• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206 Chương 206: Tài Năng Kinh Hoàng

Tiêu Thần cùng Trần Phong kịch liệt đâm vào cùng một chỗ. Vũ Thừa Quân đám người nơi xa dường như trở thành quần chúng. Đám người không biết gia nhập vào trận đấu của hai người thế nào.

"Xem chừng bốn phía, đừng để hắn chạy!"

Vũ Thừa Quân nhe răng trợn mắt quát lên, tay cụt của hắn đã đỡ, nhưng loại đau đớn này vẫn như cũ khiến hắn hận không thể dùng nghìn đao băm thây Tiêu Thần.

"Rõ!"

Những người khác nhao nhao gật đầu, mười mấy người thủ hộ ở bốn phía, chiến trường để trống.

Tiểu Kim cũng không xuất thủ, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tiêu Thần, sợ Tiêu Thần xuất hiện tình huống ngoài dự liệu.

Giữa đất trống, Tiêu Thần một đường rút lui, nhìn qua không cùng thực lực giao thủ chính diện với Trần Phong, trên người đã có hơn mười vết thương, máu tươi thẩm thấu y phục.

"Tiêu Thần thật quá khinh địch. Biết rõ không địch lại, còn ngang bướng ở nơi này." Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, hắn vừa rồi muốn rời đi, ai ngăn được hắn?

"Vẫn là tuổi quá trẻ, bồng bột của tuổi trẻ lấy mạng hắn. Hơn nữa nghe nói người này trước giờ rất ngông cuồng, không coi ai ra gì, đoán chừng tự cho là có thể đánh bại Trần Phong đi."

"Bây giờ bị cản trở, cho dù muốn chạy cũng không kịp nữa rồi."

Đám người lắc đầu, phần lớn cho rằng Tiêu Thần hẳn phải chết.

Dù là Ảnh Phong cũng cho là như thế, hắn nắm đấm nắm chặt, nhìn Huyết Yêu Nhiêu nói:

"Yêu Nhiêu, còn không xuất thủ?"

Trong lòng Ảnh Phong cũng hết sức kỳ quái, trình độ của Tiêu Thần hôm nay thế nhưng kém xa so với đêm qua đánh với hắn một trận, lúc ấy hai người mặc dù đều không thi triển toàn lực, nhưng người này cũng không làm gì được người kia.

Hôm nay cùng Trần Phong chiến đấu, lại rơi xuống thế hạ phong, từ khía cạnh này không phải suy ra Trần Phong còn mạnh hơn bản thân sao?

"Ngươi chẳng lẽ không phát hiện Tiêu Thần đêm qua cùng hiện tại khác nhau sao?"

Huyết Yêu Nhiêu híp hai mắt, trong lòng nàng mặc dù cũng có chút khẩn trương, nhưng đối với Tiêu Thần tràn ngập một loại tự tin, trong lòng lại bổ sung một câu:

"Điện Chủ Tu La Điện dễ bị giết như vậy sao?"

"Khác nhau?"

Ảnh Phong cau mày một cái, sau một khắc, đột nhiên con ngươi co rụt lại:

"Đêm qua hắn dùng kiếm, hiện tại hắn dùng đao, chẳng lẽ hắn lại dùng Trần Phong để thử đao?"

Cũng khó trách Ảnh Phong kinh ngạc như vậy, bất luận là người sử dụng kiếm, hay là sử dụng đao, đều sẽ chìm đắm trong Kiếm Đạo hoặc là Đao đạo, rất ít người lĩnh ngộ được nhiều, dù sao tinh lực của mỗi người là có hạn.

"Lại thêm một Lâu Ngạo Thiên."

Ảnh Phong hít sâu một hơi cảm thán nói.

Trong ấn tượng của Ảnh Phong, chỉ có Lâu Ngạo Thiên mới là đao kiếm song tu, hơn nữa tài nghệ hai đạo đao kiếm đều không thấp.

"Lâu Ngạo Thiên, nếu ngươi cùng hắn giao thủ, tỷ lệ thắng như thế nào?"

Huyết Yêu Nhiêu hiếu kỳ hỏi.

"Chính diện giao thủ, ba phần thắng, ám sát, bảy phần thắng!"

Ảnh Phong cực kỳ trịnh trọng nói. Tìm khắp toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cùng lứa tuổi này chỉ có Lâu Ngạo Thiên lọt vào mắt hắn, đương nhiên, Tiêu Thần có lẽ là người thứ hai.

Huyết Yêu Nhiêu cũng không cảm thấy chấn kinh, ngược lại nhìn phía xa nói:

"Ngươi có phát hiện không, đao của Tiêu Thần ngày càng sắc bén, cũng càng lúc càng nhanh?"

"Thật là thiên phú biến thái!"

Con ngươi Ảnh Phong khẽ run lên, rất hiển nhiên hắn cũng phát hiện, chính như Huyết Yêu Nhiêu nói, Tiêu Thần đang không ngừng mạnh lên.

Giữa chiến trường, Tiêu Thần cùng Trần Phong càng đánh càng hung mãnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, tu sĩ dưới Chiến Tông cản, căn bản thấy không rõ tốc độ xuất thủ của hai người.

"Chuyện gì xảy ra, gia hỏa này làm sao càng lúc càng nhanh?"

Trong lòng Trần Phong giật mình, hắn cũng phát hiện điểm không thích hợp:

"Không được, nhất định phải lập tức dùng hết toàn lực giết hắn."

"Thiên Lôi Hồn Trảm!"

Trần Phong bỗng bạo khởi, Kinh Lôi Đao đan xen tia điện lăng lệ, trường đao trong tay Trần Phong hung hăng chém về phía Tiêu Thần.

"Đến hay lắm!"

Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, Hung Đao Đồ Lục quét ngang mà ra, một đạo đao mang hình cung màu đen nở rộ, xém chút xé nát hư không.

Trần Phong sầm mặt lại, chỉ thấy được một đạo quang âm u cực lạnh, mang theo khí thế cuồn cuộn, giống như một hung thú mở ra miệng to đầy máu xông thẳng mà đến.

"Đao Thế?"

Đám người kinh hô mà ra, Tiêu Thần không phải sử dụng kiếm sao, làm sao có thể lĩnh ngộ Đao Thế.

"Thiên phú thật đáng sợ, ta biết rồi, hắn không phải không thể địch lại Trần Phong, mà là đang dùng Trần Phong để thử đao!"

Có người nhìn ra mục tiêu của Tiêu Thần, trong lòng vạn phần hoảng sợ.

Đường đường Hoàng Thành Thập Tú lại dùng để thử đao, Tiêu Thần này thật đúng là không phải đơn thuần phách lối, ngộ nhỡ bị đối phương công kích đến chết thì sao?

"Oanh!"

Một tiếng nổ vang, đao mang như sét cùng đao cương sắc đen đâm vào cùng một chỗ, khí lãng khủng bố tựa như muốn cắt đứt hư không vẫn giữ trên không.

Phổi Trần Phong muốn nổ ra, hắn thế nào còn không hiểu bản thân vậy mà trở thành đối tượng bồi luyện của Tiêu Thần. Việc này nếu truyền đi, Trần Phong hắn tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho Hoàng Thành.

"Thiên Lôi Đao Trảm, giết giết giết cho ta!"

Trần Phong gào thét phẫn nộ, khí thế lần nữa bạo tăng, muốn áp chế đao cương của Tiêu Thần.

"Diệt!"

Tiêu Thần lạnh lùng phun ra một chữ, Hồn Lực cuồn cuộn tràn ngập về trong Đồ Lục, sát cơ tứ phía, từng sợi hắc khí cuồng bá dung nhập vào trong đao cương.

Trong chớp mắt, đao cương hắc sắc tựa như tăng cường gấp mười gấp trăm lần, đao mang như sét của Trần Phong đột nhiên nổ tung, nhưng đao cương hắc sắc không hề giảm đi, lần nữa lao về phía Trần Phong.

Dưới một đao này, hư không dường như đều bị hủy diệt. Con ngươi Trần Phong run lên giơ trường đao trong tay đón lấy. Nhưng mà ngay sau đó truyền đến một tiếng răng rắc, đao cương hắc sắc thế như chẻ tre, trực tiếp chấn vỡ Hồn Binh của Trần Phong.

"Aaa!!!"

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, cả người Trần Phong bay ngược ra, toàn thân bị đao khí tàn phá bừa bãi, máu me đầm đìa, đã không mảy may còn chút hình người nào.

Đám người cảm giác trống rỗng, trước đó Trần Phong còn áp chế Tiêu Thần, giờ lại bị một đao đánh bại, hơn nữa còn suýt chút bị trảm?

"Hắn đột phá!"

Có người kêu lên sợ hãi, kinh hãi nhìn Tiêu Thần, trong chiến đấu đột phá, đây đúng là thiên tài vạn người không được một.

Đến Chiến Tông cảnh trung kỳ đều đánh không lại đám người Trần Phong, hiện tại, sao có thể là đối thủ của Tiêu Thần đây?

"Đi mau!"

Vũ Thừa Quân thấy thế, nào còn dám lưu lại đây.

"Bây giờ muốn đi, có phải hơi muộn rồi không?"

Đột nhiên một thân ảnh như u linh sau lưng Vũ Thừa Quân truyền đến, Vũ Thừa Quân toàn thân dựng lông đứng đấy, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.

Phốc!

Một đạo đao mang rơi xuống, thân thể Vũ Thừa Quân cứng ngắc tại chỗ, sau một khắc, cả người đột nhiên vỡ ra, trực tiếp xé thành hai nửa, máu tươi bắn ra bốn phía, nội tạng rải đầy một chỗ.

Đám người nhìn thấy một màn này không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, chỉ thấy Tiêu Thần cầm trong tay trường đao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mười mấy người kia. Nhiệt độ chung quanh bỗng hạ xuống mấy chục độ, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cốt tủy.

Hô!

Đột nhiên, Tiêu Thần lần nữa biến mất tại chỗ, từng đạo đao mang hắc sắc lấp lóe trên không, những nơi đi qua, máu tươi chảy xuống, bay tán loạn. Bông tuyết đều bị nhuộm thành huyết sắc, một cỗ khí khắc nghiệt tràn ngập hư không.

Trong khoảnh khắc đó, mấy người vây công Tiêu Thần đều bị một cỗ Hồn Lực đáng sợ bao vây, trong lúc nhất thời vậy mà quên chạy trốn, lúc bọn hắn muốn chạy trốn đã không kịp nữa.

Mười hai người bao gồm cả Vũ Thừa Quân tất cả đều ngã xuống tại chỗ, chỉ có Trần Hạo và Trần Phong còn sống.

Trần Phong nằm trong đống tuyết, khóe mắt nhìn Tiêu Thần. Hắn biết rõ, Tiêu Thần sở dĩ không giết hắn và Trần Hạo là xem trọng mặt mũi Trần gia.

Trần Hạo cực kỳ không chịu nổi, một mùi nước tiểu từ dưới người hắn truyền ra, quần đều ướt đẫm.

"Tiểu Kim, chúng ta đi."

Tiêu Thần cười lạnh liếc nhìn Trần Phong cùng Trần Hạo, liền quay người hướng ra bên ngoài.

Đám người tự giác nhường ra một con đường, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần tràn ngập sợ hãi. Bọn hắn rốt cục hiểu rõ vì sao Tiêu Thần phách lối bá đạo như thế, bởi vì hắn quả thật có tư cách này.
Chương 207 Chương 207: Bí Mật Của Bàn Tử

Mục đích lần này Tiêu Thần hành động đơn độc là giải quyết hết những người trong bóng tối. Nếu mục tiêu đạt được, vậy cũng không cần lưu lại nữa.

Đối với cái chết của Vũ Thừa Quân, Tiêu Thần căn bản không để trong lòng, giết chết hắn cũng coi là diệt trừ một cánh tay của Tuyết Ngọc Long.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, vậy mà lại ngoài ý muốn đột phá đến Chiến Tông hậu kỳ.

Chiến Tông cảnh hậu kỳ, khoảng cách với Chiến Tông cảnh đỉnh phong còn xa sao?

Tiêu Thần thu lại khí thế, đi ở trên đường cái, nhìn qua thấy vô cùng bình thường, so với Tiêu Thần hung thần ác sát vừa rồi như là hai người.

"Chúc mừng Tiêu huynh tiến thêm một bước."

Đột nhiên, một thanh âm cách Tiêu Thần không xa vang lên, chỉ thấy hai đạo thân ảnh chậm rãi đi tới, người mở miệng nói chuyện là Ảnh Phong, đứng bên cạnh hắn là Huyết Yêu Nhiêu.

"May mắn mà thôi."

Tiêu Thần hơi hơi chắp tay, nhìn hai người nói:

"Có chuyện gì không?"

"Không có việc gì chẳng lẽ không thể tìm Tiêu huynh?"

Ảnh Phong cười nói, mặc dù hắn không biết Huyết Yêu Nhiêu vì sao khách khí với Tiêu Thần như thế, nhưng điều này cũng không ngăn trở hắn nhìn thấy sự tôn trọng trên mặt Huyết Yêu Nhiêu đối với Tiêu Thần.

"Không có việc gì vậy ta đi trước."

Tiêu Thần quay đầu bước đi, hắn không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Tuyết Lâu. Huyết Yêu Nhiêu cùng Ảnh Phong tới đây nhất định không phải đơn giản chỉ để chúc mừng như vậy.

"Tiêu Thần."

Sắc mặt Ảnh Phong cứng đờ, nhưng rất nhanh nở nụ cười, đối với người ngay thẳng như Tiêu Thần hắn khá tán thưởng, dù sao so với những kẻ động tay chân trong bóng tối cũng tốt hơn rất nhiều:

"Ta muốn mời ngươi gia nhập Tuyết Lâu."

"Không có hứng thú."

Tiêu Thần khoát tay liền rời đi, cũng không quay đầu lại.

Ảnh Phong nhún vai, một mặt bất đắc dĩ nhìn Huyết Yêu Nhiêu, rất hiển nhiên, muốn Tiêu Thần gia nhập Tuyết Lâu là chủ ý của Huyết Yêu Nhiêu.

Huyết Yêu Nhiêu thấy thế, vội vàng nói:

"Tiêu Thần, chẳng lẽ ngươi không muốn giúp huynh đệ ngươi sao?"

Nghe tới đây, Tiêu Thần bỗng ngừng lại, chậm rãi quay đầu, thần sắc lạnh lẽo nhìn Huyết Yêu Nhiêu, nói:

"Ngươi vừa nói gì?"

"Liên quan tới việc của Nam Cung Tiêu Tiêu, cũng chính là Bàn Tử Nhị Ca ngươi. Nếu ngươi đã không có hứng thú, vậy coi như ta chưa nói."

Huyết Yêu Nhiêu để lại một câu nói, nháy mắt với Ảnh Phong một cái, hai người xoay người rời đi.

"Huyết Yêu Nhiêu, chờ đã!"

Tiêu Thần lách mình ngăn cản đường đi của Huyết Yêu Nhiêu, sự việc khác hắn có thể không quan tâm, nhưng việc quan hệ tới Bàn Tử, Tiêu Thần không thể không để trong lòng.

Nhìn thấy Tiêu Thần quay đầu, khuôn mặt Huyết Yêu Nhiêu lập tức tươi cười như hoa, nói:

"Tìm một nơi để nói chuyện?"

Ở một gian trong quán rượu, Tiêu Thần nghe lời Huyết Yêu Nhiêu nói, sắc mặt vô cùng âm trầm, ngưng tiếng nói:

"Ngươi nói Lão Nhị hắn là Đế Tử của Đại Ly Đế Triều?"

"Thật trăm phần trăm!"

Huyết Yêu Nhiêu gật gật đầu:

"Ba năm trước đây, hắn bị ca ca hắn ám toán, phế bỏ tu vi, ngươi có biết ba năm trước tu vi hắn như thế nào?"

"Tu vi gì?"

Tiêu Thần không cần nghĩ ngợi hỏi, đây cũng là điểm hắn một mực hoài nghi. Bàn Tử nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, nhưng thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn chỉ là cảnh giới Chiến Sư, điều này căn bản không bình thường.

Nghe thấy Bàn Tử bị người khác phế tu vi, Tiêu Thần lúc này mới hiểu rõ, vì sao Bàn Tử có đôi khi giống như một người thay đổi hoàn toàn, trên người sẽ phóng ra một cỗ khí chất đặc thù, cũng biết rõ vì sao lần trước lúc Bàn Tử nhìn thấy Tuyết Ngọc Hiên lại kích động như thế.

Bởi vì sự việc như vậy đã từng phát sinh trên người Bàn Tử, thậm chí so với Tuyết Ngọc Hiên còn thảm hơn.

"Chiến Vương đỉnh phong!"

Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một hơi nói. Lúc đọc được tin này, nàng cũng mơ hồ chấn kinh.

"Chiến Vương đỉnh phong?"

Tiêu Thần hít vào ngụm khí lạnh, năm nay Bàn Tử mới mười bảy tuổi, ba năm trước đây vậy không phải chỉ mới mười bốn tuổi?

Chiến Vương đỉnh phong mười bốn tuổi, bất luận ở nơi nào đều được xem như tuyệt thế thiên tài. Dù sao, hắn cũng chỉ gặp qua Diệp Lâm Trần tuổi mới hai mươi đột phá đến Chiến Hoàng cảnh.

"Không sai, hơn nữa hắn bị đại ca hắn ám toán lúc đột phá Chiến Hoàng cảnh, bằng không, Nam Cung Tiêu Tiêu hiện tại có thể đã là Chiến Hoàng cảnh rồi."

Huyết Yêu Nhiêu cực kỳ trịnh trọng gật gật đầu, Ảnh Phong một bên nghe mắt đã sớm trợn tròn.

"Ngươi không trách ta điều tra ngươi?"

Huyết Yêu Nhiêu vừa nhìn về phía Tiêu Thần, ngữ khí có chút kiêng dè.

"Ngươi nếu muốn hại ta, cũng không cần đi một vòng lớn như vậy."

Tiêu Thần lắc đầu, trên người hắn có Tu La Lệnh, việc mình là Tu La Truyền Thừa, Huyết Yêu Nhiêu biết rõ.

Nếu như Huyết Yêu Nhiêu muốn hại hắn, trực tiếp bại lộ thân phận hắn, đoán chừng rất nhanh sẽ có vô số cường giả tới tìm hắn, cần gì phải phí nhiều tay chân như vậy.

Chỉ từ một điểm này, khúc mắc của Tiêu Thần với Huyết Yêu Nhiêu liền giảm hơn một nửa, đương nhiên, hắn vô cùng rõ ràng tâm tư của Huyết Yêu Nhiêu, nàng nhất định là muốn lôi kéo mình.

Ảnh Phong không biết hai người lại bí hiểm cái gì, Huyết Yêu Nhiêu cười cười, tiếp tục nói:

"Không sai, ta sẽ không hại ngươi."

"Nói tiếp đi."

Tiêu Thần bưng lên một chén trà, lại không không hề đưa lên miệng.

"Ba năm trước đây, mọi người đều cho là Nam Cung Tiêu Tiêu tẩu hỏa nhập ma mà chết, chỉ có số ít người rõ ràng nguyên nhân bên trong. Cho dù là ta, ban đầu cũng không tin Nam Cung Tiêu Tiêu là Đế Tử của Đại Ly Đế Triều, bởi vì hắn trước kia không phải là Bàn Tử, mặc dù không biết trước đó hắn có được kỳ ngộ gì, nhưng việc tu vi hắn bị phế vô cùng chính xác."

Huyết Yêu Nhiêu tiếp tục nói.

"Tiêu Thần, ý chí của huynh đệ kia thực sự cường đại, người bình thường bị phế tu vi, Chiến Hồn khẳng định bị thương, không thể nào trong thời gian ngắn lại đột phá."

Ảnh Phong hít một hơi sâu nói.

Tiêu Thần gật đầu, Chiến Hồn bị thương, đừng nói một tu sĩ Chiến Vương, cho dù là Chiến Hoàng cũng không khả năng trong thời gian ngắn khôi phục, chưa nói đến tiếp tục tu luyện.

Mạc Thiên Nhai chính là một ví dụ, đường đường là Chiến Đế, không phải cuối cùng chỉ còn lại tu vi cảnh Chiến Hoàng sao?

"Ngươi tới chắc không phải chỉ muốn nói cho ta biết thân phận của Lão Nhị?"

Tiêu Thần uống một ngụm trà.

"Đương nhiên."

Thần sắc Huyết Yêu Nhiêu đột nhiên nghiêm túc:

"Lần này ta nhận được tin tức xác thật, muốn cùng ngươi làm một vụ giao dịch."

"Nói."

Tiêu Thần đặt chén trà xuống, nếu như là bình thường, hắn sẽ trực tiếp rời đi không thèm chào hỏi, nhưng việc liên quan tới Bàn Tử, hắn không thể không thận trọng.

"Ba ngày sau là Thiên Tài Trà Hội, Tuyết Ngọc Long mời mấy người Đại Ly Đế Triều, trong đó không thiếu tu sĩ Chiến Vương cảnh, rất có thể sẽ đối phó Nam Cung Tiêu Tiêu."

Huyết Yêu Nhiêu nói.

"Bọn hắn chắc chưa biết thân phận Lão Nhị chứ."

Tiêu Thần híp hai mắt nói.

"Ngươi đoán ta mất bao lâu để thu thập được tin tức về ngươi và Nam Cung Tiêu Tiêu?"

Huyết Yêu Nhiêu lắc đầu, chậm rãi giơ ra một ngón tay:

"Một ngày, vẻn vẹn một ngày, ta liền biết được hầu hết tin tức về ngươi. Đương nhiên, việc này có quan hệ với mạng lưới tình báo của Tuyết Lâu, nhưng ngươi cảm thấy mạng lưới tình báo của Tuyết Ngọc Long rất kém sao?"

Nghe lời này, Tiêu Thần trầm mặc. Đường đường Hoàng Triều Hoàng Tử, muốn thu thập tin tức về bọn hắn, tự nhiên dễ như trở bàn tay. Bọn hắn đến Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đã được một thời gian, Tuyết Ngọc Long không có khả năng không biết.

"Ngươi muốn ta làm cái gì."

Tiêu Thần ngưng tiếng nói.

"Gia nhập Tuyết Lâu, đương nhiên không phải Tuyết Lâu của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, mà là tổ chức Huyết Lâu Tam Đại Sát Thủ!"

Huyết Yêu Nhiêu hết sức trịnh trọng nói.

Lời này vừa nói ra, con ngươi Ảnh Phong run lên, trên mặt có một tia thất vọng, gia nhập Huyết Lâu là mộng tưởng nhiều năm nay của hắn, bản thân trước giờ không thành công, ngược lại Tiêu Thần lại được chủ động mời vào.

"Chỉ đơn giản như vậy?"

Tiêu Thần tất nhiên không tin có miếng bánh ngon nào lại từ trên trời rơi xuống.

"Chỉ đơn giản như vậy."

Huyết Yêu Nhiêu khẳng định nói, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng, lại nói:

"Chỉ cần ngươi gia nhập Huyết Lâu, ta liền có thể thay ngươi ngăn cản tu sĩ Chiến Vương của Đại Ly Đế Triều."

Tiêu Thần hít sâu một hơi, lúc này mới nói:

"Được, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ta có một điều kiện."
Chương 208 Chương 208: Khôi Phục Linh Vật

Mặc dù biết gia nhập Huyết Lâu không chỉ đơn giản như vậy, nhưng Tiêu Thần không thể không đáp ứng Huyết Yêu Nhiêu. Dù sao với thực lực của hắn và Bàn Tử hiện tại không thể nào là đối thủ của tu sĩ Chiến Vương cảnh.

Hắn từng nghĩ tới, mình và Bàn Tử cùng lắm không tham dự cái Thiên Tài Trà Hội này, người của Đại Ly Đế Triều có lẽ sẽ không làm gì được hai người.

Thế nhưng càng nghĩ Tiêu Thần vẫn là phủ định quyết định này. Sở dĩ người của Đại Ly Đế Triều tới đây, đoán chừng chính là do Tuyết Ngọc Long tiết lộ thân phận của Bàn Tử.

Nếu đã vậy, bất luận tham gia Thiên Tài Trà Hội hay không, Tuyết Ngọc Long cũng không có khả năng buông tha mình và Bàn Tử, chẳng bằng đáp ứng điều kiện của Huyết Yêu Nhiêu.

Chí ít tạm thời Huyết Yêu Nhiêu cũng không có ác ý gì với mình.

"Điều kiện gì?"

Ánh mắt Huyết Yêu Nhiêu sáng lên, chỉ cần Tiêu Thần nguyện ý gia nhập Huyết Lâu, những điều kiện khác đều dễ nói.

Tiêu Thần đột nhiên cười cười chỉ Ảnh Phong nói:

"Ta muốn hắn."

"Ách..."

Huyết Yêu Nhiêu cùng Ảnh Phong sững sờ, nhất thời không biết Tiêu Thần có ý gì, trong lòng hai người không khỏi có cái ý nghĩ không nên có, tiểu tử này không phải thích nam nhân chứ?

Tiêu Thần hình như cũng cảm thấy Huyết Yêu Nhiêu và Ảnh Phong đang hiểu lầm ý tứ của mình, vội ho một tiếng, nói:

"Ảnh Phong và ta cùng nhau gia nhập Huyết Lâu, ta cần một tay chân."

Huyết Yêu Nhiêu lúc này mới buông lỏng một hơi, quay đầu nhìn Ảnh Phong.

"Ta đồng ý."

Ảnh Phong nói không chút do dự, gia nhập Huyết Lâu chính là mộng tưởng cả một đời của hắn, bây giờ chỉ cần một câu liền có thể gia nhập, hắn sao lại không muốn chứ?

Thậm chí, Ảnh Phong cũng không thèm mảy may để ý cái danh xưng "tay chân", ngược lại cảm kích nhìn Tiêu Thần nói:

"Đa tạ Tiêu huynh!"

Tiêu Thần khoát khoát tay, hắn biết rất rõ thực lực của Ảnh Phong, để hắn giúp mình tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn.

"Đây là lệnh bài Tuyết Lâu."

Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, lật tay một cái, trên mặt bàn đột nhiên xuất hiện hai tấm lệnh bài đỏ, sau đó vừa nhìn về phía Ảnh Phong vừa nói:

"Ảnh Phong, từ nay về sau ngươi liền theo Tiêu Thần, còn nữa, hắn trực tiếp là cấp trên của ngươi."

"Rõ."

Ảnh Phong gật đầu, cung kính tiếp nhận Huyết Lâu Lệnh Bài, nhìn về phía Tiêu Thần nói:

"Tiêu… công tử, đa tạ!"

"Ngươi cứ gọi ta là Tiêu Thần đi."

Nhìn Ảnh Phong nhất thời không biết xưng hô thế nào, Tiêu Thần vội vàng nói, hắn trước giờ không có ý nô dịch Ảnh Phong.

"Không được, Huyết Lâu có quy củ của Huyết Lâu, ta không thể làm trái quy củ."

Thái độ Ảnh Phong vô cùng kiên quyết, Tiêu Thần là cấp trên trực tiếp của Ảnh Phong, hắn tất nhiên không thể không biết lớn nhỏ.

"Vậy được rồi, tùy ngươi."

Tiêu Thần bất đắc dĩ, sau đó đột nhiên nhìn Huyết Yêu Nhiêu nói:

"Đẳng cấp Huyết Lâu nghiêm như vậy, về sau nhìn thấy ngươi, không phải ta cũng sẽ gọi ngươi là cái gì Thiếu Chủ chứ?"

"Không cần, không cần."

Huyết Yêu Nhiêu vội vàng nói, nói đùa gì thế, nếu như để người ta biết thân phận Tiêu Thần, không nói cái khác, chí ít Huyết Lâu cũng không dám trắng trợn ứng phó Tiêu Thần. Nàng nào dám để Tiêu Thần gọi nàng là chủ tử.

"Vậy thì tốt."

Tiêu Thần lúc này mới buông lỏng một hơi, hắn không thích nhất là bị trói buộc:

"Phải rồi, người của Đại Ly Đế Triều, các ngươi làm sao ứng phó?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Huyết Yêu Nhiêu cười một tiếng tà mị như tuyệt thế yêu cơ, Tiêu Thần cảm giác toàn thân xương cốt đều rụng rời.

"Được, vậy ba ngày sau gặp."

Tiêu Thần đứng dậy, là người trong Tam Đại Sát Thủ tổ chức Huyết Lâu, hắn tin tưởng sẽ nắm chắc cách đối phó với mấy người Đại Ly Đế Triều.

Bằng không Huyết Yêu Nhiêu cũng không cần nhọc công để khiến mình gia nhập Huyết Lâu, còn về sau tại Huyết Lâu sẽ phát sinh cái gì, Tiêu Thần cũng không có tâm tư suy nghĩ.

Lúc Tiêu Thần rời đi, Huyết Yêu Nhiêu đột nhiên nhìn về phía Ảnh Phong nói:

"Ảnh Phong, có phải ngươi cảm thấy để ngươi làm tay chân cho Tiêu Thần là ủy khuất ngươi?"

Ảnh Phong hít sâu một hơi, mặc dù hắn rất hưng phấn gia nhập Huyết Lâu, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn thích làm một sát thủ tự do tự tại.

Bây giờ mộng tưởng hoàn thành, lại gián tiếp trở thành tay chân người khác, điều này khiến trong lòng hắn có chút thất vọng.

"Không nói chính là ngầm thừa nhận."

Huyết Yêu Nhiêu cười cười:

"Ta có thể nói cho ngươi biết, đi theo Tiêu Thần đối với ngươi có lợi mà không có hại, tương lai có một ngày ngươi có lẽ có thể trở thành Huyết Lâu Trưởng Lão, hoặc là, thành tựu cao hơn."

Ảnh Phong nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, hắn biết Huyết Yêu Nhiêu tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình, chẳng lẽ địa vị của Tiêu Thần lớn đến dọa người?

"Cuối cùng cũng được yên tĩnh."

Tiêu Thần trở lại nhà khách xử lý vết máu trên người, sau đó xử lý vết thương rồi bắt đầu chuyển sang tu luyện.

Bảy bảy bốn mươi chín cái chu thiên từng cái hoàn thành, thương thế Tiêu Thần cũng gần như khôi phục, lúc này hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra.

"Phải rồi, trước tiên xem cái tiểu đỉnh thần bí kia."

Tiêu Thần đột nhiên nghĩ tới tiểu đỉnh tàn tạ trước đó, ý nghĩ chuyển động một chút, tiểu đỉnh tàn tạ đột nhiên xuất hiện ở trước người Tiêu Thần.

Tiểu đỉnh không lớn, kích thước chỉ vài tấc, toàn thân lốm đốm vết rỉ, nếu như không phải trước đó Tiêu Thần sờ thấy chỗ lộ ra hào quang màu đen bóng loáng, tuyệt đối không ai nghĩ tới điểm bất phàm của đỉnh này.

Tiêu Thần một tay nắm chắc phía trên tiểu đỉnh, tâm thần dẫn ra Bạch Thạch trong cơ thể. Sau một khắc, một vầng sáng huyền diệu tản ra, dọc theo cánh tay Tiêu Thần rót vào bên trong tiểu đỉnh.

Ken két!!

Đột nhiên rỉ sắt trên chiếc đỉnh nhỏ bắt đầu tróc ra, tiểu đỉnh tàn tạ lập

tức tản mát ra hào quang màu đen, dưới ánh sáng trắng bao phủ lộ ra đại khí mãnh liệt.

"A!"

Lúc sau, tất cả rỉ sắt phía trên tiểu đỉnh đều rơi xuống, Tiêu Thần đột nhiên phát hiện tiểu đỉnh kia có một góc không trọn vẹn, vậy mà phát sinh biến hóa vi diệu.

Nơi bạch quang bao phủ nhìn qua vô cùng huyền diệu, nếu như không phải Tiêu Thần dùng Hồn Lực dò xét, căn bản không phát hiện được.

Chỉ thấy cái thân đỉnh tàn tạ lại chậm rãi khép lại.

"Không thể nào, đến Hồn Binh cũng có thể chữa trị?"

Tiêu Thần mắt trợn tròn, Bạch Thạch có thể chữa thương, chữa trị Chiến Hồn đã khiến hắn kinh hãi không thôi.

Hiện tại hay rồi, còn có thể chữa trị cho Hồn Binh.Vậy chẳng phải không có cái gì Bạch Thạch không thể chữa trị và phục hồi?

"Cũng đúng, chữa trị và phục hồi vốn dĩ là một dạng, chỉ là cách gọi không giống nhau mà thôi."

Tiêu Thần nghĩ thầm.

Lập tức bắt đầu phục hồi, chỉ là vẻ mặt hắn lúc này có chút khó coi, vẻn vẹn chỉ chữa trị xung quanh đỉnh một tấc, ánh sáng của Bạch Thạch liền tiêu hao hầu như không còn.

Muốn phục hồi hoàn toàn tiểu đỉnh đoán chừng cần một số lượng Hồn Lực khủng bố.

"Ta cũng phải nhìn xem, tiểu đỉnh này rốt cuộc có gì đặc biệt."

Tiêu Thần từ bên trong Hồn Giới lấy ra mấy chục vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch bắt đầu luyện hóa, rất nhanh liền hoàn toàn bổ sung Hồn Lực cho Bạch Thạch.

Vòng như vậy lặp đi lặp lại, đáng tiếc vẫn là hạt cát trong sa mạc. Hồn Thạch trên người hắn dù có tác dụng gì, Tiêu Thần cũng là người cố chấp, không phục hồi tiểu đỉnh, trong lòng hắn cực kỳ không cam tâm.

Bận rộn hai ngày hai đêm, hắn có rời khách sạn một lần đi Chiến Hồn Điện đổi 60 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, lúc này mới phục hồi hoàn toàn cho tiểu đỉnh kia.

Thậm chí Tiêu Thần cảm giác những bộ phận khác của tiểu đỉnh cũng phát sinh một biến hóa nào đó, cụ thể là cái gì hắn lại không nói ra được.

"Ta cũng phải nhìn xem, cái đỉnh tốn của ta gần 300 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch có chỗ nào tốt."

Tiêu Thần khẽ cắn môi, sau đó lấy ra một Băng Hỏa Xà Lân Quả cùng một chút Dược Tài, còn có mấy vò rượu đầy.

"Rống!"

Nhìn thấy Băng Hỏa Xà Lân Quả, Tiểu Kim lập tức xoay người một cái đứng lên.

"Tiểu Kim, chớ nóng vội, ta muốn dùng chiếc đỉnh nhỏ này luyện một vò rượu thuốc."

Tiêu Thần vội vàng an ủi.

Nếu để Luyện Dược Sư khác biết Tiêu Thần dùng Luyện Dược Đỉnh để luyện dược rượu, đoán chừng sẽ tức giận xịt máu mũi.
Chương 209 Chương 209: Hội Tụ Kiệt Xuất

Thoáng cái qua một hồi lâu, trong phòng Tiêu Thần, tiểu đỉnh đen bao lấy Hồn Lực hỏa diễm, Tiêu Thần đột nhiên hai tay kết ấn đánh ra một đạo.

Ầm một tiếng, nắp tiểu đỉnh xốc lên, mùi rượu nồng đậm xông ra, ngửi một hơi liền khiến cho người ta như si như say.

"Rống!"

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, hóa thành một vệt sáng hướng phóng về bên trong chiếc đỉnh nhỏ, vẫn may Tiêu Thần phản ứng nhanh, trực tiếp ôm Tiểu Kim.

"Mỗi người một nửa."

Tiêu Thần cười cười vung tay lên, trong chiếc đỉnh nhỏ đột nhiên bắn ra hai luồng chất lỏng, rơi vào bên trong vò rượu phía bên, đong được bốn vò.

Tiêu Thần ôm lấy một vò rượu liền rót vào trong miệng, một vò rượu mười mấy hớp liền bị hắn uống một hơi cạn sạch.

"Rượu ngon, còn chưa bao giờ uống qua rượu ngon như vậy, có lẽ sánh được với Ngũ Phẩm Đỉnh Giai dược dịch, thậm chí có thể so với Lục Phẩm Sơ Giai."

Tiêu Thần liếm liếm đầu lưỡi, quay đầu nhìn về phía Tiểu Kim lại phát hiện hai vò rượu của Tiểu Kim sớm đã chỉ còn lại hai cái bình không, làm khóe miệng Tiêu Thần giật một cái.

Gia hỏa này lảo đảo sắp ngã, bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh khiến Tiêu Thần vừa tức giận vừa muốn cười.

"A?"

Đột nhiên Tiêu Thần cảm giác trong cơ thể có hai cỗ khí lưu truyền khắp kinh mạch toàn thân, thậm chí tới mỗi một tấc tế bào, trong đó một cỗ vô cùng lạnh, một cỗ khác lại nóng như lửa.

Tiêu Thần không chút do dự ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận chuyển Vô Tận Chiến Quyết điều động hai cỗ khí đi vào một đường kinh mạch.

Gần như cùng lúc, trên người Tiểu Kim cũng tản mát ra khí tức cường đại, điều này khiến Tiêu Thần ngạc nhiên không thôi, đây là dấu hiệu Tiểu Kim muốn tăng cấp?

Một khi đột phá sẽ là Ngũ Giai đỉnh phong, tương đương với tu sĩ Chiến Tông cảnh đỉnh phong ở nhân loại.

"Không hổ là Băng Hỏa Xà Lân Quả, dược hiệu không tồi, một vò rượu này hẳn cũng có thể giúp tu vi của ta vững chắc triệt để. Còn ba cái, có thể làm ra mấy vò, đáng tiếc Băng Hỏa Xà Lân Quả quá ít."

Tiêu Thần cảm thán một hơi.

Loại cảm giác băng hỏa kia khuấy động khiến hắn có dư vị vô tận.

Sau đó Tiêu Thần cẩn thận từng li từng tí hộ pháp cho Tiểu Kim. Tiểu Kim đột phá Ngũ Giai đỉnh phong, phát ra uy thế tuyệt đối khủng bố, rất có thể thu hút những người khác tới ngấp nghé.

Qua thời gian nửa ngày, Tiêu Thần một bên luyện hóa công hiệu Băng Hỏa Xà Lân Quả trong cơ thể, một bên hộ pháp Tiểu Kim.

Khoảng sáu canh giờ sau, Tiểu Kim đột nhiên bộc phát ra khí tức đáng sợ, lộ ra bản thể, cả phòng khẽ run lên thiếu chút nữa thì bị Tiểu Kim đánh nát.

Vẫn may Tiêu Thần đã sớm chuẩn bị, phóng xuất ra Hồn Lực gắt gao tập trung vào khí tức bốn phía, không có tia nào thoát ra bên ngoài, lúc này Tiêu Thần mới buông lỏng một hơi.

Một canh giờ tiếp, sắc mặt Tiêu Thần đã tái nhợt, khiến hắn vui mừng là khí tức của Tiểu Kim cũng rốt cục ổn định lại. Khí tức Ngũ Giai đỉnh phong khiến tim Tiêu Thần đập nhanh một trận.

"Không hổ là Cửu Giai Hoàng Kim Thánh Sư, thiên phú của Tiểu Kim đoán chừng đến cường giả Chiến Vương cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận."

Tiêu Thần thầm nghĩ trong lòng, có Tiểu Kim ở đây, hắn cũng coi như là có thêm một át chủ bài lớn.

"Rống!"

Tiểu Kim thân mật cọ lên đùi Tiêu Thần mấy lần, trong mắt không mảy may che giấu kích động.

"Điệu thấp, với thiên phú của ngươi, Ngũ Giai đỉnh phong có gì đáng kiêu ngạo, ít nhất cũng phải trở thành Thú Vương mới có quyền kiêu ngạo."

Tiêu Thần nghiêm mặt nói.

Hắn không phải nói đùa, Ngũ Giai đỉnh phong cũng tương đương với tu sĩ Chiến Tông đỉnh phong của nhân tộc, nhìn khắp Tuyết Nguyệt Hoàng Triều khắp nơi đều có.

Chỉ là trong lòng Tiêu Thần còn có một nghi vấn, vậy thì vì sao Tuyết Nguyệt Hoàng Triều không có học viện của mình? Phải biết là đến cả Vương Triều cũng có. Nghi hoặc thì nghi hoặc, Tiêu Thần đành phải sau này tìm cơ hội hỏi Tuyết Ngọc Hiên.

Tiểu Kim nghe Tiêu Thần nói, lập tức cúi đầu, mặt ra vẻ xấu hổ.

"Tiểu Kim, ngươi cũng không cần chán ngán thất vọng, một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành Bát Giai Thú Đế, thậm chí Cửu Giai Thánh Thú."

Tiêu Thần sờ sờ đầu Tiểu Kim, hắn sợ đả kích quá nặng với Tiểu Kim. Dù sao Tiểu Kim dựa theo tuổi tác của loài người thì mới chỉ là một hài tử năm sáu tuổi.

Tiêu Thần lập tức khôi phục lại Hồn Lực và tinh thần. Khi hắn tỉnh lại, chân trời đã rạng, mở cửa sổ ra một cỗ hàn phong lạnh lẽo xen lẫn bông tuyết bay vào gian phòng.

"Chậc, Thiên Tài Trà Hội đã bắt đầu, mấy ngày nay vì việc tiểu đỉnh lại quên trở về nói với bọn họ một tiếng."

Tiêu Thần vỗ đầu một cái, quay người nhanh chóng hướng ra ngoài chạy như điên.

Ánh Tuyết Lâu ở trung tâm khu vực Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Thành Đệ Nhất Lâu. Tại bên cạnh Tuyết Nguyệt lâu có một con sông lớn, mặt sông sớm đã đóng băng, nơi này nghiễm nhiên trở thành khu luyện võ. Bình thường Tuyết Nguyệt Hoàng Thành có hội gì đều tổ chức ở chỗ này.

Có điều người có thể bao cả tòa quán rượu tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, Tuyết Ngọc Long thân làm Hoàng Tử xuất sắc nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, tương lai là một trong những người thừa kế Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ, tất nhiên có bản lĩnh này.

Hôm nay, Tuyết Ngọc Long lấy danh nghĩa Tuyết Nguyệt Tam Hoàng Tử tổ chức Thiên Tài Trà Hội, mời đông đảo nhân vật thiên tài trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.

Bởi vì Học Viện Thi Đấu cũng gần Tuyết Nguyệt Hoàng Triều nên cũng mời lớp cường giả trẻ tuổi Thập Nhị Đại Vương Triều.

Sáng sớm tại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, vô số Tu Sĩ không sợ giá lạnh chạy tới bên trên Ánh Tuyết Lâu chỉ để chiếm được một chỗ tốt.

Ánh Tuyết Lâu tổng cộng gồm bảy tầng, lầu thứ bảy là một bình đài cực cao, đứng ở chỗ này, nếu như thời tiết có lợi, xung quanh hơn mười dặm cảnh sắc đều có thể nhìn không sót một cái gì, chính là vị trí tốt nhất quan sát cảnh tuyết.

Hơn nữa, có thể xuất hiện ở lầu bảy, bất luận tu vi thế nào cũng chỉ có tu sĩ được Tuyết Ngọc Long mời mới có thể đi lên.

Lầu sáu và lầu năm ít cũng là tu sĩ Chiến Tông cảnh, trên hành lang trưng bày sáu cái bàn khác nhau, cộng lại tổng cộng mười hai cái, vừa đúng mười hai Vương Triều, hơn nữa mỗi cái bàn chỉ có thể ngồi tám người, hiển nhiên đã có tính toán sẵn.

Lầu bốn, lầu ba cùng lầu hai lại không có bàn, nơi này chỉ có thể đứng để xem trận chiến, tầm nhìn không phải đặc biệt tốt, có điều dù sao cũng tốt hơn so với lầu một nhiều. Hơn nữa, có thể đứng vào hai lầu này, thực lực cũng không quá kém, bình thường đều là Chiến Tông cảnh trở lên.

Về phần lầu một chỉ là một vài tu sĩ phổ thông, cũng có vài tu sĩ Chiến Tông cảnh chưa kịp lên lầu hai lầu ba, nhưng phần nhiều vẫn là tu sĩ dưới Chiến Tông cảnh.

Trên quảng trường rộng lớn bên cạnh Ánh Tuyết Lâu sớm đã đông nghìn nghịt người, thời tiết lạnh giá đã dần tràn ngập không khí ấm nóng, có thể thấy số người nhiều đến mức nào.

Trên lầu thứ bảy trưng bày mười cái bàn, trừ hai bàn trống bên ngoài, tám chiếc bàn bên cạnh đều đã không ít người ngồi. Nhưng có một điểm giống nhau chính là ngồi bên cạnh mỗi bàn đều là một Hoàng Thành Thập Tú.

Lâu Ngạo Thiên, Ảnh Phong, Tuyết Ngọc Long, Tuyết Ngọc Hiên, Bách Lý Cuồng Phong, Bạch Vũ, Trần Phong, Bách Lý Văn Phong tám người thần sắc mỗi người đều không giống nhau.

Hai bàn trống không kia hẳn là chỗ của Chu Văn Bác và Vũ Thừa Quân, đáng tiếc hai người đều chết dưới tay Tiêu Thần, chỗ ngồi này tự nhiên để trống.

Bàn Tử ngồi ở bàn Tuyết Ngọc Hiên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía mấy người cùng bàn Tuyết Ngọc Long, sâu dưới đáy mắt lóe qua sát khí nồng đậm, có điều che giấu rất tốt, không ai hiện ra.

"Chó mèo gì cũng có thể xuất hiện ở lầu thứ bảy sao? Đem cả tiểu tử miệng còn hôi sữa đến, tưởng rằng đến ngắm phong cảnh sao?"

Đột nhiên một thanh âm quái khí vang lên, chỉ thấy Bách Lý Văn Phong cười lạnh nhìn về phía bàn Tuyết Ngọc Hiên.

Đám người không khỏi quay đầu, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi vào Niệm Niệm trên người Tuyết Lung Giác.

Ánh mắt Trần Phong, Bách Lý Cuồng Phong một bàn lạnh lùng, Ảnh Phong, Lâu Ngạo Thiên, Bạch Vũ một bàn cắn hạt dưa, bộ dáng không liên quan đến mình.

Tuyết Ngọc Hiên nhíu mày một cái, vừa sắp nổi giận, nhưng mà lúc này, một thanh âm non nớt vang lên.

"Đại ca ca, ngươi nói sai rồi, Niệm Niệm sớm đã cai sữa."
Chương 210 Chương 210: Thế Lực Tiêu Thần

"Đại ca ca, ngươi nói sai rồi, Niệm Niệm sớm đã cai sữa."

Niệm Niệm ngây ngô nói, thanh âm non nớt lại êm tai khiến cho người ta nhịn không được sinh ra cảm giác trìu mến.

Tuyết Lung Giác và Huyết Yêu Nhiêu bàn bên nghe lời này, đột nhiên xuy một tiếng bật cười, những người khác cũng muốn cười nhưng lại không dám cười.

Sắc mặt Bách Lý Văn Phong tái nhợt, hắn chỉ nghĩ mượn cớ làm khó mấy người Tuyết Ngọc Hiên cùng Bàn Tử mà thôi, đâu nghĩ đến Niệm Niệm nói một câu khiến hắn như đánh một quyền vào trên bông, căn bản không có lực gì, thậm chí ngay cả chính hắn cũng tựa như trở thành trò cười.

Không chọc ai, lại đi làm khó một đứa bé, hiện tại gặp báo ứng rồi nhé.

"Bát Hoàng Tử, hiện tại Thiên Tài Trà Hội cũng cho phép mang người nhà sao?"

Bách Lý Văn Phong có chút không cam tâm, cười lạnh nhìn Tuyết Ngọc Hiên nói.

"Làm sao, chẳng lẽ ngươi có ý kiến?"

Tuyết Ngọc Hiên lãnh đạm, Bách Lý gia tộc rõ ràng là đứng ở phía Tuyết Ngọc Long, hắn căn bản không cần ăn nói khách khí, không để đến lúc nhiệt tình lại bị hờ hững.

Bách Lý Văn Phong sầm mặt lại, không biết mở miệng thế nào, hắn đâu nghĩ đến Tuyết Ngọc Hiên vậy mà sẽ quyết đoán vậy, căn bản không cho hắn phản kích.

Tiểu gia là Bát Hoàng Tử, chẳng lẽ tiểu tử như ngươi còn dám công nhiên đối địch với ta hay sao?

"Được rồi!"

Thấy Bách Lý Văn Phong còn muốn mở miệng, Bách Lý Cuồng Phong đột nhiên quát khẽ, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép, ánh mắt rơi vào trên người Bàn Tử:

"Thế nào, Tiêu Thần bị dọa đến không dám tới sao?"

Bách Lý Cuồng Phong rất trực tiếp, trong con ngươi hiện ra băng hàn, không khí lập tức khẩn trương lên.

Hai mắt Ảnh Phong nhắm lại, hiện tại Tiêu Thần là cấp trên trực tiếp của hắn. Đến hắn còn phải xưng một tiếng công tử, sao cho phép người khác được vũ nhục.

Nếu như không phải Huyết Yêu Nhiêu liếc hắn một cái, đoán chừng hắn đã sớm đi lên tát tai Bách Lý Cuồng Phong.

"Ca ca sẽ không bị hù dọa đâu, chờ hắn đến, ngươi cũng đừng bị hù đấy."

Cái miệng nhỏ nhắn của Niệm Niệm ừng ực, một mặt tức giận nhìn Bách Lý Cuồng Phong.

"Tiểu hài nhà ai!"

Bách Lý Cuồng Phong quát lạnh một tiếng, một cỗ Hồn Lực cuồng bá xông thẳng hướng Niệm Niệm. Niệm Niệm chỉ là đứa trẻ ba tuổi mà thôi, làm sao tiếp được công kích Hồn Lực.

Không thể không nói, so với Bách Lý Văn Phong, thủ đoạn của Bách Lý Cuồng Phong vô cùng hiệu quả cũng cực kỳ bá đạo, không chào hỏi mà trực tiếp xuất thủ.

"Xuất thủ với tiểu hài, mẹ kiếp ngươi muốn chết sao?"

Đúng lúc này, gầm lên một tiếng vang, chỉ thấy một đạo kiếm Hồn Lực lăng lệ từ cầu thang phóng tới, xông thẳng hướng Bách Lý Cuồng Phong.

Bách Lý Cuồng Phong biến sắc, vội vàng thu hồi Hồn Lực tập kích Niệm Niệm, hướng về kiếm của Hồn Lực kia đánh tới.

Đám người Bàn Tử cùng Tuyết Ngọc Hiên vốn chuẩn bị động thủ nhẹ thở phào, nếu như Niệm Niệm có sơ xuất gì ở đây, bọn hắn tuyệt đối không cách nào ăn nói với Tiêu Thần.

Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, Tiêu Thần nhanh chóng tới vào lúc này, điều này còn phải đa tạ tốc độ của Tiểu Kim, bằng không Niệm Niệm thật sự sẽ gặp chuyện không mong muốn.

Oanh!

Hai cỗ Hồn Lực đột nhiên đâm vào cùng một chỗ, Hồn Lực cường đại phong bạo trùng kích tứ phương, cả tòa Ánh Tuyết Lâu đều khẽ run lên.

"Dừng tay!"

Tuyết Ngọc Long quát nhẹ một tiếng.

Tiêu Thần cùng Bách Lý Cuồng Phong hai người ngừng lại, đứng ở giữa bình đài, thần sắc lạnh lùng. Sau một lát, hai người mới lùi sau một bước, Tiêu Thần chậm rãi đi đến bàn Tuyết Ngọc Hiên ngồi xuống, sau lưng hắn còn Tiểu Kim đi theo.

"Niệm Niệm không có việc gì chứ?"

Tiêu Thần quan tâm hỏi.

"Ca ca, ta không sao."

Niệm Niệm nhu thuận lắc đầu.

"Lão Tam, ngươi sao giờ mới đến, mấy ngày nay đi đâu? Tìm cũng không tìm được, nghe nói ngươi giết Vũ Thừa Quân."

Bàn Tử tức giận nhìn Tiêu Thần, mấy ngày nay để hắn lo lắng vô cùng.

Có điều thanh âm Bàn Tử không nhỏ, tựa như cố ý khiến tất cả mọi người nghe được.

Hai nắm tay Tuyết Ngọc Long trong tay áo vang lên kèn kẹt, trong mắt lóe lên tia hung lệ, đồng thời, sắc mặt Trần Phong cũng chẳng tốt đẹp gì, ngày đó hắn cũng có ở đấy.

"Một con châu chấu nhỏ mà thôi, thuận tay làm thịt, chút chuyện này ngươi cũng cần biết?"

Tiêu Thần lơ đễnh cười cười.

Tiểu châu chấu? Thuận tay làm thịt? Chút chuyện này?

Tiêu Thần nói thật đúng là không phải cay nghiệt bình thường. Hoàng Thành Thập Tú ở đây sắc mặt âm trầm đáng sợ, nếu như ngay cả Vũ Thừa Quân cũng là tiểu châu chấu, vậy những người ở đây há không phải có rất nhiều người còn không bằng tiểu châu chấu sao?

Dù là Tuyết Ngọc Hiên cũng là đắng chát cười một tiếng, chẳng lẽ ta cũng là tiểu châu chấu sao?

Giết Vũ Thừa Quân, đây cũng không phải việc nhỏ đi. Chí ít bây giờ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành mọi người đều biết, lần trước giết Chu Văn Bác cũng thôi, dù sao Chu Văn Bác không có chỗ dựa nào.

Nhưng Vũ Thừa Quân lại khác, phía sau hắn là Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long, giết Vũ Thừa Quân không phải tương đương với đắc tội Tuyết Ngọc Long sao?

"Hừ, Tiêu Thần, ngươi coi Hoàng Thành Thập Tú là cái gì?"

Bách Lý Văn Phong lập tức nổi giận, sát khí nặng nề nhìn Tiêu Thần.

"Hoàng Thành Thập Tú là cái gì ta không biết, có điều, ta lại biết ngươi là cái gì, một con chó sủa loạn mà thôi!"

Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng.

Bách Lý Văn Phong tự cho là thông minh, muốn khiến ta đắc tội với Hoàng Thành Thập Tú? Lão tử ta ngu như vậy sao?

Có điều nói thật, Hoàng Thành Thập Tú này cũng chỉ có Lâu Ngạo Thiên khiến trong lòng Tiêu Thần kiêng kị mà thôi, những người khác cũng đã từng giao thủ qua, cho dù đánh không lại bọn hắn, chí ít sinh mệnh cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì.

"Ngươi dám mắng ta là chó?!"

Bách Lý Văn Phong phẫn nộ nhìn Tiêu Thần, nếu như không phải thân ở lầu thứ bảy Ánh Tuyết Lâu, hắn đã sớm giết Tiêu Thần.

"Tiêu Thần, ngươi nếu còn hung hăng càn quấy, đừng trách ta đuổi ngươi ra ngoài!"

Tuyết Ngọc Long trầm giọng nói, hắn áp chế lửa giận trong lòng không bạo phát ra.

"Ta hung hăng càn quấy? Vừa rồi bọn hắn cắn người thì ngươi đang làm cái gì?"

Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, không một chút sợ sệt Tuyết Ngọc Long, trong tay bỗng xuất hiện một thiếp mời, vung tay ném về cái bàn của Tuyết Ngọc Long, như một thanh kiếm sắc trực tiếp cắm phập trên bàn.

Động tác nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng nếu như khống chế Hồn Lực không đạt tới cấp độ tỉ mỉ, sẽ không thể nào làm được.

"Cái thiếp mời này trả lại cho ngươi, vừa hay ta cũng muốn trở về ngủ bù."

Tiêu Thần mặt coi thường nhìn Tuyết Ngọc Long, nói thật, Thiên Tài Trà Hội này, hắn thật không có hứng thú, rời đi có lẽ sẽ giảm đi được rất nhiều phiền phức.

Tuyết Ngọc Long cũng không nghĩ đến Tiêu Thần quyết đoán như thế, chẳng lẽ hắn đã biết cái gì? Chỉ là lời đã ra khỏi miệng, hắn không thể lại níu kéo Tiêu Thần, đành phải cho nháy mắt ra hiệu với Bách Lý Văn Phong.

"Tiêu Thần, ngươi chẳng lẽ sợ rồi? Xem ra ngươi cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi, tiểu tạp chủng không cha không mẹ."

Bách Lý Văn Phong cười lạnh nói.

Ba!

Vừa dứt lời, một tiếng vang giòn liền truyền ra vang vọng hư không, phía dưới tiếng ồn ào đột nhiên dừng lại, gần như cùng lúc, một đạo thân ảnh từ lầu thứ bảy Ánh Tuyết Lâu bắn ra, rơi về phía dưới con sông lớn đóng băng, đập ầm ầm ở trên mặt băng.

"Tê!"

Phía dưới rất nhiều tu sĩ dùng Hồn Lực quan sát sự việc không khỏi hít một hơi lạnh, đường đường Hoàng Thành Thập Tú lại bị Tiêu Thần một cái tát bay?

Trên lầu thứ bảy, những người khác cũng kinh ngạc không thôi. Thậm chí có không ít người còn không thấy rõ Tiêu Thần xuất thủ thế nào, Bách Lý Văn Phong đã không thấy tăm hơi, chỉ có một thân ảnh áo đen đứng ở vị trước vị trí Bách Lý Văn Phong trước đó đứng, áo bào bay phất phới.

Bá đạo, cường thế được Tiêu Thần huy hoàng thể hiện ra.

"Nếu Bản Cung thuyết phục đã không có tác dụng, vậy Thiên Tài Trà Hội bây giờ liền bắt đầu. Mọi người có thể thảo luận, kiếm chạm đến người là xong, hoặc có thể thông qua trận đánh giải quyết ân oán, không quan tâm sống chết, đều tùy các vị."

Tuyết Ngọc Long thản nhiên nói, mặt bất đắc dĩ.

"Tiêu Thần láo xược, lăn xuống đây nhận chết đi!"

Gần như cùng lúc, một tiếng từ phía dưới gầm lên, thanh âm quanh quẩn ở chân trời, vang vọng cả tòa Ánh Tuyết Lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK