Tống Nam Thời nói: “Cho nên ngươi cảm thấy sẽ đưa sao?”
Tiểu tông chủ: “Đó là điều đương nhiên.”
Tống Nam Thời cười khẽ: “Không, bà ta sẽ không đưa.”
Tiểu tông chủ nhíu mày: “Ngươi không hiểu mẫu thân.”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Nếu nói như vậy, chúng ta đánh cược đi.”
Tiểu tông chủ nhìn sang.
Tống Nam Thời nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ thả ngươi đi.”
Tiểu tông chủ chậm rãi há to miệng.
Tống Nam Thời tiếp tục: “Sau khi trở về, ngươi có thể tìm cơ hội hỏi mượn mẫu thân chiếc nhẫn kia. Nếu bà ta đưa cho ngươi, vậy là chúng ta hiểu lầm phu nhân, chúng ta giơ tay chịu trói. Nhưng nếu bà ta không đưa cho ngươi…”
Tống Nam Thời nhìn vào đôi mắt hắn ta: “Ngươi phải giúp chúng ta cứu Sư tiền bối.”
“Ngươi đánh cuộc không!”
Vẻ mặt tiểu tông chủ chật vật một lát, nói với vẻ chắc chắn: “Ta tin mẫu thân ta! Mẫu thân chỉ thiếu chút cảm giác an toàn sau khi phụ thân mất, bà sẽ không làm loại chuyện này!”
Tống Nam Thời chỉ hỏi: “Vậy ngươi đánh cược hay không?”
Tiểu tông chủ nói thẳng: “Đánh cược! Nếu ta thua! Muốn chém muốn giết thế nào thì cứ tự nhiên!”
Tống Nam Thời đứng dậy: “Ngươi đi đi.”
Tiểu tông chủ định đứng lên, thấy bọn họ thật sự không ngăn cản hắn ta, không khỏi hỏi: “Các ngươi thật sự thả ta đi?”
Tống Nam Thời: “Đương nhiên, nhưng đại sư huynh sẽ đi theo ngươi.”
Đại sư huynh lập tức đi lên, đứng bên cạnh hắn ta giống như thị vệ.
Tiểu tông chủ không nói gì nhìn nàng.
Tống Nam Thời mỉm cười: “Ta phải chắc chắn ngươi thật sự đánh cược, mà không phải đi ra ngoài cáo trạng.”
Tiểu tông chủ há miệng muốn nói hắn ta giữ đúng lời hứa thì thấy Tống Nam Thời đột nhiên nhét vật gì vào miệng, vật kia lập tức trượt xuống theo cổ họng của hắn ta trong nháy mắt.
Tiểu tông chủ hoảng sợ: “Các ngươi muốn giết ta?”
Tống Nam Thời mặt không đổi sắc: “Không, đây là độc. Nếu ngươi không nghe lời, lúc nào ta cũng có thể khống chế độc phát. Nếu ngươi trở lại, ta sẽ cho ngươi giải dược.”
Bọn họ còn dám trói người lại, tiểu tông chủ cũng không nghi ngờ nàng sẽ cho hắn ta độc, chỉ căm giận nói: “Ta sẽ không thất hứa!”
Nói xong phất tay áo ra đi.
Ngoại trừ đại sư huynh đi theo, không ai ngăn cản.
Bọn họ nhìn theo hai người rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng, Chu Trưởng lão mới nói: “Tin tưởng như vậy sao? Sẽ không rút dây động rừng? Hắn đột nhiên mở miệng muốn nhẫn, cho dù hắn có nói thật hay không, Thược Dược phu nhân sẽ không nghi ngờ chứ?”
Tống Nam Thời lại nói: “Ta chính là muốn rút dây động rừng.”
Khi Chu Trưởng lão nhìn nàng, nàng chỉ nói: “Không phải ngài muốn vạch trần chuyện của Thược Dược phu nhân sao? Vậy ngài cứ chờ xem.”
Chu Trưởng lão rất nghi ngờ, nhưng Tống Nam Thời không nói gì nữa.
Vân Chỉ Phong chờ bọn họ nói xong, lúc này mới hỏi: “Nàng cho hắn ăn cái gì vậy?”
Chu Trưởng lão đang muốn nói đó không phải độc dược sao thì nghe thấy Tống Nam Thời thuận miệng nói: “À, là viên mỹ nhan đan quá hạn thôi, tác dụng duy nhất chắc là khiến dung nhan hắn ngày mai tỏa sáng, đương nhiên khi hết hạn thì không biết hiệu quả ra sao.”
Chu Trưởng lão: “…”
…
Sau khi tiểu tông chủ đưa Giang Tịch quay về, nhìn thoáng qua cửa phòng mẫu thân, thấy bên trong vẫn yên tĩnh như cũ thì quay về phòng mình.
Giang Tịch canh gác ở bên ngoài, còn hắn ta cả đêm không ngủ.
Khó khăn lắm mới tới ngày hôm sau, hắn ta không giấu được tâm sự, gần như sáng sớm đã đi tìm mẫu thân.
Hắn ta không thể hiểu được mình nghĩ thế nào.
Hắn ta tin hay không tin mẫu thân mình?
Nếu hắn ta tin, tại sao tối qua lại trằn trọc cả đêm chứ?
Cho nên từ sâu trong nội tâm, hắn ta vẫn cảm thấy mẫu thân thật sự sẽ làm chuyện này hay sao?
Tiểu tông chủ không dám nghĩ.
Thỉnh an mẫu thân xong, hắn ta cố gắng ngồi xuống nói chuyện phiếm với mẫu thân giống như bình thường, ánh mắt thản nhiên nhìn về tay mẫu thân, không nhìn thấy chiếc nhẫn.
Hắn ta lơ đãng nói: “Đúng rồi mẫu thân, chiếc nhẫn phụ thân đưa cho người đâu?”
Vẻ mặt Thược Dược hơi ngẩn ra, hỏi: “Con hỏi cái đó làm gì?”
Tiểu tông chủ mím môi: “Chỉ tò mò thôi.”
Thược Dược phu nhân nói: “Ta không mang theo trên người. Sau khi ông ấy chết, ta sợ thấy cảnh thương tình…”
Thông thường, khi mẫu thân nhắc tới phụ thân, hắn ta sợ mẫu thân buồn nên sẽ tự đổi đề tài, sẽ không nói gì nữa.
Nhưng hiện giờ lòng hắn ta lại trùng xuống.
Mẫu thân lừa hắn ta.
Hắn ta miễn cưỡng cười, vẫn nói: “Vậy mẫu thân, có thể cho con mượn chiếc nhẫn kia một chút không. Thích khách phủ Tông chủ còn chưa bị bắt, mấy ngày nữa là đại điển kế vị của con, con sợ lúc đó thích khách đến gây chuyện ở đại điển của con, làm nhiễu loạn đại điển kế vị của con.”
Thược Dược phu nhân im lặng một lát lại nhỏ nhẹ nói: “Con lo lắng nhiều như vậy à, ở đây là Hợp Hoan Tông, có thể xảy ra chuyện gì? Con chỉ cần an tâm là được.”
Lòng tiểu tông chủ lại càng trầm xuống.
Bà ấy không cho.
Bình thường, mẫu thân còn để ý tới an nguy của hắn ta hơn chính hắn ta, hận không thể bao quanh bảo vệ hắn ta.
Hiện giờ, bà ấy lại nói, con đã lo quá nhiều.
Tiểu tông chủ cũng không biết sau đó mình với mẫu thân đã nói gì, hốt hoảng đi ra khỏi nơi ở của mẫu thân.
Ánh mặt trời chiếu rọi, hắn ta giống như mới tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn ta đứng dưới ánh mặt trời không biết suy nghĩ gì, một lát sau, cắn răng nói: “Đi! Chúng ta đi gặp Tống Nam Thời.”
Hắn ta dẫn theo Giang Tịch giám sát mình, sải bước đi ra ngoài.
Đi được một lát, hắn ta cảm thấy trên mặt có gì đó không thích hợp, không khỏi gãi gãi.
Sau đó hắn ta nhìn về phía Giang Tịch, hỏi: “Mặt ta bị sao vậy?”
Giang Tịch nhìn thoáng qua.
Một khuôn mặt của hắn ta, nửa bên như được bật một bộ lọc ánh sáng dịu nhẹ, vẻ mặt rất rạng rỡ.
Nửa bên khác thì có sắc mặt tiều tụy, mắt thâm đen.
Giang Tịch không khỏi sợ bay màu.
Tam sư muội thật sự hạ độc?
Hắn sợ tiểu tông chủ sẽ chết, lập tức khiêng hắn ta lên chạy nhanh, vừa chạy vừa nói: “Ngươi đừng tự đi nữa! Ngươi phát độc rồi!”
Tiểu tông chủ: “!!!”
Tiểu tông chủ bị khiêng suốt đoạn đường tới chỗ Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời còn đang gặm bánh nướng thì thấy đại sư huynh hô hào nói mau giải độc cho tiểu tông chủ.
Tống Nam Thời ngẩng đầu vừa thấy mặt hắn ta, cũng câm nín.
Sau đó nàng bình tĩnh nói: “Không cứu, chôn đi.”
Giang Tịch kinh hãi.
Hắn khiêng tiểu tông chủ, nói: “Muội muốn giết người bằng độc à? Vậy chẳng lẽ chúng ta thật sự đoạt vị trí Tông chủ à?”
Tống Nam Thời: “À, đúng, đúng, đúng.”