• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116 Chương 116: Chiến Đế Truyền Thừa

Giữa thời khắc ấy, bên ngoài sơn cốc, hàng trăm tu sĩ đứng chật cứng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bên trong.

Tại trung tâm sơn cốc, chín vòng xoáy màu đỏ xoay tròn trong không trung, tỏa ra một khí tức đáng sợ khiến người quan sát không khỏi rùng mình, chỉ dám đứng nhìn.

"Chỗ đó có thật là Chiến Đế Truyền Thừa không? Sao ta cảm thấy giống như một chiến trường vậy?"

"Nghe nói động phủ này do Triệu Vô Bệnh và Tôn Tuyệt tình cờ phát hiện, nhưng họ không dám tự tiện xông vào, vì vậy mới báo cho mọi người."

"Đúng là quá tốt! Nhưng ta thấy đây rõ ràng là một cái bẫy. Nếu thật sự có truyền thừa thì họ đã âm thầm chiếm đoạt rồi, làm sao đến lượt chúng ta?"

"Bẫy ư? Họ chắc chắn không dám lừa gạt tất cả chúng ta đâu, trừ khi họ muốn diệt tộc."

Những cuộc bàn tán râm ran nổi lên, nhiều ánh mắt lặng lẽ hướng về nhóm người đứng bên rìa sơn cốc, bao gồm Triệu Vô Bệnh, Tôn Tuyệt và Lạc Trần.

"Triệu Vô Bệnh, ta không lừa ngươi, chỉ là ngươi không cách nào vào được thôi." Tôn Tuyệt nhìn chằm chằm vào chín vòng xoáy xa xăm, ống tay áo bên trái trống không.

Vài tháng trước, Tôn gia phát hiện động phủ truyền thừa của một cường giả, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, họ đành để Độc Nha Tiểu Đội canh gác bên ngoài. Lần trước, Tiêu Thần tình cờ xông vào từ một động khác đã khiến Tôn Tuyệt rất tức giận. Lần này, hắn quyết định dùng động phủ này như một quân bài, yêu cầu Triệu Vô Bệnh tiêu diệt Tiêu Thần.

Nhưng giờ đây, Triệu Vô Bệnh cũng không thể tiến vào vòng xoáy đỏ, Tôn Tuyệt đành công khai thông báo thông tin này với danh nghĩa của cả hai.

Triệu Vô Bệnh không lên tiếng, nhưng sắc mặt hắn khá khó coi. Đứng trước kho báu mà không thể chạm vào, cảm giác này thật khó chịu.

"Tôn Tuyệt huynh, ngươi nói Tiêu Thần đã từng vào bên trong?" Lạc Trần, sau một thời gian im lặng, bất ngờ lên tiếng, ánh mắt lấp lánh sự tham lam.

"Đúng vậy, họ chắc chắn đã thu thập được vài món đồ." Tôn Tuyệt gật đầu, rồi đột ngột quay sang Triệu Vô Bệnh: "Ngươi đã giết Tiêu Thần, chắc hẳn không có gì trên người hắn phải không?"

Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt Lạc Trần lập tức trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Bệnh.

"Ta chỉ giết hắn, nhưng không lấy được thứ gì, tin hay không thì tùy." Triệu Vô Bệnh lắc đầu, bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm rối bời. Hắn thực ra không giết Tiêu Thần, mà còn suýt bị hắn hạ gục. May mắn thoát được nên vẫn giữ được mạng.

"Ngươi làm sao để ta tin ngươi? Nếu ngươi thật sự đã giết Tiêu Thần, thì Hồn Giới của ca ca ta giờ nằm trong tay ngươi." Ánh mắt Tôn Tuyệt bỗng trở nên lạnh lùng, sát khí dâng lên từ cơ thể hắn.

"Dù ta không giết Tiêu Thần, nhưng tình hình đã đến nước này thì ngươi còn muốn gì nữa?" Triệu Vô Bệnh tức giận. Hắn là top ba của Viện Bảng, sao có thể để Tôn Tuyệt chỉ trỏ? Hơn nữa, mọi chuyện đã đi quá xa không thể quay lại.

Tôn Tuyệt hừ lạnh: "Chưa từng có ai dám lừa gạt Tôn Tuyệt ta. Nếu Tiêu Thần không chết..."

"Tiêu Thần!"

Chưa dứt lời, Lạc Trần đã hô lên, ánh mắt sắc bén hướng về bốn người đang tiếp cận, chính là Tiêu Thần và nhóm của hắn.

"Triệu Vô Bệnh, ngươi lừa ta!" Tôn Tuyệt phẫn nộ nhìn Triệu Vô Bệnh, khí thế mạnh mẽ bộc phát.

Sắc mặt Triệu Vô Bệnh lạnh lùng, sát khí ngập tràn hướng về phía Tiêu Thần. Hắn chưa bao giờ chịu thiệt thòi từ khi tu luyện, ngay cả khi đối mặt với Khúc Lân hay Vân Lạc Vũ cũng chỉ thua một bậc.

Tôn Tuyệt muốn giết Tiêu Thần, Triệu Vô Bệnh cũng vậy!

"Giờ giết hắn vẫn không muộn!" Triệu Vô Bệnh đột nhiên nói, thân thể lao về phía nhóm Tiêu Thần.

Lạc Trần và Tôn Tuyệt nhìn nhau, không chần chừ. Đa phần người có mặt đều là học viên của Chiến Vương Học Viện, chỉ cần nhóm họ ra hiệu, Tiêu Thần nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Cơ hội như thế này làm sao có thể bỏ lỡ? Mới vừa chạy đến sơn cốc, Tiêu Thần và đồng đội đã cảm nhận được sát khí nồng nặc, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Triệu Vô Bệnh lao tới.

"Còn dám tới đây ư? Ta thực phục gan dạ của ngươi. Lần này, xem ngươi còn có thể chạy đi đâu." Triệu Vô Bệnh lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, nhưng hắn không vội vàng tấn công. Hình ảnh một kiếm từng chém vào mình vẫn còn in đậm trong trí nhớ, khiến hắn biết rõ mình không thể đơn độc đối đầu với Tiêu Thần. Hắn chỉ có thể chờ đợi sự hỗ trợ từ đồng đội, đến lúc đó, Tiêu Thần cho dù có cánh cũng khó thoát.

"Chạy ư? Ta nhất định phải chạy sao?" Tiêu Thần thầm nghĩ, ánh mắt híp lại. Khi nhìn thấy Tôn Tuyệt và Lạc Trần đứng phía sau, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.

Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử nhận thấy tình hình liền cảnh giác, bốn người tựa lưng vào nhau, sẵn sàng ứng phó bất kỳ lúc nào.

"Lần này, Tiêu Thần không thể thoát. Dám khiêu khích uy nghiêm của Chiến Vương Học Viện, giết hại đệ tử của tứ đại gia tộc, hắn muốn sống cũng khó."

"Đúng vậy, Lạc Trần và Triệu Vô Bệnh đều là những cường giả hàng đầu. Tiêu Thần tuy đã hạ gục Địch Hàn, nhưng không thể so sánh với bọn họ."

"Đâu phải hắn không biết điều? Chỉ là một đệ tử của gia tộc bình thường, mới đến Đại Yên Vương Triều đã gây rối, Yến Thành không phải chốn thâm sâu như Tiêu Thành mà hắn có thể tùy tiện khinh thường."

Đám người bên ngoài nhìn về phía này, không ít người thể hiện vẻ khinh thường, có lẽ vì ghen tỵ, hoặc vì lòng tự tôn của Chiến Vương Học Viện. Họ đều tỏ ra căm ghét Tiêu Thần.

"Tiêu Thần, không thể không nói, ta rất bội phục dũng khí của ngươi, đúng là biết rõ hổ trong núi mà vẫn tiến vào!" Tôn Tuyệt bước tới gần, cười đểu.

"Ngươi tự cho mình là hổ sao? Chẳng qua chỉ là một con chó con thôi." Tiêu Thần không hề sợ hãi, thậm chí còn nở một nụ cười.

"Ngươi đang tự tìm cái chết!" Tôn Tuyệt tức giận, nộ khí ngập tràn.

"Ta nói sai sao?" Tiêu Thần chế nhạo, chỉ tay vào Tôn Tuyệt, Triệu Vô Bệnh và Lạc Trần, cười nhạt: "Ngươi, ngươi, và cả ngươi, nếu có gan thì từng người một lên, ta một kiếm chém một tên! Nếu cả ba các ngươi cùng xông lên, thì ta vẫn có thể dễ dàng hạ gục như thường!"

Mọi người đều sững sờ. Tiêu Thần thật sự quá kiêu ngạo, có cho rằng ba người Triệu Vô Bệnh chỉ là cải trắng hay sao?

Chưa chắc hắn đã là đối thủ của từng người, chứ chưa nói đến ba người.

Lạc Trần tức giận, chuẩn bị lao tới tấn công Tiêu Thần, nhưng khi nhìn sang Tôn Tuyệt và Triệu Vô Bệnh, hắn nhận thấy sắc mặt hai người này đều đỏ bừng, chỉ biết câm lặng.

"Tôn Tuyệt đã thua Tiêu Thần, chẳng lẽ Triệu Vô Bệnh cũng vậy?" Lạc Trần thảng thốt. "Có thể lắm, Tôn Tuyệt mời Triệu Vô Bệnh đến giết Tiêu Thần, mà giờ Tiêu Thần vẫn sống nhăn. Có lẽ thực lực của hắn không hề yếu."

Tiêu Thần dám nói như vậy vì biết Tôn Tuyệt và Triệu Vô Bệnh không dám liều mạng. Chỉ cần không có hàng trăm người lao vào cùng lúc, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi.

"Tiểu tử, đừng tưởng giết được Địch Hàn thì có thể khẩu xuất cuồng ngôn! Nhìn ta chém ngươi!" Một thanh niên mặc đồng phục Chiến Vương Học Viện hét lớn, lao vào với thanh kiếm đâm thẳng về phía Tiêu Thần. Ngũ phẩm Chiến Hồn: Xích Huyết Lôi Hổ trên đỉnh đầu gầm gừ.

Tiêu Thần nhìn thanh niên đó với vẻ coi thường. Chẳng qua chỉ là Chiến Tôn hậu kỳ, sao có thể mạnh hơn Triệu Vô Bệnh?

"Tiểu tử này bị dọa sợ rồi chăng? Ngay cả phản công cũng không dám." Đám đông cười nhạo.

Khi thanh kiếm còn cách Tiêu Thần ba bước, hắn bỗng động.

Một ánh kiếm đỏ rực từ cơ thể Tiêu Thần bùng lên, tốc độ nhanh như điện xẹt.

Phốc phốc!

Một cái đầu bay lên, Ngũ phẩm Chiến Hồn: Xích Huyết Lôi Hổ lập tức bị chém bay. Ngay sau đó, một cột máu phun ra từ cổ thanh niên, thi thể rơi xuống đất trong tiếng thở dốc.

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, bỗng chốc rung động, nhìn Tiêu Thần bằng ánh mắt kinh hoàng.

Chỉ một kiếm đã chém bay đầu một cường giả Chiến Tôn hậu kỳ, điều này thật quá sức tưởng tượng. Mọi người không hiểu Tiêu Thần đã ra tay như thế nào.

Chẳng ai nói được lời nào. Toàn trường im phăng phắc.
Chương 117 Chương 117 : Vòng Xoáy Huyết Sắc

Một kiếm vung lên, Chiến Tôn ngã xuống!

Đây chính là sức mạnh của Tiêu Thần hiện tại. Dù là Hồn Lực hay chiến kỹ, hắn đều vượt trội hơn hẳn những tu sĩ bình thường, thậm chí cả những Chiến Tôn đỉnh phong cũng không sánh bằng.

Đối diện với một tu sĩ Chiến Tôn cảnh hậu kỳ mang Ngũ Phẩm Chiến Hồn, chỉ một kiếm cũng đủ để kết thúc.

Ánh mắt Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần và Tôn Tuyệt co rụt lại, khóe miệng họ giật giật. Mặc dù kiếm vừa rồi không uy hiếp đến tính mạng, nhưng nó khiến họ không thể đỡ nổi. Nếu là họ, cũng khó mà dễ dàng giết chết thanh niên kia.

“Tại hạ Khúc Lân, chuyên tới để lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên.

Mọi người quay lại, thấy một nam tử mặc trường bào trắng từ từ tiến tới. Đám người tự động nhường đường, ánh mắt của các học viên Chiến Vương Học Viện tràn ngập kính nể.

“Khúc Lân?”

Tiêu Thần nhắm mắt lại. Hắn đã nghe danh Khúc Lân, con trai của viện trưởng Chiến Vương Học Viện, cao thủ đứng thứ hai trên Viên Bảng. Nghe đồn, hắn đã đạt đến Chiến Tông cảnh, thậm chí hoàn toàn bước vào cảnh giới này.

“Khúc sư huynh, ngươi đến thật đúng lúc. Kẻ này quá phách lối, không chỉ giết người Chiến Vương Học Viện mà còn vũ nhục chúng ta!”

“Một khi Khúc sư huynh đến, Tiêu Thần chẳng còn gì để nói. Chắc hẳn hắn đã sợ đến nỗi không thốt nên lời!”

“Thật sự nghĩ rằng Chiến Vương Học Viện không có ai sao? Chỉ cần một lời cũng đủ để đè bẹp hắn!”

Đám học viên phấn khích, trong khi những tán tu lặng lẽ rời đi, sợ hãi bị cuốn vào rắc rối.

“Lão Tam, cẩn thận. Người này mang lại cho ta cảm giác rất nguy hiểm.”

Lăng Phong cảnh giác nhìn Khúc Lân.

Tiêu Thần gật đầu, lòng hơi chùng xuống. Hắn hiểu rõ thực lực và tính kiêu ngạo của Lăng Phong, nên việc khiến hắn kiêng dè chứng tỏ Khúc Lân không đơn giản. Cần biết rằng Lăng Phong sở hữu Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng.

“Làm sao? Giờ đây bị dọa đến không dám nói lời nào?”

Tôn Tuyệt cười nhạt nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần không nói, nhưng Tiểu Kim bên cạnh đột nhiên gầm nhẹ, khiến thần sắc hắn cứng lại. Hắn thầm nghĩ:

“Quả nhiên là Chiến Tông cảnh!”

“Các hạ là Chiến Tông cảnh, Tiêu mỗ tự thẹn không bằng.”

Tiêu Thần thừa nhận, hắn biết rõ khoảng cách giữa Chiến Tôn cảnh và Chiến Tông cảnh không chỉ đơn giản là Hồn Lực. Nghe thấy Tiêu Thần nói, mọi người không khỏi ngạc nhiên nhìn Khúc Lân. Trong mắt Triệu Vô Bệnh, Tôn Tuyệt và Lạc Trần lấp lánh tia sáng âm u.

“Khúc Lân lại đang lấy lớn hiếp nhỏ.”

Đột nhiên, một giọng nói thanh thoát vang lên. Chưa kịp để mọi người lấy lại tinh thần, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện không xa.

“Lạc Tuyết, sao ngươi đến đây?”

Khúc Lân lập tức nở nụ cười.

“Không có gì, chỉ là không quen thôi. Chiến Vương Học Viện từ trước đến nay luôn quang minh chính đại, không bao giờ lấy số đông hiếp số ít.”

Vân Lạc Tuyết mỉm cười nhìn Tiêu Thần và những người khác.

“Vậy thì chờ các ngươi đột phá đến Chiến Tông cảnh, ta sẽ cùng các ngươi thảo luận.”

Khúc Lân nói, giống như một con khổng tước kiêu hãnh nhìn xuống bọn họ.

Ngữ điệu kiêu ngạo của hắn khiến Tiêu Thần rất khó chịu. Đột phá Chiến Tông cảnh chẳng phải chuyện dễ dàng?

Điều khiến Tiêu Thần thắc mắc là Vân Lạc Tuyết từ khi nào lại thay họ nói chuyện. Mặc dù họ không phải kẻ thù, nhưng cũng không phải bằng hữu.

Tuy nhiên, khó chịu nhất không phải Tiêu Thần mà là Lạc Trần. Hắn đã để mắt đến Vân Lạc Tuyết từ lâu, và lần trước họ còn đạt thành hiệp nghị, nhưng giờ Vân Lạc Tuyết lại đứng về phía Khúc Lân.

“Vân Lạc Tuyết, ngươi là một người phụ nữ lăn loàn. Ngày nào đó ta sẽ chinh phục ngươi!”

Trong lòng Lạc Trần gào thét.

“Được rồi, hiện tại ân oán tạm gác lại. Mọi người hãy tìm cách mở động phủ này ra.”

Khúc Lân nhìn quanh nói.

Khi Khúc Lân lên tiếng, không ai dám tiếp tục biểu lộ thái độ với Tiêu Thần, vì không ai muốn đắc tội với một cường giả Chiến Tông cảnh. Ánh mắt mọi người lại quay về phía bên trong sơn cốc, nơi chín cái vòng xoáy màu đỏ sắp xếp thành hình cửu cung, khí tức cuồng bạo tràn ngập khắp nơi.

“Các ngươi có phát hiện điều gì không?”

Bàn Tử dò xét nửa ngày nhưng vẫn không nhìn ra chỗ nào khả nghi.

Hắn cảm nhận rõ sức mạnh kinh hoàng từ vòng xoáy huyết sắc kia, đến cả Chiến Vương cũng chưa chắc có thể xông vào.

“Cửu cung đồ?” Tiêu Thần đột ngột lên tiếng một cách kỳ lạ.

“Lão Tam, ngươi hiểu vòng xoáy này?” Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, kêu lên.

m thanh của hắn không nhỏ, khiến những tu sĩ xung quanh đều quay lại nhìn với vẻ khinh thường.

“Ta không biết vòng xoáy này xuất hiện ra sao,” Tiêu Thần lắc đầu.

“Không biết thì cũng không cần giả vờ như vậy, nhiều người không nhìn ra, chẳng lẽ ngươi lại hơn tất cả mọi người ở đây sao?” Một người chế nhạo.

Tiêu Thần dường như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Nhưng ta biết vòng xoáy này nhất định có thứ gì đó khống chế, nếu không thì nó đã không chờ đến bây giờ mới xuất hiện.”

“Khống chế?” Bàn Tử nghi hoặc.

Nhiều người xung quanh bắt đầu im lặng, nghiêm túc lắng nghe Tiêu Thần giải thích, không muốn bỏ lỡ điều gì.

“Để mở vòng xoáy, cần một thứ điều khiển Hồn Giới Cấm Chế. Chỉ khi có người điều khiển mới có thể mở ra, và để làm được điều đó, cần tìm được đồ vật điều khiển ấy.”

Nghe xong, ánh mắt Tôn Tuyệt sáng lên, trong lòng thầm nghĩ: “Phụ thân chỉ chú ý đến vòng xoáy đỏ và Hồn Giới Cấm Chế, căn bản không để ý đến tấm bản đồ kia. Thì ra, mấu chốt vẫn nằm trên tấm bản đồ. Đây đúng là trời giúp ta!”

Hắn nhận ra rằng Tiêu Thần lần trước không thể nhận được truyền thừa chân chính, nếu không đã không để lỡ như thế. Sau khi Yến Thành Thu Liệp kết thúc, truyền thừa này nhất định sẽ thuộc về Tôn gia.

“Tôn Tuyệt, động phủ truyền thừa này do Tôn gia ngươi phát hiện, những vòng xoáy này cũng là do người Tôn gia ngươi mở ra.” Đúng lúc này, giọng Triệu Vô Bệnh vang lên.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào Tôn Tuyệt.

Trong mắt Tôn Tuyệt thoáng hiện một tia hung ác, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Động phủ này đúng là ta tình cờ phát hiện, nhưng ta không biết làm sao để mở những vòng xoáy này.”

“Nói đùa à? Truyền thừa thì có thể dễ dàng cho các ngươi sao? Có xem Tôn Tuyệt ta là kẻ ngu không?” Hắn thầm nghĩ.

Chỉ cần Yến Thành Thu Liệp kết thúc và có được truyền thừa vô thượng, Tôn gia sẽ vượt trội hơn bốn đại gia tộc, thậm chí có thể thay đổi triều đại của Đại Yên Vương Triều.

“Thực ra, không nhất thiết phải dùng đồ vật điều khiển vòng xoáy, có thể cũng mở được động phủ,” Tiêu Thần bỗng nhiên nói thêm.

Khi lời này vừa thốt ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Thần. Sát khí trong mắt Tôn Tuyệt chợt lóe lên rồi biến mất, hắn chế nhạo: “Tiêu Thần, ngươi đừng phát ngôn bừa bãi. Chỉ bằng ngươi cũng có thể mở ra động phủ truyền thừa?”

“Không thử sao biết? Nhưng ta cần mọi người hỗ trợ,” Tiêu Thần thản nhiên đáp. Mặc dù cơ hội mở được cấm chế để lấy được truyền thừa rất nhỏ, nhưng nếu bỏ lỡ lần này thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội khác.

“Tiêu Thần, muốn chúng ta giúp như thế nào thì cứ nói,” Khúc Lân hăng hái.

Những người xung quanh nhìn hắn, dù sao thì chịu chết không phải họ, nên ai cũng có thể nói khoác.

“Lão Đại, Lão Nhị, Tiểu Ma Nữ, các ngươi cũng đến giúp ta,” Tiêu Thần nói, âm thầm ra hiệu cho ba người.
Chương 118 Chương 118: Lệnh Bài Huyết Tinh

“Lão Tam, ngươi thật có biện pháp?”

Bàn Tử hoài nghi nhìn Tiêu Thần. Ngay cả cường giả Chiến Vương cảnh của Tôn gia cũng không thể mở được truyền thừa động phủ, vậy mà Tiêu Thần, chỉ là Chiến Tôn cảnh hậu kỳ, lại có thể làm được điều này sao?

“Thử xem.”

Tiêu Thần mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn chín vòng xoáy đỏ trong sơn cốc, thầm nghĩ:

“Năng lượng của chín vòng xoáy này không đồng đều, nếu có thể làm cho chúng cân bằng, có lẽ sẽ mở được động phủ.”

“Khúc Lân, phiền ngươi đổi chỗ vòng xoáy góc trên bên phải với cái ở giữa bên phải.”

Tiêu Thần đã có kế hoạch trong lòng, bắt đầu ra lệnh.

“Đổi chỗ? Những vòng xoáy đó đang lơ lửng trên không, làm sao mà đổi?”

Tôn Tuyệt cười nhạt, nhưng trong lòng hắn không ngừng lo lắng, sợ Tiêu Thần thực sự mở ra động phủ truyền thừa.

“Hồn Lực, phóng ra.”

Tiêu Thần chỉ đơn giản nói.

“Được.”

Khúc Lân lập tức hiểu ý, dùng Hồn Lực bao phủ các vòng xoáy.

Khi Khúc Lân chuẩn bị dồn hết sức thì phát hiện các vòng xoáy đỏ lại nhẹ nhàng như lông hồng. Trong tích tắc, hai vòng xoáy đã đổi chỗ cho nhau.

“Thật sự có thể?”

Ánh mắt Khúc Lân sáng lên, lòng đầy phấn khích.

“Vân Lạc Vũ không có ở đây, chỉ có mình ta là Chiến Tông cảnh. Có vẻ như ta có hy vọng lớn để lấy được truyền thừa.”

“Tiêu Thần, tiếp theo phải làm gì?”

Khúc Lân bất ngờ chủ động hỏi.

“Đổi chỗ vòng ở góc dưới bên trái với góc dưới bên phải.”

“Vòng dưới cùng đổi chỗ với góc bên trái.”

Tiêu Thần liên tiếp đưa ra mệnh lệnh. Khi hắn nhìn lên không trung, bỗng phát hiện các vòng xoáy màu đỏ bắt đầu bạo động.

“Tiêu Thần, dừng tay! Ta thấy ngươi không phải muốn mở ra động phủ mà là muốn hủy diệt nó!”

Tôn Tuyệt la to.

Nhưng không ai chú ý đến hắn, Lạc Trần và Triệu Vô Bệnh đã chắn trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn.

“Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần, các ngươi muốn làm gì?”

Sắc mặt Tôn Tuyệt tối sầm lại.

“Đừng ép chúng ta.”

Triệu Vô Bệnh thản nhiên nói. Đây là Chiến Đế Truyền Thừa, hắn không thể bỏ lỡ, không ai có thể ngăn cản hắn.

Trên không sơn cốc, các vòng xoáy màu đỏ không ngừng biến hóa, năng lượng ngày càng mạnh mẽ, giống như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

“Mọi người chuẩn bị.”

Tiêu Thần nhìn quanh, sau đó hít sâu nói:

“Một bước cuối cùng, đổi chỗ vòng ở giữa với vòng phía trên.”

Khúc Lân gật đầu, lập tức dùng Hồn Lực để điều chỉnh hai vòng xoáy. Ngay sau đó, một dị biến xảy ra.

“Oanh long long!”

Chín vòng xoáy bỗng rung chuyển, tỏa ra khí tức huyết tinh khủng khiếp, kiếm khí phong bạo tỏa ra khắp nơi.

Kiếm khí xé toạc không gian, đất đá bay tứ tung, mọi người sợ hãi, tái nhợt, lập tức lùi lại. Không ít người bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi văng tung tóe.

“Tiêu Thần, ngươi đang hãm hại chúng ta!”

Có người phẫn nộ gào thét.

Tiêu Thần không phản ứng, ánh mắt chằm chằm nhìn vào không trung. Đột nhiên, một đạo huyết quang từ trong người hắn phóng ra, khiến hắn biến sắc. Hắn nắm chặt Tu La Kiếm, cả người căng thẳng.

“Ong ong!”

Tình hình lại xảy ra biến đổi. Chín vòng xoáy bỗng nổ tung, tạo thành sóng máu cuồn cuộn phóng ra bốn phương tám hướng, cả tòa sơn cốc sụp đổ, bị san thành bình địa.

Mọi người chứng kiến hai thân ảnh chật vật từ trong sơn cốc chạy ra, nhận ra họ đều là người của Tôn gia.

“Nguyên lai Tôn gia có cao thủ thủ hộ ở chỗ này.”

Bàn Tử nghiến răng.

“Các ngươi nhìn kìa, đó là gì?”

Tiểu Ma Nữ hoảng hốt kêu lên, chỉ vào giữa đống đổ nát của sơn cốc, nơi có một ánh huyết sắc đang nhấp nháy, giống như một cánh cổng dẫn vào thế giới khác.

“Quang môn thông đạo, đi mau!”

Trên mặt Tiêu Thần tràn đầy vẻ vui mừng, không ngờ hắn thật sự có thể mở ra thông đạo. Giờ phút này, không chỉ mình hắn mà tất cả mọi người đều nhận thấy huyết sắc thông đạo, khiến họ cắn răng, nhịn đau, điên cuồng lao vào bên trong.

“Tiêu Thần!!!” Tôn Tuyệt nghiến răng, nhưng tốc độ của nhóm Tiêu Thần quá nhanh. Chờ hắn kịp phản ứng, họ đã biến mất vào trong thông đạo.

Những người khác cũng chen lấn nhau, chỉ trong vòng mười mấy giây, hàng trăm người đã hoàn toàn tiến vào thông đạo màu đỏ, sơn cốc lập tức trở nên yên tĩnh.

Trước mắt là một mảnh thế giới màu đỏ, có phần khắc nghiệt và hoang vu.

Sưu!

Tiêu Thần bỗng xuất hiện trên một ngọn núi màu đỏ, xung quanh là những tảng đá sắc bén như những thanh kiếm tuyệt thế, tỏa ra khí tức sắc bén và huyết tinh.

“Hoan nghênh đến với Sát Lục Không Gian!” Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai Tiêu Thần, khiến hắn giật mình.

“Sát Lục Không Gian? Đây là không gian được hình thành từ Hồn Lực?” Tiêu Thần kinh ngạc nhìn xung quanh.

Nghe nói, khi tu vi đạt đến một cấp độ nhất định, có thể dùng Hồn Lực tạo ra không gian. Hồn Lực càng mạnh, không gian càng lớn và chân thực. Tuy nhiên, vì chủ nhân của thế giới Hồn Lực này đã chết, sinh cơ ở đây đang từ từ tiêu tán, không còn bất kỳ sinh linh nào.

“Thật là một không gian hoang vu! Hoàn toàn đối lập với sơn cốc bên ngoài. Thông đạo này chắc chắn là một cổng truyền tống ngẫu nhiên. Không biết mấy người Tiểu Ma Nữ đã bị truyền tống đến nơi nào rồi.” Tiêu Thần hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Đột nhiên, một sự rung động truyền đến từ tay hắn, chính là Tu La Kiếm, với màu đỏ như máu, lượn lờ trong sương mù huyết sắc.

“Phương hướng này?” Ánh mắt Tiêu Thần sáng lên, hắn nhảy lên và tiến về hướng mà Tu La Kiếm chỉ.

Sau một lúc, Tiêu Thần dừng lại bên cạnh một vách núi. Hắn ngẩn người nhìn vào một thông đạo bên trong tối tăm bao trùm.

“Có vào không đây?” Tiêu Thần cau mày, cảm thấy sự lạnh lẽo từ thông đạo. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Tu La Kiếm đang rung động, quyết định tiến vào.

Hắn cẩn thận bước từng bước trong thông đạo, dùng Hồn Lực để dò xét, tay cầm Tu La Kiếm, luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Nhưng suốt đoạn đường, hắn không gặp phải nguy hiểm nào. Rất nhanh, hắn đã đến cuối thông đạo.

Trên mặt Tiêu Thần hiện lên vẻ cổ quái. Phía trước là một thạch thất rộng khoảng ba trượng, bên trong chỉ có bài trí đơn giản: một chiếc giường đá và một cái bàn đá phủ đầy bụi.

“Cái gì cũng không có?” Hồn Lực của Tiêu Thần dò xét nhưng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt.

Tuy nhiên, Tu La Kiếm khẳng định nơi này có vật phẩm đặc biệt. Nếu Hồn Lực không tìm thấy, thì phải cẩn thận tìm kiếm.

Sau một hồi, Tiêu Thần đã kiểm tra toàn bộ thạch thất nhưng vẫn không tìm được gì.

“Không đúng, chẳng lẽ còn có cửa ngầm?” Tiêu Thần cảm thấy bực bội. Mình đã tìm kiếm cả nửa ngày mà không thấy gì, thật không cam lòng.

Nhìn thạch thất trống không, ánh mắt Tiêu Thần dừng lại ở Tu La Kiếm. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Vậy phải đắc tội rồi.”

Vừa dứt lời, Tiêu Thần liên tục vung hai kiếm. Bàn đá và giường đá đột nhiên vỡ vụn, ánh mắt hắn dồn vào đống đá vụn.

Tại đó, hắn phát hiện một tấm lệnh bài màu đỏ. Lệnh bài cổ xưa được làm từ vật liệu kỳ lạ, vừa nhìn vào, Tiêu Thần đã cảm nhận được một luồng khí tức huyết tinh.

Nhặt lệnh bài lên, Tiêu Thần ngay lập tức bị hai chữ trên đó hấp dẫn: “Tu La?”
Chương 119 Chương 119: Rượt Đuổi

“Tu La?” Tiêu Thần trầm ngâm, khí tức trên lệnh bài từ từ biến mất, trở nên hoàn toàn bình thường. Nếu không phải vừa rồi hắn cảm nhận được luồng huyết tinh, Tiêu Thần có lẽ đã nghĩ rằng mình đang ở trong một giấc mơ.

“Không biết đây là gì nhỉ? Thôi kệ, cứ thu trước rồi tính,” Tiêu Thần bất đắc dĩ nghĩ. Hắn ném lệnh bài vào Hồn Giới như ném rác, sau đó quay người rời khỏi thạch thất.

“Tiêu Thần!”

Chưa ra khỏi động phủ, một tiếng kêu vang lên. Mấy cỗ Hồn Lực cường đại ngay lập tức tập trung vào hắn. Tiêu Thần đứng quay lưng lại với thạch động, ai cũng dễ dàng nhận ra hắn vừa mới xuất hiện từ đó.

Hắn liếc mắt và nhận ra một trong số họ: chính là Tôn Tuyệt, kẻ luôn muốn giết mình.

“Tôn Tuyệt? Chúng ta lại gặp nhau.” Tiêu Thần nhếch miệng cười, từng bước tiến lại gần.

Số người vào Sát Lục Không Gian không ít, nhưng lại gặp phải Tôn Tuyệt ở đây, quả thật là oan gia ngõ hẹp.

Tôn Tuyệt biến sắc. Hắn đã từng lãnh giáo sức mạnh của Tiêu Thần và nhiều lần chịu thiệt thòi. Mặc dù có sáu người, nhưng bọn họ cũng chưa chắc là đối thủ của Tiêu Thần.

“Giết hắn!” Tôn Tuyệt ra lệnh, lùi lại một bước, năm người còn lại lập tức lao tới.

“Ba tên Chiến Tôn hậu kỳ, hai tên đỉnh phong,” Tiêu Thần nhanh chóng đánh giá, nhận diện khí tức của năm người kia.

U Linh Chiến Hồn lập tức xuất hiện, chiến ý bùng nổ. Hắn thi triển thân pháp Mê Tung Bộ, tốc độ tăng tốc đến cực hạn, lách mình xuất hiện sau lưng một người.

“Làm sao có thể?” Người kia kinh ngạc, rõ ràng chỉ là Chiến Kỹ Thân Pháp Nhị Giai, sao Tiêu Thần lại có tốc độ như Chiến Kỹ Tam Giai đỉnh phong?

“Chết!” Tiêu Thần lạnh lùng đánh một quyền vào ngực người kia. m thanh xương nứt vang lên, người đó ngay cả Chiến Hồn cũng chưa kịp phóng xuất đã vong mạng.

Bốn người còn lại đều biến sắc. Họ đã nghe danh tiếng của Tiêu Thần, hôm nay tận mắt chứng kiến mới thấy hắn quả thực quyết đoán, như ma đầu không chớp mắt mà giết người.

“Có thể chết dưới Bá Đạo Thiên Quyền thì cũng là vinh hạnh của các ngươi.” Tiêu Thần cười nhạt, thân thể lại chuyển động, như con sói lao vào sát hại đám cừu.

Tôn Tuyệt tái nhợt, phát hiện mình ngay cả dũng khí đối mặt với Tiêu Thần cũng không có. Sau một lúc chần chừ, hắn quay đầu bỏ chạy.

“Sợ rồi sao?” Tiêu Thần cười lạnh. Tôn Tuyệt nhiều lần làm khó hắn, thậm chí đã suýt chút nữa chết dưới tay hắn, vì vậy Tiêu Thần đã sớm động sát tâm. Hôm nay chính là cơ hội tuyệt vời.

Hắn trực tiếp bỏ qua bốn người kia, như tên rời cung, phóng thẳng tới Tôn Tuyệt. Hắn nhích mình, xuất hiện ngay sau lưng Tôn Tuyệt.

“Khiếu Nguyệt!”

Trong lúc cấp bách, Tôn Tuyệt triệu hồi Thất Phẩm Chiến Hồn: Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Khiếu Nguyệt Thiên Lang ngửa mặt tru lên, một luồng sóng xung kích từ Hồn Lực ngưng tụ, đánh thẳng vào Tiêu Thần.

Gần như đồng thời, Tôn Tuyệt cũng ra đòn, quyền của hắn mang theo khí thế mãnh liệt.

“Quyền Thế?” Tiêu Thần nheo mắt lại. Hắn công nhận thiên phú của Tôn Tuyệt: không chỉ nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, mà còn lĩnh ngộ Quyền Thế. Sau một thời gian, tên này sẽ trở thành đối thủ khó chơi.

Nhưng lúc này, Tiêu Thần đã quyết tâm phải giết Tôn Tuyệt.

“Huyết Sát!”

Tay cầm Tu La Kiếm, một vệt kiếm màu đỏ vẽ nên một đường tuyệt mỹ, như thể có thể chém đứt cả thiên địa.

Khi quyền cương va chạm với Tu La Kiếm, Quyền Thế của Tôn Tuyệt giống như một tờ giấy mỏng manh, không thể làm giảm tốc độ của Kiếm Thế. Kiếm khí chém xuyên qua sóng âm, đánh thẳng vào Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Khiếu Nguyệt Thiên Lang muốn chạy trốn nhưng bị U Linh Chiến Hồn bao vây, bắt đầu điên cuồng thôn phệ.

“Phốc!” Tôn Tuyệt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

“Không được tổn thương nhị thiếu gia!” Bốn tên Chiến Tôn của Tôn gia gầm thét, từ phía sau xông lên.

“Cút!” Tiêu Thần gầm lên, tản ra Hồn Lực. Thân thể hắn nổi lên kim sắc khí diễm, tựa như chiến thần lâm thế, bá đạo và hung mãnh.

Thân thể bốn người Tôn gia run rẩy, bị khí thế của Tiêu Thần chấn nhiếp, họ đứng im tại chỗ, không biết phải làm gì.

“Tiêu Thần, ta phải cùng ngươi đồng quy vu tận!”

Tôn Tuyệt hét lên, vẻ mặt dữ tợn. Hắn nhanh chóng gia tăng khí thế, Lục Phẩm Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ xuất hiện. Tuy nhiên, do trước đó đã bị Toái Hồn Chưởng của Tiêu Thần đánh trọng thương, sức mạnh của hắn giờ đây yếu ớt hơn nhiều.

“Đồng quy vu tận? Ngươi có xứng không?”

Tiêu Thần cười lạnh, tay run lên, phát ra ba đạo chưởng lực.

Tôn Tuyệt lúc này không còn tâm trí để ngăn cản hay phản kháng. Hắn chỉ muốn cùng Tiêu Thần sống chết một chỗ, nên không còn bận tâm đến Toái Hồn Chưởng. Trước ánh mắt của mọi người, Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ bỗng nổ tung, tỏa ra một đám Hồn Lực, tất cả đều bị U Linh Chiến Hồn hấp thu.

Tôn Tuyệt phun ra mấy ngụm máu tươi, ngã xuống đất, không biết sống chết ra sao.

“Tiêu Thần, ngươi dám giết nhị thiếu gia, Tiêu gia nhất định sẽ diệt tộc ngươi!”

Một Chiến Tôn cảnh của Tôn gia hét lớn, rõ ràng là muốn báo thù.

“Tiêu gia? Có liên quan gì đến ta?”

Tiêu Thần khinh thường đáp. Hắn hoàn toàn không có cảm tình với Tiêu gia. Khi hai ông cháu hắn bị thái thượng trưởng lão Tiêu Vân đuổi ra khỏi tộc, hắn đã không còn là người của Tiêu gia nữa rồi.

“Nhưng ta rất ghét bị uy hiếp.”

Ánh mắt Tiêu Thần lạnh lẽo, sát khí từ hắn tỏa ra như một sát thần. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã ngã xuống.

“Người nào dám giết đệ tử Tôn gia ta?”

Đột nhiên, một tiếng quát như sấm vang lên từ xa, Hồn Lực khổng lồ ép Tiêu Thần đến mức không thở nổi.

“Chiến Tông cảnh!”

Tiêu Thần biến sắc, nhớ lại hai người thủ hộ sơn cốc của Tôn gia. Quả nhiên, vừa quay đầu lại, hắn đã thấy hai thân ảnh lao tới.

“Trưởng lão? Ha ha, Tiêu Thần, lần này ngươi chết chắc rồi!”

“Trưởng lão, Tiêu, Tiêu Thần giết…”

Hai người còn lại kích động kêu lên, muốn báo tin cho trưởng lão.

“Ta chết sao?”

Giọng Tiêu Thần vang lên, hàn quang lạnh lẽo lóe lên trên cổ hai người, ngay lập tức máu phun ra, họ ngã lăn ra đất.

“Làm càn!”

Trưởng lão Tôn gia vô cùng phẫn nộ. Dám ngay trước mặt hắn giết người Tôn gia, đúng là hành động điên rồ.

Tiêu Thần lạnh lùng cười, không thèm kiểm tra Tôn Tuyệt sống hay chết đã quay người bỏ chạy. Song Sinh Chiến Hồn của Tôn Tuyệt đã bị phế, cho dù hắn còn sống cũng không thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào nữa.

“Tuyệt nhi chết?”

Khi hai người tiến gần, họ nhìn thấy sáu cỗ thi thể. Khi ánh mắt họ dừng lại ở Tôn Tuyệt, con ngươi họ co rút lại.

“Người đó hình như tên là Tiêu Thần.”

“Dám giết con trai của gia chủ, không kể hắn là ai đều phải chết!”

Mắt hai người lộ ra hung quang, thân hình nhanh chóng đuổi theo Tiêu Thần.

“Mẹ, lại bị phát hiện, đúng là xúi quẩy.”

Tiêu Thần chạy trốn, miệng lầm bầm mắng.

“Ranh con, nếu không giết ngươi thì ta không thể hả giận!”

Tiếng gào thét của cường giả Chiến Tông cảnh từ Tôn gia vang lên phía sau.

“Có ngon thì cứ tới đây giết ta!”

Tiêu Thần kêu gào, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn bốn phía, trong lòng chùng xuống:

“Thực vật nơi này ít đến đáng thương, xem ra lần này mình thảm rồi.”
Chương 120 Chương 120: Huyết Tháp

Tiêu Thần chạy trốn như gió, hai tên cường giả Chiến Tông cảnh phía sau càng lúc càng gần. Sắc mặt hắn trở nên căng thẳng; trong tay, hắn nắm chặt một viên Hồn Tinh, nhanh chóng bổ sung Hồn Lực.

"Chiến Tông cảnh, cho dù chỉ là sơ kỳ, cũng mạnh hơn Chiến Tôn đỉnh phong mười lần. Nếu ta có thể đột phá lên Chiến Tôn đỉnh phong, có lẽ sẽ có cơ hội chiến đấu," Tiêu Thần thầm nghĩ. Nhưng việc đột phá không hề đơn giản.

Bất chợt, hắn dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy một tòa huyết sắc bảo tháp. Bảo tháp chia thành bảy tầng, bên dưới tụ tập không ít tu sĩ, ánh mắt Tiêu Thần bị ba chữ lớn trên tháp thu hút: "Luyện Tâm Tháp?"

"Ranh con, không chạy nữa sao? Giết ngươi thì quá tiện nghi! Ta muốn phế bỏ tay chân ngươi, cho ngươi sống không bằng chết!" Hai lão giả, với sát khí ngùn ngụt, đuổi đến gần.

"Hừ! Dám giết thiếu chủ của Tôn gia ta, ngươi phải trả giá! Rút hết Hồn Lực của hắn để đốt đèn trời, diệt cửu tộc của hắn!" Một lão giả khác nhe răng nói, ánh mắt hung ác.

Tôn Tuyệt đã chết, hai lão này không thể thoát khỏi liên can. Nếu Tiêu Thần còn sống, họ sẽ không thể yên ổn.

"Tiêu Thần? Hắn đang bị truy sát!"

"Hai người kia chắc chắn là cường giả Chiến Tông cảnh của Tôn gia. Tiêu Thần thật không biết điều, dám chọc giận cả thế hệ trước."

"Lần này xem hắn chạy đi đâu. Ba người còn lại của Thần Phong Học Viện và con mèo kia cũng đã vào Luyện Tâm Tháp, không thể giúp gì được."

Tiếng cười lạnh và giễu cợt vang lên khắp nơi, không ít người hận không thể xé nát Tiêu Thần.

"Tránh ra cho ta! Ta muốn tự tay làm thịt tên tiểu vương bát đản này!" Cường giả Tôn gia phẫn nộ tiến về phía Tiêu Thần.

Thấy mọi người tránh ra, Tiêu Thần cảm thấy nỗi sợ hãi. Họ đúng là mong hắn chết.

Liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng hắn hướng về cửa Luyện Tâm Tháp, cắn môi rồi lao vào.

"Còn muốn chạy?" Hai đại cường giả Tôn gia cười lạnh, một người đấm ra, Hồn Lực hóa thành luồng khí diễm màu xanh, hung mãnh và bá đạo.

"Bá Đạo Thiên Quyền?" Tiêu Thần biến sắc, ngay lập tức thi triển chiêu thức để đối phó. Nhưng đối thủ là cường giả Chiến Tông cảnh, đã lĩnh ngộ Quyền Thế, Hồn Lực lại vô biên; hắn không thể chống lại.

Phốc! Quyền đánh trúng ngực, Tiêu Thần phun máu, người bay ngược vào trong cửa Luyện Tâm Tháp.

"Vào rồi?" Đám đông kinh ngạc, lập tức cười lạnh.

"Luyện Tâm Tháp này là như thế nào?" Một tên cường giả Tôn gia hỏi một thanh niên gần đó, giọng điệu bá đạo.

"Tiền bối, ta cũng vừa tới, không biết." Thanh niên mặt mày tái mét, vội vã đáp.

"Tiền bối, tôi biết một chút." Đột nhiên, một thanh niên mặc áo đen xuất hiện. Nếu Tiêu Thần ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra Hàn Lỗi, người từng bị Tiêu Thần giáo huấn.

"Nói đi." Mấy người Tôn gia sắc mặt sa sầm.

"Trước đó, đã có người vào Luyện Tâm Tháp. Nghe nói bên trong là một loại Huyễn Cảnh, nơi người ta phải giết chóc để có thể ra ngoài. Nếu không diệt được kẻ thù trong đó, sẽ mãi mãi không thể thoát," Hàn Lỗi giải thích, lòng đầy căm hận vì Tiêu Thần đã cướp Hồn Tinh của hắn.

"Rèn luyện Võ Đạo Chi Tâm? Sao các ngươi không vào?" Cường giả Tôn gia nửa tin nửa ngờ, nếu thật sự là nơi luyện tâm, họ cũng rất muốn thử.

"Nhóm Khúc Lân, Triệu Vô Bệnh đã vào trước. Chúng ta bị phân lượt sau." Hàn Lỗi thở dài.

"Nói nhảm! Rõ ràng là tâm không vững, không có gan vào!" Cường giả Tôn gia khinh thường liếc nhìn Hàn Lỗi, rồi nhìn nhau, quyết định tiến vào Luyện Tâm Tháp.

Sắc mặt Hàn Lỗi đỏ bừng, kìm nén nỗi tức giận. Những người xung quanh muốn cười nhưng không dám, vì Hàn Lỗi là cường giả đứng thứ mười bốn trên Viện Bảng, không ai dám chọc giận.

Trong khi đó, Tiêu Thần bị cường giả Tôn gia một quyền đánh vào Luyện Tâm Tháp. Hắn cảm thấy như mình đâm vào vách tường, máu trong miệng phun ra, sắc mặt cũng đỏ bừng.

"Chiến Tôn cảnh thật sự mạnh mẽ." Tiêu Thần xì ra một ngụm máu, lòng càng khao khát nâng cao thực lực.

Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy mười mấy người đứng như tượng đá trong màn sương máu trước mặt.

"Đây là ý gì?" Tiêu Thần băn khoăn, không hiểu họ đang làm gì.

Bỗng nhiên, một bóng người động đậy, Tiêu Thần giật mình, suýt nữa hô lên, hắn còn tưởng là xác chết sống dậy.

"Hạ Lôi." Tiêu Thần nhận ra người ấy.

" n công." Hạ Lôi ngạc nhiên, mặt mày rạng rỡ.

"Gọi ta là Tiêu Thần được rồi. À, ngươi vừa làm gì vậy? Luyện Tâm Tháp này là gì?" Tiêu Thần khoát tay, hỏi với vẻ không hiểu.

Hạ Lôi nhìn Tiêu Thần, có chút lạ lùng nhưng vẫn trả lời: "Vừa rồi ta rơi vào Huyễn Cảnh, gần như bị hôn mê rất lâu mới tỉnh. Luyện Tâm Tháp này dùng để tôi luyện Võ Đạo Chi Tâm. Tâm tính càng kiên định thì càng dễ thoát ra khỏi Huyễn Cảnh, và cũng có thể tiến vào tầng cao hơn."

Tiêu Thần nhíu mày, "Tôi luyện Võ Đạo Chi Tâm? Tại sao ta chưa vào Huyễn Cảnh?"

Chẳng lẽ hắn không có Võ Đạo Chi Tâm? Hay tâm cảnh đã vững chắc nên Huyễn Cảnh không có tác dụng?

" n công, ngươi làm sao vậy?" Hạ Lôi nhìn Tiêu Thần với vẻ lo lắng.

"Không có gì, ngươi lên tầng hai trước đi." Tiêu Thần lắc đầu, dõi theo Hạ Lôi tiến vào tầng hai.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Thần thấy con ngươi mình co rút lại. Hắn lách mình chuẩn bị lên tầng hai, vì thấy hai người Tôn gia đã vào.

"Tiến vào Huyễn Cảnh?" Tiêu Thần bất ngờ nhìn họ, thấy họ đứng bất động như tượng đá.

"Các ngươi không phải muốn giết ta sao?" Tiêu Thần cười lạnh, Tu La Kiếm trong tay rung lên, một luồng kiếm khí sắc bén chém thẳng vào hai người.

Đây chính là lúc họ phòng ngự yếu nhất. Dù là Chiến Tôn cảnh, Tiêu Thần vẫn có thể chém họ.

"Hỗn trướng!" Một trong hai người tỉnh dậy, thấy kiếm quang lao tới. Nếu không chạy nhanh, hắn sẽ mất một cánh tay.

Cánh tay bị chém, lão giả đau đớn, tức giận không cách nào phát tác. Họ vào Luyện Tâm Tháp để giết Tiêu Thần, không ngờ lại bị phản sát.

"Có gan thì đến giết ta đi." Tiêu Thần nhe răng cười, lách người vào tầng hai.

"Lão Tứ, ngươi làm sao vậy?" Lão giả áo bào xanh còn lại đã tỉnh, nhìn đồng bọn bên cạnh với vẻ khó hiểu.

"Tên khốn kia tỉnh trước chúng ta, thừa cơ chém chúng ta! Ta nhất định phải giết hắn!" Lão giả bị chém cụt tay tức giận, muốn nuốt sống Tiêu Thần.

"Trong Huyễn Cảnh, ta phải mất ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Tên tiểu tử kia chỉ là Chiến Tôn cảnh, làm sao có thể tỉnh trước chúng ta?" Lão giả áo bào xanh không tin.

"Ta làm sao biết?" Lão giả cụt tay gắt gỏng.

"Vậy có truy nữa không?" Lão giả áo bào xanh lo lắng, nếu cứ như vậy, họ sẽ bị Tiêu Thần giết. Nhưng nếu không truy, làm sao tìm hắn báo thù?

"Đi, ra ngoài chờ hắn. Ta không tin hắn có thể mãi trốn ở đây." Lão giả cụt tay tức giận, nắm chặt tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK