• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu phượng hoàng nghe vậy sặc một tiếng, nói: “Thiếu tôn, rõ ràng ngài… Chíp!”

Vân Nghiễn Lý thừa biết nó sẽ nói gì, mặt không cảm xúc búng nó rớt xuống đất.

Tương Trọng Kính nhổ nước trà ra, cũng biết Vân Nghiễn Lý đang nói hươu nói vượn: “Người nọ tên là gì?”

Vân Nghiễn Lý nhíu mày: “Hắn là anh em song sinh với ta, mới sinh ra chưa được mấy ngày đã bị người bế trộm ném xuống sông Lạc Xuyên, không rõ sống chết, lúc đó vẫn chưa kịp đặt một cái tên hay cho hắn.”

Tương Trọng Kính cụp mắt thờ ơ nói: “Thế thì tại sao lúc đó các ngươi không đi tìm hắn?”

“Vân Trung Châu và Cửu Châu bị Thiên đạo cách trở, cho dù là Phụ tôn của ta cũng không dễ dàng đi xuống Cửu Châu.” Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính tỏ vẻ uể oải còn tưởng hắn khó chịu trong người, Vân Nghiễn Lý nhấc tay đẩy chén thuốc uống chưa hết đến trước mặt Tương Trọng Kính, nhíu mày nói: “Uống thuốc cho xong đi, sao nhìn ngươi…”

Hắn còn chưa nói hết thì phát hiện bản thân lại bắt đầu quan tâm lung tung, lập tức im miệng.

Tương Trọng Kính cầm chén thuốc lên, nhưng không uống ngay mà nhìn chằm chằm vào nước thuốc đen kịt như có điều suy nghĩ.

Vân Nghiễn Lý tiếp tục nói: “Lúc đó tất cả mọi người đều nói ai rơi vào sông Lạc Xuyên đều cửu tử nhất sinh, hắn lại là một đứa trẻ không có linh lực hộ thân nên không thể nào sống sót được. Nhưng Phụ tôn của ta không tin, những năm qua luôn chuyên tâm nghĩ cách dùng linh lực ép sông Lạc Xuyên mở ra một con đường, năm nay mới miễn cưỡng xem như thành công.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt, chén thuốc trong tay hắn hơi rung tạo thành một vòng gợn sóng.

Vân Nghiễn Lý sờ mũi, không hiểu sao cảm thấy bối rối: “Em trai ta khụ khụ… Em trai ta tên là Vân Ngọc Chu, ngươi cố gắng giúp ta tìm ra hắn, nếu thật sự tìm thấy, không chừng Phụ tôn của ta vui vẻ đồng ý cho ngươi ở lại Vân Trung Châu, sẽ giúp ngươi tiết kiệm thời gian tu luyện gian khổ và sớm phi thăng.”

Tương Trọng Kính nhìn chén thuốc một hồi lâu mới ngẩng đầu lên cười khẽ: “Được.”

Vân Nghiễn Lý nghe tiếng cười của hắn thì lờ mờ cảm thấy hơi quen thuộc, hắn nhìn chằm chằm khăn che mặt của Tương Trọng Kính không chớp mắt, thật lâu sau mới lên tiếng: “Tại sao ngươi không chịu cho ta xem mặt?”

Tương Trọng Kính vẫn nói câu cũ: “Ta sợ ngươi thấy mặt ta sẽ xấu hổ chết.”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Vân Nghiễn Lý luôn cảm thấy Tương Trọng Kính cho hắn một cảm giác vô cùng kì lạ, đang muốn thử thăm dò thì bị câu nói này của Tương Trọng Kính làm tức chết không đền mạng, hắn trợn mắt trừng Tương Trọng Kính rồi phất tay rời đi.

Sau khi hắn đi khỏi, Cố Tòng Nhứ mới từ trong Thức hải đi ra, sâu xa nói: “Từ giọng điệu nói chuyện của hai ngươi là có thể chắc chắn các ngươi là anh em ruột.”

Miệng lưỡi chua ngoa giống hệt nhau.

Tương Trọng Kính mỉm cười không nói gì.

Cố Tòng Nhứ lại hỏi: “Tại sao ngươi không nhận thân với hắn?”

Tương Trọng Kính vừa cởi áo vừa thuận miệng nói: “Chỉ bằng lời một phía của hắn còn chưa đủ để ta bây giờ đi nhận tổ quy tông, chờ giải quyết xong chuyện ở Cửu Châu rồi nói sau.”

Tương Trọng Kính vốn là một người tình cảm đạm bạc, muốn hắn trao lòng tin tưởng cho người lạ mới quen biết được mấy ngày là chuyện không thể nào.

Cố Tòng Nhứ im lặng suy tư.

Tương Trọng Kính vốn không để ý Cố Tòng Nhứ còn ở bên cạnh, thong thả cởi quần áo cũ ra rồi mặc một bộ áo đỏ mới vào.

Cố Tòng Nhứ lấy lại tinh thần: “…”

Cố Tòng Nhứ gian nan dời tầm mắt khỏi cái eo thon gọn có thể ôm gọn chỉ bằng một cánh tay của Tương Trọng Kính, y đỏ mặt muốn nói rồi lại thôi.

Sao người này ở trước mặt hắn càng ngày càng như chốn không người vậy?

Tương Trọng Kính buộc kỹ đai lưng, sau đó cầm lấy sợi dây đỏ mà Mãn Thu Hiệp đã chuẩn bị để cột tóc, sau lưng hắn như thể mọc ra một đôi mắt, thờ ơ nói: “Sao mặt ngươi đỏ lên thế, người bị nhìn không phải là ta sao?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ sao có cửa đọ lại da mặt dày của Tương Trọng Kính, thấy bộ dáng thản nhiên ‘Ta không xấu hổ thì thôi, ngược lại xấu hổ là người khác’ của Tương Trọng Kính, y tỏ vẻ một lời khó nói hết quay mặt sang chỗ khác, không đáp lại lời lẽ bỡn cợt của hắn.

Y ấp úng nói: “Ngươi phải ra ngoài?”

“Ừ.” Tương Trọng Kính ngậm bông tai chứa hai đốm u hỏa nghiêng đầu nhìn Cố Tòng Nhứ, nói: “Bình thường nếu điều tra ra được một chút xíu manh mối có ích thì Tống Hữu Thu chắc chắn đã sớm chạy đến chỗ ta tranh công, bây giờ đã trôi qua một ngày một đêm mà vẫn chưa bóng dáng của hắn đâu, có lẽ là xảy ra chuyện gì đó rồi.”

Cố Tòng Nhứ nói: “Là điều tra chuyện của chủ nhân?”

Tương Trọng Kính gật đầu đeo xong bông tai, sau đó ngoắc tay với y cười nói: “Đi thôi, ra ngoài nhìn thử xem.”

Cố Tòng Nhứ thấy hắn nói xong liền đứng dậy ra ngoài, bản thân cũng đứng dậy đi theo.

Khứ Ý Tông vẫn còn đang tìm lão Tông chủ, Khúc Nguy Huyền chỉ nghỉ ngơi nửa ngày ở chỗ Tương Trọng Kính rồi lật đật chạy trở về.

Tương Trọng Kính đi tới chỗ ở của Khúc Nguy Huyền xem thử, quả nhiên không thấy người.

Cố Tòng Nhứ nói: “Ngươi biết tên bán quan tài kia ở đâu không?”

Tương Trọng Kính thay Khúc Nguy Huyền tưới nước cho mấy chậu hoa lan sắp héo vì thiếu nước, sau khi đóng cửa lại nói: “Trong thị trấn nhỏ dưới chân núi Khứ Ý Tông có chi nhánh Tống Táng Các của hắn, có lẽ hắn đang ở đó.”

Chi nhánh của Tống Táng Các rải đều khắp Cửu Châu, cũng không biết Tống Hữu Thu lấy đâu ra nhiều ngọc thạch, ngay cả chi nhánh cũng được xây dựng đồ sộ giống hệt trụ sở chính.

Thị trấn dưới núi tuy nhỏ nhưng vì Khứ Ý Tông là một trong Tam môn tọa lạc ở đây nên vô cùng náo nhiệt sầm uất.

Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ sóng vai nhau đi trên con đường đông đúc người, hai bên đường đều là cửa hàng lớn nhỏ nhộn nhịp, hắn nhướng mày nói: “Sáu mươi năm trước, nơi này chỉ là một thôn làng lác đác vài hộ dân, không hề đông đúc náo nhiệt như bây giờ.”

Ánh mắt sáng quắc của Cố Tòng Nhứ nhìn tu sĩ xuôi ngược xung quanh, hừ lạnh: “Này mà kêu là nhiều người? Không đủ nhét đầy miệng ta.”

Tương Trọng Kính mỉm cười liếc y: “Không trách bọn họ gọi ngươi là ác long.”

Nếu là người ngoài gọi Cố Tòng Nhứ một tiếng ác long, chắc chắn Cố Tòng Nhứ sẽ nổi cơn thịnh nộ lao tới nuốt kẻ mồm thúi đó vào bụng.

Mà nói tới cũng lạ, hai chữ ‘Ác long’ được nói ra từ miệng Tương Trọng Kính nhuốm đầy men say, thật giống như ngọn lửa mạnh mẽ bị gió thổi tạt qua, không hiểu sao khiến vành tai của Cố Tòng Nhứ tê rần.

Cố Tòng Nhứ sờ vành tai, hiếm thấy không lên tiếng nói lại.

Tương Trọng Kính vẫn chờ y xù lông, không ngờ ác long lại như bị câm, không phản bác lại câu nào.

Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn y, khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cố Tòng Nhứ thì khẽ sững sờ, có chút mờ ám ‘Ồ’ dài một tiếng.

Ác long có vẻ rất hài lòng với xưng hô này.

Một lát sau hai người đã đi đến Tống Táng Các.

Rõ ràng Tống Táng Các là cửa hàng chuyên bán đồ tang lễ vàng mã các thứ nhưng lại trang trí giống y hệt cái đám cưới, ngoài cổng giăng đèn kết hoa đỏ rực một vùng, cho dù Tương Trọng Kính thích màu đỏ cũng phải bị một rừng đỏ lè này đâm đui mắt.

Tương Trọng Kinh híp mắt đi vào Tống Táng Các, đang định tìm gã sai vặt hỏi Tống Hữu Thu có bên trong không thì nhác thấy một bóng người đeo đầy quan tài nhỏ đang lén lút chạy ra sân sau.

Tương Trọng Kinh: “…”

Tương Trọng Kinh nhướng mày, nhấc tay đẩy gã sai vặt đang cuống quýnh cản hắn lại qua một bên rồi bước nhanh tới, xách gáy con mèo Tống Hữu Thu núp trong góc lên.

“Ông chủ Tống định đi đâu thế?”

Tống Hữu Thu chạy trốn không kịp bị tóm cổ, hắn lúng túng quay đầu lại nở nụ cười lấy lòng Tương Trọng Kính: “Kiếm tôn, ăn, ăn sáng chưa?”

“Bây giờ là buổi trưa.” Tương Trọng Kính thả cổ áo hắn ra, thản nhiên nói: “Trốn cái gì, ta cũng không ăn ngươi.”


Cố Tòng Nhứ đứng phía sau khoanh tay trước ngực nói: “Ta có thể ăn hắn không?”

Tống Hữu Thu: “…”

Vẻ mặt của Tống Hữu Thu như đưa đám: “Kiếm tôn tha mạng, ngươi ăn ta rồi thì lấy đâu ra người tìm tin tức cho ngươi?”

Tương Trọng Kính không cười nổi: “Ngươi nói lý do tại sao ngươi thấy ta liền chạy trốn trước đi.”

Cố Tòng Nhứ nhếch miệng lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ, uy nghiêm nhìn hắn.

Tống Hữu Thu: “…”

Tương Trọng Kính có lẽ đã nhận ra, hắn nghiêng đầu nhắc nhở y: “Đừng dọa hắn.”

Lúc này Cố Tòng Nhứ mới thu răng vào, nhưng tầm mắt đáng sợ vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Tống Hữu Thu biết vị tổ tông này chính là ác long, có thể ngay tại đây nuốt chửng hắn vào bụng, lập tức lên tiếng giải thích: “Kiếm tôn, không phải là ta không điều tra ra đầu mối, mà là…”

Hắn nhìn xung quanh một chút rồi níu lấy tay áo của Tương Trọng Kính kéo hắn ra hậu viện, giống như thể rất sợ bị người khác nghe lén được.

Sau khi đến hậu viện vắng tanh không một bóng người, Tống Hữu Thu mới giống như kẻ gian lén lút nói nhỏ: “Kiếm tôn, về chuyện ngài muốn ta điều tra về người bị toàn bộ Cửu Châu âm thầm gọi là tội nhân kia, ta chỉ biết năm đó hắn muốn phá hủy địa mạch nhưng lại bị địa mạch cắn trả, chết không toàn thây. Cũng vì nguyên nhân này mà hễ có người nào âm mưu điều tra hắn thì chắc chắn sẽ chọc giận địa mạch, lập tức chịu hình phạt.”

Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày.

Tống Hữu Thu là loại người không sợ chết mà cũng bị dọa thành ra như vậy, xem ra hình phạt đó không phải là hình phạt mà người bình thường có thể chịu nổi.

“Thật sự không phải là ta không muốn điều tra.” Tống Hữu Thu sợ hãi nói: “Kiếm tôn, mạng chó quan trọng hơn.”

Tương Trọng Kính cũng nhìn ra nỗi sợ của hắn, gật đầu nói: “Được, vậy thì không điều tra nữa, ngươi không nên bị ta liên lụy.”

Tống Hữu Thu có thể báo thông tin này cho hắn đã là hết tình hết nghĩa.

Tống Hữu Thu thấy Tương Trọng Kính không muốn truy cứu nữa, trái lại bản thân cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù sao mấy ngày trước là hắn tham tiền nên mới nhận làm chuyện này, bây giờ nói không thể điều tra thì chẳng khác gì hạ thấp uy tín làm ăn của hắn.

Tương Trọng Kính trò chuyện vài câu với Tống Hữu Thu rồi xoay người nhìn Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ nhân lúc Tương Trọng Kính quay lưng về phía mình mà nhe răng gầm gừ đe dọa Tống Hữu Thu, khi Tương Trọng Kính quay lại thì y lập tức trưng vẻ mặt thản nhiên ta không làm ta không biết gì hết.

Tương Trọng Kính cũng không chú ý, lập tức dẫn y rời khỏi Tống Táng Các.

Chẳng qua hắn mới đi được vài bước thì Tống Hữu Thu đứng phía sau do dự một hồi rồi đuổi theo, trông hắn có vẻ muốn nói lại thôi.

Tương Trọng Kính thấy hắn như vậy, bỗng lên tiếng: “À, thù lao vẫn trả theo giao kèo, ngươi muốn bao nhiêu đều được.”

Tống Hữu Thu vẫn còn đang xoắn xuýt nghe vậy liền dở khóc dở cười: “Kiếm tôn, ta trong lòng ngươi rốt cuộc ham tài đến mức nào vậy?”

“Ủa? Không phải chuyện này sao?”

“Ừm.” Tống Hữu Thu khụ một tiếng, đắn đo chốc lát rồi quyết định nói thật với hắn: “Toàn bộ sinh linh khắp Cửu Châu đều hấp thụ linh lực từ địa mạch, bị linh hồn của địa mạch trói buộc. Nhưng có một người là đặc biệt.”

Tương Trọng Kính biết chuyện có bước ngoặt mới liền quay người đi lại, nói: “Là ai?”

“Thiết Hải Đường.”

Tương Trọng Kính chưa nghe qua cái tên này, nói: “Đây là người nào?”

Tống Hữu Thu nói ra lời dọa người: “Nàng là quỷ tu, sinh tồn bằng âm khí, không cần bị địa mạch trói buộc.”

Tương Trọng Kính lấy làm kinh hãi nói: “Quỷ tu?”

Cửu Châu Tam giới chỉ có đạo tu và yêu tu, còn ma tu và quỷ tu hầu như chỉ có trong truyền thuyết, dù sáu mươi năm trước Thần hồn của Tương Trọng Kính không trọn vẹn thì toàn nhìn thấy ác quỷ không có linh lực hoặc là quỷ hồn chỉ có tàn phách, vốn không thể nào tu quỷ đạo được.

Tống Hữu Thu gật đầu: “Đúng vậy, đi khoảng mười dặm về phía Nam sẽ thấy một cây hòe bên cạnh sông Ẩm Xuyên, nàng ta ở chỗ đó. Chỉ cần trả thù lao cho nàng ta là có thể biết được bất kỳ tin tức nào, bao gồm cả chuyện ngàn năm trước.”

Tương Trọng Kính thấy Tống Hữu Thu do dự mãi mới nói ra chuyện này, trong lòng biết ngay người tên Thiết Hải Đường này không phải là nhân vật tầm thường dễ chọc.

Đúng như dự đoán, sau khi Tống Hữu Thu nói xong những gì cần nói, hắn khó xử nhìn Tương Trọng Kính rồi nói tiếp: “Chỉ là có chút rắc rối, Thiết Hải Đường đó… Rất ghét nam nhân.”

Tương Trọng Kính thử thăm dò: “Ghét nam nhân? Ghét đến mức nào?”

“Nghe nói khi nàng ta còn sống bị nam nhân lừa dối và ** đến chết, sau khi chết còn suýt chút nữa bị hút sạch âm khí khiến hồn phi phách tán.” Tống Hữu Thu sờ cánh tay của mình, trong lòng vẫn còn sợ: “Hễ có nam nhân đến gần cây hòe là nàng ta lập tức triệu hồi ra vô số ác quỷ xé xác nuốt sống kẻ đó, không có ngoại lệ.”

Tương Trọng Kính: “…”

Ồ, đúng là có ‘chút’ rắc rối thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK