• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Quách Ý thông minh

Tô Thương khẽ cau mày nói: "Cứu mạng gì chứ, từ từ nói, có chuyện gì."

"Hôm nay Nạp Lan Dịch hẹn tôi đi đấu chó, tôi hào hứng quá liền đồng ý, kết quả là thua sạch quần luôn rồi."

Vương Phú Quý nghẹn ngào nói: "Những cái đó cũng không tính là gì, quan trọng là cổ phần của tập đoàn Vương Thị trong tay cha tôi cũng bị thua sạch rồi, nếu như cha tôi biết được thì chắc chắn sẽ đánh chết tôi cho mà xem, Tô đại thiếu gia, anh em tốt của tôi, cứu tôi với."

"Nạp Lan Dịch? Đại thiếu gia nhà họ Nạp Lan sao?" Tô Thương nhíu mày nói.

"Đúng, chính là anh ta."

Vương Phú Quý nói tiếp: "Nạp Lan Dịch nói rồi, chỉ cần anh chịu đến đấu chó với anh ta thì anh ta sẽ đem cổ phần của tập đoàn Vương Thị trả lại cho tôi."

"Ừm?"

Tô Thương nghi ngờ nói: "Ý của cậu là chỉ cần tôi đi đấu chó thì không cần biết thắng hay thua thì Nạp Lan Dịch cũng sẽ đem cổ phần trả lại cho cậu sao?"

"Đúng vậy, đầu óc của Nạp Lan Dịch chắc là bị chập mạch rồi, cổ phần mà tôi thua của anh ta có giá hơn mấy tỷ, vậy mà yêu cầu của tên ngốc này lại đơn giản như vậy."

Vương Phú Quý trước thì chửi Nạp Lan Dịch sau lại khẩn cầu nói: "Tô đại thiếu gia, tôi xem anh như là người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, anh xem tôi hầu hạ anh nhiều năm như vậy, lần này anh nhất định phải giúp tôi."

"Đi cái đầu cậu, đừng có nói mấy lời ám muội như vậy, ông đây không tốt như cái miệng cậu nói đâu."

Tô Thương tức giận tối sầm mặt lại nhưng sau đó lại nhanh chóng suy nghĩ.

Nạp Lan Dịch cũng không phải tên ngốc, chắc chắn là biết giá trị của cổ phần, sao lại có thể dễ dàng trả lại cho Vương Phú Quý như vậy chứ.

Anh ta nói thẳng là muốn mình đi qua đấu chó, chắc chắn không phải là ý tốt gì.

Người đứng sau lưng Tô Cảnh Hàm là Nạp Lan thiếu gia...Nạp Lan thiếu gia, Nạp Lan Dịch...lẽ nào là cùng một người.

Nghĩ đến đây thì Tô Thương gật đầu đồng ý nói: "Vương Phú Quý, cậu đừng lo lắng, tôi qua ngay bây giờ đây."

"Ha ha, Tô đại thiếu gia, tôi yêu anh chết đi được!"

Vương Phú Quý nghe thấy như vậy mừng rỡ như điên nói: "Tôi biết anh sẽ không vứt bỏ tôi đâu, Tô đại thiếu gia, anh nói thật đi, tôi có phải là người anh yêu thương nhất không?"

Người yêu thương nhất?

CMN!

"Tô đại thiếu gia, tôi có phải là người anh yêu thương nhất không, tại sao anh không nói gì, có phải không, có phải không?"

"Phải con m* mày!"

Tô Thương tối sầm mặt mũi rồi cúp điện thoại sau đó búng tay một cái.

"Gâu gâu..."

Ngay sau đó, một con Teddy lông xù màu nâu liền chạy ra, đôi mắt màu đen long lanh ngước lên nhìn tràn đầy vẻ cung kính, đó chính là Bạch Miêu lần trước đã giúp Tô Thương chiến thắng trong cuộc đấu chó.

Mấy ngày này, Bạch Miêu vẫn luôn ở trong phòng của Tô Thương, vô cùng ngoan ngoãn.

Tô Thương cũng không có đối xử tệ với nó, anh đã cho nó ăn linh khí hai lần rồi.

Ngoại hình Bạch Miêu bây giờ không có gì khác trước, nhưng trí thông minh của nó đã tăng vọt, gần bằng như con người rồi, chỉ là nó không biết mở miệng nói chuyện mà thôi.

Nó biết Tô Thương vào phòng là sẽ tu luyện cho nên trước giờ không bao giờ làm phiền đến Tô Thương, chỉ yên lặng nằm ở góc phòng, Tô Thương búng tay nó mới ngoe nguẩy cái đuôi chạy tới.

"Bạch Miêu, đi, tao đưa mày đi thi đấu, hôm nay biểu hiện cho tốt vào." Lúc này, Tô Thương cười nói

"Gâu."

Bạch Miêu vui mừng đáp lại, xem ra rất là vui vẻ, bởi vì nó biết đã đến lúc thể hiện giá trị bản thân rồi.

Tiếp theo đó.

Tô Thương ôm Bạch Miêu từ tầng ba đi xuống, đến phòng khách thì gặp Quách Ý.

"Đại thiếu gia." Quách Ý đã tỉnh dậy rồi, nở một nụ cười chào hỏi.

"Ừm."

Tô Thương gật đầu rồi trêu chọc nói: "Quách Ý, cha tôi kêu cậu đến trông chừng tôi vậy mà cậu lại nằm ngủ trên sô pha, thái độ làm việc của cậu không nghiêm túc nha."

Ai mà ngờ, Quách Ý lại nói với ý tứ sâu xa: "Đại thiếu gia, cái này không trách tôi được, tôi biết bản thân không thể trông chừng cậu được, nên nếu đã biết là lãng phí công sức thì chi bằng cho bản thân nghỉ ngơi đi."

"Hử?"

Tô Thương nghe thấy như vậy, trong nháy mắt biểu tình liền ngưng đọng lại, ánh mắt lạnh lẽo tới thấu xương nhìn Quách ý rồi trầm giọng nói: "Cậu biết cái gì rồi?"

Vừa nói, Tô Dương vừa tỏa ra một luồng khí thế cực lớn, không gian chung quanh lập tức lạnh đến mức đóng băng, khiến người ta không khỏi rùng mình.

"Đại thiếu gia, tôi thật đáng chết!" Sắc mặt Quách Ý nhất thời thay đổi cực nhanh, cả người run rẩy.

"Trả lời câu hỏi của tôi!" Tô Thương lạnh giọng nói: "Cậu biết được những gì rồi?"

"Tôi...tôi chỉ biết đại thiếu gia che giấu thực lực, còn những cái khác thì đều không biết." Quách Ý thành thật trả lời.

Tô Thương nhíu mày nói: "Làm sao cậu biết được?"

"Tối hôm qua, tôi đến phòng của cậu thì phát hiện cậu hoàn toàn không ở trong phòng, lại thêm lúc trước cũng có mấy lần cậu tránh được sự giám sát của Tiêu Đình, như vậy đủ để chứng minh được thực lực của cậu còn vượt xa hơn cả tôi và Tiêu Đình nữa."

Quách Ý tiếp tục nói: "Nếu không thì cậu cũng sẽ không dễ dàng trốn đi mà thần không biết quỷ không hay như vậy."

"Không tệ, cái đầu của cậu, thông minh hơn so với Tiêu Đình."

Tô Thương nhanh chóng phản ứng lại, nếu như đã bị bại lộ rồi thì chỉ có thể uy hiếp một phen.

Nghĩ đến đây, Tô Thương liền mở lòng bàn tay ra, một thủy cầu trong nháy mắt được hình thành, phát ra uy thế vô cùng kinh khủng.

"Chân khí, nước, tông sư võ đạo!" Quách Ý nhìn thấy như vậy, trong mắt hiện lên nổi kinh ngạc vô cùng.

Anh ta không giống với Tiêu Đình, anh ta biết bày mưu tính kế, có thể được xem như là quân sư của Tô Thần Binh.

Lúc trước Tô Thần Binh đi chinh chiến ở biên cương, có rất nhiều việc là anh ta bày mưu tính kế cho ông ấy.

Cho nên sau hai ngày đi theo giám sát đại thiếu gia, Quách Ý đã đoán ra là đại thiếu gia đang che giấu thực lực của mình.

Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ tới là đại thiếu gia vậy mà là tông sư võ đạo, cái này thật quá khủng bố rồi!

Lúc này, Tô Thương trầm giọng nói: "Quách Ý, quỳ xuống!"

Phịch.

Quách Ý không hề do dự, nhanh chóng quỳ xuống đất, ngước lên nhìn Tô Thương đầy vẻ cung kính và sợ hãi.

"Chuyện tôi che giấu thực lực, cậu có kể với ai chưa?" Tô Thương chất vấn.

Quách Ý vô cùng sợ hãi, thành thực nói: "Đại thiếu gia rõ ràng là có thực lực vô cùng mạnh nhưng lại đóng giả như một tên bỏ đi, chắc hẳn là có kế hoạch của mình, cho nên tôi không kể với ai cả, cho dù là ông chủ, tôi cũng chưa nói."

"Không tệ, xem như cậu thông minh."

Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó lại chăm chú nhìn Quách Ý, khí tức mạnh mẽ trấn áp xuống, nói tiếp: "Cậu đoán không sai, tôi che giấu thực lực là có lý do của mình."

"Cậu đã biết chuyện này rồi, vốn dĩ tôi muốn giết cậu để chấm dứt hậu hoạn về sau, nhưng mà cậu đến nhà họ Tô cũng mười mấy năm rồi, vô cùng trung thành với nhà họ Tô, cho nên tôi sẽ chừa mạng sống của cậu lại."

Tô Thương lạnh lùng uy hiếp nói: "Nhưng, tin tức tôi là người luyện võ không được để lộ ra ngoài, nếu không cậu sẽ là người bị tôi giết chết đầu tiên!"

Quách Ý bị khí tức của Tô Thương dọa cho sợ hãi vô cùng, vội vàng trả lời: "Vâng, tôi tuyệt đối sẽ không nói với bất kì ai!"

"Ừm, nhớ kỹ những lời cậu nói."

Tô Thương gật đầu rồi thu lại khí thế trên người lại, giọng điệu bình thản nói: "Tôi cần ra ngoài một chuyến, cậu ở lại biệt thự đi, cha tôi có gọi điện đến hỏi thì cậu cứ nói tôi đang ở trong biệt thự nghỉ ngơi."

Sau khi nói xong Tô Thương liền ôm Bạch Miêu bước nhanh ra khỏi biệt thự ven sông.

"Cung kính tiễn thiếu gia."

Quách Ý một mực cung kính nói, Tô Thương rời đi một hồi lâu rồi anh ta mới dám đứng lên.

"Đại thiếu gia ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm, tính cách như vậy tương lai chắc chắn sẽ thành tài mà!"

"Ông chủ, xin lỗi ông, người thường đi chỗ cao, nước thì chảy về chỗ trũng, bây giờ tôi là người của đại thiếu gia rồi."

Quách Ý khẽ cười, khi nhắc đến Tô Thương trong mắt anh ta tràn đầy cung kính sợ hãi.




Chương 52: Nạp Lan Dịch

Màn đêm buông xuống, những ngôi sao lơ lửng sáng chói đầy bầu trời đêm.

Sau khi rời khỏi biệt thự cạnh bờ sông, Tô Thương điều khiển chiếc Bentley Mulsannne, phi một mạch đến nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.

Nơi này đã bỏ hoang rất lâu, dần dần biến thành nơi các thiếu gia Giang Bắc đấu chó.

"Tô đại thiếu gia, anh em tốt của tôi, người em này cuối cùng cũng chờ được anh rồi."

Tô Thương đi xuống xe, Vương Phú Quý liền chạy tới nịnh nọt: "Mẹ ki*p, Tô đại thiếu gia, mấy ngày không gặp, lại đẹp trai vãi chưởng, có để cho người khác sống không vậy, suýt chút nữa người em này bị bẻ cong đấy.”

Vừa nói, Vương Phú Quý còn ôm lấy cánh tay của Tô Thương, đầu giả vờ dựa vào Tô Thương.

"Kh*n ki*p, cút đi."

Tô Thương mặt sầm lại đẩy Vương Phú Quý ra, sau đó liếc nhìn mấy người cách đó không xa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một tên người thanh niên mặc chiếc chiếc áo khoác màu vàng nhạt phong cách Anh.

Người này cao to đẹp trai, mái tóc được sấy, chải gọn gàng, lúc này một tên đang đút một tay vào túi quần, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Anh ta chính là nhị thiếu gia của dòng họ Nạp Lan, Nạp Lan Dịch.

Khi Tô Thương quan sát Nạp Lan Dịch, Nạp Lan Dịch cũng đang nhìn Tô Thương, mà còn mở miệng nói trước: "Tô đại thiếu gia, đã lâu không gặp."

"Nạp Lan Dịch."

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng những kí ức liên quan tới đối phương liền tràn về trong đầu anh.

Vai trò của Nạp Lan Dịch ở nhà họ Nạp Lan, không kém gì với Tô đại thiếu gia, đều là công tử bột của Giang Bắc.

Nhưng mà.

Nạp Lan Dịch thì đỡ hơn một chút, chơi thì chơi, nhưng chuyện làm ăn trong nhà cũng không phải là hoàn toàn ngu dốt.

Tô đại thiếu gia với anh ta, thỉnh thoảng đánh bài, đấu chó, đua xe gì đó cùng một chỗ, hai bên cũng coi như quen biết nhau.

Người đứng sau lưng Tô Cảnh Hàm, lẽ nào là anh ta thật?

Bây giờ chuyện của Tô Cảnh Hàm bị bại lộ đã bỏ trốn rồi, cho nên anh ta mới lộ diện, muốn đích thân bày một ván cờ đối phó với mình sao?

Nghĩ tới đây, Tô Thương cười lạnh trong lòng, định lấy bất biến ứng vạn biến.

"Nạp Lan Dịch, cái đồ quá đáng nhà anh, chuyện đấu chó vui vẻ như thế, anh gọi Vương Phú Quý vậy mà không gọi tôi." Lúc này, Tô Thương giả tức giận nói.

"Ha ha, Tô đại thiếu gia, anh đừng nóng giận, không phải là gọi anh đến rồi sao." Nạp Lan Dịch cười nói.

"Vậy cũng coi như tạm được."

Tô Thương gật đầu hài lòng, sau đó nói: "Đúng rồi, chuyện lúc trước anh đồng ý với Vương Phú Quý, không thể ăn quỵt nhé, tôi tới rồi, anh mau đem cổ phần trả lại cậu ấy đi."

"Tô đại thiếu gia yên tâm, tôi nói lời giữ lời, tuyệt đối sẽ không chơi xấu."

Nạp Lan Dịch liếc nhìn Tô Thương một cách khinh thường, sau đó giơ tay lên, tên vệ sĩ bên cạnh liền lấy ra một bản hợp đồng.

Nạp Lan Dịch nhận hợp đồng, đưa cho Vương Phú Quý, khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà cậu vừa ký, bây giờ trả lại cậu."

"Ha ha, Nạp Lan thiếu gia, anh thật sự là một người tốt, cảm ơn nhé."

Vương Phú Quý vội vàng lấy hợp đồng, xé tan tành thành nhũng vụn, rồi vứt lên không trung, vứt xong thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: "Phù, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ ra được rồi."

Lúc này, Tô Thương nhìn về phía Nạp Lan Dịch, cười nói: "Nạp Lan Dịch, anh chi một cái giá đắt như vậy để hẹn tôi ra, có chuyện gì không?"

"Ha ha, tôi có thể có chuyện gì chứ, chỉ là nhiều ngày như vậy không gặp, có chút nhớ Tô đại thiếu gia thôi."

Nạp Lan Dịch cười nói: "Huống hồ, cái cổ phần này rất quan trọng đối với Vương đại thiếu gia, trong lòng tôi biết rõ, nếu để cho ông chủ Vương biết Vương đại thiếu chuyển nhượng cổ phần, chỉ sợ Vương đại thiếu sẽ bị đánh gần chết mất."

"Mọi người là bạn cùng chơi với nhau, tôi làm sao có thể thu mua cổ phần thật được, đây không phải là hại Vương đại thiếu gia sao."

"Cho nên tôi mới có thể nói, anh đến là trả cổ phần, thực sự anh không đến, cái hợp đồng này tôi cũng sẽ trả lại cho Vương đại thiếu gia." Nạp Lan Dịch cười nói.

“Ồ, Nạp Lan thiếu gia, thì ra anh tốt như vậy, vậy mà lại suy nghĩ cho tôi, cảm ơn nhé." Vương Phú Quý cảm kích nói.

Nạp Lan Dịch cười nói: "Vương đại thiếu gia khách sáo rồi, đấu chó mà, vui vẻ vốn là quan trọng nhất.”

"Đúng đúng đúng." Vương Phú Quý vội hùa theo.

Nạp Lan Dịch nở một nụ cười, sau đó nhìn sang Tô Thương, nói tiếp: “Tô đại thiếu gia, nếu như đã đến rồi, hay là hai chúng ta đấu một ván đi.”

Vương Phú Quý nghe vậy, bỗng trả lời: “Cái này, Nạp Lan thiếu gia, hay là thôi đi, Tô đại thiếu gia anh ấy không mang theo chó....”

Cậu ấy vốn dĩ muốn từ chối thay cho Tô Thương, nhưng Tô Thương lại cười nói: “Được thôi, đúng lúc gần đây tôi đang nuôi một con chó vô cùng dũng mãnh, bách chiến bách thắng.”

“Khiếp thật, Tô đại thiếu gia, thật hay giả vậy?” Vương Phú Qúy bất ngờ nói: “Sao tôi lại không biết thế?”

"Đương nhiên là thật rồi, cậu còn từng thấy đấy, lần trước không phải chúng ta dùng nó đánh bại con chó Pit Bull của Triệu Văn Bân à."

Tô Thương cười nhẹ một tiếng, sau đó búng tay nói: "Bạch Miêu, ra đây đi."

Ngay sau đó, một con Teddy màu nâu, liền từ trong xe cách đó không xa đi xuống, ngoan ngoan đứng bên cạnh Tô Thương.

"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, anh điên rồi, lần trước chỉ là may mắn, chó của Triệu Văn Bân mắc bệnh thoái hóa xương, lần này không may mắn như vậy đâu.”

Vương Phú Quý nói gấp: "Tối nay hay là đừng thi nữa, dù sao cổ phần cũng cầm trong tay rồi, chúng ta nhanh đi về đi."

"Tin tôi đi, có thể thắng."

Tô Thương vỗ vỗ bả vai Vương Phú Quý, tràn đầy tự tin nói.

"Tô đại thiếu gia, anh nghiêm túc sao?" Lúc này, Nạp Lan Dịch hỏi.

"Ừ, tôi cũng không có thời gian đùa giỡn với anh đâu."

Tô Thương thôi thúc nói: "Tới đi, chúng ta đánh cược cái gì, nhanh đấu đi, tối nay tôi còn có việc.”

"Được."

Nạp Lan Dịch nở một nụ cười khó đoán, sau đó nói: "Chúng ta sẽ không cá cược tiền, lần này cược gì đó thú vị chút.”

"Nơi này khoảng chừng mười cây số hướng đông, có một rừng cây, nghe nói nơi đó gần đây ma quỷ lộng hành rất ghê gớm."

Nạp Lan Dịch tiếp tục nói: "Tô đại thiếu gia, chúng ta người nào mà thua người đó phải đi tới khu kia rừng kia, thấy thế nào?"

“Được, vậy cứ quyết định thế đi." Tô Thương trả lời.

Vương Phú Quý lại nói: "Ồ, Tô đại thiếu gia, đừng kích động như vậy, khu rừng kia ma quỷ lộng hành đấy.”

"Cái này, tôi suy nghĩ một lần nữa đi."

Tô Thương nghe nói như thế, liền biết Nạp Lan Dịch có sắp đặt ở trong rừng, để giảm bớt sự nghi ngờ của anh ta, liền giả vờ do dự, vừa bắt đầu đã bỏ cuộc giữa đường.

"Tô đại thiếu gia, chúng ta đều là người từng tiếp thu chín năm giáo dục phổ cập, loại ma quỷ gì đó, đều là mê tín, lá gan của anh hẳn sẽ không nhỏ như thế chứ?"

Trong lòng Nạp Lan Dịch xem thường Tô Thương, sau đó sử dụng kế khích tướng: "Tô đại thiếu gia trong ấn tượng của tôi, là một người có lòng can đảm, có khí phách."

“Nhưng, nếu như Tô đại thiếu gia đổi ý, thì thôi vậy, coi như tôi chưa nói." Nạp Lan Dịch thất vọng nói.

"Ai nói tôi đổi ý rồi!"

Tô Thương ra vẻ hành động theo cảm tính, cắn răng nói: "Cứ cược cái này đi, ai thua thì người đó đi đến khu rừng!"

"Ha ha, đây mới là Tô đại thiếu gia trong lòng tôi, không hổ là đại thiếu gia đứng đầu Giang Bắc."

Nạp Lan Dịch cười lạnh trong lòng, bên ngoài lại nịnh nọt Tô Thương.

"Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi, đem chó của anh tới đi." Tô Thương thúc giục nói.

"Được."

Nạp Lan Dịch gật đầu, sau đó vẫy tay, vệ sĩ bên cạnh liền dắt tới một con chó Colie, cơ thể to gấp n lần so với Teddy, xem ra hoàn toàn không có gì để mà so sánh cả.

Ngay sau đó.

Cuộc thi đấu chó đã bắt đầu, hai con chó đứng đối diện nhau, kích thước cơ thể cách biệt khác thường như vậy khiến cho cảnh tượng này trông rất buồn cười, Nạp Lan Dịch với vệ sĩ của anh ta đều không nhịn cười được.

Tô Thương cũng cười, bởi vì anh ấy có lòng tin, loại chó bình thường, Bạch Miêu một chiêu có thể hạ gục hết.

Nhưng lần này, Tô Thương lại không muốn thắng...
Chương 53: Vương Phú Quý: Đợi một chút, tên bánh trà là gì?

Lần này đặt cược, ai thua thì đi rừng cách đó mười km.

Tô Thương có thể kết luận, Nạp Lan Dịch ở bên kia âm mưu, nếu như mình thắng thì sẽ không rơi vào cái bẫy đó, như thế thật là nhàm chán.

Vì phối hợp với Nạp Lan Dịch diễn xuất, anh ấy muốn thua, nhất định phải thua.

Vì thế Tô Thương đã âm thầm ra lệnh cho Bạch Miêu, dặn dò nó phải giả vờ thua dưới tay con chó Colie.

Tô Thương có được linh hồn của Tiên đế, như vậy âm thầm truyền âm là một chuyện rất dễ dàng sẽ không có người để ý tới.

"Gâu. . ."

Bạch Miêu có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng phải làm theo, kết quả là bị ngâm trong nước nóng, nó đặc biệt đau lòng tha thiết nhìn Tô Thương.

Nạp Lan Dịch còn tưởng là Bạch Miêu sợ hãi, liền cười nói: Tô đại thiếu gia, con Bạch Miêu của anh chắc là sợ rồi, ánh mắt của nó có phải đang cầu xin anh đừng để nó thi đấu đúng không?"

"Có thể lắm."

Tô Thương nhìn về phía Bạch Miêu, cười trấn an nói: "Ngoan, nghe lời rồi chỗ tốt sẽ không thiếu mày đâu."

"Gâu gâu!"

Bạch Miêu nghe thế, tinh thần cũng ổn định hơn, phấn khởi kêu to hai tiếng.

"Tô đại thiếu gia, nó thật là thông minh, giống như hiểu được cậu đang nói cái gì đấy."

Lúc này, Nạp Lan Dịch cười nói: "Chó cưng tốt như vậy, cậu lại lấy đồ ăn dụ dỗ nó đi chịu chết, thật đáng tiếc."

"Nạp Lan Dịch, cậu nói nhảm ít thôi."

Tô Thương bực mình nhìn Nạp Lan Dịch, sau đó cổ vũ nói: "Bạch Miêu, cố lên, cố gắng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tao giao cho mày!"

"Gâu gâu."

Bạch Miêu nghiêm túc kêu lên hai tiếng, sau đó cực kỳ phẫn nộ nhìn vào con chó Colie cách đó không xa.

Cuộc chiến giữa hai con chó chính thức bắt đầu.

Con chó Colie hết sức hung dữ, nhe răng trợn mắt gầm lên để hù dọa đối thủ.

Bạch Miêu cũng không chịu thua kém, dù chỉ to bằng quả dưa hấu nhưng nó hung dữ nhìn chú chó chăn cừu, thậm chí còn nhảy vài cái.

Chẳng qua, nó còn không cao bằng bắp chân của con chó Colie, cho dù có nhảy dựng lên cũng chỉ có thể cắn vào đầu gối của chó Colie, nhìn vào hết sức buồn cười.

Nạp Lan Dịch cùng vệ sĩ bên cạnh anh ấy, thấy như vậy tất cả đều cười rộ lên.

"Rống!"

Đột nhiên, con chó Colie tấn công, dữ tợn nhằm về phía đối thủ.

Kết quả là thoáng cái con Bạch Miêu hung hăng lúc đầu không còn nữa, mà ngã lộn xuống đất, kêu trong đau đớn.

Con chó Colie dừng lại, nhìn con Bạch Miêu một cách ngạc nhiên, sự bối rối lớn lóe lên trong đôi mắt nhỏ.

"Haha!"

"Tô đại thiếu gia, con chó của anh diễn xuất khá đấy, còn chưa đụng vào đã nằm xuống rồi, không cần phải ăn vạ như thế chứ.” Nạp Lan Dịch không thể nhịn được cười.

Tô Thương trong lòng cười nhạt, ngoài mặt lại lo lắng nói: "Cái con chó này, mày tưởng mày là cái gì, thật là mất mặt tao quá, để con chó Colie cắn chết mày còn hơn!"

"Được rồi, Tô đại thiếu gia, bớt giận đi, chỉ là một con chó Teddy mà thôi, làm sao có thể đấu lại con chó Colie của tôi chứ."

Nạp Lan Dịch cười nói: "Mấy ngày trước tôi cùng Triệu Văn Bân đánh bài nghe nói, đúng là số của đen thật, chọn phải một con chó còi xương để thi đấu.

"Con chó này của tôi, hôm nay vừa mới kiểm tra sức khỏe xong, mọi thứ đều bình thường, cho nên không có gì ngạc nhiên khi đánh bại con chó của cậu." Nạp Lan Dịch nói.

"Hừ, con chó vô dụng này, mau về đây!"

Tô Thương nhìn Bạch Miêu, hùng hổ nói, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Dịch không cam lòng: "Nạp Lan Dịch, lần này coi như cậu thắng, tôi đi vào rừng đây, lần sau tôi nhất định phải thắng cậu."

"Haha, được, có cơ hội lại đấu tiếp."

Nạp Lan Dịch lộ ra một nụ cười âm mưu thành công, không chút để ý hỏi: "Đúng rồi, Tô đại thiếu gia, Triệu Văn Bân đã chết hai ngày trước, chuyện này cậu có biết không?"

"Cái gì, Triệu Văn Bân chết rồi sao? Chết như thế nào?" Tô Thương ra vẻ kinh ngạc nói.

"Cụ thể thì tôi không rõ, dù sao tôi với anh ta cũng không thân thiết gì, không cần biết nhiều làm gì."

Nạp Lan Dịch cười nhẹ nhàng nói: "Kìa Tô đại thiếu gia, cậu đi vào rừng đi, không còn sớm nữa tôi cũng về đây."

"Cậu không đi với tôi sao?" Tô Thương nhìn Nạp Lan Dịch thích thú nói.

"Tôi không đi đâu, phẩm chất đánh cược của Tô đại thiếu gia cậu ở Giang Bắc có ai mà không biết, nhất định sẽ giữ uy tín, lần sau chúng ta lại cược tiếp."

Nạp Lan Dịch lắc đầu cười, sau đó dắt con chó Colie cùng vài người vệ sĩ lái xe rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang.

"Tô đại thiếu gia, tôi đã khuyên cậu rồi, bảo cậu không nên đánh cược không nên đánh cược, thế mà cậu không nghe, bây giờ thì sáng mắt chưa, thua rồi đó."

"Cái rừng kia tôi đã nghe nói, thật sự có chuyện ma ám, mấy ngày gần đây đã chết vài người rồi, tim đều bị moi ra, cảnh sát phái người đi điều tra, kết quả cái gì cũng không tìm được manh mối gì, nghĩ lại thật làm cho người ta khiếp sợ."

Vương Phú Quý than thở, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi sâu xa đối với rừng cây, sợ hãi nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng cuối cùng nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi vào rừng cây, nhanh để còn về nhà, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì."

Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, nhẹ nhàng cười nói: "Là tôi thua, cậu đi theo làm gì?"

"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, cậu đang nói cái gì vậy, chúng ta là anh em tốt, Vương Phú Quý tôi làm sao để cậu đi một mình được, nếu chuyện này lộ ra ngoài, làm sao tôi có thể tồn tại ở Giang Bắc này cơ chứ?" Vương Phú Quý nghiêm túc nói.

Tô Thương nghe vậy liền có chút động lòng, không nghĩ tới Tô đại thiếu gia ăn chơi trác táng này mà còn có thể có một người anh em tốt sẵn lòng cùng anh ấy đồng cam cộng khổ vậy.

Ngược lại kiếp trước mình tu luyện một đời, tu luyện tám vạn năm mà không có nổi một người bạn nào, chỉ có con Bạch Miêu làm bạn, thật là đau thương.

"Tô đại thiếu gia, như thế nào, có phải cậu đang rất động đúng không, bây giờ có cho tôi đi không, thật ra hai người cùng nhau đi cũng tốt, kết hợp chặt chẽ, cậu cày ruộng còn tôi dệt vải, cậu gánh nước còn tôi tưới cây, khi không có gì để làm thì có thể chém gió với nhau, thật tuyệt! "

Vừa nói, Vương Phú Quý vừa nháy mắt với Tô Dương, bóp cổ họng Tô Thương nói nhỏ: "Tô đại thiếu gia, có được không? Nếu cậu muốn thì sẽ có người đào một cái hố ở nước ngoài cho cậu, và tôi đảm bảo rằng anh sẽ có trải nghiệm không tệ đâu. "

"Đi cái con khỉ, cút đi!"

Một giây trước Tô Thương còn đang cảm động, giờ phút này lại đen mặt đạp Vương Phú Quý một đạp.

"Đồ khốn, Tô Thương, cậu thật là độc ác, chúng ta không phải đi vào rừng sao, tôi chỉ nói đùa để giảm bớt căng thẳng, thế mà cậu cũng ra tay đạp tôi." Vương Phú Quý tức giận nói.

"Ai nói tôi cho cậu đi?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tôi đi một mình vào trong rừng được, cậu về nhà trước đi."

"Mẹ kiếp, như vậy không được!"

Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Tô đại thiếu gia, cậu nghĩ rằng tôi đang nói đùa với cậu sao, trong rừng thật sự rất nguy hiểm, tôi phải đi cùng với cậu, dùng sức mạnh của Vương Phú Quý tôi để dọa chết bọn yêu ma quỷ quái."

Lúc nói lời này, chính Vương Phú Quý hơi lo lắng, rõ ràng là sợ hãi rừng cây kia, nhưng vẫn như cố tỏ ra không sợ để giúp đỡ Tô Thương.

"Anh em tốt, tâm ý của cậu tôi hiểu được, nhưng thật sự không cần đâu, cậu quên cha tôi sắp xếp Tiêu Đình âm thầm bảo vệ tôi sao." Tô Thương lấy Tiêu Đình ra để làm lý do.

Nghe thấy có Tiêu Đình bảo vệ, Vương Phú Quý thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Sao cậu không nói sớm, như thế là tôi an tâm rồi, vậy cậu đi một mình đi."

"Ừm."

Tô Thương gật đầu, nhưng nhớ lại một việc nên nói: "Vương Phú Quý, tí nữa thì quên, tối nay là mừng thọ bảy mươi của ông nội Lý Nguyệt, chắc bây giờ cũng bắt đầu rồi, tôi đã chuẩn bị lễ vật rồi, nhưng đi vào trong rừng sợ không về kịp, cậu đem đến tặng giúp tôi."

Nói xong, Tô Thương lấy bánh trà trên xe xuống đưa cho Vương Phú Quý.

"Không thành vấn đề, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Vương Phú Quý nhận bánh trà, nhịn không được mà nói: "Tô đại thiếu gia, cậu keo kiệt thật đấy, Lý lão gia mừng thọ mà cậu chỉ tặng bánh trà thôi sao?"

"Cậu thì biết cái gì, bánh trà này được trồng trên đỉnh núi Lư Sơn, có tên gọi của riêng mình, gọi là Hoa Khai Phú Quý, giá trị bảy trăm vạn.” Tô Dương giải thích.

"Bảy trăm vạn, không ít. . . Đợi chút, Tô đại thiếu gia, cậu nói bánh trà tên là gì?" Vương Phú Quý nhíu mặt hỏi.

"Hoa Khai Phú Quý."

"Mẹ nó chứ, ông đây chính là Phú Quý, cái tên khỉ gì thế chứ, lại còn Hoa Khai Phú Quý, hoa nở cái gì, hoa cúc sao? "

Vương Phú Quý tức giận nói: "Hoa cúc tôi nở khi nào? Tô đại thiếu gia cậu nói xem, có phải cậu cố ý lấy tên đó để bôi nhọ tôi không?"
Chương 54: Mượn đao giết người

Hoa Khai Phú Quý nở sao?

Hoa cúc Phú Quý nở sao?

Cậu đang nói cái gì vậy!

"*** you, trong đầu của cậu đang nghĩ cái gì bậy bạ thế, tôi không có thời gian để chán ghét cậu, chỉ là trùng hợp mà thôi."

"Đừng ép tôi, tôi đi trước đây, đừng quên những gì tôi nói đấy, giúp tôi đưa lễ vật đến nhà họ Lý."

Tô Thương vội vàng nói rồi lái xe rời khỏi đó, rất nhanh đã mất tăm mất dạng trong bóng đêm.

"Có Tiêu Đình lợi hại như vậy, âm thầm bảo vệ anh ta trong bí mật thì có phần an tâm rồi. Cảm giác như Tô đại thiếu gia đã thay đổi tính cách. Anh ta dám đi trong đêm tối như vậy. Vậy thì tôi cũng xin cha tôi bố trí một vệ sĩ hùng hậu cho tôi."

Nhìn Tô Thương đi mất, Vương Phú Quý trong mắt tràn đầy sự hâm mộ, rồi quay sang nhìn bánh trà trong tay, chán ghét nói: "Hoa Khai Phú Quý, khai cái chân bà nội cậu, thật là phiền phức."

Vương Phú Quý càng nghĩ càng giận, vì thế nên gọi điện thoại sai đàn em, để cho nó lấy danh nghĩa Tô công tử mang bánh trà đến tặng Lý gia, còn anh ấy thì bỏ đi một cách tự nhiên.

Dù sao cũng là đem đến Lý gia thì ai đem cũng giống nhau.

Đúng lúc đó.

Trong đêm khuya, một chiếc xe thương mại màu đen đang chạy nhanh.

Ngồi ở hàng ghế sau xe một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu be kiểu Anh, chính là Nạp Lan Dịch.

"Nhị công tử, nếu chúng ta không đi theo, Tô đại thiếu gia có thể không giữ lời không, trong khu rừng kia bị ma ám, ngộ nhỡ Tô đại thiếu gia sợ hãi không dám vào trong đó thì chẳng phải là kế hoạch của chúng ta vô ích sao." Lúc này, một người đàn em bên cạnh nói.

"Yên tâm đi, Tô đại thiếu gia đánh cược thua, đến vợ của anh ta cũng có thể lấy ra làm cược được, huống chi chỉ là đi vào trong rừng cây một lần, anh ta sẽ có chơi có chịu."

