Hoa La Huyên lại cười ha hả nói:
- Triển Hùng gia chủ, ta biết rõ ngươi đang lo lắng chuyện gì, điểm này thì ngươi cứ yên tâm đi, để Hoa La Huyên ta xử lý, ta cũng có giao tình không tệ với hội trưởng của những hiệp hội luyện dược sư ở các thành thị gần đây, hoàn toàn có thể đưa đan dược qua đó tiêu thụ.
- Đúng đó, trước khi đánh thông quan hệ thì chúng ta có thể thông qua hiệp hội luyện dược sư để tiêu thụ đan dược.
Ánh mắt của mấy người Diệp Triển Hùng sáng lên.
- Phụ thân, gần đây Chu gia và Vương gia có động tĩnh gì không?
Diệp Huyền cũng không quên Chu gia và Vương gia.
Tuy rằng hai nhà này chắc chắn sẽ suy bại, nhưng chuyện đánh rắn không chết còn bị rắn cắn ngược lại, Diệp Huyền tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra.
Diệp Triển Vân mỉm cười nói:
- Gần đây Chu gia và Vương gia rất ngoan ngoãn, cũng không có hành động gì, thậm chí còn chủ động đóng cửa vài gian hàng, rõ ràng là không dám tranh phong cùng Diệp gia ta.
- Chẳng lẽ Vương gia và Chu gia ngoan ngoãn chịu trận như vậy, cư nhiên không gây sự?
Diệp Huyền nhíu mày, thế này hoàn toàn không giống phong cách của hai nhà này chút nào.
Diệp Triển Hùng mỉm cười nói:
- Sau lần ở yến hội phủ thành chủ thì nhân khí của Vương gia và Chu gia đã rớt thê thảm, bây giờ phủ thành chủ thỉnh thoảng vẫn phái người tới kiếm chuyện với hai nhà bọn họ, ta thấy chính bản thân bọn họ đều không ứng phó nổi.
Diệp Huyền lại hỏi.
- Hành tung của người Vương gia gần đây thì sao?
Diệp Triển Hùng nói:
- Gia chủ Vương gia là Vương Hải và gia chủ Chu Thông của Chu gia gần đây luôn lộ diện, liên tiếp tới phủ thành chủ, hẳn là muốn làm dịu quan hệ với phủ thành chủ.
- Vậy còn Vương Tuyên của Vương gia đâu?
- Vương Tuyên thì không có động tĩnh gì, hai ngày nay một mực không nhìn thấy hắn.
- Không thể nào.
Diệp Huyền nhíu mày, Vương Tuyên của Vương gia tuyệt đối là kẻ hận hắn nhất, hơn nữa làm việc cũng lỗ mãng nhất, lấy tính cách của gã thì nhất định là sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu chết như vậy được, cho dù Vương gia có đồng ý bỏ qua cho Diệp Huyền đi nữa thì kẻ bị Diệp Huyền phế đi con trai như Vương Tuyên tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Huyền luôn tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, trong lòng hắn đột nhiên loé lên:
- Có khi nào là đám người Vương Tuyên không có ở Vương gia hay không?
Lời này vừa ra thì tất cả mọi người đều ngây ra.
Không ở Vương gia thì đi đâu?
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
- Huyền nhi, lẽ nào là Vương gia và Chu gia đã phái người tới Thanh Sơn Trấn?
Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lập tức lộ ra một tia khiếp sợ.
- Không thể nào đâu, chẳng lẽ Vương gia còn dám ngông cuồng ra tay như vậy?
Diệp Triển Chấn cảm thấy không dám tin.
- Chưa chắc đâu.
Diệp Triển Vân nhíu mày thật chặt, lạnh giọng nói:
- Suy đoán của chúng ta chắc là đúng rồi, vì hai ngày nay chẳng những Vương Tuyên của Vương gia chẳng có động tĩnh gì, mà ngay cả vài người của Chu gia cũng không có tin tức, nếu như không phải bọn họ chuẩn bị làm gì đó thì tuyệt đối không thể như vậy được.
- Không xong rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại phụ thân và Triển Đường, nếu như Chu gia và Vương gia thực sự phái người tấn công gia tộc thì căn bản không thể ngăn được.
- Chúng ta phải lập tức quay về.
Trên mặt mấy người Diệp Triển Hùng đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Đại bá, tứ thúc, các ngươi đừng gấp.
Trên mặt Diệp Huyền cũng mang theo chút lo lắng, hàn khí âm trầm:
- Chuyện ở Lam Nguyệt thành phải có người đứng ra chủ trì, hơn nữa nếu như Vương gia và Chu gia thật sự muốn động thủ thì nhất định sẽ đánh một kích như lôi đình, các ngươi chỉ mới là địa võ sư nhất trọng, cho dù trở về cũng không thể làm được gì nhiều, không bằng cứ để ta và phụ thân cùng nhau trở về, các ngươi ở lại đây chủ trì đại cục đi.
Trong lòng của Diệp Huyền cũng có chút tự trách, lần này hắn quá sơ suất.
Mặc dù đã nghĩ tới chuyện Vương gia và Chu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hai nhà bọn họ sẽ phản ứng nhanh như vậy.
Hắn biết là mình có hơi coi thường Vương gia và Chu gia.
Diệp Triển Vân và Diệp Huyền lập tức cưỡi khoái mã, nhanh chóng rời khỏi Lam Nguyệt thành, chạy nhanh về phía Thanh Sơn Trấn.
Trong lòng Diệp Huyền thầm hy vọng, tốt nhất là suy đoán của mình không phải thực.
Hai ngày sau, hai người phong trần mệt mỏi về tới Thanh Sơn Trấn.
Vừa liếc mắt nhìn phủ đệ Diệp gia một cái thì trong lòng hai người không khỏi trầm xuống.
Cửa chính của Diệp gia mở rộng, cánh cửa gỗ nặng nề bị đánh vỡ tan tành nằm dưới đất, trên mặt đất thậm chí còn có không ít vết máu đã khô cạn.
Trong đầu Diệp Triển Vân ong lên một tiếng, nhất thời cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
- Phụ thân….
Y lo lắng hét lớn một tiếng, xông thẳng vào trong phủ đệ, chỉ thấy bên trong phủ đệ không có một bóng người, khắp nơi đều là dấu tích đổ nát thê lương sau một trận đại chiến.
- Phụ thân, đừng vội, gia gia không có việc gì đâu.
Diệp Huyền mở miệng nói, đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng lên.
- Phụ thân, ngươi đi theo ta.
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, nhanh chóng kéo phụ thân đi tới chỗ sâu nhất trong phủ đệ, chỉ thấy vài người hầu đang quét dọn ở đó.
- Mấy ngươi các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Lão gia tử đâu rồi?
Diệp Triển Vân xông thẳng tới trước mặt một người hầu, một tay xách cổ áo gã lên.
- Tam gia, Huyền thiếu gia.
Người hầu kia bị túm lên, đầu tiên là sợ tới mức hồn phi phách tán, sau khi nhìn rõ đối phương là ai thì lập tức thở hắt ra một hơi.
- Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mắt của Diệp Triển Vân đỏ ngầu, trong lòng vô cùng lo lắng, xách tên người hầu kia lên tới mức khiến gã sắp không thở nổi.
- Tam gia, ngươi buông ta ra trước đã, lão gia tử không có việc gì hết.
Người hầu kia bị siết chặt, gương mặt đỏ lên.
- Phụ thân, ngươi đừng sốt ruột, các ngươi từ từ nói, trong tộc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền nhìn thấy trong mắt của mấy người hầu cũng không có vẻ thất kinh gì, nghe thấy vậy xong thì trong lòng nháy mắt liền yên tâm hơn.
Nếu như mấy người gia gia xảy ra chuyện gì thì mấy người hầu này chắc chắn sẽ không biểu hiện thế này, càng sẽ không bình tĩnh nhàn nhã đứng đây quét dọn.
Diệp Triển Vân liền đặt người hầu kia xuống.
- Tam gia, Huyền thiếu gia, chuyện là như vầy….
Người hầu kia liền chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra.