Nạp Lan Minh Triết.
Khi bốn chữ này từ trong miệng của Hoa Thanh Đại nói ra, Lý Nguyệt đột nhiên sững sờ, cảm thấy có chút không thể tin.
Trong ấn tượng của cô ấy, nhân phẩm của Nạp Lan Minh Triết cực kỳ tốt, nho nhã lễ độ, ôn hòa như ngọc, nếu không thì cũng không được xưng là đệ nhất công tử Giang Bắc.
Lý Nguyệt và Nạp Lan Minh Triết thường xuyên gặp nhau, có một khoảng thời gian còn học chung với nhau.
Sau khi trưởng thành, cô có thể cảm giác được một cách rõ ràng, Nạp Lan Minh Triết đối với mình đặc biệt tốt, giống như thích mình.
Nhưng Nạp Lan Minh Triết lại không phải kiểu người mà Lý Nguyệt thích, cho nên từ đó trở đi, Lý Nguyệt bắt đầu tránh xa Nạp Lan Minh Triết, cơ hội gặp nhau cũng ít hơn hẳn.
Mặc dù cô không thích Nạp Lan Minh Triết, nhưng không có nghĩa là cô phủ nhận nhân phẩm của cậu ta.
Ngay khi vừa nghe được câu chuyện của người bạn thân tốt nhất của mình, thì phản ứng đầu tiên của Lý Nguyệt chính là, người con trai mà bạn thân nhất của mình thích là một tên lừa đảo, không có ý tốt.
Vì thế, sau khi biết được người con trai đó chính là Nạp Lan Minh Triết, Lý Nguyệt mới vô cùng kinh ngạc như thế.
Bởi vì cái người này so với Nạp Lan Minh Triết trong ấn tượng của cô ấy, khác nhau một trời một vực, nhất thời cô ấy cũng không dễ dàng đưa ra được bình luận gì.
"Lý Nguyệt, nhân phẩm của anh Minh Triết là không thể nghi ngờ, anh ấy nói sẽ cưới tớ, thì nhất định sẽ làm được."
Hoa Thanh Đại cắn răng nói: "Hay là, tớ đồng ý với anh ấy nhé."
"Nếu người đàn ông đó mà tớ không quen, tớ nhất định sẽ ngăn cản cậu, nhưng người này là Nạp Lan Minh Triết, tớ không thể hiểu rõ lập trường của mình nữa rồi."
Lý Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, cô vén sợi tóc trên trán, rồi mỉm cười nói:
"Dù sao thì ba người chúng ta cũng quen biết lẫn nhau, hơn nữa nhân phẩm của Nạp Lan Minh Triết, cậu cũng hiểu rất rõ, tớ cũng không nói nhiều làm gì."
"Ừm."
Hoa Thanh Đại gật gật đầu, cuối cùng đưa ra quyết định: "Thế thì đợi chút nữa tớ trở về nhà sẽ đi trộm đan dược cổ của ông nội."
"Chờ chút đã."
Lúc này Tô Thương lại nói: "Cô giáo Thanh Đại, tôi cảm thấy vẫn nên suy nghĩ thật kỹ càng đã, thứ nhân phẩm gì đó, thì có thể giả tạo được, nói không chừng Nạp Lan Minh Triết không phải là thứ gì tốt đẹp đâu."
"Tô Thương, anh im miệng đi!"
Hoa Thanh Đại đáp lại, đột nhiên tức giận: "Tôi không cho phép anh nghi ngờ anh Nạp Lan Minh Triết, đừng quên, anh là đệ nhất công tử bột ở Giang Bắc, còn anh Minh Triết là đệ nhất công tử Giang Bắc, anh ấy còn tốt gấp vạn lần so với anh!"
"Phải phải phải, là tôi lắm miệng, cô đi trộm đan dược cổ đi, trộm xong thì tranh thủ thời gian chữa bệnh cho anh Minh Triết của cô." Tô Thương xua xua tay, lười nhác nhúng tay vào những chuyện này.
"Thanh Đại, kỳ thực, tớ ngược lại lại cảm thấy Tô Thương nói đúng."
Lý Nguyệt nhìn Tô Thương, cười đầy ẩn ý, sau đó nói: "Nhân phẩm thực sự có thể giả vờ, ví dụ một số người, cố ý giả vờ làm công tử bột, ai cũng nhìn không ra."
"Mặc dù chúng ta quen Nạp Lan Minh Triết, nhưng không thể chắc chắn rằng nhân phẩm của anh ấy là như thế nào, hay là thử lòng một chút đi."
Lý Nguyệt khuyên nhủ: "Dù sao cái đan dược cổ kia, đối với ông nội Hoa quan trọng như thế, việc này không thể qua loa được."
"Được thôi."
Hoa Thanh Đại có chút chần chừ, nhưng bạn thân tốt nhất đã đề nghị như thế, cô ấy liền đồng ý, hỏi: "Thử lòng như thế nào?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Nguyệt nhìn lên người Tô Thương, cười nói: "Tô Thương, anh có ý gì hay không?"
"Có, nhưng anh dựa vào cái gì mà phải nói ra chứ?" Mặt mũi Tô Thương đầy khó chịu mà nói.
"Được rồi Tô Thương, Hoa Thanh Đại không hiểu anh, cho nên mới đối xử với anh như thế, anh cứ giúp cô ấy đi." Lý Nguyệt thỉnh cầu nói.
"Anh đã giận rồi, có điều, muốn để anh giúp cũng không phải là không thể."
Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, cười tinh nghịch nói: "Vợ à, em gọi anh một tiếng chồng yêu, anh sẽ giúp ngay, có được không?"
"Tô Thương, anh..."
"Em không gọi thì thôi, anh vào trong xe đợi em, hai người cứ từ từ mà bàn bạc nhé." Vừa nói, Tô Thương liền muốn rời khỏi.
"Đừng!"
Lý Nguyệt vội vàng gọi Tô Thương đứng lại, sau đó khuôn mặt đỏ rực, nhỏ tiếng gọi: "Chồng... chồng yêu."
"Ừm à, nghe hay thật." Tô Thương lộ ra nụ cười, khuôn mặt đầy hưởng thụ.
"Lý Nguyệt, cậu điên rồi, sao lại có thể gọi một kẻ công tử bột là chồng chứ!" Hoa Thanh Đại ngạc nhiên nói.
"Tớ có hôn ước với anh ấy, vốn là phải gả cho anh ấy, sớm gọi một tiếng chồng cũng không sao." Lý Nguyệt trả lời lại.
"Hả, Lý Nguyệt, cậu trước đây không phải không đồng ý hôn ước này sao, còn nói có chết cũng không gả cho Tô Thương mà?"
Hoa Thanh Đại không thể tưởng tượng được mà nói: "Thời gian này cậu và Tô Thương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mà thái độ thay đổi nhanh chóng như thế?"
"Một câu hai câu nói cũng không rõ ràng được, có cơ hội tớ sẽ từ từ kể cho cậu nghe."
Lý Nguyệt cười cười, sau đó giận dữ liếc nhìn Tô Thương nói: "Cái thứ lợi dụng lúc người ta khó khăn, nói đi, anh có ý gì hay."
"Thực ra rất đơn giản, chúng ta chỉ cần nhìn Nạp Lan Minh Triết sau khi lấy được đan dược cổ xong thì sẽ có thái độ thế nào là được rồi."
"Nếu anh ta đối xử với giáo viên Thanh Đại tệ hơn trước, nói một đường làm một nẻo, thì có nghĩa là anh ta có ý khác, căn bản là không thích giáo viên Thanh Đại, mà là muốn lừa để lấy được đan dược cổ."
Tô Thương nói tiếp: "Chúng ta có thể để giáo viên Thanh Đại đưa cho anh ấy một viên đan dược cổ, sau đó ngồi đợi anh ấy biểu diễn là được."
"Ý hay đó, nhưng Tô Thương, đan dược cổ đang ở nhà, không có ở trên người tôi." HoaThanh Đại nói.
"Cái này hả, càng đơn giản."
Tô Thương khẽ nhếch miệng lên, sau đó ở trên người dùng sức chà vài cái, rất nhanh đã chà ra một cục đất bẩn kích thước như hạt dưa hấu, cười nói:
"Cái này không phải là cổ đan dược hay sao?"
Hoa Thanh Đại trong nháy mắt hiểu ý Tô Thương, nhưng mặt mũi đầy ghét bỏ nói: "Tô Thương, anh thật buồn nôn, bao lâu rồi chưa tắm hả, thật bẩn thỉu!"
Cmn!
Ông đây vì giúp cô, vừa nghĩ ra kế vừa lấy ra đạo cụ, cô không cảm ơn tôi thì thôi đi, còn bật lại ông đây thế sao?
Hơn nữa, một chút đất bẩn thế này, dù là người mỗi ngày đều tắm, cũng có thể chà ra, thế mà nói tôi bẩn sao!
Nếu không phải nể mặt vợ của tôi, ông đây cũng lười nhúng tay vào chuyện này.
"Thanh Đại, chỉ một chút xíu bẩn mà thôi, người bình thường đều sẽ có, trên người tớ cũng có, đừng nói Tô Thương như thế."
Lý Nguyệt mở miệng bảo vệ Tô Thương, việc này khiến cho Tô Thương trong lòng cực kỳ thoải mái, chịu không nổi mà đắc ý khen thầm vợ mình.
"Thử đi, Thanh Đại, có thử rồi thì mới yên tâm được." Lý Nguyệt nói tiếp.
"Vậy cũng được."
Hoa Thanh Đại gật đầu, khuôn mặt đầy ghét bỏ mà nhận lấy đan dược cổ do Tô Thương tự chế.
Ngay sau đó.
Tô Thương và Lý Nguyệt vẫn không hề rời khỏi, mà là đi sang phòng khác bên cạnh, bí mật quan sát.
Không bao lâu sau, Nạp Lan Minh Triết từ nhà vệ sinh quay trở lại, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhìn vô cùng khổ sở, bước đi cũng không nổi, suýt nữa thì ngã, khó khăn vịn mà vào cái ghế.
Hoa Thanh Đại thấy thế, vội vàng đứng dậy, ân cần hỏi thăm: "Anh Minh Triết, anh không sao chứ?"
"Không sao, vừa nãy ở trong nhà vệ sinh, bệnh tim tái phát, tôi đã uống thuốc đặc trị rồi."
Nhìn thấy Hoa Thanh Đại mặt đầy lo lắng, khuôn mặt Nạp Lan Minh Triết hiện lên một biểu cảm đầy mưu mô được như ý, sau đó gượng ép cười nói: "Cô Thanh Đại, không cần lo lắng cho tôi, tôi bây giờ đã đỡ nhiều rồi, đề nghị lúc nãy của tôi, cô suy nghĩ thế nào rồi?"
"Anh Minh Triết, tôi rất muốn giúp anh, nhưng đan dược cổ là tính mạng của ông nội tôi, tôi lo.." Hoa Thanh Đại nhíu mày khổ sở nói.
"Tôi hiểu rồi, cô Thanh Đại, cô cứ xem như tôi chưa nói gì cả."
Nạp Lan Minh Triết lộ ra một nụ cười thảm thương, không cam lòng nói:
"Cô Thanh Đại, có lẽ cô không biết, tôi thích cô rất lâu rất lâu rồi, vốn dĩ tôi định sau khi chữa khỏi bệnh, sẽ ở cùng nắm tay cô cho đến khi già đi, cùng nhau đi đến Cổ Thành ở Vân Nam, ngắm nhìn những phong cảnh ở bên ngoài, đáng tiếc, tôi không còn nhiều thời gian nữa, kiếp sau, cô Thanh Đại, cô đợi tôi, kiếp sau tôi nhất định sẽ cưới cô, để cô làm người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới."
"Tôi..."
Nghe Nạp Lan Minh Triết bày tỏ tình cảm, Hoa Thanh Đại đột nhiên chần chừ.
Anh Minh Triết thích mình như thế, mình có cần thử lòng anh ấy nữa hay không?
Hoa Thanh Đại tin chắc, Nạp Lan Minh Triết không thể lừa dối cô ấy, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy vẫn quyết định thử thăm dò một chút.
Bởi vì cô ấy muốn cho Tô Thương và Lý Nguyệt nhìn thấy, nhân phẩm của anh Minh Triết của mình rốt cuộc là tốt bao nhiêu!
Thế là.
Hoa Thanh Đại đưa ra đạo cụ mà Tô Dương vừa chế ra, mở miệng nói: "Anh Minh Triết, thật ra, đan dược cổ của ông nội tôi, tôi luôn mang theo bên người, tôi biết anh thực sự cần nó, bây giờ tôi tặng nó cho anh."
"Anh uống nó xong thì bệnh sẽ khỏe lại, tôi chờ anh khỏe hẳn bệnh, đưa tôi đi du lịch, chúng ta không cần cầu xin kiếp sau, đời này kiếp này vĩnh viễn ở cùng nhau là được." Hoa Thanh Đại ngượng ngùng nói.
Mặc dù đan dược cổ là giả, nhưng tình cảm của cô ấy với Nạp Lan Minh Triết lại là thật.
"Ha ha ha!"
"Đan dược Cổ!"
Nạp Lan Minh Triết nhìn thấy 'đan dược' trong tay Hoa Thanh Đại, lại không kiểm soát được bản thân mình, đột nhiên mừng rỡ như điên, trực tiếp cướp đi muốn nuốt vào liền.
Đây chính là đan dược cổ hả!
Chỉ cần uống nó thì bệnh tim đã đeo bám mình hơn hai mươi năm nay có thể được chữa khỏi, ha ha!
Hoa Thanh Đại không ngờ rằng Nạp Lan Minh Triết khi đạt được viên đất bẩn đó, anh ấy sẽ chọn uống nó càng sớm càng tốt, thế là vội vàng ngăn cản:
"Anh Minh Triết, thứ này không thể uống!"
Không thể uống?
Hối hận rồi sao?
Vì thế muốn ngăn cản tôi?
Ha ha!
Cô gái ngây thơ, tôi sao lại có thể để cô toại nguyện được chứ!
Hoa Thanh Đại không ngăn cản còn được, chứ vừa ngăn lại, động tác của Nạp Lan Minh Triết lại càng nhanh hơn, trực tiếp đem viên đất bẩn nuốt vào trong bụng, tốc độ nhanh chóng khác thường, giống như sợ người khác cướp đi mất...
Chương 117: Không hổ danh là đan dược cổ, tan ngay trong miệng.
Nạp Lan Minh Triết quá nhanh, gần như là chỉ trong chớp mắt, đã đem ' đan dược cổ' nuốt ngay vào trong bụng.
Thanh Hoa Đại muốn ngăn cản, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi, biểu hiện cực kỳ phức tạp, trong lòng chỉ muốn giết chết Tô Thương.
Tô Thương thật ghê tởm, đáng ghét quá rồi!
Cũng trách chính mình, tại sao phải chấp nhận lời đề nghị của Tô Thương chứ, dùng đan dược cổ giả thử lòng anh Minh Triết.
Bây giờ thì tốt rồi, làm hại anh Minh Triết ăn phải thứ bẩn thỉu từ trên người Tô Thương chà xuống...
Đáng giận quá!
Tô Thương cứ chờ đó, nếu anh Minh Triết đối xử tốt với tôi trước sau như một, kiên trì cưới tôi, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!
Suy nghĩ đến đây, Hoa Thanh Đại cũng không hề nói ra thứ Nạp Lan Minh Triết uống là đan dược giả, mà lại ân cần dò hỏi: "Anh Minh Triết, anh thấy thế nào rồi, có ổn không?"
"Tốt!"
"Tôi bây giờ cảm thấy cực kỳ tốt!"
Sau khi Nạp Lan Minh Triết uống 'đan dược cổ' thì cực kỳ kích động, nụ cười thích thú hiện lên trên khuôn mặt, tán dương nói:
"Không hổ danh là đan dược cổ, ẩn chứa mùi hương lạ, mà lại mềm mại, tan ngay trong miệng, thật không ngờ lúc tôi còn sống lại có thể uống được đan dược cực phẩm như thế!"
Phòng sát vách bên cạnh.
Lý Nguyệt nghe đến đây, chịu không nổi nữa, cười khúc khích ra tiếng, sau đó giận dữ nhìn Tô Thương, không nhịn được cười mà nói: "Tô Thương, nhìn xem việc tốt mà anh làm đi, Nạp Lan Minh Triết nếu như biết được mình đã uống phải đất bẩn trên người anh, nhất định sẽ buồn nôn mấy ngày mà ăn không nổi."
"Cái này lại không thể trách anh được, ai biết anh ta lại vội vàng như vậy chứ."
Tô Thương cười cười, tinh nghịch nói: "Có điều, thế này lại càng có thể chứng minh, Nạp Lan Minh Triết không có ý gì tốt."
"Ừm."
Lý Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với cách nghĩ của Tô Thương, sau đó lại tiếp tục nghe lén.
Lúc này.
Hoa Thanh Đại cười không nổi, vì cô ấy thích Nạp Lan Minh Triết, cho nên cô ấy chỉ có thể tự mình đau lòng mà thôi.
"Kỳ lạ thật, sao mà tôi đã uống đan dược cổ rồi mà vẫn không cảm nhận được một chút tác dụng gì hết vậy?" Lúc này Nạp Lan Minh Triết đang cực kỳ vui vẻ, nhưng vẫn tò mò nói.
Hoa Thanh Đại dừng một lúc, sau đó giải thích: "Có lẽ vẫn chưa có hiệu quả, chờ một chút là sẽ có hiệu quả rồi."
"Hóa ra là như vậy."
Nạp Lan Minh Triết như chợt hiểu ra, đột nhiên thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Hoa Thanh Đại, giọng nói có chút lạnh lùng nói: "Cô Thanh Đại, cô lúc nãy giống như là muốn ngăn cản tôi uống đan dược cổ, tại sao vậy, lẽ nào cô hối hận rồi sao, không muốn để tôi uống hay sao?"
"Không, không phải."
Hoa Thanh Đại liên tục xua tay, lại không thể nói rõ sự thật với Nạp Lan Minh Triết, nếu để anh Minh Triết biết mình đang thử lòng anh ấy, anh Minh Triết chắc chắn sẽ rất tức giận.
Vì thế, sau khi dừng lại mấy giây, Hoa Thanh Đại giải thích nói: "Tôi từng nghe ông nội nói, viên cổ đan dược này phải hòa tan trong nước, uống cùng với nước, không phải dùng để nuốt trực tiếp, cho nên vừa nãy tôi muốn ngăn cản anh."
"Có điều bây giờ anh uống nhiều nước một chút, hiệu quả sẽ giống như thế." Hoa Thanh Đại nói thêm.
"Chuyện quan trọng như thế, sao cô không nói sớm với tôi!" Nạp Lan Minh Triết sốt ruột nói.
Hoa Thanh Đại với khuôn mặt đầy vẻ vô tội nói: "Anh cầm lấy liền nuốt luôn, tôi cũng không có cơ hội để nói mà."
"Hừm!"
Nạp Lan Minh Triết lạnh lùng nhìn Lý Nguyệt, cực kỳ khó chịu.
Ngay sau đó, anh ấy cầm cái ấm trên bàn lên, ừng ực ừng ực uống cạn ấm trà trong vòng nửa phút, sau đó nghiêm túc hỏi: "Bây giờ chắc là sẽ không ảnh hưởng đến tác dụng rồi chứ?"
"Ừm ừm, sẽ không đâu."
Hoa Thanh Đại muốn tranh thủ thời gian để kết thúc cái đề tài này, thế là cười nói: "Anh Minh Triết, anh uống đan dược cổ rồi, bệnh tim của anh nhất định sẽ khỏi hẳn, rất nhanh chóng anh sẽ trở thành người bình thường thôi."
"Ha ha, cô Thanh Đại, tất cả là nhờ có cô." Nạp Lan Minh Triết nhẹ nhàng cười nói.
"Đừng khách sáo, chúng ta sau này là vợ chồng rồi, giúp anh chữa bệnh chính là việc nên làm mà."
Khuôn Mặt Hoa Thanh Đại đầy thẹn thùng, lấy hết dũng khí nói: "Anh Minh Triết, anh định khi nào thì đi đến chỗ ông nội tôi để cầu hôn?"
Cầu hôn?
Ha ha!
Tôi chỉ là lợi dụng cô mà thôi, bây giờ tôi đã uống được đan dược cổ rồi, cái gì mà cầu với chả hôn chứ?
"Cô Thanh Đại, chuyện hôn nhân đại sự, không phải là trò đùa, tôi cảm thấy việc này phải bàn bạc kỹ hơn."
Nạp Lan Minh Triết trả lời cho có lệ.
"Anh Minh Triết, anh nghĩ quá nhiều rồi, hai chúng ta là tâm đầu ý hợp, thật ra kết hôn là chuyện gì đó là rất đơn giản."
Hoa Thanh Đại vui vẻ cười nói: "Ngày mai chúng ta đến cục Dân Chính để lấy giấy chứng nhận trước có được không, sau này nói chuyện cầu hôn với ông nội, lúc đó ông không đồng ý thì cũng phải đồng ý thôi."
"Nếu chúng ta kết hôn rồi, dù cho ông nội biết tôi trộm đan dược cổ của ông, thì ông cũng không thể tức giận được, dù sao thì ông ấy cực kỳ cưng chiều tôi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đan dược cổ được anh uống rồi, ông ấy cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận."
Nạp Lan Minh Triết lúc đầu định qua loa cho xong chuyện, nhưng nghe đến Hoa Thanh Đại muốn đi lấy giấy chứng nhận, đột nhiên lạnh lùng cười nói: "Bây giờ nói những chuyện này có phải là quá sớm rồi không, tôi vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn với cô."
"Hả... Nhưng mà, anh Minh Triết, anh vừa nãy không phải là nói…”
Hoa Thanh Đại vẫn chưa nói xong, Nạp Lan Minh Triết liền cắt ngang nói: "Cô cũng nói rồi, là vừa nãy, bây giờ tôi đổi ý rồi."
"Là ý gì chứ?" Nụ cười trên mặt Hoa Thanh Đại đột nhiên cứng đơ lại.
"Chính là ý đó đó."
Nạp Lan Minh Triết tuyệt tình nói: "Hoa Thanh Đại, chuyện đã đến nước này, tôi ngửa bài với cô luôn nhé."
"Thực ra, từ đầu đến cuối, tôi vốn dĩ không thích cô, tôi sở dĩ làm như vậy, mục đích chính là để lừa lấy đan dược cổ của Hoa Thời Mạc mà thôi."
Nạp Lan Minh Triết lạnh lùng cười nói: "Vốn dĩ tôi định diễn kịch với cô lâu hơn nữa, nhưng nhà Nạp Lan xảy ra một số chuyện, tối hôm nay tôi không thể không rời khỏi Giang Bắc, đi đến thành phố."
"Vì thế đêm nay tôi mới hẹn cô ra đây, bây giờ, cô vẫn chưa hiểu hay sao?"
"Cái gì?'
Hoa Thanh Đại nhất thời như bị sét đánh trúng, choáng váng khắp người, sau khi phản ứng lại, trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
"Khóc gì mà khóc, Hoa Thanh Đại, tôi thừa nhận cô rất xinh đẹp, có thể xếp ở top năm những tiểu thư khuê các ở Giang Bắc."
Nạp Lan Minh Triết cười lạnh lùng nói: "Nhưng tôi đã có người tôi thích rồi, trong lòng không có cô."
"Cô cũng đừng cảm thấy khổ sở, tôi lại chưa đụng chạm qua cô, nhiều lắm là lừa gạt tình cảm của cô mà thôi, cô đừng tưởng thật là tốt."
Đang nói, Nạp Lan Minh Triết đứng dậy, tuyệt tình nói: "Còn về cái viên đan dược cổ này, cảm ơn cô, nhưng tôi cũng sẽ không lấy nó không như vậy được, tôi sẽ chuyển một khoản tiền vào số tài khoản của ông nội cô, coi như là phí để mua nó."
"Tạm biệt!"
Sau khi nói mấy câu, Nạp Lan Minh Triết liền đứng dậy rời đi.
Hoa Thanh Đại hoàn toàn không kìm được, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc nức nở, trong tiếng khóc đầy vẻ bi thương.
"Nạp Lan Minh Triết!"
Lúc này, Lý Nguyệt ngồi không yên được nữa, vội vàng chạy vào trong phòng, trước tiên là an ủi Hoa Thanh Đại, sau đó nghiến răng, nghiến lợi nói: "Thật không ngờ anh là loại người thế này, thứ đạo đức giả, trước đây xem như tôi đã nhìn lầm anh rồi!"
"Lý... Lý Nguyệt, sao em lại ở đây?" Nhìn thấy Lý Nguyệt, Nạp Lan Minh Triết đột nhiên sững sờ.
"Im miệng!"
Tô Thương đi theo vào trong, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Minh Triết, nhíu mày nói: "Tên của vợ tao, mày cũng xứng để gọi sao?"
"Tô Thương!"
Ánh mắt của Nạp Lan Minh Triết, lập tức nhìn lên người Tô Thương, kinh ngạc nói: "Sao anh vẫn chưa chết?"
"Tại sao tao lại phải chết chứ?"
Tô Thương nhìn chăm chú vào Nạp Lan Minh Triết, anh gần như đã đoán được rằng việc Tống Lệ Hoa và người làm da đen đến biệt thự ven sông giết mình là có liên quan tới Nạp Lan Minh Triết, thế là cười tinh nghịch nói: "Lẽ nào mày sai người đến giết tao hay sao?"
"Sao...sao lại có thể!"
Nạp Lan Minh Triết rất nhanh chóng liền bình tĩnh lại, lên tiếng phủ nhận.
"Nạp Lan Minh Triết, anh quá đáng quá rồi, Thanh Đại thích anh như thế, anh sao lại có thể vì viên đan dược, lại trêu đùa tình cảm cô ấy chứ!" Lúc này, Lý Nguyệt tức không chịu nổi, mở miệng chỉ trích.
"Lý Nguyệt, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mỗi ngày chịu đựng đau đớn dằn vặt, quá đau khổ rồi, hi vọng cô có thể hiểu." Nạp Lan Minh Triết không muốn giải thích, mà chỉ muốn đồng cảm.
Lý Nguyệt lại không thèm nể mặt, lạnh lùng trách mắng: "Hèn hạ, đây không phải là lý do để anh có thể lừa đối Thanh Đại!"
"Đan dược cổ tôi cũng đã uống rồi, không thể nào nôn ra được, tôi sẽ tìm cơ hội để bù đắp."
Nạp Lan Minh Triết cam kết, anh ta rất quan tâm đến thái độ của Lý Nguyệt với mình.
"Bù đắp thì không cần đâu."
Lúc này, Tô Thương ôm lấy cánh tay, tinh nghịch cười nói: "Dù sao, đan dược cổ mà mày ăn cũng chỉ là một đống đất bẩn từ trên người tao chà xuống mà thôi, mày mà muốn uống nữa, thì tao có thể chà thêm một viên cho mày."
"Cái gì... trên người anh... đất bẩn?"
Nghe được những lời này, Nạp Lan Minh Triết đột nhiên biến sắc, cảm giác như trong dạ dày có một trận cuồng phong đang cuồn cuộn...
Chương 118: Chúc anh không sinh không đẻ, con cháu đầy đàn!
Ghê tởm!
Ghê tởm quá mà!
Viên đan dược cổ mà mình xem như báu vật mất công cướp về vậy mà lại là đất bẩn ở trên người của Tô Thương.
Trong lúc nhất thời, Nạp Lan Minh Triết không thể nào tiếp nhận được, sắc mặt vô cùng khó coi, trực tiếp nôn ọe liên tục.
Nhớ lại lúc nãy mình còn khen lấy khen để là đan dược cổ có ẩn chứa hương thơm kỳ lạ, vừa vào miệng đã tan ngay, Nạp Lan Minh Triết biểu lộ ngày càng phức tạp, giống như ăn phải con ruồi chết vậy.
"Thanh Đại, đừng khóc nữa, vì loại đàn ông này mà khóc thì không đáng mà." Lúc này, Lý Nguyệt dịu dàng an ủi nói.
"Lý Nguyệt, hu hu hu, tớ buồn quá." Hoa Thanh Đại ôm lấy Lý Nguyệt khóc nức nở, cực kỳ bi thương.
"Được rồi, được rồi."
Lý Nguyệt lạnh lùng liếc Nạp Lan Minh Triết một cái rồi lại động viên nói: "Thanh Đại, cậu phải cảm thấy may mắn mới đúng chứ, may mắn vì mình sớm đã nhìn ra được bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết!"
"Ừm."
Hoa Thanh Đại vừa khóc thút thít vừa hối hận nói: "Mấy ngày trước ông nội cũng đã nhắc tớ, kêu tớ tránh xa Nạp Lan Minh Triết ra, đáng tiếc tớ lại không thèm nghe, đều trách tớ không tốt, không chịu nghe lời của ông nội, nếu không thì cũng không bị anh ta lừa gạt rồi."
Lý Nguyệt ôm lấy Hoa Thanh Đại rồi khẽ mỉm cười: "Bình thường thôi mà, đời người ai rồi cũng sẽ gặp qua mấy người lưu manh mà, cậu xem như cậu là còn may rồi, chỉ bị gạt trong một thời gian ngắn, cũng không bị tổn thất gì, tớ xem tin tức thì thấy rất có nhiều cô gái bị lừa gạt hết cả tuổi thanh xuân và thể xác, so ra thì cậu có là gì đâu."
Không thể không nói là Lý Nguyệt rất biết cách an ủi người khác, so sánh như vậy đã khiến cho Hoa Thanh Đại cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cô ấy nghẹn ngào nói: "Cũng đúng, tớ cũng không bị mất mát gì."
"Đúng mà, cho nên Thanh Đại, cậu đừng khóc nữa, ngã một lần thì khôn hơn một chút, sau này chú ý nhiều hơn là được rồi."
Lý Nguyệt mỉm cười nói: "Kì thực, mắt nhìn người của những người đi trước rất là hay, lần sau cậu tìm bạn trai thì nghe ý kiến của ông nội nhiều một chút, ông đã gặp qua rất nhiều loại người, người mà ông nhìn trúng chắc chắn sẽ là một người ưu tú, xuất sắc."
"Ừm a."
Hoa Thanh Đại ngừng nức nở, tâm trạng cũng đỡ hơn rất nhiều rồi, sau đó cô ấy lại nhìn sang Tô Thương, nhỏ giọng nói: "Nguyệt, Tô Thương là một tên lưu manh, cậu không phải giống như mấy cô gái trên tin tức, bị anh ta lừa gạt thân thể rồi chứ?"
"CMN."
Tô Thương đang đứng ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ, lập tức khó chịu nói: "Cô nói như vậy là không đúng rồi, cô hiểu rõ về tôi sao, cô dựa vào cái gì mà nói tôi là một tên lưu manh chứ?"
"Anh còn cần phải hiểu rõ nữa sao? Ngày ngày để đi đến quán bar, thì có thể là cái thứ tốt đẹp gì chứ." Hoa Thanh Đại thuận miệng nói.
"Tôi..."
Tô Thương đang muốn đáp trả lại thì Lý Nguyệt liếc anh một cái ra hiệu cho anh đừng nói gì nữa, thế là Tô Thương đành phải ngậm miệng lại.
"Thanh Đại, đừng có nghĩ xấu cho Tô Thương nữa, chuyện hôm nay may mà có anh ấy mà."
Lý Nguyệt không để cho Tô Thương nói, nhưng cô lại đi bảo vệ anh: "Nếu không cậu cũng sẽ không biết được bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết, hoặc có lẽ là đan dược cổ của ông nội Hoa cũng bị lừa lấy đi mất rồi, cậu nên cám ơn Tô Thương mới đúng chứ."
Hoa Thanh Đại suy nghĩ một lát, quả thực là như vậy, trong lòng vật lộn một hồi cuối cùng mới nói: "Tô Thương, cám ơn anh."
"Không cần khách sáo."
Tô Thương nở một nụ cười đắc ý.
Bất kể nói thế nào thì Hoa Thanh Đại cũng là bạn thân của Lý Nguyệt, bây giờ Hoa Thanh Đại mới đau khổ xong, tâm trạng còn chưa ổn định, Tô Thương cũng không muốn cãi nhau với cô ấy.
"Hoa Thanh Đại!"
Lúc này, Nạp Lan Minh Triết sau khi nôn mửa xong rồi, biểu tình vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chú vào Hoa Thanh Đại rồi nói: "Được đó, cô vậy mà đưa cho tôi ăn cái thứ kinh tởm như vậy!"
"Ai kêu anh ăn chứ, là do anh làm quá nhanh thôi." Hoa Thanh Đại nghiến răng nói.
"Cô!"
Nạp Lan Minh Triết phẫn nộ nói: "Tôi đối xử với cô tốt như vậy, vậy mà cô lại thông đồng với người ngoài để hãm hại tôi, Hoa Thanh Đại, cô tốt quá đấy!"
"Nạp Lan Minh Triết, anh đối xử tốt với tôi sao?"
Hoa Thanh Đại đã nhìn rõ bộ mặt thật của Nạp Lan Minh Triết rồi cho nên thái độ của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, cô ấy nghiến răng, lạnh giọng nói: "Câu nói này sao anh nói ra mà không biết ngượng vậy!"
"Anh tiếp cận với tôi, mời tôi ăn cơm, luôn miệng nói thích tôi, cũng không phải đều là vì muốn lừa lấy đan dược cổ của ông nội tôi sao?"
"Đồ tiểu nhân hèn hạ, sao mà anh không đi chết đi!" Nói xong lời cuối cùng, Hoa Thanh Đại nguyền rủa nói.
"Nạp Lan Minh Triết, cái gì mà đệ nhất công tử Giang Bắc chứ, chỉ là một con chó ra vẻ đạo mạo mà thôi!"
Lý Nguyệt cũng mắng theo: "Tôi sẽ chặn số điện thoại của anh, cũng sẽ xóa luôn wechat, từ nay về sau chúng ta đừng liên hệ với nhau nữa!"
Nạp Lan Minh Triết thấy như vậy thì khuôn mặt đột nhiên trở nên vô cùng hung tợn, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Tối hôm nay, không chỉ kế hoạch lừa lấy đan dược cổ của anh ta bị thất bại, mà còn để lại ấn tượng xấu trong mắt của Lý Nguyệt nữa, quá bực bội mà!
"Nạp Lan Minh Triết!" Lúc này, Tô Thương đột nhiên mở miệng nói.
"Anh lại muốn nói cái gì!?" Nạp Lan Minh Triết rít gào nói.
"Ồ, tôi thấy hai người bọn họ đang la mắng anh, tôi không mắng hai câu thì luôn cảm thấy trong lòng áy náy, không yên."
Tô Thương sờ lên mũi rồi lạnh lùng chửi bới liên tục: "Nạp Lan Minh Triết, cái tên tiểu nhân hèn hạ nhà anh, tôi chúc cho anh không sinh không đẻ, con cháu đầy đàn."
"Tô Thương, anh biết mắng người không vậy, nếu đã không sinh không đẻ thì lấy đâu ra mà con cháu đầy đàn chứ?"
Lý Nguyệt lườm Tô Thương như đang nhìn một tên ngốc vậy, nhưng ngay sau đó cô như bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được liền bật cười lớn: "Ha ha, Tô Thương, anh đúng là biết mỉa mai mà, đây không phải là anh sợ anh ta lạnh cho nên chuẩn bị sẵn cho anh ta một chiếc nón màu xanh lá* sao."
* ý chỉ những người chồng bị vợ cắm sừng.
Hoa Thanh Đại cũng phản ứng lại rồi, trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt cũng nở ra một nụ cười.
"Tô Thương!"
Nạp Lan Minh Triết thẹn quá hóa giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú Tô Thương, hận anh tới tận xương tủy.
Thông qua cuộc nói chuyện lúc nãy, anh ta đã đoán ra được việc dùng đan dược để thử lòng mình chắc chắn là chủ ý của Tô Thương.
Nếu như không phải là Tô Thương nói vào thì kế hoạch của mình chắc chắn có thể thành công, đều tại Tô Thương, đáng chết mà!
Bà nội và tên người làm da đen kia sao vẫn chưa đi đến biệt thự ven sông để giết Tô Thương chứ?
Chắc là giữa đường gặp phải chuyện gì rồi, hừ, Tô Thương bắt buộc phải chết, mình đi tìm bà nội đây!
"Tôi nhớ kỹ anh rồi, Tô Thương, chúng ta cứ chờ đó mà xem!"
Để lại câu nói, Nạp Lan Minh Triết cũng không còn lưu lại nơi đó nữa mà quay người rời khỏi phòng riêng.
Tô Thương híp mắt lại nhìn Nạp Lan Minh Triết đã đi xa, ánh mắt âm lãnh đáng sợ vô cùng.
Cái tên Nạp Lan Minh Triết này đã được anh cho vào danh sách bắt buộc phải giết, chắc chắn phải giết, nhưng không phải là bây giờ.
Dù sao Lý Nguyệt và Hoa Thanh Đại vẫn đang ở bên cạnh, anh cũng không thể ở trước mặt hai cô gái mà đại khai sát giới được.
"Thanh Đại, tớ đưa cậu về nhà nhé, trở về tắm một cái rồi ngủ một giấc, xem như chưa có gì xảy ra." Sau khi Nạp Lan Minh Triết đi rồi, Lý Nguyệt cười nói.
"Ừm."
Hoa Thanh Đại gật đầu rồi nói cảm ơn lần nữa: "Cám ơn cậu, Lý Nguyệt, còn có...Tô Thương nữa, hôm nay may mà có hai cậu."
"Cám ơn gì chứ, chúng ta là bạn thân của nhau, cái này là chuyện tớ nên làm mà."
Lý Nguyệt kéo cánh tay của Hoa Thanh Đại rồi cười nói: "Tối nay tớ ngủ với cậu nhé, tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu."
"Ừm ừm."
"Tô Thương, đưa chúng em về." Lý Nguyệt nói.
Sau một thời gian tiếp xúc với nhau, Lý Nguyệt đã không còn khách sáo với Tô Thương nữa rồi, câu nói này giống như đang ra lệnh vậy, ngay cả từ nhờ anh cũng không có nữa, nhưng mà điều này cũng đã chứng minh rằng quan hệ của cô và Tô Thương đang được kéo gần lại.
"Được, nhưng mà vợ à, anh sẽ không làm không công đâu, em phải cho anh chút lợi lộc đó."
"Không phải là muốn em kêu anh là chồng sao, chuyện đơn giản ấy mà, em gọi là được rồi chứ gì."
Lý Nguyệt lườm Tô Thương một cái rồi nói rất thành thục: "Chồng yêu."
"Ừm a."
Tô Thương nhận lời trước, sau lại cười đùa nói: "Em gọi càng ngày càng ngọt rồi, nhưng điều kiện lần này không phải giống như lúc nãy, chỉ gọi chồng yêu thôi thì vẫn chưa được."
"Vậy anh còn muốn lợi lộc gì nữa chứ, nói nhanh." Lý Nguyệt có chút không kiên nhẫn nói.
"Hi hi, anh muốn được ăn trái anh đào."
Tô Thương lộ ra một nụ cười nham hiểm rồi nói tiếp: "Vợ à, có được không?"
Chương 119: Tôi mua cho anh
Đối mặt với yêu cầu của Tô Thương, Lý Nguyệt vô cùng hào phóng nói: "Đương nhiên là được rồi, không phải chỉ là anh đào thôi sao, anh mà muốn ăn thì em cho anh ăn."
"Thật sao?" Tô Thương vui mừng, kinh ngạc nói.
"Ừm."
Lý Nguyệt mỉm cười nói: "Em cũng đâu phải là người keo kiệt, chỉ là anh đào thôi mà, em vẫn có thể mua được."
"Thật sao, hi hi."
Đột nhiên, Tô Thương nhìn vào cơ thể của Lý Nguyệt một cách nham hiểm.
"Tô Thương!"
"Anh là đồ hèn hạ, anh vô lại, anh hạ lưu, anh không biết xấu hổ!"
Lý Nguyệt trong chớp mắt đã hiểu ra lại, khuôn mặt xinh đẹp như tượng tạc đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận lườm Tô Thương.
"Lý Nguyệt, cậu làm gì vậy, mua cho anh ấy là được rồi mà."
Mặc dù Hoa Thanh Đại không ưa gì Tô Thương nhưng chút yêu cầu nhỏ này cũng không hề quá đáng, cô ấy cảm thấy vẫn có thể đáp ứng được cho Tô Thương, thế là nói: "Tô Thương, đợi chút tôi mua một ít, anh ăn của tôi coi như là tôi báo đáp chuyện anh cứu tôi lúc nãy."
"Khụ khụ, cái này...không tốt lắm." Tô Thương sờ sờ mũi rồi nói.
"Có gì mà không tốt chứ." Hoa Thanh Đại hào phóng cười nói.
Lúc này.
Lý Nguyệt nghiến răng nói: "Thanh Đại, đừng nói lung tung nữa, ý của Tô Thương là..."
Hoa Thanh Đại là một người phụ nữ trưởng thành bình thường, sau khi được Lý Nguyệt chỉ điểm, thì lập tức như bừng tỉnh đại ngộ, vốn dĩ còn đang cười ha hả thì lúc này lại không kiềm được tức giận.
"Tô Thương, anh thật không biết xấu hổ mà, đại học Kinh Tử sao lại có một người học sinh như anh chứ!"
"Cái gì với cái gì chứ!"
Tô Thương không vui liền ngụy biện nói: "Các cô suy nghĩ xấu xa quá rồi, tôi nói chính là anh đào đàng hoàng, gì mà cắn một phát thì đã cảm thấy chua chua ngọt ngọt đó, nó là loại trái cây rất giàu dinh dưỡng đó nha."
"Mấy cô tự nghĩ bậy bạ rồi lại nói tôi không biết xấu hổ, còn biết nói đạo lý không vậy."
Tô Thương lẩm bẩm nói: "Chỉ có đầu óc của mấy người bậy bạ khi nghe đến chữ anh đào thì mới liên tưởng ngay đến mấy thứ kì quặc, bởi vậy có thể thấy được, tư tưởng của mấy cô không được lành mạnh mà, tôi đề nghị mấy người nên đi khám bác sĩ tâm lý đi, hai cô gái xinh đẹp như vậy mà sao bậy bạ quá."
Lời này nói ra đều khiến cho Hoa Thanh Đại và Lý Nguyệt hoàn toàn không thể phản bác lại được gì, cả hai chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lườm nguýt Tô Thương.
Tên này không những không biết xấu hổ, mà còn không cần đến xấu hổ.
Sau khi trải qua chuyện cười như vậy, tâm tình của Hoa Thanh Đại rõ ràng cũng đã tốt hơn rất nhiều, cho nên cũng không ghét bỏ Tô Thương nữa.
Tiếp theo đó.
Ba người ở trong phòng, ăn đơn giản vài món rồi sau đó Tô Thương lái xe đưa Lý Nguyệt và Hoa Thanh Đại rời khỏi Yến Tây Hồ.
Không lâu sau, ba người đã đi đến một căn biệt thự biệt lập ở gần đại học Kinh Tử.
Hoa Thời Mạc ở đây có một căn biệt thự ba tầng, vô cùng đắc địa, không phải chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua được, còn cần phải là người có máu mặt nha.
Sau khi dừng xe lại, Lý Nguyệt và Hoa Thanh Đại cùng bước xuống xe.
Tô Thương biết vợ mình muốn ở cùng với Hoa Thanh Đại cho nên cũng không xuống xe làm gì, anh đang chuẩn bị tạm biệt vợ thì.
"Thanh Đại, muộn thế này rồi cháu còn đi đâu vậy, cũng không nói với ông một tiếng?"
Ngay lúc này, Hoa Thời Mạc từ trong biệt thự đi ra, giọng nói bình thản hỏi.
"Ông nội, sao ông vẫn chưa đi ngủ vậy." Hoa Thanh Đại hỏi.
"Cháu chào ông nội Hoa." Lý Nguyệt cũng lên tiếng chào hỏi.
"Lý Nguyệt tiểu thư cũng đến rồi sao."
Hoa Thời Mạc mỉm cười với Lý Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Hoa Thanh Đại, nghiêm mặt nói: "Cháu không về nhà, sao ông yên tâm mà đi ngủ được chứ?"
"Ông nội..."
Nghe thấy lời của ông nội, Hoa Thanh Đại nhất thời ngổn ngang cảm xúc, xấu hổ cúi đầu xuống.
Ông nội đối xử với mình tốt như vậy, mà mình lúc trước lại tính vì một người con trai mà trộm đan dược cổ của ông nội, mình đúng là thứ không ra gì mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Thanh Đại liền bật khóc thút thít.
"Sao vậy?" Hoa Thời Mạc nhíu mày nói.
"Ông nội Hoa, tối nay xảy ra chút chuyện, Thanh Đại cũng ngại nói ra, hay là để cháu kể cho ông nghe vậy."
Lý Nguyệt cân nhắc một hồi thì cô cảm thấy vẫn nên kể cho Hoa Thời Mạc nghe chuyện của Nạp Lan Minh Triết thì tốt hơn.
Bởi vì Nạp Lan Minh Triết là thiếu gia của nhà Nạp Lan, lần này không lấy được đan dược cổ, chắc chắn anh ta sẽ tìm cách khác.
Hoa Thời Mạc biết chuyện này rồi thì có lẽ có thể trừng phạt Nạp Lan Minh Triết, cho dù là không trừng phạt được thì trong lòng cũng sẽ có sự đề phòng, tránh để đan dược cổ rơi vào tay của Nạp Lan Minh Triết.
Cứ như vậy, Lý Nguyệt đem chuyện xảy ra tối nay kể rõ ràng, rành mạch cho Hoa Thời Mạc nghe.
"Cái gì!"
"Hừ!"
"Cái tên chó m* Nạp Lan Minh Triết này, không chỉ đánh tiếng với ông về đan dược cổ mà còn dám có ý đồ lợi dụng tình cảm của Thanh Đại nữa, đáng chết mà, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!"
Hoa Thời Mạc không kiềm được tức giận, quay sang nhìn Thanh Đại, nghiêm túc khiển trách: "Thanh Đại, ông đã cảnh cáo cháu, đừng qua lại với tên Nạp Lan Minh Triết đó, bây giờ cháu đã biết nó là loại người gì rồi chứ!"
"Cháu biết rồi, ông nội." Hoa Thanh Đại uất ức khóc thành tiếng.
Lý Nguyệt khuyên bảo: "Ông nội Hoa, Thanh Đại cũng đã rất buồn rồi, ông đừng trách cậu ấy nữa."
"Hừ, không khiển trách nó mấy câu, nó sẽ không nhớ kỹ được!"
Khuôn mặt của Hoa Thời Mạc nhìn đặc biệt uy nghiêm, ông ta đang định tiếp tục khiển trách cháu gái thì.
"Hoa thần y."
Ngay lúc này, chiếc xe sang trọng đậu ở bên cạnh hạ kính cửa sổ xuống, Tô Thương mở miệng giải vây: "Cô Thanh Đại mệt rồi, để Lý Nguyệt đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi."
"Sư..."
Hoa Thời Mạc nhìn thấy Tô Thương ngay tức khắc sợ hãi vô cùng, trong mắt tràn đầy vẻ cung kính, lập tức muốn quỳ xuống để hành lễ, nhưng lại bị ánh mắt của Tô Thương khống chế lại.
"Được, được rồi."
Hoa Thời Mạc phản ứng lại rồi nói: "Thanh Đại, chuyện này xem như bỏ qua đi, sau này thông minh lên một chút."
"Lý Nguyệt tiểu thư, làm phiền cháu chăm sóc cho Thanh Đại, ông đã kêu bà vú chuẩn bị nước nóng rồi, các cháu ngâm mình một chút rồi hãy nghỉ ngơi."
"Vâng thưa ông nội Hoa."
Lý Nguyệt mỉm cười trả lời, sau đó lại nhìn sang Tô Thương, nghiến răng nhắc nhở: "Tô Thương, tối nay nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi đến quán bar cao cấp nữa, nếu không sau này em không thèm để ý đến anh nữa đâu!"
"Yên tâm đi vợ à, từ hôm nay trở đi, các cô em nhân viên ở quán bar cao cấp với Tô Thương anh chính là kẻ thù không đội trời chung, đời này sẽ không bao giờ gặp lại!" Tô Thương bảo đảm nói.
"Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch, không đàng hoàng của anh đi!"
Trong lòng Lý Nguyệt rất vui, nhưng ngoài mặt vẫn trừng mắt lên nhìn Tô Thương, sau đó mới cùng Hoa Thanh Đại đi vào biệt thự.
Sau khi hai cô gái rời khỏi, Hoa Thời Mạc nhìn xung quanh không có ai cả liền quỳ hai đầu gối xuống đất, một mực cung kính hành lễ.
"Học trò Hoa Thời Mạc kính chào sư phụ!"
Chương 120: Dược Vương Điện
"Ừm."
"Đứng dậy đi."
Tô Thương bước xuống xe, giơ tay lên ra hiệu cho Hoa Thời Mạc đứng dậy.
"Cám ơn sư phụ." Hoa Thời Mạc chậm rãi đứng dậy.
"Chuyện cháu gái của ông coi như kết thúc rồi đi, trở về đừng nhắc lại nữa."
Tô Thương thản nhiên nói: "Kinh nghiệm sống của cô ấy chưa nhiều nên mới bị Nạp Lan Minh Triết lừa, nhưng mà cũng chưa bị tổn hại gì."
"Tôi hiểu." Hoa Thời Mạc cảm kích nói: "Cám ơn sư phụ đã ra tay cứu giúp, nếu không thì hậu quả khó mà lường được."
"Tiện tay mà thôi."
Tô Thương mỉm cười rồi nói: "Hoa Thời Mạc, tôi nghe Nạp Lan Minh Triết nói đan dược cổ của ông có thể trị được bách bệnh đúng không?"
"Cái này cũng quá phóng đại rồi, nhưng công hiệu của thuốc rất mạnh là thật, phù hợp để chữa nhiều loại bệnh."
Hoa Thời Mạc không giấu diếm chút nào nói: "Cho dù là đan điền bị vỡ vụn, gân mạch đứt đoạn thì chỉ cần ăn đan dược cổ của tôi đều có thể hồi phục lại như lúc ban đầu."
"Sư phụ, nếu như cậu cần thì tôi có thể tặng đan dược cổ cho cậu." Hoa Thời Mạc chủ động nói.
Tô Thương khẽ cười: "Nghe nói ông xem đan dược cổ như sinh mệnh của mình, nỡ cho tôi sao?"
"Đương nhiên rồi."
Hoa Thời Mạc nghiêm túc nói: "Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm là y thuật có giá trị như vậy mà sư phụ cũng đã truyền lại cho tôi, nếu mà so ra thì một viên đan dược cổ có đáng là gì chứ."
"Ông có lòng rồi."
Tô Thương có thể nhìn ra được Hoa Thời Mạc không hề nói láo cho nên rất là hài lòng, liền gật đầu nói: "Nhưng mà tôi không cần đến đan dược cổ, tôi không có hứng thú gì với nó cả."
Theo như Tô Thương thấy, đan dược của giới luyện võ cũng chẳng có gì ghê gớm, đối với mình cũng chẳng có tác dụng lớn gì.
Dựa vào linh khí hiện giờ của anh tùy tiện cũng có thể chế ra được một viên đan dược, còn mạnh hơn cả đan dược của Hoa Thời Mạc nữa, cho nên anh đương nhiên không cần thiết phải giành lấy đồ của người ta.
"Sư phụ, qua một thời gian nữa Dược Vương Diện ở thành phố sẽ mở đại hội thầy thuốc toàn quốc."
Lúc này, Hoa Thời Mạc bỗng nhiên nói: "Tôi đã nhận được thư mời, cậu có muốn tham gia không?"
"Dược Vương Điện?" Tô Thương nhíu mày nói: "Là tổ chức gì vậy, thế lực lớn không?"
"Lớn!"
"Vô cùng lớn!"
Hoa Thời Mạc nghiêm túc nói: "Trong Dược Vương Điện, gần như là tập hợp hết toàn bộ thầy thuốc giỏi nhất của toàn nước Hoa, là một liên minh các thầy thuốc có thế lực to lớn."
Hoa Thời Mạc cũng kính nói: "Dựa vào thực lực và y thuật của cậu, nếu như đến Dược Vương Điện thì có khi còn có cơ hội trở thành một trong mười đại trưởng lão nữa đó, sẽ được vạn người ngưỡng mộ."
Tô Thương nghe thấy như vậy, nhíu mày nói: "Dược Vương Điện cùng với tông phái võ thuật so với nhau thì sao?"
"Khó mà so sánh được."
Hoa Thời Mạc giải thích: "Thành viên của Dược Vương Điện đều là các thầy thuốc, thực lực đương nhiên không bằng các tông phái võ thuật."
"Nhưng nhân tài của Dược Vương Điện trải rộng khắp cả nước, thế lực ở mỗi nơi đều muốn qua lại thân thiết với Dược Vương Điện."
"Bởi vì, Dược Vương Điện có rất nhiều thầy thuốc giỏi, lúc hành tẩu giang hồ khó tránh được chuyện sẽ bị thương cho nên bất kể là tán tu mạnh mẽ nào hay là cao thủ tông phái nào, cũng đều muốn qua lại thân thiết với Dược Vương Điện, coi như là tìm cho mình một chỗ dựa."
Hoa Thời Mạc nói tiếp: "Nói như vậy đi, Dược Vương Điện chỉ cần ra lệnh một tiếng thì có thể điều động hơn nửa cao thủ của giới luyện võ tới giúp sức, sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện cực kỳ đáng sợ."
"Nghe cũng thấy không tệ."
Tô Thương suy tư một lát rồi hỏi: "Muốn gia nhập Dược Vương Điện thì cần có điều kiện gì?"
Bay giờ.
Nhà họ Tô còn có một cường địch đến từ tông phái võ thuật.
Tô Thương không rõ về bối cảnh của đối phương lớn như thế nào, cũng không biết dựa vào thực lực của bản thân có thể ứng phó nổi hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy vẫn nên tìm một chỗ dựa thì tốt hơn, Dược Vương Điện chính là lựa chọn tốt nhất không cần nghi ngờ.
"Gia nhập Dược Vương Điện, là giấc mơ của biết bao thầy thuốc, do đó điều kiện để gia nhập đương nhiên cũng rất cao."
Hoa Thời Mạc nói: "Nhưng mà sư phụ, cậu hoàn toàn có đủ tư cách, hơn nữa lúc nãy tôi cũng không nói quá lên đâu, cậu có tư cách để tranh cử chức vụ trưởng lão."
"Địa vị của trưởng lão rất cao sao?" Tô Thương hỏi.
"Dược Vương Điện có mười vị đại trưởng lão, một vị điện chủ, địa vị của trưởng lão chỉ đứng sau điện chủ mà thôi."
"Dược Vương Điện cũng không phải là độc đoán, điện chủ cũng không có quyền tự bổ nhiệm trưởng lão mà cần phải được toàn thể các thầy thuốc bỏ phiếu lựa chọn."
Hoa Thời Mạc giải thích: "Lần này sở dĩ tổ chức đại hội thầy thuốc chính là vì một vị trưởng lão đã bị bệnh qua đời, cần có một vị trưởng lão mới thay thế, sư phụ, cậu có hứng thú gia nhập Dược Vương Điện không?"
"Ừm." Tô Thương gật đầu.
"Vậy thì tốt quá rồi, tôi là một thành viên của Dược Vương Điện, tôi có thể tiến cử cậu gia nhập, sau đó cậu có thể tham gia tranh cử rồi."
Hoa Thời Mạc hưng phấn nói: "Dựa vào y thuật của cậu, chắc chắn có thể thuyết phục được toàn thể các thầy thuốc, trở thành tân trưởng lão của Dược Vương Điện."
"Hoa Thời Mạc."
Tô Thương nhìn thấy như vậy, khẽ mỉm cười: "Sao mà chuyện tôi muốn làm trưởng lão thì nhìn ông còn vui hơn cả tôi vậy?"
"Không giấu gì sư phụ, độ giàu có của Dược Vương Điện rất kinh người đó nha, bảo vật dược liệu, sách cổ nhiều vô số kể, mỗi năm tất cả các thầy thuốc đều có thể nhận được một phần thưởng nhất định."
Hoa Thời Mạc hổ thẹn nói: "Nhưng tôi thấp cổ bé họng, địa vị ở Dược Vương Điện cũng không cao, luôn bị xa lánh, những thứ được tặng cho mỗi năm càng ngày càng ít đi."
"Sư phụ, nếu như cậu làm trưởng lão rồi thì địa vị của tôi chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, các dược liệu được cho tặng chắc chắn cũng sẽ không giống lúc trước nữa." Hoa Thời Mạc nói ra tâm sự của mình.
Đối với chuyện này Tô Thương cũng chỉ mỉm cười nói: "Ông tiến cử giùm tôi nhé, nhưng mà, tôi đối với địa vị trưởng lão cũng không có hứng thú."
"Vâng."
Hoa Thời Mạc gật đầu trả lời, nhưng thoáng có chút cảm giác mất mát, vì ông ta cứ nghĩ rằng sư phụ gia nhập Dược Vương Điện rồi thì vẫn sẽ ẩn giấu đi thực lực thật sự mà thôi, sư phụ chỉ muốn làm một người thầy thuốc bình thường.
Nhưng mà lúc này khóe miệng Tô Thương bỗng nhếch lên, cười đùa nói: "Nếu muốn thì tôi sẽ làm vị điện chủ ngồi tít ở trên cao kia cơ, cái đó mới hợp với thân phận của tôi."
"Điện...điện chủ!"
Hoa Thời Mạc nghe thấy lời này, lập tức biến sắc, kinh ngạc vô cùng.
"Sao nào, không được sao?" Tô Thương dò hỏi.
"Sư phụ, điện chủ không dễ làm đâu, cần phải đánh bại được điện chủ cũ ở trước mặt mọi người, nhận được sự công nhận của tất cả các thầy thuốc và các trưởng lão cơ."
Hoa Thời Mạc cười khổ nói: "Mà điện chủ hiện giờ là Trương Khổ Mộc nghe nói là truyền nhân của y thánh Trương Trọng Cảnh, y thuật thâm sâu khó lường, hơn nữa còn là một vị cao thủ siêu cấp nữa."
"Trương Khổ Mộc?"
"Mấy chuyện này không cần ông nhúng tay vào, ông chỉ cần tiến cử tôi là được rồi."
Tô Thương mỉm cười nhưng hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần qua hết đêm nay thôi thì anh đã đạt đến luyện khí tầng thứ tư rồi.
Đến lúc đó, cho dù là tông sư võ đạo đỉnh phong cũng sẽ nằm sấp dưới chân của mình.
"Vâng, sư phụ."
Hoa Thời Mạc cung kính trả lời, rồi nghiến răng nói tiếp: "Sư phụ, cậu còn gì dặn dò nữa không, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước nhé."
"Nạp Lan Minh Triết à Nạp Lan Minh Triết, vậy mà cậu dám lừa gạt cháu gái của tôi, món nợ này, tôi nhất định sẽ bắt Nạp Lan Tổ trả sạch!"
"Ông không cần đi nữa." Tô Thương lại nói.
"Tại sao?" Hoa Thời Mạc nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ sư phụ muốn bảo vệ nhà Nạp Lan sao.
"Bởi vì, Nạp Lan Tổ đã bị tôi giết chết rồi."
Tô Thương khẽ híp mắt lại, trong đôi mắt hiện lên một tia sát ý, anh nói tiếp: "Hơn nữa, Nạp Lan Minh Triết cũng sẽ nhanh chết thôi, ông đi đến nhà Nạp Lan cũng không có ý nghĩa gì đâu."
Nói xong câu đó Tô Thương liền mở cửa xe, lái chiếc xe sang trọng rời khỏi nơi đó...