“Anh...anh trai!”
Sau khi nhìn rõ ngoại hình của Tô Thương, sắc mặt Tô Cảnh Hàm đột nhiên tái mét, kinh hoàng khác thường, tự lẩm bẩm một mình nói: “Sao, sao lại là anh...
“Ha ha!”
Đôi mắt sắc bén của Tô Thương, cười lạnh nói: “Tô Cảnh Hàm, cậu quên tôi vừa mới nói gì rồi à, tiếng anh trai này tôi xấu hổ không dám nhận!”
“ Tô Thương!”
Tô Cảnh Hàm biết bản thân đã bị vạch trần, không hề giải thích gì nhiều mà cười một cách độc ác nói: “Cho dù anh biết tất cả những chuyện này đều là do tôi làm thì đã làm sao nào, không có chứng cứ, ai sẽ tin anh chứ?”
“Tôi không cần bất kì ai tin tôi, bởi vì tối nay chính là ngày chết của cậu .”
Tô Thương giọng điệu lạnh lùng nói: “Đối với những người muốn giết tôi, từ trước tới giờ tôi đều không nể tình, cậu cũng không phải là ngoại lệ!”
"Nhưng trước đó, tôi nhất định phải tra tấn cậu, nếu cậu nói cho tôi biết ngươi gửi nhắn tin nhắn cho cậu là ai, có lẽ có thể chịu đau khổ ít một chút." Tô Thương uy hiếp nói.
“Ha ha.”
Tô Cảnh Hàm không trả lời, mà cười nói như điên: "Tôi giấu diếm nhiều năm như vậy, luôn luôn kìm nén tính tình của mình, tôi cảm thấy bản thân sắp biến thành người đa nhân cách rồirồi, lại không ngờ rằng, hôm nay lại thua trong tay tên vô dụng nhà anh.”
"Tô Thương, nói cho tôi biết, sao anh lại đóng giả thành Hắc Long, Hắc Long đi đâu rồi?" Tô Cảnh Hàm nghi ngờ nói.
"Đơn giản, thêm chút mánh khóe mà thôi."
Tô Thương thuận miệng trả lời, ngay sau đó cười lạnh nói: "Về phần Hắc Long cậu nhắc đến, đã chết rồi."
"Tiêu Đình giết à?"
"Không phải." Tô Thương thản nhiên nói: "Tôi giết."
"Anh?"
Tô Cảnh Hàm khinh miệt cười nói: "Ha ha, Tô Thương, giọng điệu của anh lớn thật đấy, Hắc Long là cao thủ giai đoạn cuối Hóa Kình, anh dựa vào cái gì mà giết anh ta?"
"Không tin được."
Ánh mắt Tô Thương lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Xem ra cậu cũng sẽ không nói cho tôi Nạp Lan công tử là ai rồi, vậy ngại quá, tôi sẽ khiến cậu đứt từng khúc ruột gan, chết trong sự tuyệt vọng!"
“Về phần người sau lưng cậu... Biết là người dòng họ Nạp Lan là được."
" Thế hệ trẻ nhà Nạp Lan có năm vị công tử, nếu như đã không xác định được là ai đang hại tôi, vậy tôi... sẽ giết hết bọn họ!”
"Tô Thương ơi Tô Thương, tinh thần can đảm của anh ở đâu ra vậy, một tên vô dụng cũng dám ăn nói ngông cuồng sao?"
Tô Cảnh Hàm đẩy một bên gọng kính viền vàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nói tiếp: "Còn nữa, anh thật sự cho rằng hạ được tôi sao ? Ở đây xung quanh vắng lặng, Tiêu Đình cũng không ở đây, ai giết ai còn chưa chắc nhé!"
Vừa dứt lời, Tô Cảnh Hàm đã vận động gân cốt một chút, đầy tự tin nói: "Mấy năm nay, khi anh ăn chơi cá cược gái gú, tôi không hề nhàn rỗi."
"Hiện tại, tôi đã đặt chân đến giai đoạn đầu Hóa Kình, thực lực chỉ yếu hơn Tiêu Đình một tí, nhưng tôi chưa từng thể hiện ra, hôm nay để anh là người đầu tiên trước đi!”
Tô Cảnh Hàm liên tục cười nhạo, vừa dứt lời thì cậu ấy xông lên tấn công trước, lòng bàn chân lao nhanh về phía Tô Thương.
“Tài năng thấp kém!"
Tô Thương lạnh lùng hừ một tiếng, vận động linh khí đấm lại một phát.
Ầm!
Một tiếng nổ kèm theo sau, cơ thể Tô Cảnh Hàm liền ngã bay ra ngoài, nằm ngổn ngang ở một bên cửa phòng riêng.
Giai đoạn đầu Hóa Kình , ở trước mặt Tô Thương không chịu nổi một phát đánh.
“Tô Thương, không ngờ anh giấu còn kĩ hơn cả tôi, ít nhất là giai đoạn nửa cuối Hóa Kình nhỉ.”
"Nhưng anh đừng có hả hê, chờ đấy đi, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh biết kết cục khi đắc tội với tôi!"
Mặt Tô Cảnh Hàm sầm lại, để lại một câu nói, liền nhún người rời đi, với tốc độ rất nhanh, rõ ràng là sử dụng cách gì đó, trong thời gian ngắn khí tức mạnh lên một chút, có thể so sánh với giai đoạn giữa Hóa Kình.
Tô Thương nhíu mày, muốn đuổi theo nhưng đã không kịp rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Cảnh Hàm chạy thoát.
"Không ngờ rằng, nó còn có mánh khóe này, lần này là tôi sơ suất, tôi muốn lấy việc này để làm gương, về sau tuyệt đối không coi thường bất cứ kẻ nào."
Tô Thương thản nhiên nói.
Nếu như lúc trước ở Tiên Vực, Tô Thương tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm kiểu này, vĩnh viễn sẽ không cho người không bằng mình có cơ hội chạy trốn.
Nhưng những ngày gần đây, anh ấy không tập trung không ít lần, tính cảnh giác cũng giảm ít đi rất nhiều.
Có thể trái đất cũng rất nguy hiểm, đầy tính không chắc chắn, Tô Thương âm thầm ghi nhớ, lần sau tuyệt đối không như thế này nữa.
"Nạp Lan... Ha ha, chọc tới tôi, là chuyện sai lầm từng làm nhất của dòng họ các người!”
Tô Thương liên tục cười lạnh, ngược lại liền nhớ tới một chuyện, đi đến ngoài phòng riêng bên cạnh, lễ phép gõ cửa một cái.
Ngay sau đó, một người con gái cực phẩm mặc váy dài màu lam, mở cửa phòng riêng ra.
"Vợ sắp cưới à, lời nói vừa rồi của Tô Cảnh Hàm, em đều nghe thấy rồi phải không?" Tô Thương khẽ cười nói.
Không sai.
Người con gái ở phòng riêng bên cạnh, chính là Lý Nguyệt.
Trước khi đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, Tô Thương đã gọi điện thoại liên lạc với Lý Nguyệt, nói muốn mời cô ấy xem kịch hay một lát, kết quả Lý Nguyệt đã tới thật.
Sau đó, Tô Thương liền bảo quản lý Trương của Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, chuẩn bị kỹ càng trước, trước khi để Tô Cảnh Hàm đi vào phòng 308, đặt thiết bị truyền tin ở bên trong.
Như vậy, Lý Nguyệt ở phòng bên cạnh, có thể nghe được tất cả tiếng động ở phòng 308.
Nói một cách khác, Bây giờ Lý Nguyệt đã biết Tô Thương bị tính kế, cũng biết Tô Thương che giấu sức mạnh.
"Tô Thương."
Giờ phút này, Lý Nguyệt nhìn qua Tô Thương, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Vợ sắp cưới à, bên ngoài nhiều người phức tạp biết bao, em không mời anh vào nói chuyện sao?" Tô Thương khẽ cười nói.
Lý Nguyệt nghe vậy, liền tránh người ra bên cạnh, để Tô Thương đi vào phòng riêng.
Sau đó, hai người ngồi ở trên ghế sofa, ai nấy đều không mở miệng trước, bầu không khí thoáng chút gượng gạo.
Cuối cùng, Tô Thương phá vỡ sự yên tĩnh trước, cười hỏi: "Anh không ngờ em sẽ tới đây một mình, sao không đưa Kỳ Kỳ cùng đi, xảy ra chuyện cô ấy còn có thể bảo vệ em."
"Không cần thiết." Lý Nguyệt trả lời.
"Ồ?" Tô Thương nhìn về phía Lý Nguyệt, không nhịn được bèn hỏi: "Danh tiếng của anh kém như vậy, em không sợ anh cố ý lừa em đến quán bar cao cấp, muốn thực hiện... khụ khụ với em."
"Nếu như anh muốn làm như vậy, thì đã thực hiện từ lâu rồi, sẽ không chờ tới bây giờ đâu."
Lý Nguyệt nghênh bắt gặp ánh mắt của Tô Thương, vuốt lấy sợi tóc trên trán, nói tiếp: "Hơn nữa, hai lần gặp mặt này, anh cho em cảm giác không giống với trước kia, không biết tại sao, em cứ muốn tin tưởng anh."
"Sự thật chứng minh, anh thắng cược rồi."
Lý Nguyệt cười một tiếng nói: "Trò hay hôm nay rất đặc sắc, Tô Thương, anh thật khiến cho em bất ngờ thật đấy."
"Bây giờ em mới biết được, anh không phải đồ vô dụng, mà chính là một thiên tài võ học, mà lại ngấm ngầm hiểu chuyện nữa."
"Vợ sắp cưới à."
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Cái này tính gì chứ, chờ em gả cho anh, em sẽ phát hiện anh càng nhiều điểm tốt đấy."
Lý Nguyệt nghe nói như thế, liền không nghiêm túc được nữa, vội vàng đỏ mặt nói: "Đừng... Đừng nói lung tung, ai muốn gả cho anh chứ, em vẫn chưa hết giận anh đâu, chuyện này để sau hãy nói đi!"
"Lời nói vừa rồi của Tô Cảnh Hàm em đều nghe thấy rồi, chuyện bạn thân của em, không thể trách anh, lần trước lấy em để đặt cược, toàn là không có thật."
Tô Thương sờ sờ mũi nói: "Bây giờ, em còn giận anh gì nữa không?”
"Coi như đây là vu oan hãm hại, nhưng anh thường xuyên ra vào quán bar cao cấp là thật!"
Lý Nguyệt cắn răng nói: "Hôm qua em còn nghe người khác nói, ở quán bar anh đã... nữ nhân viên... Hừ, muốn khiến em tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, là không thể nào!"
“Nhưng mà, em có thể cân nhắc trong thời gian này nếu anh biểu hiện tốt, em có thể qua lại với anh, nếu không em có chết cũng sẽ không gả cho anh." Lý Nguyệt chân thành nói.
"Thật sao?"
Tô Thương nghe vậy, khóe miệng nhếch một nụ cười, lập tức bỗng nhiên nắm lấy hai cánh tay trắng như tuyết của Lý Nguyệt, đè xuống ghế salon một cách thô bạo...
Chương 37: Đồ lưu manh thối tha, đi chết đi
Tô Thương đột nhiên hung hăng xuất hiện dọa cho Lý Nguyệt sợ hết cả hồn vía, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
"Tô...Tô Thương, anh muốn làm cái gì?"
"Hì hì, đây là quán bar cao cấp, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau thì em nói xem anh muốn làm cái gì?"
Tô Thương trêu đùa nói tiếp: "Vợ sắp cưới à, tối nay anh muốn ăn thịt em."
"Đừng...Tô Thương, anh bình tĩnh lại." Lý Nguyệt giãy giụa nói.
"Cứ giãy giụa đi, em càng giãy giụa anh càng hưng phấn."
Tô Thương liếm môi, sau đó bờ môi chậm rãi đưa xuống ra vẻ muốn hôn Lý Nguyệt.
"Tô Thương..."
Lý Nguyệt hét tên Tô Thương, sau khi giãy giụa không có kết quả, cô liền từ bỏ việc giãy giụa, bất lực bật khóc nức nở, dự định buông xuôi chấp nhận tất cả chuyện đang xảy ra.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cô liền phát hiện ra Tô Thương đã nới lỏng tay ra, đồng thời bước ra khỏi thân người cô.
"Vợ sắp cưới, anh chỉ muốn qua cơn nghiện mà thôi, không có nghĩ là làm thật."
Tô Thương đứng ở bên cạnh khẽ cười.
Kiếp trước, cả đời anh đều đuổi theo từng bước chân của Thanh Hoàng Nữ Đế, đáng tiếc càng đuổi theo càng xa xôi.
Trong trí nhớ của Huyền Thiên Tiên Đế, Thanh Hoàng Nữ Đế là tiên nữ mãi mãi không bao giờ với tới được, cao cao tại thượng, thánh khiết vô cùng.
Huyền Thiên Tiên Đế nằm mơ cũng muốn được đè Thanh Hoàng Nữ Đế, muốn biến cô thành người con gái của mình, thế nhưng thực lực của hai người lại chênh lệch quá lớn.
Những thứ càng không thể có được thì càng muốn có cho bằng được, hạt giống của sự ám ảnh này đã bén rễ mọc mầm trong trái tim của Huyền Thiên Tiên Đế.
Cho nên, Tô Thương khi nhìn thấy một Lý Nguyệt giống y như đúc với Thanh Hoàng Nữ Đế thì không nhịn được ham muốn được trải nghiệm cảm giác đè Nữ Đế.
Mặc dù Lý Nguyệt không phải là Nữ Đế, nhưng dung nhan lại như được đúng ra từ một khuôn vậy, lúc cưỡng ép đè đối phương cảm giác cũng rất là sướng.
Chỉ là Tô Thương không ngờ đến, hành động này đã gây tổn hại rất lớn đến Lý Nguyệt.
Lúc này, Lý Nguyệt đang co rúm ở trên sô pha, hai tay ôm lấy hai đầu gối bất lực bật khóc nức nở.
"Xin lỗi, là anh không tốt."
Tô Thương vội vàng nói: "Anh đảm bảo với em, những chuyện như thế này sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, lúc nãy anh thật sự chỉ muốn đùa thôi."
Nghe nói như vậy, Lý Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn Tô Thương, vô cùng kinh ngạc nói: "Anh, anh vậy mà biết xin lỗi sao, lúc trước anh sẽ không như vậy."
"Làm sai thì phải xin lỗi, chuyện quá đỗi bình thường mà."
Tô Thương cười nói: "Anh đã nói rồi, bây giờ anh không giống lúc trước nữa, vợ sắp cưới à, quãng đời còn lại, anh sẽ cho em thấy một anh không giống như anh ngày trước, anh chỉ sẽ đối tốt với một mình em."
"Hừ, miệng lưỡi đàn ông, là quỷ lừa người!"
Lý Nguyệt vừa nghẹn ngào vừa nói: "Em nghe Kỳ Kỳ nói, trưa nay anh đã đến quán bar, cô ấy còn nói anh đem theo mấy em nhân viên vào phòng riêng, chắc chắn làm chuyện xấu rồi, anh giải thích như thế nào đây?"
"Anh..."
Tô Thương hơi lúng túng, xoa xoa mũi nói: "Anh chỉ là muốn học kỹ thuật của bọn họ thôi, đợi sau này chúng ta kết hôn rồi lúc động phòng mới biết nên làm gì chứ."
"Học kỹ thuật?"
Lý Nguyệt dừng một chút, rồi hai má ửng hồng nói: "Tô Thương, sao anh không đi chết đi, lời nói như vậy cũng có thể nói ra được!"
"Ha ha."
Tô Thương bật cười, tiếp theo đó nói thêm mấy câu nữa là có thể dỗ được Lý Nguyệt rồi.
Loại con gái như Lý Nguyệt, xinh đẹp khuynh nước khuynh thành, nhìn qua thì tưởng lạnh lùng, khó lại gần nhưng kỳ thực rất dễ dỗ dành.
Bởi vì phạm vi cuộc sống của cô rất đơn giản, được gia đình bảo vệ rất tốt, không có tiếp xúc với mấy người bậy bạ.
Không đúng.
Chắc là ngoài Tô đại thiếu gia ra thì Lý Nguyệt cũng không có tiếp xúc với người bậy bạ nào khác, đúng chuẩn thiên kim hào môn, không thể nói là cô là đơn thuần ngốc nghếch nhưng cũng chả kém bao nhiêu.
Hơn nữa, cả Giang Bắc này đều biết Lý Nguyệt là vợ sắp cưới của Tô đại thiếu gia, ngoại trừ người cấp bậc cao hơn thì gần như không có người con trai nào dám tới gần cô.
Điều này cũng dẫn đến trong thế giới của Lý Nguyệt, hình ảnh của Tô đại thiếu gia xuất hiện rất là nhiều.
Một khi trong mắt một nữ sinh chỉ có một người đàn ông thì cho dù người đàn ông đó có xấu xa, tệ hại thì nữ sinh đó cũng sẽ nảy sinh một tình cảm rất đặc biệt.
Làm cái ví dụ, lúc đi học, có một nữ sinh thường bị nam sinh ngồi phía sau bắt nạt nhưng lâu dần sẽ nảy sinh thiện cảm đối với nam sinh này.
Tình huống của Tô Thương và Lý Nguyệt lại càng đặc biệt hơn, nhưng cũng có thể lấy cái đó để tham khảo.
Đặc biệt là sau khi biết được nhiều chuyện là do Tô Cảnh Hàm gài bẫy thì cảm giác của Lý Nguyệt đối với Tô Thương càng ngày càng tốt hơn, cho nên sự chán ghét lúc trước đã dần dần biến mất.
"Tô Thương, chuyện hôm nay anh tính làm như thế nào?"
Lúc này, Lý Nguyệt lại hỏi: "Có cần đem những chuyện Tô Cảnh Hàm làm nói cho bác Tô biết không?"
"Chúng ta có ghi âm, hơn nữa em cũng có thể làm chứng cho anh, bác Tô chắc chắn sẽ tin anh." Lý Nguyệt nói thêm.
"Nói ra cũng được nhưng có những việc giấu đi thì tốt hơn."
Tô Thương suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ví dụ như chuyện anh biết võ công, tạm thời đừng nên nói ra, còn tại sao thì anh không tiện nói cho em biết."
Trước mắt mà nói thì Tô Thương có hai lo lắng.
Đầu tiên là công tử Nạp Lan ở sau lưng Tô Cảnh Hàm vẫn chưa lộ diện, Tô Thương không muốn để lộ ra thực lực của mình quá sớm, không còn gì tốt hơn là có thể giả heo để ăn được thịt hổ.
Mà về phía Tô Cảnh Hàm, nghe những lời cậu ấy nói trước khi rời đi rõ ràng là hận Tô Thương tới tận xương cốt, điều quan trọng là cậu ấy không muốn thừa nhận là Tô Thương mạnh hơn cậu ấy.
Qua nhiều năm như vậy rồi, Tô Cảnh Hàm cảm thấy các mặt của mình đều có thể đè bẹp Tô Thương, bây giờ đột nhiên bị Tô Thương đánh bại, trong lòng chắc chắn không chấp nhận được.
Tô Thương đoán là cậu ấy chắc hẳn là sẽ không đem chuyện tối nay kể cho người khác biết, nếu không cậu ấy sẽ là người mất mặt nhiều nhất.
Ngoài ra, còn có một vấn đề nữa, theo như những gì Hoa Thời Mạc nói, dường như có người đã ra tay với nhà họ Tô.
Người đó, đã ra tay làm cho Tô Kiền Khôn bị thương, khó tránh sẽ không làm hại đến những người khác của nhà họ Tô, thậm chí còn có thể san bằng nhà họ Tô.
Tô Thương không muốn để lộ ra tránh để dẫn tới họa sát thân.
Thực lực.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là nâng cao thực lực.
Trước khi có đủ thực lực để chống đỡ lại mọi nguy hiểm thì Tô Thương quyết định vẫn sẽ giả bộ là một người tùy tiện phong lưu.
Sau khi biết được ý đồ của Tô Thương thì Lý Nguyệt cũng không truy hỏi nguyên nhân nữa mà nói: "Tô Thương, chuyện này giao cho em đi, em biết chỉnh sửa âm thanh, đoạn ghi âm để em xử lý cho, sau đó em đem đoạn ghi âm đi tìm bác Tô, vạch trần Tô Cảnh Hàm."
"Nếu như anh không muốn lộ diện thì anh cứ tiếp tục làm một đại thiếu gia ăn chơi lêu lỏng đi, em sẽ kể cho bác Tô nghe là em cảm thấy lúc trước anh đem em ra cá cược có hơi kỳ quái nên mới tìm anh đặt một cái bẫy cho Tô Cảnh Hà, không ngờ cậu ấy tự nhiên lại bùng nổ nói ra biết bao nhiêu chuyện ác mà mình đã từng làm."
"Yên tâm đi, những đoạn anh nói trong ghi âm em sẽ xóa đi hết, sẽ không làm cho bác Tô nghi ngờ đâu."
Lý Nguyệt nhìn Tô Thương hỏi: "Tô Thương, anh thấy như vậy được không?"
"Được, quá được luôn đó vợ chưa cưới, chuyện này được em sắp xếp rõ ràng như vậy, anh thật không biết phải cảm ơn em như thế nào mới tốt đây."
Tô Thương suy nghĩ một hồi sau đó nghiêm túc nói: "Như vậy đi, vợ chưa cưới, anh tặng em một món quà nhé."
Lý Nguyệt được khen ngợi, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó lại nghe nói được tặng quà nhất thời hỏi :"Quà gì vậy?"
"Nòng nọc nhỏ, trên người anh có đến hàng trăm ngàn con nòng nọc nhỏ, chỉ cần em muốn, anh đều tặng hết cho em." Tô Thương nghiêm trang nói.
"Anh bốc phét, hàng trăm ngàn con nòng nọc, ở đâu nào, sao em không thấy? Lại nói, em lấy nòng nọc làm gì, có ai lấy nòng nòng làm quà tặng chứ." Lý Nguyệt nguýt Tô Thương một cái, cô hoàn toàn không tin.
"Thật đó, nòng nọc này của anh không giống mấy loại bình thường, bọn chúng có thể đi vào cơ thể của em, sau đó em có thể mang thai một sinh mệnh mới rồi, lợi hại không." Tô Thương nghiêm túc nói.
"Nòng nọc nhỏ...mang thai sinh mệnh mới..."
Lý Nguyệt hơi sững sờ, sau đó liền phản ứng lại, khuôn mặt tuyệt đẹp như ngọc đỏ bừng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Thương, đồ lưu manh thối tha nhà anh, anh đi chết đi!"
Chương 38: Cha con nói chuyện
Nói tới nói lui, ầm ĩ tới ầm ĩ lui thì tiếp theo sau đó liền bắt đầu làm chuyện chính rồi.
Tô Thương không muốn để người khác chú ý, cho nên nhường toàn bộ công lao của trận này cho Lý Nguyệt, anh một mình rời khỏi Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, đi thẳng một mạch về biệt thự ven sông.
Tối nay đã có được một cái thắt lưng, hoàn toàn có thể giúp bản thân đặt chân đến cảnh giới luyện khí tầng thứ hai, Tô Thương không chờ đợi được nữa mà vội vàng trở về tu luyện.
Về phần Lý Nguyệt thì đi tìm một chiếc máy vi tính, sau khi chỉnh sửa xong, liền mang đoạn ghi âm đến biệt thự nhà họ Tô, nói thẳng là muốn gặp Tô Thần Binh.
Còn cô nói gì với Tô Thần Binh thì không có ai biết.
Chỉ là sau khi Lý Nguyệt rời đi, tâm trạng của Tô Thần Binh vô cùng phức tạp, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà dường như ông ấy đã già đi rất nhiều.
Tiếp theo đó, Tô Thần Binh trong suốt một đêm đã bãi nhiệm hết toàn bộ chức vụ của Tô Cảnh Hàm, sắp xếp những người thân tín nhất của mình tiếp quản hết mọi chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn Tô thị, còn nguyên nhân tại sao thì ông ấy không nói với bất kì ai.
"Người đâu, đem hết tất cả vệ sĩ nhà họ Tô tản ra đi tìm, có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra Tô Cảnh Hàm mang về đây, có những lời ta muốn trực tiếp hỏi nó cho rõ ràng!"
Trong phòng đọc sách, Tô Thần Binh đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, lạnh giọng dặn dò nói.
"Vâng!"
Trong bóng tối, có tiếng người đáp lại, sau đó có mấy chục bóng người rời khỏi nhà họ Tô, chấp hành mệnh lệnh của Tô Thần Binh.
Sau khi ra lệnh xong, Tô Thần Binh tâm trạng phức tạp đi lại trong phòng đọc sách, một lúc sau cũng lái xe rời khỏi trang viên nhà họ Tô.
Không lâu sau, Tô Thần Binh đã đến biệt thự ven sông.
"Ông chủ."
Tiêu Đình xuất hiện trước, cung kính báo cáo tình hình: "Buổi chiều Tô đại thiếu gia đã về tới biệt thự, chưa hề đi ra, chắc là vẫn đang nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi ông nội nhà cậu!"
Tô Thần Binh tối sầm mặt lại nói: "Tên nhóc đó sớm đã đi ra rồi, buổi tối còn đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, gây ra một chuyện vô cùng lớn."
"Tiêu Đình, cậu làm ăn kiểu gì vậy hả, đường đường là cao thủ Hóa Kình mà ngay cả một tên phế vật đi cũng không kiểm soát được?" Tô Thần Binh trách cứ nói.
"Đại thiếu gia đã từng đi ra sao?"
Tiêu Đình dừng một lát rồi lại nói: "Không thể nào, tôi vẫn luôn ở bên ngoài biệt thự, không hề thấy đại thiếu gia đi ra."
"Ngu ngốc, lẽ nào cậu quên rồi, căn biệt thự này còn có cửa sau sao?" Tô Thần Binh hỏi ngược lại.
"Cái này..."
Tiêu Đình như bừng tỉnh ngộ, vội vàng quỳ một chân xuống đất, tự trách nói: "Là tôi sơ suất, mong ông chủ trách phạt."
"Đứng dậy đi, cái đồ bỏ đi Tô Thương đó, bản lĩnh gì không có, nhưng đầu óc cũng rất khá linh hoạt, chuyện này không trách cậu được." Tô Thần Binh nhấc tay lên nói.
"Cám ơn ông chủ."
Sau khi Tiêu Đình đứng dậy, còn nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, một mình đại thiếu gia đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Nó vẫn tốt, nghe nói còn diễn một vở kịch hay nữa kìa, tôi chuẩn bị đi kiếm nó đây."
Tô Thần Binh thản nhiên nói: "Nếu như nó đã từ chỗ này trốn đi thì sau khi rời Ngọc Chỉ Tiên Cảnh chắc chắn sẽ trở về lại đây, tôi cứ ở đây chờ nó vậy."
Trên lầu ba của biệt thự.
Tô Thần Binh vừa đến thì Tô Thương đã phát hiện ra rồi, thế là anh liền ngưng hấp thụ linh khí trong cái thắt lưng.
"Cha, đúng là hiểu con cái không ai bằng cha mẹ, con sớm đã trở về rồi, cha đi lên đi."
Lúc này, Tô Thương mở đèn trong phòng lên, đi đến bên cửa sổ, mở cửa kính ra, mỉm cười nhìn Tô Thần Binh nói.
"Thằng nhóc con, đúng lúc cha có chuyện muốn hỏi con!"
Tô Thần Binh nhìn thấy như vậy thì không có lựa chọn đi cầu thang mà tung người nhảy mấy cái từ cửa sổ vào phòng Tô Thương, đồng thời thuận tay đóng cửa kính lại, rèm cửa cũng được kéo lại.
"Ồ, cha, động tác này của cha cũng thuần thục ghê, chắc cũng hay trèo vào cửa sổ nhà người ta đúng không?" Tô Thương trêu đùa nói.
"Đúng vậy, lúc cha vừa quen mẹ của con, bà ấy ở lầu năm, cha chỉ cần nhảy hai ba cái liền leo lên được rồi..."
Tô Thần Binh đang nói thì phản ứng lại, mặt liền tối sầm lại nhìn Tô Thương, lạnh giọng nói: "Thằng nhóc thối tha, còn dám đùa giỡn với cha, muốn ăn đòn phải không!"
"Ha ha."
Tô Thương bật cười rồi nói: "Được rồi, cha, không nói nhảm nữa, cha tìm con để hỏi tối nay đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Con nói xem?" Tô Thần Binh thúc giục hỏi: "Tô Thương, thành thật nói xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào, Cảnh Hàm hết lần này đến lần khác hãm hại con là thật sao?"
"Ừm."
Tô Thương gật đầu rồi hỏi: "Vợ sắp cưới của con Lý Nguyệt đã đến nhà họ Tô tìm cha rồi sao?"
"Tìm rồi, cha nói chuyện với nó rồi."
"Vậy thì con không còn gì để nói nữa, cô ấy chắc là đã kể hết cho cha rồi." Tô Thương nói.
Tô Thần Binh nghe nói như vậy liền cau mày nói: "Chuyện Giang Tuyết Nhi năm năm trước, còn có chuyện đem Lý Nguyệt ra cá cược lúc trước, cũng như chuyện cho nổ trường học đều là do Cảnh Hàm làm thật sao?"
"Đúng vậy."
Tô Thương thở dài một hơi rồi nói: "Cha, trưa nay Lý Nguyệt đến tìm con, cô ấy nói cô ấy nghi ngờ Tô Cảnh Hàm, kêu con phối hợp với cô ấy diễn một vở kịch, mục đích là vạch trần bộ mặt thật của Tô Cảnh Hàm, lúc đầu con còn từ chối."
"Bởi vì trong lòng con, Tô Cảnh Hàm là một người anh em tốt, còn có thể thay con chia sẻ khó khăn với cha."
Tô Thương tiếp tục nói: "Nhưng sau đó, con đồng ý với Lý Nguyệt, mục đích là trả lại trong sạch cho Tô Cảnh Hàm, để cô ấy sau này không còn nghi ngờ Tô Cảnh Hàm nữa."
"Nhưng con tuyệt đối không ngờ tới, Tô Cảnh Hàm, cậu ấy vậy mà lại chính miệng nói..."
Tô Thương đang nói lại cảm thấy đau lòng liền dừng lại một lúc, biểu lộ cảm xúc nắm rất đúng chỗ.
"Được rồi Tô Thương, đừng nhắc đến cái tên đáng khinh thường đó nữa, bây giờ đã có chứng cứ vô cùng xác thực, cha đã thu lại hết tất cả các chức vụ của nó rồi, còn cắt luôn thẻ ngân hàng của nó, đồng thời cũng đã sai vệ sĩ đi kiếm nó về, cha tin rất nhanh thì có thể tìm được nó."
Tô Thần Binh vỗ vai Tô Thương, an ủi nói: "Trong cuộc đời này, con người sẽ gặp vô số ngăn trở, cũng sẽ gặp rất nhiều người bụng dạ khó lường, quen rồi thì sẽ tốt thôi, đừng vì bất kì người nào mà gục ngã một cái thì hết gượng dậy được."
"Từ trong chuyện này có thể thấy được con dâu Lý Nguyệt cũng không tệ, nó có thể cảm giác được Tô Cảnh Hàm có vấn đề, đồng thời còn biết lợi dụng con để gài bẫy, dẫn dụ được Tô Cảnh Hàm tự lật bài, đồng thời âm thầm ghi âm lại chứng cứ, không đơn giản mà."
Tô Thần Binh hết sức hài lòng gật đầu, khẽ mỉm cười: "Đều nói người ngốc sẽ có ngốc phúc, đồ bỏ đi thì sẽ có vợ tốt."
"Tô Thương, con có ngốc bao nhiêu, bỏ đi bao nhiêu mới có được cơ hội cưới được người vợ như con dâu của cha chứ."
Tô Thần Binh nói xong lại vỗ vai Tô thương nghiêm túc nói: "Tên nhóc con, kiếp trước chắc chắn là một người hiền lành tích được nhiều phước đức lắm đây."
???
Vốn dĩ nghe thấy những lời an ủi của cha thì Tô Thương còn cảm động đến mức sụt sùi.
Nhưng khi nửa đoạn sau được nói ra Tô Thương liền trực tiếp sửng sốt, sắc mặt đen sầm lại.
Có ai gièm pha con trai mình như vậy không, tôi bỏ đi chỗ nào hả?"
"Sao hả?"
Tô Thần Binh cau mày nói: "Tô Thương, nói con là đồ bỏ đi con còn không phục sao? Nếu không phải là con dâu bắt được Tô Cảnh Hàm, thì con có thể biết được người đứng đằng sau là ai không?"
"Nói không chừng muộn chút nữa thì con đã bị Tô Cảnh Hàm hại chết rồi, cái đồ bỏ đi này, sau này đối xử với con dâu của cha tốt một chút, nghe thấy chưa?" Tô Thần Binh nói.
Tô Thương xoa xoa mũi nói: "Cha à, con và Lý Nguyệt còn chưa kết hôn, trước mắt cô ấy còn chưa phải là con dâu của cha."
"Sớm muộn gì cũng phải thôi, đứa con dâu tốt như vậy, chắc chắn không thể để nhà khác cướp đi được, Tô Thương, con tốt nhất nên ngoan ngoãn chút đi."
Tô Thần Binh nói: "Nếu như những chuyện lúc trước đều không phải là do con làm, vậy thái độ của Lý Nguyệt đối với con chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt, con mau nắm chặt cơ hội, tranh thủ cưới về."
"Được được được, con biết rồi."
Tô Thương đồng ý rồi nói: "Cha, đã muộn như vậy con nên đi nghỉ rồi, cha mau chóng trở về đi."
Nhanh về đi, đừng làm phiền tôi tu luyện nữa, tôi lập tức là đặt chân đến luyện khí tầng thứ hai rồi, đến lúc đó việc đầu tiên là phải đi kiếm Tiếu Diện Phật để báo thù.
Tô Thương không phải dạng lương thiện, nên cũng là thuộc dạng nhân vật có thù phải trả, ban ngày Tiếu Diện Phật dám xem anh như một con dê béo bở, món nợ này nhất định không thể bỏ qua như vậy được, cho nên Tô Thương nôn nóng muốn đột phát đến luyện khí tầng thứ hai.
Tô Thần Binh vậy mà lại không rời đi, sắc mặt còn vô cùng nghiêm trọng nói:
"Tô Thương, bây giờ Tô Cảnh Hàm không còn nữa, con cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, có những chuyện cha cảm thấy phải nói cho con biết, nhà họ Tô chúng ta gần đây gặp phải một chuyện vô cùng phiền phức liên quan đến tồn vong của nhà họ Tô!"
Chương 39: Tiếu Diện Phật? Không phải là trùng hợp sao?
Liên quan đến sự tồn vong của Tô gia.
Nghe đến đó, Tô Thương nhíu mày, lúc trước anh ấy đã nghe được một ít tin đồn, nhưng không nghĩ rằng lại nghiêm trọng như vậy.
"Cha, chuyện là như thế nào, Tô gia chúng ta vững mạnh như vậy, chị con lại càng lợi hại hơn, là ai có mắt không tròng dám đụng vào Tô gia? Tô Thương hỏi.
"Ngẫm lại, chuyện này liên lụy quá lớn, cha chỉ có thể nói cho con biết, có một người rất mạnh muốn Tô gia chúng ta diệt vong."
Tô Thần Binh nghiêm mặt nói: "Thời gian trước, người kia đã muốn ra tay, nhưng mà đã bị ông nội con đánh lui."
Chuyện này Tô Thương đã từng nghe Hoa Thời Mạc nhắc qua, nhưng lại giả vờ không biết, nhẹ nhàng cười nói: "Ông nội lợi hại như vậy ạ, vậy còn có cái gì phải lo lắng, có ông nội ở đây, người kia sẽ không làm gì được."
"Biết cái gì mà nói!"
Tô Thần Binh liếc mắt nhìn Tô Thương rồi nói: "Ông nội con sử dụng quá nhiều chân khí, làm cho vết thương cũ bị tái phát, mặc dù có thể đánh lui người kia nhưng bản thân cũng bị thương nặng, hiện giờ không có sức để bảo vệ Tô gia."
"Cũng may là Hoa thần y tìm được cách cứu được ông nội con, dùng chín cây kim tái sinh, trong vòng tối đa nửa tháng thì ông nội con có thể khỏi hẳn."
Nhắc tới Hoa Thời Mạc, Tô Thần Binh khâm phục nói: "Hoa Thời Mạc không hổ danh là thần y tài giỏi, bình thường không khoe núi không khoe biển, không ngờ lại nghiên cứu ra Kim châm trẻ hóa mà phương pháp châm này đã thất truyền từ lâu, nếu có một hội nghị y học nữa được tổ chức ở kinh đô, ông ta nhất định sẽ được nổi tiếng."
Ông ta nghiên cứu ra sao?
Khà khà, phương pháp châm này là do chính ông đây truyền dạy cho ông ta đấy.
Tô Thương âm thầm cười, còn hiếu kỳ nói: "Cha, nếu ông nội có cơ hội khỏi hẳn thì sao cha vẫn còn lo lắng như thế?"
"Ông nội con cần thời gian để khỏi bệnh mà cái người kia lại không cho chúng ta thời gian."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Hôm nay, cha nhận được thư Tiếu Diện Phật đưa tới, ý muốn lấy đầu của cha con chúng ta."
"Con chưa qua lại với võ cổ đại, nên chắc không biết Tiếu Diện Phật là ai, nói đơn giản một chút là thực lực của người đó thuộc top ba Giang Bắc."
Tô Thần Binh tiếp tục nói: "Trong tình hình này, ngoại trừ ông nội con ra, Tô gia chúng ta không có ai có thể cản được Tiếu Diện Phật cả."
Nói xong, Tô Thần Binh thở dài, vẻ mặt lo lắng không biết làm thế nào.
Tiếu Diện Phật?
Điều này không phải thật trùng hợp sao?
Tô Thương nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, lập tức tò mò hỏi: "Cha, người muốn diệt Tô gia kia mà cha vừa mới nhắc tới là Tiếu Diện Phật sao?"
"Hiển nhiên không phải, Tiếu Diện Phật còn không có năng lực này, lúc đầu đối với Tô gia hết sức cung kính."
Tô Thần Binh lắc đầu nói: "Nhưng sau khi ông nội con bị thương, không có ai áp chế Tiếu Diện Phật, dưới sự bày mưu tính kế của người kia, Tiếu Diện Phật mới lộ ra bản chất ác độc đối với Tô gia."
"Bây giờ Tô gia gặp phiền phức cũng là do Tiếu Diện Phật mà ra, hắn cho thời gian là hai ngày, rõ ràng là muốn chúng ta phải chết."
Tô Thần Binh thở dài một hơi nói: "Haizz, đúng là nỗi bi ai của người thất thế mà."
Haha.
Tiếu Diện Phật, lão già này, xem ra thật sự không cần phải sống nữa, chờ tôi đạt được luyện khí tầng hai, nhất định phải giết ông.
Tô Dương hạ quyết tâm, sau đó nhìn thấy cha mặt mày ủ rũ, liền hỏi: "Cha, cha định xử lý như thế nào?"
"Cha vốn dự định đưa con ra nước ngoài tạm tránh sóng gió, nhưng sau khi nói chuyện với ông nội con, trong đầu liền bỏ đi ý định này."
Tô thần binh nói: "Ý của ông nội con là, Tiếu Diện Phật không sợ bứt mây động rừng, đưa thư khiêu khích tới trước, hẳn là còn đang kiêng nể người kia, cho nên lúc này, trước hết Tô gia không thể tự đảo lộn được."
"Nếu như cha muốn mang con chạy trốn, có nghĩa là Tô gia chúng ta sợ Tiếu Diện Phật, chứng tỏ chuyện ông nội con bị trọng thương là có thật, hơn nữa Tiếu Diện Phật tất nhiên sớm đã có chuẩn bị, cha con chúng ta khả năng lớn sẽ bị Tiếu Diện Phật ngăn lại mà không đến được sân bay."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Kế hoạch hôm nay là kiên trì đáp lại Tiếu Diện Phật, nói cho hắn biết Tô gia không phải là quả hồng mềm, không dễ dàng tiêu diệt như thế."
"Nói như vậy, Tiếu Diện Phật sẽ không đoán không ra tình hình Tô gia, vì thế sẽ không dám tùy tiện ra tay."
Tô Thần Binh lo lắng nói: "Lời cha đã nói ra, không biết có trấp áp được Tiếu Diện Phật hay không."
Tô Thương gật đầu nói: "Ông nội lo lắng rất chu toàn, lúc này thực sự không thể không vững, nếu không ngụy trang để nói cho Tiếu Diện Phật, Tô gia chúng ta sẽ không ngăn cản được người của ông ta."
"Ừm, chờ ông nội con khôi phục, chúng ta cũng không cần kiêng nể gì mặt cười phật."
Tô thần binh gật đầu, sau đó dặn dò: "Tô Thương, sắp tới con nên có nề nếp một chút đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài, để tránh cho bị Tiếu Diện Phật để ý."
"Chuyện này không thể được đâu cha."
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Như thế không phù hợp với phong cách của con, trong tình thế này, con càng phải lên giọng, như vậy mới có thể đánh lừa được những người có hành động thầm kín với Tô gia."
Tô Thần Binh suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Cũng đúng, Tô Thương, con có thể nghĩ được như vậy, cha thực sự vui mừng, điều này chứng tỏ con không hề ngốc, thậm chí đầu óc cũng rất thông minh sáng lạng đấy."
"Trời ơi, cha à, cái này mà vui mừng sao, yêu cầu của cha đối với con thấp như vậy sao?" Tô Thương nghiêm mặt nói.
"Haha."
Tô Thần Binh cười cười, sau đó nói: "Tô Thương, năm nay con đã hai mươi tuổi rồi, cũng đã lớn rồi, nhưng mà từ giờ trở đi bắt đầu luyện tập cũng không phải là muộn."
"Cha đã nói với ông nội con rồi, chờ giải quyết xong chuyện Tiếu Diện Phật, sẽ đưa con đến Quốc Nhận tập luyện."
"Quốc Nhận là đội đặc nhiệm mạnh nhất Trung Quốc, con sẽ được đối xử khác khi đến đó."
Nói đến đây, trên mặt Tô thần binh lộ ra nụ cười khác thường, ý tứ đối đãi khác biệt, rõ ràng.
"Mỗi ngày, cha, đừng, con không muốn đi Quốc Nhận." Tô Dương gạt bỏ nói.
"Haha, nói gì cũng vô dụng thôi, chuyện này cha đã quyết định rồi, để cho tiểu tử con cả ngày gây phiền toái cho cha à, còn dám lấy Tô Dực Cân uy hiếp cha."
Tô Thần Binh nói ra một hơi ác ý, đắc ý cười nói: "Khi đến Quốc Nhận, sẽ không có ai coi con là Tô đại thiếu gia hay Vương đại thiếu gia, chỉ cần không nghe lời sẽ bị đánh, huấn luyện không đúng cách cũng phải bị đánh, con chuẩn bị tinh thần tốt để bị đánh đi."
Nói xong câu, Tô Thần Binh liền rời khỏi biệt thự ven sông, trong lòng xem ra cũng không tệ lắm, lo lắng lúc trước đều tan biến.
Tô Thương cười khổ lắc đầu, đi đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống.
Đội đặc nhiệm Quốc Nhân này Tô Thương đã có nghe qua, được coi là đứng đầu trong binh chủng đặc chiến Hoa quốc.
Đáng nên nhắc tới chính là Quốc Nhận là do Tô Càn Khôn một tay sáng lập nên, Tô Càn Khôn chính là huấn luyện viên giỏi nhất Quốc Nhận.
Nhưng sau khi chiến tranh bình ổn, Tô Càn Khôn xin nghỉ về quê dưỡng già, trở về phát triển Giang Bắc, cho nên mới có cơ nghiệp của Tô gia bây giờ.
Tô Thần Binh cũng đã từng bước vào Quốc Nhận, còn mang theo một thành viên của Quốc Nhận, đó là Tiêu Đình.
Tô Thương nhớ rõ, cha từng nói qua, thực lực của Tiêu Đình có khả năng thuộc top ba ở Quốc Nhận.
Mà Tiêu Đình chỉ là Hóa Kình trung kỳ, nếu Tô Thương đạt được luyện khí tầng hai thì có thể dễ dàng đánh bại.
Huống hồ Tô Thương là người tu tiên, đến Quốc Nhận chỉ là lãng phí thời gian.
Có điều là những lời này, Tô Thương nói cho cha, bây giờ thực lực không mạnh, trước hết cứ kệ đi đã, quan trọng vẫn là tu luyện.
Tiếp theo.
Tô Thương tay cầm thắt lưng, vận chuyển Cửu U Trấn Ngục Quyết, linh khí không ngừng tuôn ra từ thắt lưng, bị anh ấy hít vào vùng dưới rốn.
Nhoáng một cái, hai ngày trôi qua.
Tô Thương vẫn ở trong phòng tu luyện, hai mắt khép hờ, linh khí xoay quanh toàn thân.
Trong nháy mắt, anh ấy đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng cười một cái nói: "Cuối cùng cũng đạt được luyện khí tầng hai."
Chương 40: Trở lại chợ Đen
Trải qua hai ngày hai đêm, Tô Thương đã hút khô toàn bộ linh khí trong thắt lưng, thành công đạt tới luyện khí tầng hai.
"Linh lực của tôi tăng gấp hai gấp ba rồi, bây giờ mà gặp được Tiếu Diện Phật, tôi tự tin có thể thoải mái đánh bại ông ta."
Tô Thương cảm nhận sức mạnh của mình, nhẹ nhàng cười nói: "Mà Tiếu Diện Phật là cao thủ số một số hai Giang Bắc, ngay cả cha mình cũng kiêng dè ông ta, haha, bây giờ mới tính là có thể tự lực bảo vệ chính mình."
"Hai ngày ở trong phòng khó chịu quá, đã đến lúc đi ra ngoài đi dạo một chút."
Nghĩ đến đây Tô Thương quay sang nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi tối, liền định hẹn Lý Nguyệt đi ăn cơm tối và gì đó.
Mặc dù anh ấy cùng với Lý Nguyệt mà nói chẳng qua là mới gặp nhau vài lần thôi, nhưng lại sinh ra không ít cảm tình.
Đầu tiên Lý Nguyệt là vợ chưa cưới của Tô đại thiếu gia, tiếp theo Lý Nguyệt và Thanh Hoàng nữ đế có dáng vẻ giống nhau như đúc, các lý do kết hợp lại, làm cho Tô Thương rất thích Lý Nguyệt.
Đương nhiên nguyên nhân chính là bởi vì Lý Nguyệt quá đẹp, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, còn đẹp hơn tiên nữ ở trong đảo tiên nữ.
Hạ quyết tâm, Tô Thương gọi điện thoại cho Lý Phi Tuyên, nhẹ nhàng cười nói: "Vợ à, tối nay có rảnh không, cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối nhé."
"Tô Thương."
Lý Nguyệt ở bên kia điện thoại lo lắng trả lời: "Anh còn có lòng dạ để ăn cơm à, hai ngày nay anh làm cái gì, vì sao em gọi điện thoại anh không nghe máy, Tô gia xảy ra chuyện lớn anh có biết không?"
Tô Thương nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cao thủ đứng đầu Kim Tự Tháp Giang Bắc Tiếu Diện Phật, không biết vì sao mà hôm qua nói đêm nay phải giết sạch Tô gia."
Lý Nguyệt lo lắng nói: "Anh bây giờ đang ở đâu, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiếu Diện Phật?
Lão già không sợ chết này, ông đây còn chưa tìm ông tính sổ, mà ông ngày càng lộng hành.
Như thế cũng đúng lúc, đêm nay tôi đây sẽ xử ông!
Suy nghĩ đến đây, Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Anh không sao, được rồi, vợ à, em không cần lo lắng, Tô gia cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Anh nói có thật không, hai ngày nay đại gia tộc Giang Bắc, ngoại trừ nhà họ Vương ra, toàn bộ đều xa lánh Tô gia, cho rằng Tô gia khó có thể thoát được kiếp nạn này."
Lý Nguyệt quan tâm nói: "Tô Thương, anh tốt nhất đừng lộ mặt, tìm cơ hội đi ra nước ngoài một thời gian đi, Tiếu Diện Phật không phải dễ động vào đâu."
"Đừng lo lắng cho anh, yên tâm đi, anh còn có việc phải làm, anh cúp điện thoại trước đây, khi nào rảnh sẽ hẹn em đi ăn cơm."
Tô Thương trước là an ủi Lý Nguyệt, sau đó tắt điện thoại rồi bấm gọi Tô Thần Binh."
"Cha, Tô gia xảy ra chuyện phải không?" Điện thoại vừa kết nối tới, Tô Thương liền hỏi.
"Ừm, làm sao con biết?" Tô Thần Binh mệt mỏi hỏi.
"Chuyện ầm ĩ như vậy, con không biết thì cũng khó." Tô Thương nói tiếp: "Sao cha không nói cho con biết, dù sao con cũng là đại thiếu gia của nhà họ Tô."
"Nhóc con, một là con không có quan hệ, hai là con không có thực lực, chỉ là một phế vật, nói cho con biết có ích gì sao?"
Tô Thần Binh thản nhiên nói: "Cha muốn xin trợ giúp từ thành phố, với những cống hiến của cha và ông nội con đã làm cho thành phố, có thể thành phố sẽ cử người đến giúp chúng ta."
"Đêm nay liên quan đến sự tồn vong của Tô gia, ở trong nhà và bên ngoài Tô gia, cha đã giăng lưới, sẵn sàng chiến đấu với Tiếu Diện Phật cho đến chết."
"Con cứ ở lại biệt thự ven sông cho thật tốt đi, không có ai biết con đang ở đó, nếu Tô gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Đình sẽ đưa con rời khỏi Giang Bắc."
Tô Thần Binh giọng chứa đầy buồn bã, nói tiếp: "Đến lúc đó, con phải đến biên giới tìm chị con, chị con sẽ bảo vệ cho con."
Nghe được những lời này, Tô Thương trong lòng rất khó chịu, nhịn không được mà hỏi: "Cha, Tiếu Diện Phật không phải sợ ông nội của con sao, sao lại đột nhiên muốn tiêu diệt Tô gia."
"Tô Cảnh Hàm!"
"Tất cả là do Tô Cảnh Hàm ngấm ngầm giở trò!"
Tô Thần Binh nghe thấy vậy liền cắn răng nói: "Theo lệnh của ông nội con, cha đã nói những lời cay nghiệt để đáp lại Tiếu Diện Phật, còn hù dọa hắn."
"Chính là Tô Cảnh Hàm ăn cây táo rào cây sung, đúng là đồ chó má, còn đem chuyện ông nội con bị bệnh nặng không thể rời khỏi giường nói cho Tiếu Diện Phật biết."
"Thôi bỏ đi, cha không nhắc lại nữa, Tô Thương, sau này phải nghe lời của chị con đấy!"
Dứt lời, Tô Thần Binh liền cúp điện thoại.
"Mẹ kiếp, muốn tiêu diệt Tô gia sao, có tôi ở đây, để xem mấy người hủy diệt Tô gia bằng cách nào."
Tô Thương cất điện thoại, nhếch miệng cười, ánh mắt nghiêm nghị.
Tiếp theo.
Tô Thương tránh được sự theo sát của Tiêu Đình, mượn bóng đêm rồi một mình rời khỏi biệt thự ven sông.
Như lời cha nói, Tô Thương biết được đêm nay Tiếu Diện Phật sẽ ra tay với Tô gia, cho nên anh ấy phải đến trước khi Tiếu Diện Phật ra tay.
Tô Thương không biết Tiếu Diện Phật ở đâu, nhưng anh ấy khẳng định, chỉ cần anh ấy lấy thân phận Huyền Thiên Tiên đế hiện thân ở chợ đen thì Tiếu Diện Phật sẽ xuất hiện.
Dù sao lần trước, chính mình đã cắt một cái tai của Tiếu Diện Phật, làm nổi giận đối phương, chắc hẳn Tiếu Diện Phật hận mình thấu xương tủy.
Ý thức được điều này, Tô Thương xuyên qua đêm tối đến thẳng chợ Đen Cửu Môn.
Trên đường, anh ấy cải trang, Tô Thương lại biến thành Tô Huyền Thiên.
Khoảng nửa tiếng sau, tám giờ, Tô Thương có mặt ở chợ Đen Cửu Môn.
"Tô công tử."
Ngay lúc này, hai người bảo vệ không hề ngăn cản Tô Thương, mà còn cười nói chào hỏi với Tô Thương.
"Ừm."
Vì thái độ của đối phương tốt, Tô Thương đương nhiên gật đầu đáp lại, chuẩn bị đi vào chợ đen.
"Tô công tử, xin dừng bước." Lúc này có một người bảo vệ nói.
Tô Thương nhíu mày nói: "Là như thế nào? Tại sao lại không cho tôi vào?"
"Tô công tử hiểu lầm rồi, tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu, hãy cẩn thận một chút, Tiếu Diện Phật hai ngày nay liên tục hỏi thăm tin tức của anh." Người bảo vệ này giải thích nói.
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
Tô Thương thản nhiên trả lời rồi bước đi vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh chợ Đen Cửu Môn.
Sau khi anh ấy đi, người bảo vệ khác nói: "Xem ra thanh niên này là Tô Huyền Thiên không hề sợ Tiếu Diện Phật."
"Khí thế mà người này toát ra lần trước không hề yếu hơn Tiếu Diện Phật, ít nhất cũng là Hóa Kình đỉnh cao."
Người bảo vệ bên cạnh cười nói: "Với thực lực của anh ấy, hiển nhiên không sợ Tiếu Diện Phật, chỉ là không biết ai mạnh hơn ai."
"Nghe nói lần trước Tiếu Diện Phật không cẩn thận, bị Tô Huyền Thiên cắt một lỗ tai, nếu như trực tiếp đối đầu mà nói, tôi nghĩ Tiếu Diện Phật sẽ hơn." Một người bảo vệ nói.
"Chờ xem kịch hay đi, Tiếu Diện Phật sẽ nhanh đến đây thôi, ông ta bực bội hai ngày rồi, bọn họ chắc chắn sẽ có một trận chiến lớn."
. . . . . .
Lúc này Tô Thương đang đi dạo quanh chợ Đen.
Mặc dù anh ấy đến đây lần thứ hai, nhưng lại thu hút sự chú ý của nhiều võ giả cổ.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, lỗ tai của Tiếu Diện Phật là do anh ấy cắt bỏ.
"Anh ấy chính là Tô Huyền Thiên sao, vậy sao còn trẻ như vậy?"
"Đến Tiếu Diện Phật mà cũng dám trêu chọc, không biết anh ấy là người tu luyện tự do hay là đệ tử môn phái nào."
"Cao thủ Hóa Kình mà trẻ tuổi như vậy, chắc cũng chỉ có những môn phái lớn mới có thể đào tạo được."
Đông đảo võ giả cổ lén bàn tán, thỉnh thoảng đánh giá Tô Thương, đối với Tô Thương tràn ngập tò mò.
Tô Thương không để bụng, tiếp tục đi dạo chợ Đen, muốn xem xem có thể gặp được thứ hiếm lạ gì không.
Tin tức Huyền Thiên Tiên đế đi vào Cửu Môn chợ Đen rất nhanh truyền đến tai Tiếu Diện Phật.
Tiếu Diện Phật đang chuẩn bị đi tiêu diệt Tô gia thì nghe được tin tức này, liền quyết định đi giải quyết Huyền Thiên Tiên đế trước.
"Cả đời này, tôi chưa từng chịu cảm giác uất ức như thế này,Tô Huyền Thiên, mày cắt của tao một cái lỗ tai, tao sẽ bắt mày trả giá bằng cả mạng sống của mày!"
Tiếu Diện Phật tức giận, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng tối, đi thẳng đến Cửu Môn chợ Đen.