Cố Tòng Nhứ tiện tay đưa tới một quyển thoại bản ngôn tình khá nổi tiếng ai cũng biết, nhưng tên của nam nữ chính trong đó rõ ràng không phải là ‘Chân Long’ hay ‘Hương Nhi’ gì gì đó.
Lúc này ở tửu lâu có rất nhiều người đến ăn tối, nghe Chân Long và Hương Nhi bi thảm đau khổ vật vã thế nào, bị âm dương chia cắt ra sao, trên mặt ai nấy đều đờ ra, thậm chí nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.
Không lẽ tên nam nữ chính trong truyện này là Chân Long và Hương Nhi thật?
Chân Long đang say sưa lắng nghe, nước mắt lúc hiện lúc ẩn nom rất xúc động.
Hương Nhi ngồi ở nhã gian tầng hai, híp mắt nhìn Cố Tòng Nhứ bên dưới, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì, ly rượu cầm mãi trong tay không uống, cuối cùng ly rượu không chịu nổi rắc một tiếng bị bóp vỡ vụn.
Mãn Thu Hiệp: “…”
Mãn Thu Hiệp dè dặt quan sát vẻ mặt của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính rũ mắt cầm cái khăn trên bàn lau rượu dính trong tay, ngẩng đầu cười với Mãn Thu Hiệp: “Kịch vui này, quả nhiên không dễ nghe, chịu thiệt rồi.”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Xong rồi, Tương Trọng Kính tức giận rồi.
Cuối cùng cũng kể xong quyển thoại bản kia, nhưng Cố Tòng Nhứ vẫn chưa đã thèm, y định trở về nhờ Tương Trọng Kính dạy biết chữ, như vậy y có thể tự mình đọc truyện.
Ác long vừa nở ra thì đã ở trong bí cảnh tam độc, đây là lần đầu tiên y biết trên đời này có thứ vui đến vậy.
Y nhét mấy cuốn thoại bản vào trong tay áo rồi kêu Tống Hữu Thu đi về.
Tống Hữu Thu lại cho người kể chuyện miệng lưỡi khô quéo thêm vài miếng ngọc thạch nữa, sau đó giống như người hầu nhỏ chạy đến bên cạnh Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ vừa thầm tính ngày mai lại đến đây nghe kể chuyện vừa vui vẻ đi ra ngoài, đột nhiên ở tầng trên truyền đến giọng nói quen thuộc khiến da đầu y tê dại.
“Chân long đại nhân.”
Tương Trọng Kính vừa lên tiếng, Cố Tòng Nhứ theo bản năng cảm thấy vui sướng, nhưng bất giác nhận ra giọng nói này vốn không nên xuất hiện ở đây.
Cố Tòng Nhứ đột nhiên sinh ra dự cảm bất thường, y khó khăn ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tương Trọng Kính lười biếng ngồi bên lan can ở nhã gian tầng hai, nhấc tay nhẹ nhàng vén một góc khăn che mặt lên, cười như không cười nhìn y.
Mãn Thu Hiệp im lặng đứng bên cạnh giống như người hầu giúp hắn vén rèm lên, khi thấy Cố Tòng Nhứ ngẩng đầu nhìn về phía này, hắn làm khẩu hình ‘Ngươi chết chắc’.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cả người Cố Tòng Nhứ đơ như cây cơ, y ngơ ngác đối diện với tầm mắt tràn ngập lãnh ý của Tương Tương Trọng Kính, co chân chạy biến khỏi đây.
Tương Trọng Kính cười lạnh nói: “Tống Hữu Thu, bắt hắn lại cho ta!”
Tống Hữu Thu khóc không ra nước mắt, cầu xin tha thứ: “Kiếm tôn, ta… Ta không dám!”
Trên đời này ngoài Tương Trọng Kính ra, ai dám tự tay đi bắt ác long?
Tương Trọng Kính không quan tâm, ánh mắt càng ngày càng rét lạnh.
Tống Hữu Thu rơi vào tình thế lưỡng nan, Cố Tòng Nhứ thì sắp chạy mất dạng, Mãn Thu Hiệp nhìn không nổi, lén lút truyền âm cho hắn: “Ngươi cứ đi đi, nếu Chân Long phản kháng, ngươi nói là Hương Nhi kêu ngươi đi bắt.”
Tống Hữu Thu: “…”
Tương Trọng Kính không nhịn nổi nhấc chân đá Mãn Thu Hiệp, lạnh lùng nói: “Ta đã khôi phục linh lực, có thể nghe các ngươi nói gì đấy.”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Tống Hữu Thu giống như lấy được kim bài miễn tử, hai mắt sáng lên, cả người như mũi tên lao vút ra ngoài.
Một lát sau, Tương Trọng Kính rót đầy một ly rượu khác, tựa như hoàng đế lạnh lùng nhìn Tống Hữu Thu giơ hai tay nâng một con rồng nhỏ chạy trở về.
Toàn bộ tửu lâu bàn luận sôi nổi, lúc nãy không dám tin vào lỗ tai, bây giờ tới lượt không dám tin vào mắt mình.
Mới nãy…
Người nọ bưng thứ gì chạy vào vậy? Còn đàng hoàng trịnh trọng như thế.
Rắn à?
Cố Tòng Nhứ nói: “Ngươi không thả ta xuống, ta sẽ nuốt ngươi ngay bây giờ!”
Tống Hữu Thu nhìn ra Cố Tòng Nhứ không hề phản kháng lại, hắn giả điếc nâng ác long đi lên tầng hai, sau đó cung kính dâng lên cho Tương Trọng Kính.
“Kiếm tôn, rồng của ngài.”
Tương Trọng Kính gác tay lên bàn không nhận lấy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt không nói lời nào.
Hai người một rồng không dám thở mạnh, đều nơm nớp lo sợ nhìn hắn.
Tương Trọng Kính im lặng một hồi, ngón tay đột nhiên gõ nhẹ lên bàn, tiếng vang lanh lảnh khắp toàn bộ nhã gian.
Lần này Cố Tòng Nhứ hoàn toàn biến thành cây cột rồng.
“Canh Ba.” Tương Trọng Kính nghiêng đầu nhìn y, mang theo sự bình yên trước cơn bão: “Nghe đọc sách vui không?”
Cố Tòng Nhứ do dự hóa thành người, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừm, vui.”
Tống Hữu Thu và Mãn Thu Hiệp bên cạnh che mặt không đành lòng nhìn nữa.
Trong lúc này, lẽ ra phải nói ‘không vui’ để xoa dịu cơn giận của Tương Trọng Kính chứ?
Sao con rồng này không có ý thức cầu sinh gì hết vậy?
Hai người dè dặt nhìn phản ứng của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính không có phản ứng gì, hắn ‘Ờ’ một tiếng rồi vươn tay với Cố Tòng Nhứ, nói: “Đưa mấy quyển thoại bản đó cho ta.”
Cố Tòng Nhứ lập tức ngoan ngoãn nộp ‘tang vật’ lên.
Tương Trọng Kính lật xem từng quyển, phát hiện đây đều là truyện về tình yêu nam nữ theo lối sáo mòn, không có gì mới mẻ cả.
“Nếu ngươi đã thích như vậy…” Tương Trọng Kính xếp chồng mấy cuốn thoại bản để trên bàn, cười như không cười liếc Cố Tòng Nhứ: “Vậy mỗi ngày ta sẽ đọc cho ngươi nghe, chịu không?”
Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt, ngạc nhìn nhìn hắn.
Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu cũng kinh ngạc há to miệng, không ngờ Tương Trọng Kính không những không tức giận mà còn tình nguyện mỗi ngày đọc thoại bản cho ác long nghe?!
Không đợi ba người suy nghĩ bậy bạ xong, Tương Trọng Kính bỗng duỗi tay ra móc lấy vạt áo trước ngực của Cố Tòng Nhứ ép y cúi người xuống mặt đối mặt, hơi thở nóng bỏng bao vây lấy hai người, khiến Cố Tòng Nhứ không kiềm chế nổi mọc ra sừng rồng.
Tương Trọng Kính hạ thấp giọng, tựa như mật ngọt ngậm giữa răng và môi: “Ta còn muốn đổi tên thành Chân Long và Hương Nhi để ngươi nghe đã ghiền, có được không?”
Rốt cuộc Cố Tòng Nhứ nhận ra không đúng, y nơm nớp lo sợ nhìn vẻ mặt Tương Trọng Kính, ấp úng nói: “Ngươi… Ngươi giận à?”
Tương Trọng Kính cười khẽ, dịu dàng nói: “Không có, ta là nghiêm túc.”
Hắn ngoài miệng nói không tức giận, trên môi còn nở nụ cười nhưng tay lại nắm chặt một góc bàn, rắc một tiếng bẻ rớt xuống.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Giận thật rồi kìa!
Sau khi Cố Tòng Nhứ nhận ra tâm tư ‘xấu xa’ của mình, vốn không biết phải sống chung với Tương Trọng Kính thế nào, đã thế lần này còn chọc hắn giận, y do dự nửa ngày, mở miệng an ủi Tương Trọng Kính không mấy thành thạo: “Vậy… Biết đâu Hương Nhi đó không phải là nói ngươi thì sao?”
Vừa dứt lời liền nhận ngay ánh mắt sắc như đao của Tương Trọng Kính, hắn hung dữ trừng y, trong mắt viết đầy ‘Ngươi dám lén lút sau lưng ta có Hương Nhi khác?’
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ đột nhiên cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc.
Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu vốn đang lo sợ hai người họ sẽ cãi nhau, lúc này thấy ánh mắt như vậy của Tương Trọng Kính thì mới vỡ lẽ.
Ồ, hiểu rồi.
Thoạt nhìn giống như là đang tức giận, nhưng thực ra là đang làm mình làm mẩy.
(Nguyên văn là使小性子: Ý chỉ người nào đó đang tức giận nhưng lại không bộc lộ trực tiếp mà lấy phương thức gián tiếp biểu hiện bất mãn của mình.)
Tương Trọng Kính trừng Cố Tòng Nhứ rồi lạnh lùng đi ra ngoài.
Ba người vội vàng đuổi theo sau.
Cố Tòng Nhứ không dám đi quá gần sợ Tương Trọng Kính nhìn thấy lại tức giận, nên đành phải đi song song với Mãn Thu Hiệp và Tống Hữu Thu.
Ba người đi sau lưng Tương Trọng Kính giống như hộ vệ.
Cố Tòng Nhứ do dự hồi lâu, có lẽ lần này có Tống Hữu Thu hỗ trợ nên y cũng có chút tin tưởng với người khác, y nghiêng đầu truyền âm với Mãn Thu Hiệp.
“Hắn giận thật à, phải làm gì đây?”
Mãn Thu Hiệp định nhắc nhở Tương Trọng Kính có thể nghe được, nhưng lại thấy ác long có vẻ không hiểu gì cộng thêm bộ dáng tội nghiệp vì phạm lỗi, hắn do dự một chút vẫn là quyết định không nói.
“Có lẽ là hắn không thích cái tên này.”
Cố Tòng Nhứ nhíu mày, cảm thấy chắc chắn không phải là vì nguyên nhân này.
Ngay cả việc giả gái mà Tương Trọng Kính còn thoải mái làm được, huống chi là một cái tên ‘Hương Nhi’.
Tống Hữu Thu bắt đầu tham gia nhóm truyền âm của hai người: “Có lẽ là vì Kiếm tôn không thích câu chuyện này, dù sao kết cục quá thảm, hai người âm dương cách biệt không còn cơ hội gặp lại nhau, ta nghe xong mà cũng phải khó chịu một lúc đấy.”
Cố Tòng Nhứ lúc mới nghe xong cũng phải rơm rớm nước mắt, y bị cảm động lây gật đầu: “Ừ, đúng là như vậy.”
Mãn Thu Hiệp nói: “Hai vị à, Trọng Kính không cảm tính như vậy đâu, những năm qua đau khổ gì hắn cũng đã chịu không ít, làm sao có thể vì…”
Cố Tòng Nhứ: “Không được gọi hắn là Trọng Kính.”
Mãn Thu Hiệp: “…”
Mãn Thu Hiệp lặng lẽ đổi cách xưng hô: “Kiếm tôn trải qua quá nhiều trắc trở, sẽ không vì các ngươi tự tiện thay tên đổi họ của nhân vật hư cấu trong thoại bản mà tức giận, đây cũng quá trẻ con rồi.”
Cố Tòng Nhứ như có điều suy nghĩ.
Tống Hữu Thu nói: “Nhưng rốt cuộc Kiếm tôn tức giận vì lí do gì mới được?”
Cố Tòng Nhứ ngẩng đầu nhìn bóng lưng phía trước của Tương Trọng Kính, không biết đang nghĩ gì.
Trên đường trở về Vô Tẫn Lâu, ba người đều đang suy đoán tại sao Tương Trọng Kính tức giận, tìm đủ loại lý do lý trấu, không bỏ qua bất kì trường hợp nào.
Cuối cùng, Tương Trọng Kính giả điếc nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được, sau khi nhấc chân bước lên bậc thang, hắn u ám xoay người từ trên cao nhìn xuống ba người đứng bên dưới.
Cố Tòng Nhứ giương mắt nhìn hắn.
Tương Trọng Kính trừng y: “Đoán tới đoán lui, thích đoán như thế thì khỏi hỏi ta luôn đi!”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ vội vàng hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại tức giận?”
Tương Trọng Kính hừ lạnh: “Ta không tức giận.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Đúng là Tương Trọng Kính không tức giận.
Mới đầu hắn đã đoán ra là Cố Tòng Nhứ kêu người kể chuyện đổi thành ‘Chân Long và Hương Nhi’, nhưng khi nghe đến đoạn miêu tả ‘Hương Nhi’ tục khí đi trên cầu quỷ dưới địa phủ thì không khỏi tức giận.
Hắn thực sự không hiểu nổi phẩm vị của ác long, sao lại thích tình tiết sáo mòn cẩu huyết này, còn cố ý thay tên của hai người họ vào, đã thế còn nghe say sưa nữa chứ.
Chẳng qua đến khi Cố Tòng Nhứ hỏi hắn tại sao lại tức giận thì cơn giận cũng đã tan hết, thay vào đó là đau lòng.
Nhớ lại dáng vẻ chân tình thực cảm của Cố Tòng Nhứ khi nghe đọc một quyển thoại bản hư cấu, Tương Trọng Kính chỉ cảm thấy như có một cây kim lặng lẽ đâm sâu vào lòng hòa làm một với máu thịt, làm thế nào cũng không rút ra được, chỉ cảm thấy đau nhói khó chịu.
Hắn sợ mình làm lộ cảm xúc bèn nhanh chóng phất tay áo rời đi.
Còn dư lại ba người trố mắt nhìn nhau.
Sắc trời đã tối, Cố Tòng Nhứ cầm đèn trở về phòng Tương Trọng Kính, đi vào bên trong liếc mắt nhìn thì thấy Tương Trọng Kính đã cởi áo khoác ra, đang nằm nghiêng trên giường dường như là đã ngủ.
Cố Tòng Nhứ đặt đèn xuống, rón rén đi tới nói: “Trọng Kính?”
Tương Trọng Kính không để ý tới y, giống như đã ngủ say.
Cố Tòng Nhứ nhẹ nhàng ngồi bên mép giường ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tương Trọng Kính, một hồi lâu sau hóa thành rồng nhỏ cuộn tròn thân thể bao bọc cả người Tương Trọng Kính ở chính giữa.
Giống như tư thái vô số lần trước đó y bảo vệ Tương Trọng Kính vậy.
Cố Tòng Nhứ gác đầu lên đuôi, nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của Tương Trọng Kính đến ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, Tương Trọng Kính tựa như đang ngủ say bất ngờ lên tiếng không báo trước: “Ta không giận.”
Cố Tòng Nhứ sợ hết hồn, vảy trên người dựng đứng hết lên, chóp đuôi cũng vì giật mình mà hất lên quất mạnh vào đầu y.
Ác long nhíu mày dụi cái đầu bị quất đau vào chăn mềm, buồn bực nói: “Nhưng nhìn ngươi tức giận thiệt mà.”
Tương Trọng Kính cười khẽ, rốt cuộc mở mắt ra, con ngươi long lanh: “Ngươi biết khi ta thật sự tức giận trông như thế nào không?”
Cố Tòng Nhứ lắc đầu: “Không biết.”
Tương Trọng Kính vui buồn hay tức giận đều không lộ rõ ra ngoài, dù giết người nhưng trên mặt vẫn mỉm cười dịu dàng, làm cho Cố Tòng Nhứ không thể phân biệt rõ rốt cuộc là hắn giận hay không giận.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, theo đó là giọng nói của Vân Nghiễn Lý truyền tới: “Ta có thể vào không?”
Hơn nửa đêm, Vân Nghiễn Lý sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm, Tương Trọng Kính cho là hắn có chuyện quan trọng, nhanh chóng rời giường mặc áo khoác, nói: “Vào đi.”
Cố Tòng Nhứ cũng hóa thành hình người, khoanh tay đứng dựa lưng vào trụ giường, trợn mắt nhìn tên xấu xa phá đám không gian riêng tư của hai người.
Lần này Vân Nghiễn Lý một mình tới, hiếm thấy phượng hoàng không đi theo, hai tay của hắn giao trước ngực giống như đang bế cái gì, ngay cả nụ cười trên môi cũng xìu hơn nhiều.
Tương Trọng Kính vừa thấy hắn như vậy liền biết có chuyện không tốt xảy ra, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Vân Nghiễn Lý cười khan, nói một câu không đầu không đuôi: “Ca, ta nói xong ngươi đừng nóng giận đánh người.”
Tương Trọng Kính: “…”
Ngay cả một tiếng ‘Ca’ cũng gọi, xem ra chuyện không hề nhỏ.
Hắn gật đầu, thản nhiên nói: “Được, ta không tức giận, cũng sẽ không đánh người.”
Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Ta sẽ thay hắn tức giận đánh người.”
Vân Nghiễn Lý không thấy hung quang trong mắt Cố Tòng Nhứ, còn tưởng mình lấy được kim bài miễn tử, hắn nhấc một cánh tay ra để lộ quả trứng khổng tước bị nứt một đường trên cánh tay còn lại.
Vẫn Nghiễn Lý lúng túng đưa trứng khổng tước cho Tương Trọng Kính: “Ta… Ta lỡ tay làm rơi trứng khổng tước.”
Tương Trọng Kính: “…”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Tương Trọng Kính bình tĩnh nhìn trứng khổng tước trong tay Vân Nghiễn Lý, trong mắt tối tăm không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ là u hỏa trong bông tai bỗng chốc chui ra phừng lên ngọn lửa lớn, hóa thành hình dạng ác thú giương nanh múa vuốt ở sau lưng hắn.
Vẻ mặt của hắn u ám, đôi mắt của hắn tối tăm nhìn người không có chút cảm xúc nào.
Cố Tòng Nhứ… Cố Tòng Nhứ đột nhiên biết được dáng vẻ tức giận thật sự của Tương Trọng Kính là như thế nào.
Hóa ra vừa rồi hắn không phải là tức giận, mà là làm nũng với y.
Cố Tòng Nhứ hiểu thông suốt.
Vân Nghiễn Lý lập tức lấy kim bài miễn tử ra, vẻ mặt đưa đám: “Ca, ta đã gọi ngươi là ca rồi, cũng đã giao kèo không được tức giận đánh người.”
Con ngươi tối tăm không ánh sáng tựa như quỷ hồn của Tương Trọng Kính khẽ híp lại, hắn dịu dàng cười nói: “Hửm? Ta tức giận? Làm gì có, ta tức giận hồi nào?”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Ngọn lửa sau lưng ngươi nhe nanh chực chờ lao tới nuốt sống ta kìa, vậy mà bảo không tức giận?!
Tương Trọng Kính vẫn cười cong mắt, quay đầu nói với Cố Tòng Nhứ: “Canh Ba, đánh hắn.”
Cố Tòng Nhứ lập tức nhận lệnh xông tới.
Vân Nghiễn Lý co giò chạy.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết của Vân Nghiễn Lý, Tương Trọng Kính rũ mắt nâng trứng khổng tước trong tay, ngọn lửa chưa tản trên người Tương Trọng Kính bay tới bọc lấy khe nứt trên vỏ trứng, cẩn thận chui vào lắp đầy khe hở.
Tương Trọng Kính phất tay thổi tắt ngọn lửa, định đứng dậy tìm Mãn Thu Hiệp hỏi thử xem có cách nào chữa trị cho trứng khổng tước không.
Đột nhiên, quả trứng tựa như ngọc lưu ly kia truyền đến tiếng vang trong trẻo, giống như vỏ trứng bị vật nhọn mổ vỡ.