• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tòng Nhứ bị Tương Trọng Kính nhốt trong thức hải nhiều năm như vậy, luôn chờ mong hóa thành hình người bước ra thế giới bên ngoài thoát khỏi sự khống chế của Tương Trọng Kính, nhưng khi có được long cốt biến thành hình người, hắn lại cam tâm tình nguyện bị trói buộc với thức hải mà mình đã ở được 60 năm, khuyên như thế nào cũng không chịu ra.

Tương Trọng Kính dỗ hắn: "Tam Canh? Chân long đại nhân? Tòng Nhứ? Tiểu tâm can?"

Tiểu tâm can không để ý tới y.

Tương Trọng Kính thấy hắn còn đang giận lẫy, đành phải thu lại dáng vẻ đùa giỡn, lỡ vô tâm lại nói ra vài câu khiến chân long đại nhân nổi giận thì toang.

Tương Trọng Kính vừa rời khỏi bí cảnh không bao lâu, vốn không có nhiều đồ vật, sau khi thương nghị với Mãn Thu Hiệp, trước tiên quyết định để hắn mang theo Vân Nghiên Lí vào Linh Lung Tháp đến Trung Nguyên Khứ Ý Tông.

Mãn Thu Hiệp chính là vì gương mặt của Trọng Kính mới cam nguyện rời khỏi Vô Tẫn Lâu, nghe thấy dự định này lập tức không vui.

Tương Trọng Kính an ủi hắn: "Chuyện này chỉ mất nửa ngày, kiên nhẫn một chút."

Mãn Thu Hiệp liếc y: "Ngươi biết ta muốn gì mà."

Tương Trọng Kính: "......"

Tương Trọng Kính trừng hắn: "Vẽ, Vẽ là được."

Bấy giờ Mãn Thu Hiệp mới đáp ứng.

An bài Mãn Thu Hiệp và Vân Nghiên Lí xong, Tương Trọng Kính rời khỏi Vô Tẫn Đạo trước, tiến đến phía nam Vô Tẫn Thành.

Trong Song Hàm Thành, Quỳnh Nhập Nhất nhớ đánh không nhớ đau tiếp tục mở sòng bạc.

Thời điểm Tương Trọng Kính đến, liền thấy hắn đại mã kim đao* duỗi chân, cầm tẩu thuốc trong tay, trên bàn là một đống ngọc thạch thỉnh thoảng lại bị hắn cầm lấy một viên bỏ vào miệng nhai.

* Đại mã kim đao (大马金刀): 1. Hào sảng; khí thế to lớn/ 2. Nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình

Đám người xung quanh mỗi lần thấy hắn nhai ngọc thạch đều cảm thấy một trận đau răng, sợ răng của Quỳnh Nhập Nhất sẽ rụng mất.

Quỳnh Nhập Nhất mới nhai xong một viên ngọc thạch, thoáng thấy vẻ mặt vô cảm của Tương Trọng Kính đang đi vào, lập tức đứng dậy, hoảng loạn xua tan khói thuốc trên người, ném chén xúc xắc chưa mở sang một bên, nhảy nhót đón chào.

Tương Trọng Kính nhìn bộ dạng túng này, cũng không muốn ném hết mặt mũi của hắn trước mặt mọi người, liền mang hắn lên lầu hai, tính toán đóng cửa lại đập cho hắn một trận.

Quỳnh Nhập Nhất ở trong tiểu thế giới xây dựng vài toà cao lầu san sát nhau, quanh năm đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ sòng bạc ở tầng một, những nơi khác đều không có ánh đèn chiếu sáng.

Tương Trọng Kính đi lên lầu hai, nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ tới gì đó, nhướng mày hỏi: "Cao lầu trong Song Hàm Thành là ai giúp ngươi xây?"

Quỳnh Nhập Nhất nghiêm túc nhìn tấm thảm trên mặt đất, trong lòng nghĩ nếu quỳ trên thảm này thì có đau không, nghe vậy "A" một tiếng, ngoan ngoãn trả lời nói: "Tống Hữu Thu."

Tương Trọng Kính: "......"

Quả nhiên là hắn.

Tống Hữu Thu Tống Táng Các phạm vi quản thật rộng, cao lầu được hắn thiết kế đều có phong cách riêng.

Tương Trọng Kính cũng không tiếp tục chỉ trích việc Quỳnh Nhập Nhất mở lại sòng bạc -- dù sao tính tình thanh kiếm này từ 60 năm trước đã là như vậy, mỗi lần sai đều tích cực nhận lỗi, nhưng có chết cũng không thể thay đổi.

"Ta phải về Khứ Ý Tông một chuyến, ngươi muốn đi cùng không?"

Quỳnh Nhập Nhất không ngờ Tương Trọng Kính không truy cứu việc hắn mở lại sòng bạc, có chút thụ sủng nhược kinh, hắn tiến lên ngồi bên chân Tương Trọng Kính, đôi tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối y, mắt trông mong hỏi: "Chủ nhân muốn mang ta đi?"

Tương Trọng Kính rũ mắt nhìn hắn, cười nói: "Ngươi muốn ở chỗ này chơi thì cứ chơi, muốn theo ta thì cứ theo, đều được."

Quỳnh Nhập Nhất sợ hãi nói: "Ngài sẽ không nói mát chứ?"

Tương Trọng Kính nhàn nhạt nhìn hắn: "Ngươi nói đi?"

Lúc này Quỳnh Nhập Nhất mới vui vẻ, xúc xắc trên lỗ tai bắt đầu đong đưa: "Ta muốn đợi ở Song Hàm Thành, nếu chủ nhân muốn dùng ta, cứ dùng sinh tử khế triệu ta đến, ta lập tức xuất hiện."

Tương Trọng Kính cười xoa đầu hắn: "Không phải ngươi rất muốn ra ngoài chơi sao?"

"60 năm qua ta đợi trong Song Hàm Thành chỉ sợ buồn chán, thời gian này cũng đã ra ngoài nhìn ngắm, phát hiện bên ngoài kỳ thật cũng không có chỗ nào tốt." Quỳnh Nhập Nhất ghé vào đầu gối Tương Trọng Kính, buồn bã nói, "Thế gian này không đẹp như ta tưởng tượng, ngay cả địa mạch chứa linh lực cũng đều đã ô trọc dơ loạn, vẫn là tiểu thế giới của chủ nhân thoải mái."

Tương Trọng Kính gật đầu, tùy ý để hắn lựa chọn.

Toàn bộ tam giới, đại đa số tu sĩ chỉ xem linh thú hoặc kiếm linh là công cụ, nhưng đối với Tương Trọng Kính, Quỳnh Nhập Nhất lại là bằng hữu mà bản thân thật lòng đối đãi nhiều năm nay.

- - nếu không phải vì hắn cả ngày nghĩ đến chuyện bài bạc, hẳn là Tương Trọng Kính đã sủng hắn lên trời.

Hôm qua Khúc Nguy Huyền có chuyện quan trọng nên đã về Khứ Ý Tông trước, Tương Trọng Kính cẩn thận tính toán, sinh thần của Khúc Hành còn vài ngày nữa, đến lúc đó các chưởng môn và đệ tử tam môn nhất định sẽ tới, có lẽ sẽ hỏi ra chân tướng 60 năm trước.

Sắp xếp phía Quỳnh Nhập Nhất ổn thỏa, Tương Trọng Kính rời khỏi Song Hàm Thành, triệu tuyết lang ra.

Tuyết lang của Túc Tàm Thanh có thể sử dụng linh lực bay trên không, tuy rằng tốc độ kém chân long, nhưng nếu so sánh với các linh thú khác thì nhanh hơn nhiều.

Tuyết lang đã lâu lắm không được triệu hồi, lần này thấy chính mình hữu dụng, Tương Trọng Kính mới vừa ngồi yên ổn trên lưng nó, nó liền "Ngao ô" một tiếng, phe phẩy cái đuôi vui vẻ bay lên trời.

Tương Trọng Kính: "......"

Tương Trọng Kính kéo một nhúm lông của nó nói: "Sai phương hướng rồi!"

Tuyết lang: "......"

Nhưng hứng thú của tuyết lang vẫn chẳng hề giảm chút nào, quay lại hướng được chỉ lao nhanh như tia chớp.

Tuyết lang vừa bay được một chút, Tương Trọng Kính còn chưa rời khỏi Vô Tẫn Đạo, liền nhịn không được kêu dừng lại.

Tuyết lang mờ mịt tìm một chỗ đất trống hạ xuống, để Tương Trọng Kính trượt theo cánh tay mình xuống dưới.

Xung quanh là rừng núi hoang vắng, Tương Trọng Kính mơ hồ dẫm lên móng vuốt của tuyết lang đáp xuống đất, chân vừa mới chạm đất, liền không kiềm chế được mà nghiêng ngả.

Tuyết lang: "......"

Cố Tòng Nhứ ở trong thức hải vẫn luôn lén lút quan sát: "......"

Tương Trọng Kính không chỉ không sử dụng được Linh Lung Tháp, còn không cưỡi được linh thú.

Dường như đã đem hết đồ vật trong dạ dày phun ra sạch sẽ, hơi thở Tương Trọng Kính nặng nề ngồi trên móng vuốt tuyết lang, đôi mắt dại ra đến phát ngốc, nhìn tình hình còn tưởng rằng y vừa nôn luôn hồn phách ra rồi.

Cố Tòng Nhứ đơn phương chiến tranh lạnh một ngày thấy sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, cuối cùng nhịn không được, mở miệng hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Tương Trọng Kính nghe thấy tiếng nói của Cố Tòng Nhứ, ngây người một hồi lâu, mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tam Canh."

Cố Tòng Nhứ do dự một chút, từ thức hải bước ra hóa thành hình người, thần sắc phức tạp đứng trước mặt Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính thấy hắn, duỗi tay tóm lấy vạt áo hắn, ngước đầu nhìn hắn, thanh âm suy yếu vô lực: "Tòng Nhứ, ta khó chịu."

Cố Tòng Nhứ: "......"

Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn y, không nghĩ tới Tương Trọng Kính cũng có lúc suy yếu như vậy.

Lần vào Linh Lung Tháp kia cũng không thấy y quá mệt mỏi đến thế.

Bởi vì Cố Tòng Nhứ xuất hiện, toàn thân tuyết lang gần như cứng đơ, đến cử động cũng không dám.

Cố Tòng Nhứ liếc nó một cái, tuyết lang lập tức nức nở biến mất tại chỗ.

Tương Trọng Kính vốn đang ngồi trên móng vuốt của tuyết lang, khi nó chợt biến mất, y không kịp đề phòng ngả người về phía sau, thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất, cũng may Cố Tòng Nhứ không muốn quăng y, duỗi cánh tay ôm lấy eo y, giúp y ổn định thân thể.

Cố Tòng Nhứ chỉ muốn đỡ y ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhưng không nghĩ tới hắn vừa tiếp được Tương Trọng Kính, Tương Trọng Kính lập tức không khách khí nhướng người đến gần hắn, hai tay còn vòng lấy cổ hắn.

Cố Tòng Nhứ: "......"

Cố Tòng Nhứ nghiến răng nghiến lợi: "Xuống."

Tương Trọng Kính nhắm mắt lại, đem đầu gối lên cổ Cố Tòng Nhứ, lẩm bẩm nói: "Nhưng ta khó chịu."

Cố Tòng Nhứ vẫn còn bực mình chuyện lúc trước, cả giận nói: "Ta chẳng muốn quản ngươi có khó chịu hay không! Lặp lại lần nữa, xuống nhanh, bằng không ta sẽ xô ngã ngươi."

Tương Trọng Kính mắt điếc tai ngơ, còn đem thân mình nhích đến càng gần, tựa hồ rất có lòng tin Cố Tòng Nhứ sẽ không đẩy ngã y.

Cố Tòng Nhứ tức giận muốn chết, bàn tay véo lên vòng eo mảnh khảnh của Tương Trọng Kính, đang muốn xả con bực tức ra ngoài, liền nghe thấy Tương Trọng Kính thấp giọng cười một tiếng, nói: "Ở đây rừng núi hoang vu, dù ta gào rách cả cổ cũng sẽ không có người đến cứu, Tam Canh muốn đè ta xuống phán án tử hình sao?"

Cố Tòng Nhứ: "......"

Cố Tòng Nhứ cuống quít nâng tay lên tự chứng minh mình trong sạch: "Ta không có chạm vào ngươi."

Tương Trọng Kính cười đến ná thở, một hồi lâu mới nói: "Làm sao bây giờ đây Tam Canh, nếu ta cưỡi tuyết lang, bao giờ mới có thể đến được Khứ Ý Tông?"

Cố Tòng Nhứ nghe ra lời nói của y có ẩn ý, tự mình lý giải một hồi lâu, lại liên tưởng đến câu "Ô ngôn uế ngữ" mấy ngày trước của Tương Trọng Kính, rốt cuộc cũng đã hiểu ra.

Hắn không thể tưởng tượng nói: "Ngươi muốn xem ta như tọa kỵ mà cưỡi?"

Tương Trọng Kính dựa vào vai hắn, thất thần dùng ngón tay vòng một lọn tóc rũ xuống vai Cố Tòng Nhứ: "Có thể chứ?"

Cố Tòng Nhứ trong lúc nhất thời tự mình lý giải sai lầm ý của Tương Trọng Kính bỗng thẹn quá hoá giận, lại vịnh vào lí do đường đường là chân long lại bị Tương Trọng Kính đem làm tọa kỵ thì càng cảm thấy phẫn nộ, cuối cùng tầm mắt dừng ở khuôn mặt trắng bệch của Tương Trọng Kính.

Hai chân Tương Trọng Kính nhũn ra chẳng thể đứng được nữa, nhưng vẫn cố gắng duỗi ra, cười nói trêu đùa với chân long.

Cố Tòng Nhứ trầm mặc một lúc lâu, không kiên nhẫn nói: "Chỉ lần này thôi."

Tương Trọng Kính nghe vậy ánh mắt sáng lên, duỗi tay ôm lấy Cố Tòng Nhứ, cười tủm tỉm nói: "Đúng Tam Canh tốt của ta."

Cố Tòng Nhứ: "......"

Tam Canh tốt thiếu chút nữa ném Tương Trọng Kính bay xa.

Một lát sau, Tương Trọng Kính ngồi trên lưng chân long do một đoạn long cốt biến thành, Cố Tòng Nhứ đằng vân giá vũ, tận lực bay ổn định theo phương hướng Tương Trọng Kính chỉ, đi đến Trung Nguyên Khứ Ý Tông.

Qua nửa ngày, Mãn Thu Hiệp và Vân Nghiên Lí từ Linh Lung Tháp vào Trung Nguyên Khứ Ý Tông.

Khứ Ý Tông đèn đuốc sáng trưng, nhân dịp sinh thần của Khúc Hành, tam môn đệ tử đều tới tới lui lui, cực kỳ náo nhiệt.

Mãn Thu Hiệp mang che mặt, Vân Nghiên Lí đeo mặt nạ, rất giống du côn tới đập phá, đệ tử Khứ Ý Tông thấy bọn họ không có thiệp mời lại dám tiến vào Khứ Ý Tông, tất cả đều cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.

Ngay sau đó, Khúc Nguy Huyền nhận được tin tức tiến đến đón tiếp, song lại nhìn phía sau, nghi hoặc nói: "Trọng Kính đâu?"

Mãn Thu Hiệp nói: "Theo sau, Khứ Ý Tông chuẩn bị yến tiệc cho Khúc Hành?"

Khúc Nguy Huyền nói: "Đúng vậy."

Vân Nghiên Lí nhìn chung quanh khắp nơi đều được trang trí bằng màu đỏ hoan hỉ, nhướng mày hỏi: "Là Khúc Hành muốn cưới vợ sao?"

Khúc Nguy Huyền: "......"

Mãn Thu Hiệp: "......"

Khúc Nguy Huyền ngốc ngây ra, cũng không cảm thấy có gì mạo phạm, khinh thanh tế ngữ giải thích: "Là sinh thần của gia phụ."

"A." Vân Nghiên Lí gật đầu, "Hôm nay à?"

Khúc Nguy Huyền: "Đúng vậy."

Khúc Nguy Huyền căn bản không có khí thế của một tông chủ, người khác hỏi cái gì hắn liền đáp lại, lúc nói chuyện hay làm việc trên mặt vẫn không có chút biểu tình, cứ dại ra như rối gỗ.

Vân Nghiên Lí hừ lạnh, thầm nghĩ một trong ba tam môn danh giá nhất Cửu Châu, vậy mà chưởng môn lại là kẻ ngu ngốc, xem ra khắp Cửu Châu vẫn là con kiến hèn mọn.

Nhân Mãn Thu Hiệp cùng Vân Nghiên Lí được Khúc Nguy Huyền mang đến đại đường cho khách, đệ tử Khứ Ý Tông xem trọng thượng khách, nhiệt tình chiêu đãi.

Vân Nghiên Lí nhướng mày nhìn lướt qua yến tiệc linh đình, con ngươi chợt lóe lên một cảnh tượng, hắn đột nhiên kéo lại Mãn Thu Hiệp, nói: "Chúng ta vẫn nên ở bên ngoài thôi."

Mãn Thu Hiệp: "Vì sao?"

Vân Nghiên Lí là người Vân Trung Châu, có một ít người ở Cửu Châu sở hữu bí bảo, hắn giơ tay vuốt ve phượng hoàng trên vai, nhàn nhạt nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết."

Mãn Thu Hiệp cũng không muốn nói chuyện với những người khác, liền theo Vân Nghiên Lí rời khỏi yến hội đi ra bên ngoài.

Qua một hồi, Khúc Nguy Huyền lại nhích đến hỏi: "Khi nào Trọng Kính đến?"

Mãn Thu Hiệp bị ba câu của hắn không rời Trọng Kính làm phiền đến phát bực, chính hắn cũng muốn gặp Tương Trọng Kính, lập tức không kiên nhẫn nói: "Không biết, có lẽ là lạc đường."

Khúc Nguy Huyền có chút lo lắng.

Đúng lúc này, Vân Nghiên Lí đột nhiên nói: "Hình như tới rồi."

Mãn Thu Hiệp cùng Khúc Nguy Huyền mí mắt rung lên, nhìn theo hướng ngón tay Vân Nghiên Lí chỉ, ngẩng đầu về phía chân trời.

Sắc trời đã gần tối, giữa ánh nắng chiều tà, một con cự long bay đến, hơn nữa cách vị trí của bọn họ càng lúc càng gần.

Vân Nghiên Lí yên lặng dịch chân sang bên cạnh một chút.

Mãn Thu Hiệp từ xa thoáng thấy Tương Trọng Kính ngồi trên lưng rồng sắc mặt tái nhợt hình như đang nói gì đó, đôi mắt tức khắc được thỏa mãn, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Chỉ là rất nhanh, cự long kia dường như không thể kiểm soát, cơ hồ là nghiêng ngả lảo đảo mà xông vào yến tiệc của Khứ Ý Tông.

Khúc Nguy Huyền ngơ ngác nhìn, còn chưa kịp phản ứng, chỉ vui vẻ vì Tương Trọng Kính đã đến.

Trong nháy mắt, khi tất cả mọi người còn chưa kịp bàng hoàng xong, cự long đã từ chân trời rơi xuống, oanh một tiếng thẳng tắp nện lên nóc nhà trung tâm của bữa tiệc.

Mãn Thu Hiệp: "......"

Khúc Nguy Huyền: "......"

Mọi người: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK