"Đáng ghét!"
"Lại để cho hắn sống sót, vì sao hắn có thể thoát chết hết lần này đến lần khác vậy chứ!"
"Triệu Văn Bân, cậu đúng là đồ ngu, Tô Thương còn chưa san bằng phòng thí nghiệm, sao cậu lại nóng vội đem anh ấy đi, chẳng nhẽ chỉ vì muốn lấy lại miếng ngọc bội thôi sao!"
Tô Cảnh Hàm hai mắt đỏ lên, tức giận muốn lớn tiếng gào thét, nhưng lại sợ kinh động đến người khác, cho nên đành hạ giọng gào thét xuống, bộ dạng có chút điên cuồng.
Còn đối với những chuyện Tô Thương kể ở phòng khách, cậu ấy không có chút nghi ngờ nào.
Bởi vì trước đó Triệu Văn Bân có nói chuyện với Tô Cảnh Hàm rồi và biết Tô Thương đã thắng Triệu Văn Bân rất nhiều thứ.
Mặc dù lúc đó Triệu Văn Bân không biết tầm quan trọng của miếng ngọc bội, nhưng dù sao cũng đeo từ nhỏ nên cũng có chút tình cảm.
Vì thế trước mặt Tô Cảnh Hàm anh ta mới nói là chờ giết Tô Thương rồi mới lấy lại miếng ngọc bội, cho nên Tô Cảnh Hàm mới có ấn tượng về chuyện này.
Nếu như lời của Tô Thương nói, Tô Cảnh Hàm đã đem hết trách nhiệm đổ lên người Triệu Văn Bân.
"Chết tiệt, đồ chó má này, tôi đã sắp xếp cho cậu mang Vương Bình Xuyên theo là để tránh sai sót, ai cho cậu ra tay trước."
“Nếu không phải tại cậu, thì Tô Thương bây giờ đã chết bị nổ tung trong phòng thí nghiệm rồi!”
"Tô Thương ơi Tô Thương, vì sao anh lại may mắn như vậy, vừa sinh ra đã có cuộc sống sung sướng, cuộc sống mà tôi cả đời này cũng không có được, tôi đã bày ra hai kế hoạch khiến anh phải chết, nhưng cũng không thể giết được anh, vì sao, vì sao cơ chứ!"
Tô Cảnh Hàm tức giận không thể kìm nén, dường như đang phát điên.
Đúng lúc này, có một cuộc điện thoại gọi tới, Tô Cảnh Hàm nhìn thoáng qua tên người gọi, dần trở lại bình tĩnh.
Sau khi kết nối, đối diện truyền đến một giọng nam nhân lạnh lùng: "Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, Triệu Văn Bân và Vương Bình Xuyên là do cậu phái tới đúng không?"
"Lợi dụng phòng thí nghiệm để giết chết Tô Thương, nhưng sợ không chắc chắn nên tôi đã chuẩn bị thêm phương án dự phòng, có vấn đề gì không?" Tô Cảnh hàm hỏi lại.
"Vấn đề lớn rồi!" Người đàn ông đối diện tức giận nói: "Tại sao cậu lại không nói sớm cho tôi biết, nếu biết trước, tôi đã không làm những việc uổng công vô ích, đã không bỏ lỡ cơ hội giết Tô Thương!"
"Ý cậu là sao?"
Tô Cảnh Hàm nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, hỏi tiếp: "Sĩ tử nước D kia là do cậu phái đi sao?"
"Là...!"
"Thật là đáng ghét, người của cậu vì sao lại cứu Tô Thương!" Tô Cảnh Hàm tức giận đến điên người.
"Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, có lẽ anh ta nhận nhầm người, tưởng nhầm Triệu Văn Bân là Tô Thương, tưởng Khai Sơn Chưởng Vương Bình Xuyên là vệ sĩ của Tô Thương cho nên mới ra tay giết, kết quả là làm ra một chuyện hiểu lầm cực kỳ lớn."
"Nhận nhầm người sao?"
Tô Cảnh Hàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ ngu, chuyện này cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
"Câm miệng đi, Tô Cảnh Hàm, kẻ thù của anh chứ không phải của tôi, giận dữ cái quái gì, đừng quên mục đích chung của chúng ta là gì đấy!"
Người đàn ông ở đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Chỉ có giết chết Tô Thương thì tôi mới có thể đến được với Lý Nguyệt, anh mới có cơ hội thừa kế Tô gia, bởi vậy chúng ta cần đoàn kết với nhau!"
Tô Cảnh Hàm nghe vậy mới bình tĩnh lại.
"À đúng rồi, tình hình Tô gia bây giờ thế nào?" Người đàn ông trước mặt hỏi.
"Tô Thần Binh đã biết có người muốn giết Tô Thương, nhưng trước khi Triệu Văn Bân chết không khai ra tôi, người sĩ tử của hắn cũng không khai ra cậu."
Tô Cảnh Hàm tiếp tục nói: "Tô Thần Binh không điều tra ra được manh mối gì, nhưng vì muốn bảo vệ Tô Thương nên quyết định nhôt anh ta không cho ra ngoài."
"Sĩ Tử, sở dĩ được gọi là sĩ tử, là bởi vì nhiệm vụ của họ là phải giết chết được con mồi, một khi không hoàn thành nhiệm vụ thì phải tự sát ngay, cậu cho rằng cái tên đó chỉ là cái danh hão huyền thôi sao."
Bên kia điện thoại, người đàn ông cười rồi nhíu mày nói: "Tô Thương bị nhốt, thật là phiền phức, không dễ ra tay rồi!"
"Anh yên tâm, ta đã thuyết phục Tô Thần Binh, ông ấy quyết định lấy Tô Thương ra để làm mồi nhử, dụ dỗ kẻ đứng đằng sau hãm hại Tô Thương lộ mặt, vì thế Tô Thương được thả ra ngoài rồi."
Tô Cảnh Hàm nói tiếp: "Nhưng bây giờ để giết Tô Thương quả thực là không dễ, chắc chắn từ giờ trở đi Tô Thương sẽ được Tiêu Đình âm thầm bảo vệ."
"Tiêu Đình sao? Được, tôi biết rồi, anh ta chỉ là Hóa Kình trung kỳ mà thôi, tôi có một người Hóa Kình hậu kỳ, chỉ cần hắn ra tay thì chắc chắn Tô Thương phải chết!"
"Tối mai, tôi không biết cậu làm cách nào nhưng phải dụ bằng được Tô Thương đưa anh ta đến Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, sau đó việc còn lại giao cho tôi, tôi sẽ khiến cho anh ta kiệt sức đến chết trong quán bar, kiểu chết này cũng phù hợp với hình tượng của anh ta, haha!"
Vừa nói hết câu, điện thoại cúp máy.
Tô Cảnh Hàm nghe nói như vậy, tinh thần sung sướng, lạnh lùng cười nói:
"Tô Thương, Hóa Kình hậu kỳ đủ để đối phó với Tiêu Đình, để xem cậu chạy bằng cách nào!"
Tiếp theo, Tô Cảnh Hàm sửa sang lại quần áo, lấy lại phong thái lịch sự, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng.
Mỗi lần trút giận xong, sợ bị người khác phát hiện nên khôi phục về trạng thái ban đầu, từ từ cũng thành thói quen.
. . . . . . . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Thương vừa tu luyện xong, trải qua trận đấu ngày hôm qua, anh ấy càng khao khát trở nên mạnh mẽ hơn, để đối phó với trái đất tràn ngập nguy hiểm này.
Triệu Văn Bân chỉ là thiếu gia của một gia tộc bình thường mà bên người còn có một cao thủ thực lực cao như vậy thì không biết sau lưng Tô Cảnh Hàm còn có ai hậu thuẫn nữa hay không?"
Tô Thương lẩm bẩm: "Chợ đen Cửu Môn, xem ra mình nên đi đến đó một chuyến, dù sao chăng nữa mình cũng phải nhanh chóng đạt được luyện khí tầng hai."
"Còn về trường học, có Hoa Thời Mạc xử lý hết rồi, đi hay không cũng không phải vấn đề gì lớn."
Hạ quyết tâm, Tô Thương xuống giường, dự định đi đến vùng ngoại ô phía Đông Trung Sơn để tìm chợ đen Cửu Môn, sau đó mua một ít hạ phẩm linh thạch để tu luyện.
Vừa mới đi vào phòng khách, Tô Thương đã nhìn thấy Tô Cảnh Hàm, hai người cười chào hỏi: "Anh, buổi sáng tốt lành, bây giờ chuẩn bị đến trường sao."
"Đúng vậy, anh em tốt, giờ này cậu muốn đến công ty phải không?"
Tô Thương nhẹ nhàng cười, khoác vai Tô Cảnh Hàm, giống như hai người anh em thân thiết thật sự.
"Ừm."
Tô Cảnh Hàm đẩy gọng kính viền vàng, gật đầu nói: "Cha nuôi bây giờ sắp nghỉ hưu rồi, ở công ty còn có rất nhiều việc cần em giải quyết."
"Vất vả cho người anh em tốt của tôi rồi." Tô Thương cảm kích nói.
"Không vất vả gì, đều là vì Tô gia cả mà, chỉ là anh này, có một việc em. . . ."
Tô Cảnh Hàm cười cười, xong lại nhăn nhó, hình như có chuyện gì muốn nói nhưng lại ngại ngùng.
Tô Thương thấy vậy, liền vỗ vào vai của Tô Cảnh Hàm, thản nhiên nói: "Anh em tốt, có gì em cứ nói thẳng ra, đừng khách sáo."
"Vậy thì em nói."
Tô Cảnh Hàm nhìn xung quanh không có ai mới nói nhỏ: "Anh, đêm qua anh nói mời em đi quán bar, là nghiêm túc sao?"
Ừ?
Cậu muốn làm cái quái gì nữa?
Tô Thương trong lòng cười lạnh, không sợ cậu đụng đến tôi, chỉ sợ cậu không dám đụng đến tôi, đồ chó má, có âm mưu gì thì làm đi.
Suy nghĩ đến đây, Tô Thương cười nói: "Đương nhiên là nghiêm túc rồi, anh em tốt à, em nghĩ đó là nói đùa sao?"
"Ừ. . .m"
Tô Cảnh Hàm ngượng ngùng, mặt đỏ lên, ngập ngùng nói: "Anh, tối nay anh cho em đi cùng để trải nghiệm một chút có được không?"
"Không thành vấn đề, chỉ có điều trước đây em không phải không có hứng thú với mấy chuyện thế này sao, sao tự nhiên lại muốn thử thế?" Tô Thương nghi ngờ hỏi.
Vì để tránh sự nghi ngờ của Tô Thương, Tô Cảnh Hàm đã sớm chuẩn bị sẵn lý do, nói ra một cái bí mật mà bình thường khó có thể mở miệng . . . . . .
Chương 27: Lý Kỳ Kỳ hung dữ
"Anh, không dám giấu gì anh, đã hai mươi năm nay, đến bây giờ em vẫn chưa từng được nếm thử mùi vị đàn bà, cho nên em còn là một con gà tơ."
Tô Cảnh Hàm đẩy gọng kính viền vàng lên, đỏ mặt nói: "Anh hôm qua thuận miệng nói muốn đưa em đi bar cùng, còn nói sắp xếp cho em tám em chân dài, lúc ấy em liền có chút kích thích."
"Nhưng mà lúc đó có cha nuôi ở đó, cha đã thay em từ chối, nên em cũng không tiện nói."
"Quay về phòng, trong lòng em đã luôn mong nghĩ đến quán bar, kích động không ngủ nổi. "Tô Cảnh Hàm vẻ mặt ao ước nói.
"Ha ha."
Tô Thương thoải mái cười to nói: "Anh em tốt, anh không nghĩ em còn là gà tơ luôn đấy, thật là mất mặt quá đi, bây giờ có rất nhiều người hơn mười mấy tuổi đã bắt đầu làm chuyện đó rồi."
Tô Cảnh Hàm vô cùng xấu hổ, đỏ mặt nói: "Anh, anh nói nhỏ thôi, kẻo người khác nghe thấy bây giờ!"
"Được, được, được."
Tô Thương cười nói: "Đêm nay anh đưa em đi đến quán bar được chưa, cho em được trở thành một người đàn ông chân chính."
Hừ!
Cuối cùng cũng bị lừa!
Tô Cảnh Hàm cười lạnh liên tục, ngoài mặt lại cảm kích nói: "Thế thì tốt quá, cảm ơn anh."
"Em nghe nói mấy em nhân viên phục vụ ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh rất xinh đẹp, có cả người mẫu, sinh viên, ngôi sao nữ, chúng ta có thể đến đó được không." Tô Cảnh Hàm đề nghị nói.
"Không thành vấn đề, hôm nay anh sẽ cho em được toại nguyện."
Tô Thương gật đầu, sau đó suy nghĩ nói: "Nhưng có điều này, anh em tốt à, những em chân dài ở quán bar đều đã trải qua nhiều lần gọt giũa, kinh nghiệm già dặn, em chỉ là gà tơ, có chịu nổi được không?"
Tô Hàm lúng túng nói: "Chuyện này không thành vấn đề."
"Anh đã nói rồi đấy, được vài giây mà xong việc thì sau này anh không cho em đi nữa đâu." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.
"Không đâu, không thể nào."
Nói đến đây Tô Cảnh Hàm trong lòng không yên, chuyện này đúng ra anh không lừa Tô Thương, bản thân anh thực sự là gà tơ, cho nên ở phương diện này, anh hoàn toàn không biết gì cả.
"Được rồi, anh em tốt, đêm nay anh sẽ sắp xếp cho em, nếu không ổn thì uống ít thuốc."
Tô Thương vỗ vai Tô Cảnh Hàm, đại khái đoán ra được đối phương đang có âm mưu gì đó, nếu không sẽ không chủ động đề nghị đi Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.
Chỉ có điều.
Khi đối diện với sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều là có tiếng mà không có miếng, sức mạnh mạnh mẽ có thể nghiền nát hết mọi thứ.
Tiếp theo, Tô Thương nói lời tạm biệt với Tô Cảnh Hàm, rồi đi ra trang viên của Tô gia.
Anh ấy đi trước, Tiêu Đình lại theo sau âm thầm bảo vệ Tô Thương.
Tô Thương nhận ra Tiêu Đình đi sau mình, không nói gì thêm mà giả vờ như không biết.
Với sức mạnh thực sự của Tô Thương, muốn cắt đuôi Tiêu Đình dễ như trở bàn tay, nhưng anh ấy không làm như vậy, sợ Tiêu Đình sinh ra nghi ngờ đối với anh.
Nhưng Tô Thương đã có cách, anh ấy sẽ thuê phòng riêng ở quán bar, sau đó gọi hai em nhân viên vào.
Tiêu Đình hiển nhiên sẽ nghĩ anh ấy sẽ làm chuyện đó, cho nên sẽ không âm thầm theo sát nữa.
Lúc sau, Tô Thương sẽ đánh ngất hai cô nhân viên, anh ấy có thể rời khỏi quán bar mà thần không biết quỷ không hay, như thế có thể trốn đi dễ dàng.
Thế nhưng lúc Tô Thương vừa mới đi ra từ trang viên, còn chưa đi được xa, liền có một cô gái xinh đẹp thở hổn hển chạy tới.
Cô gái mặc đồ thể thao rộng thùng thình, áo to như mặc áo của con trai, để lộ ra đôi chân dài thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô gái buộc tóc thành hai cái đuôi ngựa thật dài, ánh mắt to tròn như quả nho, khuôn mặt to tròn đầy collagen, miệng còn ngậm một cây kẹo mút, dáng vẻ đặc biệt đáng yêu.
Lúc này.
Trên vai cô gái vác một gậy bóng chày, tức giận đứng trước mặt Tô Thương, có một sự tương phản rõ ràng với hình ảnh dễ thương của cô ấy, cô ấy trông đặc biệt dễ thương.
Tô Thương vừa mới nhìn thấy cô gái, đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội, vội vàng chạy đi.
"Đứng lại!"
Cô gái dễ thương mắt to ngăn Tô Thương lại, một tay cầm gậy bóng chày, một tay cầm cái kẹo mút trong miệng, cắn răng nói: "Tô Thương, bổn tiểu thư cuối cùng cũng bắt được anh!"
"Lý Kỳ Kỳ."
Tô Thương không hề muốn nghênh đón cô gái mắt to này, nhíu mày nói: "Tôi không rảnh để cãi nhau với cô, mau mau tránh ra, tôi còn có việc."
Không tệ đâu.
Cô gái mắt to đúng là Lý Kỳ Kỳ.
"Này, Tô Thương, gan anh cũng lớn thật đấy, dám gọi thẳng cả tên của tôi ư?"
Lý Kỳ Kỳ vung gậy bóng chày, hung dữ uy hiếp nói: "Anh có tin tôi đánh anh không!"
Tô Thương có thể cảm nhận được, trong cơ thể Lý Kỳ Kỳ có chân khí chuyển động, rõ ràng là người luyện võ.
Tiêu Đình vẫn âm thầm quan sát, cho nên Tô Thương không tiện ra tay, tránh cho Tiêu Đình nghi ngờ.
Sau phút chốc suy nghĩ, Tô Thương để lộ ra nụ cười lấy lòng: "Khà khà, chị Kỳ Kỳ à, tôi còn chưa tỉnh ngủ, đầu ốc còn mơ màng, tôi sai rồi, dù sao cô cũng đừng nên đánh tôi."
"Nói như thế còn nghe được."
Một câu chị đã làm cho Lý Kỳ Kỳ vô cùng hả dạ, nhưng mà nghĩ đến mục đích tới đây liền tức giận nói: "Tô Thương, sao anh dám làm chị của tôi hôn mê rồi đưa cho Triệu Văn Bân, hôm nay tôi phải cho anh biết sự lợi hại của tiểu thư đây!"
Nói xong, Lý Kỳ Kỳ cắn nát kẹo mút, cầm gậy bóng chày xông về phía Tô Thương.
"Mẹ kiếp!"
Tô Thương cắn răng nói: "Lý Kỳ Kỳ, cô đừng có được đằng chân lên đằng đầu, trước đây tôi coi cô là phụ nữ nên không chấp nhặt với cô, cô thực sự nghĩ tôi không đánh lại cô sao."
"Anh sao?"
Lý Kỳ Kỳ khinh thường nói: "Anh cũng chỉ là phế vật mà thôi, bổn tiểu thư đã đạt đến cảnh giới m Kình rồi, đánh anh cũng chỉ như chơi trò chơi thôi!"
"Hừ, Lý Kỳ Kỳ, cô quá ngông cuồng quá rồi đấy, hôm nay tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi."
Tô Thương xắn tay áo, nghiêm túc nói: "Nói thật cho cô biết, tôi từ lâu cùng Tiêu Đình học võ công, bây giờ tôi sẽ đánh bại cô, cướp đi gậy bóng chày của cô, sau đó dùng gậy bóng chày để đánh vào cái mông nhỏ của cô, không bắt cô van xin tha mạng thì tôi không còn là Tô Thương nữa!"
"Mạnh miệng gớm nhỉ, anh cũng chỉ biết bốc phét!" Lý Kỳ Kỳ bĩu môi, khinh thường nói.
"Ai bốc phét, xem tôi ra tay đây!"
Tô Thương múa mấy động tác, trông như thật.
Lý Kỳ Kỳ thấy vậy thì dừng bước ngay, chú ý cảnh giác Tô Thương, trong đầu không nhịn được mà đoán, chẳng nhẽ Tô Thương đã thật sự học võ công.
"Lý Nguyệt, cô đến cổ vũ cho tôi sao?" Lúc này, bỗng nhiên Tô Thương nói.
Lý Nguyệt?
Chị của tôi đến đây sao?
Lý Kỳ Kỳ theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, kết quả phát hiện sau lưng không có một ai, rồi cô tò mò nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy chị đâu.
"Tô Thương, anh bị mù à, chị tôi đến đây lúc nào . . ."
Lý Kỳ Kỳ quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Thương chạy vào trong xe Bentley, liền biết được là mình đã bị lừa.
"Ha ha, Lý Kỳ Kỳ, ngực to não phẳng đúng là không sai, chỉ số thông minh của cô mà cũng đòi đấu với tôi, học thêm hai năm nữa đi!"
Tô Thương suy nghĩ cười nói rồi lái xe Bentley Mulsanne, chân đạp ga rồi rời khỏi đó.
Lý Kỳ Kỳ tức giận đuổi theo, kết quả ăn một ngụm khí thải và bụi bặm.
"Phì phì . . ."
Nhìn chiếc Bentley đi xa, khuôn mặt tức giận của Lý Kỳ Kỳ trắng bệch, cô vứt gậy bóng chày, hung dữ gào thét: "Tô Thương, anh chưa xong với tôi đâu, đừng hòng chạy trốn!"
Lý Kỳ Kỳ bị chọc giận, tự mình lái chiếc xe thể thao màu đỏ rồi đuổi theo Tô Thương.
Chương 28: Tôi thích bác trai nhà anh
Nửa tiếng sau.
Chiếc Bentley Mulsanne xuất hiện tại Ngọc Chỉ Tiên Cảnh,Tô Thương phách lối đậu xe nằm chắn ngang cổng lớn.
"Thưa anh, anh không thể đỗ xe ở đây được, chỗ đỗ xe ở bên kia ạ." Anh chàng đón khách lễ độ nói.
Tô Thương bước xuống xe, liếc nhìn anh chàng đón khách rồi thản nhiên nói: "Anh vừa nói cái gì?"
"Tô...Tô đại thiếu gia!"
Tô Thương thường xuyên đến đây ăn chơi, anh chàng đón khách kia đương nhiên biết mặt anh, sau khi nhìn thấy chủ nhân của chiếc Bentley kia là Tô Thương thì sắc mặt anh ta biến đổi rất nhanh, thấp thỏm lo âu nói: "Tôi, tôi không nói gì hết, Tô đại thiếu gia, mời anh vào trong."
"Ừm, lần này cũng tạm được, kêu giám đốc các anh ra đây tiếp đón tôi."
Tô Thương hài lòng gật đầu, rồi chuẩn bị đi vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.
Nhưng ngay lúc này, một chiếc xe hơi màu đỏ đột nhiên chạy tới, Lý Kỳ Kỳ đã đuổi theo tới nơi.
Cô ta nhìn thấy Ngọc Chỉ Tiên Cảnh thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Tô Thương, anh không biết xấu hổ sao, đang giữa ban ngày ban mặt mà lại đi bar nữa!"
"Liên quan gì đến cô?" Tô Thương dừng bước rồi nhíu mày nói.
"Được rồi, Tô Thương, ba ngày không đánh chắc chắn sẽ lên nóc nhà bóc ngói*, anh càng ngày càng không để bổn tiểu thư ở trong mắt rồi phải không?”
*nguyên văn 三天不打, 上房揭瓦 (Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: tạm dịch là ba ngày không đánh, nhà tốt cũng bị dỡ ngói): xuất phát từ câu chuyện của Bảo Thị. Chuyện kể rằng Bảo Thị có hai đứa con vô cùng tinh nghịch, mỗi ngày không phải đi đuổi gà thì là đuổi chó, bằng không thì bỏ đất vào trong thức ăn của chúng khiến thức ăn hỏng bét. Giận đến nỗi ngày nào Bảo Thị cũng đánh chúng một trận. Đánh chúng xong, hai anh em mới ngoan ngoãn một chút, nhưng hôm sau lại phá phách tiếp. Thời điểm gặt lúa mì. Ban ngày cô phải gặt lúa mì, tối thì đập, bận đến khuya nên không có thời gian dạy dỗ hai đứa con nghịch ngợm của cô. Vất vả thu hoạch xong lúa mì, Bảo Thị mệt đến nỗi không thẳng lưng được, nằm xuống giường liền ngủ thiếp đi. Nửa đêm trời mưa to, Bảo Thị bị mưa dột lên đầu làm cho thức giấc. Cô cảm thấy lạ, liền đốt đèn lên thì thấy, mái ngói trên nóc nhà bị bể mấy miếng, chả trách mưa dột xuống dưới. Bảo Thị biết là hai đứa con quậy phá của cô làm, tức giận hét lên: “Được lắm, hai đứa quậy phá này, ba ngày không đánh tụi bây, tụi bây liền dỡ ngói mái nhà.” Hai đứa trẻ quậy phá tất nhiên không tránh khỏi một trận đòn thật nặng. Từ câu chuyện này, chúng ta rút ra được: trẻ con không được dạy dỗ sẽ hư.
Lý Kỳ Kỳ nghiến hàm răng trắng ngà của mình, nổi giận đùng đùng tiến về phía Tô Thương, biểu lộ vô cùng hung dữ, xem ra là muốn ra tay dạy dỗ Tô Thương.
"Lý Kỳ Kỳ, tôi cảnh cáo cô, mấy ngày trước tôi bị chôn vùi dưới đống xà bần, hai ngày nay mới vừa tỉnh lại, vết thương còn chưa khỏi."
Tô Thương thong thả uy hiếp nói: "Đặc biệt là đầu của tôi, bác sĩ nói là bị chấn động não cho nên nếu như cô đánh tôi bị làm sao thì nhà họ Lý của các cô không xong với nhà họ Tô đâu."
Nghe đến lời này, Lý Kỳ Kỳ liền bình tĩnh trở lại.
Sở dĩ cô ta dám đánh Tô Thương là vì lão gia nhà họ Tô đã từng nói: Làm con cháu của nhà họ Tô mà cũng đánh không lại một đứa con gái thì là nổi sỉ nhục của nhà họ Tô, ai cũng không được giúp Tô Thương, nó đáng bị đánh.
Cho nên trên dưới nhà họ Tô, không có ai ngăn cản Lý Kỳ Kỳ dạy dỗ Tô Thương, ngay cả người chị cưng chiều em trai Tô Cân Dực cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Nhưng mà.
Lý Kỳ Kỳ cũng hiểu rõ, bản thân không thể nặng tay quá, nếu không chắc chắn sẽ khiến cho nhà họ Tô không hài lòng, vì vậy bình thường cô ta dạy dỗ Tô Thương cũng chỉ dám đánh cho Tô Thương bị thương nhẹ ngoài da mà thôi.
Chuyện Tô Thương bị vùi dưới đất thời gian trước, cô ta có nghe nói qua, bây giờ biết được Tô Thương còn chưa khỏe hẳn, Lý Kỳ Kỳ liền bỏ đi ý định ra tay dạy dỗ Tô Thương.
"Ừm hừ, để anh thoát một lần vậy, bổn tiểu thư sẽ nhớ kỹ, đợi sau khi anh khỏe lại, tôi nhất định đánh cho anh một trận!" Lý Kỳ Kỳ dữ dằn uy hiếp nói.
"Chuyện sau này sau này tính đi, bây giờ ông đây muốn đi thoải mái một chút, cô mau đi đi." Tô Thương vừa đuổi vừa nói.
Lý Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn Tô Thương, tức giận nói: "Tô Thương, cái đồ bẩn thỉu nhà anh, bị thương còn chưa khỏe mà lại còn muốn làm chuyện đó, tức chết tôi mà!"
"Tôi đi kiếm gái thì liên quan gì đến cô, đến phiên cô tức chắc?" Tô Thương nhíu mày, rồi lại trêu đùa nói: "Lý Kỳ Kỳ, lẽ nào cô thích tôi sao, cho nên nhìn thấy tôi đi vào quán bar liền thẹn quá hóa giận?"
"Tôi thích ông bác nhà anh á!" Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ông bác tôi!"
Tô Thương lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vậy thì không được, ông bác tôi ở thành phố khác ccơ, mà ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, có vợ có con, cho dù cô thích ông ta thì cũng không có tác dụng gì, mà bác gái của tôi cũng sẽ không đồng ý đâu."
"Nhưng mà, nếu như cô cứ cả đời này không lấy ông bác tôi thì không thèm gả cho ai nữa thì tôi cũng có thể chuyển lời cho ông bác tôi, giúp cô làm mối, làm mối nhé."
"A a a !"
Lý Kỳ Kỳ tức muốn nổ phổi nói: "Tô Thương, anh nói bậy bạ cái gì vậy chứ, anh là chồng chưa cưới của chị tôi, chưa đụng qua thì cũng bỏ đi, hôm nay bị bắt gặp rồi, tôi chắc chắn sẽ không để anh đi kiếm người con gái khác!"
"Ha ha, được thôi, có gan thì cô đi vào cùng tôi!" Tô Thương khẽ mỉm cười, sau đó bước nhanh vào Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.
Lý Kỳ Kỳ liếc nhìn xung quanh phát hiện không có ai, cuối cùng mới cắn răng đi theo sau vào.
Rất nhanh, hai người đã cùng nhau đến sảnh lớn của Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, ông giám đốc mang giày tây vội vàng lên trước tiếp đón.
"Tô đại thiếu gia." Ông giám đốc cung kính chào hỏi.
"Ừm."
Tô Thương gật gật đầu, rồi sau đó thông thạo nói: "Hôm nay có hàng mới không, để bổn thiếu gia nếm thử hàng tươi mới trước."
"Có, Tô thiếu gia đến thật đúng lúc, hôm nay vừa may có một nhóm nhân viên vừa kết thúc khóa huấn luyện, đỉnh của đẹp luôn." Ông giám đốc nịnh nọt nói: "Tô đại thiếu gia, cậu muốn chọn một người hay sao?"
"Chọn gì mà chọn, bọn học sinh tiểu học mới làm lựa chọn, tất cả đều sắp xếp lên hết cho tôi." Tô Thương tự cao tự đại nói: "Thứ bổn thiếu gia có chính là tiền."
"Được thôi, chỉ là...Tô đại thiếu gia, lần này cậu nhẹ tay một chút, tuyệt đối đừng ngược đãi nhân viên, nếu không tôi rất khó xử lý." Ông giám đốc nhỏ giọng nói.
"Tôi biết rồi, cmn, lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, sau này đừng nhắc đến nữa." Tô Thương hùng hổ nói.
"Cái gì!"
Lý Kỳ Kỳ ở bên cạnh trợn to mắt lên, ngạc nhiên nói: "Tô Thương, không ngờ anh là cái đồ ngược đãi người khác!?"
"Tô đại thiếu gia, cô này là?" Ông giám đốc nhìn Lý Kỳ Kỳ , tò mò hỏi.
"Cô ta à?"
Tô Thương khẽ mỉm cười, giới thiệu nói: "Đây là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Bắc, nhị tiểu thư của nhà họ Lý, Lý Kỳ Kỳ."
"Cô bé này lớn như vậy rồi nhưng mà vẫn chưa từng có bạn trai, cho nên muốn đến đây trải nghiệm một chút."
Tô Thương trêu đùa nói: "Giám đốc Trương, gọi mấy anh nhân viên Ngưu Lang đẹp trai nhất, điêu luyện nhất tới đây, đùa vui với Lý tiểu thư, tiền bạc đều do tôi chịu hết cho."
"Được thôi, Tô đại thiếu gia, tôi đi sắp xếp đây, phòng VIP của cậu đã được chuẩn bị xong cậu có thể vào trong nghỉ ngơi một lát, về phần Lý tiểu thư thì phiền cô đứng đợi ở đây một lát, tôi sẽ sắp xếp cho cô một phòng."
Ông giám đốc nói xong rồi thì rời đi.
Lý Kỳ Kỳ lần đầu tiên đến những nơi như thế này, cho nên vô cùng hiếu kì, cứ chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Tô Thương, Ngưu Lang là gì vậy?"
"Ngưu Lang là..." Tô Thương nhếch mép lên, khẽ mỉm cười: "Cô biết kịch nói không?"
"Đương nhiên biết chứ, mẹ tôi thích xem kịch nói nhất, thỉnh thoảng tôi cũng xem."
"Ngưu lang chính là một nhân vật trong kịch nói, vở kịch đó tên là...Tôi không nhớ rõ nữa, hình như là có liên quan đến Chức Nữ gì đó, nội dung vô cùng cảm động lòng người.
Tô Thương lừa dối nói: "Lúc nãy tôi kêu giám đốc liên hệ cho cô Ngưu Lang đẹp trai nhất, kỹ thuật vô cùng điêu luyện."
"Wow!"
Trong nháy mắt Lý Kỳ Kỳ xúc động rồi, hai mắt sáng long lanh như hai ngôi sao, nhưng vẫn nghi ngờ nói: "Tại sao lại là kỷ thuật vô cùng điêu luyện, không phải nên là kỹ năng biểu diễn điêu luyện chứ?"
"Cái này...Cô hiểu gì chứ, đối với tài xế mà nói thì là kỹ thuật lái xe, còn đối với diễn viên mà nói thì kỹ thuật chính là kỹ năng biểu diễn." Tô Thương thuận miệng lừa gạt nói: "Tóm lại cô cứ chuẩn bị sẵn sàng là được rồi, đừng để những kỹ thuật của Ngưu Lang làm cho khóc là được."
"Tôi khó rơi nước mắt lắm, sẽ không khóc đâu." Lý Kỳ Kỳ mạnh miệng nói.
"Vậy thì được, vậy cô ở đây đợi hưởng thụ kỹ thuật của Ngưu Lang nhé, tôi vào phòng trước đây."
Tô Thương khẽ mỉm cười rồi chạy nhanh như làn khói rời khỏi sảnh lớn.
Nếu là một người con gái bình thường thì Tô Thương cũng sẽ không làm như vậy, nhưng Lý Kỳ Kỳ thì lại khác.
Cô gái này lúc giá trị vũ lực tăng mạnh, đừng nói một Ngưu Lang, tám, mười người đàn ông vạm vỡ đều không thể tới gần được.
Bây giờ, Tô Thương lại cảm thấy tội nghiệp cho tên Ngưu Lang chuẩn bị chăm sóc cho Lý Kỳ Kỳ rồi.
"Ê, Tô Thương, anh đừng đi!"
Lý Kỳ Kỳ một phút không để ý thì Tô Thương đã chạy đi xa rồi, hơn nữa Ngọc Chỉ Tiên Cảnh có nhiều phòng như vậy, cô ta cũng không biết Tô Thương đã đi đến phòng nào rồi, thế là tự lẩm bẩm một mình: "Bỏ đi, mặc kệ anh ta, dù sao cái tên này cũng quen rồi, tùy anh ta vậy."
"Chỉ là không ngờ đến, quán bar cao cấp vậy mà lại có thể xem kịch nói, Ngưu Lang Chức Nữ, mới nghe đã thấy đây là một vở kịch lãng mạn cảm động lòng người rồi, mong chờ quá đi."
Lý Kỳ Kỳ tính xem xong kịch nói rồi đi, thế là ở sảnh lớn chờ ông giám đốc sắp xếp.
Mấy phút sau, ông giám đốc dẫn cô ta đến một căn phòng, sau đó Lý Kỳ Kỳ tràn đầy hớn hở ngồi ở trên ghế sô pha chờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy chờ mong.
Chương 29: Mẹ con đang chờ xem kịch nè
Lúc này.
Lý Kỳ Kỳ vô cùng kích động, trong lòng tràn đầy sự mong đợi diễn viên kịch sắp tới.
"Ngưu Lang đẹp trai nhất, không biết đẹp cỡ nào ha."
"Chức Nữ hẳn là cũng rất xinh đẹp đó, chắc chắn còn có cầu ô thước gì đó, tôi đoán là tình cảnh vừa đẹp lại vừa cảm động người xem."
Lý Kỳ Kỳ vô cùng mong đợi, giương mắt nhìn qua cửa phòng riêng, không thể chờ đợi được nữa cô muốn xem màn kịch này rồi.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, điện thoại gọi đến hiển thị: Người mẹ đẹp nhất nhất nhất nhất toàn thế giới.
"Kỳ Kỳ, hôm nay không phải nói cùng mẹ đi dạo phố à, vừa sáng sớm liền không thấy bóng dáng con rồi, con chạy đi đâu đấy?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.
Lý Kỳ Kỳ cười nói giống như khoe khoang: "Hì hì, mẹ, con ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh đang chờ xem kịch nói nè, bảo chị con đi dạo phố cùng mẹ đi."
“Xem kịch nói? Con nhóc này, chuyện tốt như vậy tại sao không gọi mẹ đi cùng chứ."
Hà Ngọc Phương cười trách con gái, kết quả bỗng nhiên nhận được có chỗ nào lạ hết sức: "Chờ một chút, con nói con ở đâu?"
“Ngọc Chỉ Tiên Cảnh ạ."
Lý Kỳ Kỳ ngây thơ cười nói: "Mẹ, bây giờ con mới biết, thì ra quán bar cao cấp có thể xem kịch nói , sau này con muốn thường xuyên đến đây, không gian nơi này thoải mái hơn nhiều, trong phòng riêng có ghế sofa có điều hòa, còn tốt hơn vô số lần so với rạp kịch nói."
"Kỳ Kỳ, con bị ngốc hay gì vậy, nơi dơ bẩn như thế kia có thể xem kịch nói cái gì chứ!" Hà Ngọc Phương thôi thúc nói: "Con về đây nhanh, đừng chờ ở đó nữa, nếu bị truyền ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của con đâu!"
"Mẹ, mẹ gấp cái gì chứ, con cảm thấy mẹ có hiểu lầm rất lớn đối với Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.”
Lý Kỳ Kỳ khoe khoang nói: "Tô Thương nói, hôm nay sẽ có một màn kịch về Ngưu Lang Chức Nữ, anh ấy gọi cho con Ngưu Lang đẹp trai nhất, hơn nữa kỹ thuật cũng vô cùng tốt."
"À, đúng rồi, nhân vật Ngưu Lang trong kịch nói, anh ấy là một diễn viên, cho nên kỹ thuật của anh ấy là kỹ năng diễn xuất đó, cuối cùng con có thể mở mang tầm mắt rồi."
Lý Kỳ Kỳ vui vẻ cười nói: "Tô Thương còn cảm thấy con sẽ bị kỹ thuật diễn của Ngưu Lang làm cho khóc, đây hẳn là một vở kịch tình yêu cảm động lòng người.”
"Mẹ, bây giờ kịch nói còn chưa bắt đầu, mẹ muốn đến không, chúng ta cùng nhau xem." Cuối cùng, Lý Kỳ Kỳ đưa ra lời mời.
"Đứa con gái ngốc nghếch này, lời của Tô Thương làm sao tin được chứ, con biết Ngưu Lang có ý nghĩa gì không?" Hà Ngọc Phương lo lắng nói.
Lý Kỳ Kỳ hai mắt sáng rực lên, ngây thơ nói: "Ngưu Lang là nhân vật trong kịch nói, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Không phải!"
"Ở quán bar cao cấp, Ngưu Lang là có một ẩn ý đặc biệt!" Hà Ngọc Phương nghiến răng nói.
"Ý nghĩa đặc biệt gì ạ?"
"Chính là..."
Hà Ngọc Phương ngại mở miệng nói, dừng lại vài giây mới lên tiếng: "Chính là những phú bà kia tiêu tiền có thể tìm được đàn ông, nói đơn giản một chút thì là... trai bao... Bây giờ con hiểu rõ chưa!"
"À!"
Lý Kỳ Kỳ từ từ đứng lên, khuôn mặt đáng yêu trong nháy mắt đã đỏ bừng, tự lẩm bẩm: "Thì ra Ngưu Lang là trai bao, kỹ thuật tốt của Ngưu Lang kia, là chỉ... ấy ấy"
"Tô Thương, anh lại dám lừa tôi, tiểu thư tôi đây không để yên cho anh đâu!" Lý Kỳ Kỳ tức quá gào lên.
"Kỳ Kỳ, không để yên cái gì đấy, con ra khỏi Ngọc Chỉ Tiên Cảnh đi, nhớ kỹ, đừng để người khác nhìn thấy, nếu không danh tiếng của của con mà bị truyền đi thì tiêu đời mất!" Hà Ngọc Phương nhắc nhở.
"Con biết rồi mẹ, con ra ngoài ngay."
Lý Kỳ Kỳ bình tĩnh lại, cúp điện thoại rồi rời khỏi đó.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, một người đàn ông thân hình vạm vỡ đi tới.
Nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ, hai mắt tên Ngưu Lang này sáng lên tức khắc, không kìm lòng được nuốt miếng nước bọt, phấn khích hỏi: "Người đẹp, là em kêu phục vụ à, yên tâm đi, tôi là nam nhân viên ưu tú nhất toàn quán bar cao cấp này, đảm bảo sẽ khiến em sảng khoái đến tột cùng.”
Vừa nói, người đàn ông cao to kia liền liếm môi một cái, trên mặt nở nụ cười xấu xa, chậm rãi đi về phía Lý Kỳ Kỳ.
Nếu như đổi thành cô gái khác, gặp tình huống kiểu này, đã sớm bị dọa cho ngốc luôn rồi.
Nhưng trước mặt là Lý Kỳ Kỳ, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
"Đi chết đi, cái đồ ghê tởm!"
Chỉ thấy Lý Kỳ Kỳ bỗng nhiên nhấc chân lên, đá ngang một cú tuyệt đẹp, trong nháy mắt đã hạ gục luôn người đàn ông cao to kia, đối phương hoàn toàn không có sức chống trả.
Ngay sau đó, Lý Kỳ Kỳ còn chưa hết giận, coi anh ta như Tô Thương, hung hăng đá cho hai phát, lúc này mới vội vàng chạy khỏi Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.
Lúc này.
Phòng bên cạnh, có ánh đèn mờ ảo.
Tô Thương ngồi ở trên ghế sofa, bên cạnh có bốn năm cô gái hàng cực phẩm dáng người xinh xắn, quyến rũ.
Những cô gái này mặt mũi thanh tú, mặc quần áo tương đối hở hang, vô cùng gợi cảm.
"Tô đại thiếu gia, nghe nói lần trước anh làm hai nhân viên của chúng tôi bị ngất, lợi hại quá nha."
"Đâu chỉ là bị ngất, thậm chí... Tóm lại, Tô đại thiếu gia, có thể để cho chúng ta mở mang kiến thức một chút về sự khỏe mạnh của anh không."
"Đúng đúng đúng, hiện tại nhân vật nổi tiếng trong giới phong lưu ở Giang Bắc, truyền tai nhau rằng anh là người mạnh nhất ở Giang Bắc, tôi rất muốn được ở cùng với anh đó.”
Mấy cô nhân viên mỗi người một câu, lúc nói chuyện tay còn không đàng hoàng, không ngừng khiêu khích Tô Thương.
"Ha ha, đương nhiên rồi, đại thiếu gia tôi đây ăn chơi trác táng ở Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, thường xuyên ra vào quán bar cao cấp, chình là dựa vào sự mạnh mẽ của mình đấy."
Tô Thương một bên ôm một nữ nhân viên, biểu cảm lộ ra vẻ đắc ý, sau đó cười nói: "Chỉ là, các cô chuẩn bị kĩ để chơi với tôi chưa?"
“Ừ Ừ.”
"Chuẩn bị xong rồi."
“Giờ phút này chuẩn bị tới đây."
Các nữ nhân viên mặt đầy mong đợi, nháy mắt đưa tình, hưng phấn nhìn qua Tô Thương.
"Vậy thì tốt, tôi phải bắt đầu thôi."
Khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười bỡn cợt, lập tức vung tay lên, tất cả nữ nhân viên ở đây, ngất xỉu hết trên đất.
“Gái loại ba, khó mà lọt được vào mắt!”
Tô Thương đứng dậy, biểu cảm thay đổi ngay tức khắc, phủi phủi bộ quần áo với vẻ ghê tởm thản nhiên nói: “Quần áo bị các cô chạm vào một chút, tôi còn chê dơ bẩn, ngoan ngoãn nằm yên đó đi.”
Tô Thương đến phòng riêng được vài phút, ngay lập tức chú ý đến động thái của Lý Kì Kì ngay bên cạnh, nhận ra Lý Kỳ Kỳ đã rời đi, anh ấy liền ra tay đánh ngất nữ nhân viên bên cạnh mình.
Tiếp theo đó.
Tô Thương sử dụng thần lực của mình, thì phát hiện Tiêu Đình đang giám sát ngoài cổng Ngọc Chỉ Tiên Cảnh, không hề lại gần phòng riêng.
Thế nên, Tô Thương giấu đi khí tức, nhún người lại nhảy xuống từ cửa sổ, rời khỏi Ngọc Chỉ Tiên Cảnh.
Lúc này, Tiêu Đình vẫn không hề biết Tô Thương đã rời đi rồi, anh ấy vẫn luôn cảnh giác đứng ở bên ngoài.
“Hôm nay đại thiếu gia suýt nữa thì mắc sai lầm lầm rồi, lại còn dám đưa tiểu thư Lý Kỳ Kỳ vào quán bar cao cấp.”
“May là tiểu thư Lý Kì Kì đã ra khỏi đó rồi, nếu không hậu quả không thể lường trước được.”
Nghĩ đến đây, Tiêu Đình thở dài một hơi nói: "Aiii, đại thiếu gia lúc nào mới có thể để cho người khác bớt lo đây."
"Hôm qua còn nói muốn học võ công, hôm nay thì không hề đề cập tới, cậu ấy vô dụng như vậy, về sau tiếp quản nhà họ Tô như thế nào đây, chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép!"
Tiêu Đình ở chỗ bí mật, lắc đầu không ngừng, vô cùng thất vọng với Tô Thương.
Giờ phút này, điều vô dụng trong mắt Tiêu Đình, chính là đón xe đi về hướng Đông Giao.
Không lâu sau, Tô Thương đã tới nơi, đường Trung Sơn Đông Giao.
Con đường này tương đối dài , thật không dễ dàng gì để người bình thường tìm được lối vào chợ đen Cửu Môn.
Nhưng mà Tô Thương thông minh hơn người , có thể cảm nhận được chân khí của người luyện võ công.
Chỉ vài phút mà thôi, anh ấy đã tìm được một khu có rất nhiều người luyện võ tụ tập.
Theo cảm nhận, người luyện võ công đều ở dưới lòng đất, Tô Thương kiểm tra nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được lối vào.
Trước khi bước vào chợ đen Cửu Môn, Tô Thương bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền dừng bước...
Chương 30: Tôi là Tô Huyền Thiên
"Trước mắt thì lực lực của mình vẫn chưa đủ, hơn nữa Tô Cảnh Hàm vẫn chưa bị lật tẩy nên bây giờ không thích hợp để bại lộ thân phận."
"Nếu đã như vậy thì mình chắc chắn không thể dùng dáng vẻ hiện tại để đi đến chợ đen Cửu Môn được."
Nghĩ đến đây, Tô Thương tìm một chỗ không có người bắt đầu thi triển thuật dịch dung*
*Thuật dịch dung: Thuật thay đổi dung mạo của bản thân.
Anh mở bàn tay đưa ra trước mặt, trong phút chốc mặt mũi đã thay đổi một cách kỳ lạ.
Mấy giây sau việc biến hóa này đã hoàn thành.
Lúc này Tô Thương đã hoàn toàn biến thành một bộ dạng khác, đôi mắt diều hâu, lông mày hình lưỡi mác.
Khí chất của anh cũng thay đổi cực lớn, khuôn mặt hiện tại không chút biểu cảm, trên khuôn mặt như viết mấy chữ ‘người sống đừng lại gần’, khí chất lãnh đạm như muốn ép người, giống như nam chính lạnh lùng bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp.
"Chắc là không ai có thể nhận ra tôi rồi, mà khuôn mặt này cũng không thể gọi là Tô Thương nữa nhỉ."
"Ở kiếp trước tôi là Huyền Thiên Tiên Đế, bây giờ cứ gọi tôi là Tô Huyền Thiên đi."
Tô Thương thản nhiên nói, đến ngay cả giọng nói cũng không còn giống với trước nữa, bây giờ lại nghe có mùi lạnh lùng hơn.
Ngay sau đó, sắc mặt Tô Thương không chút biểu cảm mà quay trở lại lối vào chợ đen Cửu Môn.
Lối vào hai bên của chợ đen Cửu Môn đều có bảo vệ, để ngăn chặn những người không thuộc giới luyện võ đi vào.
"Đứng lại, nhìn anh rất lạ mặt, anh là tán tu hay là người của tông môn?"
Lúc đó, một tên bảo vệ hỏi dò.
Tô Thương dừng bước, nhìn vào tên bảo vệ đó, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng nói:
"Sao hả, tao có bắt buộc phải nói cho mày biết không?"
Vừa nói, trên người Tô Thương vừa phát ra một luồng khí như chấn động hồn phách, trong nháy mắt toàn bộ không khí bao phủ trong khu chợ gần như muốn ngưng đọng lại.
Tên bảo vệ vừa mở miệng hỏi giờ sắc mặt bị dọa sợ đến tái nhợt, thấp thỏm lo âu nuốt hai ngụm nước bọt, cơ thể không thể kìm được mà lùi về sau.
Một tên bảo vệ khác thấy vậy vội vàng cười xòa nói: "Công tử, chợ đen Cửu Môn không thể cho khách không rõ lai lịch vào, anh đi qua bên kia đăng kí họ tên là có thể đi vào rồi."
"Ừm."
Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu, thu hồi lại trận khí khủng khiếp đó, giơ bút lên viết ra tên của mình, sau đó đường đường chính chính đi vào chợ đen.
Sau khi anh rời đi, tên bảo vệ đó nhịn không được mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên kiêng sợ nói ra: "Người thanh niên này khí thế thật là mạnh mẽ, ít nhất cũng là Hóa Kình đỉnh phong!"
"Tôi thấy còn cao hơn nữa kìa!"
Một tên bảo vệ khác hết sức sợ hãi nói: "Hai anh em chúng ta đạt Hóa Kình trung kì rồi mới có tư cách canh giữ cửa ra vào của chợ đen Cửu Môn, nhưng vừa nãy đứng trước mặt của người thanh niên kia, tôi cảm thấy cực kì bất lực."
"Thậm chí anh ta còn khiến tôi cảm thấy có một cảm giác thâm sâu khó dò, giống như chỉ cần anh ta đưa tay lên là có thể giết được tôi rồi, đáng sợ thật sự!"
"Tô Huyền Thiên?"
Tên bảo vệ này nhìn qua tên mà Tô Thương mới viết bên dưới, lẩm bẩm nói:
"Trong giới luyện võ, cái tuổi này đặt chân lên Hóa Kình thì đúng là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó không hề có ai là họ Tô, không lẽ đây là do tôi kiến thức nông cạn hay sao?"
Hai người bắt đầu suy đoán thân phận của Tô Huyền Thiên, nhưng mà căn bản không có manh mối gì.
Chợ đen Cửu Môn nói đơn giản hơn chút thì là chợ bán đồ ăn.
Chỉ có điều ở đây không bán thức ăn, chỉ bán ra những thứ liên quan đến việc tu luyện, những người tới đi dạo cũng không phải là người bình thường, mà là người có nội công của giới luyện võ.
Mặc dù nơi này ở dưới lòng đất, nhưng rõ ràng là đã được thiết kế rất tỉ mỉ, không chỉ sáng như ban ngày mà hệ thống thông gió cũng cực kì tốt, không khác gì những siêu thị lớn khác.
Lúc này.
Tô Thương vẫn đang đi dạo chợ đen, ánh mắt nhanh chóng đảo qua những quầy hàng từ hai bên.
Mục đích của anh rất đơn giản, chính là hạ phẩm linh thạch, còn được gọi là đá năng lượng.
Nhưng mà Tô Thương đi hết khắp cả con đường mà đều không phát hiện ra có đá năng lượng, ngược lại các loại dược liệu khác thì lại gặp rất nhiều, như hà thủ ô hai trăm năm, nhân sâm ba trăm năm, tuyết liên năm trăm năm.
Những dược liệu này đều ẩn chứa một số linh khí, kết hợp lại thì có thể luyện chế được rất nhiều loại đan dược, nhưng không thích hợp để đột phá tu luyện.
Nếu như muốn đẩy mạnh luyện khí tầng thứ hai, nhất định phải có đầy đủ linh khí, mà đá năng lượng chính là lựa chọn tốt nhất để làm điều đó.
"Này người anh em, tôi thấy cậu đi dạo một vòng như muốn mua thứ gì đó, cậu tới đây xem thử, có thể thứ cậu muốn ở chỗ tôi có." Lúc này đột nhiên có người nói.
Tô Thương nhìn qua đó, thấy một ông già dáng người hơi mập, đang đưa tay vẫy anh ấy lại.
Ông già này khoảng sáu bảy mươi tuổi, không có tóc, nụ cười của ông ta trông rất hiền lành.
Vì ông ta không sử dụng chân khí nên Tô Thương không thể đoán được thực lực của đối phương.
Nhưng chính vì như thế mà càng chứng minh được rằng ông ta thực lực rất mạnh, cảnh giới chắc chắn trên Khai Sơn Chưởng, Vương Bình Xuyên.
Tô Thương có chút kiêng dè, mở miệng nói: "Tôi muốn mua hai viên đá năng lượng, ông có không?"
"Đá năng lượng hả, thứ này rất có ích đối với những người tu luyện trong giới võ thuật, rất nhiều đệ tử của giáo phái có điều kiện từ khi sinh ra đã bắt đầu đeo nó, đặc thù năng lượng bên trong có thể làm giảm khả năng mắc bệnh, là thứ được yêu thích trong giới luyện võ, tôi đương nhiên là có rồi."
Ông già mập đó nhẹ nhàng cười nói: "Chỉ có điều giá của đá năng lượng là rất cao, một viên có giá một ngàn vạn, hai viên là hai ngàn vạn, người anh em, cậu có thể mua nổi không?"
"Hai ngàn vạn chỗ tôi vẫn có." Tô Dương thản nhiên gật đầu.
"Ha ha, thế thì tốt."
Trong mắt ông già mập đó hiện lên một chút hung ác, nhưng ngoài mặt lại cười nói: "Đá năng lượng tôi để ở nhà rồi, nhà tôi cũng không xa chợ đen lắm, người anh em, cậu theo tôi về nhà lấy đi.”
Mặc dù tia hung ác trong mắt ông già mập đó chỉ lóe lên trong tức thì nhưng Tô Thương vẫn phát giác ra, cho nên anh biết là đã gặp phải đối thủ bụng dạ khó lường rồi.
Nhưng mà.
Kiếp trước Tô Thương đã tu luyện tám ngàn năm, những việc thế này anh đều đã gặp qua rất nhiều lần rồi cho nên anh hoàn toàn không hề hoảng sợ, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh.
Nếu như đối phương đã để mắt tới mình, hơn nữa còn biết trên người mình có hai ngàn vạn, tất nhiên sẽ xem mình như một con dê béo bở, muốn tránh cũng không tránh được.
Cuối cùng cách tốt nhất chính là giả vờ phối hợp trước, sau đó chờ thời cơ thích hợp thì sẽ một cú giết chết ông ta.
Thân là Tô Thương của Huyền Thiên Tiên Đế nên so với những người khác thì đã quá quen thuộc với kiểu mua bán giết người cướp của này rồi.
Đến lúc đó, anh không cần dùng đến một đồng tiền cũng có thể có được thứ mình cần.
Của cải phú quý được tìm trong nguy hiểm, đạo lí này chính là như thế.
Nghĩ đến đây, Tô Thương liền đáp lại: "Được, tiền bối, ông đi trước dẫn đường đi, tôi sẽ đi lấy cùng ông."
Ông già mập nghe thấy thế, lộ ra một nụ cười hiền lành, lập tức dẫn Tô Thương rời khỏi chợ đen Cửu Môn.
"Cái ông già bất tử Tiếu Diện Phật này, lại có một đơn hàng nữa, cậu thanh niên đó gặp phải xui xẻo rồi."
Tháng này đã là người thứ ba rồi, chợ đen Cửu Môn cũng mặc kệ hay sao."
"Tiếu Diện Phật đã là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong rồi, thực lực cao hơn so với hai người bảo vệ đó, những người thuộc tầng cao của chợ đen Cửu Môn cũng không dám tùy tiện đắc tội.”
"Nếu đã mạnh như vậy thì nói ra chỉ sợ Tiếu Diện Phật là một cao thủ nhất nhì Giang Bắc rồi."
"Mọi người đừng lo lắng, ông ấy vẫn là tự lượng sức mình, không dám động đến người của tông môn, người bị ông ấy cướp tiền cũng đều là tên tán tu vô danh."
Mọi người bình luận sôi nổi, cho rằng Tô Thương đã là cá nằm trên thớt, nhất định sẽ bị Tiếu Diện Phật làm thịt.
...
Nửa tiếng sau.
Tô Thương đi theo Tiếu Diện Phật tới chân núi Đông Sơn.
Nơi này cực kỳ hẻo lánh, là một ngọn núi hoang, ít ai lui tới, ngay giữa ban ngày cũng không thấy một bóng người.
Đồi núi hoang vu, vùng đất giết người!
Trong lòng Tô Thương hiểu rõ, nhưng bên ngoài lại nghi ngờ nói: "Tiền bối, ông không phải nói nhà ông rất gần chợ đen Cửu Môn hay sao, nhưng chúng ta đã đi được nửa tiếng rồi, rốt cuộc là còn bao lâu nữa mới đến?"
"Ha ha!"
Ông già mập nghe xong liền quay người lại, nụ cười hiền lành biến mất, thay vào đó là một đôi mắt vẩn đục chăm chú nhìn Tô Thương: "Chàng trai trẻ, lật bài thôi, tôi không giả vờ nữa, tôi không có đá năng lượng, nhưng tiền của cậu, nhất định phải đưa hết cho tôi."
"Hả, ý tiền bối là gì?" Tô Thương giả vờ sợ hãi nói.
"Cái này mà cậu vẫn không hiểu sao?"
Ông già mập ngạo mạn nói: "Lão phu là Tiếu Diện Phật, cậu ở Giang Bắc đã nghe qua hay chưa, có ai mà không biết đến biệt danh của ta chứ?"
"Chân khí trên người cậu còn không ổn định, mà dám đến chợ đen Cửu Môn mua đồ, hơn nữa lại còn có hai ngàn vạn, con dê béo bở này lão phu không cướp cậu thì còn cướp ai được chứ?"
"Tiếu...Tiếu Diện Phật, đây chính là là lão tiền bối Tiếu Diện Phật sao."
Tô Dương như thể nghe danh đã lâu, nhưng thực tế thì ba chữ Tiếu Diện Phật này anh ấy vẫn chưa từng nghe qua.
"Cậu biết lão phu sao?" Tiếu Diện Phật có chút đắc ý.
"Tất nhiên rồi, tên ông nổi tiếng ở Giang Bắc, nghe danh như sấm bên tai, tôi tuy tiếp xúc với giới luyện võ không lâu, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của ông rồi."
Tô Dương một mực cung kính nói: "Sự ngưỡng mộ của tôi dành cho ông giống như nước sông cuồn cuộn chảy liên tục không ngừng, cũng giống như lũ lụt Hoàng Hà, một khi đã xảy ra là không thể ngăn cản được, hôm nay có thể gặp ông ở đây, tôi thật là có phúc ba đời."
Những lời nịnh bợ này không chỉ khiến cho Tiếu Diện Phật sảng khoái một cách bình thường mà ông ta cảm thấy giống như bản thân đã đạt đến thỏa mãn cực độ.
"Tiền bối Tiếu Diện Phật, trong thẻ của tôi có hai ngàn vạn đều có thể đưa cho ông hết, thậm chí trên người của tôi còn có bảo vật có giá trị cực cao, cũng chuẩn bị sẽ dâng tặng cho ông." Lúc này, Tô Thương tận dụng thời cơ nói.
"Bảo vật có giá trị cực cao!"
Tiếu Diện Phật vừa nghe xong lời thì hai mắt lập tức phát sáng lên, sau đó ông ta khẽ cười nói: "Chàng trai trẻ, cậu rất là biết điều, nếu đã như vậy thì nhanh giao bảo vật ra đây, tôi có thể tha cho cậu một mạng."
“Dạ, dạ, cảm ơn tiền bối rất nhiều, bảo vật ở trên người của tôi, tôi sẽ lấy ngay cho ông đây."
"Được rồi chàng trai trẻ, phải hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cậu thật sự là một người có thể thành tài."
Tiếu Diện Phật không chịu nổi nữa mà khen ngợi Tô Thương, ngay sau đó ông ta nhìn Tô Dương không chớp mắt, ông ta vô cùng tò mò thứ bảo vật mà Tô Thương nói.
"Tiền bối quá khen rồi, đồ tốt chính là dùng để dâng tặng người đức cao vọng trọng như tiền bối đây."
Tô Thương cười nói, trong mắt hiện ra một sát ý khó phát hiện được.
Ngay lập tức anh siết chặt những ngón tay của mình trong lòng bàn tay, một quả cầu nước cỡ như quả táo thành hình nhưng tỏa ra uy thế cực kỳ khủng khiếp...