• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với tuyết lang ngốc nghếch kia, Tương Trọng Kính càng sợ hãi ác long trước mặt hơn.

Rốt cuộc năm đó, chính Tương Trọng Kính đã phong ấn ác long này.

Tương Trọng Kính suy bụng ta ra bụng người, ác long lúc này đầy hận ý, hẳn là so với mình hận Túc Tàm Thanh không kém bao nhiêu.

Tương Trọng Kính cảm thấy chính mình còn có thể cố gắng câu giờ, nói: "Bình tĩnh, chuyện của chúng ta đợi lát nữa đóng quan tài rồi chậm rãi nói. Con tuyết lang kia muốn giết ta, tính mạng ngươi ta có liên quan với nhau, nếu ta bị con sói này dễ như trở bàn tay giết chết......"

Khi y nói, xà ảnh ở đuôi mắt Tương Trọng Kính thong thả bò tới giữa mày, uốn lượn thành hình dáng tiểu long rồi bất động.

Đó là ấn văn phong ấn ác long.

Nếu Tương Trọng Kính chết thảm, nguyên khí ác long cũng sẽ đại thương.

Ý tứ trong lời nói của Tương Trọng Kính ác long có thể nghe ra, đồng tử hắn hơi co lại, lạnh nhạt nói "Ngươi đang uy hiếp ta?"

Tương Trọng Kính cực kỳ không biết xấu hổ vươn hai ngón tay khoa tay múa chân "Thương lượng mà thôi, phải thêm chút nữa mới gọi là uy hiếp, cứ như vậy đi."

Ác long "......"

Ác long còn chưa suy nghĩ kỹ, tuyết lang kia đã bổ nhào đến trước mắt.

Mà kẻ mới vừa rồi còn to gan lớn mật "Uy hiếp" ác long, Tương Trọng Kính chợt biến sắc, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, cơ hồ là té ngã lộn nhào chạy về hướng ác long, thoạt nhìn như đã bị dọa đến thất hồn lạc phách, hoảng không chọn đường.

Ác long cũng sửng sốt một chút, đây vẫn là lần đầu trong 60 năm qua hắn thấy Tương Trọng Kính đáng hận bị dọa thành như vậy.

Tuyết lang, đáng sợ như vậy sao?

Ác long nghĩ, con ngươi thẳng đứng đáng sợ rốt cuộc cũng rời khỏi người Tương Trọng Kính, lạnh lùng mà nhìn về phía tuyết lang đang rít gào

Trong lòng tuyết lang đều chỉ nghĩ đến chuyện đem Tương Trọng Kính trở về, căn bản không chú ý tới chung quanh còn có một long thân khổng lồ, lúc này lại bị tầm mắt đầy hàn ý đánh úp, nó theo bản năng cả người cứng đờ, đem tầm mắt chuyển hướng đến hai ngọn "Đèn lồng" thật lớn kia.

Ánh mắt cự long lạnh như băng, con ngươi tựa như vô số kiếm phong xếp thành hàng, chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến cho sự uy phong lẫm liệt trong mắt tuyết lang đông cứng, bốn trảo kịch liệt run rẩy, thình thịch một tiếng quỳ thật mạnh xuống đất, thấp hèn cúi đầu trước cự long.

—— đến cái đuôi cũng rũ xuống, gào cũng không dám gào.

Đại tuyết lang so ra còn chưa bự bằng nửa cái thân của cự long, áp lực từ sâu trong huyết mạch khiến nó không thể đứng dậy trước khí thế của cự long.

Cự long nhả ra long tức, cười lạnh một tiếng.

Một con tiểu sói mà thôi, có thể doạ tên tiểu quỷ này thành như vậy sao?

Cự long đang muốn đi tìm Tương Trọng Kính trào phúng y, đột nhiên ý thức được gì đó, tầm mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy Tương Trọng Kính mới vừa rồi còn dọa đến nhũn hai chân kia, không biết từ lúc nào đã to gan lớn mật dẫm lên thân mình vọt tới bạch ngọc thạch Định Hồn Quan bên cạnh.

Tương Trọng Kính một tay đỡ Định Hồn Quan, trên gương mặt đáng giận kia sớm đã không còn vẻ hoảng sợ, ngược lại đều là ý cười.

Y vốn dĩ có thể lẳng lặng không một tiếng động mà trốn vào Định Hồn Quan, lại cố tình phải chờ đến khi ác long nhìn thấy, mới giảo hoạt mà nháy mắt, tất cả đều là đắc ý khoe mẽ, cực kỳ đáng hận.

Tương Trọng Kính nói cười như yến "Qua canh ba rồi, ân cứu mạng, ta sẽ nhớ kỹ."

Ác long "......"

Đồng tử ác long co rút lại, giận dữ phát ra tiếng rồng ngâm "Tương Trọng Kính ——"

Cự long đột nhiên vung đuôi, nó đập thẳng đến gương mặt tuyệt diễm đang mỉm cười tươi rói đầy ngượng ngùng của Tương Trọng Kính, chỉ hận không thể đập nát y xuống mồ.

Tương Trọng Kính không chút sợ hãi, tay đặt trên Định Hồn Quan, cả thân hình của một người trưởng thành trong giây lát, lặng yên không một tiếng động mà biến mất.

Chỉ trong tức khắc, Tương Trọng Kính từ người trưởng thành biến thành gương mặt thiếu niên, rồi lại thành trẻ con, cuối cùng khi cái đuôi của cự long đánh úp xuống, một ánh sáng loá mắt hiện lên, trực tiếp chui vào khe hở của Định Hồn Quan.

"Ầm" một tiếng vang lớn.

Cái đuôi của Cự long hung hăng đập xuống quan tài làm bằng bạch ngọc.

Quan tài kia không biết là Bảo Khí nơi nào, cực kỳ kiên cố, một kích đầy phẫn nộ này của ác long cũng không thể gây ra cho nó một chút tổn hại.

Đột nhiên có con rối gỗ lớn bằng bàn tay dừng ở nơi Tương Trọng Kính vừa biến mất, trên người gỗ mơ hồ lộ ra những phù chú được điêu khắc.

Cự long đại khái không chịu nổi trêu đùa như vậy, tức giận đến nỗi liên tục dùng đuôi đập lên quan tài, động tĩnh khiến hung thú trong phạm vi trăm dặm đều sợ tới mức chạy trốn toán loạn, nhưng quan tài kia vẫn như cũ đến cả một vết nứt cũng không có.

"Tương Trọng Kính ——"

Mỗi ngày ác long chỉ được tự do nửa khắc vào canh ba, một phen lăn lộn này đã khiến thời gian trôi qua lẳng lặng không một tiếng động.

Ác long oán hận trừng mắt liếc nhìn quan tài đáng hận kia một cái, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Tương Trọng Kính một thân hồng sắc bên trong, cuối cùng không tình nguyện mà tiêu tán tại chỗ.

Nếu lần sau bắt được cơ hội, nhất định phải ăn cả da lẫn xương của y!

Ác long rời đi, tuyết lang bị uy áp kinh sợ đập vào quỳ rạp trên mặt đất hồi lâu mới thử ngẩng đầu.

Xung quanh sớm đã trống không, chỉ có vô số cái bóng như bàn tay người chậm rãi bò dọc theo Định Hồn Quan, rất nhanh liền bọc lấy cổ quan tài tiến vào bóng tối.


Tuyết lang ngẩn người, lúc này mới ý thức được vì sao bọn họ tìm hai ngày vẫn không thể tìm được cái quan tài kia, thì ra là bị che lại.

Tuyết lang vây quanh quan tài vòng vài, không biết phải mở ra như thế nào, ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

"Chủ nhân thần thông quảng đại, chắc chắn sẽ biết cách mở như thế nào!"

Hồn phách trở lại Định Hồn Quan, Tương Trọng Kính ngủ say một lát, rồi đột nhiên mở mắt, tựa như vừa thoát khỏi ác mộng, vội vàng thở hổn hển một hơi, che lại đôi môi ho khan nửa ngày mới chịu dừng lại.

Tương Trọng Kính dời tay đi, bên môi còn vươn lại một vệt máu, qua khe hở của những ngón tay thon dài như ngọc, tất cả đều là máu tươi.

Hai ngọn U Hỏa bên cạnh sớm đã quen, dường như rất hưng phấn mà chôn trong lòng bàn tay y, ngọn lửa hóa thành một sợi chỉ lưu chuyển vài vòng quanh các ngón tay.

Sau khi hai ngọn U Hỏa trở về hình dạng ban đầu, vết máu trong lòng bàn tay đã bị ngọn lửa bốc hơi thành những viên huyết châu tiêu tán trong không trung.

Định Hồn Quan không giống những quan tài nhỏ hẹp bình thường, Tương Trọng Kính ở trong này muốn lăn một vòng cũng được, y ngồi dậy lại muốn ho một tiếng, nhắm mắt đem thần thức lẻn vào nội phủ.

Kinh mạch trong cơ thể y có rất nhiều chỗ đứt gãy, linh lực vừa động liền xuất huyết, nếu là tu sĩ Nguyên Anh bình thường chỉ cần vận chuyển linh lực thì đã có thể khôi phục thương thế, thậm chí đến dược cũng không cần dùng.

Trong nội phủ của Tương Trọng Kính tuy vẫn là Nguyên Anh (ý chỉ linh lực), nhưng đã sớm ảm đạm, Nguyên Anh cùng hắc long đang ngủ say hoà lẫn vào nhau —— cự long mới vừa rồi diễu võ dương oai bên ngoài chính là nguyên thần của nó.

Tuy con rồng này đã bị y phong ấn, nhưng cũng gián tiếp vây chết Nguyên Anh của y, không thể vận dụng linh lực —— nếu không cởi bỏ phong ấn, thì thọ mệnh của y chẳng khác gì phàm nhân.

Tương Trọng Kính thu hồi thần thức, thở dài một hơi, duỗi tay tùy ý xoa xoa U Hỏa đang ghé vào bên cạnh, thất thần mà trút tâm sự.

"May mà đã qua canh ba, ngốc long kia cũng dễ dàng lừa, nếu không hôm nay chắc chắn xui xẻo rồi."

U Hỏa không nói được, nhưng có thể nghe hiểu ý y, thân mật mà dựa gần vào y cọ cọ.

Tương Trọng Kính thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn pháp trận dày đặc trên đỉnh quan tài.

—— cũng chính là pháp trận phiền phức này đã vây chết y trong Định Hồn Quan, những năm gần đây chỉ có thể dùng con rối để giúp thần hồn được tự do một lát.

"Linh lực đã dồn hết cho con rối này rồi, bí cảnh chỉ mở trong vòng một tháng, hiện tại trừ khi có người đưa quan tài ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ bị nhốt ở chỗ này thêm 60 năm nữa."

Tương Trọng Kính càng nói càng thở dài, cảm thấy con đường có thể thoát ra khỏi bí cảnh thật xa vời.

Đúng lúc này, U Hỏa đột nhiên nhảy lên một chút, ngay sau đó quan tài 60 năm vẫn không có động tĩnh này bỗng nhiên giật nhẹ.

Tương Trọng Kính sửng sốt, nhìn xuyên qua bạch ngọc thạch để xem xét tình hình bên ngoài.

Bên ngoài đen nhánh một mảnh, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Đột nhiên, Định Hồn Quan đong đưa kịch liệt giống như bị người khác di chuyển.

Tương Trọng Kính lập tức có dự cảm chẳng lành.

Rất nhanh dự cảm của y liền trở thành sự thật, quan tài bạch ngọc thạch từ trên mặt đất bay lên, trên mặt đất có vô số bóng đen bao lấy quan tài bị lực đạo cực mạnh bứt ra, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Loạn Phần Cương.

Quan tài bị nâng lên, Tương Trọng Kính ở bên trong đột nhiên không kịp phòng bị lăn đến một góc, cả người lẫn quan tài đều bay lên trời, bị một cảm giác không trọng lực đánh úp, suýt nữa thì khiến y phun ra một ngụm máu, gian nan giữ chặt vách quan tài mới không để đầu của mình bị đập lung tung.

Tương Trọng Kính mơ hồ nghe được tiếng sói tru bên ngoài quan tài, đột nhiên có cảm giác không lành.

Xuẩn lang kia, sẽ không đem cả y lẫn quan tài đến trước mặt Túc Tàm Thanh đấy chứ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK