Khi Tiêu Thần chém xuống Hoàng Thiên Thần, từ trong rừng rậm, một đôi mắt đang dõi theo mọi diễn biến. Người ấy lập tức quay đi.
“Ai!”
Một tiếng quát vang dội, ngay sau đó, một luồng kiếm khí xé không gian lao tới. Tiêu Thần chớp mắt đã xuất hiện trước bóng người đang ẩn nấp, sát khí trong mắt bừng lên:
“Vân Lạc Tuyết!”
Không sai, đó chính là Vân Lạc Tuyết. Nàng theo dõi từ xa và đã chứng kiến một cảnh tượng kinh ngạc. Mặt nàng thoáng biến sắc, rồi dần bình tĩnh lại, trong lòng thầm nghĩ: “Người này hành động quả quyết, dám ra tay với cả Hoàng Thiên Thần. Tốt nhất không nên đắc tội với hắn.”
“Các hạ có nguyện gia nhập Vương Thất không? Ta cam đoan, chỉ cần ngài gia nhập, ta sẽ trực tiếp chỉ đạo và cung cấp mọi tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện của ngài.” Vân Lạc Tuyết nở một nụ cười mỉm.
Tiêu Thần lộ ra nụ cười hóm hỉnh. Lúc này, mấy người Lăng Phong đã đến bên cạnh hắn, trong khi Tiểu Ma Nữ tỏ ra không vui.
“Chỉ đạo bản thân ngươi?”
Tiêu Thần bật cười. Một Chiến Tôn cảnh đỉnh phong quả thực có thể chỉ đạo một Chiến Tôn cảnh sơ kỳ nhưng điều này không áp dụng cho hắn.
“Đúng vậy, ta có thể tự mình chỉ đạo ngươi, hơn nữa chúng ta còn có thể tiếp xúc nhiều hơn.” Vân Lạc Tuyết tự tin nói, vừa lắc tóc khiến cho người khác khó mà từ chối.
“Gia nhập Vương Thất, rồi làm nô tài cho ngươi? Phục vụ cho Vương Thất?” Tiêu Thần cười lớn.
“Vương Thất là thế lực mạnh nhất tại Đại Yên Vương Triều. Phục vụ cho họ có gì không thể? Ta cam đoan…” Vân Lạc Tuyết cảm thấy Tiêu Thần có điều gì bất thường nhưng vẫn ôm hy vọng.
Chưa kịp dứt lời, Tiêu Thần đã cắt ngang: “Không biết ngươi tự tin từ đâu, diện mạo tuy không tệ nhưng tâm địa thì làm người khác chán ghét.”
Một Chiến Tôn cảnh đỉnh phong chưa hề nằm trong tầm mắt của hắn. Tiêu Thần tự tin vào khả năng đột phá lên Chiến Tôn đỉnh phong, thậm chí là Chiến Tông cảnh. Mặc dù Vương Thất đúng là một thế lực độc tôn tại Đại Yên Vương Triều nhưng vẻ kiêu ngạo của Vân Lạc Tuyết khiến hắn khó chịu. Hắn rất rõ ràng, Vân Lạc Tuyết là người bạc tình bạc nghĩa. Chưa nói đến việc hắn không hề có ý định gia nhập Vương Thất, cho dù có muốn cũng sẽ bị ý nghĩ đó dập tắt ngay.
Sắc mặt Vân Lạc Tuyết cứng lại. Nàng không thể ngờ rằng Tiêu Thần lại từ chối thẳng thừng như vậy. Nhưng chỉ sau một chút, nàng lấy lại bình tĩnh, ôm quyền nói: “Nếu đã như vậy, xin lỗi đã quấy rầy.”
Nói xong, nàng không chờ Tiêu Thần đáp lại, đã quay lưng biến mất giữa rừng cây.
“Quả là một nữ nhân mưu mô.” Bàn Tử châm biếm, vẻ mặt như một ông cụ non nhưng không ai phản bác hắn.
“Đồ lưu manh, ngươi giết Hoàng Thiên Thần, chưa đắc tội với Vân Lạc Tuyết đã tốt, giờ lại khiến nàng tức giận thì sau này sẽ gặp khó khăn đấy.” Tiểu Ma Nữ lo lắng nói.
“Cô đang lo cho ta sao?” Tiêu Thần cười cười. Hắn biết mình đã đắc tội cả Hoàng gia lẫn Vương Thất nhưng đó là cách sống của hắn.
“Ai thèm lo cho ngươi.” Tiểu Ma Nữ hừ lạnh, quay đi chỗ khác.
Thấy hai người có vẻ “đang cãi nhau”, Lăng Phong không còn gì để nói, liền chen vào: “Nếu họ thực sự đến gây chuyện, ta tin Quách lão quỷ sẽ bảo vệ chúng ta.”
Chíu!
Một tiếng thét dài vang lên khiến mấy người Tiêu Thần kinh hoàng ngẩng đầu nhìn. Hỏa Tình Điêu đang lao xuống, phun ra những ngọn lửa dữ dội. Không xa, một đám phi cầm đang bay tới, cùng với những tiếng động ầm ầm từ mặt đất. Nhiều Hồn Thú cũng đang lao đến đây.
"Lão Tam, ngươi tự dồn mình vào thế khó rồi, Mê Hồn Dịch có tác dụng gì đâu!" Bàn Tử mặt mũi nhăn nhó, liên tục quan sát xung quanh.
Tiêu Thần chỉ biết cười khổ, "Ta có biết Hỏa Tình Điêu chỉ là Chiến Tôn cảnh đỉnh phong đâu. Nếu biết, ta đã không mất công dụ Hồn Thú đến đây."
Nếu Tiêu Thần để Bàn Tử và Lăng Phong làm rối loạn rồi lấy được Huyết Tinh Thảo thì đã tốt hơn nhiều. May mắn là Huyết Tinh Thảo đã vào tay, giờ có thể luyện chế Luyện Thể Dịch, coi như không uổng công vào Hồn Thú Sơn Mạch.
"Thi Vũ, cẩn thận!" Lăng Phong hét lớn, ra đòn về phía Tiểu Ma Nữ. Nhưng Tiểu Ma Nữ chẳng thèm để ý, quay ngoắt bỏ chạy.
Khi Lăng Phong kịp nhận ra, Tiêu Thần, Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Tiểu Kim đã chạy được một quãng. Huyết Tinh Thảo đã lấy được, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì.
"Các ngươi thật không có ý chí!" Lăng Phong tức giận, nhấc chân chạy theo. Dù hắn tự tin vào sức mạnh của mình nhưng lúc này có đến mấy chục con Tứ Giai Hồn Thú, kể cả Chiến Tông cũng phải chạy mất dép.
Hỏa Tình Điêu nhận thấy Huyết Tinh Thảo đã bị Tiêu Thần đoạt mất liền tức tốc đuổi theo. Sau nửa ngày, một bầy Hồn Thú xuất hiện, bị mùi hương Mê Hồn Dịch thu hút nhưng khi đến nơi thì mùi hương đã tan biến khiến chúng nổi giận.
Hồn Thú bắt đầu cuồng loạn, như một cơn bão, khuấy động cả khu vực Hồn Thú Sơn Mạch. Tiêu Thần và đồng bọn chạy được vài dặm mới dừng lại, Hỏa Tình Điêu cũng không còn đuổi theo nhưng họ vẫn không dám lơi lỏng.
"Chỗ này tốt, các ngươi hãy bảo vệ cho ta, ta sẽ bắt đầu luyện chế Luyện Thể Dược." Tiêu Thần tìm được một hang động và nói với mọi người.
"Lão Tam, ngươi yên tâm, có ta ở đây thì một con muỗi cũng không lọt vào được. Chỉ cần ta còn sống..." Bàn Tử tự tin vỗ ngực, bắt đầu lảm nhảm những lời hứa hẹn.
Tiêu Thần không muốn nghe nhiều nên tiến vào hang động. Bàn Tử nói nhiều như vậy chỉ vì Luyện Thể Dịch Tứ Giai thôi sao?
Trong hang, Tiêu Thần lấy ra hai mươi gốc linh dược đã chuẩn bị trước, tất cả chỉ chờ Huyết Tinh Thảo. Giờ thì mọi thứ đã sẵn sàng để luyện chế.
Ngoài ra, hắn còn có một cái nồi lớn. Nếu một Luyện Dược Sư khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười ngả nghiêng. Ai lại dùng nồi đen để luyện dược? Đây quả thực là một kỳ tài trong thế giới Chiến Hồn.
"Các Luyện Dược Sư đều có Dược Đỉnh và Dược Lô riêng, xem ra ta phải nghĩ cách kiếm một cái mới." Tiêu Thần thầm nghĩ, có Lô Đỉnh thì xác suất thành công khi luyện chế Tứ Phẩm Luyện Thể Dịch sẽ cao hơn nhiều. Nhưng hiện tại, hắn cũng chỉ là Chiến Tôn sơ kỳ, Hồn Lực đủ để hỗ trợ luyện chế Tứ Giai linh dịch.
"Vậy thì bắt đầu thôi." Tiêu Thần ném vài loại Linh Thảo vào nồi đen, Hồn Lực hóa thành Hồn Hỏa, bắt đầu quá trình luyện chế.
Hắn cô đọng dược lý của thuốc Đông Y, không dựa vào lửa bình thường mà dùng Hồn Hỏa, đó là sự khác biệt lớn nhất giữa Luyện Dược Sư và người thường. Luyện Dược Sư đã khống chế Hồn Lực đến mức gần như hoàn mỹ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong lúc Tiêu Thần say sưa với Luyện Thể Dịch, bên ngoài bùng nổ một cơn bạo động. Vô số Hồn Thú lao ra, giẫm nát cả một cánh rừng, đây là lần bạo động lớn nhất trong Hồn Thú Sơn Mạch từ trước đến nay.
Chương 87 Chương 87: Âm Vang Từ Hồn Thú Sơn Mạch
Hồn Thú Sơn Mạch bỗng chốc rúng động, tiếng gầm thét của Hồn Thú vang vọng khắp nơi. Vân Lạc Tuyết, sau khi bị Tiêu Thần từ chối, trong lòng nhen nhóm sát khí. Nếu không vì kiêng kỵ bốn người một thú đang ở đó, có lẽ nàng đã ra tay từ lâu.
Nàng muốn tấn công nhưng bất ngờ bị một con Hỏa Tình Điêu theo đuổi. Chợt, nàng quyết định bám theo con thú nhưng tốc độ của Tiêu Thần và đồng bọn quá nhanh khiến nàng mất dấu hoàn toàn.
“Dù ngươi là ai, chỉ cần thuộc về Đại Yên Vương Triều, ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành nam sủng của ta.” Vân Lạc Tuyết thì thầm, gương mặt nàng tràn đầy phẫn hận.
Dừng lại, nàng cảnh giác quét mắt bốn phía, quát nhẹ: “Ai? Đi ra!”
Chỉ trong chốc lát, sáu bóng người xuất hiện, trong đó người dẫn đầu mỉm cười nhìn nàng: “Tam Công Chúa.”
“Tôn Tuyệt, sao ngươi lại ở đây?” Vân Lạc Tuyết ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Tôn Tuyệt, một trong tam đại ác thiếu, không có ai chào đón hắn. Hắn nhún vai, không mấy bận tâm: “Ta đến đây truy sát một người… không, chính xác là bốn người và một thú.”
“Bốn người một thú?” Vân Lạc Tuyết ngạc nhiên, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh của Tiêu Thần và đồng bọn.
“Chẳng lẽ Tam Công Chúa đã gặp bọn chúng?” Tôn Tuyệt lập tức nhận ra sự bối rối trong mắt nàng, sát ý bỗng dâng trào.
“Bọn họ là ai?” Vân Lạc Tuyết đang nung nấu sát tâm với Tiêu Thần, nếu có thể mượn tay Tôn Tuyệt để giết bọn hắn thì thật tuyệt vời. Nhưng nàng vẫn chưa biết tên của họ.
“Xem ra Tam Công Chúa cũng có thù oán với bọn chúng?” Tôn Tuyệt thở phào, cảm thấy thoải mái hơn. Nếu Vân Lạc Tuyết có quan hệ với đám người kia, hắn sẽ không dễ dàng ra tay.
Tôn Tuyệt thuật lại mọi chuyện liên quan đến Tiêu Thần và Vân Lạc Tuyết càng nghe càng hoảng hốt.
“Người này đúng là to gan, dám giết con trai của Tôn Đình ngay trước mặt hắn!” Nàng thầm kinh ngạc. Khí phách như vậy không phải ai cũng có.
“Chỉ cần Tam Công Chúa chỉ cho ta vị trí của bọn chúng, Tôn Tuyệt ta nhất định sẽ hậu tạ. Họ đã giết huynh trưởng của ta, nếu không báo thù, ta sẽ khó lòng hả dạ.” Tôn Tuyệt nghiêm giọng, bực bội vì đã mấy ngày không thấy bóng dáng Tiêu Thần.
“Bọn họ không chỉ giết huynh trưởng ngươi mà còn giết Lý Tử An và Hoàng Thiên Thần.” Vân Lạc Tuyết lạnh lùng nói. Nàng biết Tiêu Thần đã giết Hoàng Thiên Thần bằng chính mắt mình nên không ngại đổ tội cho bọn họ về cái chết của Lý Tử An. Nàng tin rằng Lạc Trần đủ sức diệt Lý Tuyết Y. Nếu biết rằng Lý Tuyết Y đã được Tiêu Thần cứu, chắc chắn nàng sẽ không nói như vậy.
Nghe Vân Lạc Tuyết nói, ánh mắt Tôn Tuyệt co lại. Lý Tử An và Hoàng Thiên Thần là ai? Đó là thiếu chủ của Hoàng gia mà giờ đây lại bị Tiêu Thần giết. Hắn đã đắc tội với ba trong bốn gia tộc lớn: Triệu, Hoàng, Tôn.
“Chúng ở đây?” Tôn Tuyệt hỏi, sát cơ hiện rõ. Hắn nổi danh bá đạo tại Yến Thành, không ai dám chọc vào hắn.
“Ta luôn theo dõi bọn họ, vừa mới mất dấu ở đây. Có lẽ họ đã hướng về phía này.” Vân Lạc Tuyết chỉ một lối đi không xa.
“Chúng ta đi.” Tôn Tuyệt gật đầu, ra hiệu cho năm người còn lại cùng lên đường.
“Ta cũng đi.” Vân Lạc Tuyết không thể bỏ lỡ cơ hội này. Nàng vẫn đang nung nấu sự phẫn nộ vì bị Tiêu Thần khinh thường và muốn thấy hắn chết trước mặt mình. Tốt nhất là nàng có thể tra tấn hắn khiến hắn sống không bằng chết.
“Rống!!!”
Tiếng yêu thú vang vọng giữa trời, Tôn Tuyệt và Vân Lạc Tuyết đều kinh hãi nhìn lên không trung. Bỗng dưng, một cỗ Hồn Lực mạnh mẽ tràn ngập khiến họ cảm thấy hoảng loạn.
“Đi mau!” Vân Lạc Tuyết khẽ kêu, rồi biến mất giữa rừng cây. Đám người Tôn Tuyệt cũng theo sau, không chút do dự.
Những điều này đám Tiêu Thần dĩ nhiên không hay biết. Hiện tại, Tiêu Thần đang hoàn toàn đắm chìm trong quá trình luyện chế Luyện Thể Dịch. Trong hang động hôi thối, chỉ cần hít một hơi là đã cảm thấy muốn ói.
"Một bước cuối cùng."
Tiêu Thần không màng đến mùi hôi, ánh mắt chăm chú nhìn vào nồi đen. Hắn lấy ra hai gốc Huyết Tinh Thảo, ném vào trong nồi.
Khi Huyết Tinh Thảo hòa quyện với dược dịch, chất lỏng trong nồi sôi sùng sục. Chất lỏng màu đen tỏa ra mùi hôi khó chịu dần dần chuyển sang màu trắng trong suốt, toả hương thơm ngát. Hơn nữa, chất lỏng này nhanh chóng giảm bớt, không ngừng bốc hơi, cuối cùng chỉ còn lại một chút xíu ở đáy nồi.
Thấy vậy, Tiêu Thần lập tức kích động, lắp bắp nói: "Thành công? Ta phải thử một chút."
Nói xong, Tiêu Thần lấy một cái thìa, cẩn thận múc một chút rồi đưa vào miệng. Luyện Thể Dịch của hắn không giống như các loại khác, không dùng để ngâm mình mà là để uống trực tiếp.
Khi nuốt Luyện Thể Dịch vào yết hầu, Tiêu Thần lập tức cảm thấy đau đớn. Hắn không khỏi mắng: "Móaaa, thứ này còn cay hơn cả rượu nồng độ cao nữa!"
Tuy nhiên, vừa nuốt xong, một cỗ nhiệt lực nhanh chóng lan tỏa khắp người, lỗ chân lông bắt đầu giãn nở. Tiêu Thần vội vàng vận chuyển Vô Tận Chiến Điển, dẫn dắt U Linh Chiến Hồn.
Trong chớp mắt, cuồng phong trong hang động gào thét, tất cả thiên địa linh khí dồn về cơ thể Tiêu Thần. Tốc độ thôn phệ linh khí này chắc chắn sẽ khiến người khác khiếp sợ.
Bên trong cơ thể Tiêu Thần, kim sắc hỏa diễm bùng lên, hắn bắt đầu tiến vào một trạng thái kỳ diệu. Trong đầu, từng loại chiến kỹ như cuộn phim chạy qua, liên tục diễn luyện, liên tục cường hóa.
Gần như đồng thời, thân thể Tiêu Thần diễn luyện hơn trăm loại chiến kỹ, từ Nhất Phẩm đến Ngũ Phẩm, không gặp khó khăn nào.
Bên ngoài cơ thể, từng giọt chất lỏng hôi thối màu đen chảy ra, mồ hôi ướt đẫm.
"Toái Hồn Chưởng!" Tiêu Thần gầm lên một tiếng, đấm vào hư không. Linh khí đang tụ tập bỗng bị đánh nổ tung, văng tứ tung.
"Đồ lưu manh." Tiểu Ma Nữ và ba người một thú lo lắng xông tới nhưng khi thấy bên trong hang bừa bộn, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần đều bịt mũi lại.
Tiêu Thần cũng bị Linh Khí phong bạo đánh thức. Kỳ lạ là, hắn vừa thi triển hơn trăm loại chiến kỹ mà Hồn Lực không hề hao tổn. Hắn cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể, không khỏi kinh ngạc: "Tứ Phẩm Luyện Thể Dịch quả thật kỳ diệu, lại loại bỏ nhiều tạp chất trong cơ thể ta như vậy. Hồn Lực cũng tinh khiết hơn, hiện giờ ta có thể đối chiến với Chiến Tôn đỉnh phong."
"Lão Tam, ngươi sao mà thối như vậy?" Bàn Tử không nhịn được hỏi.
Tiêu Thần lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười, nhận ra cơ thể mình hiện tại bẩn thỉu. Hắn dùng Hồn Lực quét sạch toàn bộ cơ thể, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Giờ đây, da hắn trắng mịn như da em bé, ánh mắt tràn đầy sức sống, bên trong cơ thể lực lượng dâng trào.
"Đồ lưu manh, ngươi sử dụng Mỹ Dung Dịch?" Tiểu Ma Nữ không kiềm được hỏi.
"Không phải, là Luyện Thể Dịch." Tiêu Thần cười đáp, biết đây là kết quả của Huyết Tinh Thảo, không chỉ rèn luyện kinh mạch mà còn cả huyết nhục.
"Luyện Thể Dịch? Ngươi thành công rồi sao?" Ba người Tiểu Ma Nữ đồng thanh kêu lên, giọng nói cao hơn vài phần.
Chương 88 Chương 88: Mưu Kế Trong Hang Động
Sau nửa ngày, nhóm Vân Lạc Tuyết và Tôn Tuyệt chậm rãi tiếp cận, mắt quét về hướng hang động mà Tiêu Thần đã dừng lại trước đó.
"Nhị thiếu gia, khí tức bọn họ đã biến mất tại đây," một thủ hạ của Tôn Tuyệt nói, ánh mắt chăm chú vào sơn động phía trước.
Tôn Tuyệt híp mắt, ánh nhìn lấp lánh tàn nhẫn nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh. Hắn quay sang Vân Lạc Tuyết, nói: "Tam Công Chúa, ngươi hãy để ta lo liệu chuyện này. Thú triều sắp đến, tốt hơn hết là ngươi nên trở về Yến Thành để tránh rắc rối."
Vân Lạc Tuyết đã sẵn sàng cho một cuộc chiến nhưng không ngờ Tôn Tuyệt lại từ chối, trong khi thực lực của những kẻ này vẫn chưa đạt mức cao nhất. Đáng lẽ hắn nên gọi nàng đến trợ giúp. Cảm giác có điều gì đó không ổn, Vân Lạc Tuyết định nói: "Vậy thì được, ta sẽ chờ tin tốt từ các ngươi."
Nhưng trong lòng, nàng thầm nghĩ: "Nhìn ánh mắt của Tôn Tuyệt, có vẻ hắn rất quen thuộc nơi này. Chẳng lẽ bên trong có bảo vật? Để bọn họ đi vào trước, ta sẽ lén theo sau."
Chưa để Tôn Tuyệt lên tiếng, Vân Lạc Tuyết đã xoay người rời đi, thân ảnh nàng nhanh chóng biến mất giữa rừng cây. Tôn Tuyệt dõi theo hướng nàng đi, ánh mắt lấp lánh một nụ cười lạnh lùng, thầm nghĩ: "Người quá thông minh thường chết rất sớm." Nói xong, hắn quay lưng bước vào hang động.
Cùng lúc đó, Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Tiểu Kim đã hoàn thành quá trình tu luyện Luyện Thể Dịch, cơ thể họ toát ra nhiều tạp chất, không khí xung quanh nặng mùi khó chịu.
"Lão Tam, Luyện Thể Dịch của ngươi thật mạnh mẽ, hiệu quả vượt trội hơn hẳn so với Luyện Thể Dịch cấp bốn," Bàn Tử nói, nét mặt tươi tắn.
"Xuỵt!" Tiêu Thần bỗng giơ tay ra hiệu im lặng, nhíu mày: "Có người đến."
Bốn người lập tức đề cao cảnh giác, hướng mắt về cửa động. Chỉ vài giây sau, tiếng bước chân vang lên.
"Có tổng cộng sáu người, toàn bộ đều có tu vi từ Chiến Tôn hậu kỳ trở lên," Lăng Phong lạnh lùng nhận định, sát khí dâng lên.
Tiêu Thần cau mày suy nghĩ nhanh chóng. Cửa động này vốn kín đáo, không thể dễ dàng bị phát hiện. Có vẻ như nhóm kia đã đến đây vì họ.
Hắn đánh giá đội hình đối phương, nhận thấy mình có thể đối đầu với một Chiến Tôn đỉnh phong, Lăng Phong cũng có thể ứng phó với một. Tuy nhiên, Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim chỉ có thể ứng phó với ba Chiến Tôn hậu kỳ, thêm một Chiến Tôn nữa sẽ là mối đe dọa chết người.
"Sơn động này rất lớn, chúng ta hãy lùi lại trước đã," Tiêu Thần hít sâu, rồi bước vào bên trong.
Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Tiểu Kim nhanh chóng xoay người theo sau, ánh mắt Lăng Phong chợt lóe lên sát khí rồi mới đi theo.
Như Tiêu Thần nói, bên trong hang động rộng lớn, mặc dù đã đi hàng trăm trượng nhưng vẫn chưa thấy điểm cuối. Không gian bao trùm bởi bóng tối, nếu không có Hồn Lực thì khó mà di chuyển được.
"Ngừng lại," Tiêu Thần bỗng quát, sắc mặt khó coi.
"Đồ lưu manh, sao thế?" Tiểu Ma Nữ hỏi, lúc này nàng đã hoàn toàn đặt niềm tin vào Tiêu Thần.
Chưa dứt lời, Tiểu Ma Nữ cảm thấy lỗ chân lông trên cơ thể dựng đứng, lòng bắt đầu cảnh giác, phóng Ngân Hoàng Đằng ra, nhắm thẳng vào khoảng không.
"Xoẹt xoẹt!" Tiếng gió rít gào trong bóng tối, trên vách hang động để lại những vết máu rõ ràng.
"Hắc Tri Chu," Bàn Tử hô lên, mặt Lăng Phong lập tức trở nên khó coi nhưng Tiêu Thần vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Hắc Tri Chu, cái tên phản ánh đúng bản chất của nó. Đây là loại Hồn Thú thuộc họ nhện, sống quanh năm trong bóng tối và chỉ đạt cấp bậc Nhị Giai. Loài Hồn Thú này luôn hoạt động trong bóng đêm với tám chân sắc bén như dao, có thể dễ dàng chém đứt cả nham thạch.
Điều đáng sợ không phải chỉ ở sức mạnh của Hắc Tri Chu mà còn ở việc chúng sống thành bầy. Khi một con xuất hiện, rất có thể sẽ có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn con theo sau. Đám Tiêu Thần, dù đã đạt đến Chiến Tôn cảnh nhưng khi đối mặt với hàng trăm Nhị Giai Hồn Thú, họ chỉ có thể chọn cách rút lui, nếu không sẽ bị xương cốt nghiền nát.
"Hắc Tri Chu, làm sao bây giờ?"
Bàn Tử kêu lên, Tiểu Ma Nữ run rẩy lùi lại, trốn sau lưng Tiêu Thần. Nàng đã nghe danh tiếng hung ác của loại Hồn Thú này nên vô cùng lo lắng.
Tiêu Thần dùng Hồn Lực dò xét xung quanh, nhận ra có hàng trăm con Hắc Tri Chu đang rình rập. Càng vào sâu, số lượng càng nhiều, việc tiến vào trong trở nên vô cùng khó khăn. Nhưng phía sau, sáu tên Chiến Tôn đang đuổi theo, nếu lui lại, khó tránh khỏi một trận chém giết.
"Trước tiên phải rời khỏi nơi này đã. Dù gặp bọn họ, vẫn có thể đánh một trận," Bàn Tử nói, vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt.
"Các ngươi còn muốn rời đi?"
Một tiếng cười lạnh vang lên từ phía sau, ánh sáng lập lòe từ những ngọn đuốc soi sáng phần nào hang động. Theo ánh sáng, thân ảnh sáu người hiện ra, chính là bọn Tôn Tuyệt.
Không khí trong hang trở nên căng thẳng. Hai bên không ai nói một lời, chỉ có tiếng nước chảy từ thạch nhũ vang vọng.
"Đúng rồi, các ngươi không biết ta."
Tôn Tuyệt phá vỡ sự im lặng, nhếch môi cười một cách tà ác: "Ta tên Tôn Tuyệt, là đệ đệ của Tôn Tử."
Nghe vậy, sắc mặt mấy người Tiêu Thần chợt biến. Tôn Tử chính là người đã bị Tiêu Thần giết ở Yến Thành. Tôn Tuyệt không phải là một trong tam đại ác thiếu hay sao? Cùng loại với Hoàng Thiên Bá nhưng tại sao hắn lại khiến họ cảm thấy bí ẩn đến vậy?
"Thì ra là đệ đệ của Tôn Tử. Làm ta tưởng là hắn đến nữa chứ," Bàn Tử thì thầm.
Đôi mắt Tôn Tuyệt lạnh lẽo, giọng nói sắc như dao: "Ta rất bội phục, hiện tại các ngươi vẫn có thể nói được những lời này. Chờ chút nữa, xem các ngươi còn nói như thế nào."
Nói xong, Tôn Tuyệt rút ra một bình thủy tinh trong suốt óng ánh. Nhìn kỹ, bên trong bình có một con nhện màu đen đang nằm, lớn hơn cả Hắc Tri Chu.
"Tri Chu Vương!"
Bàn Tử kinh hãi nhìn con nhện đen trong bình, sắc mặt như vừa nuốt phải thứ gì ghê tởm.
Tri Chu Vương chính là vua của toàn bộ Hắc Tri Chu, có khả năng điều khiển những con Hắc Tri Chu khác. Và giờ đây, nó đang nằm trong tay Tôn Tuyệt.
Chưa kịp cho Tiêu Thần và đồng bọn lấy lại tinh thần, tiếng "chi chi" vang lên, vô số bóng đen lao về phía họ.
"Cẩn thận!"
Bàn Tử kêu lớn, thân hình bị dọa phải lùi lại mấy bước. Nếu ở một nơi rộng rãi, gặp phải đàn nhện này, họ có thể đánh không lại nhưng vẫn có thể chạy. Nhưng không gian trong hang động quá chật hẹp, phía sau lại có Tôn Tuyệt chặn đường, làm sao mà thoát được?
"Giết chết thì quá tiện nghi cho các ngươi rồi," Tôn Tuyệt cười nham hiểm, nói: "Cứ từ từ hưởng thụ buổi tiệc này nhé."
"Hắc Tri Chu cứ giao cho ta."
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh vang lên, một bóng đen phóng lên, lao thẳng vào đàn Hắc Tri Chu.
Chương 89 Chương 89: Sát Chiến Đỉnh Cao
"Lão Đại, cẩn thận!" Bàn Tử kêu lên, nhận thức rõ rằng, dù Lăng Phong có mạnh đến đâu, cũng không thể tiêu diệt toàn bộ đàn Hắc Tri Chu. Một khi bọn chúng lại gần, Lăng Phong sẽ gặp nguy hiểm.
Tiêu Thần mở to mắt, quay người nhìn về phía nhóm sáu người của Tôn Tuyệt, hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Lăng Phong.
Nhìn thấy sự tự tin của Tiêu Thần, nụ cười trên môi Tôn Tuyệt bỗng cứng lại nhưng nhanh chóng khôi phục. Hắn cười lạnh: "Ta xem các ngươi có thể chống cự được bao lâu."
Chưa dứt lời, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ sâu trong hang động. Một đầu Yêu Phượng bằng lửa xuất hiện trên đỉnh đầu Lăng Phong, tạo thành một bức tường lửa ngăn chặn toàn bộ Hắc Tri Chu. Những con Hắc Tri Chu vừa chạm vào lửa lập tức hóa thành tro bụi, rơi xuống đất.
Sát khí của Lăng Phong bùng phát mạnh mẽ, tựa như một Sát Thần. "Xem ra các ngươi còn có chút năng lực nhưng tất cả đều phải chết."
Sắc mặt Tôn Tuyệt trở nên lạnh lẽo, cuối cùng hắn cũng bắt đầu coi trọng thực lực của Tiêu Thần và đồng đội. Họ có thể hạ gục Hoàng Thiên Thần và Lý Tử An, chứng tỏ không chỉ đơn thuần dựa vào may mắn. Hắn vung tay ra lệnh: "Giết bọn chúng!"
Nghe lệnh, năm thủ hạ lập tức lao về phía Tiêu Thần.
Bành! Một luồng kình khí từ cửa hang ập đến, làm vách hang rung chuyển, tấn công nhóm Tiêu Thần.
"Ba tên Chiến Tôn đỉnh phong, hai tên Chiến Tôn hậu kỳ," Tiêu Thần nhanh chóng đánh giá thực lực của đối phương.
"Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ, Tiểu Kim, các ngươi có thể ngăn cản bọn chúng không?" Hắn chỉ vào ba người.
"Nhiều nhất là nửa chén trà," Bàn Tử híp mắt, nhìn thấu thực lực ba kẻ kia. Mặc dù chỉ là Chiến Tôn sơ kỳ nhưng với Cửu Phẩm Chiến Hồn: Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, cùng với Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim, hắn tự tin có thể ngăn cản chúng trong thời gian ngắn.
"Ta cũng không thành vấn đề," Tiểu Ma Nữ gật đầu.
"Rống!" Tiểu Kim gầm lên, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào ba kẻ địch.
Một tên trong số đó cười nhạo: "Chỉ bằng ba Chiến Tôn sơ kỳ các ngươi mà cũng dám ngăn cản chúng ta?"
"Giết trước rồi nói," một tên khác tức giận, lời của Tiêu Thần và Bàn Tử rõ ràng là vũ nhục đối với bọn hắn.
"Ai giết ai còn chưa biết được," Bàn Tử đáp, tức giận triệu hồi Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, sau đó thi triển Bá Đạo Thiên Quyền.
"Trói buộc!" Tiểu Ma Nữ cũng đồng thời xuất thủ, trong không gian chật hẹp này, mặc dù bị hạn chế nhưng nàng vẫn có thể công kích.
Tôn Tuyệt mặc dù đã biết nhưng vẫn bị sốc khi thấy Cửu Phẩm Chiến Hồn và Bát Phẩm Chiến Hồn: "Tiểu nương tử, nếu ngươi trở thành nữ nhân của Tôn Tuyệt ta, ta có thể tha cho bọn họ một mạng."
"Cút!" Tiểu Ma Nữ chỉ đáp một chữ với tính cách kiên cường, không ai có thể ép buộc nàng.
Ánh mắt Tôn Tuyệt dần lạnh lẽo: "Ta thích những kẻ ương ngạnh! Đừng làm nàng bị thương, còn ba người kia thì giết sạch. Khi về, ta sẽ báo cho gia chủ thưởng cho mỗi người một viên Hồn Tinh Ngũ Giai."
"Ha ha, cám ơn nhị thiếu gia," những người khác cười khẩy.
"Yên tâm, thiếu phu nhân sẽ không sao đâu," Tôn Tuyệt nói rồi lập tức ra tay tấn công Tiêu Thần.
Ánh mắt Tiêu Thần bình tĩnh, Bá Đạo Thiên Quyền mang theo bá khí xông tới, kình phong gào thét, khóa chặt hai tên Chiến Tôn hậu kỳ.
"Quyền Thế!" Hai người kia tái mặt, cảm giác da đầu tê dại. Họ không dám đối đầu, vội vàng né sang hai bên.
Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, kết hợp với Quyền Thế, có thể khiến một Chiến Tôn đỉnh phong phải nếm trái đắng.
Khóe miệng Tiêu Thần nở một nụ cười quỷ dị. Hắn vừa chớp mắt đã biến mất, xuất hiện ngay trước mặt một đối thủ.
“Giết.”
Tiêu Thần lạnh lùng ra lệnh và Bá Đạo Thiên Quyền của hắn lập tức đánh thẳng vào ngực đối phương.
Tên kia va mạnh vào vách động, máu tươi trào ra cuồn cuộn, chỉ trong chốc lát đã hôn mê, thoi thóp một hơi thở.
“Nhị Phẩm Chiến Kỹ: Mê Tung Bộ? Không thể nào! Nhị Phẩm Chiến Kỹ Mê Tung Bộ sao lại mạnh mẽ như vậy?”
Tôn Tuyệt từ xa trố mắt, không hề hay biết rằng Tiêu Thần đã lĩnh ngộ Mê Tung Bộ tới đỉnh cao, kèm theo sự thấu hiểu riêng biệt của hắn. Lực bộc phát trong giây phút này, cả tốc độ lẫn sức tấn công, không kém gì một Chiến Tôn đỉnh phong.
“Bá Đạo Thiên Quyền!”
Tiêu Thần không cho họ cơ hội thở dốc, hắn quyết tâm phải hạ gục hai người ngay lập tức để tăng cường cơ hội chiến thắng của mình.
“Cút ngay!”
Một tên Chiến Tôn đỉnh phong đang giao tranh với Tiểu Ma Nữ gầm thét. Hắn không màng đến lời Tôn Tuyệt, dồn toàn lực tung ra một quyền vào Tiểu Ma Nữ. Người vừa bị Tiêu Thần hạ gục kia chính là đệ đệ của hắn.
“Trói buộc!”
Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng của Tiểu Ma Nữ hóa thành hàng ngàn sợi roi, chặn lại toàn bộ lối đi.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần và một Chiến Tôn cảnh hậu kỳ đang đối kháng, kỳ lạ thay, đối phương lùi lại năm bước, trong khi Tiêu Thần chỉ lui một bước, hơn nữa cánh tay của đối phương còn bị đánh nát.
“Vô Tận Chi Kiếm.”
Tiêu Thần không hề nương tay, Hồn Kiếm với Kiếm Thế bá đạo và sắc bén khiến đất đá trong thông đạo bay tứ tung, bụi mù mịt trời.
Ngọn đuốc tắt ngóm, mọi người buộc phải dùng Hồn Lực để quan sát xung quanh. Hồn Kiếm xuyên thủng lồng ngực đối phương, lục phủ ngũ tạng rơi lả tả, sắc mặt Tiêu Thần vẫn lạnh như băng.
"Kẻ đáng chết nhất định phải chết."
Sau khi tái sinh ở Chiến Hồn Đại Lục, đây không phải lần đầu tiên hắn giết người, cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Cuồng sát không phải con đường của ta, thứ ta truy cầu chỉ là cuộc sống tự tại.”
Tiêu Thần bừng tỉnh sau cơn say máu, vừa thoát khỏi một cảnh giới đáng sợ.
“Sợ gì chứ? Chỉ cần giết bọn hắn, mỗi người sẽ được thưởng hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai.”
Tôn Tuyệt gào thét, không còn đứng ngoài quan sát, hắn lao vào tấn công phía sau Tiêu Thần.
Sau lưng hắn, một hư ảnh cự hổ xuất hiện, toàn thân lóe lên lôi quang, dị vân quấn quýt.
“Lục Phẩm Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ.”
Trong mắt Tiêu Thần lóe lên vẻ khác lạ. Người ta đồn rằng Chiến Hồn của Tôn Tuyệt là một ác hổ, hóa ra không thể hoàn toàn tin vào lời đồn.
Tôn Tuyệt nắm giữ Lục Phẩm Chiến Hồn, điều đó đồng nghĩa với việc hắn có thể chiếm một vị trí trong Viện Bản. Điều khiến Tiêu Thần kinh ngạc nhất là khí tức của Tôn Tuyệt lại là Chiến Tôn đỉnh phong.
“Hiện giờ đã sợ rồi sao?”
Tôn Tuyệt cười lạnh:
“Dám học trộm Bá Đạo Thiên Quyền của Tôn gia ta, để xem ngươi học được bao nhiêu phần!”
Cùng lúc, hai người đồng thời thi triển Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Bá Đạo Thiên Quyền.
Chương 90 Chương 90: Lo Lắng
Oanh!
Bá Đạo Thiên Quyền đối mặt với Bá Đạo Thiên Quyền.
Khí thế cuồng bạo khiến toàn bộ hang động rung chuyển, vách đá sụp đổ, những tảng đá lớn rơi ầm ầm xuống, lối đi chật hẹp bắt đầu sụp lún.
Tôn Tuyệt lùi lại ba bước, trong khi Tiêu Thần phải lùi tận bảy bước mới dừng lại, khóe miệng hắn rỉ ra một giọt máu tươi.
"Thế nào? Dễ chịu không?"
Tôn Tuyệt lạnh lùng nhe răng cười, trong lòng tự tin với sức mạnh của mình. Dù ngoài mặt hắn giả vờ là một thiếu gia ăn chơi, thực lực của hắn lại vượt trội hơn nhiều so với những người cùng lứa.
Tiêu Thần cảm thấy mặt mình ửng đỏ, hắn đã xác định được thực lực của Tôn Tuyệt.
Chiến Tôn cảnh đỉnh phong!
"Đây là sức mạnh của một ác thiếu sao?" Hắn thầm nghĩ. Thực lực của Tôn Tuyệt vượt xa ca ca Tôn Tử của hắn, ngay cả khi sử dụng Quyền Thế, hắn cũng khó có thể chiếm ưu thế.
Hắn biết rõ, chênh lệch cảnh giới không thể chỉ dựa vào Quyền Thế để bù đắp mà cần phải tìm ra điểm yếu của đối phương.
"Cũng không lợi hại lắm."
Tiêu Thần lau vết máu, vẻ mặt dần trở lại bình tĩnh. Dù thực lực yếu hơn, hắn vẫn sẵn sàng chiến đấu.
"Vậy sao?"
Nụ cười trên môi Tôn Tuyệt chuyển thành lạnh lẽo:
"Ta sẽ cho ngươi thấy sự tuyệt vọng."
Nói xong, Lục Phẩm Chiến Hồn: Lôi Văn Hổ gầm thét lao về phía Tiêu Thần. Thấy vậy, Tiêu Thần cười quái dị.
"Hô!"
U Linh Chiến Hồn âm trầm xuất hiện, khí thế của nó còn cuồng bạo hơn cả Tôn Tuyệt, sương mù đen bao phủ Lôi Văn Hổ.
"Lại là một chiêu này? Nghe nói Chiến Hồn của ngươi rất mạnh, hôm nay ta sẽ tự mình kiểm tra. Để xem sự khác biệt giữa Chiến Tôn sơ kỳ và Chiến Tôn đỉnh phong là như thế nào."
Tôn Tuyệt đã nghe đồn về Chiến Hồn của Tiêu Thần, chỉ nhìn qua hắn ta biết đó là Tứ Phẩm nhưng Lục Phẩm Chiến Hồn: Xích Diễm Thiên Hùng của ca ca hắn cũng không phải đối thủ.
"Lôi Bạo!"
Tôn Tuyệt cười gằn, Lôi Văn Hổ bắt đầu cuồng bạo, tia chớp trắng lóe lên liên tục, chấn động không gian.
"Mau lui lại!"
Tiêu Thần kêu to, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng. Tôn Tuyệt mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Ba người Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Tiểu Kim nhanh chóng đánh bay ba Chiến Tôn đỉnh phong đối diện. Vừa lúc họ rút lui, vị trí trước đó đã bị Lôi Bạo phá nát. Nếu chậm một chút, mọi người đã gặp nguy hiểm.
Con ngươi Tiêu Thần băng lãnh, trên mặt lộ vẻ thống khổ nhưng hắn không dám lùi nửa bước. U Linh Chiến Hồn đang chắn trước mặt hắn, nếu phòng ngự của nó bị phá, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn không chắc mình có thể sống sót dưới cơn cuồng bạo của lôi điện này nhưng nếu không lùi, U Linh Chiến Hồn chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Hắn cảm nhận rõ ràng khí tức của U Linh Chiến Hồn đang yếu dần, hắc khí dày đặc đã tản đi phần lớn. Tiêu Thần cuối cùng cũng nhận ra sự chênh lệch cảnh giới trong cùng giai. Dù Địch Hàn và Tôn Tử thuộc cảnh giới Chiến Tôn hậu kỳ nhưng họ vẫn thua xa Tôn Tuyệt.
Sự mạnh mẽ của Tôn Tuyệt đã vượt xa Chiến Tôn, có lẽ hắn đã bước chân vào cảnh giới Chiến Tông.
"Ta vẫn còn quá yếu."
Tiêu Thần lắc đầu thở dài. Hắn từng có chút tự mãn, tự tin vào khả năng vượt qua thử thách.
Hắn đã thấu hiểu rằng, dù là Chiến Tôn sơ kỳ nhưng khi đối mặt với những thiên tài Chiến Tôn trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong, hắn vẫn không phải là đối thủ. Nếu như bây giờ hắn đạt đến Chiến Tôn đỉnh phong, thì một tên Tôn Tuyệt nhỏ bé cũng không đáng để hắn quan tâm. Trong lòng Tiêu Thần lúc này tràn ngập khát vọng về sức mạnh.
Yến Thành Thu Liệp sắp diễn ra, mặc dù Thần Phong Học Viện chỉ có bốn học viên nhưng hắn nhất định phải tham gia. Lúc đó, hắn sẽ phải đối diện với nhiều cao thủ khác từ Chiến Vương Học Viện, như Lạc Trần hay Vân Lạc Tuyết, những người cũng không yếu hơn bao nhiêu.
"Lão Tam, bên trong sơn động có đường, trước tiên chúng ta phải rút lui!" Lăng Phong nói, giữa lúc Tiêu Thần đang vội vàng suy nghĩ phương án, hàng loạt Hắc Tri Chu bị hắn tiêu diệt, giờ chỉ còn lại vài trăm con đơn lẻ.
Những Hắc Tri Chu lúc này tự nhiên cảm thấy sợ hãi trước Lăng Phong. Mặc dù có mệnh lệnh từ Tri Chu Vương nhưng chúng không dám tấn công Lăng Phong bừa bãi.
"Muốn chạy? Muộn rồi!" Tôn Tuyệt lạnh lùng cười, lập tức xông lên cùng với Chiến Hồn. Chiêu thức Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Lôi Bạo của hắn nghiền nát tất cả. Đây là một trong những chiêu bài mạnh mẽ của hắn; mặc dù chưa hoàn toàn thuần thục nhưng với sự phối hợp của Chiến Hồn Lôi Văn Hổ, sức mạnh gần như đạt tới cấp độ Chiến Tông. Một Chiến Tôn sơ kỳ làm sao có thể cản nổi?
Tôn Tuyệt quyết tâm sử dụng tất cả để tiêu diệt Tiêu Thần.
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh nổ vang trong hang động, bóng tối trong đó bị lôi điện quét sạch. U Linh Chiến Hồn bị trúng vài luồng lôi điện liền chạy vào đan điền của Tiêu Thần.
Tiêu Thần bị tấn công mạnh mẽ, thân thể va vào vách động mà không phát ra tiếng kêu, hắn lập tức quay đầu chạy trốn. Thực lực của Tôn Tuyệt quá mạnh, chỉ có Lăng Phong mới có khả năng chống lại nếu hắn có thể đột phá lên Chiến Tôn hậu kỳ. Nếu không chạy trốn ngay, tất cả sẽ phải ở lại đây.
"Vẫn không chết?" Ánh mắt thuộc hạ nhìn Tôn Tuyệt với vẻ kinh ngạc. Chỉ có họ mới biết rằng trong số ba ác thiếu, hắn là một thiếu niên thiên tài cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa cả Tôn Tử.
"Nhị thiếu gia, có truy đuổi không?" Một người dám hỏi.
"Truy!" Tôn Tuyệt gầm lên, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Hắn không đợi phản ứng của mọi người mà dẫn đầu xông vào sâu trong hang động.
Ba Chiến Tôn đỉnh phong nhìn nhau rồi vội vàng theo sau, còn hai thi thể trên mặt đất thì họ không còn thời gian để ý đến.
Mười mấy giây sau khi họ rời đi, một bóng đen xuất hiện, đôi mắt lạnh lùng quan sát bốn phía, thì thầm: - "Thần sắc Tôn Tuyệt rất gấp, xem ra hắn đã biết rõ nơi này."
"Tam Công Chúa..." Âm thanh sợ hãi từ dưới đất vang lên.
"Phốc!" Câu nói chưa dứt đã bị bóng đen chặn lại, hang động lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Bóng đen do dự một lúc rồi tiếp tục tiến vào sâu trong hang.
"Tiêu Thần, ngươi thế nào rồi, đừng làm ta lo!" Tiểu Ma Nữ nhìn thấy Tiêu Thần mặt mày tái nhợt, liên tục ho ra máu, lo lắng kêu lên.
"Lão Tam!" Lăng Phong và Bàn Tử dìu Tiêu Thần, sắc mặt cũng không yên tâm. Tiểu Kim ở bên cạnh phẫn nộ gầm lên, ánh mắt đầy lo lắng.
"Không có việc gì, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại," Tiêu Thần nói với giọng yếu ớt, cố gắng không để mọi người lo lắng.
Hắn đã bị chiêu Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Lôi Bạo tấn công, U Linh Chiến Hồn bị thương nặng, Hồn Lực bị tổn thất nhiều, đan điền hoàn toàn bị thương, trong thời gian ngắn không thể phục hồi. Tuy nhiên, hắn cảm thấy an ủi khi Bạch Thạch trong đan điền bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng, giúp phục hồi Chiến Hồn và đan điền. Cứ đà này, sau hai canh giờ hắn có thể hồi phục hoàn toàn, một lần nữa Tiêu Thần cảm nhận được giá trị của Bạch Thạch.
"Ngõ cụt rồi," Bàn Tử lo lắng nói.