• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Cô giáo dạy múa

"Thật ra em là một... Cô giáo dạy múa."

Lý Nguyệt khựng lại một chút rồi quay sang nói về nghề nghiệp của mình, hình như cô thấy hơi ngại một chút.

"Cô giáo dạy múa?"

Tô Thương khẽ cười nói: "Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng em làm streamer trên mạng đấy."

"Streamer trên mạng thì sao?" Lý Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"Không sao cả."

Tô Thương nở nụ cười, sau đó cười nói: "Làm cô giáo dạy múa rất tốt, anh thích lắm, chỉ là không ngờ rằng vợ à, em còn biết nhảy múa à?"

"Đương nhiên."

Nhắc đến chuyên ngành của bản thân, trong nháy mắt Lý Nguyệt cực kỳ tự tin cười nói: "Em học múa chắc phải được vài chục năm rồi, múa là thứ em yêu thích nhất."

"Giỏi quá." Tô Thương tán thưởng, ngay sau đó cười hỏi: "Vợ ơi, em am hiểu loại múa nào vậy?"

"Múa cổ phong Trung Hoa."

"Giỏi, giỏi nha, không hổ là vợ anh, anh rất thích những điệu múa mang nét cổ phong, yêu em chết mất."

Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, càng nhìn càng yêu thích cô gái này, anh hỏi tiếp: "Em đã là cô giáo dạy múa rồi, muộn thế này còn đến cầu lưới đỏ làm gì vậy?"

"Ông nội em không muốn cho em múa, ông ấy cảm thấy múa không có tác dụng gì, làm cô giáo dạy múa cũng không kiếm được nhiều tiền nhưng em muốn tự dùng năng lực của mình để kiếm tiền."

Lý Nguyệt mỉm cười nói: "Thế là em giấu mọi người trong nhà, một mình mở một lớp dạy múa."

"Nhưng lớp huấn luyện của em đã mở được hai tháng rồi mà chỉ có 4 đến 5 học sinh thôi, gần đây cũng không có ai đăng ký cả."

Nói đến đây, Lý Nguyệt cười khổ nói: "Nên em định quay một video múa để quảng bá lớp huấn luyện của em."

"Cầu lưới đỏ này nhìn rất cổ trang và lộng lẫy, rất thích hợp để làm sân khấu."

Lý Nguyệt khựng lại một chút, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Nhưng chỗ này sẽ có người qua lại, em sợ múa ở đây sẽ khiến mọi người vây lại xem, như thế xấu hổ lắm nên Tô Thương, anh đi cùng em đi, mất mặt thì chúng ta cùng mất mặt."

"Ha ha."

Tô Thương cười nói: "Vợ ơi, em đây là có chứng sợ xã hội à, không nên nha, không phải em là cô giáo dạy múa sao, không phải bình thường cũng sẽ múa trước mặt học sinh ư, sao còn sợ bị mọi người vây lại xem chứ."

"Hai chuyện này không giống nhau, học sinh là học sinh, người qua đường là người qua đường mà." Lý Nguyệt cắn răng nói: "Tô Thương, rốt cuộc anh có đi cùng em hay không."

"Chắc chắn phải đi cùng em rồi, gương mặt em xinh đẹp như vậy, anh sợ em múa xong đám con trai vây xem không kiềm chế được, anh phải ở bên cạnh bảo vệ em." Tô Thương chân thành nói.

"Phì, không đứng đắn gì cả!"

Lý Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Thương nhưng trong lòng lại đang nở hoa, sau đó nói: "Tô Thương, vậy em bắt đầu đây, còn đây là máy ảnh và điện thoại của em, anh cầm đi, sau đó tìm một góc thật đẹp quay em đẹp chút nhé."

"Có ngay."

Tô Thương nhận lấy máy ảnh và điện thoại, sau đó tò mò hỏi: "Vợ ơi, em chuẩn bị múa gì vậy, có tên gọi không?"

"Ừm." Lý Nguyệt gật đầu nói: "Em định múa quạt Đan Thanh, em có cải thiện nó một chút trên cơ sở bản gốc, hiệu quả chắc sẽ không tệ lắm."

"Múa quạt Đan Thanh... Nghe tên đã thấy đẹp rồi, vậy phải cần quạt nhỉ, em có mang theo không?"

"Có chứ."

Lý Nguyệt lấy một cái quạt xếp từ trong ống tay áo, hơi nhút nhát nói: "Tô Thương, anh mở điện thoại lên đi, phát bài hát đầu tiên trong danh sách nhạc của em ấy, em bắt đầu múa đây."

"Được rồi, em cứ múa đi, mấy vấn đề khác cứ giao cho anh." Tô Thương khích lệ nói.

"Ừm."

Lý Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó tiến lên trước mấy bước, đứng giữa cầu lưới đỏ.

Trong phút chốc, rất nhiều người qua đường dừng bước lại, nhìn sang phía bên này.

Lý Nguyệt để ý thấy mọi người đang nhìn mình càng căng thẳng hơn, nét mặt cũng hơi mất tự nhiên trông như muốn bỏ cuộc giữa chừng vậy.

Đúng lúc này, Tô Thương bấm vào danh sách nhạc trên điện thoại di động, một đoạn dạo đầu đẹp đẽ của phong cách cổ trang vang lên.

Ca khúc đầu tiên chính là ca khúc cổ trang đang rất hot --- Thanh Ti.

Tiếng nhạc vừa vang lên, Lý Nguyệt lập tức đi vào tư thế, ánh mắt cũng không giống trước, không còn nhìn ra chút nhút nhát nào nữa.

"Quân nào thấy, thiếp nhẹ nhàng cất bước nhảy."

"Quân nào thấy, thiếp da diết kéo đàn."

"Quân nào thấy, một sợi tóc đen cả đời sầu."

Âm nhạc vang lên, Lý Nguyệt thật sự đã nhập cuộc rồi, bắt đầu buổi biểu diễn của chính mình.

Cô mặc chiếc váy cổ phong, khoác một chiếc áo choàng rất dài sau lưng, động tác nhẹ nhàng diễn tả tình cảm dịu dàng như nước, cực kỳ uyển chuyển.

Tô Thương đứng bên cạnh cầm cái máy ảnh trong tay, vì tìm góc độ nên phải ngồi xổm xuống.

Anh vừa quay chụp vừa không kiềm chế được mà khen ngợi: "Đẹp thật, xem ra vợ thật sự đã từng học múa rồi."

"Hoa rơi tán loạn, phiêu theo gió, làm loạn tầm mắt ta."

"Thuyền đánh cá mờ ảo trong làn khói, ngọn đèn dầu đêm nay lụi tàn."

"Ta vẫn sống mơ mơ màng màng ngày qua ngày, cười xem thế sự đổi thay như nước chảy."

"Người kia than, than nỗi khổ tương tư bất tận, nhớ hoa niên."

Ca khúc vẫn đang tiếp tục, điệu múa của Lý Nguyệt cũng đang tiếp tục, quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy, cực kỳ mê hoặc.

Xung quanh càng ngày càng nhiều người qua đường dừng chân lại xem, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay chụp.

"Wow, chị gái này đẹp quá đi, vẻ đẹp thần tiên gì vậy!"

"Múa cũng đẹp, thoả mãn toàn bộ ảo tưởng của tôi với mỹ nữ cổ trang."

"Chắc chắn cô ấy là người nổi tiếng nào đó trên mạng đến cầu lưới đỏ để check in đây mà, mọi người có ai biết cô ấy không."

Đông đảo người qua đường đều đánh giá rất cao điệu múa của Lý Nguyệt, thậm chí có mấy tên con trai còn không rời mắt khỏi người Lý Nguyệt được.

"Dám trắng trợn nhìn chằm chằm vợ tôi à, hừ hừ!"

Chuyện này khiến Tô Thương ghen muốn nổ mắt, trực tiếp vung tay lên, lập tức có một trận gió lớn thổi qua cuốn bụi đất dưới đất lên nhắm thẳng vào mấy tên con trai qua đường kia.

"Moá, gió lớn quá đi."

"Chết tiệt, mắt của tôi."

Mấy tên con trai đang chăm chú xem Lý Nguyệt nhất thời khổ không tả nổi.

"Hừ."

"Đó chỉ là bài học nho nhỏ thôi đó."

Tô Thương hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục thưởng thức điệu múa của vợ mình.

Cũng chính lúc này, giây phút huy hoàng đã đến.

Chỉ thấy Lý Nguyệt cởi áo choàng xuống, lặng lẽ vứt cho Tô Thương, động tác sau đó không còn nhẹ nhàng chút nào nữa, quạt giấy trong tay trông như biến thành một thanh kiếm vậy.

Cô một nhanh một chậm, cả cơ thể đều đắm chìm vào múa, lập tức khiến khán giả bùng nổ.

"Danh xưng trích tiên, người không màng gấm son, đến nhân gian đấu rượu chốn Hồng Lâu, đôi mắt đa tình, vung bút thêm vài đấu thơ."

"Rót chén rượu mạnh nhất thế gian, nằm trên tòa lầu chót vót nơi Trường An, nhìn thiên hạ nào ai bình thản như người."

Ca khúc vẫn tiếp tục phát ra, lúc này Tô Thương mới phát hiện thì ra đây là một chuỗi các bài hát cổ phong được ghép vào với nhau.

Vừa nãy là Thanh Ti, bây giờ đã đổi sang Trích Tiên rồi.

Không thể không nói hai bài hát này đều cực kỳ dễ nghe, cộng thêm điệu múa của Lý Nguyệt quả là khiến cho thị giác và thính giác cùng lúc đều được hưởng thụ , do đó càng ngày càng thu hút nhiều người đến xem hơn.

Thấm thoát trên cầu lưới hồng đã chật kín người đứng xem, ở tít xa còn có người nhìn lại, tất cả đều nín lặng, hiện trường không có chút tạp âm nào, ai nấy đều sợ sẽ phá huỷ sự tốt đẹp này.

Khoảng chừng 2 phút đồng hồ sau thì điệu múa của Lý Nguyệt kết thúc, cô thở dồn dập, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Cô đưa tay lên lau mồ hôi, kết quả là nhìn thấy có nhiều người đang nhìn mình như vậy, sự tự tin lúc múa vừa rồi lập tức biến mất, cô nhất thời cảm thấy căng thẳng chạy một mạch ra núp sau lưng Tô Thương, thúc giục Tô Thương rời đi.

Mấy người con trai qua đường vây xem đều si ngốc nhìn Lý Nguyệt, Tô Thương nghiến răng đến chảy cả máu, ghen tức muốn chết luôn rồi cho nên không chút do dự nào liền kéo vợ chạy đi mất...
Chương 127: Anh còn nhớ Giang Tuyết Nhi không?

Sau khi Tô Thương và Lý Nguyệt rời đi, mọi người ở hiện trường mới kịp phản ứng lại.

"Ông trời ơi, đúng là chết người mà, khí chất của chị gái này thần tiên rồi!"

"Vừa rồi cô ấy múa gì vậy, quá đẹp, quá rung động!"

"Người đàn ông lôi cô ấy đi là con cóc gì vậy, thế mà lại cầm tay của chị gái, tôi nhìn cũng thấy tức!"

"Huyết thư gửi vạn nhân, cầu xin phương thức liên lạc của chị gái nhỏ!"

...

Điệu nhảy của Lý Nguyệt tạo hiệu ứng rất tốt ở nơi đó, lập tức đã có thêm một lượng lớn người hâm mộ.

10 phút sau .

Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đỗ ở ven đường vắng vẻ, Tô Thương và Lý Nguyệt đang ngồi ở trong xe.

"Tô Thương, mấy người kia không đuổi đến đây đâu nhỉ?" Lý Nguyệt vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.

"Không có."

Tô Thương nhìn về phía Lý Nguyệt đang ngồi ở ghế lái phụ, khẽ cười nói: "Vợ ơi, lúc em múa thật là đẹp mắt."

"Ý của anh là bình thường em không đẹp à?" Lý Nguyệt hỏi ngược lại.

"Cũng đẹp." Tô Thương cười nói: "Anh rất thích nhìn em múa, đến tên của con chúng mình anh cũng nghĩ kỹ rồi."

"Chỉ biết nói mấy lời đường mật."

Lý Nguyệt hơi thẹn thùng, đỏ mặt lườm Tô Thương một cái rồi chuyển sang nói cái khác: "Máy ảnh của em đâu, anh đã quay được chưa?"

"Rồi."

Tô Thương gật đầu, sau đó đưa máy ảnh cho Lý Nguyệt.

Lý Nguyệt nhận cái máy ảnh, xem video một lần trước, sau đó hài lòng cười nói: "Không tồi, anh tìm góc độ rất tốt, cảm ơn anh Tô Thương."

"Vợ à, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, em chỉ nói cảm ơn ngoài miệng có ý gì."

Lý Nguyệt khựng lại nói: "Vậy anh muốn em cảm ơn như nào?"

"Chuyện này rất đơn giản, lấy thân báo đáp là được rồi." Tô Thương suy nghĩ rồi cười nói: "Bên kia có một khách sạn chủ đề, chúng ta có thể..."

"Ừm hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Lý Nguyệt giận dữ lườm Tô Thương một cái.

"Em bài xích như thế làm gì, vợ à, dù sao em cũng sẽ gả cho anh mà, làm mấy chuyện đó không phải rất bình thường à." Tô Thương khẽ cười một tiếng.

"Tô Thương!"

"Anh làm em quá thất vọng!"

Dường như Lý Nguyệt nghĩ đến chuyện gì đó nên bỗng tức giận, đỏ ngầu cả mắt.

"Khụ, chuyện đó, vợ à, anh chỉ đùa với em thôi, em đừng khóc, anh..."

Tô Thương đưa tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt Lý Nguyệt, đang chuẩn bị an ủi Lý Nguyệt.

"Đừng đụng vào em!"

Lý Nguyệt đột nhiên hất tay Tô Thương ra, định mở cửa xe xuống xe.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sao đột nhiên cảm xúc lại trở nên kém như vậy?

Tô Thương cảm thấy chẳng hiểu gì cả, anh ngăn Lý Nguyệt lại, mờ mịt hỏi: "Vợ ơi, rốt cuộc làm sao vậy, em tức cái gì vậy?"

"Tô Thương!"

Ánh mắt Lý Nguyệt dừng trên người Tô Thương, đỏ mắt chất vấn: "Anh còn nhớ Giang Tuyết Nhi không?"

Giang Tuyết Nhi.

Bạn thân của Lý Nguyệt, hai người giống như là như hình với bóng vậy, hai người mà như một vậy.

Nhưng năm năm trước, đại thiếu gia nhà họ Tô bị Tô Cảnh Hàm tính kế, say rượu làm cho Giang Tuyết Nhi...

Chuyện đó mới xảy ra không bao lâu thì Giang Tuyết Nhi mang thai, đứa con trong bụng đương nhiên là của Tô Thương.

Chuyện này ầm ĩ đến nỗi ai nấy đều biết, chỉ có điều nhà họ Giang chỉ là một gia tộc nhỏ, thậm chí là gia tộc lệ thuộc vào nhà họ Tô.

Bởi vậy nên nhà họ Giang không dám cương với nhà họ Tô, cuối cùng lấy được chỗ tốt từ nhà họ Tô mới đưa Giang Tuyết Nhi đi phá thai rồi rời khỏi Giang Bắc.

Từ đó về sau, Giang Bắc ít đi một gia tộc nhỏ, đồng thời cũng ít đi một vị mỹ nữ nổi danh khuynh thành với Lý Nguyệt.

Bảo sao Lý Nguyệt đột nhiên tức giận, thì ra là nghĩ đến Giang Tuyết Nhi.

"Vợ."

"Đương nhiên anh vẫn nhớ Giang Tuyết Nhi."

Tô Thương đón nhận ánh mắt của Lý Nguyệt, giải thích nói: "Nhưng chuyện năm đó cũng không phải do anh tự nguyện."

"Ngày đó ở quán bar Dạ Sắc, em cũng đã nghe những lời của Tô Cảnh Hàm nói rồi, chuyện đó là do cậu ta bày mưu, anh chỉ trúng bẫy của cậu ta thôi."

Tô Thương cười khổ nói: "Rốt cuộc anh cũng chỉ là người bị hại trong chuyện đó."

"Nhưng Giang Tuyết Nhi bị anh làm nhục, sau đó còn mang thai, đấy là sự thật!" Lý Nguyệt cắn răng nói.

"Anh biết."

Tô Thương không phủ nhận, sau đó nói tiếp: "Anh giải thích như vậy không phải để trốn tránh trách nhiệm, anh chỉ muốn nói cho rõ vấn đề này, không muốn khiến em đau lòng."

"Nếu như anh tự làm ra chuyện này, vậy là anh có lỗi với em nhưng khi đó anh không có chút nhận thức nào, anh có lỗi nhưng anh cũng không sai." Tô Thương chân thành nói.

Lý Nguyệt nghe những lời này trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

5 năm trước, lúc chuyện giữa Tô Thương và Giang Tuyết Nhi vừa nổ ra, cô cực kỳ khổ sở.

Sau đó, Tô Thương biến thành một kẻ cực kỳ ăn chơi, đắm chìm trong quán bar cao cấp cả đêm không về.

Dần dần, Lý Nguyệt không thèm để tâm đến chuyện này nữa và thiện cảm của cô đối với Tô Thương tiêu tan sạch sẽ, cô quyết định bản thân có chết cũng sẽ không gả cho Tô Thương.

Tô Thương làm chuyện gì với Giang Tuyết Nhi không có quan hệ gì với mình, bản thân cần gì phải đau lòng khổ sở.

Nhưng gần đây, Lý Nguyệt đã biết chân tướng chuyện năm đó, cũng biết Tô Thương không phải tên ăn chơi, chỉ dùng hình tượng ăn chơi để ngụy trang bản thân mà thôi.

Trong nội tâm của cô, chuyện tình trường bụi bặm của Tô Thương dần được tháo gỡ, thậm chí cô còn quan tâm Tô Thương nhiều hơn trước nữa.

Kể từ đó, chuyện của Giang Tuyết Nhi liền trở thành khúc mắc trong lòng Lý Nguyệt.

Vừa nghĩ đến bạn thân của mình đêm đó đã xảy ra chuyện đó với Tô Thương, Lý Nguyệt vô cùng khổ sở.

Cô chọn quên chuyện này đi, coi như chuyện gì cũng không xảy ra.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, đã thành sự thật, bản thân cần gì phải lừa mình dối người cơ chứ?

Vừa rồi, Tô Thương nói chuyện thuê phòng, cho dù là nói đùa hay nói thật thì đều chắc chắn sẽ chạm đến dây cung yếu ớt nhất trong đáy lòng Lý Nguyệt.

Nên cảm xúc đã ứ đọng rất lâu trong cô mới bộc phát.

Nhưng suy nghĩ kỹ chút thì đúng thật Tô Thương cũng không làm gì sai, lúc trước cũng chỉ do thân bất do kỷ, mình không nên phải chấp niệm chuyện trước kia mãi không buông.

Từ nhỏ Lý Nguyệt đã lớn lên trong một gia tộc lớn, thường thấy đàn ông tam thê tứ thiếp, cờ đỏ trong nhà còn chưa tháo xuống, thì cờ màu bên ngoài đã tung bay phấp phới.

Gặp mấy chuyện như này nhiều cũng thành thói quen nên cô không truy cứu mấy năm nay Tô Thương làm cái gì ở quán bar.

Cho dù giả vờ giả vịt hay thật sự tìm đàn bà ở quán bar thì Lý Nguyệt đều không thèm để ý.

Đàn ông mà, mấy chuyện này rất bình thường.

Nhưng thứ cô để ý là Tô Thương và bạn thân của mình... Chuyện này cứ nghẹn ứ ở cổ họng.

"Tô Thương, nếu đã nói chuyện này ra rồi, em có thể không truy cứu chuyện trước kia nhưng bây giờ, em cần anh có một lời hứa hẹn." Lúc này, Lý Nguyệt chân thành nói.

"Hứa hẹn gì?"

"Cho dù sau này anh có bao nhiêu em gái mưa đi chăng nữa thì trong lòng anh, em vẫn phải là người quan trọng nhất!"

Lý Nguyệt cắn răng nói: "Hơn nữa, mấy cô gái kia nếu muốn đi bên cạnh anh đều phải có sự đồng ý của em, anh không được lừa dối em vụng trộm đi tìm tiểu tam!"

"Vợ, anh cảm thấy em lo lắng thái quá rồi."

Tô Thương ngôn từ chính trực nói: "Anh vốn không phải loại người đào hoa, đời này anh chỉ thích mình em, những người con gái khác trong mắt anh chỉ là mấy cái hộp sọ màu hồng, không đáng để nhắc đến."

"Nói năng ngọt xớt!"

Lý Nguyệt trợn mắt liếc Tô Thương một cái nói: "Anh đừng có mà né tránh vấn đề, em nói anh có thể đồng ý hay không!"

"Có thể, đương nhiên có thể." Tô Thương đáp lại nói.

"Như thế còn tạm được."

Lý Nguyệt nghe được câu trả lời chắc chắn của Tô Thương, nhất thời trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó thản nhiên nói: "Tô Thương, anh đừng nói em bắt nạt anh, vừa rồi em buộc anh đưa ra quyết định, bây giờ anh có thể hỏi em một vấn đề cá nhân của con gái, em sẽ trả lời anh."

"Thật sao, vấn đề nào cũng được?" Tô Thương ngẫm nghĩ cười xấu xa nói.

"Thật!"

Lý Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cô đã đoán được Tô Thương định hỏi một số vấn đề bỉ ổi nhưng vẫn gật đầu, không còn cách nào khác, dù sao lời cũng đã nói ra miệng rồi.

Nhưng vấn đề Tô Thương hỏi lại khiến cho cô cực kỳ kinh ngạc, trực tiếp ngây ngẩn cả người.

"Vợ ơi, làm sao tháo rời bánh xích của máy xúc Lam Tường được vậy?"
Chương 128: Tô Thương sức khỏe yếu

Máy xúc sao?

Bánh xích sao?

Tháo rời ra bằng cách nào?

Em là con gái, anh cho em hỏi làm sao để có thể tháo lắp bánh xích của máy xúc vậy?

Lý Nguyệt sửng sốt, tức giận nói: "Cái quái gì vậy, đây là chuyện riêng tư của con gái sao?"

"Em không phải là nói sẽ trả lời câu hỏi của anh sao?" Tô Thương nghiêm túc nói: "Vợ à, vậy em tháo ra làm sao?"

"Em chưa từng lái máy xúc, làm sao em biết được!" Lý Nguyệt tức giận nói: "Tô Thương, anh cố ý giở trò với em sao?"

"Haha."

Tô Thương cười nói: "Vợ à, anh hiểu về vấn đề này hơn e, nên anh sẽ không hỏi thêm bất cứ một câu nào nữa. Nếu em cảm thấy anh đang ép em phải làm một việc gì đó, vì nợ anh mà phải đưa ra quyết định thì chi bằng hôn anh một cái đi."

"Anh, thật là không xấu hổ!"

Sau khi sự cố máy xúc vừa rồi làm gián đoạn, Lý Nguyệt tự nhiên quên đi chuyện không vui lúc trước. Cô ấy nhìn Tô Thương tức giận, sau đó cúi người hôn lên má Tô Thương: "Bây giờ, làm đi."

"Không."

Tô Thương lắc đầu nói: "Anh kêu em hôn, nhưng không nói là hôn lên má trái. Em hôn sai chỗ rồi."

"Thật là phiền phức, thế anh muốn hôn lên chỗ nào?"

"Đương nhiên là ở đây rồi." Tô Thương chỉ vào bên má phải nói.

"Được!"

Lý Nguyệt không do dự mà cúi đầu hờ hững hôn lên má phải của Tô Thương, rồi nhanh chóng đứng thẳng lên.

Đây là lần đầu tiên cô hôn một người con trai nên tim cô đập loạn xạ vì kích động, khuôn mặt đỏ ửng nóng bừng lên.

Đây là một cảm giác tuyệt vời.

"Vâng, không tệ."

Tô Thương lau nước miếng trên mặt rồi nói: "Vợ à, hôn như này mới đúng, nhưng vừa rồi lại hôn nhầm mất rồi. Anh muốn hôn lại e, bằng không anh phải chịu thiệt thòi à."

Nói xong, Tô Thương cúi người hôn trực tiếp lên trán Lý Nguyệt.

Thật thơm, thật sự thoải mái, vẻ mặt Tô Thương mê man, không kìm được lòng mà nuốt nước bọt.

"Mang cái này đi!"

"Em nghiêm túc thật sao!"

"Không, anh nghiêm túc, em cũng sẽ nghiêm túc!"

Lý Nguyệt không vui, tức giận nói: "Tô Thương, vừa rồi là hôn nhầm rồi. Em hôn lên má trái của anh, sao anh lại hôn lên trán của e, như thế không công bằng,em muốn hôn lại anh!"

Vừa nói dứt câu, Lý Nguyệt chu môi và hôn lên trán Tô Thương.

"Được rồi, chúng ta đã giải quyết nợ hôn trán. Nhưng còn má trái thì sao, em vẫn còn nợ anh đấy."

Chụt.

Tô Thương hôn Lý Nguyệt một cái lên má trái.

"Cái gì vậy, em hôn má trái nhưng gần miệng của a, sao anh lại hôn gần tai!"

Chụt.

Lý Nguyệt hôn lại Tô Thương.

Cứ như vậy, hai người tính toán chi li với nhau từng cái hôn, trông thật là ngớ ngẩn.

Tuy nhiên, những con người đang yêu có không khi nào tỉnh táo đâu.

Đừng!

Hai người hôn nhau, đột nhiên môi chạm môi, cả Tô Thương và Lý Nguyệt đề sững sờ nhìn nhau.

Lúc này, thời gian như đứng lại.

Trong xe im ắng, bên ngoài có tiếng lá xào xạc.

Sau một hồi lâu.

Lý Nguyệt phản ứng lại, vội vàng quay người ngồi sang một bên, mặt đỏ bừng như quả táo chín.

Nhớ lại hành động hôn Tô Thương vừa rồi, Lý Nguyệt xấu hổ đến mức không thể đợi được mà tìm mỗi cái lỗ để chui vào.

"Tô . . .Thương."

Lý Nguyệt vén mấy sợi tóc trên trái rồi hoảng hốt nói: "Đưa, đưa em về nhà, em còn phải chỉnh sửa đoạn video hôm nay em đã quay, để đưa lên fanpage của lớp huấn luyện."

"Được được."

Tô Thương cười đồng ý.

Sau đó,anh lái một chiếc Ferrari màu đỏ đưa Lý Nguyệt trở về trang viên của gia đình họ Lý.

"Tô Thương, em đi trước đây."

Sau khi dừng xe, Lý Nguyệt mở cửa che, vội vàng chạy nhanh vào trang viên.

Nhìn vợ rời đi, Tô Thương mỉm cười, liếc mắt nhìn hướng bảy giờ rồi lái xe rời đi.

Với năng lực của Tô Thương, đương nhiên anh ấy có thể nhận ra được Lý Thuần Phong đang đứng trong bóng tối nhìn.

Lúc anh ấy đến đón Lý Nguyệt, Tô Thương có để ý nhưng không nói ra, lần này anh vẫn giả vờ như không biết.

Sau khi Tô Thương rời đi, Lý Thuần Phong mới lộ mặt.

Ông ấy lấy điện thoại ra, lướt nhìn đồng hồ ra rồi phân tích nói: "Một tiếng."

Tô Thương chỉ đưa Lý Nguyệt ra ngoài có một tiếng, trừu đi thời gian đi trên đường thì cũng chỉ còn có mấy chục phút."

"Mấy lần trước đều đi cả đêm, sao lần này chỉ có mấy chục phút?"

"Hơn nữa, cách Lý Nguyệt bước đi rất thoải mái và không hề có áp lực...."

cuối cùng, Lý Thuần Phong khôngết luận: "Tô Thương, cái này của cậu khônghông đủ tốt rồi!"

"không hổ là người thường, dù có dày dặn kinh nghiệm, mỗi đêm đều có thể làm được. Nhưng sức khỏe không chịu nổi, hơn nữa cậu ta còn là công tử bột, ăn chơi gái gú trong các quán bar đã lâu. Rất có thể cậu ta đã rỗng tuếch từ lâu."

Lý Thuần Phong lo lắng: "Điều này không tốt chút nào. Cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của cháu gái mình, cậu ta còn là cháu trai của bạn mình. Cậu ta không được phép như vậy."

"Ngày mai, sáng ngày mai, chúng ta nhất định phải đến tìm Tô Thương, đưa cho cậu ta một viên đan dược, dạy cậu ta võ công, như vậy mới giữ gìn được sức khỏe được!"

Sau khi hạ quyết tâm, Lý Thuần Phong nhanh chóng rời đi.

. . . . . .

Khi Tô Thương lái xe về tới nhà thì trời cũng đã tối muộn, anh ấy nhanh chóng ngồi xếp bằng rồi tiến vào trạng thái tu luyện.

Thấm thoắt đã sang đến ngày hôm sau.

Sáng sớm,anh ấy nhận được cuộc gọi từ cha mình.

"Tô Thương, cha có tin vui cho con đây, ranh con sắp trở thành chiến binh cổ đại rồi!" Tô Thần Binh cười nói.

Tô Thương ngớ người, nghi ngờ nói: "Cha, ý của cha là?"

"Lý Thuần Phong, con biết ông ta đấy, là ông nội của Lý Nguyệt. Nhà họ Lý có một vật gia truyền là thông thần đan. Người thường có thể ăn nó và trở thành một chiến binh cổ đại chỉ trong vài giây. Viên thuốc này đang nằm trong tay Lý Thuần Phong."

Tô Thần Binh cười nói: "Bây giờ, ông ấy đã quyết định tặng nó cho con. Ông ấy đang trên đường đến biệt thự ven sông rồi đó."

"Lý Thuần Phong không chỉ cho con thông thần đan, mà còn muốn dạy võ công cho con nữa. Với sự chỉ dạy của ông ấy, tương lai của con sẽ rất sáng lạn."

Tô Thần Binh kích động nói: "Có lẽ, đã đến lúc con có thể đặt chân đến cảnh giới hóa kình rồi!"

Cảnh giới hóa kình?

Cái đó cần bao năm mới đạt được?

Tô Thương cười cười, nhưng ngoài mặt lại nói: "Cha à, cái gì mà Thông thần đan, có tin được không? Ông nội Lý rất ghét con, có khi nào muốn hạ độc con không?"

"Tên nhóc thối này, con đang nghĩ gì vậy, nhà họ Lý muốn giết con thì cần gì phải phiền phức vậy, chỉ cần một ngón tay đã hạ được con rồi."

Tô Thần Binh cảnh cáo: "Lần này trong cái họa có cái phúc, con nhất định phải hợp tác tốt với Lý gia đấy, đừng làm gì xằng bậy."

"Được rồi cha."

Tô Thương gật đầu, sau đó cố ý hỏi: "Cha, cha và ông đang ở đâu? Sao hai hôm nay con khônghông nhìn thấy hai người?"

"Haha, cha và ông của con đang ở chợ Đen Cửu Môn. Chúng ta định tìm chú Huyền Thiên để uống vài ly rượu." Tô Thần Binh nói.

"Chú Huyền Thiên . . ."

Tô Thương nghe vậy liền cười ra mặt.

"Thằng ranh con, Tô Huyền Thiên là chú của cha, con không được gọi là chú Huyền Thiên. Con phải gọi là ông nội Huyền Thiên!" Tô Thần Binh nghiêm túc nói.

Ông nội?

Tôi là ông nội của tôi sao?

Tô Thương cười một cái rồi thản nhiên nói: "Cha, chợ Đen Cửu Môn có vui không? Con cũng muốn đến đó."

"Con đến đây làm gì, đây là nơi buôn bán chiến binh cổ đại, đồ phế vật như con đến đây có phải thêm mất mặt khônghông?"

Tô Thần Binh cắt đứt ý định của Tô Thương, sau đó nói: "Này, cha và ông nội đã chờ hai ngày rồi, không biết đến khi nào chú Huyền Thiên mới đến chợ Đen Cửu Môn nữa."

Nghe vậy, Tô Thương lộ ra vẻ quái đản.

Cha ơi là cha.

Cha khônghông hiểu được đâu.

Nếu con không đến chợ Đen Cửu Môn thì chú Huyền Thiên của cha sẽ không bao giờ xuất hiện đâu. . .
Chương 129: Thông Thần Đan

"Được rồi, Tô Thương, đừng nói nhảm nữa, tuyệt đối phải nhớ kỹ, phối hợp với nhà họ Lý đó."

Lúc này, giọng nói của Tô Thần Binh từ trong điện thoại vọng ra: "Cha cảnh cáo con, quan hệ giữa ông chủ Lý và ông nội con rất tốt, nếu như con chọc giận ông ta, ông ta có đánh con thì cũng không ai cứu được con đâu, Dực Cân cũng sẽ không giúp con đâu nhé, con tốt nhất biết điều chút đi!"

Sau khi nhắc nhở thêm lần nữa thì Tô Thần Binh liền cúp điện thoại.

Tô Thương cất điện thoại đi, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

Cứ để cho ông nội và cha mình chờ như vậy cũng không phải cho lắm, xem ra mình bắt buộc phải đi đến chợ đen Cửu Môn một chuyến rồi.

"Tô Thương!"

"Ra đây cho tôi!"

Ngay lúc này ở bên ngoài biệt thự lại nghe thấy giọng của Lý Thuần Phong vang lên.

"Gâu!"

Bạch Miêu vốn vẫn đang nằm ngủ trong phòng lập tức cảnh giác nói: "Chủ nhân, có người đến, còn là một cao thủ nữa!"

"Ừm, tao biết rồi, thu khí tức của mày lại đi, ông ta không phải là kẻ thù đâu."

"Mày đừng đi ra ngoài, để tao ra đối phó với ông ta là được rồi."

Tô Thương dặn dò xong thì đứng dậy rời khỏi phòng, anh định xem xem rốt cuộc thông thần đan là cái thứ gì, đối với mình có tác dụng hay không.

Nếu như có tác dụng thì anh cũng không ngại mà nuốt nó, dù sao cũng dâng tới tận cửa rồi thì không cần phải bỏ phí như vậy.

Rất nhanh.

Tô Thương đã ở ngoài biệt thự nhìn thấy Lý Thuần Phong đang đứng ở đó.

Lúc này.

Lý Thuần Phong mặc một đồ luyện võ rộng rãi, mặt không có biểu cảm gì nhìn Tô Thương, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, nói không nên lời.

Cứ nghĩ đến thông thần đan của tổ tiên truyền lại vậy mà lại dễ dàng đưa cho tên khốn nạn Tô Thương, ông ta đau xót cả ruột gan.

"Ông nội Lý."

Tô Thương cười chào hỏi trước rồi mới đi thẳng vào vấn đề, nói: "Thông thần đan đâu, nhanh lấy ra cho cháu xem."

"Xem ra Tô Thần Binh đã nói hết cho cậu rồi."

Lý Thuần Phong chăm chú nhìn Tô Thương , sắc mặt khó coi nói: "Tô Thương, cậu cũng không biết khách sáo gì với tôi cả, vừa gặp mặt đã đòi thông thần đan rồi."

"Hi hi, ông là ông nội của Lý Nguyệt, nhanh thôi cũng sẽ là ông nội của cháu rồi." Tô Thương cười nói: "Nói chuyện với ông nội của mình mà còn phải khách sáo làm gì chứ, cháu cũng không phải là người hay nịnh nọt."

"Thằng ranh con, thật thẳng thắn mà!"

Lý Thuần Phong chửi Tô Thương một câu nhưng trong lòng thì vô cùng thoải mái, không khỏi bật cười.

Bởi vì Tô Thương không xem ông ta như người ngoài, cái cảm giác này cũng không tệ nha, chứng minh là Tô Thương đối với nhà họ Lý cũng có lòng trung thành.

"Tô Thương, nếu như cha cậu đã nói rõ với cậu rồi thì tôi cũng không giải thích công hiệu của thông thần đan nữa."

Lý Thuần Phong từ trong lòng lấy ra một cái hộp tinh xảo to chừng quả đấm tay, nghiêm túc nói: "Nhưng có chuyện này tôi phải nói rõ trước, ăn viên đan dược này xong, bất kể sau này cậu đạt được thành tựu gì nếu như nhà họ Lý gặp khó khăn cậu nhất định phải ra mặt cứu giúp!"

"Ông nội Lý, xem lời nói của ông kìa."

Tô Thương nghiêm mặt nói: "Lý Nguyệt là vợ của cháu, cho dù không có viên đan dược này, chỉ cần nhà họ Lý không chê thực lực của cháu yếu thì cháu sẽ nghĩa bất dung từ bảo vệ nhà họ Lý."

"Tốt, tốt!"

Lý Thuần Phong không khỏi khen ngợi Tô Thương, sau đó cởi mở nói: "Thông thần đan đây, cậu cầm lấy đi, uống ngay trước mặt tôi!"

"Cám ơn ông nội Lý."

Tô Thương đón lấy cái hộp tinh xảo rồi chậm rãi mở ra, kết quả là ngay lập tức mừng rỡ như điên.

Trong hộp gỗ đó là một viên đan dược màu xám to cỡ một quả nho, có đường vân khắp thân, còn có mùi hương thoang thoảng nữa.

Đương nhiên.

Những cái đó không tính là gì cả, quan trọng là viên đan dược này vậy mà lại ẩn chứa linh khí nha, thậm chí còn rất là đậm đặc nữa, có thể so với hai mươi viên đá năng lượng đó.

"Nếu như mình không nhìn lầm thì cái gọi là thông thần đan này được chế tạo từ nhiều loại dược liệu đã lâu năm, linh lực trong đó đều là từ những loại dược liệu lâu năm đó tạo nên."

Tô Thương phỏng đoán rồi tiếc hận nói: "Đáng tiếc là, người luyện chế đan dược này tay nghề kém quá, mười thành linh khí đã lãng phí hết tám thành rồi, lại thêm thời gian cất giữ đã quá lâu, đương nhiên cũng tiêu tán hết một thành rồi, bây giờ chỉ còn lại một thành linh khí mà thôi."

"Nếu như đổi lại là mình luyện chế thì mình chắc chắn có thể phát huy hết được toàn bộ linh khí ở trong các dược liệu lâu năm đó rồi."

"Một thành linh khí tương đương với hai mươi viên đá năng lượng, nếu như là mười thành thì chính là hai trăm viên đá năng lượng rồi, hoàn toàn có thể giúp mình nhảy vọt qua luyện khí tầng năm tiến thẳng lên luyện khí tầng sáu luôn đó."

"Đáng tiếc, đáng tiếc mà."

Giữa trán của Tô Thương toát ra một tia tiếc hận.

"Tô Thương, đừng ngẩn người ra như vậy nữa, mau nuốt vào đi!"

Lý Thuần Phong ở bên cạnh thúc giục nói: "Tôi cũng rất tò mò, cậu ăn thông thần đan rồi thì có thể đặt chân đến cảnh giới gì."

Tô Thương phản ứng lại, rồi giơ tay ra cầm viên thông thần đan lên nhưng cũng không lập tức nuốt nó, mà cười nói, hỏi: "Ông nội Lý, bình thường mà nói thì thông thần đan có thể khiến cho người bình thường đạt được đến cảnh giới gì trong giới luyện võ."

Nếu như Lý Thuần Phong đã tìm đến tận cửa, rồi còn muốn mình nuốt thông thần đan nữa thì chắc chắn mình bắt buộc phải lộ ra chút thực lực rồi.

Nhưng mà.

Tô Thương không biết nên giả bộ thành cảnh giới nào mới hợp lý, cảnh giới thấp quá thì Lý Thuần Phong sẽ xem thường, cảnh giới cao quá thì có dọa cho Lý Thuần Phong sợ không?

Cho nên, Tô Thương mới nhiều chuyện hỏi một câu.

"Cái này thì không nói trước được, quan trọng là thiên phú của người đó."

Lý Thuần Phong thành thực nói: "Nhà họ Lý chúng tôi, kì thực có đến hai viên thông thần đan."

"Khoảng hơn một trăm năm trước, ông nội của tôi đã ăn một viên sau đó lập tức đạt tới Hóa Kình Sơ Kỳ."

Lý Thuần Phong tiếp tục nói: "Thiên phú của ông nội tôi cũng thuộc loại cao đó, sau khi dùng được mười năm thì đã đạt đến cảnh giới tông sư võ đạo, cả đời dừng bước ở cảnh giới tông sư đỉnh phong."

"Tô Thương, tôi cũng không kỳ vọng cao ở cậu, chỉ cần cậu có thể thành người luyện võ Minh Kỳ là được rồi."

Lý Thuần Phong nhìn Tô Thương rồi nghiêm túc nói: "Sau này qua sự dạy bảo của tôi hay là dựa vào sự nỗ lực của bản thân cậu, tốn khoảng mười mấy năm thôi thì cũng có thể đạt tới cảnh giới Hóa Kình, còn sau khi đạt được Hóa Kình rồi, sau đó như thế nào nữa thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu đột phá tiếp."

"Còn dùng biện pháp gì thì cậu đừng hỏi nữa, mau ăn thông thần đan đi, cậu mà không chịu ăn nữa thì tôi đổi ý đó nhé!" Lý Thuần Phong thúc giục nói.

"Được rồi."

Tô Thương khẽ nhếch miệng cười, rồi lập tức bỏ viên thông thần đan vào miệng, trực tiếp nuốt vào bụng.

Bây giờ.

Tô Thương vừa mới đặt chân đến luyện khí tầng bốn, còn đang luyện hóa mười viên đá năng lượng để củng cố cảnh giới, mặc dù linh khí ẩn chứa ở trong thông thần đan không yếu nhưng cũng không thể khiến anh đột phá lên luyện khí tầng năm được.

Dựa vào sự tính toán của Tô Thương thì muốn đột phá đến luyện khí tầng năm ít nhất cũng cần đến 80 viên đá năng lượng.

Lúc này.

Lý Thuần Phong vẫn đang ở bên cạnh cho nên Tô Thương không tiện thi triển Cửu U Trấn Ngục Quyết, thế là đành cất thông thần đan ở trong cơ thể, đợi sau này mới luyện hóa nó.

"Kỳ lạ, Tô Thương, cậu ăn thông thần đan rồi mà sao một chút phản ứng cũng không có vậy, có khó chịu không?" Lúc này, Lý Thuần Phong hiếu kỳ hỏi.

Một câu nói như khiến người ta tỉnh mộng.

Tô Thương lập tức phản ứng lại, bản thân mình chỉ là người bình thường, năng lượng của thông thần đan mạnh như vậy chắc chắn phải giả bộ xíu mới được.

"A, đau chết tôi rồi!"

"Ông nội Lý, bụng cháu đau quá, đầu cũng đau, cháu khó chịu quá!"

Tô Thương ôm lấy bụng mình, đau đến mức nằm xuống lăn qua lăn lại ở dưới đất, nước mắt nước mũi cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.

"Ừm, vậy còn tạm được."

Không biết tại sao mà Lý Thuần Phong nhìn thấy Tô Thương đau đến mức sống đi chết lại như vậy thì dường như hận thù đè nén ở trong lòng như được giải phóng ra hết vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Không phải tên nhóc con nhà cậu rất ngông cuồng sao, ngày ngày dẫn Lý Nguyệt đi thuê phòng, đau chết là đáng đời.

Ai bảo cậu dám nhổ 'củ cải trắng' của nhà tôi làm gì, bây giờ bị nghiệp quật rồi đó, ha ha.

Đương nhiên.

Lý Thuần Phong cũng không phải thật sự muốn Tô Thương chết, nếu Tô Thương chết rồi thì thông thần đan không phải lãng phí rồi sao.

Thế là, ông ta chăm chú nhìn Tô Thương không chớp mắt, âm thầm cầu nguyện cho Tô Thương có thể kháng cự lại được công hiệu của thuốc.

Khoảng năm phút sau.

Tô Thương diễn cũng mệt rồi nên ngừng lăn lộn rồi đứng dậy hét lên: "A!"

Tiếp theo đó, Tô Thương vô cùng hưng phấn nói: "Ông nội Lý, bây giờ cháu cảm thấy mình rất mạnh nha!"

"Thành công rồi sao?"

Lý Thuần Phong vui mừng hết sức khi nghe thấy Tô Thương nói như vậy, thuật miệng đả kích nói: "Cậu vừa mới trở thành người luyện võ, mà đã cảm thấy mình mạnh lên sao? Cậu có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là Minh Kỳ...cái...cái gì!"

Vừa nói, Lý Thuần Phong liền phát hiện ra cảnh giới võ thuật của Tô Thương thì lập tức kinh ngạc, trên mặt tràn đầy hoảng hốt...
Chương 130: Đứa bé này từ nhỏ đã thông minh rồi.

"Hoá... Hoá kình!"

Lý Thuần Phong không thể tin, chăm chú nhìn Tô Thương, ông ta không thể che giấu được cảm xúc khiếp sợ, giọng nói cũng run rẩy.

Không tồi.

Tô Thương suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định nguỵ trang thực lực của bản thân thành hoá kình trung kỳ.

Ông nội Lý Thuần Phong ăn thần thông đan cũng chỉ mới biến từ người thường thành hoá kình sơ kỳ.

Bây giờ Tô Thương một bước nhảy lên thành người luyện võ hoá kình trung kỳ chắc chắn có được sự coi trọng của Lý Thuần Phong.

"Ông nội Lý."

Tô Thương tỏ vẻ không hiểu, nghi ngờ nói: "Bây giờ cháu cũng là hoá kình trung kỳ rồi ạ?"

"Ừm!"

Lý Thuần Phong lấy lại tinh thần, gật đầu một cách trịnh trọng, mừng rỡ như điên nói: "Tô Thương, cháu thật khiến người ta bất ngờ, không ngờ thiên phú của cháu lại mạnh như vậy, thế mà trực tiếp đặt chân vào hoá kình trung kỳ, ha ha ha, tôi nhặt được bảo bối rồi!"

"Ông nội Lý, có thật không ạ, cháu còn tưởng cháu không xứng ăn thần thông đan, còn lo lắng sẽ lãng phí đan dược tốt như vậy." Tô Thương khẽ nói.

"Xứng! Xứng!"

"Cháu là người xứng đáng ăn thần thông đan nhất, xứng đáng hơn bất cứ kẻ nào!"

Lý Thuần Phong hưng phấn nói: "Đưa cháu thần thông đan là quyết định chính xác nhất đời mà ông từng làm, cháu không khiến ông thất vọng chút nào!"

"Chẳng qua Tô Thương à, bây giờ cả người cháu có chân khí nhưng cháu lại không biết cách sử dụng nó, cháu cần phải tu luyện nội công tâm pháp."

Lý Thuần Phong rèn sắt khi còn nóng nói: "Ông truyền nội công gia truyền của nhà họ Lý cho cháu, cháu hãy nghe cho kỹ, ông sẽ đọc qua một lần cho cháu nghe trước."

Sau đó, Lý Thuần Phong bắt đầu đọc mấy câu khó hiểu như thể đang đọc tác phẩm văn cổ vậy.

"Đại khái chính là như vậy, Tô Thương, cháu bắt buộc phải chú ý khống chế chân khí trong cơ thể để nó đi khắp cả người, tuy nội công tâm pháp của nhà họ Lý không đạt trình độ cao nhất nhưng cũng không phải là yếu, không tới 3 đến 5 năm chắc chắn cháu không thể nhập môn mà vào được."

Nhắc đến nội công nhà họ Lý, Lý Thuần Phong hơi đắc ý, tiếp tục nói: "Nhưng nếu cháu chăm chỉ khổ luyện, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục*, cộng thêm sự chỉ đạo của ông, ông cam đoan trong vòng 3 năm, ông có thể khiến cháu nắm giữ được chút da lông của nội công nhà họ Lý..."

*Một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của người xưa. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.

"Ông nội Lý."

Lý Thuần Phong còn muốn nói thêm gì đó, lúc này, Tô Thương ngắt lời trước, ngưng tụ một tia chân khí trong tay, tò mò hỏi: "Công pháp của nhà họ Lý hoạt động như thế này ạ?"

"Ha ha, chắc chắn không phải rồi, cháu mới chỉ nghe ông nói một lần mà thôi, sao có thể nắm bắt..."

Lý Thuần Phong đang định phủ định những lời nói của Tô Thương, nhưng đang nói, nụ cười trên mặt cứng đờ lại, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.

Làm được!

Thế mà Tô Thương làm được rồi!

Chỉ nghe một lần mà đã nắm giữ được nội công tâm pháp của nhà họ Lý, chuyện này... Không thể nào!

Lý Thuần Phong không dám tin vào hai mắt của mình, xác nhận đi xác nhận lại, ông ta mới phát hiện phương thức chân khí đi khắp cơ thể Tô Thương giống hệt nội công tâm pháp của nhà họ Lý.

Thật sự đã luyện thành công rồi!

Thiên phú này đúng là khủng khiếp!

"Tô Thương!"

"Cháu... Không hổ là chồng của cháu gái ông!"

Ánh mắt Lý Thuần Phong cháy hừng hực nhìn Tô Thương chằm chằm, ông ta kích động đến nỗi hận không thể nhào đến hôn Tô Thương hai cái.

Thanh niên này, đúng là không nói thì thôi chứ gáy một tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc!

Mới vừa rồi còn lại một tên phế vật, tên ăn chơi bậc nhất Giang Bắc, thế mà vài phút ngắn ngủi thôi đã lắc mình biến thành hoá kình trung kỳ, còn không chế được nội công tâm pháp của nhà họ Lý.

Đúng là ứng với câu nói trời đất chưa định, tôi anh đều là hắc mã mà!

"Cảm ơn thần thông đan của ông nội Lý, cũng cảm ơn ông đã truyền thụ nội công tâm pháp của nhà họ Lý cho cháu."

Tô Thương khẽ cười nói, phản ứng kích động của Lý Thuần Phong đều nằm trong dự liệu của anh.

"Cháu rể ngoan, nói cảm ơn với ông nội làm gì, quá khách sáo rồi." Lý Thuần Phong cười ha hả nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Thương tràn đầy tán thưởng.

"Ông nội Lý, ông vẫn đừng nên gọi cháu là cháu rể."

Lúc này, Tô Thương chần chừ không mặn không nhạt nói: "Chẳng lẽ ông quên rồi ạ, trước đấy trong trang viên nhà họ Tô, chính miệng ông đã nói chỉ cần ông còn một hơi sẽ không để Nguyệt gả cho cháu mà."

"Ôi, thật ra cháu hiểu được tâm tình của ông nội Lý, do cháu không xứng với Nguyệt, ông nội Lý, ông đã nói muốn hủy bỏ hôn ước đúng không, bây giờ cháu đã suy nghĩ cẩn thận rồi."

Tô Thương thở dài một hơi nói: "Nếu ông nội Lý đã không thích cháu và Nguyệt kết hôn như thế thì hôn ước này hủy bỏ cũng được."

"Đừng đừng."

"Ai nói ông là không thích, ông không có nói đâu, thật đó."

Lý Thuần Phong bỗng cuống lên, vội vàng nói: "Cháu rể ngoan của ông, lúc ấy ông nội chỉ đùa với cháu thôi, cháu tuyệt đối đừng hủy bỏ hôn ước nhé."

Nói đùa cái gì!

Bây giờ Tô Thương là thiên tài vạn người có khi không được một, còn kinh khủng hơn mấy nhân tài tông phái võ thuật đó nhiều!

Thanh niên tài tuấn như vậy không thể nghi ngờ là con rể tốt nhất của nhà họ Lý, tuyệt đối không thể thả đi được!

"Hoá ra là đùa ạ."

Tô Thương nhìn về phía Lý Thuần Phong, xoay qua nói: "Nhưng phải làm sao bây giờ cháu lại tưởng là thật."

"Tô Thương, cháu rể ngoan, hôm đấy là do thái độ của ông nội không tốt lắm, cháu bớt giận."

Dường như Lý Thuần Phong dùng giọng điệu cầu xin nói tiếp: "Thật ra ông biết, từ nhỏ cháu đã thông minh rồi, do Tô Kiền Khôn không biết cách dạy cháu, nên ông mới chủ động đề xuất dạy bảo cháu, Tô Thương, cháu tiếp tục làm chồng của cháu gái ông đi, ông chắc chắn sẽ bồi dưỡng cháu thành siêu cấp cao thủ."

"Ha ha."

Tô Thương thấy đã đủ rồi liền khẽ cười nói: "Ông nội Lý, cháu cũng chỉ đùa với ông thôi, cháu và Nguyệt yêu thương lẫn nhau, đời này không phải là cô ấy thì cháu sẽ không cưới ai cả."

"Thằng nhóc này!"

Lý Thuần Phong bỗng phản ứng lại, giơ tay lên, tức hổn hển muốn giáo huấn Tô Thương nhưng nghĩ lại lại nghĩ đến thiên phú của Tô Thương nên không đánh nữa mà chỉ vỗ bả vai của Tô Thương, vui mừng cười nói: "Ha ha, Tô Thương, có câu nói này của cháu, ông cũng yên tâm rồi."

"Ông nội Lý."

Tô Thương nở nụ cười rồi nói: "Không biết vì sao bây giờ cháu thấy mệt mỏi quá, đột nhiên muốn nghỉ ngơi ạ."

Câu này ý là muốn đuổi khách đi rồi.

Trong cơ thể Tô Thương vẫn còn một viên thần thông đan nên phải nhanh chóng luyện hoá xong mới được.

Nhưng Lý Thuần Phong lại nói: "Chuyện thường thôi, cháu vừa đặt chân lên cảnh giới hoá kình, còn học nội công tâm pháp, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi rồi."

"Như vậy đi, cháu vào trong phòng nghỉ ngơi một lúc trước, ông sẽ ở lại với cháu ở trong phòng khách này."

Lý Thuần Phong tiếp tục nói: "Đợi cháu nghỉ ngơi xong rồi, ông sẽ dẫn cháu đi tìm Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh để bọn họ nhìn thấy sự biến hoá của cháu, chắc chắn ai nấy đều há mồm kinh ngạc cho xem, ha ha."

Nói xong, Lý Thuần Phong mặc kệ Tô Thương có đồng ý hay không, trực tiếp đi vào biệt thự.

Tô Thương để lộ một nụ cười khổ, rồi cũng đành lẽo đẽo theo vào.

Dựa vào năng lực của anh bây giờ hoàn toàn có thể ngựng tụ linh khí thành màn chắn, che giấu linh khí xuất hiện lúc mình tu luyện nên anh cũng không ngăn cản Lý Thuần Phong đi vào biệt thự.

Sau đó.

Lý Thuần Phong khoanh chân ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, còn Tô Thương thì lên gian phòng ở tầng 3 của mình để luyện hoá thần thông đan.

Thấm thoát trời đã tối đen rồi, Tô Thương cũng thành công luyện hoá xong thần thông đan, cảnh giới luyện khí tầng 4 cũng đã vững chắc hơn.

Theo tính toán thì anh chỉ cần dùng 80 viên đá năng lượng là có thể đặt chân lên luyện khí tầng 5 rồi.

"Tô Thương, cháu nghỉ ngơi có tốt không, ông đã hỏi qua rồi, Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh đang ở chợ đen Cửu Môn, ông đưa cháu qua tìm bọn họ."

Lúc này, có giọng nói của Lý Thuần Phong truyền vào từ bên ngoài phòng.

Tô Thương lăn lộn ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một tên bỏ đi nhưng bản thân mình chỉ dạy bảo một chút đã biến thành cao thủ hoá kình, thanh niên tài tuấn.

Lý Thuần Phong đã chiến đấu với Tô Kiền Khôn cả một đời rồi, chuyện này chắc chắn phải khoe khoang thật nhiều trước mặt Tô Kiền Khôn mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK