Ngõ cụt?
Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim đột ngột dừng lại, đề phòng nhìn chằm chằm vào thông đạo phía sau, thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía.
Không gian xung quanh họ rộng khoảng mười mét, được bao bọc bởi vách đá, tạo thành một khu vực hoàn toàn bị phong bế, không khí cũng không lưu thông.
Tiêu Thần chậm rãi ngẩng đầu, sau một canh giờ, thân thể hắn đã hồi phục được phần nào. Hắn xuất Hồn Lực ra để dò xét, không bỏ sót bất cứ một góc nào.
"Có nước."
Hắn mấp máy đôi môi khô khốc, chỉ về một vách tường.
"Chúng ta đã đi xuống một canh giờ, hiện giờ đang ở sâu trong lòng đất, có nước cũng là điều bình thường."
Tiểu Ma Nữ lơ đãng nói, vẻ mặt lo lắng hiện rõ. Nếu Tôn Tử đuổi kịp, họ sẽ rơi vào tình thế sống chết.
"Nhìn xem."
Tiêu Thần tiếp tục.
"Bên trên vách đá không có nước nhưng bên dưới lại có."
Bàn Tử cảm thấy có điều không đúng.
"Bàn Tử, dùng hết toàn lực đánh lên một phát xem."
Tiêu Thần híp mắt, trong lòng hắn đã có dự cảm nhưng chưa chắc chắn.
Bàn Tử gật đầu, triệu hồi Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, dùng hết sức đánh lên vách đá.
Oanh!
Cự thạch lăn xuống, vách tường sụp đổ, bụi mù bay lên. Bỗng một tia sáng chói lọi rọi thẳng vào họ.
"Có ánh sáng!"
Tiểu Ma Nữ kêu lên hoảng hốt, Lăng Phong và Bàn Tử cũng không ngừng kích động, chỉ có Tiêu Thần vẫn giữ bình tĩnh, thầm nghĩ: "Quả nhiên."
Bàn Tử thấy vậy không ngừng lại, sau khi tẩn thêm hai quyền, vách hang hoàn toàn sụp đổ. Một mảng sáng ôn hòa chiếu rọi, theo sau là một cơn gió ấm áp.
Trước mắt họ là một thác nước trắng xóa đổ ầm ầm, làm tóe lên vô số bọt nước. Có vẻ nước từ những bọt nước này thấm vào.
Phía sau thác nước là một sơn cốc xanh tươi, đầy sức sống, sương mù vờn quanh như một tiên cảnh.
Từ xa, họ thấy một hồ nước nhỏ màu xanh phát ra ánh sáng lấp lánh, giữa hồ có một đảo nhỏ, trên đó là một tiểu viện.
Bốn phía tiểu viện được bao quanh bởi một cánh đồng hoa, hoa tươi rực rỡ, sắc đẹp không tả nổi.
"Đây là?"
Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ ngây ngốc đứng tại chỗ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng xa xăm.
Ngay cả Tiêu Thần và Lăng Phong cũng không thể bình tĩnh. Dù họ chỉ là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi nhưng ngay cả những cường giả Chiến Vương cũng phải thất thần khi chứng kiến cảnh đẹp này.
"Đây là chỗ chôn thây của các ngươi."
Cùng lúc đó, một tiếng kêu vang lên từ phía sau. Đám người Tôn Tuyệt đã đuổi kịp.
Thấy vậy, bọn Tiêu Thần hơi giật mình, lập tức quay chân chạy, lao vào sơn cốc mà không màng đến vực sâu vạn trượng bên dưới.
Tại đây, chỉ có cái chết chờ đợi họ nếu bị Tôn Tuyệt bắt được. Chỉ cần vào được thung lũng, việc truy sát sẽ khó khăn với Tôn Tuyệt.
"Tôn gia ta đã thử mọi cách mà vẫn không thể vào, chỉ bằng mấy tên Chiến Tôn cảnh như các ngươi?"
Tôn Tuyệt cười khinh miệt.
Bốn người một thú nhảy lên, lùi về phía sau, không, phải nói chỉ có ba người một thú bay ngược về sau.
"Lão Đại, Lão Tam..."
Bàn Tử từ dưới sơn cốc truyền lên tiếng kêu hoảng hốt. Người biến mất chính là Bàn Tử, chỉ mình hắn có thể vượt qua thác nước.
"Làm sao có thể?"
Nụ cười của Tôn Tuyệt bỗng chốc cứng lại, hắn không tin vào mắt mình, chăm chú nhìn về phía trước.
Đám Tôn Tuyệt đã phát hiện nơi đây từ trước. Dù cường giả Chiến Vương cũng không thể vào, tất cả đều bị thác nước đánh bật trở lại nhưng Bàn Tử lại có thể vượt qua.
"Hồn Giới Cấm Chế!"
Sắc mặt Lăng Phong trở nên khó coi, đề phòng nhìn Tôn Tuyệt.
Tiêu Thần cau mày, vốn đã tìm thấy một con đường sinh cơ nhưng lại không ngờ rằng họ vẫn chưa thoát khỏi.
Hồn Giới Cấm Chế là một loại cấm chế do cường giả để lại, thông thường sau khi chết, Chiến Hồn của họ sẽ hóa thành cấm chế bảo vệ nơi này.
Nói cách khác, bên trong Hồn Giới Cấm Chế chính là nơi lưu giữ toàn bộ truyền thừa của cường giả đã khuất. Để tiến vào, một người phải đáp ứng những điều kiện nghiêm ngặt mà cường giả đó đặt ra. Nếu không, chỉ còn cách dùng sức mạnh để phá vỡ. Tuy nhiên, những ai đủ sức mạnh để làm điều này thường coi thường việc phá hoại di sản của người khác, vì lẽ đó, việc phá hủy mộ địa của kẻ khác chẳng khác gì tự chuốc lấy họa cho bản thân trong tương lai.
"Không giết các ngươi thì mối hận trong lòng của bản công tử sẽ không thể nguôi ngoai." Tôn Tuyệt bất chợt quay lại nhìn Tiêu Thần, giọng nói tràn đầy tức giận. Đã mấy tháng trôi qua, Tôn gia không thu hoạch được gì từ mộ địa này, tổn thất nhiều hơn được. Tôn Tuyệt luôn mơ tưởng rằng mình sẽ vào được trong mộ địa nhưng giờ đây Bàn Tử đã vào trước khiến ảo tưởng của hắn tan biến. Hắn làm sao có thể không giận?
"Giết!" Tôn Tuyệt ra lệnh và ngay lập tức ba Chiến Tôn đỉnh phong lao về phía Tiêu Thần. Hai người vừa mới bị Tiêu Thần tiêu diệt chính là huynh đệ của họ; không báo thù thì còn đợi đến bao giờ?
"Giết!" Tiêu Thần mặt mày dữ tợn, trong tình thế này, hắn chỉ còn cách liều mạng. Một trong hai kẻ phải chết sẽ là hắn hoặc Tôn Tuyệt. Hắn nhảy lên lưng Tiểu Kim, cơ thể bốc lửa kim sắc, U Linh Chiến Hồn lơ lửng trên đầu, tuy nhiên nó hiện rõ vẻ suy yếu hơn trước.
"Dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ." Tôn Tuyệt cười lạnh lùng, Lôi Văn Hổ lại xuất hiện, Lôi Bạo gào thét khắp nơi, Bá Đạo Thiên Quyền nhắm thẳng vào Tiêu Thần. Một chiêu sát thủ, khí thế không thể cản nổi.
"Toái Hồn Chưởng." Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên sự tàn nhẫn, một chưởng màu đen đánh thẳng vào Lôi Văn Hổ.
"Tự tìm cái chết." Tôn Tuyệt không thể tin nổi Tiêu Thần dám tấn công Chiến Hồn của mình, khuôn mặt hắn đầy vẻ khinh thường. Chiến Hồn Lục Phẩm: Lôi Văn Hổ còn mạnh hơn hắn, sao một kẻ Chiến Tôn sơ kỳ như Tiêu Thần lại dám đương đầu? Chẳng phải tự sát sao? Nhưng Tôn Tuyệt không thể bỏ qua cơ hội tốt này, lực đạo của Bá Đạo Thiên Quyền càng gia tăng.
"Chết đi!" Tôn Tuyệt gầm lên, cánh tay hắn vung mạnh, nắm đấm hung hãn đập vào lồng ngực Tiêu Thần khiến hắn lập tức phun máu. Luồng kình lực mạnh mẽ đánh bay Tiêu Thần và Tiểu Kim như những viên đạn về phía thác nước.
"Trở về!" Tôn Tuyệt cười lạnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần. Hắn đoán rằng khi hai người va vào thác nước sẽ bị lực phản chấn đánh ngược lại. Nhưng nụ cười của hắn bỗng đông cứng, Tiêu Thần và Tiểu Kim không hề bị đánh bật lại mà xuyên qua thác nước rơi xuống sơn cốc.
"Làm sao có thể?" Tôn Tuyệt trợn tròn mắt, ba Chiến Tôn đỉnh phong cũng kinh ngạc không thôi. Tại sao hôm nay lại có hai người vào được khi người của Tôn gia đều không qua được?
"Phốc!" Một tiếng nổ nhỏ, chưởng lực mà Tôn Tuyệt coi thường bỗng nhiên đánh trúng Lôi Văn Hổ khiến nó suýt nổ tung. Hồn Lực bị đánh tan phần lớn, thân thể uể oải.
"Khốn kiếp!" Tôn Tuyệt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, quỳ gối xuống đất. Chiến Hồn của hắn bị thương nặng khiến hắn cũng bị ảnh hưởng.
Hắn không hề hay biết rằng Toái Hồn Chưởng của Tiêu Thần chính là chiêu thức chuyên dùng để đối phó với Chiến Hồn. Dù một chưởng này không thể tiêu diệt Chiến Hồn của hắn nhưng cũng đủ để gây trọng thương.
"Qua rồi?" Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ nhìn nhau, vẻ kinh ngạc in rõ trên khuôn mặt.
"Lão Đại, Tiểu Ma Nữ, phóng thích Chiến Hồn có thể thông qua Hồn Giới Cấm Chế." Giọng nói của Tiêu Thần vang lên từ dưới sơn cốc, ngay sau đó, một tiếng "ùm" phát ra khi hắn rơi xuống nước.
"Không được đi!" Tôn Tuyệt gầm thét. Hắn vừa mới đứng dậy thì lại phun ra một ngụm máu, không giữ được thăng bằng, hắn lại ngã gục xuống đất.
Chương 92 Chương 92: Cuộc Đua Đến Chiến Đế
Nghe thấy Tiêu Thần kêu gọi, Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ không còn chút do dự nào, ngay lập tức phát động Chiến Hồn và lao vào dòng thác. Tôn Tuyệt tức giận đến cực điểm nhưng đáng tiếc Lôi Văn Hổ đã bị Toái Hồn Chưởng trọng thương, cảm giác bất lực dâng trào khiến hắn chỉ biết đặt hy vọng vào những tên thủ hạ.
Dù tốc độ của họ nhanh đến đâu, vẫn không thể sánh được với Lăng Phong và Tiểu Ma Nữ đứng gần thác nước, sau khi phóng xuất Chiến Hồn, cả hai đã theo dòng nước biến mất.
"Nhị thiếu gia." Ba tên thủ hạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tôn Tuyệt.
"Phốc!" Tôn Tuyệt tức giận, ho ra máu, hai mắt hắn rực lửa nhìn xuống thác nước nhưng bên dưới là một màn sương mù dày đặc không thể thấy gì. Hắn không cam lòng, phẫn nộ và hoàn toàn không hiểu nổi.
Trong ba tháng qua, Tôn gia đã thử nghiệm vô vàn phương pháp, kể cả việc phóng xuất Chiến Hồn nhưng không thành công. Tại sao Tiêu Thần và đồng bọn lại có thể vào mà bản thân hắn không thể?
"Chiến Hồn?" Đột nhiên, Tôn Tuyệt co rụt mắt, nhìn hai tên thủ hạ, "Các ngươi mau đi báo cho phụ thân ta, bảo ông ấy đến đây ngay lập tức."
"Vâng, nhị thiếu gia." Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ vẫn tuân lệnh Tôn Tuyệt, hắn cũng không trách cứ họ, đó đã là sự khoan dung.
Nếu như thường lệ với tính cách của Tôn Tuyệt, họ đã không thoát khỏi cái chết hoặc bị phạt nặng.
Tôn Tuyệt nhìn về phía tiểu viện xa xa, nụ cười quái dị hiện lên, trong lòng thầm nghĩ: "Có lẽ lần này ta phải cảm ơn các ngươi vì đã giúp Tôn gia đạt được truyền thừa của Chiến Đế."
Đúng như Tôn Tuyệt đã đoán, bọn Bàn Tử vào được trong đây nhờ Chiến Hồn của họ có phẩm giai rất cao, thấp nhất là Bát Phẩm. Điều duy nhất khiến hắn khó hiểu là Tiêu Thần chỉ có Chiến Hồn Tứ Phẩm, làm sao có thể vượt qua.
Khi Tiêu Thần và nhóm của mình rơi xuống đầm nước, họ bắt đầu vật lộn bơi vào bờ. Tiêu Thần nằm sõng soài trên mặt đất, thở hổn hển, vết thương cũ lại bị tổn thương thêm sau cú tấn công của Tôn Tuyệt.
"Đồ lưu manh, ngươi thế nào rồi?" Tiểu Ma Nữ lo lắng nhìn Tiêu Thần.
"Còn chưa chết được." Tiêu Thần cười khổ, nhận ra lần này mình đã gặp phải đại nạn. Kinh mạch của hắn bị tổn thương nặng nề, trong khi U Linh Chiến Hồn cũng bị hủy hoại nghiêm trọng.
Chiến Hồn bị thương nặng cần rất nhiều tài liệu quý giá để phục hồi nhưng chưa chắc có thể hoàn toàn hồi phục. May mắn thay, hắn có Bạch Thạch trong người, không chỉ giúp chữa trị vết thương mà còn hỗ trợ phục hồi Chiến Hồn, dù hiệu quả chậm chạp nhưng Tiêu Thần vẫn cảm nhận được U Linh Chiến Hồn đang từ từ hồi phục.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả nhóm quyết định tiến vào sâu trong sơn cốc. Cổ thụ che kín bầu trời, sương mù lượn lờ, không khí linh khí dày đặc, nơi này thực sự là một thánh địa tu luyện. Nhưng tâm trí họ lại đang hướng đến tiểu viện ở giữa hồ.
Nếu đây thực sự là mộ địa của Chiến Đế, thì đây chính là một cơ duyên lớn lao.
Sau khoảng một canh giờ, bốn người Tiêu Thần cuối cùng cũng đến bên hồ nhỏ. Không phải họ không muốn đi tiếp mà là không còn đường nào khác. Hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, trên mặt nước từng đám sương mù màu bạc nhẹ nhàng trôi như mộng huyễn.
"Ta thử xem." Lăng Phong tiến lên một bước, phóng xuất Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng. Phía sau hắn, đôi cánh đen rực rỡ xuất hiện, chấn động bay lên như đại bàng, nhẹ nhàng như chim én.
Tâm trạng của Tiêu Thần và những người khác tràn ngập hồi hộp và kỳ vọng, họ mong Lăng Phong có thể vào trung tâm hồ và nhận được truyền thừa.
Phù phù!
Chưa kịp nghĩ nhiều, Lăng Phong đột nhiên lảo đảo, rồi rơi thẳng xuống hồ.
"Chuyện gì xảy ra?" Bàn Tử không thể tin nhìn Lăng Phong ướt nhẹp.
Tiêu Thần và Tiểu Ma Nữ cũng nhíu mày. Chẳng lẽ không thể phi hành qua đây?
Lăng Phong ướt sũng bơi vào bờ, sắc mặt khó coi vô cùng, hắn nhìn vào trung tâm hồ nước, bất lực...
"Trọng lực trong hồ gấp đôi so với trên bờ. Chỉ dựa vào sức mạnh của Chiến Hồn thì không thể vượt qua được."
Tiểu Ma Nữ không cam lòng, nói: "Chiến Đế truyền thừa ngay trước mắt, làm sao có thể tay không rời đi được?"
"Không thể," Tiêu Thần lắc đầu, nhìn về mặt hồ, giải thích: "Khoảng cách từ đây đến trung tâm hồ khoảng ba trăm mét. Sử dụng Thân Pháp Chiến Kỹ tiêu hao Hồn Lực rất lớn, không thể nào bay qua nổi. Hơn nữa, trọng lực gấp đôi trên bờ khiến Hồn Lực tiêu hao càng thêm nặng nề."
Mọi người, bao gồm Lăng Phong, gật đầu thừa nhận, lời Tiêu Thần phân tích rất hợp lý khiến họ thêm phần thất vọng.
"Ta nghĩ ra hai biện pháp."
Tiêu Thần đột nhiên mở lời, ánh mắt dán chặt vào mặt hồ.
"Biện pháp gì?"
Bàn Tử không kiềm được, hỏi.
"Thứ nhất, chúng ta có thể trực tiếp băng qua. Lão Đại, trọng lực trong hồ nước như thế nào?"
Tiêu Thần quay sang Lăng Phong.
"Trọng lực trong hồ gấp đôi so với trên không. Trên không là gấp năm lần mà trong hồ lại gấp mười lần."
Lăng Phong hít một hơi sâu.
"Xem ra tự mình đi qua có chút khó khăn."
Bàn Tử mặt mày sa sầm.
Tiêu Thần gật đầu. Mặc dù thử thách không hề đơn giản nhưng cũng không phải là không thể. Hắn tiếp tục:
"Biện pháp thứ hai có khả thi hơn nhưng cần tìm một thanh gỗ có thể chịu lực gấp mười lần để chế tạo thuyền. Tuy nhiên, trên đường tìm kiếm, ta không thấy cây gỗ nào đáp ứng được yêu cầu."
"Nói giống như chưa nói vậy."
Tiểu Ma Nữ bĩu môi.
Không quan tâm đến lời của Tiểu Ma Nữ, Tiêu Thần cởi áo khoác và tiến về phía hồ nước.
"Lão Tam, ngươi không định bơi qua đó chứ?"
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, cùng với Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim, đều ngạc nhiên.
Dưới trọng lực gấp mười lần, bơi qua hồ ba trăm mét thực sự là một thử thách khó khăn, người bình thường sẽ không thể làm nổi.
"Ta chỉ thử xem," Tiêu Thần cười đáp. "Đây là cách duy nhất để vào trung tâm đảo nhỏ."
"Đồ lưu manh, đừng có mạo hiểm! Nếu ngươi bơi nửa đường rồi kiệt sức thì sao?"
Tiểu Ma Nữ lo lắng nói.
"Không sao đâu, cho ta thử chút."
Tiêu Thần gật đầu, hắn cũng không chắc chắn nhưng U Linh Chiến Hồn đã cho hắn một tia hy vọng.
Theo suy đoán của họ, nơi đây có Chiến Đế truyền thừa, thậm chí có thể là Chiến Thánh truyền thừa. Họ không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Tiêu Thần cởi trần, sau đó lao xuống nước. Chỉ trong chốc lát, mọi người đều trợn tròn mắt. Hắn giống như một mũi tên, lao nhanh về phía trung tâm hồ, tốc độ đáng kinh ngạc.
"Lão Đại, ngươi không phải đang lừa chúng ta đấy chứ?"
Bàn Tử ngạc nhiên nhìn Lăng Phong, trong khi Tiểu Ma Nữ cũng lộ vẻ hoài nghi.
"Không tin thì ngươi cứ thử xem."
Lăng Phong lạnh lùng đáp, chỉ khi đối diện với Tiểu Ma Nữ, hắn mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Bàn Tử nuốt nước bọt, quyết tâm nhảy vào hồ. Nhưng vừa rơi xuống nước, hắn đã chìm nghỉm. Nếu không nhờ Lăng Phong kéo lên, có lẽ dưới nước đã có thêm một con ma.
"Móa nó, trọng lực đâu chỉ gấp mười lần! Ít nhất cũng phải mười lăm lần."
Bàn Tử ho sặc sụa, tức giận mắng.
"Ngươi nên giảm cân đi."
Lăng Phong lạnh nhạt đáp, ba người một thú lại tập trung nhìn Tiêu Thần.
Chương 93 Chương 93: Hồn Lực Đột Phá
Không chỉ Tiểu Ma Nữ kinh ngạc mà bản thân Tiêu Thần cũng cảm thấy khó tin. Khi vừa nhảy xuống hồ, hắn cảm nhận được trọng lực hoàn toàn biến mất. Một lúc sau, hắn mới nhận ra rằng U Linh Chiến Hồn đã biến thành một đám sương mù bao bọc quanh mình, triệt tiêu hết mọi trọng lực trong hồ.
"Tại sao Hồn Lực trong hồ lại mạnh mẽ như vậy?" Tiêu Thần cau mày, từ từ phát động Hồn Lực để dò xét xung quanh. Quả thật, Hồn Lực trong hồ vô cùng đậm đặc, có thể so sánh với Tứ Giai Hồn Tinh, thậm chí còn gần Ngũ Giai Hồn Tinh.
"Phúc và họa luôn đi cùng nhau, câu này xem ra rất đúng." Tiêu Thần mỉm cười.
Chỉ sau một khoảnh khắc, U Linh Chiến Hồn bắt đầu gào thét, điên cuồng thôn phệ Hồn Lực trong hồ, từng làn sóng Hồn Lực cuồn cuộn hướng về phía hắn. Hắn cảm nhận được sự biến đổi mạnh mẽ của U Linh Chiến Hồn. Trước đó, Tôn Tuyệt đánh trọng thương nó, hắn phải nhờ vào Bạch Thạch mới có thể hồi phục. Nhưng giờ đây, U Linh Chiến Hồn đang dần khôi phục, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
"Lão Tam không phải lại đang tu luyện đấy chứ?" Bàn Tử trợn mắt nhìn Tiêu Thần.
"Hình như là thế." Khóe miệng Lăng Phong giật giật. Dù hắn sở hữu Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng mà cũng không thể vượt qua mặt hồ nhưng Tiêu Thần như cá gặp nước, thông suốt mọi thứ, điều này khiến hắn cảm thấy bị đả kích nặng nề.
Lăng Phong nhanh chóng bổ sung: "Trong hồ này ẩn chứa Hồn Lực dồi dào, có thể so với Bách Niên Linh Nhũ, rất thích hợp cho việc tu luyện. Tôn Tuyệt chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu, chúng ta phải nhanh chóng đột phá, khi gặp lại, sẽ có phần thắng hơn."
"Lần sau gặp lại, bàn gia nhất định phải dùng mống trâu đạp bẹp bọn hắn." Bàn Tử nói với giọng ác độc. Hắn chưa bao giờ sợ trời sợ đất nhưng hôm nay bị ăn quả đắng khiến hắn rất khó chịu.
Dứt lời, Bàn Tử nhảy vào trong hồ, bắt đầu điên cuồng hấp thụ Hồn Lực, Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim cũng nhanh chóng làm theo.
Thời gian trôi qua, sau ba ngày, Tiêu Thần rốt cuộc động đậy. Thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục, U Linh Chiến Hồn giờ đây còn mạnh mẽ hơn trước. Hắn bơi thêm một trăm mét nhưng khi dừng lại, vẻ mặt lộ ra sự khó coi, lắp bắp nói: "Khoảng cách ba trăm mét nhìn không xa nhưng càng gần trung tâm thì trọng lực càng lớn, hiện tại đã gấp hai mươi lần rồi."
Tiêu Thần cảm thấy cơ thể không ngừng chìm xuống. Nếu không có U Linh Chiến Hồn chống đỡ, hắn đã sớm chìm vào đáy hồ. Dù vậy, áp lực vẫn rất lớn, hắn muốn gào lên nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Hồn Lực mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể, cọ xát kinh mạch hắn. Trọng lực ở đây tuy lớn nhưng Hồn Lực cũng rất dày đặc, đối với Tiêu Thần mà nói, đây là phúc họa song song.
Sau nửa ngày, U Linh Chiến Hồn đột nhiên phát ra một cỗ Hồn Lực cường đại, tạo thành từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ lan tỏa ra bốn phương tám hướng, bên trong hồ nước dâng lên những cơn sóng lớn.
"U Linh Chiến Hồn mạnh lên?" Tiêu Thần kinh ngạc khi cảm nhận sự biến đổi của nó. "Chẳng lẽ trước đây U Linh Chiến Hồn chỉ là Tứ Phẩm? Chỉ cần hấp thu đủ Hồn Lực thì có thể tiến hóa lên?"
Suy đoán này cần được kiểm chứng nhưng Tiêu Thần không hề lo lắng. Nếu U Linh Chiến Hồn thật sự có thể tiến hóa, thì cách tiến hóa cần rất nhiều Hồn Lực.
Điều khiến Tiêu Thần ngạc nhiên là Bạch Thạch trong đan điền đang phát ra ánh sáng chói lòa, từng đợt lực lượng nhu hòa rót vào kinh mạch của hắn.
"Oanh long long!!!" Tiếng gông xiềng bị phá vỡ, toàn thân Tiêu Thần phát ra Hồn Lực ngập trời, khí thế dâng trào.
"Chiến Tôn trung kỳ?!" Tiêu Thần kinh ngạc nhưng nhanh chóng cảm thấy thoải mái. Hồn Lực trong hồ này tương đương với vô số Hồn Tinh, việc mấy ngày mới đột phá một tiểu cảnh giới cũng là điều hợp lý.
Trọng lực nơi đây chưa đủ sức đe dọa tính mạng của Tiêu Thần, vì vậy hắn kiên trì tiến lên. 120 mét, 150 mét... Sau một lúc, khoảng cách đến trung tâm còn lại 20 mét.
Nhưng 20 mét này đối với Tiêu Thần giống như một vực thẳm; tốc độ của hắn giờ đây như một con ốc sên, chậm rãi bò tới.
"Sớm biết nên hỏi Tiểu Ma Nữ về Thân Pháp Chiến Kỹ, giờ đã không phải khổ sở như thế. Nhưng 20 mét này, ta vẫn có thể liều mạng."
Ánh mắt Tiêu Thần kiên định.
Bỗng nhiên, toàn thân hắn phát ra ánh sáng kim sắc, giống như một ngọn đuốc bùng cháy. Hắn tập trung sức mạnh vào từng cơ bắp, tiến thêm một bước, trọng lực khủng khiếp giảm bớt nhưng cơ thể lại bắt đầu nứt ra, máu tươi rỉ xuống.
Ba mét!
Năm mét!
Mười mét!
Sau nửa chén trà, khoảng cách còn lại chỉ còn 3 mét. Giờ đây, chỉ còn đầu hắn nổi trên mặt nước, thân thể như một quả tạ nặng nề. Nếu không nhờ sức mạnh vượt trội, hắn đã bị chìm từ lâu.
Nhìn về phía 3 mét còn lại, ánh mắt Tiêu Thần càng thêm kiên định. U Linh Chiến Hồn điên cuồng hấp thụ Hồn Lực xung quanh, khôi phục sức mạnh.
Hai canh giờ trôi qua, Tiêu Thần đã phục hồi hoàn toàn. Trong mắt hắn lóe lên tinh quang, toàn thân chuẩn bị phát lực, tung ra một quyền mạnh mẽ.
"Bá Đạo Thiên Quyền!"
Theo tiếng gào thét, Quyền Thế phá không, nước hồ tách ra một con đường. Tiêu Thần không chút do dự thi triển Mê Tung Bộ, giống như chuồn chuồn lướt nước, lao vào trung tâm hòn đảo.
"Hô hô."
Hắn thở phì phò, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, sắc mặt trắng bệch. Khi vừa đặt chân lên hòn đảo, bắp thịt toàn thân hắn như được giải phóng.
"Thành công!"
Mấy người Tiểu Ma Nữ ở xa lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, trong lòng thầm mắng Tiêu Thần là kẻ biến thái. Dù họ đã thử nghiệm nhiều lần nhưng tối đa chỉ bơi được khoảng 50 mét; vậy mà Tiêu Thần lại có thể vượt qua cả hồ.
"Ai, xem ra cơ duyên thuộc về Lão Tam rồi."
Bàn Tử cảm thán.
"Lần này là Lão Tam nhưng nói không chừng lần sau đến lượt ta với ngươi. Huống chi tu luyện ở đây cũng không tệ, chỉ cần một tháng có thể giúp ta đột phá Chiến Tôn đỉnh."
Lăng Phong kiên định nói, không chút tiếc nuối.
"Đúng vậy, ta cũng muốn đột phá Chiến Tôn đỉnh phong, chỉ còn hai cảnh giới nữa."
Tiểu Ma Nữ gật gật đầu. Trong ba ngày qua, nàng cũng đã tiến bộ đến Chiến Tôn trung kỳ; Hồn Lực nơi đây tràn đầy, chắc chắn có thể đạt được đột phá.
Trên đảo nhỏ, Tiêu Thần ngồi hồi lâu, đột nhiên ánh mắt lộ vẻ khó tin, kinh ngạc nói:
"Chiến Tôn hậu kỳ! Lại đột phá rồi?"
Hắn không thể không kinh ngạc. Chỉ mới mấy canh giờ trước, hắn vừa đột phá Chiến Tôn trung kỳ, giờ lại vượt lên Chiến Tôn hậu kỳ. Cảm giác như đang nằm mơ.
"Bát Phẩm Chiến Hồn mới có thể tiến vào Hồn Giới Cấm Chế. Rốt cuộc, truyền thừa nơi đây là như thế nào?"
Tiêu Thần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu viện ở xa.
Chương 94 Chương 94: Bóng Ma Chiến Binh
Tiêu Thần bước qua đồng hoa, dừng lại trước cửa sân. Những bụi cỏ khô cao đến vài mét che chắn tầm nhìn của hắn. Bên trong sân là một cảnh tượng hoang tàn, không chút sinh khí, hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài. Đây thực sự là nơi Chiến Đế từng sống?
Hắn đẩy cửa gỗ, bước vào. Một con đường đá dẫn thẳng tới đại sảnh trong tiểu viện. Ngay khi bước chân lên đường đá, Tiêu Thần cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo.
Bỗng chốc, hắn như nhìn thấy một khung cảnh huyết tinh: một nam tử đứng sừng sững trên đỉnh núi cao, ánh mắt khinh thường chúng sinh. Mái tóc của hắn bay loạn xạ, còn bóng lưng vĩ đại khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề. Nhìn xuống ngọn núi, Tiêu Thần thấy nơi đó được dựng nên từ vô số thi thể.
"Cần phải giết bao nhiêu người mới có thể trở thành như thế này?" Ánh mắt Tiêu Thần co rụt lại, bờ môi run rẩy. Đây thật sự là một cảnh tượng khủng khiếp.
Đột nhiên, nam tử chậm rãi xoay người, Tiêu Thần nín thở, rất muốn nhìn rõ diện mạo của hắn. Nhưng nam tử vẫn chưa quay hoàn toàn, chỉ lộ ra một bên mặt và Tiêu Thần thấy khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười quái dị.
"Phốc!" Hắn chưa kịp nhìn rõ hơn thì bỗng phun ra một ngụm máu tươi, tỉnh lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Tiêu Thần lắc đầu, cảm thấy đầu đau nhức. Hắn cố gắng bình tĩnh, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, hít sâu một hơi và quyết định tiến vào.
Két một tiếng, cửa gỗ mở ra, một cơn gió cuồng phong màu đỏ từ trong nhà xộc ra, lẫn với những tia hàn khí lạnh lẽo. Thân thể Tiêu Thần bỗng dưng đờ ra, run rẩy không ngừng.
"Lạnh quá." Hắn cảm thấy như bị đông cứng, răng va vào nhau, thân thể như bị băng giá bao trùm.
Chỉ một khoảnh khắc, hai ánh sáng, một đen một vàng, từ trong cơ thể Tiêu Thần bùng ra. U Linh Chiến Hồn lơ lửng trên đầu hắn, còn Vô Tận Chiến Hồn từ trong cơ thể bùng cháy.
Hàn băng trong nháy mắt tan biến, một cỗ khí ấm áp lan tỏa khắp kinh mạch Tiêu Thần.
Khi hắn tỉnh lại, ánh mắt rơi vào một tảng đá đen giữa phòng. Trên tảng đá có cắm một cây trường kiếm màu đỏ. Xung quanh huyết sắc trường kiếm, từng đợt sương máu lượn lờ. Tiêu Thần lập tức hiểu rằng huyễn cảnh trước đó chính là do huyết kiếm này tạo ra.
"Thần Binh thật khủng khiếp." Hắn hít sâu, trong mắt lóe lên tia tham lam nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Kiếm này có thể khiến người khác rơi vào huyễn cảnh, chắc chắn không phải là vật đơn giản.
Nhưng đã đến nơi này, không lấy thì thật sự không cam lòng. "Thử xem sao, nếu có gì bất thường thì rời đi cũng không muộn."
Tiêu Thần quyết định, từng bước tiến về phía huyết sắc trường kiếm. Khi còn cách huyết kiếm ba bước, hắn nhìn thấy trên thân kiếm khắc hai chữ: "Tu La!"
"Tu La Kiếm?" Hắn ngạc nhiên. Hai từ này rõ ràng gợi nhớ đến những cuộc chiến đẫm máu và tàn khốc. Nhìn vào tên gọi, Tiêu Thần biết rằng Tu La Kiếm này rất đáng sợ. Nghĩ đến cảnh tượng huyết tinh lúc trước, lòng hắn không khỏi chần chờ.
"Thôi, có lẽ lấy được kiếm này chưa chắc là điều tốt." Tiêu Thần thở dài, chuẩn bị quay lưng rời đi.
Nhưng đúng lúc ấy, một biến cố xảy ra: Tu La Kiếm đột nhiên tỏa ra từng đạo quang mang huyết sắc, bao trùm Tiêu Thần. Hắn cảm thấy thân thể như bị khống chế, quay người đưa tay về phía Tu La Kiếm.
Khuôn mặt Tiêu Thần hiện rõ vẻ dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, hắn muốn thoát khỏi sự trói buộc nhưng tay phải vẫn không ngừng tiến tới.
Tu La Kiếm dường như cảm nhận được sự giãy giụa của Tiêu Thần, làn sương máu lại dày đặc hơn, như muốn hoàn toàn chinh phục hắn.
"Kiếm, cuối cùng cũng chỉ là vật chết. Tiêu Thần ta sao có thể bị ngươi khống chế!" Tiêu Thần cười lạnh, bỗng U Linh Chiến Hồn và Vô Tận Chiến Hồn đồng thời xuất hiện, hai nguồn Hồn Lực mạnh mẽ dồn dập ép về phía Tu La Kiếm.
Gió cuốn vào phòng, tiếng gào thét vang lên. U Linh Chiến Hồn không ngừng hút lấy huyết sắc sương mù của Tu La Kiếm, tốc độ như rồng cuốn nước, thật kinh hãi.
Tu La Kiếm cảm nhận sự kinh khủng và bắt đầu run rẩy điên cuồng. Nhưng Tiêu Thần không cho nó thời gian, tiếp tục hút lấy huyết sương của nó.
Sau khoảng nửa chén trà, Tiêu Thần thấy Tu La Kiếm cuối cùng đã ngừng giãy dụa, thân kiếm đỏ như máu, khí thế hung bạo đã giảm đi nhưng sát khí vẫn không hề suy giảm.
"Ba." Tiêu Thần nắm chặt Tu La Kiếm, híp mắt nói: "Kiếm thật tốt, hủy đi cũng tiếc. Đúng lúc ta còn thiếu một kiện Thần Binh."
Hắn vung Tu La Kiếm lên, từng luồng kiếm khí gào thét bay ra, tạo ra tiếng ầm ầm làm sụp đổ cả tiểu viện.
"Cái này?" Tiêu Thần đứng sững tại chỗ. Tu La Kiếm mạnh mẽ như vậy, chỉ với một tia Hồn Lực đã phát ra uy lực khủng khiếp. Uy lực này chỉ có thể đạt đến Bát Phẩm hoặc Cửu Phẩm Thần Binh.
Trong lòng Tiêu Thần tràn đầy vui mừng, sự lo lắng về khả năng áp chế Tu La Kiếm của U Linh Chiến Hồn đã tan biến hoàn toàn. Ánh mắt hắn tập trung vào tảng đá đen, bên dưới có một bản cổ thư.
Hắn mở cổ thư ra và lập tức sáng mắt. Đây là một bản chiến kỹ. Quan sát qua, chiến kỹ này có ba kiếm chiêu nhưng không có văn tự, chỉ toàn hình vẽ.
Tiêu Thần không hề thất vọng. Hắn vận chuyển Vô Tận Chiến Điển, hình ảnh trong cổ thư bắt đầu chuyển động, trước mắt hắn xuất hiện một bóng mờ đang thi triển kỹ năng.
Tiêu Thần chăm chú nhìn, không muốn bỏ lỡ điều gì. Sau một thời gian, thân thể hắn cũng bắt đầu theo động tác của bóng mờ, tiến vào một trạng thái kỳ diệu.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, nhóm Tiểu Ma Nữ bên bờ hồ có chút lo lắng.
"Lão Tam đang làm gì vậy? Không phải đã trúng tà rồi chứ? Quơ tay múa chân suốt một tháng, không lẽ hắn thật sự nhận được truyền thừa của Chiến Đế?" Bàn Tử bĩu môi, họ rất muốn đánh thức Tiêu Thần nhưng không thể qua được hồ nước.
"Nhìn bộ dạng hắn như đang luyện một loại chiến kỹ nào đó, có vẻ như đã tiến vào trạng thái vong ngã." Lăng Phong híp mắt, ghen tị.
"Nhưng lần này chúng ta không uổng phí. Nếu gặp lại tên khốn Tôn Tuyệt, bàn gia chắc chắn sẽ đè bẹp hắn!" Bàn Tử hung dữ nói.
Sau một tháng, tất cả đã đột phá lên cảnh giới Chiến Tôn hậu kỳ, Lăng Phong chỉ còn một bước nữa để đạt đến Chiến Tôn đỉnh phong.
"Chúng ta không nên lãng phí thời gian. Trước khi hắn tỉnh lại, ta muốn đột phá lên Chiến Tôn đỉnh." Lăng Phong nói rồi lại nhảy xuống hồ.
Mấy ngày sau, tại hòn đảo trung tâm, Tiêu Thần cuối cùng cũng dừng lại, lắp bắp nói: "Ba kiếm chiêu, kiếm sau bá đạo hơn kiếm trước. Một kiếm mạnh hơn một kiếm, đáng tiếc ta chỉ lĩnh ngộ được Đệ Nhất Kiếm: Huyết Sát. Đệ Nhị Kiếm: Đồ Lục và Đệ Tam Kiếm: Diệt Thần quá huyền diệu, chỉ có thể mô phỏng sơ lược quỹ tích của chúng. Có lẽ ngay cả Chiến Vương cảnh cũng chưa chắc lĩnh ngộ được. Nhưng một kiếm này đủ để ta xưng bá trong Chiến Tôn cảnh rồi."
Tiêu Thần hít sâu, ánh mắt lóe lên sự hài lòng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhóm Tiểu Ma Nữ ở xa, thầm nói: "Yến Thành Thu Liệp, Tiêu Thần ta đến đây."
Chương 95 Chương 95: Khám Phá và Sát Lực
Tiêu Thần đã tu luyện trong hồ vài ngày, củng cố lại tu vi. Lúc này, nhóm Tiểu Ma Nữ cũng từ trong nhập định tỉnh lại.
“Tất cả mọi người đều đột phá!” Tiêu Thần vui vẻ thông báo. Sau hơn một tháng, Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim đã đột phá đến Chiến Tôn hậu kỳ, trong khi Lăng Phong cũng đã bước vào cảnh giới Chiến Tôn đỉnh phong. Thực lực của họ giờ đủ để tự vệ.
“Lão Tam, mau khai thật đi, ngươi đã tìm được chỗ tốt gì?” Bàn Tử nhìn chằm chằm Tiêu Thần, không phục.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là một kiện Thần Binh và một loại chiến kỹ thôi.” Tiêu Thần nhún vai, không giấu giếm.
Dù Tu La Kiếm và chiến kỹ vô danh đã khiến Tiêu Thần rất hài lòng nhưng trong lòng vẫn có chút nuối tiếc, bởi hắn vẫn hướng về truyền thừa của Chiến Đế.
Không để mọi người phản ứng lâu, Tiêu Thần lấy chiến kỹ và Tu La Kiếm ra. Nhóm bạn hắn ngơ ngác nhìn chiến kỹ, chẳng hiểu gì cả. Ngược lại, Bàn Tử thấy Tu La Kiếm lần đầu tiên liền ánh mắt sáng lên.
“Lão Tam, kiếm này đưa cho ta được không? Sau này cái mạng Nhị Ca này sẽ là của ngươi!” Bàn Tử háo hức.
Tiêu Thần bĩu môi, thấy Bàn Tử thẳng thắn như vậy lại khiến hắn cảm thấy ấm lòng, bởi vì hắn thực sự coi họ là huynh đệ. Nhưng Tu La Kiếm không dễ dàng như vậy.
“Chỉ cần ngươi có thể sử dụng nó thì ta có thể cho ngươi.” Tiêu Thần cười đáp.
“Thật vậy không?” Bàn Tử lập tức tràn đầy phấn khích, tay ma quyền chuẩn bị chộp lấy. Hắn là Chú Tạo Sư, tự nhiên có sự yêu thích đặc biệt với Thần Binh.
“Không nói đùa đâu.” Tiêu Thần cắm Tu La Kiếm xuống đất.
Bàn Tử thấy thế lập tức hưng phấn, vươn tay chộp tới. Nhưng khi tay hắn còn cách Tu La Kiếm một tấc, một luồng kiếm khí đỏ rực từ lưỡi kiếm bắn ra với tốc độ chóng mặt.
Chỉ trong tích tắc, Bàn Tử đã thu hồi tay nhưng vẫn chậm nửa nhịp. Lòng bàn tay hắn bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi phun ra làm hắn ngã ngồi xuống đất, mắt mở tròn nhìn Tu La Kiếm.
“Sát phạt chi khí thật kinh khủng!” Lăng Phong co rụt con ngươi, không tự chủ lùi lại vài bước. Tiểu Ma Nữ cũng hoảng hốt, trong khi Tiểu Kim gầm lên, lông tóc dựng đứng.
“Kiếm này không có duyên với ta.” Bàn Tử hồi phục lại tinh thần, cảm thán.
“Lão Tam, kiếm này chắc chắn không đơn giản. Tốt nhất đừng tùy tiện hiển lộ trước người khác.” Lăng Phong nghiêm túc khuyên nhủ.
“Được.” Tiêu Thần gật đầu, sắc mặt trầm xuống. Hắn nhớ đến hình ảnh máu me trước đó, người chết dưới Tu La Kiếm này không thể đếm hết. Hắn biết có thể sẽ có người nhận ra thanh kiếm này.
“Trước tiên rời khỏi đây, ở đây không còn giá trị gì.” Lăng Phong quay lưng, dẫn đường.
“Hy vọng Tôn Tuyệt vẫn còn canh gác ở nơi đó.” Trong mắt Bàn Tử lóe lên một tia hung dữ, sự tự tin sau khi đột phá Chiến Tôn hậu kỳ hiện rõ.
Khi đến nơi đã mất vài canh giờ nhưng trở về chỉ mất nửa canh giờ. Nhóm họ bám vào vách thác leo lên. Việc này đối với bọn họ ở cảnh giới Chiến Tôn không còn khó khăn.
Khi tới cửa động, họ không thấy bóng dáng Tôn Tuyệt đâu, chẳng lẽ bọn họ đã rời đi?
Bọn họ phóng xuất Chiến Hồn xuyên qua thác nước, ngay lập tức xuất hiện ở cửa động nhưng không phát hiện ai ở đó.
“Thật sự không có ai.” Bàn Tử hừ lạnh.
“Đã một tháng, bọn hắn chắc chắn không ngốc nghếch ở lại đây.” Tiểu Ma Nữ nhận định.
Tiêu Thần và Lăng Phong không nói, hai người nhìn nhau. Dù nhóm Tôn Tuyệt không có mặt, không có nghĩa là họ đã rời đi.
Dù sao nếu chặn bọn họ ở chỗ này thì họ vẫn có thể tiến vào bên trong Hồn Giới Cấm Chế.
“Cẩn thận một chút,” Lăng Phong nhắc nhở mọi người. Tiêu Thần và Tiểu Kim dẫn đầu, Hồn Lực căng thẳng, sẵn sàng phản ứng ngay khi phát hiện điều gì bất thường.
Kỳ lạ thay, cả một đoạn đường đều bình yên vô sự. Tuy nhiên, Tiêu Thần không dám buông lỏng, bởi đôi khi sự yên tĩnh lại ẩn chứa nguy hiểm lớn nhất.
“Ha ha, cuối cùng cũng ra rồi!” Bàn Tử xuất hiện ở cửa động, thở phào hít không khí trong lành, trong khi bên trong hang động lại vô cùng ngột ngạt.
Đột nhiên, khi mọi người Tiêu Thần bước ra ngoài, một tiếng nổ lớn vang lên, sơn động bất ngờ sụp đổ, một cỗ khí tức khủng khiếp từ bốn phía ép tới. Sắc mặt Tiêu Thần và những người khác lập tức thay đổi, họ nhận ra mình đã bị phục kích.
“Hơn một tháng, các ngươi rốt cuộc đã đi ra.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Tiêu Thần nhìn thấy Tôn Tuyệt với nụ cười tàn nhẫn, bước tới từng bước một.
“Tôn Tuyệt, lần này ta nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo!” Bàn Tử không kiềm chế được, muốn xông lên.
Nhưng vừa nhấc chân, Tiêu Thần đã giữ lại, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua bốn phía. “Tôn gia chủ, nếu đã đến thì hãy bước ra.”
“Tôn gia chủ?” Mấy người Bàn Tử lập tức trở nên cảnh giác. Họ biết rõ Tôn Đình cũng có mặt. Dù bọn họ đã đột phá lên Chiến Tôn hậu kỳ và đỉnh phong nhưng trước mặt Chiến Vương, họ chỉ như những con kiến.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một bóng người từ trong rừng bước ra. Tôn Đình với nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần.
“Trong đám tiểu bối, ngươi chính là người duy nhất khiến bản vương phải chú ý. Nếu ngươi giao đồ vật ra và gia nhập Tôn gia, bản vương sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ.”
Tiêu Thần khinh thường. Nếu những lời của Tôn Đình đáng tin, thì sao họ lại xảy ra xung đột đến mức này? Nếu thực sự giao đồ vật cho hắn, chỉ có con đường chết. Nhưng hắn cũng biết rằng không thể thoát được. Với vẻ mặt quyết tâm, hắn nhìn Tôn Đình, nói: “Ngươi không trả thù cho việc giết con của ngươi sao?”
Trong mắt Tôn Đình lóe lên sát khí nhưng nhanh chóng biến mất. “Không truy cứu.”
Tiêu Thần hơi bất ngờ. Tôn Đình quả nhiên là người biết ẩn nhẫn. Hắn tiếp tục: “Vậy nếu ta muốn giết tên con còn lại của ngươi thì sao?”
“Ngươi đang đùa giỡn bản vương?” Tôn Đình mặt tối sầm, nhận ra Tiêu Thần đang cố châm chọc mình.
“Không phải ngươi cũng đang đùa giỡn chúng ta sao?” Tiêu Thần lạnh lùng đáp. Trong mắt hắn, cái chết không đáng sợ mà điều đáng sợ là không có dũng khí đối mặt với cường giả.
“Hừ, nếu như các ngươi đã muốn chết thì đừng trách bản vương. Dù gì giết các ngươi xong thì đồ vật cũng sẽ thuộc về bản vương.” Nói xong, Tôn Đình bộc phát khí thế, bên trong có lôi điện thoắt ẩn thoắt hiện, tiếng lôi điện vang lên chói tai.
Bốn người cùng Tiểu Kim tựa lưng vào nhau, cảnh giác bốn phía. Họ biết dù có chết, nhất định không thể đứng yên cho kẻ thù giết.
“Đường đường là Chiến Vương lại xuất thủ với mấy hậu bối, điều này thật quá mất mặt.” Một âm thanh vang lên, không nóng không lạnh, từ không gian bên trên.
Đột nhiên, một âm thanh không nóng không lạnh vang lên trong hư không.