Sau khi Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ hợp tịch, cả hai liền đi du lịch Cửu Châu, đến khi đi khắp hang cùng ngõ hẻm của Cửu Châu thì mới thong thả quay về nhà.
Những năm này Tương Trọng Kính cũng muốn đi tìm đứa trẻ chuyển thế từ Phật cốt ở Cửu Châu, bảo vệ hắn một đời an ổn, chỉ là liên tục tìm kiếm mấy năm nhưng vẫn không có tung tích gì.
Cứ cách một khoảng thời gian là Tương Trọng Kính sẽ trở về Vân Trung Châu một lần, lúc này vừa đúng dịp trung thu, hắn vốn định dẫn Cố Tòng Nhứ đi cùng, nhưng đã nhiều năm rồi mà quan hệ giữa Cố Tòng Nhứ và Vân tôn chủ vẫn căng thẳng như lúc đầu, Cố Tòng Nhứ vừa nghe nói đi Vân Trung Châu là lập tức chui tọt vào trong chăn, im re không nói gì.
Tương Trọng Kính không có cách nào, đành phải một mình trở về.
Vân Trung Châu ngàn năm như một, vẫn là biển mây mênh mông và tiên khí ngập tràn.
Vân Nghiễn Lý vừa ngậm bánh xốp hoa do Tri Tuyết Trọng làm vừa chạy tới đón Tương Trọng Kính, miệng ngậm đầy bánh nói không nghe gì: “Ưm ưm ưm…”
Tương Trọng Kính nói: “Ăn cho xong đi rồi nói.”
Vân Nghiễn Lý nhai bánh xong liền nghi ngờ nói: “Cố Tòng Nhứ không tới?”
Người ở Vân Trung Châu lúc đầu gọi Cố Tòng Nhứ là ‘Tam độc long’, sau đó đổi thành ‘con rồng kia’, đã sáu bảy năm trôi qua vẫn giữ nguyên cách gọi như vậy.
Tương Trọng Kính lắc đầu: “Lần này hắn không tới.”
Vân Nghiễn Lý cũng không hỏi nhiều, dẫn hắn đến Tuyết Trọng Uyển, chép miệng tố cáo: “Chắc ngươi chưa biết, khoảng thời gian trước không biết Phụ tôn bế một đứa bé từ đâu về, còn muốn mẫu thân nhận nó làm con nuôi, hai chúng ta đã lớn như vậy mà phải nhận một đứa bé còn chưa mọc đủ răng làm đệ đệ? Ngươi nói xem rốt cuộc Phụ tôn đang nghĩ gì trong đầu?”
Tương Trọng Kính nghi ngờ hỏi: “Đứa bé? Đang yên đang lành sao lại nhận nuôi một đứa bé?”
Vân Nghiễn Lý nói: “Ta cũng không biết rõ, có lẽ đứa bé kia có thể trấn an căn bệnh trên người mẫu thân?”
Tương Trọng Kính như có điều suy nghĩ.
Hai người đi tới Tuyết Trọng Uyển, vừa đúng lúc Vân tôn chủ cũng có mặt ở đây, thấy hai người tới thì lãnh đạm ừ một tiếng, nói: Đã tới.”
Tương Trọng Kính cúi đầu hành lễ, sau đó quay đầu nói với Tri Tuyết Trọng: “Mẫu thân đã đỡ hơn chút nào không?”
Tri Tuyết Trọng vừa thấy hắn là vui vẻ không thôi, kéo tay hắn ngồi xuống rồi dịu dàng cười nói: “Đã đỡ hơn rất nhiều.”
Thường ngày Tri Tuyết Trọng nói như vậy đều là đang cố cậy mạnh để cha con bọn họ được yên lòng, nhưng lần này trông sắc mặt của nàng đã không còn tái nhợt ốm yếu như trước nữa, thậm chí còn hồng hào tươi tắn hẳn ra.
Tương Trọng Kính im lặng quan sát ông cha của mình một lúc, cuối cùng cười khẽ nói: “Nghe Nghiễn Lý nói, Phụ tôn mới thu nhận một đứa bé làm con nuôi?”
Vân tôn chủ trên vạn người đang chăm chú lặt cánh hoa cho Tri Tuyết Trọng làm bánh xốp hoa, mặt mũi lạnh tanh không có biểu cảm gì, trên mười ngón tay thon dài dính màu đỏ tự nhiên của cánh hoa, trông như thể hắn đã quen làm chuyện này, nghe hỏi vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ừ, nó là người duy nhất sinh ra ở Vân Trung Châu nhưng lại không có tiên cốt trời sinh, nếu ở đây lâu dài tất sẽ mất mạng, ta đã đưa nó về đây để Tuyết Trọng tiện thể chăm sóc.”
Linh lực của Tri Tuyết Trọng sẽ giúp đứa bé kia bình an lớn lên, cho đến khi tu luyện thành tiên cốt.
Tương Trọng Kính nói: “Vậy bệnh của mẫu thân…”
Vân tôn chủ nói: “Tuy đứa bé kia không có tiên cốt nhưng trời sinh Phật cốt, trên người mang theo công đức Thiên đạo, tương lai có lẽ sẽ đứng trong hàng ngũ tiên phật, để ở bên cạnh Tuyết Trọng cũng tốt, sẽ có lợi cho bệnh tình của nàng.”
Tương Trọng Kính sửng sốt phút chốc.
Ngay lúc này, từ sau lưng truyền tới một chuỗi tiếng bước chân thoăn thoắt.
Tương Trọng Kính khẽ giật mình trong lòng, theo bản năng dự liệu được điều gì đó nhưng lí trí lại không dám tin tưởng, hắn ngây người hồi lâu mới lấy hết can đảm từ từ xoay người lại.
Một đứa trẻ tầm sáu tuổi đang theo đường mòn ngoài vườn chạy vào, trong lòng ôm một bó hoa tươi, lạch bạch lạch bạch chạy tới bên cạnh Tri Tuyết Trọng, trên khuôn mặt toát ra vẻ dịu dàng từ sâu trong xương tủy.
“Tặng, tặng hoa cho ngài.” Đứa trẻ hơi xấu hổ đưa hoa cho Tri Tuyết Trọng, bi bô nói: “Bánh xốp hoa ăn rất ngon.”
Tri Tuyết Trọng dịu dàng nhận lấy, nhấc tay xoa cái đầu trơn bóng của cậu, cười nói: “Cảm ơn con nha.”
Đứa trẻ lập tức đỏ bừng mặt.
Tương Trọng Kính ngơ ngác nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên phụt một tiếng bật cười, khóe mắt suýt chút nữa chảy xuống hàng lệ trong veo.
Những người khác cũng lấy làm lạ nhìn hắn.
Tương Trọng Kính nhấc tay lau khô khóe mắt, sau đó đưa tay tới mỉm cười dịu dàng với Phật cốt chuyển thế: “Nhóc chính là con nuôi của mẫu thân ta?”
Đứa trẻ do dự nhìn hắn, cảm thấy người này vừa khóc vừa cười trông thật kì quái, nhưng Tri Tuyết Trọng lại khẽ nhéo lòng bàn tay mũm mĩm của cậu, cậu đành phải gật cái đầu nhỏ, ngoan ngoãn nói: “Vâng, đệ tên là Tố Nhất.”
Lần này Tương Trọng Kính không kiềm nổi được nữa mà rơi lệ, nhưng hắn càng cười vui vẻ hơn.
“Là một… Cái tên rất hay.”
Bé con Tố Nhất sợ sệt nhìn hắn, nhưng mơ hồ nhận ra quái nhân trước mặt không hề có ác ý với mình, cậu liền thử đi tới nhấc bàn tay nhỏ bé lên lau nước mắt cho Tương Trọng Kính.
Chỉ là nước mắt của Tương Trọng Kính rơi càng lúc càng nhiều, phút chốc ướt đẫm cả khuôn mặt.
Bé con Tố Nhất kinh ngạc nhìn hắn, chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị những dòng lệ nóng này làm tan chảy, cậu nói lí nhí: “Huynh, huynh đừng khổ sở nha.”
Tương Trọng Kính lắc đầu, nói: “Ta sẽ không khổ sở, ngược lại còn rất vui nữa.”
Bé con Tố Nhất nghi ngờ hỏi: “Nếu vui, thì tại sao lại khóc?”
Tương Trọng Kính: “Vì ta vui quá nên khóc.”
Bé con Tố Nhất: “…”
Người này, đúng thật là kì quái.
Tương Trọng Kính rất hiếm khi khóc, không biết có phải vì bị ác long thường xuyên ép khóc không mà tuyến lệ trở nên cực kỳ nhạy cảm, hở một tí là rơi lệ.
Hắn nhanh chóng ngừng khóc lau nước mắt, rồi xoa đầu của bé con Tố Nhất, dịu dàng nói: “Nguyện nhóc một đời thuận lợi an khang.”
Mặc dù không biết Thần hồn của Tố Nhất rốt cuộc đã làm thế nào để thuận lợi chuyển thế trưởng thành sau khi bị tam độc xâm chiếm phá hủy, nhưng bé con Tố Nhất trước mắt này rõ ràng có một phần khí tức của Thần hồn Tố Nhất, hơn nữa Vân tôn chủ còn nói trên người cậu mang theo công đức, chắc chắn lúc đưa Phật cốt vào luân hồi, Thiên đạo đã nhúng một tay vào.
Tương Trọng Kính lặng lẽ thở phào một hơi.
Tố Nhất nghe hiểu đây là lời khen, ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn.”
Bởi vì bé con Tố Nhất nên Tương Trọng Kính hiếm khi nán lại Vân Trung Châu lâu hơn dự tính, vốn là định ở đây ba ngày, nhưng lại kéo dài đến tận ngày thứ bảy mà vẫn luyến tiếc không muốn đi.
Bé con Tố Nhất đã thân thuộc với hắn rất nhiều, biết Tương Trọng Kính sắp phải đi nên chớp đôi mắt tha thiết nhìn hắn, nói: “Vậy khi nào huynh về đây chơi nữa?”
Tương Trọng Kính nói: “Khi nào rảnh ta sẽ về đây thăm đệ.”
Tố Nhất rất nghe lời, ngoan ngoãn thả tay ra, có lẽ là nhận ra bản thân đã quá xúc động nên có chút xấu hổ chắp tay, nói: “Thiện tai thiện tai.”
Ngàn năm trước hễ Tố Nhất làm chuyện gì chột dạ đều giống hệt như bây giờ, chắp tay nói với hắn: “Thiện tai thiện tai.”
Tương Trọng Kính mỉm cười vẫy tay với hắn, sau đó lên linh thuyền xuôi dòng trở về Cửu Châu.
Hắn còn phải về dỗ dành con ác long kia.
Tương Trọng Kính vốn đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cơn thịnh nộ của Cố Tòng Nhứ, nhưng khi hắn nơm nớp lo sợ quay về Ngọc Nhứ Tông lại phát hiện Cố Tòng Nhứ đang nằm trên giường, bên cạnh đặt một chồng sách.
Ác long không hề hay biết hắn đã về, vẫn còn đang nghiêm túc xem sách.
Những năm nay Cố Tòng Nhứ rất chăm chỉ học chữ, sau đó mê mẩn đắm chìm vào các quyển thoại bản.
Tương Trọng Kính đi tới lật xem, phát hiện tất cả đều là tác phẩm đồng nhân mới mang tên—
Tương Trọng Kính: “…”
Đã ra đến tập ba mươi bảy luôn rồi?
Giai đoạn đầu là những tình tiết bồng bềnh thoải mái, dần về sau hoàn toàn trở nên sáo rỗng có không gì đáng nói, Tống Hữu Thu lại không muốn dừng bút ở đây, thế là hắn dứt khoát múa bút thành văn viết ra mấy chục ngàn chữ ân ái ngọt ngào để bổ sung cho đủ số chữ.
Những thoại bản yêu đương sáo rỗng kiểu này vốn không được ưa chuộng ở Cửu Châu, nhưng chẳng biết tại sao dân Cửu Châu giống như sửa lại khẩu vị, vừa mới mở bán mà đã cháy hết hàng.
Tống Hữu Thu nếm được ngon ngọt, liền một mạch viết đến tập ba mươi bảy.
Cố Tòng Nhứ đang nằm trên giường đọc tập ba mươi bảy, hai con mắt rồng thâm quầng như gấu trúc, vừa nhìn là biết thức suốt đêm để cày truyện.
Tương Trọng Kính sâu xa nói: “Tòng Nhứ?”
Cố Tòng Nhứ như đứa nghiện truyện ngơ ngác quay đầu, thấy Tương Trọng Kính liền nhanh chóng tỉnh táo lại, vứt sách qua một bên đi tới muốn tính sổ với hắn.
“Sao bây giờ ngươi mới về?!”
“Ta thông qua khế ước đạo lữ phát hiện ngươi khóc, nói! Ngươi đã rơi nước mắt vì ai? Không phải nói chỉ có thể bị ta làm khóc thôi sao?!”
“Ngươi về trễ đến tận bốn ngày, ngươi có biết trong bốn ngày chúng ta đã có thể song tu bao nhiêu lần, tu vi tăng tiến đến bao nhiêu không?”
Tương Trọng Kính: “…”
Khóe môi của Tương Trọng Kính giật giật, hắn ngoài cười trong không cười nói: “Ngoài miệng nói hay lắm, ngươi cũng ở đây nhàn nhã đọc thoại bản đó thôi?”
Ác long Cố Tòng Nhứ gầm thét: “Nói vậy mà cũng nói? Ta chờ ngươi ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên, bởi vậy mới đọc thoại bản để giết thời gian, chẳng lẽ ngươi muốn ta xông vào Vân Trung Châu túm ngươi về?”
Ác long đọc rất nhiều thoại bản nên mồm miệng càng ngày càng lanh lợi, Tương Trọng Kính nói không lại y nên đành phải cho y nhìn đèn long văn trong Thức hải, không ngoài dự đoán Cố Tòng Nhứ nhanh chóng vui vẻ quên trời quên đất, quên luôn cả chuyện Tương Trọng Kính trở về trễ bốn ngày.
Y cầm chơi quyển thoại bản trong tay, nói: “Chuyện gì?”
Tương Trọng Kính kể lại chuyện Tố Nhất cho y.
Cố Tòng Nhứ bóp nhăn quyển thoại bản: “Cho nên, ngươi khóc vì gặp lại Tố Nhất?!”
Tương Trọng Kính dở khóc dở cười, thật sự không hiểu tại sao Cố Tòng Nhứ lại cố chấp với chuyện hắn rơi lệ vì ai như vậy.
“Ta chỉ là vui mừng thay cho hắn.” Tương Trọng Kính nói: “Ngươi cũng không thể cái gì cũng đòi quản ta, không cho ta trích máu thì cũng thôi đi, ngay cả khóc là bản năng của con người mà cũng không cho, vậy đâu có được.”
Cố Tòng Nhứ ‘À’ một tiếng, y chỉ là không muốn Tương Trọng Kính khổ sở.
Khi nghe thấy Tương Trọng Kính khóc là vì vui mừng, y mới tằng hắng một tiếng, thân thiện nói: “Không phải là không cho ngươi khóc, ngươi chỉ cần bù lại cho ta là được.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không tin vào lỗ tai mình, có chút nghi ngờ những lời này là có ý gì: “Hả? Là sao?”
“Ngươi vì hắn khóc bao lâu, giờ khóc lại cho ta gấp đôi là được.” Cố Tòng Nhứ nghiêm túc nói móc: “Ta không cần nhiều đâu, tránh làm mắt ngươi bị thương.”
Tương Trọng Kính: “…”
Đúng là ác long vừa đáng yêu vừa đáng giận.