• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Lý Kỳ Kỳ lại bị chơi xỏ rồi

"Khốn kiếp!"

Tô Thương xù lông lên, giơ chân đá vào mông Vương Phú Quý một phát, rồi nghiến răng lên: "Ông đây cả đời quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, liêm khiết thanh bạch, làm sao có thể làm ra mấy chuyện xấu xa kia chứ, cút cmn đi!"

"Tô đại thiếu gia, ha ha ha, tôi đùa với anh thôi, chuyện ngày hôm nay cám ơn anh nha, tôi đi đến khoa phát thanh tìm Tiểu Điềm Điềm trước đây, có thời gian mời anh ăn cơm nhá."

Vương Phú Quý không biết xấu hổ cười nói rồi phủi mông chạy thẳng vào đại học Kinh Tử.

"Cám ơn ông nội nhà cậu, đều là anh em tốt với nhau mà nói hai chữ cám ơn với ông đây thì ông đây đem cậu đi chôn sống luôn."

Tô Thương vừa cười vừa mắng.

Nhìn thấy Vương Phú Quý đi xa rồi thì anh mới mở cửa xe ra, định đi đến chợ đêm Cửu Môn một chuyến xem xem có thể có thêm đá năng lượng hay không.

Nhưng ngay lúc này, Tô Thương bỗng nhiên nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ từ phía đông đi tới, vừa đi vừa gọi điện thoại.

"Đồng Đồng, sao cậu đột nhiên lại tới Giang Bắc rồi?"

"Hi hi, đương nhiên là nhớ cậu rồi, cậu đến đâu rồi, ăn sáng chưa."

"Sắp đến rồi, vậy tôi ở đại học Kinh Tử chờ cậu nhé, yên tâm đi, tôi đang đi đến nhà ăn đây, tôi mua cho cậu dầu cháo quẩy và sữa đậu nành mà cậu thích nhất đây."

Lý Kỳ Kỳ đang gọi điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy Tô Thương, lập tức trừng to hai mắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng Đồng, không nói chuyện với cậu nữa, tôi có chút chuyện, tôi ở nhà ăn của trường đợi cậu nhé."

Oan gia ngõ hẹp mà.

Tô Thương nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ, cười khổ xoa xoa mũi, lập tức muốn trốn khỏi cô ta.

Nhưng mà sau khi Lý Kỳ Kỳ cất điện thoại đi thì nhanh chóng bước đến giang cánh tay ra chắn ngang đường của Tô Thương.

"Đứng lại!"

Lý Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Tô Thương, hung hăng nói: "Tô Thương, anh thật không biết xấu hổ, vậy mà lại dám lừa tôi!"

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Lý Kỳ Kỳ, khẽ cười nói: "Là Kỳ Kỳ à, không thể ăn nói bậy bạ như vậy được, tôi lừa cô gì chứ?"

"Đừng giả bộ nữa, tôi đã biết truyền thông Ma Đậu là làm cái gì rồi."

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tô Thương, anh thật bỉ ổi, vậy mà lại muốn lừa phỉnh tôi đi đóng mấy loại phim đó, còn nhiều diễn viên nam chính nữa chứ, tôi phỉ nhổ vào!"

"Ai lừa phỉnh cô chứ, lời tôi nói đều là thật cả, cô đừng nghĩ lòng tốt người khác là lòng lang dạ thú nha." Tô Thương phản bác nói.

"Anh là có lòng tốt sao?"

Lý Kỳ Kỳ hất bím tóc qua một bên rồi tức giận nói: "Anh rõ ràng biết tôi muốn đóng phim hành động, tại sao lại giới thiệu cho tôi truyền thông Ma Đậu hả, còn nói bọn họ chuyên quay phim hành động, có nguyên một đội ngũ chuyên nghiệp nữa chứ?"

Tô Thương giải thích: "Tôi không hề nói dối nha, phim mà người ta quay thật sự là phim hành động, một trăm lẻ tám kiểu tư thế, tuyệt đối là phim hành động rồi."

"Anh...thật bỉ ổi mà!"

Lý Kỳ Kỳ dường như nghĩ tới cái gì, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc ửng đỏ như quả táo chín, thẹn quá hóa giận nói: "Anh còn nói phim bọn họ quay toàn là kiệt tác, ông chủ đều tự mình diễn, mọi người đều hòa đồng vui vẻ, tất cả đều là giả hết!"

"Cô hiểu gì chứ, ông chủ người ta sản xuất toàn là kiệt tác trong nước, hơn nữa danh tiếng cũng rất lớn đó, cô có rảnh thì tìm hiểu về truyền thông Ma Đậu đi." Tô Thương nghiêm túc nói.

"Tôi, tôi tìm hiểu nó làm gì chứ, tôi không thèm xem mấy thể loại phim hành động đó!" Lý Kỳ Kỳ ngượng ngùng nói.

"Ồ, cô không muốn tìm hiểu vậy thì thôi đi."

Tô Thương trêu đùa rồi nói: "Vậy cô có còn muốn hợp tác với truyền thông Ma Đậu nữa không?"

"Không!"

Lý Kỳ Kỳ phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Thương, nghiến răng nói: "Anh muốn đóng thì tự đi mà đóng!"

"Tôi ngược lại rất muốn đi đó, làm diễn viên chính sung sướng biết bao nhiêu, nhưng mà người ta không chắc là sẽ cho tôi diễn." Tô Thương khẽ cười nói.

"A, thật không biết xấu hổ mà!"

Lý Kỳ Kỳ tức giận nhìn Tô Thương, sau đó lại nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: "Tô Thương, xém chút thì quên mất, tối hôm trước anh đưa chị tôi đi đâu vậy, sao đến tối ngày hôm sau mới trở về lận?"

Tô Thương lườm Lý Kỳ Kỳ một cái, rồi hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến cô chứ, tại sao phải nói cho cô biết?"

"Đương nhiên có liên quan rồi, chị ấy là chị gái tôi mà!" Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi nói.

"Ồ, vậy được thôi, tôi nói cho cô biết, tối đó tôi và chị gái cô cùng...hi hi, cô hiểu rồi chứ?"

Tô Thương mỉm cười nham hiểm, mặc dù không nói gì cả nhưng lại giống như đã nói hết tất cả vậy.

"Cái đồ khốn nạn nhà anh, sao lại có thể đối xử với chị gái tôi như vậy hả!" Lý Kỳ Kỳ tức hổn hển nói.

"Tôi và chị gái cô có hôn ước với nhau, cô tức giận cái gì chứ, lẽ nào là cô có ý với tôi sao, rồi cô ghen, cho nên cô mới tức giận?" Tô Thương trêu chọc nói.

Lý Kỳ Kỳ oán hận nói: "Anh đi chết đi, ai mà thèm có ý với đồ rác rưởi như anh chứ!"

"Tôi đẹp trai như vậy mà cô cũng không thích, vậy chẳng lẽ cô là bách hợp sao?" Tô Thương hoài nghi nói.

*Bách Hợp: ý chỉ quan hệ giữa nữ và nữ với nhau.

Bách hợp?

Lý Kỳ Kỳ nghe đến câu nói này, nhất thời sững người lại, không nhịn được lại hỏi: "Bách hợp là gì?"

"Ặc, cái này..."

Tô Thương nhìn dáng vẻ ngây thơ, trong sáng của Lý Kỳ Kỳ liền khẽ cười nói: "Bách hợp chính là chỉ những người con gái thuần khiết, trong sáng như đóa hoa bách hợp vậy, tôi nói cô là bách hợp chính là đang khen cô đó."

"Thì ra là như vậy."

Lý Kỳ Kỳ như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó gật đầu nói: "Không sai, tôi chính là bách hợp, Tô Thương, đừng tưởng là anh khen tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh, anh lừa tôi hết lần này đến lần khác, còn làm ra mấy chuyện kia với chị gái của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua..."

Lý Kỳ Kỳ đang luyên thuyên nói, kết quả là khi ngẩng đầu lên thì Tô Thương đã chui vào chiếc Ferrari mà ngồi rồi.

"Lý Bách Hợp, cô thật xinh đẹp, còn xinh đẹp, thuần khiết hơn cả hoa bách hợp nữa, tôi đi trước nha."

Để lại câu nói xong thì Tô Thương liền khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đại học Kinh Tử.

"Tôi không phải gọi là Lý Bách Hợp, tôi tên là Lý Kỳ Kỳ!"

Lý Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Thương rời đi, thì cảm thấy rất vui vẻ, cười nói: "Nhưng mà, cái tên bách hợp nghe cũng hay đó chứ."

"Tôi là bách hợp, ha ha, mặc dù Tô Thương là tên khốn nạn, bỉ ổi, nhưng mắt nhìn người của anh ta cũng tốt đấy, tôi chính là bách hợp, la la la."

Tiếp theo đó.

Tâm trạng của Lý Kỳ Kỳ rất là tốt, cả đường đi đến nhà ăn vừa đi vừa ngâm nga hát.

Bây giờ đã qua giờ ăn sáng rồi, nhưng mà nhà ăn của trường học là mở cửa 24 tiếng cho nên dầu cháo quẩy, sữa đậu nành vẫn còn bán.

Lý Kỳ Kỳ mua hai ly sữa đậu nành và hai cái dầu cháo quẩy, sau đó ngồi ở bàn ăn chờ người bạn thân của mình.

Lúc nãy trong điện thoại Châu Vũ Đồng có nói khoảng hai mươi phút nữa là tới trường học.

Rất nhanh.

Thì đã nhìn thấy Châu Vũ Đồng kéo cái vali xuất hiện trước tầm mắt của Lý Kỳ Kỳ.

"Đồng Đồng, bên này." Lý Kỳ Kỳ vui mừng, vẫy vẫy tay.

"Kỳ Kỳ."

Châu Vũ Đồng nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ thì chạy nhanh tới, vòng tay ôm lấy Lý Kỳ Kỳ.

"Đồng Đồng, sao cậu lại xách vali đến đây, cậu sẽ ở lại Giang Bắc rất lâu sao?" Sau khi ôm xong, Lý Kỳ Kỳ tò mò hỏi.

"Không phải, tôi ở khoảng nửa tháng thôi, chủ yếu là thăm cậu."

Châu Vũ Đồng kéo cánh tay của Lý Kỳ Kỳ lại, rồi vui vẻ cười nói.

"Quá tốt rồi, lâu rồi tôi chưa được ngủ cùng với cậu, tối nay hai bách hợp chúng ta ngủ chung với nhau đi." Lý Kỳ Kỳ hào hứng nói.

"Hai bách hợp ngủ cùng với nhau..."

Châu Vũ Đồng có chút mông lung, nghi ngờ nói: "Kỳ Kỳ, cậu đang nói cái gì vậy, bách hợp gì chứ?"

"Hi hi, cậu không biết đúng không, tôi là bách hợp." Lý Kỳ Kỳ có chút tự hào nói.

Ai mà ngờ, Châu Vũ Đồng nghe đến lời này, thì bị dọa sợ đến nỗi rút ngay cánh tay về, đồng thời lùi lại cách xa Lý Kỳ Kỳ mấy bước...








Chương 92: Tốc độ xe quá nhanh

Phát hiện ra được dáng vẻ khác thường của bạn thân của mình, mặt mũi Lý Kỳ Kỳ vô cùng nghi ngờ, khó hiểu nói: "Đồng Đồng, cậu sao vậy, sao lại đứng cách xa tôi quá vậy."

Vừa nói, Lý Kỳ Kỳ vừa bước tới, muốn kéo cánh tay của Châu Vũ Đồng lại.

Mắt của Châu Vũ Đồng lóe lên, vội vàng né tránh, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lý Kỳ Kỳ.

"Làm gì vậy, Đồng Đồng, có phải cậu không yêu tôi, trốn tránh tôi làm gì chứ, cậu mà như vậy nữa thì tôi giận đó nha." Lý Kỳ Kỳ khó chịu nói.

"Kỳ Kỳ."

Châu Vũ Đồng cắn răng nói: "Tôi thấy chúng ta đừng nên đi gần nhau như vậy làm gì, dù sao cậu cũng là bách hợp, mà tôi thì vẫn còn chưa được nếm qua mùi vị của đàn ông, cho nên tôi không thể thành đôi thành cặp với cậu được."

"Tôi là bách hợp thì làm sao chứ, tại sao tôi là bách hợp thì cậu liền muốn xa lánh tôi chứ?"

Mặt Lý Kỳ Kỳ tràn đầy kinh ngạc, cười nói: "Đồng Đồng, có phải là do tôi tự nói mình là bách hợp, không có khen cậu cho nên cậu mới không vui, xì, con nhỏ hẹp hòi này, cậu cũng là bách hợp đó được chưa, lúc nãy không phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta đều là bách hợp."

"Không!"

Châu Vũ Đồng lại nghiêm túc nói: "Cậu là bách hợp, đừng có kéo tôi theo, tôi không phải!"

"Cậu không còn trong trắng nữa sao?" Lý Kỳ Kỳ kinh ngạc nói: "Trời ạ, Đồng Đồng, cậu khi nào mà không còn trong trắng vậy, sao lại không kể với tôi chứ, cậu cũng tùy tiện quá rồi đó, còn chưa kết hôn vậy mà đã không còn trong trắng nữa rồi."

"Tôi không biết cậu đang nói cái gì nữa."

Châu Vũ Đồng nhìn Lý Kỳ Kỳ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: "Kỳ Kỳ, từ trước tới nay tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một người có nhân sinh quan rất đàng hoàng, sao cậu lại làm bách hợp rồi, thật khiến tôi quá thất vọng, phá hủy cả nhân sinh quan rồi!"

"Tôi..." Lý Kỳ Kỳ có chút mông lông, kinh ngạc nói: "Tôi là bách hợp thì làm sao nào, Đồng Đồng, sao cậu lại nổi giận chứ?"

"Sao nào?"

Châu Vũ Đồng tức giận nói: "Kỳ Kỳ, sao cậu lại có thể hùng hổ nói như vậy chứ, bách hợp chung quy cũng không phải là thứ vẻ vang gì, thôi bỏ đi, Kỳ Kỳ, cậu thích con gái, sau này tôi không chơi với cậu nữa, tránh để người khác cũng nghĩ tôi cũng là bách hợp."

"Tôi có thể làm bạn thân của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không phát triển tới quan hệ mà người không nhận ra kia!" Châu Vũ Đồng thể hiện rõ thái độ kiên định, rõ ràng là gái ‘thẳng’ mà.

"Tôi nói thích con gái khi nào chứ, tôi thích đàn ông mà, đàn ông đó!"

"Không phải cậu nói mình là bách hợp sao?" Châu Vũ Đồng nghi ngờ nói.

Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bách hợp chính là biểu tượng của sự trong sáng mà, tôi là một cô gái trong trắng, thuần khiết như vậy, không phải là bách hợp sao?'

"Ặc!"

Châu Vũ Đồng ngẩn cả người rồi bật cười, không nhịn được liền hỏi: "Kỳ Kỳ, cái này là ai nói với cậu vậy?"

"Tô Thương!" Lý Kỳ Kỳ trả lời: "Hôm nay anh ta khen tôi là bách hợp, nói tôi xinh đẹp, trong sáng như bách hợp vậy, có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề lớn luôn đó chứ."

Châu Vũ Đồng cười nói: "Kỳ Kỳ, cậu có biết bách hợp nghĩa là gì không?"

"Con gái thích con gái, hai người con gái ở chung với nhau, bọn họ chính là bách hợp đó." Châu Vũ Đồng tự hỏi tự trả lời.

"A!"

Lý Kỳ Kỳ trợn tròn mắt, sau khi phản ứng lại thì tức đỏ cả khuôn mặt ngọc ngà của mình, oán hận nói: "Tô Thương, đồ đáng chết, lại dám chơi xỏ tôi!"

"Kỳ Kỳ, cậu vẫn là bách hợp sao?" Lúc này, Châu Vũ Đồng cười hỏi.

"Tôi không phải!"

Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc nói: "Tôi còn chưa yêu đương với anh chàng nào cả, tôi không phải là bách hợp!"

"Ha ha, vậy mới đúng chứ, chúng ta cùng tìm bạn trai, bách hợp gì chứ, là thứ không có gì thú vị nhất đó."

Châu Vũ Đồng nghe thấy như vậy, thì không xa lánh Lý Kỳ Kỳ nữa, chủ động bước tới kéo cánh tay của Lý Kỳ Kỳ.

"Đồ đáng ghét Tô Thương, không đánh anh ta một thời gian thì anh ta càng ngày càng lớn lối rồi, luôn trêu đùa tôi, lần sau gặp mặt tôi chắc chắn phải đánh anh ta trước một trận mới được!"

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng, hung tợn nắm nắm đấm lại, nhìn dáng vẻ vô cùng hung dữ, ác liệt mà.

"Được rồi Kỳ Kỳ, đừng tức giận nữa, tôi vừa mới xuống xe, còn chưa ăn sáng đâu." Châu Vũ Đồng an ủi nói.

"A ha, ngồi xuống ăn đi, dầu cháo quẩy và sữa đậu nành mà cậu thích tôi đều mua rồi này."

Lý Kỳ Kỳ kiềm chế lại cảm xúc, rồi kéo Châu Vũ Đồng ngồi xuống bàn ăn.

"Hi hi, lâu rồi chưa được ăn dầu cháo quẩy của đại học Kinh Tử, tôi thèm chết rồi đây."

Châu Vũ Đồng cầm một cái dầu cháo quẩy lên rồi cắn một phát, nhưng sau đó liền nhíu mày lại, nhổ thẳng ra, chán ghét nói: "Phì, mềm quá đi, sao mà mềm vậy chứ, khó ăn chết đi được."

Lý Kỳ Kỳ nhìn thấy như vậy, cũng thử cắn một miếng: "Thật sự mềm quá, có lẽ là để lâu rồi, lúc mới chiên xong thì còn cứng mà, nhưng mà tôi thích ăn dầu cháo quẩy mềm như vậy, cậu không ăn thì để cho tôi ăn."

"Kỳ Kỳ, thì ra là cậu thích ăn mềm."

Châu Vũ Đồng nghe thấy như vậy, lập tức nở một nụ cười sâu xa.

"Đúng vậy, cái thứ này cứ ăn một hồi thì sẽ mềm ra, càng mềm thì càng ngon." Lý Kỳ Kỳ tràn đầy ngây thơ nói.

"Cứ ăn một hồi thì mềm ra..." Châu Vũ Đồng trêu chọc nói: "Ha ha sặc, tha lỗi cho tôi nghĩ bậy bạ rồi."

"Đồng Đồng!"

Lý Kỳ Kỳ dừng lại một lúc thì nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt ửng đỏ nói: "Cậu biến thái quá đi, có thể nghiêm chỉnh chút được không!"

"Được rồi, được rồi, mềm thì để cho cậu ăn, tôi uống sữa đậu nành."

Châu Vũ Đồng mỉm cười, rồi thuận tay bưng ly sữa đậu nành lên uống một ngụm, kết quả lại ghét bỏ nói: "Sao mà nhạt vậy chứ, nhà ăn đổi nhân viên rồi sao, sữa đậu nành cũng đổi vị rồi, nhạt vậy làm sao mà uống được chứ."

"Đồng Đồng, cậu ở Giang Nam hai năm rồi, sao yêu cầu lại cao vậy chứ, nhạt nhạt không phải uống rất ngon sao." Lý Kỳ Kỳ nói.

"Phì, nhạt thì có gì tốt chứ, đậm đà vẫn ngon hơn." Châu Vũ Đồng nham nhở nhìn Lý Kỳ Kỳ, cười mà như không cười nói: "Kỳ Kỳ, lẽ nào cậu không muốn uống đậm đà chút sao?"

"Cậu!"

Lý Kỳ Kỳ dường như nghĩ đến cái gì, xấu hổ mặt đỏ đến mang tai: "Cậu còn đùa như vậy nữa thì tôi không thèm để ý đến cậu nữa nha, đậm đà gì chứ, cũng không biết xấu hổ là gì."

"Cái gì chứ, tôi hỏi sữa đậu nành mà, cậu không thích uống sữa đậu nành đậm đà sao?"

Châu Vũ Đồng giải thích nói: "Là do cậu tự nghĩ lệch lạc, còn trách tôi, Kỳ Kỳ, cậu thật biến thái nha, trong đầu toàn là chứa phim đen đúng không?"

"Tôi..."

Mặt Lý Kỳ Kỳ đỏ ửng lên như trái táo chín, căn bản không có cách gì phản kháng lại được Châu Vũ Đồng, thậm chí còn đang nghĩ lẽ nào là bản thân mình thật sự biến thái sao?

...

Cùng lúc đó.

Tô Thương đã lái xe tới chợ đen Cửu Môn, sau đó anh tìm chỗ tránh đi ánh mắt của người khác, thi triển thuật dịch dung.

Rất nhanh, tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên đã xuất hiện ở cổng của chợ đen Cửu Môn, đồng thời đi nhanh vào trong.

"Tô thiếu gia."

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Tô Huyền Thiên thì vô cùng cung kính chào hỏi, không dám có chút chậm trễ nào.

Tô Thương dừng bước rồi hỏi: "Hai người, hai ngày nay ở trong chợ đen có thấy ai rao bán đá năng lượng không?"

"Chúng tôi không có để ý, nhưng mà, cho dù là có người bán thì số lượng cũng không nhiều."

Một tên bảo vệ khách sáo nói: "Tô thiếu gia, anh có thể chờ mấy ngày không, ông chủ của chúng tôi đang thu thập đá năng lượng, rất nhanh sẽ đến Giang Bắc gặp anh rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ."

"Ha ha, vậy thì tôi cám ơn ông chủ của các anh trước nhé." Tô Thương mỉm cười rồi xoay người rời đi.

"Tô thiếu gia muốn đi rồi sao?" Một tên bảo vệ khác lên tiếng hỏi.

Tô Thương gật đầu nói: "Ừm, tôi đến đây để mua đá năng lượng, nếu như không có ai bán thì tôi đương nhiên không vào nữa rồi."

"Tô thiếu gia, là thế này, hôm nay chợ đen Cửu Môn có buổi đấu giá mỗi năm một lần, không bằng cậu ở lại xem xem?" Tên bảo vệ bên trái cung kính mời.












Chương 93: Yêu đao Thái Chân

"Buổi đấu giá?"

Tô Thương nghe xong liền dừng bước.

Mặc dù ở trái đất linh khí rất mỏng manh mà lại có Hồng Liên đao, một loại bảo đao ẩn chứa sát khí, cũng có hạ phẩm linh thạch, có nghĩa là ở đây đã từng rất huy hoàng, nói không chừng ở buổi đấu giá lại có thứ mình cần.

Thế là Tô Thương gật đầu nói: "Ừm, có thể."

"Cảm ơn Tô thiếu gia nể mặt, tôi sẽ sắp xếp cho anh một phòng riêng gác mái cao quý nhất, mời anh đi bên này."

Tên bảo vệ này cung kính cười, sau đó dẫn Tô Thương đi tới phòng riêng ở giữa lầu hai.

Trong phòng riêng này trang trí cực kỳ xa xỉ, vị trí cũng cực kỳ tốt, có thể thấy rõ được toàn cảnh buổi đấu giá phía dưới.

Đáng nhắc tới là trong suốt buổi đấu giá, chỉ có phòng này là cho thuê làm phòng riêng, những người khác tham gia đấu giá đều phải ở trong đại sảnh, bởi vậy có thể thấy được chợ đen Cửu Môn đối với Tô Thương tôn kính thế nào, rõ ràng là đã xem Tô Thương là vị khách tôn quý nhất.

"Chỗ này của các anh không có phòng khác hay sao?" Tô Thương ngồi xuống, cười nói.

"Thưa Tô thiếu gia, đúng vậy, chợ đen Cửu Môn tốt xấu lẫn lộn, bất kỳ một người bình thường nào cũng đều có thể là đệ tử của giáo phái lớn."

Người bảo vệ bên cạnh nói tiếp: "Vì thế mà chợ đen Cửu môn chúng tôi đều đối xử với mọi người như nhau, không bố trí phòng riêng mà mọi người đều ngồi ở dưới đại sảnh, cũng là thu tiền như nhau nên ai đưa tiền nhiều hơn thì được ngồi trước mặt, như thế giảm bớt được rất nhiều những tranh chấp không cần thiết."

"Tất nhiên, khi nhân vật lớn thực sự đến thì chắc chắn không thể để họ ở phía dưới, vì thế ở lầu hai đã xếp đặt một gian phòng, bình thường chỉ có thủ lĩnh của giới luyện võ mới có tư cách đến chỗ này." Bảo vệ cung kính giải thích.

"Ồ?"

Tô Thương cười nói: "Thế thì tại sao chỉ đặt một phòng? thủ lĩnh của giới luyện võ sao lại tới nơi này?"

Một tên bảo vệ khác cười khổ nói: "Thật không dám giấu, từ sau khi căn phòng này được đặt, chỉ có lúc ông chủ của chúng tôi tới kiểm tra một lần, còn lại thì đều để trống."

"Hóa ra là như thế."

Tô Thương gật đầu cười nói: "Ha ha, xem ra các anh rất coi trọng tôi, được rồi, lần này tôi sẽ nhớ kỹ, thật sự muốn mở mang tầm mắt gặp gỡ ông chủ của các anh."

Hai người bảo vệ nghe đến đây đột nhiên lộ ra nụ cười, bọn họ nịnh nọt Tô Thương chính là để Tô Thương có ấn tượng tốt với ông chủ của họ, xem ra bây giờ họ đã làm tốt, nhất định sẽ được ông chủ khen thưởng."

"Tô thiếu gia, chúng tôi vẫn còn phải ra bên ngoài canh gác, không thể đứng đây được nữa, mời anh tự nhiên." một bảo vệ nói.

"Ừm, các anh đi làm việc đi." Tô Thương khua tay nói.

Hai người bảo vệ khom lưng lui xuống cho đến khi rời khỏi phòng mới dám đứng thẳng lưng bước đi.

"Buổi đấu giá sao, nghe có vẻ thú vị đấy, không biết có món gì tốt không đây."

Sau khi hai người bảo vệ đi, Tô Thương cười nhẹ, nhìn về hướng đại sảnh, nhanh chóng nhìn thấy mấy người quen, anh ta đột nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn theo hướng mười giờ:

"Đây không phải cao thủ nước D tối hôm đó hay sao...hửm? Bên cạnh anh ta lại có hai người võ đạo tông sư, họ đến chỗ này làm gì?"

Theo như lời Tô Thương thì đó không phải ai khác chính là cao thủ hóa kình hậu kỳ nước D, Đỗ Tử Minh.

Lúc này.

Đỗ Tử Minh lẫn lộn trong đám người phía dưới, Lưu Phàm Khôn cũng ở đó, bên cạnh còn có một người lạ mặt, nhìn hình dáng gần giống như Lưu Phàm Khôn.

Anh ta chính là anh trai trưởng của Lưu Phàm Khôn, Lưu Phàm Khuê và cũng là tông sư võ đạo.

"Anh trai trưởng, đồ anh cần rốt cuộc là thứ gì có tiện nói ra không?" Lưu Phàm Khôn chịu không nổi mà hỏi.

"Nói cho em cũng không sao, dù sao cũng không phải bí mật gì."

Giọng Lưu Phàm Khuê khàn khàn nói tiếp: "Lần này em đến Giang Bắc là để tìm kiếm Hồng Liên đao, nhưng chắc em không biết là nước D chúng ta không chỉ có Hồng Liên đao mà còn có một thanh yêu đao khác, gọi là Thái Chân.

"Yêu đao Thái Chân cùng với yêu đao Hồng Liên là một bảo đao cùng thời, đều ẩn chứa một sức mạnh thần bí."

"Nhiệm vụ lần này của em đã thất bại, Hồng Liên đao bị Quốc Nhận lấy đi, nhưng yêu đao Thái Chân tuyệt đối không thể rơi vào tay của người nước Hoa nữa."

"Yêu đao Thái Chân!"

Lưu Phàm Khôn hai mắt phát sáng, ngạc nhiên nói: "Anh trai trưởng, ý của anh là yêu đao Thái Chân là một trong nhũng vật phẩm đấu giá ngày hôm nay sao?"

"Đúng thế."

Tô Phàm Khuê khàn giọng nói: "Mấy năm trước, có một vị cao thủ rất mạnh của nước Hoa không chỉ lấy đi Hồng Liên của nước D mà còn lấy luôn Thái Chân đi đến nước Hoa."

"Sau này ông ta đem Thái Chân tặng cho một người bạn nào đó, qua nhiều lần trắc trở thì Thái Chân rơi vào liên minh Cửu Môn, anh nhận được tin hôm nay yêu đao Thái Chân chính là đồ vật then chốt nhất nhất của buổi đấu giá này."

"Em hiểu rồi, anh trai cứ yên tâm đi, lần này hai chúng ta liên kết với nhau, nhất định có thể cướp được Thái Chân về." Lưu Phàm Khôn nghiêm túc nói.

"Không."

Lưu Phàm Khuê lắc đầu nói: "Liên Minh cửu môn là thế lực luyện võ của nước Hoa,nền tảng vững chắc, hơn nữa hôm nay người có thực lực dành được yêu đao Thái Chân cũng không phải là hạng người bình thường, gây thêm chuyện chi bằng bớt một chuyện, chúng ta dùng tiền cạnh tranh, anh chuẩn bị năm tỷ, chắc là có thể danh chính ngôn thuận dành được yêu đao Thái Chân rồi."

"Anh trai, yêu đao Thái Chân rõ ràng là đồ của nước D chúng ta, bây giờ lại phải bỏ tiền để lấy về, trong lòng em không thể nào chấp nhận được." Lưu Phàm Khôn nghiến răng nói.

"Biết vậy nhưng cũng phải cạnh tranh mới được, nếu có thể thì phải cố gắng hết sức để không xảy ra đánh nhau, mọi việc đều lấy yêu đao Thái Chân làm chính." Lưu Phàm Khuê trầm giọng nói.

Lưu Phàm Khôn nghe xong liền đáp lại: "Dạ, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của anh."

"Ừm."

Lưu Phàm Khuê nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào bàn đấu giá.

Lúc này buổi đấu giá đã bắt đầu, có điều những vật phẩm đấu giá đều là những món đồ nhỏ không có ý nghĩa đáng kể, đương nhiên không được Lưu Phàm Khuê để mắt tới.

"Yêu đao Thái Chân và Hồng Liên đao là hai bảo đao cùng thời, có được tất cả năng lực thần bí sao?"

"Ha ha, xem ra chuyến đi này không vô ích rồi, sát khí bên trong Hồng Liên đao để cho mình đột phá lên tầng thứ ba, yêu đao Thái Chân thì chắc chắn cũng sẽ chứa sát khí, mình nhất định phải lấy bằng được!"

Tại phòng riêng tầng hai, Tô Thương nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em nhà Lưu Phàm Khôn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Chỉ là anh ấy có thể cảm giác được năng lực của Lưu Phàm Khuê mạnh hơn rất nhiều so với Nạp Lan Tổ, cho nên vẫn có chút kiêng kỵ, không xác định được mình liệu có thể lấy một đánh ai được không.

Biệt danh Huyền Thiên Tiên Đế không phải tự nhiên mà có, vì khi không có niềm tin tuyệt đối thì anh ấy sẽ không dễ dàng mạo hiểm, khi xác định cuối cùng là không được thì nhất định phải nghĩ ra cách khác để giải quyết.

Khi Tô Thương đang vắt óc suy nghĩ thì tại buổi đấu giá lại có thêm hai người.

Một già một trẻ.

Trong đó thanh niên kia là người cực kỳ quen thuộc với Tô Thương, chính là nhị thiếu gia của nhà Nạp Lan, Nạp Lan Dịch.

Còn về người kia thì là một bà già, khuôn mặt héo úa, vàng vọt, có nhiều nếp nhăn trên mặt, xem ra cũng chừng hơn bảy mươi tuổi rồi.

Bà già này chính là bà nội của Nạp Lan Dịch, Tống Hoa Lệ, đến từ kinh đô của gia tộc lớn, sớm đã đặt chân lên tông sư võ đạo rồi, thực lực của bà ấy vượt xa Nap Lan Tổ.

Vì báo thù cho ông nội, cũng vì để mình dọn dẹp chướng ngại vật mà tối qua Nạp Lan Dịch đã liên hệ với Tống Hoa Lệ, muốn bà ấy đánh chết Lưu Phàm Khôn.

Lúc này Nạp Lan Dịch nhìn quanh tứ phía, rất nhanh đã nhìn thấy Lưu Phàm Khôn, thế là anh ta chỉ tay về hướng đó, nhỏ tiếng nói:

"Bà nội, tên đó chính là kẻ đã giết hai ông nội, bà nhất định phải giết chết nó, thay ông nội báo thù rửa hận!"
Chương 94: Cả nhà bọn nó đều yêu nước

Như Nạp Lan Dịch thấy, Lưu Phàm Khôn chắc chắn phải chết.

Đầu tiên không nói đến việc báo thù cho ông nội, chỉ mỗi cái oan mà mình đang gánh thay người ta kia thôi , thì cũng nhất định phải giết chết Lưu Phàm Khôn, dù sao đã kết thù với nước D rồi, nếu như Lưu Phàm Khôn không chết, vậy người chết, sớm muộn gì cũng sẽ là Nạp Lan Dịch.

"Lưu Phàm Khôn."

Giờ phút này, Tống Lệ Hoa đã bảy mươi tuổi, từ xa liếc nhìn Lưu Phàm Khôn với ánh mắt sắc bén đầy sự nghi ngờ: "Tông sư sơ kì, thực lực của anh ta, còn kém gì hơn so với lão già Nạp Lan Tổ kia, làm sao có thể giết chết... tông sư trung kì được chứ!"

Bỗng nhiên, Tống Lệ Hoa chú ý đến Lưu Phàm Khuê bên cạnh, bỗng tỉnh ngộ: "Thì ra là thế, một tên tông sư sơ kì, kết hợp một tên tông sư trung kì, hai người hợp lại, là có thể giết chết được Nạp Lan Tổ rồi."

"Tuy bà cả đời cãi lộn ầm ĩ với lão già kia, nhưng một ngày là vợ chồng thì trăm ngày ân nghĩa, bây giờ ông ấy chết rồi, tất cả ân oán đều biến mất."

Mặt Tống Lệ Hoa sầm lại, nói với giọng lạnh lùng:"Hai người các cậu, hợp lại giết chồng tôi, món nợ này, các cậu bắt buộc phải trả!”

"Bà nội, cái tên Lưu Phàm Khôn kia, mấy ngày trước còn đem người đến tới nhà họ Nạp Lan để hỏi tội nữa, hoàn toàn không coi trọng nhà họ Nạp Lan." Nạp Lan Dịch thêm dầu vào lửa.

"Hử!"

"Chỉ là một tên nhãi nhép cỏn con, mà cũng dám chà đạp lên sự uy nghiêm của nhà họ Nạp Lan à, đúng là không biết sống chết là gì !"

Tống Lệ Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Thế lực của chợ đen Cửu Môn rất mạnh, chờ bọn họ rời khỏi chợ đen, bà sẽ để tất cả bọn chúng ở lại Giang Bắc!”

Nghe thấy bà nội muốn ra tay, Nạp Lan Dịch hết sức vui mừng, quay lại ân cần hỏi han: “Bà ơi, bà có thể đánh thắng được Lưu Phàm Khôn hay không?"

“Ha ha, Lưu Phàm khôn ở trước mặt bà, chỉ là một món ăn mà thôi, cao thủ tông sư trung kì bên cạnh anh ta, cũng hơi khó giải quyết một chút."

Tống Lệ Hoa tự tin nói: “Nhưng, nếu dùng hết toàn bộ sức lực, cũng không phải là không đủ sức giết cậu ta."

"Tiểu Dịch, đến lúc đó có thể bà sẽ rất yếu, cháu phải sắp xếp người bảo vệ cho bà."

"Vâng, bà nội, bà yên tâm đi, bây giờ các cao thủ của nhà họ Nạp Lan đều là do con sai khiến hết.” Nạp Lan Dịch trả lời.

"Ừm."

Tống Lệ Hoa nhẹ nhàng gật đầu, và nói: "Tiểu Dịch, Nạp Lan Tổ đã chết rồi, nhà họ Nạp Lan ở Giang Bắc sẽ không có không gian phát triển nữa rồi, ba anh em cháu, có Nạp Lan Vô Đạo đã gia nhập vào tông phái võ thuật rồi, còn Nạp Lan Minh Triết bị tim bẩm sinh, thân thể yếu đuối, bà không thích, ấn tượng của cháu đối với bà cũng không tệ lắm."

"Sau khi chuyện này qua đi, bà muốn dẫn cháu lên thành phố, dạy cháu học võ công, cháu đồng ý không?" Tống Lệ Hoa dò hỏi.

"Đồng ý ạ!" Nạp Lan Dịch sướng đến phát điên lên, phấn khích nói: "Cảm ơn bà ạ!”

Tống Lệ Hoa nhẹ gật đầu, cũng không nói thêm gì, sau đó ánh mắt nhìn về phía bục đấu giá.

"Bà nội?"

"Tống Lệ Hoa?"

Trong phòng riêng ở tầng hai, Tô Thương đã nghe được cuộc trò chuyện của Nạp Lan Dịch với bà nội anh ta, khóe miệng nở một nụ cười giễu cợt: "Khí tức trên người Tống Lệ Hoa và anh trai của Lưu Phàm Khôn cũng khá giống nhau, theo lời bà ta nói, hai người họ đều là tông sư trung kì, dựa vào việc có thể lấy một chọi hai, thậm chí còn nắm chắc việc xóa sổ luôn hai anh em Lưu Phàm Khôn thì có thể thấy Tống Lệ Hoa sẽ mạnh hơn mấy phần."

"Ha ha, đây không phải là bước đột phá sao, đúng là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ trực sẵn, hôm nay mình sẽ ngồi đây để hưởng lợi thôi."

Tô Thương cười cười, sau đó cũng đưa ánh mắt về phía bục đấu giá, chờ buổi đấu giá mau chóng kết thúc.

Chợ đen Cửu Môn là thế lực đứng đầu trong giới luyện võ, có thể coi là tồn tại hàng đầu, hầu như mỗi tỉnh ở nước Hoa cũng đều có một chợ đen Cửu Môn như vậy.

Nhưng mà.

Dù sao Giang Bắc cũng là một tỉnh nhỏ, cho nên các vật phẩm đấu giá ở chợ đen cũng khá là bình thường, phần lớn là đồ cổ, cũng có một chút dược liệu vài năm tuổi.

Đương nhiên, các loại đồ như bí kíp Võ Công, vũ khí, thuốc chữa các vết thương do đao kiếm gây ra, thuốc chữa bệnh cũng đều có, nhưng đối với Tô Thương mà nói, căn bản không đáng để nhắc tới.

Những vật phẩm đấu giá này, chỉ có thể hấp dẫn người luyện võ cấp tông sư trở xuống, cho nên Tô Thương cũng không thèm để ý, Lưu Phàm Khôn và Nạp Lan Dịch, hai bên thế lực cũng không tham gia đấu giá.

Hai tiếng đồng hồ thấm thoát trôi qua, Tô Thương muốn ngủ gà ngủ gật đến nơi rồi, thì màn kịch quan trọng cũng xem như sắp bắt đầu.

"Các vị bạn yêu quý, vật phẩm đấu giá tiếp theo, là vật chủ chốt của hôm nay chính là Yêu đao Thái Chân!"

Người bán đấu giá đứng trên bục, miêu tả rất sinh động: "Thanh đao này có lai lịch khủng khiếp nha, nó là thanh đao nổi tiếng của nước D, có lịch sử mấy trăm năm."

"Yêu đao Thái Chân không giống với đao bình thường, nó ẩn chứa một loại sức mạnh thần kỳ, có thể làm tăng đáng kể hiệu quả chiến đấu của người nắm giữ.”

Người bán đấu giá tiếp tục nói: "Làm phép so sánh một chút, một người luyện võ Hóa Kình sơ kì, kết hợp với yêu đao Thái Chân, thì có thể giết Hóa Kình trung kì, thậm chí có thể chống lại được Hóa Kình hậu kì, cho dù gặp Hóa Kình đỉnh phong cũng dư sức đánh được một trận!”

"Một tên Hóa Kình đỉnh phong, nếu như có được yêu đao Thái Chân, hoàn toàn có thể đối đầu được với tông sư võ đạo!"

Người bán đấu giá vừa cười vừa nói: "Tôi biết hiện trường có không ít các đại diện của các dòng họ ở Giang Bắc, dòng họ có Hóa Kình đỉnh phong trấn thủ, nếu có thể đấu giá được Thái Chân, vậy thì coi như có được một tông sư võ đạo rồi, từ đó sức ảnh hưởng của dòng họ trong nháy mắt có thể thăng tiến, ngang hàng với một trong bốn dòng họ lớn bây giờ.”

Lời nói này, nói đúng tim đen của mọi người ở hiện trường, tất cả mọi người đều nháo nhác nóng lòng muốn thử.

"Được, tôi không kéo dài thời gian nữa, yêu đao Thái Chân, giá khởi đầu, năm trăm triệu, bây giờ bắt đầu đấu giá!"

Người bán đấu giá vừa dứt lời, các đại diện của các dòng họ có mặt ở đó đều nháo nhác ra giá.

Rất nhanh, giá tiền của Yêu Đao Thái Chân đã lên đến ba tỉ, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng.

Lúc này.

Trong góc.

Lưu Phàm Khôn thấy vậy, không nhịn được sốt ruột nói: “Anh, nhìn cái dáng vẻ này, năm tỉ chưa chắc đấu giá được Thái Chân, hay là chúng ta đừng đấu giá đấu giá nữa, cướp luôn đi."

"Không được!"

Giọng Lưu Phàm Khuê khàn khàn hỏi: "Phàm Khôn, em còn có bao nhiêu tiền tiết kiệm, lấy ra trước đi, sau đó anh báo lên trên thanh toán cho em."

"Mấy năm nay em cũng tiết kiệm được một số tiền, khoảng một tỉ ạ." Lưu Phàm Khôn cười khổ nói: "Nhưng anh ạ, đây là toàn bộ tiền của em, mà lại mua đồ trong nước, em không thể chấp nhận được."

"Vậy cũng phải chấp nhận!"

Lưu Phàm Khuê thành thật nói: "Anh còn có một có tiền tiết kiệm, tổng cộng lại anh có thể chấp nhận được giá tám tỉ, chỉ cần không cao hơn số tiền này, chúng ta vẫn có tiền tiêu, nếu như vượt qua, vậy thì lại nghĩ cách khác, nhớ lấy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!"

"Vâng."

Lưu Phàm Khôn nghe vậy, tuy không đồng tình lắm, nhưng vẫn là nghe theo lời của anh cả.

Ngay sau đó, Lưu Phàm Khuê bắt đầu tham gia đấu giá, trực tiếp ra giá năm tỉ, hơn giá gần nhất hai tỉ.

Xoạt xoạt xoạt!

Vừa nói ra giá tiền này, ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Lưu Phàm Khuê .

Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời thôi, rất nhanh mọi người liền thu lại ánh mắt, bời vì có người ra giá tiền cao hơn.

"Năm tỉ rưỡi!"

Người ra giá, chính là Tống Lệ Hoa.

Mọi người ở hiện trường không biết Tống Lệ Hoa, nhưng lại có ấn tượng với Nạp Lan Dịch.

"Nhà họ Nạp Lan cũng tham gia đấu giá, vừa ra tay đã là năm tỉ rưỡi, không hổ danh là một trong bốn dòng họ lớn.”

"Nếu như nhà họ Nạp Lan đấu giá được yêu đao Thái Chân, vậy thì tương đương với việc có hai tên tông sư trấn thủ rồi."

"Loại vũ khí nâng cao hiệu quả chiến đấu này có tính hạn chế, cao thủ tông sư có được nó, thì ước chừng hiệu quả không lớn lắm, người luyện võ đích thực sẽ không tốn nhiều tiền để mua nó, còn mấy người tán tu lại không mua nổi, nên chắc hẳn phải rơi vào trong tay nhà họ Nạp Lan thôi."

Nghe thấy người bên cạnh Nạp Lan Dịch ra giá năm mươi lăm tỉ, tất cả đều im lặng, không tham gia đấu giá nữa.

Lúc này, ánh mắt của Lưu Phàm Khôn dừng lại trên người Nạp Lan Dịch, bỗng tức quá hoá giận.

"Anh cả, chính người này đã làm rối loạn kế hoạch của em, dẫn đến việc Hồng Liên đao rơi vào trong tay Quốc Nhận!”

Lưu Phàm Khôn nghiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta là Nạp Lan Dịch, cả nhà bọn nó đều trung thành yêu nước, thật là đáng ghét!"
Chương 95: Tô Thương ra giá

“Nạp Lan Dịch, nhà họ Nạp Lan sao?”

Lưu Phàm Khuê nghe vậy, cau mày nói: “Có phải tên Nạp Lan Dịch đã hợp tác với chúng ta đấy không?”

“Chính xác ạ, anh cả, vụ hợp tác là giả đấy.”

Lưu Phàm Khôn tức quá hóa giận nói: "Nhà họ Nạp Lan đã cấu kết với Quốc Nhận từ lâu rồi, cả nhà bọn chúng đều rất yêu nước đấy.”

"Tối hôm qua ông chủ Nạp Lan Tổ của nhà họ Nạp Lan gửi tin nhắn cho em, muốn cắt đứt với nước D chúng ta, thậm chí không cho phép chúng ta xâm phạm đến lãnh thổ nước Hoa, nếu không bọn chúng sẽ đến hỏi tội chúng ta, đấu đến khi còn đúng giọt máu cuối cùng thì cũng phải bảo vệ nước Hoa.”

"Cái gì!"

Lưu Phàm Khuê nghe nói vậy, sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: "Hừ, cái dòng họ lật lọng này, còn giữ lại làm cái gì, Phàm Khôn, sao em không giết luôn chúng nó vậy?”

"Em không làm được, Nạp Lan Tổ là tông sư võ đạo, Nạp Lan Dịch này cũng không yếu, lúc ấy em không nắm chắc phần thắng, cho nên đã rời đi." Lưu Phàm Khôn nói chi tiết.

"Nạp Lan Dịch không yếu?"

Lưu Phàm Khuê lặng nhìn Nạp Lan Dịch chút, sau đó cau mày nói: "Cậu ta không phải là một người bình thường à, trên người không hề có tí chân khí lăn tăn nào."

"Giả đấy, tên ranh này vô cùng xảo trá, anh ta sẽ có mánh khóe để che giấu đi thực lực .”

Lưu Phàm Khôn giải thích: "Hôm đó ở phòng khách nhà họ Nạp Lan, em tận mắt nhìn thấy anh ta bộc phát sức mạnh Hóa Kình đỉnh phong, Lăng Hổ cũng chết trong tay anh ta đấy ạ.”

"Còn trẻ như vậy mà đã có được thực lực như vậy, hơn nữa cậu ta còn yêu nước, tên này tuyệt đối không thể sống thêm được nữa!” Lưu Phàm Khuê trầm giọng nói.

Lưu Phàm Khôn nghe vậy, liền tận dụng luôn thời cơ đề nghị: "Anh, sau khi đấu giá được yêu đao, chúng ta tiêu diệt nhà họ Nạp Lan trước, sau đó quay về nước D, anh cảm thấy thế nào?”

"Được!"

"Bây giờ bà già ra giá này, đã đứng cùng một chỗ với Nạp Lan Dịch, chắc hẳn cũng là người của nhà họ Nạp Lan gia, thực lực của bà ta lại không hề yếu, nhưng lại không khiến người khác phải sợ, hai anh em chúng ta hợp lực lại, đủ để giết chết bà ta.”

Nhưng yêu đao Thái Chân không thể bị bọn họ đấu giá được trước, nếu không sẽ càng khó khăn để chúng ta tiêu diệt nhà họ Nạp Lan.”

Lưu Phàm Khuê nói xong, liền giơ tấm bảng trên tay lên, tiếp tục đấu giá, nâng giá lên năm tỉ sáu trăm triệu.

"Năm tỉ bảy trăm triệu" Tống Lệ Hoa không nhượng bộ, lại nâng giá lên lần nữa.

"Năm tỉ tám trăm triệu!"

"Sáu tỉ!"

...

Cứ như thế, hai người Tống Lệ Hoa và Lưu Phàm Khuê cứ nâng mức giá lên dần, tất cả mọi người ở hiện trường đều dừng ra giá, chỉ có hai người bọn họ là không ngừng giơ bảng.

"Bà nội, yêu đao Thái Chính rất lợi hại phải không ạ, tại sao bà lại tốn nhiều tiền như vậy để có được nó?” Lúc này, Nạp Lan Dịch không lý giải được bèn hỏi.

"Thái Chân, Hồng Liên là hai yêu đao đã từng tạo ra trận gió tanh mưa máu, mới có được sức mạnh khiến tông sư võ đạo phải e sợ ở nước D, nhưng về sau đã xảy ra chút chuyện, dẫn đến việc hai thanh đao này mất đi cái hào quang của ngày xưa, chỉ còn sót lại một ít sức mạnh thần bí, không thể có cách nào làm hại được tông sư, sức mạnh mà tông sư nắm giữ, dù có thêm bao nhiêu sức lực chiến đấu, thì cũng vô bổ thôi.”

Tống Lệ Hoa nói tiếp: "Bà không có suy nghĩ gì với yêu đao Thái Chân hết, nhưng bà thấy người giết ông nội cháu lại rất muốn có nó, bà ra giá là vì ghét bọn họ mà thôi?”

"Hóa ra là như vậy, bà nội quá sáng suốt ạ.” Nạp Lan Dịch tỉnh ngộ.

Lúc này.

Phòng riêng ở tầng hai.

Tô Thương có được linh hồn Tiên Đế, trí óc hơn người, giọng hai bên nói chuyện tuy nhỏ, nhưng vẫn không tránh được mà lọt vào tai của anh ấy.

"Ha ha, thú vị."

Lúc này, khóe miệng Tô Thương nhếch lên, sau đó tiếp tục xem màn kịch này.

Vài phút trôi qua, giá của yêu đao Thái Chân đã lên đến bảy tỉ tám trăm triệu.

Lưu Phàm Khuê nhất định phải có được Yêu đao Thái Chân, nên ra giá không hề do dự.

Nhưng Tống Lệ Hoa chỉ vì trêu đùa Lưu Phàm Khuê, bởi vậy mỗi một lần ra giá, cũng có chút băn khoăn.

Nếu bà ta ra giá, còn Lưu Phàm Khuê không tiếp tục tăng giá, như vậy dựa theo quy định, thì bà ta phải thanh toán bấy nhiêu tỉ rồi.

Đối với Tống Lệ Hoa mà nói yêu đao Thái Chân, có cũng được mà không có cũng không sao, hoàn toàn vô bổ, bà ta đương nhiên sẽ không tốn tiền để mua nó.

Tống Lệ Hoa ra giá từng chút một, chỉ là đang thử thăm dò tuyến phòng vệ của Lưu Phàm Khuê thôi.

Khi giá cả tăng lên bảy tỉ tám trăm triệu, Tống Lệ Hoa phát hiện sắc mặt khó coi của Lưu Phàm Khuê, bà ta căm tức nhìn chằm chằm anh ta, liền cảm thấy vậy cũng tương đối rồi, vì vậy không tăng giá nữa.

"Bảy tỉ tám trăm triệu lần thứ nhất."

" Bảy tỉ tám trăm triệu lần thứ hai.”

" Bảy tỉ tám trăm triệu lần thứ..."

Trên đài đấu giá, người bán đấu giá đang giơ cao búa lên, định kết thúc phiên đấu giá lần này.

Lưu Phàm Khuê thấy vậy, không nhịn được thở dài một hơi, cuối cùng cũng lấy được yêu đao Thái Chân.

Nhưng lúc này, Tô Thương ở tầng hai chậm rãi nói: "Tám tỉ."

Xoạt!

Trong chốc lát, toàn hiện trường xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn lại.

"Phòng riêng ở tầng hai lại có người!"

"Nghe nói cái này căn phòng nhỏ, chuyên chuẩn bị cho người có cấp bậc tông chủ, lẽ nào là tông chủ phái luyện võ đến sao?”

"Tôi đã tham gia bảy tám lần buổi đấu giá của chợ đen Cửu Môn này rồi, từ xưa tới nay chưa từng có người ngồi ở phòng riêng ở tầng hai, không biết bên trên là vị tông chủ nào đấy!”

Mọi người dè dặt nhìn về phía phòng riêng ở tầng hai, vẻ mặt đầy sự kính nể.

Đáng nhắc tới chính là, loại kính của phòng riêng ở tầng hai là loại được sản xuất đặc biệt, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.

Bởi vậy, Tô Thương mới có thể thấy rõ cả màn đấu giá, nhưng người phía dưới lại không nhìn thấy mặt của anh ấy.

"Các vị không cần suy đoán nữa, người trên phòng riêng ở tầng hai không phải ai khác, mà chính là tên tuổi của vị tông sư tuổi của nhiệm kì sắp tới, Tô Huyền Thiên, Tô thiếu gia!"

Người bán đấu gia biết rõ tình hình thực tế, vội nói : "Bây giờ, Tô thiếu gia tám tỉ, còn có người ra giá không ạ, nếu như không có, thì yêu đao Thái Chân sẽ thuộc về Tô thiếu gia rồi.”

"Hóa ra là Tô Huyền Thiên, ha ha, tôi còn tưởng rằng có cao thủ tông chủ cao cấp nữa.”

"Tô thiếu gia mới hai mươi tuổi, đã đặt chân đến cảnh giới tông sư rồi, thiên phú xuất sắc thật, chợ đen Cửu Môn xem anh ta như khách quý, cũng có thể hiểu được.”

"Tô thiếu gia ra mặt rồi, ai còn dám cướp yêu đao Thái Chân nữa, vậy không phải là muốn chết sao?”

Những người luyện võ ở hiện trường thi nhau nói.

Lúc này.

Sắc mặt Lưu Phàm Khuê vẻ khó coi, nhỏ giọng hỏi dò: "Phàm Khôn, em đến Giang Bắc sớm hơn anh mấy ngày, có biết Tô Huyền Thiên là thần thánh phương nào không?”

"Từng nghe nói qua một chút, người này tuổi còn trẻ mà đã là tông sư võ đạo rồi, đã ra tay xóa sổ cao thủ Tiếu Diện Phật tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Bắc.”

Sắc mặt Lưu Phàm Khôn nghiêm nghị nói: “Nhưng thực lực của anh ta cũng không phải là quá mạnh, chẳng đủ để khiến người khác sợ, nhưng ở độ tuổi này của anh ta đã có thể đạt được thành tựu như thế, thế lực đứng đằng sau chắc chắn rất đáng sợ, bây giờ đến chợ đen Cửu Môn cũng đang lôi kéo anh ta, chúng ta tốt nhất đừng đắc tội với anh ta.”

"Là vậy à."

"Nhưng yêu đao Thái Chân, anh bắt buộc phải lấy được.”

Lưu Phàm Khuê dừng lại vài giây, sau đó nhắm mắt nói: "Tám tỉ mốt!"

Theo dự tính anh ta thì chỉ có tám tỉ, giờ tăng tới một trăm triệu, anh ta định thế chấp đồ à, bất kể như thế nào cũng phải có bằng được yêu đao Thái Chân.

Nhưng Lưu Phàm Khuê vừa dứt lời, Tô Thương nói luôn: "Mười tỉ."

Mười tỉ!

Mới ra giá mà đã tăng lên gần hai tỉ!

Lưu Phàm Khuê vô cùng tuyệt vọng, bản thân anh ta cũng chưa chắc có thể bỏ ra được một số tiền lớn như vậy, suy đi tính lại, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía phòng riêng ở tầng hai, khách sáo nói: "Tô thiếu gia, tôi rất thích sưu tầm các loại đao, lại có tình cảm đặc biệt với yêu đao Thái Chân, không biết Tô công tử có thể nhấn nhịn mà từ bỏ thứ đồ yêu thích này, để cho tôi được không.”

Bộp bộp bộp.

Một người ở hiện trường nghe vậy, tất cả đều tò mò nhìn về phía tầng hai, muốn biết thái độ của Tô Huyền Thiên.

Bầu không khí im lặng khoảng mười giây, giọng nói của Tô Thương liền thốt ra, chỉ có hai chữ:

"Không thể!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK