- Ngươi nghĩ muốn chỗ tốt gì?
- Lấy thân báo đáp là cái gì, ta là người rất tùy ý.
Phốc phốc!
Lúc này có một đám võ giả không ngừng nghe ngóng, điên cuồng lau mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả huyền khí trong tay cũng rơi xuống, điên cuồng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền cau mày nói:
- Năm nay người vô sỉ nhiều như thế, ngay cả nói chuyện cũng có nhiều người nghe lén như thế, tại sao đức hạnh kém như thế?
Diệp Huyền nói xong tiện tay ném ra một trận bàn, sau đó đánh ra vài đạo cấm chế, tất cả đám người chung quanh toàn lực nghe lén, lập tức phát hiện huyền thức của mình ngăn các ra ngoài, rốt cuộc không thể cảm nhận được Diệp Huyền đang nói gì.
Ánh mắt Đông Phương Tử Ti ngưng tụ, lúc này cười nói:
- Diệp thiếu nói chuyện đúng là thú vị.
Nói xong ánh mắt của nàng hơi ngưng trọng.
- Kỳ thật lần này tới Hạo Thiên đế quốc hoàn toàn là vì hợp tác giữa ngươi và thần hành thương hội, những ngày qua ta cũng ở gần Hạo Thiên đế quốc, sau khi nhận được tin tức của Dạ thúc nên chạy tới đây.
Diệp Huyền nói:
- Hợp tác không phải đã bàn rồi sao, chẳng lẽ thần hành thương hội các ngươi muốn đổi ý?
- Cũng không phải, thần hành thương chúng ta đã ra quyết định cho tới bây giờ chưa từng đổi ý qua, lucsnafy ta tới đây là có một việc muốn tìm Diệp thiếu ngươi hỗ trợ.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Thần hành thương hội các ngươi là một trong mấy đại thương hội trên tmộng Cảnh bình nguyên, ta có thể giúp các ngươi cái gì?
- Ngươi nhất định có thể.
Đông Phương Tử Ti khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí nói:
- Ngươi cũng biết thần hành thương hội chúng ta đang lâm vào nguy cơ cực lớn, lần trước nhờ có đại lượng linh dược của các hạ mới hòa hoãn thoáng một ít, mặc dù hòa hoãn nguy cơ nhưng cũng chưa giải trừ toàn bộ, cho nên ta muốn hỏi một chút, ngươi có thêm những linh dược kia không, nếu có, kính xin bán ra cho thần hành thương hội chúng ta, thù lao sẽ làm ngươi thỏa mãn.
Đông Phương Tử Ti khẩn trương nói ra, trong ánh mắt mang theo một tia khát vọng.
Diệp Huyền liếc nhìn nàng một cái, cũng không giấu diếm, nói:
- Ta đúng là còn một ít linh dược, tại sao ta phải bán cho các ngươi? Ngươi cũng biết linh dược của ta vượt qua bất cứ linh dược nào trên thị trường, bất cứ cửa hàng linh dược có chút ánh mắt đều cần, không nói chuyện khác, chỉ cần ta nguyện ý, hoàn toàn có thể đóng gói bán trên đấu giá hội Thông Thiên các, tuyệt đối sẽ có không ít người động tâm, ngươi tin hay không.
Đông Phương Tử Ti cắn cắn bờ môi, nàng biết rõ Diệp Huyền nói là sự thật.
- Ngươi muốn cái gì?
Đông Phương Tử Ti nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền trầm tư một lát, mở miệng cười nói:
- Ta muốn cái gì rất đơn giản, đó chính là bảo vật thất giai giống như lần trước.
- Điều đó không có khả năng...
Đông Phương Tử Ti cười khổ một tiếng, thần thái hơi tiều tụy.
- Bảo vật Vương cấp thất giai đều là vật báu vô giá, thần hành thương hội chúng ta không có bao nhiêu, Thất Sắc Hỗn Độn Thổ lần trước cũng bất đắc dĩ mới lấy ra.
- Ha ha, không có mấy thứ không có nghĩa là không có.
Trong nội tâm Diệp Huyền khẽ động, hắn cười ha ha và nói:
- Ngươi trở về suy nghĩ đi, sau khi nghĩ kỹ lại liên hệ với ta, tốt nhất là nên cho ta câu trả lời thuyết phục nhanh chút.
Nhìn thấy bộ dạng do dự của Đông Phương Tử Ti, Diệp Huyền cũng đang lo lắng có nên tạm dừng hợp tác với thần hành thương hội hay không.
Nghe ngữ khí của Đông Phương Tử Ti, thần hành thương hội khẳng định còn có mấy món bảo vật thất giai, dù sao thương hội to như thế chỉ có một bảo vật thất giai là quá giả.
Một khi La gia hợp tác với thần hành thương hội, nguy cơ của thần hành thương hội cũng vượt qua, chờ nguy cơ của bọn họ vượt qua còn muốn đổi với mình sao?
Đương nhiên Diệp Huyền cũng chỉ suy nghĩ mà thôi, hắn không thể làm chuyện nói không giữ lời.
Mọi người thấy Diệp Huyền nói chuyện vui vẻ với Đông Phương Tử Ti thì nội tâm mang theo lửa giận không nhỏ.
Nữ tử thiên tài lại là một trong thập đại mỹ nhân của Mộng Cảnh bình nguyên lại bỏ qua những trẻ tuổi tuấn kiệt tại đế đô của bọn họ, hết lần này tới lần khác lại có gia hỏa này trộn lẫn vào trong đó, một lòng ghen ghét, lại phẫn hận và bị giày vò.
- Các vị, đấu giá hội một năm một lần của Thông Thiên các, lúc này kính xin các vị nên đi vào ghế lô của mình.
Lúc này một quản sự Thông Thiên các đi tới và nói ra.
Mọi người lập tức như nghe được âm thanh cảu tự nhiên, đều cảm thấy quản sự này vô cùng thân thiết, mụ nội nó, tiểu tử kia không thể tiếp tục trò chuyện với Đông Phương Tử Ti tiểu thư nữa.
Chỉ thấy Đông Phương Tử Ti và Diệp Huyền đều đứng lên đi vào ghế lô của mình đi đến một nửa, Đông Phương Tử Ti đề nghị:
- Diệp thiếu, ghế lô thần hành thương hội chúng ta là bao sương thiên cấp của Thông Thiên các, thập phần rộng rãi, không bằng đến ghế lô thần hành thương hội của ta tham gia đấu giá nhé?
Phốc phốc!
Tất cả người đi chung quanh suýt ngã xuống đất, vẻ mặt bi phẫn không thôi.
Mẹ kiếp, rốt cuộc tiểu tử này có gì tốt, vì sao Đông Phương Tử Ti tiểu thư lại mời hắn vào ghế lô của mình, loại chuyện tốt này sao không tới phiên bọn họ.
Sắc mặt rất nhiều công tử đế đô tái nhợt, thần sắc không cam lòng, đều ước ao mình là Diệp Huyền.
So thân phận, chính mình chính là quý tộc đế quốc, Huyền Diệp... Khục khục, hình như có quan hệ đặc thù với Luyện Khí Phường.
So khuôn mặt, mình cũng không kém nhưng hình như Diệp Huyền đẹp trai hơn bọn họ.
So thực lực, chính mình ba mươi chính là Thiên Vũ Sư tứ giai, Huyền Diệp... Đổ mồ hôi, dường như mình không nhìn thấu sâu cạn của người ta.
Sau khi so sánh với nhau, không ít người khóc không ra nước mắt, so với Huyền Diệp thì bọn họ cảm thấy bị áp chế không nhỏ.
- Đa tạ hảo ý của Đông Phương Tử Ti tiểu thư, chúng ta có bao sương của mình.
Đám người chung quanh còn lâm vào trong bi thương, mọi người nghe thấy Diệp Huyền cự tuyệt liền có xúc động thổ huyết.
Huyền Diệp vậy mà cự tuyệt Đông Phương Tử Ti tiểu thư mời?
Khốn kiếp, đầu óc tiểu tử này có vấn đề, đây chính là Đông Phương Tử Ti tiểu thư ah, cơ hội tốt như thế mà không biết quý trọng.
Không ít người lại bị đả kích, bọn họ chóng mặt.
Người so với người chênh lệch cũng quá lớn, bọn họ đau khổ muốn đạt được Đông Phương Tử Ti tiểu thư mời mà không được, tiểu tử này lại không xem lời mời của Đông Phương Tử Ti ra gì, vì cái gì người như thế không bị lôi đi đánh chết chứ.