• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bông liễu bay đầy trời, Tương Trọng Kính một mình ngồi trên đầu tường cao cao, từ trong áo khoác dày thò tay ra muốn đón lấy bông liễu bay gần trước mắt.

Khi ngón tay sắp chạm vào bông liễu thì giống như bị một bức tường vô hình cản lại, không cho hắn chạm vào.

Tương Trọng Kính ngẩn người nhìn bầu trời bay đầy bông liễu, lúc này hắn biết rõ bản thân đang ở trong ảo cảnh, nhưng lại không điều khiển được thân thể.

Sau khi Cố Tòng Nhứ lao xuống địa cung, Tương Trọng Kính cũng định đi theo nhưng vẫn còn phân vân không biết nên đi theo trợ giúp hay ở lại đợi.

Chẳng qua trong một cái chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở trong ảo cảnh giống như thật, vừa bị kẹt vừa không thể tùy ý hoạt động, chỉ có thể quan sát người trong ảo cảnh định làm ra động tác gì.

Hắn thở dài một tiếng, ngoan ngoãn rút ngón tay về.

Đây là sân nhỏ yên tĩnh trong Tông môn bảo hộ địa mạch ở ngàn năm trước, khi Tương Trọng Kính phong ấn lửa tam độc lần thứ hai bị thương nặng, hắn đã ở đây dưỡng thương suốt mấy năm nhưng vẫn không thể tùy tiện dùng linh lực.

Hắn nhẹ nhàng nhảy từ đầu tường xuống, khép kín cổ áo khoác dày chậm rãi trở về tiền viện, định chợp mắt chốc lát.

Ngay lúc này, cấm chế ở tiền viện đột nhiên dao động, có người tiến vào.

Tương Trọng Kính sớm đã quen, đoán chừng lúc này đã tới giờ uống thuốc, hắn thong thả ngồi xuống ghế xích đu bên cạnh, chống cằm nhìn bông liễu bay đầy trời.

Nhanh chóng có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, cạch một tiếng đặt chén thuốc nóng hổi lên bàn gỗ nhỏ.

Tương Trọng Kính lười biếng nhìn sang, lập tức nhíu mày: “Thuốc gì đó?”

Hôm nay không phải là Tố Nhất tới đưa thuốc, dược sư của Tông môn thấy vẻ mặt chê bai của Tương Trọng Kính, nhịn cười nói: “Là thuốc ôn dưỡng kinh mạch, Tông chủ hãy uống liền cho nóng.”

Tương Trọng Kính nhướng mày: “Không phải Tố Nhất đã nói bây giờ ta vẫn chưa tu dưỡng xong, qua mấy năm nữa mới có thể dùng thuốc này mà?”

Dược sư nói: “Là Tố Nhất đại sư phân phó.”

Tương Trọng Kính bưng chén thuốc, rũ mắt nhìn bóng ngược của mình trong chén, một hồi lâu sau mới đặt chén thuốc xuống bàn, nói: “Ta không uống, ngươi kêu Tố Nhất tới đây ta hỏi chuyện.”

Dược sư lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tông chủ, Tố Nhất đại sư bận việc trong Tông môn, trong thời gian này tạm thời không thể tới đây được.”

Tương Trọng Kính nhìn hắn, trong đầu thầm nghĩ: nói dối.

Dược sư khom người, chờ Tương Trọng Kính uống thuốc.

Không biết hai người giằng co bao lâu, Tương Trọng Kính mới cười nhạo một tiếng, lười biếng nói: “Vậy cũng được.”

Dược sư lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Tương Trọng Kính bưng chén thuốc lên, đang định há miệng uống thì đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào mắt của dược sư không chút phòng bị, trong con ngươi nở rộ đóa hoa.

Là nhiếp hồn.

Dược sư cứng đờ cả người, biểu cảm trên mặt bỗng chốc trở nên đờ đẫn nhìn Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính gõ nhẹ ngón tay thon dài lên thân chén, làm nước thuốc trong chén gợn sóng theo từng nhịp gõ, hắn lãnh đạm nói: “Thuốc này là gì?”

Dược sư nói: “Ôn dưỡng kinh mạch, giúp khôi phục linh lực.”

Tương Trọng Kính hơi kinh ngạc, không ngờ dược sư thế mà không hề nói dối.

Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Là Tố Nhất muốn ta khôi phục lại linh lực sao?”

“Không.” Dược sư lại nói: “Các trưởng lão của Tông môn muốn ngài khôi phục linh lực, chủ trì đại cuộc.”

Tương Trọng Kính nhíu mày: “Chủ trì đại cuộc? Địa mạch lại xảy ra chuyện gì?”

“Có vẻ như lửa tam độc lại bộc phát.”

Tương Trọng Kính đột nhiên đứng phắt dậy đụng vào bàn, làm chén thuốc bị ngã rồi lăn rớt xuống đất, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.

Lửa tam độc lại kéo đến.

Khi đó Tương Trọng Kính ngây thơ nghĩ chỉ cần mình khôi phục linh lực là có thể dập tắt lửa tam độc thêm lần nữa, nhưng buồn cười thay, sau khi hắn uống thuốc khôi phục linh lực, đổi lại chính là vô số tộc nhân đẩy hắn vào địa mạch, bắt ép hắn lấy thân tuẫn đạo.

Tương Trọng Kính mờ mịt đứng bên mép địa mạch, ngơ ngác nhìn tộc nhân đông nghìn nghịt trước mặt, âm thanh bên tai giống như từng mũi kim chui vào tai hắn.

“Song thân (cha mẹ) của ngươi lấy thân tuẫn đạo, dập tắt lửa tam độc, ngươi cũng nên táng thân trong lửa tam độc để bảo vệ địa mạch.”

“Đây là số mệnh của ngươi, Trọng Kính.”

“Nếu lửa tam độc lại thiêu hủy địa mạch lần nữa, tất cả người của Cửu Châu đều sẽ hóa thành ác thú, Trọng Kính…”

“Ngươi nên dành cả đời bảo vệ bí cảnh, lấy thân tuẫn đạo.”

“Vì địa mạch mà chết, là chốn về của tất cả tộc nhân chúng ta.”

“Mời Tông chủ ra quyết định.”

Đám người đông nghìn nghịt trước mắt như ác thú dữ tợn, từng bước đẩy Tương Trọng Kính nhảy vào ngọn lửa.

Tương Trọng Kính thầm nghĩ: “Ta nên làm vậy.”

Song thân của hắn vì địa mạch mà dâng hiến tất cả, nếu hắn thừa kế Tông vị, cũng nên làm như thế.

Không có gì tự do hay không tự do, tất cả đều là vì số mệnh đã được định sẵn.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, trong con ngươi lóe lên sự kiên định.

Chẳng qua là…

Tương Trọng Kính ngẩng đầu lên, tìm kiếm trong đám người hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Tố Nhất lẫn trong đám người, hai người xa xa đối diện với nhau.

Tố Nhất đứng ngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt bây giờ của hắn trông thế nào.

Tương Trọng Kính không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với hắn.

Trong bóng râm ngược sáng, Tố Nhất siết chặt chuỗi phật châu trong tay, đôi mắt luôn tỏ ra từ bi thương xót chúng sinh giờ đây tràn ngập hận ý.

Hắn nhìn từng khuôn mặt của tộc nhân đang bức ép Tương Trọng Kính, trong con ngươi thoáng hiện lên sương mù màu đen quỷ dị, sau đó dần dần xâm chiếm trọn hai mắt của hắn.

Trong chớp mắt, đao quang kiếm ảnh, thân thể máu me không lành lặn hiện lên khắp nơi.

Tương Trọng Kính không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy bên tai vang lên từng tiếng kêu rên thảm thiết, có người kéo hắn đi hòng dẫn hắn thoát khỏi nơi như địa ngục trần gian này.

Tương Trọng Kính khó khăn lắm mới khôi phục lại được chút linh lực, nhưng lại vì uống thuốc kích thích khôi phục linh lực nhanh nên thân thể của hắn bây giờ rất yếu, hắn lảo đảo chạy được hai bước thì hai chân đã nhũn ra, lẩm bẩm nói: “Chờ, chờ chút…”

Hắn dùng hết sức quay đầu lại nhìn, hô hấp khẽ ngừng lại.

Trong ánh lửa dữ dội thiêu đốt mọi thứ, cả người Tố Nhất toàn là máu, sau lưng là sương đen ngưng tụ thành vô số móng vuốt trôi lơ lửng giữa không trung, lao tới tấn công xé nát từng tên tộc nhân, sau đó không thèm nhìn ném xuống địa mạch.

Lửa tam độc còn chưa nổi lên đã bị vô số máu thịt dập tắt, một chút sương đen li ti còn sót lại chui vào thân thể Tố Nhất.

Tương Trọng Kính không biết bây giờ mình phải làm gì, chỉ cảm thấy từ trong cổ họng sặc ra một búng máu, sau đó mê mang bất tỉnh.

Mãi đến khi một luồng máu tanh đánh thức hắn.

Tương Trọng Kính từ từ mở mắt ra, đột nhiên ngây dại.

Dược sư đưa thuốc cho hắn hiện đang ôm chặt lấy hắn, vô số móng vuốt đen nhánh đâm xuyên vào cơ thể dược sư nhưng lại không lập tức giết ngay mà là cuồn cuộn chui vào kinh mạch của người nọ, ép người sống không bằng chết.

Vô số tam độc chui vào kinh mạch của dược sư, hắn thở thoi thóp từng cơn, nhưng vẫn cố gắng che chở Tương Trọng Kính ở trong góc, thề sống chết không buông ra.

“Tông chủ…” Dược sư lẩm bẩm mở miệng, mắt của hắn lóe sáng giống như bắt được một cái phao cứu mạng, vì đau đớn mà giọng nói run rẩy dữ dội: “Lửa tam độc… Địa mạch… Ngài chạy mau.”

Sương đen đột nhiên cử động, hô hấp của dược sư dừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào Tương Trọng Kính chậm rãi chảy ra hai hàng huyết lệ đỏ tươi.

Tương Trọng Kính run rẩy vươn tay ôm lấy hắn, nhưng vừa nhấc tay lên thì đôi mắt của dược sư đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Tương Trọng Kính sững người tại chỗ.

Sương đen đâm xuyên cơ thể dược sư khẽ giật giật, sau đó trực tiếp hất bay dược sư lên rồi ném vào địa mạch, hóa thành máu thịt để dập tắt lửa tam độc.

Tương Trọng Kính ngồi trong góc hồi lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.

Tố Nhất đứng ngược sáng nhìn hắn, sương đen dày đặc ở dưới chân hắn từng chút lan tràn lên trên, gần như nhuộm tăng bào thuần trắng của hắn thành màu đen.

Hắn mỉm cười duỗi tay về phía Tương Trọng Kính, dịu dàng nói: “A Kính đừng sợ, ta đã giết sạch bọn hắn, sẽ không còn ai ép ngươi tuẫn đạo nữa.”

Tố Nhất còn cười nói: “Bọn hắn đã chết, ngươi có thể như ý nguyện đạt được tự do chân chính.”

“A Kính, ngươi thích không?”

“Ngươi vui không?”

Bên tai Tương Trọng Kính vang lên tiếng trống đánh rung trời, khiến hắn chấn động phun ra một búng máu.

Khi hắn mở mắt lần nữa thì đã hoàn toàn thức tỉnh khỏi ảo cảnh.

Tương Trọng Kính hít thở dồn dập, ngực đau đớn dữ dội, thật giống như cảnh tượng năm đó lại hiện lên ép hắn trong cổ họng toàn là mùi máu tanh.

Hắn thở hổn hển hồi lâu mới tỉnh táo lại, lúc này mới phát giác ra tình cảnh hiện tại của mình.

Bốn phía đen nhánh, cũng may địa mạch chảy xung quanh có hắt lên chút ánh sáng nhàn nhạt, không để cho Tương Trọng Kính lâm vào cảnh tối đen không ánh sáng.

Hắn nhúc nhích cánh tay phát hiện mình bị mấy sợi xích sắt trói chặt, cả người ngồi trên đất, dưới thân là vài gốc rễ gãy vụn làm bắp đùi của hắn bị cấn đau.

Tương Trọng Kính nhíu mày, muốn vận dụng linh lực để đánh văng xiềng xích ra, nhưng lại phát hiện mình không thể sử dụng linh lực, ngay cả tay cũng không thể giãy thoát khỏi trói buộc lạnh lẽo.

Trong lúc hắn nhíu mày muốn giãy giụa thoát khỏi xiềng xích, từ trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng thân thể va chạm trên mặt đất phát ra âm thanh sàn sạt.

Tương Trọng Kính nghe mà nổi da gà khắp cả người, hắn nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đó là Tấn Sở Linh, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là đuôi rắn đang chầm chậm bò tới.

—Âm thanh rợn gai ốc kia là do đuôi rắn ma sát vào rễ cây tạo ra.

Tố Nhất đến trước mặt Tương Trọng Kính, từ trên cao nhìn xuống cười nói: “A Kính, lâu rồi không gặp.”

Ngón tay của Tương Trọng Kính giật giật, không muốn để ý đến hắn.

Tố Nhất cười khẽ một tiếng, cúi người bóp lấy cổ của Tương Trọng Kính ép hắn ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt rắn của mình, trong mắt chứa đầy vẻ dữ tợn khát máu không hề che giấu.

“Nói chuyện với ta.” Vẻ mặt của Tố Nhất cực kỳ hung ác, nhưng khóe môi lại nhếch lên như thể đang mỉm cười, trông vô cùng quỷ dị: “Ta không tốt tính giống hai phân thân trước kia đâu, A Kính, đừng ép ta.”

Tương Trọng Kính bị người giữ chặt, ngửa đầu nhìn Tố Nhất đang bóp cổ nắm giữ mạng sống của mình, tỏ ra ghét bỏ nói: “Dịch Quận Đình đâu?”

Cổ tay của Tố Nhất khẽ dùng lực, suýt chút nữa bẻ gãy cổ Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính rên một tiếng, thoáng chốc vẻ mặt trở nên trắng bệch.

“Ta không muốn nghe câu này.” Tố Nhất cười nói: “Nói lời mà ta muốn nghe đi.”

Tương Trọng Kính đổ mồ hôi lạnh, hung hăng trừng hắn nói: “Cút ngay.”

Ngoài dự liệu là, khi Tố Nhất nghe vậy liền thả tay ra, còn vô cùng săn sóc giúp Tương Trọng Kính vuốt lại mái tóc rối bời, dịu dàng nói: “Đúng, chính là như vậy, nhìn ta, chỉ nhìn ta thôi.”

Tương Trọng Kính bị ánh mắt này của hắn làm da gà da vịt nổi khắp người, hắn dùng sức cầm xiềng xích khua loạn muốn quất người trước mắt một cái, phát ra âm thanh loảng xoảng ồn ào.

“Đồ điên.”

Tố Nhất không nổi điên nữa, thật giống như chỉ cần Tương Trọng Kính nhìn hắn, nói chuyện với hắn là hắn đều có thể nghe theo Tương Trọng Kính, cho dù đó là những lời mắng chửi.

Tương Trọng Kính tránh không thoát, hít sâu một hơi nói: “Thả ta ra.”

Tố Nhất cười một tiếng rồi hất đuôi rắn đánh vào xiềng xích trong tay của Tương Trọng Kính khiến nó rơi loảng xoảng ra phía sau đụng vào rễ cây.

Tố Nhất khom người tới, vẫn là giọng điệu trách trời thương chúng sinh của cao tăng ngày nào, hắn dịu dàng nói: “Tay trái của ngươi còn phải cầm kiếm.”

Tương Trọng Kính ngẩn ra, còn chưa hiểu hắn nói vậy là có ý gì thì cảm giác đuôi rắn lại quất tới, trực tiếp xuyên thủng lòng bàn tay phải của Tương Trọng Kính, ghim thẳng vào rễ cây trên đất.

Tương Trọng Kính đau đến mức cả người bần bật, xiềng xích trên người khua loảng xoảng vang dội.

Vết thương trong lòng bàn tay nhanh chóng đổ máu, men theo đuôi rắn thấm vào rễ cây.

Trong phút chốc, Tương Trọng Kính cảm giác rễ cây trên đất dường như sống lại, bắt đầu đung đưa như sóng lớn làm hắn ngã trái ngã phải, xiềng xích khua loạn không dứt.

Tương Trọng Kính nhỏ giọng mắng một câu.

Tố Nhất nhìn thấy rễ cây chỉ thấm chút xíu máu của Tương Trọng Kính mà đã tỉnh dậy tràn đầy sức sống, đồng thời Linh thụ trên mặt đất giống như được tưới thuốc sinh trưởng, bắt đầu vươn cao lên trời với tốc độ kinh khủng.

“Ha ha ha.” Tố Nhất cười to, túm lấy mái tóc rối bời của Tương Trọng Kính ép hắn ngẩng đầu nhìn rễ cây đang cuồn cuộn sinh trưởng không ngừng, trong mắt toàn là hưng phấn khó nén: “Năm đó ngươi dành sáu mươi năm nuôi trồng cây Linh thụ này ở đây là vì để nó hút tam độc dưới địa mạch, cách sáu mươi năm một lần nó sẽ sinh trưởng đưa tam độc vào trong bí cảnh, nhưng thế nhân ngu đần lại nghĩ đây là cơ duyên tìm kiếm bảo vật và săn giết ác thú.”

Tay phải vô lực đặt trong vũng máu của Tương Trọng Kính khẽ cử động, giống như là đang co rút, hắn nhíu mày mím môi không nói gì.

“Tất cả tam độc khắp thế gian đều bị ngươi phong ấn vào trong thế giới nhỏ, mắc cười, tam độc thì làm gì có bảo vật.” Tố Nhất kề sát bên tai Tương Trọng Kính, giống như ác quỷ rù rì nói: “Ngươi đã chuyển thế, không còn sứ mệnh gì với tam độc nữa. A Kính, ngoan, hãy gỡ bỏ phong ấn của thế giới nhỏ ra, ta có thể giữ lại cái mạng của ngươi.”

Tương Trọng Kính cười lạnh, cuối cùng cũng biết Tố Nhất bận rộn mấy trăm năm chỉ vì muốn có được một điều đơn giản, chính là cách phá giải phong ấn của bí cảnh tam độc trong trí nhớ của hắn.

“Muốn?” Tương Trọng Kính cười với hắn nhưng trong mắt lại lạnh tanh không có chút nhiệt độ nào, châm chọc nói: “Không phải ngươi rất tinh thông trận pháp à, vì sao ngàn năm qua lại trầy trật không phá nổi một trận pháp thế, đại sư?”

Con ngươi của Tố Nhất chợt lóe, không giận mà ngược lại còn cười: “Ngươi còn nhớ ta tinh thông trận pháp?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính lập tức ngậm miệng, không muốn đếm xỉa đến kẻ điên này nữa.

Tâm trạng của Tố Nhất rất tốt: “Không phải ngươi muốn ở bên cạnh con ác long kia sao, chỉ cần phá giải phong ấn, ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra.”

Tương Trọng Kính im lặng hồi lâu, đột nhiên bật cười một tiếng, thản nhiên nói: “Ta mà cần cầu xin ngươi sao?”

Nói xong, mấy sợi dây leo hút no máu của Tương Trọng Kính đột nhiên tung hoành quét tới, trực tiếp chặt đứt xiềng xích trói tay hắn, sau đó bổ thẳng vào Tố Nhất đang đứng trước mặt Tương Trọng Kính.

Tố Nhất im lặng, thấy mấy sợi dây leo sắp bổ tới nơi cũng không cử động né tránh, hắn bóp cổ Tương Trọng Kính, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết ngay bây giờ sao?”

Tương Trọng Kính biết nếu Tố Nhất không lấy được cách giải trận pháp thì sẽ giết mình, hắn chớp mắt nói: “Ta vẫn chưa muốn chết…”

Nói xong, từ dưới đất đâm lên vô số rễ cây trực tiếp tách hai ngươi ra, đuôi rắn của Tố Nhất cũng rút ra khỏi lòng bàn tay của Tương Trọng Kính, làm văng ra vô số giọt máu bị các dây leo tranh nhau hút lấy hút để.

Tương Trọng Kính được dây leo hút máu của mình nâng lên giữa không trung, tay phải vẫn chảy máu không dừng, hắn định dùng u hỏa thiêu hết máu trên vết thương nhưng phát hiện u hỏa không có ở bên cạnh.

Hắn vẫy tay hất sạch máu ra, sau đó bấm quyết cầm máu, nhíu mày nói: “Đừng phá hủy địa mạch.”

Trên những dây leo bị dính máu của hắn có hạ pháp trận nho nhỏ, là Tương Trọng Kính dùng đầu ngón tay dính máu vẽ ra, có thể điều khiển chúng trong thời gian ngắn.

Linh thụ vẫn đang sinh trưởng không ngừng, chỉ trong chốc nữa là có thể vươn cao đến chỗ bí cảnh tam độc.

Tương Trọng Kính nắm bàn tay phải bị thương cúi đầu nhìn chằm chằm Tố Nhất âm u đứng bên dưới, khẽ cười lạnh một tiếng.

Tố Nhất nhập ma vì tham lam, sở cầu lớn nhất cả đời chính là muốn chiếm hết toàn bộ tam độc làm của riêng.

Tam độc ăn mòn tâm trí của hắn, điều khiển suy nghĩ của hắn, triệt để biến hắn thành quái vật chỉ một lòng theo đuổi tam độc.

Nhưng rõ ràng lúc đầu hắn chỉ mong muốn…

Bảo vệ Tương Trọng Kính, đồng thời dập tắt lửa tam độc.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng chớp mắt, Tố Nhất bây giờ, đã không còn là người bạn thanh mai trúc mã ngàn năm trước của hắn nữa rồi.

Hắn đã nhận ra rõ điều này từ ngàn năm trước.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng thở ra một hơi, giơ tay bấm quyết cởi bỏ cấm chế mà Tố Nhất hạ trên người mình.

Sau vài giây linh lực trong nguyên đan khôi phục lại, đột nhiên một con cự long từ trên trời tông thẳng xuống đất phát ra tiếng vang ầm ầm, phảng phất như muốn bới gốc của Linh thụ lên.

Tương Trọng Kính không ngờ Cố Tòng Nhứ lại đến nhanh như vậy, nhanh chóng đạp dây leo bay lên: “Canh Ba, ta ở…”

Hắn còn chưa nói xong thì cự long đã thu nhỏ cơ thể lại, từ cửa hang bay vọt xuống cuộn người bao quanh Tương Trọng Kính ở giữa, trong thụ đồng xen lẫn lệ khí và sợ hãi chưa tan.

Mặc dù ác long đã thu nhỏ lại nhưng vẫn to hơn Tương Trọng Kính gấp mấy lần, Tương Trọng Kính thấy trong mắt y vẫn chưa tan nỗi sợ hãi, định mở miệng an ủi thì thấy ác long đột nhiên thở ra một luồng long khí, sau đó nâng móng vuốt nhẹ nhàng móc lấy xiềng xích trên cổ tay còn lại của Tương Trọng Kính rồi giơ lên.

Tương Trọng Kính bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo xiềng xích nhấc tay lên, tay áo bị trượt tới cùi trỏ lộ ra nửa cánh tay.

Tương Trọng Kính không hiểu sao thấy ánh mắt này của Cố Tòng Nhứ hơi rờn rợn, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

Cố Tòng Nhứ không nói gì, móng vuốt khẽ động, xiềng xích lập tức tan thành bột phấn rơi lả tả, y dùng đuôi rồng quấn lấy cả người Tương Trọng Kính, truyền âm cho hắn: “Đừng rời khỏi ta thêm lần nào nữa.”

Nói xong, y cúi đầu lạnh lùng nhìn Tố Nhất bên dưới, thế như chẻ tre cuốn lấy Tương Trọng Kính lao thẳng xuống.

Lần này, y nhất định phải làm thịt con rắn kia.

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố Tòng Nhứ cuốn lấy hông bay lên lượn xuống trên không trung, mái tóc dài theo gió dính hết vào trên mặt.

Chỉ mới bay được hai vòng thì Tương Trọng Kính đã trắng bệch cả mặt, cố gắng nín nhịn cảm giác muốn tuôn trào ra.

Hắn sắp chịu đựng không nổi, víu chặt đuôi rồng của Cố Tòng Nhứ, hổn hển nói: “Đừng…”

Lúc này trong lòng Cố Tòng Nhứ toàn là cảm giác sợ hãi, hung ác và điên cuồng khi lại đánh mất Tương Trọng Kính, lúc nghe thấy chữ ‘đừng’ còn tưởng Tương Trọng Kính không muốn y bem chết con lừa trọc kia, nhất thời không thèm ngó ngàng, nổi giận đùng đùng đánh tới chỗ Tố Nhất, há to miệng giơ ra hàm răng nhọn hoắc muốn ngoạm người.

Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, thân thể cường tráng của ác long đụng nát rễ cây, mắt rồng dữ tợn nhìn thẳng về phía Tố Nhất đang lơ lửng giữa không trung.

Tố Nhất là muốn tiến vào bí cảnh tam độc.

Cố Tòng Nhứ đang định đuổi theo nhưng Tương Trọng Kính đã không chịu đựng nổi, vội vàng nói: “Đừng cử động nữa!”

Trong đầu Cố Tòng Nhứ phảng phất như bùng lên ngọn lửa dữ dội, y hung tợn hóa thành người, tay giữ chặt hông Tương Trọng Kính, lạnh lùng nói: “Mắc cái gì không được cử động?!”

Tương Trọng Kính không còn sức để nói chuyện, trực tiếp vịn tay Cố Tòng Nhứ khom người ‘ọe’ một tiếng mửa ra.

Cố Tòng Nhứ: “…”

À, y biết tại sao lại không được cử động rồi.

Vẻ hung dữ trên mặt Cố Tòng Nhứ thoáng chốc biến mất, y lật đật vuốt lưng thuận khí cho Tương Trọng Kính, khi ngẩng đầu nhìn lên thì Tố Nhất đã biến mất trước cửa hang.

“Đừng, đừng đuổi theo…” Tương Trọng Kính không nôn ra được gì, chỉ là cảm giác buồn nôn thật sự quá khó chịu, hắn thoi thóp nói: “Ngàn năm trước ta đã hạ trận pháp tiêu trừ tam độc ở trong bí cảnh, cứ, cứ để hắn đi…”

Cố Tòng Nhứ nhướng mày nói: “Ngươi cố ý?”

“Không phải, là ta có mắt nhìn xa trông rộng.” Tương Trọng Kính lắc đầu cho tỉnh táo: “Năm đó ta phong ấn toàn bộ tam độc trong địa mạch vào thế giới nhỏ của mình, bây giờ hắn muốn phá giải phong ấn để thả tam độc ra.”

“Trận pháp kia của ngươi không thể diệt trừ tam độc sao?”

“Không được.” Cuối cùng Tương Trọng Kính cũng thoải mái đôi chút, dựa người vào ngực Cố Tòng Nhứ, nói: “Tam độc quá nhiều, ta chỉ có thể phong ấn, không thể tiêu trừ toàn bộ.”

Cố Tòng Nhứ ‘Ừ’ một tiếng, ánh mắt lơ đãng đảo qua thì phát hiện trong lòng bàn tay phải của Tương Trọng Kính có một vết thương dữ tợn, y kinh hoảng nâng tới trước mặt nhìn, một đoạn xiềng xích còn sót lại và chuông vàng trên cổ tay của Tương Trọng Kính vang lên leng keng.

Cố Tòng Nhứ đau lòng muốn đổ máu, hận không thể thay hắn chịu cơn đau này.

Tương Trọng Kính có chút chột dạ, cho dù không có Tố Nhất thì hắn vẫn rạch tay lấy máu thúc giục Linh thụ sinh trưởng.

Cố Tòng Nhứ nhìn kỹ hồi lâu, đến khi chắc chắn vết thương đã lành lại mới thở phào nhẹ nhõm, cánh tay ôm Tương Trọng Kính của y khẽ run rẩy, đáy lòng dâng lên cảm xúc nghĩ mà sợ.

Cảnh tượng Tương Trọng Kính biến mất trước mặt đã biến thành một cây đao đâm thẳng vào ngực y, khiến y đau đến thở dốc từng cơn, chỉ có ôm chặt lấy người này, trói hắn bên cạnh không rời nửa bước thì ác long mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Đây là trân bảo mà y tuyệt đối không thể đánh mất.

Cố Tòng Nhứ ôm Tương Trọng Kính bay ra khỏi cửa hang, Linh thụ đã sinh trưởng rất cao, trực tiếp đụng Vô Tẫn Lâu bên cạnh nghiêng hẳn sang một bên.

Tống Hữu Thu đứng một bên trưng ra vẻ mặt ‘Ta không chịu trách nhiệm cho sự cố này đâu’.

Cố Tòng Nhứ không thèm nhìn, tiếp tục ôm Tương Trọng Kính đạp cành cây bay lên trên, bây giờ y chỉ muốn nuốt sống Tố Nhất, không thể chờ thêm một giây một phút nào nữa.

Đây là lần đầu Tương Trọng Kính bị người ôm trong lòng không cần phải gì đạp gió mà đi, hơi không được tự nhiên tựa đầu vào vai Cố Tòng Nhứ, lắng nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, không biết đang nghĩ gì.

Xiềng xích trên cổ tay hắn vẫn chưa tháo ra, lúc này Tương Trọng Kính mới phát hiện liền búng ra một luồng linh lực, xiềng xích tức khắc hóa thành từng mảnh vụn theo gió bay đi.

Chuông vàng trên cổ tay nhẹ nhàng kêu leng keng, vết hằn bị xiềng xích trói chặt trên cổ tay dần dần đỏ lên, trông cực kỳ quyến rũ lạ thường.

Ngay lúc này, Cố Tòng Nhứ đột nhiên nghiêm túc lên tiếng: “Cổ tay của ngươi đeo đồ trông rất đẹp.”

Tương Trọng Kính nghi ngờ hỏi: “Là sao?”

Cố Tòng Nhứ không trả lời, chỉ cho hắn một nụ cười dịu dàng, vẻ hung ác điên cuồng trong con ngươi đã bị y triệt để ẩn giấu ở nơi sâu nhất, thoáng chốc khôi phục lại vẻ tỉnh táo như ngày thường.

Đeo chuông vàng trông rất đẹp.

Xiềng xích lại càng đẹp hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK