Sắc mặt của Lâm Bác cũng chìm xuống, Vinh Dương đại sư phán đoán, không thể nghi ngờ là định tính cho chuyện này, nhưng nội tâm vẫn ôm một tia kỳ vọng xa vời, trầm giọng nói:
- Đại sư, lẽ nào trừ ngươi nói ra, không có những khả năng khác?
- Đương nhiên.
Trên mặt Vinh Dương lướt qua một tia không vui, tựa hồ đối với Lâm Bác hoài nghi phán đoán của hắn vô cùng tức giận, hừ lạnh nói:
- Lão phu thân là Thiên Đô Phủ Hồn Sư Tháp phó tháp chủ, Luyện Hồn Sư thất giai, lẽ nào chút ít đồ này cũng không thấy sao? Lâm Bác trưởng lão, ngươi đây là đang hoài nghi lão phu phán đoán đi?
- Không dám.
Lâm Bác sắc mặt biến đổi mấy lần, liếc nhìn tôn nhi Lâm Thiên, trong mắt lộ ra một vẻ bất đắc dĩ.
- Ha ha ha, Tô Tú Nhất, hiện tại các ngươi còn có lời gì để nói, Hồn Sư Tháp Vinh Dương đại sư đã sáng tỏ nói rồi, là các ngươi trị liệu không được mới đưa chúng Cổ Đan Lâu Chân Ly đại sư Võ Hồn tan vỡ, các ngươi không những không có bù đắp xin lỗi, thậm chí còn chuẩn bị giết người diệt khẩu, hành vi tội ác bực này, quả thực làm người khinh thường, các ngươi còn không ngoan ngoãn lăn ra đây, tiếp thu Thiên Đô Phủ trừng phạt.
Kỳ Lập Minh điên cuồng cười to, khóe miệng của Lý Như Thành cũng lặng yên phác hoạ lên một nụ cười lạnh lùng.
- Không nghĩ tới Huyền Quang Các thật sự làm được chuyện như thế, thực sự là không nghĩ tới a.
- Huyền Quang Các gần đây ở Thiên Đô Phủ nóng nảy như vậy, không nghĩ sau lưng dĩ nhiên xấu xa như vậy.
Hết thảy người tụ tập mà đến đều bắt đầu nghị luận, khiến cho sắc mặt của đám người Tô Tú Nhất càng ngày càng trầm, càng ngày càng khó coi.
Người phục vụ trong Huyền Quang Các càng sắc mặt trắng bệch, tay chân luống cuống.
Trên mặt Kỳ Lập Minh lộ ra vẻ đắc ý, quay về phía Lý Như Thành cung kính nói:
- Lý Như Thành trưởng lão, vào lúc này mấy người Huyền Quang Các còn không muốn đi ra nhận tội, xem ra bọn họ là chuẩn bị chống đối đến cùng, kính xin Lý Như Thành trưởng lão ra tay, bắt mọi người Huyền Quang Các, cho Thiên Đô Phủ ta một Càn Khôn sáng sủa.
- Không thành vấn đề.
Lý Như Thành cười lạnh, cất bước mà ra, nhìn Khâu Vô Song đứng ở trước Huyền Quang Các lạnh lùng nói:
- Ưng Nhãn Hoàng, vừa nãy ngươi không nghe Vinh Dương đại sư nói sao? Lẽ nào thật sự muốn trợ Trụ vi ngược?
Khâu Vô Song do dự một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
- Huyền Diệp đại sư, Tô các chủ, xin lỗi.
Hắn chắp tay, chỉ có thể thoái nhượng.
Hắn không úy kỵ Lý Như Thành, thế nhưng đối mặt Hồn Sư Tháp Vinh Dương đại sư, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ.
- Hừ, hiện tại ta ngược lại muốn xem xem, còn có ai dám cản lão phu.
Lý Như Thành cười lạnh một tiếng, muốn phát động tiến công với Huyền Quang Các.
- Không cần động thủ, tự chúng ta đi ra.
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở miệng nói.
- Diệp thiếu.
Đám người Tô Tú Nhất đều giật mình nhìn về phía Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, chuyện đến nước này, tiếp tục làm rùa rụt cổ ở trong Huyền Quang Các đã không có tác dụng, sẽ chỉ làm bọn họ càng ngày càng bị động, lẳng lặng nhìn lâu như vậy, nếu như tiếp tục trầm mặc xuống, chỉ có thể để tội danh bị chứng thực.
- Hừ, các ngươi rốt cục cam lòng đi ra.
Kỳ Lập Minh nở nụ cười.
Đoàn người Diệp Huyền chậm rãi đi ra Huyền Quang Các, ánh mắt của hắn, lạnh lùng nhìn Vinh Dương trong đám người, sau đó đối với đám người Lâm Bác chắp tay nói:
- Tại hạ Huyền Diệp, lúc trước đa tạ Lâm trưởng lão còn có Ưng Nhãn Hoàng tiền bối ra tay giúp đỡ, có điều các ngươi nói lâu như vậy, hiện tại có thể để cho Huyền Quang Các ta nói một câu hay không?
- Ngươi hiện tại còn muốn nói điều gì?
Lý Như Thành xì cười một tiếng.
- Vinh Dương đại sư cũng đã định tội các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn nguỵ biện sao?
Ánh mắt Diệp Huyền đảo qua tất cả mọi người ở đây, bao quát dân chúng vây xem, cất cao giọng nói:
- Chư vị, Huyền Quang Các ta khai trương cũng không phải một ngày hai ngày, danh tiếng rõ như ban ngày, chư vị nói một chút, Huyền Quang Các ta lúc nào từng làm sự tình hãm hại người khác?
- Hừ, quả nhiên là nguỵ biện, mặc kệ Huyền Quang Các ngươi trước đây làm sao, việc ngày hôm nay, người người đều biết, huống chi còn có Hồn Sư Tháp Vinh Dương đại sư làm chứng, mặc ngươi làm sao lời chót lưỡi đầu môi, cũng đừng hòng nguỵ biện.
- Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói.
Diệp Huyền đột nhiên chỉ Vinh Dương, hừ lạnh nói:
- Người này căn bản không phải Luyện Hồn đại sư gì, thuần túy là một tên lừa gạt, là Lý gia và Cổ Đan Lâu mời đến hãm hại Huyền Quang Các ta mà thôi.
- Cái gì?
Tin tức kính bạo này so với Huyền Quang Các hại chết người còn muốn chấn động, tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm nhìn Diệp Huyền.
- Không thể nào, Vinh Dương đại sư chính là Hồn Sư Tháp phó tháp chủ, nắm giữ huy chương Luyện Hồn Sư thất giai, làm sao có khả năng là tên lừa đảo.
- Phải, đại sư ở Thiên Đô Phủ được hưởng nổi danh cũng không phải một ngày hai ngày, đùa gì thế.
- Huyền Quang Các này sẽ không là biết rõ khó thoát Thiên Đô Phủ trừng phạt, chuẩn bị phá quán chứ.
Lý Như Thành sững sờ, cũng cười to lên, trong mắt tất cả đều là vẻ châm chọc, nói:
- Các hạ vì nguỵ biện, thực sự là cái gì cũng dám nói, dĩ nhiên nghi vấn thân phận của Vinh Dương đại sư, ha ha ha, chuyện cười, quả thực là chuyện cười lớn.
Mà Vinh Dương cũng cười lạnh, cười nhạo nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Dám nghi vấn lão phu, ngươi có biết hậu quả bất kính với lão phu không?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Vạch trần một hàng giả, sẽ có hậu quả gì, hôm nay ta liền muốn vạch trần thân phận tên lừa đảo ngươi, để uy nghiêm của ngươi triệt để quét rác, đến thời điểm đó ngươi trở thành tội phạm truy nã của Thần Đô, lại đến hung hăng với ta a.
- Hừ, làm càn.
Vinh Dương cả giận nói:
- Lão phu chính là Luyện Hồn Sư thất giai, Hồn Sư Tháp Phó hội trưởng, chẳng lẽ còn cần chứng minh cho mấy người các ngươi sao, mà Huyền Quang Các các ngươi, chưa qua Thiên Đô Phủ Hồn Sư Tháp chứng thực, liền dám ở chỗ này tiến hành nghiệp vụ Luyện Hồn, quả thực là coi trời bằng vung.