Nạp Lan Dịch nhếch miệng cười: "Chỉ cần anh ta đi vào rừng cây, nhất định sẽ chết dưới mai phục của Triệu gia."

"Nhị công tử thật là sáng suốt."

Người này tò mò hỏi tiếp: "Thuộc hạ có chuyện này không biết, Tô gia là gia tộc lớn nhất Giang Bắc, để so sánh với Tô gia thì Triệu gia có vẻ bé nhỏ, thuộc hạ không nghĩ ra, vì lý do gì mà Triệu gia lại muốn giết Tô đại thiếu gia?"

"Haha, nói cho cậu biết cũng không sao?"

Nạp Lan Dịch giải thích nói: "Triệu gia những năm gần đây, luôn luôn dốc sức vì Tô Cảnh Hàm, Triệu Văn Bân đã giúp cho Tô Cảnh Hàm rất nhiều việc."

"Nhưng mấy ngày hôm trước, Triệu Văn Bân chết, theo lời của Triệu gia thì Tô Thương liên quan đến cái chết của Triệu Văn Bân, là do Tô Thương phái người giết Triệu Văn Bân."

Nạp Lan Dịch nói tiếp: "Còn Tô Cảnh Hàm gần đây xảy ra chuyện, không liên lạc được."

"Cho nên Triệu gia vì muốn báo thù cho Triệu Văn Bân đã tìm đến tôi, trước là bày tỏ lòng trung thành, sau là thỉnh cầu tôi tìm giúp cơ hội giết Tô Thương." Nạp Lan Dịch cười nói.

"Thì ra là vậy." Đàn em của Nạp Lan Dịch tò mò hỏi tiếp: "Nhị công tử, nhà họ Nạp Lan chúng ta không hề có quan hệ thân thiết gì với nhà họ Triệu, tại sao anh lại đồng ý giúp Triệu gia?"

"Haha, những năm gần đây, Tô gia đang hưng thịnh, đè ép cho Nạp Lan gia chúng ta không thở nổi, chỉ có làm cho Tô gia suy yếu thì Nạp Lan gia mới trở lại ngai vàng gia tộc đứng đầu Giang Bắc."

Nạp Lan Dịch lạnh lùng cười nói: "Mà Tô Thương lại là người thừa kế duy nhất của Tô gia."

"Nếu Tô Thương xảy ra chuyện, Tô gia chắc chắn bị thiệt hại nghiêm trọng và dần dần suy yếu. Một gia tộc không có người thừa kế thì cho dù không bị suy yếu cũng sẽ bị đe dọa nhiều."

Nạp Lan Dịch đắc ý nói: "Nếu tôi có thể hoàn thành việc này thì địa vị của tôi ở Nạp Lan gia chắc chắn sẽ vượt qua Nạp Lan Minh Triết."

"Nạp Lan Minh Triết cũng chỉ là đứa con hoang của cha tôi và tiểu tam mà thôi. Trong mấy năm gần đây lại chiếm gần một nửa việc làm ăn của Nạp Lan gia, anh ta dựa vào cái gì cơ chứ!" Nói đến đây, Nạp Lan Dịch rất không phục.

Thuộc hạ bên cạnh nghe vậy liền im lặng, tên thuộc hạ này cũng là một người thông minh, liên quan đến nội bộ tranh đấu của Nạp Lan gia, nên cũng không mở miệng.

Ý nghĩ của Nạp Lan Dịch rất đơn giản, anh ta muốn diệt trừ Tô Thương, từ đó đả kích Tô gia, nâng địa vị của mình ở Nạp Lan gia lên, áp đảo danh tiếng của Nạp Lan Minh Triết.

Cho nên, khi biết được Triệu gia có thù oán với Tô Thương, hơn nữa còn muốn giết Tô Thương, vì thế đã bày ra kế hoạch này.

Nếu nhà họ Triệu thành công thì tất cả mọi người đều vui vẻ, sở dĩ họ chọn khu rừng ma ám chỉ là muốn đổ tội cho cái chết của Tô Thương là thứ bẩn thỉu, không ai có thể nghi ngờ nhà họ Triệu.

Còn vì sao Tô Thương lại đi vào khu rừng đó, lý do nhất định sẽ bị truyền ra ngoài, mọi người ở Giang Bắc đều tập trung vào Nạp Lan Dịch, nhưng Nạp Lan Dịch cũng không sợ vì đây chính là kết quả anh ta muốn.

Trước hết, Nạp Lan gia sẽ biết chính anh ta đã giết chết Tô Thương thì sẽ tán thưởng anh ấy.

Tiếp đến, Nạp Lan Dịch chỉ là cùng Tô Thương cược một ván cược, anh ta cũng không giết Tô Thương, người Tô gia tuy rằng sẽ bất mãn nhưng không có lý do gì trách tội anh ấy.

Quan trọng nhất là, Nạp Lan Dịch sẽ giải thích, nếu như mình thật sự muốn giết Tô Thương, khẳng định sẽ không dùng thủ đoạn kém cỏi như vậy để cho người khác chú ý đến mình.

Ngược lại, có thể hóa giải nghi ngờ của Tô gia đối với mình.

Tuy nhiên.

Nếu Triệu gia ám sát thất bại, Nạp Lan Dịch cũng không có tổn thất gì, sẽ không có ai nghi ngờ anh ấy.

Ngay cả khi cao thủ của Triệu gia khai ra thì anh cũng có thể phủ nhận thẳng thừng, vì dù sao cũng không có bằng chứng.

Có điều Nạp Lan Dịch cho rằng, tỷ lệ thất bại cực kỳ thấp, bởi vì Triệu gia đã bố trí một cao thủ Hóa Kình hậu kỳ.

Đêm đó không chỉ có Triệu Văn Bân chết, Khai Sơn chưởng Vương Bình Xuyên cũng chết, một trong những người anh em của Vương Bình Xuyên muốn đứng ra báo thù cho hắn nên đã gia nhập vào Triệu gia.

Đây cũng là nguyên nhân Nạp Lan Dịch đồng ý hợp tác cùng Triệu gia, nếu không sẽ không để Triệu gia vào mắt.

"Qua đêm nay thôi, Giang Bắc sẽ không còn Tô đại thiếu gia nữa, haha!"

Nghĩ đến kế hoạch của mình, nụ cười của Nạp Lan Dịch ngày càng ảm đạm.

. . . . .

Lúc này.

Tô Thương lái con xe Bentley Mulsanne, chạy như bay trong đêm tối, không mất nhiều thời gian đã đi đến mười km.

Nơi này gần Đông Sơn, với một diện tích rừng và bụi rậm rất lớn, cảnh vật xung quanh không tệ.

Dừng xe lại, Tô Thương bước xuống, lập tức buông lỏng định thần đi khám phá xung quanh.

"Hướng bảy giờ, hai người."

Ngay sau đó, Tô Thương liền cảm nhận được hơi thở của cổ võ giả, nhếch miệng cười rồi bước về phía trước.

Tại thời điểm này.

Sâu trong rừng.

Hai người đàn ông trung niên mặc quần áo dạ hội, ẩn mình trong bóng tối, tưởng rằng họ thật hoàn mỹ.

“Anh Khang Minh, không ngờ tối nay anh lại xuất hiện ở đây. Triệu gia vô cùng cảm kích.” Một người đàn ông trung niên nói.

Người đàn ông trung niên được gọi là Khang Minh phản ứng: "Triệu gia chủ thật là khách khí, em trai của tôi là Khai Sơn chưởng Vương Bình Xuyên đã chết ở Giang Bắc, tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật và cho anh ta một lời giải thích với linh hồn em trai tôi."

Hai người này là triệu gia gia chủ Triệu Quý Bình và anh của Vương Bình Xuyên, Tống Khang Minh.

"Bất kể mục đích là gì, tóm lại, Triệu gia rất cảm kích cậu. Tôi và cậu hợp lực, cho dù là Tiêu Đình đội trưởng vệ sĩ nhà họ Tô bảo vệ Tô Thương cũng không giúp được gì!" Triệu Quý Bình nói.

Triệu Quý Bình là một kẻ cứng rắn, ông ta đã đặt nền móng cho gia tộc họ Triệu bằng một cú đấm và một cú đá, đạt đến cảnh giới của Hóa Kình trung kỳ.

Còn về anh của Vương Bình Xuyên, anh ta là một người hung dữ, được gọi là Tống Khang Minh với cái chân bằng đá, danh tiếng của anh ta lớn hơn Vương Bình Xuyên một chút.

Cho nên bọn họ mới có đầy sự tự tin, dám có ý đồ ra tay giết chết đại thiếu gia nhà họ Tô.

"Triệu gia chủ, tôi hơi tò mò chút, Triệu thiếu gia chọc tức Tô Thương như thế nào?” Tống Khang Minh nghi ngờ hỏi.

"Cụ thể tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ biết rằng Văn Bân đang làm việc cho Tô Cảnh Hàm, nhưng tôi đoán rằng có một ông lớn đứng sau Tô Cảnh Hàm."

Triệu gia chủ nói tiếp: "Còn là ai thì tôi không dám khẳng định, nhưng chắc là con trai nhà Nạp Lan nào đó, Văn Bân từng lỡ miệng nói ra, tôi có hỏi mà Văn Bân không trả lời, cho nên tôi cũng không hỏi thêm.”

"Tôi hiểu rồi."

Tống Khang Minh gật đầu nói: "Vì thế ông dẫn tôi đến Nạp Lan gia để gặp Nạp Lan Dịch, ông vì muốn thăm dò sao?"

"Ừm, người chỉ thị cho Tô Cảnh Hàm, có lẽ là Nạp Lan Dịch, nhưng điều này không quan trọng, Tô Thương mới là kẻ thù của chúng ta." Triệu Quý Bình tức giận nói: "Đêm nay, Tô Thương phải chết!"

"Không sai, anh ta đã giết em trai tôi, nhất định phải đền mạng!"

Tống Minh Khang lạnh lùng nói.

Lúc này.

Cách đó không xa, Tô Thương nghe rõ ràng câu chuyện của hai người, nhếch miệng cười.

"Hai người này thực lực không kém, nhưng cũng không phải là đối thủ của tôi. Tôi có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, nhưng thế thì quá nhàm chán."

"Bọn họ không phải muốn báo thù cho Triệu Văn Bân và Vương Bình Xuyên thôi sao. Rất đơn giản, tôi sẽ tìm cho bọn họ một kẻ thù khác."

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng Tô Thương càng ngày càng bí ẩn, sau đó anh ấy cải trang nhanh chóng biến thân thành Nạp Lan Dịch, lập kế hoạch mang tai họa về phía đông..
Chương 55: Nạp Lan Dịch, nhà họ Triệu tôi đấu đến hơi thở cuối cùng với cậu

Nói là mượn đao giết người, trên thực tế cũng không hoàn toàn đúng.

Tối hôm đó, Tô Thương chỉ giết Vương Bình Xuyên, không hề ra tay giết Triệu Văn Bân, chắc là Tô Cảnh Hàm hoặc là người đứng sau anh ta, lo lắng Triệu Văn Bân khai ra bọn họ, cho nên tử sĩ nước D mới giết người diệt khẩu.

Sau đó, chắc là Tô Cảnh Hàm để chuyện Triệu Văn Bân với Vương Bình xuyên chết, đổ hết lên trên đầu Tô Thương, vì vậy Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh, liền hận Tô Thương thấu xương, sau đó muốn nhanh chóng loại bỏ anh ấy, cho nên mới có cái bẫy tối nay.

Tô Thương phân tích rất thấu đáo, Nạp Lan thiếu gia tám chín phần là Nạp Lan Dịch.

Chỉ có điều, Giang Bắc có bốn dòng họ lớn, nhà họ Nạp Lan là một trong bốn dòng họ lớn đó.

Nhà họ Tô có Tô Kiền Khôn, là cảnh giới tông sư, Tô Thương không chắc nhà họ Nạp Lan có cao thủ ở cảnh giới này hay không, cho nên không dám tùy tiện đi giết Nạp Lan Dịch.

Bây giờ anh ấy thay đổi diện mạo thành Nạp Lan Dịch, định tạo ra một làn sóng hận thù, như vậy thì đối tượng báo thù của Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh, liền biến thành Nạp Lan Dịch.

Tuy nhiên bọn họ cũng không chắc sẽ giết được Nạp Lan Dịch, nhưng mà thù ghét Nạp Lan Dịch cũng là tốt rồi.

Quan trọng nhất chính là, Triệu Quý Bình với Tống Khang Minh cộng lại, thực lực không hề yếu, có lẽ có thể dụ được cao thủ đang ẩn trốn của nhà họ Nạp Lan.

Nói thẳng ra là ném đá dò đường, dùng hai người Triệu Tống, đi thăm dò nhà họ Nạp Lan.

Lúc này.

Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh đang ẩn núp trong bóng đêm, kiên nhẫn chờ đợi con mồi xuất hiện.

"Tô Thương sao còn chưa tới, chẳng lẽ kế hoạch của Nạp Lan Dịch thất bại rồi, không dụ được Tô Thương tới sao?" Tống Khang Minh nhỏ giọng nói.

"Chắc không phải đâu, nếu Nạp Lan thiếu gia đã nhận lời với chúng ta, thì nhất định cậu ấy sẽ làm, chúng ta phải tin tưởng Nạp Lan thiếu gia."

Triệu Quý Bình nhìn xung quanh, nói tiếp: "Nhưng thực ra cánh rừng này, nghe nói gần đây ma quỷ đang lộng hành, không biết thật hay giả, đợi giết Tô Thương rồi, chúng ta phải mau rời khỏi mới được."

"Ông chủ Triệu anh cẩn thận quá rồi đấy, chuyện ma quỷ, đều là chuyện bịa đặt.”

Tống Khang Minh bình tĩnh nói: "Tất nhiên là có vài phần tử bất hợp pháp, làm xằng làm bậy ở chỗ này, ma quỷ chỉ là cái cớ để che giấu tai mắt người khác thôi, anh với tôi đều là cao thủ võ thuật, cớ gì phải sợ sệt những thứ này."

"Nói cũng đúng."

Triệu Quý Bình nhẹ gật đầu, lúc này bỗng nhiên trông thấy một dáng người quen thuộc đi tới, trong nháy mắt lấy lại tinh thần: "Anh Khang Minh, mau nhìn này, đây không phải là Nạp Lan thiếu gia sao?"

"Là cậu ấy!" Tống Khang Minh nghi ngờ nói: " Không phải cậu ấy nói sẽ đưa Tô Thương tới à, sao tự mình lại tới trước?"

Triệu Quý Bình lắc đầu, ra vẻ cũng không hiểu.

‘Nạp Lan Dịch’ này đột nhiên xuất hiện ở rừng cây, đương nhiên là Tô Thương cải trang rồi.

Giờ phút này.

Khuôn mặt của Tô Thương siêu giống Nạp Lan Dịch, dừng bước, lớn tiếng nói: “Ông chủ Triệu, và đàn anh của Vương Bình xuyên, tôi biết các ông ở đây, ra đây đi."

Soạt.

Soạt.

Vừa dứt lời, Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh đi ra từ trong bóng tối, tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía Nạp Lan Dịch.

Trong đó, Triệu Quý Bình khách sáo dò hỏi: "Nạp Lan thiếu gia, sao ngươi lại tới đây, Tô Thương đâu? Sao không tới cùng?"

"Tô Thương? Tô Thương gì vậy?" Tô Thương nợ một nụ cười đểu: "Hai người các ông quá ngây thơ rồi đấy, thật sự cho rằng tôi sẽ vì các ông mà bày kế giết Tô Thương sao?"

Triệu Quý Bình nghe vậy, sắc mặt sầm lại ngay lập tức, cau mày nói: "Nạp Lan thiếu gia, lời này của cậu là có ý gì?"

"Ha ha!"

Tô Thương cười lạnh nói: "Thế này vẫn chưa rõ sao, từ khi mới bắt đầu tôi đã không muốn tính kế Tô Thương rồi, sở dĩ ngoài mặt đồng ý với các ông, là vì muốn dụ các ông tới nơi này."

"Chuyện cho tới mức này còn không hiểu à, hai thằng ngu các ông, ha ha!" Tô Thương không nhịn được cười to.

"Dụ chúng tôi tới đây?"

Triệu Quý Bình càng không hiểu: "Nạp Lan thiếu gia, rốt cuộc là cậu có ý gì, dụ chúng tôi tới đây làm cái gì vậy?"

“Đương nhiên là giết người diệt khẩu rồi !" Tô Thương nói bằng giọng điệu của Nạp Lan Dịch.

"Diệt... Diệt khẩu?" sắc mặt Triệu Quý Bình xám lại, lạnh lùng nói: "Nạp Lan thiếu gia, nhà họ Triệu tôi không thù oán gì với cậu, cho dù cậu không hợp tác với chúng tôi, cũng không cần thiết đi một đến bước này chứ?"

"Được thôi Triệu Quý Bình, đừng giả bộ nữa, không phải ông đã đoán được rồi sao, không sai, là tôi là người đứng sau xúi giục Tô Cảnh Hàm, để Tô Cảnh Hàm đối phó với Tô Thương."

Tô Thương nói tiếp: "Mà chuyện này, thì không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không dựa vào năng lực của nhà họ Tô, thì kết cục của tôi sẽ rất thảm."

"Dù sao các ông đều phải chết rồi, tôi cũng không giấu hai người các ông nữa, thực ra tối hôm đó, là tôi cử người giết Triệu Văn Bân và Vương Bình xuyên." Tô Thương thản nhiên nói.

"Cái gì!"

Tống Khang Minh nghe vậy, nhất thời không kìm được giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao cậu phải làm như vậy!"

"Ha ha, bọn họ biết quá nhiều thứ, tôi chắc chắn phải giết người diệt khẩu."

Tô Thương tiếp tục nói: "Các ông cho rằng là Tô Thương cử người giết hai người họ à, chuyện này là Tô Cảnh Hàm nói cho các ông biết sao."

"Ha ha, nhưng thật ra là tôi bảo Tô Cảnh Hàm nói như vậy đấy, mục đích là muốn để cho các ông hận Tô Thương."

"Lúc đầu tôi định lợi dụng hai người các ông, để xử lý Tô Thương, không biết tại sao tên ngu xuẩn Tô Cảnh Hàm kia bị bại lộ, thậm chí đem tin tức người đứng sau vụ đó là Nạp Lan thiếu gia, nói cho Tô Thương."

Tô Thương nửa thật nửa giả nói: "Vẫn may Tô Thương không biết cụ thể là Nạp Lan thiếu gia nào, nếu không tôi chắc chắn chịu không nổi, nhưng anh ta đã có đề phòng với người nhà họ Nạp Lan, tôi căn bản không có cơ hội dụ anh ta tới đây, nếu không thì có thể thật sự mượn đao giết người rồi."

"Nếu đã không giết được Tô Thương, vậy hai người các ông nhất định phải chết, tôi cũng không muốn để nhà họ Tô biết là tôi muốn giết Tô Thương."

Tô Thương nói có đầu có đuôi, lời nói này có thật có giả, đã được suy nghĩ tính toán kĩ.

Đương nhiên, lời này cũng có chỗ sơ hở, nhưng Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh đã bị sự tức giận làm choáng váng đầu óc, làm sao mà nghĩ nhiều được như vậy.

"Ghê tởm!"

Lúc này, Triệu Quý Bình tức quá hoá giận, trầm giọng nói: "Nạp Lan Dịch, thật không ngờ cậu lại có thủ đoạn độc ác như vậy, nhà họ Triệu tôi sẽ đấu với cậu đến hơi thở cuối cùng!”

"Ông chủ Triệu, nói nhiều như vậy làm gì, tôi thấy, xung quanh không có người khác, cậu ta là một mình tới đấy."

Ánh mắt Tống Khang Minh sáng lêm nham hiểm nói: "Một tên thiếu gia nhà giàu mà thôi, cũng mơ mộng hão huyền muốn giết hai người chúng tôi để diệt khẩu, thật là buồn cười, bây giờ tôi sẽ giết cậu ta, báo thù rửa hận thay cho đàn em và cả lệnh công tử nữa!”

"Được!"

Triệu Quý Bình nghe vậy, không chút do dự, dưới cơn thịnh nộ cùng Tống Khang Minh ra tay cùng một lúc, hướng về phía Tô Thương nổi giận đùng đùng, đánh thẳng vào chỗ hiểm.

Tô Thương không hề nôn nóng, hai tay bỗng đẩy ra, linh khí phun trào.

Ầm, ầm!

Ngay sau đó, từ hiện trường vang một tiếng động lớn, sau đó cả ba người ngã bay ra ngoài.

"Không ngờ thực lực của hai người các ông lại mạnh như vậy, là tôi quá sơ ý rồi, xem ra tối nay không giết được các ông rồi."

Tô Thương đứng chững lại, trên mặt toát ra sự lo lắng, sau đó uy hiếp nói: "Tôi cảnh cáo các ông, tốt nhất đừng đem chuyện tối nay nói cho Tô gia, nhất là đừng để Tô Thương biết."

"Nhớ kỹ, nhà họ Nạp Lan tôi rất nhiều cao thủ, giết hai người các ông, thì cực kỳ đơn giản đấy!"

"Nếu để cho tôi phát hiện các ông cấu kết với Tô Thương, tôi nhất định khiến các ông chết không có chỗ chôn!"

Để lại một câu nói, Tô Thương dùng khuôn mặt của Nạp Lan Dịch, nhún người biến mất trong bóng đêm, hiện trường chỉ còn Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh ngơ ngác nhìn nhau...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK