Ngày hôm sau, Tiêu Thần cùng Ngự Lâm Quân khởi hành.
"Thật là uy phong! Tứ Phẩm Hồn Thú: Truy Phong Lang mà chỉ là tọa kỵ. Nếu một ngày nào đó ta có Truy Phong Lang làm tọa kỵ, chắc chắn sẽ rất tuyệt!"
"Ngươi có thể so với U Vương sao? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Đại Yên Vương Triều ta chỉ có một người. Xem ai dám xem thường Tiêu Thành ta từ nay trở đi."
"Tiểu Lang, về sau ngươi hãy lấy U Vương làm gương, nhớ chưa?"
"Vương lão đầu, sao ngươi lại nhanh chóng đổi ý như vậy? Trước kia ngươi dạy dỗ tôn tử mình cũng không nói như thế. Ngươi từng nói: 'Tiểu Lang, về sau nhất định không được giống như tên phế vật Tiêu Thần kia'."
...
Cửa thành, nhiều bách tính nhìn theo Tiêu Thần với ánh mắt ngưỡng mộ, đệ tử Tiêu gia đầy tự hào.
Tiêu Hàn đứng chấp tay trên tường thành, ánh mắt hướng về thân ảnh mờ xa, thầm nghĩ:
"Tam đệ, ta sẽ không để ngươi thất vọng. Yên tâm, ngươi mãi mãi là niềm kiêu hãnh của Tiêu gia chúng ta."
Tiêu Hàn hiểu rằng Chiến Hồn của mình có thể biến dị là nhờ Tiêu Thần, và chắc chắn Tiêu Thần đã phải trả một cái giá không nhỏ. Mặc dù Tiêu Thần thề thốt phủ nhận, nhưng trong lòng Tiêu Hàn rất rõ ràng.
Chiều hôm đó, nhóm Tiêu Thần trở về Yến Thành. Sau khi tạm biệt các tướng lĩnh Ngự Lâm Quân, Tiêu Thần cùng Bàn Tử, Tiểu Kim trở về Thần Phong Học Viện.
"Mẹ kiếp, bọn người Kiếm Vương Triều thật sự quá kiêu ngạo. Đánh bại Khúc Lân thì thôi, lại còn dám khiêu khích thế hệ trẻ của Đại Yên Vương Triều ta. Thật sự nghĩ rằng Đại Yên không có ai sao?"
"Bọn họ thật sự có thực lực để kiêu ngạo. Đám Thất Dạ kia đều là Kiếm Tu. Ngươi không biết, người Khúc Lân chỉ là cao thủ hạng tư của họ thôi, hình như gọi là Tứ Dạ, còn ba người mạnh hơn ở phía trước."
"Nhị vương tử không phải vẫn chưa ra tay sao? Nhị vương tử mạnh hơn cả Khúc Lân, không lẽ không thể giành chiến thắng?"
"Nhị vương tử đúng là mạnh, nhưng họ có bảy người. Họ còn tuyên bố sau ba ngày, nếu Đại Yên Vương Triều có người xuất thủ, sinh tử bất luận."
Ba người Tiêu Thần vừa bước vào thành đã nghe được cuộc bàn luận. Không khó hiểu khi bọn họ tức giận như vậy, dám làm việc phách lối như thế tại Đại Yến.
"Lão Tam, có phải bảy người kia không?"
Bàn Tử ngay lập tức nghĩ đến bảy bóng người kia.
"Kiếm Vương Triều ngoài bảy người đó thì còn ai nữa? Xem ra lần trước bọn họ không liều mạng với chúng ta là vì còn có nhiệm vụ ở Đại Yên."
Tiêu Thần gật đầu:
"Đi thôi, trước tiên về Thần Phong Học Viện đã."
Trên đường, không ít tu sĩ chào hỏi Tiêu Thần. Hắn gật đầu đáp lại. Bây giờ với danh hiệu U Vương, ánh nhìn của mọi người về hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy nhiên, Tiêu Thần không để tâm đến thân phận này. Tại Đại Yên, hai chữ U Vương có lẽ còn có giá trị, nhưng ra ngoài thì sao? Để cứu Tiểu Ma Nữ, hắn nhất định phải không ngừng mạnh lên, nếu không sẽ không có cơ hội nhìn thấy nàng.
"Hai tiểu tử các ngươi cuối cùng cũng trở về. Hai đêm vừa qua có phải ra ngoài ăn chơi không? Tốt xấu cũng phải nể mặt lão sư ta chứ."
Vừa trở lại Thần Phong Học Viện, giọng nói Quách Sĩ Thần đã vang lên.
"Quách lão quỷ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Bàn Tử không muốn bị xoay vòng nữa, Quách Sĩ Thần chắc chắn đang có ý đồ gì đó.
"Lần sau đi hoa lâu, nhớ mang ta theo."
Quách Sĩ Thần nói rất nghiêm túc.
Phốc!
Tiêu Thần vừa mới uống nước đã phun ra ngoài. Lão gia hỏa này thật hết chỗ nói.
Quách Sĩ Thần nếu sống ở Địa Cầu kiếp trước chắc chắn là một nhân vật nổi tiếng.
"Chỉ có việc này thôi? Yên tâm, lần sau nhất định mang ngươi theo. Quách lão quỷ, ta phát hiện càng nhìn ngươi càng thấy thú vị."
Bàn Tử vỗ vỗ vai Quách Sĩ Thần, cười tủm tỉm.
"Khụ khụ."
Quách Sĩ Thần ho khan một tiếng, sắc mặt nghiêm lại:
"Được rồi, ta đã nhận cho các ngươi một cuộc làm ăn."
"Làm ăn gì?"
Tiêu Thần và Bàn Tử thầm lo lắng. Nếu lão gia hỏa này tính kế, chắc chắn không phải việc tốt.
"Đây là liên quan đến Chiến Vương Học Viện."
Quách Sĩ Thần mỉm cười, nói:
"Chắc hẳn các ngươi đã nghe nói về Thất Dạ của Kiếm Vương Triều?"
Tiêu Thần nghi ngờ đáp:
"Cái này liên quan gì đến Chiến Vương Học Viện?"
Quách Sĩ Thần dừng lại, giải thích:
"Các ngươi chưa biết nguồn gốc của Chiến Vương Học Viện đâu. Ba trăm năm trước, khi Đại Yên Vương Triều cường thịnh, học viện này còn được gọi là Đại Yên Học Viện."
Tiêu Thần và Bàn Tử lắng nghe, dần dần hiểu rõ câu chuyện. Vào thời điểm đó, Đại Yên Vương Triều đạt đến đỉnh cao, và Đại Yên Học Viện cũng nổi bật với nhân tài. Mỗi mười năm, các vương triều lớn tổ chức thi đấu học viện, và quán quân sẽ nhận danh hiệu "Chiến Vương Học Viện".
Rõ ràng, danh hiệu này không phải dễ dàng có được. Trong số mười mấy vương triều dưới sự quản lý của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, chỉ có một Chiến Vương Học Viện. Kể từ khi Đại Yên Học Viện lần đầu giành được danh hiệu này, họ đã liên tiếp chiến thắng trong mười cuộc thi đấu sau đó.
Khoảng hai trăm năm trước, Đại Yên Học Viện chính thức đổi tên thành Chiến Vương Học Viện. Thời điểm đó, nhiều vương triều trải qua thời kỳ chiến loạn, dẫn đến việc thi đấu học viện bị hủy bỏ. Theo thời gian, Chiến Vương Học Viện trở thành tên tuổi nổi bật tại Đại Yên Vương Triều. Nhưng không ai ngờ rằng vài năm trước, các vương triều lại muốn tái tổ chức thi đấu học viện để tranh đoạt danh hiệu này.
Cuộc chiến giành danh hiệu khiến Chiến Vương Học Viện không kịp trở tay. Họ không cam lòng nhường danh hiệu cho người khác, nhưng cũng không đủ sức để cạnh tranh với các học viện khác. Dù sao, Đại Yên hiện tại không thể so sánh với thời kỳ hoàng kim cách đây vài thế kỷ.
Bàn Tử bĩu môi:
"Ý ngươi là Kiếm Vương Triều muốn chiếm lại vinh quang 'Chiến Vương Học Viện'? Chẳng qua chỉ là một cái tên."
Tiêu Thần lại suy nghĩ khác:
"Có những thứ mà người ta sẵn sàng hy sinh cả sinh mạng để giành lấy. Đại Yên Học Viện đã phải đánh đổi rất nhiều để có được bốn chữ 'Chiến Vương Học Viện'. Làm sao họ có thể dễ dàng nhường cho người khác?"
Bàn Tử lắc đầu, nói:
"Được, dù sao ta cũng không thể nào hiểu nổi."
"Quách lão quỷ, ngươi được Chiến Vương Học Viện cho cái gì?" Tiêu Thần mỉm cười nhìn Quách Sĩ Thần, đã rõ lý do vì sao Chiến Vương Học Viện phải nhờ đến Thần Phong Học Viện.
Quách Sĩ Thần khụ khụ:
"Chỉ là quyền kinh doanh mười năm của một con đường trong Yến Thành."
"Á đù, quyền kinh doanh một con đường trong mười năm? Là muốn đi nhặt tiền sao?" Bàn Tử kêu lên kinh ngạc. Quyền kinh doanh một con đường trong Yến Thành không phải chuyện đùa, chỉ riêng tiền thuê cũng đã lên đến hàng ngàn vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.
"Cho nên mới nói cuộc làm ăn này rất có lời," Quách Sĩ Thần tươi cười, vẻ mặt đầy tự mãn.
"Đối với ngươi thì có lợi, nhưng với chúng ta thì đây chính là đi mạo hiểm," Tiêu Thần điềm tĩnh nhấp một hớp trà, mỉm cười nhìn Quách Sĩ Thần.
Chương 152 Chương 152: Tiên Cảnh
"Không sai, ngươi phải để ta và Lão Nhị dùng mệnh để đổi lại chút lợi ích," Bàn Tử cười gian, hai ngón tay ma sát vào nhau, ánh mắt sáng rực với mong muốn về Hồn Thạch.
Tiêu Thần nhìn Bàn Tử với vẻ khinh thường. Tên béo này sau khi đi theo Quách lão quỷ đã chỉ còn biết đến tiền.
"Dù sao các ngươi cũng là học viên Thần Phong Học Viện. Làm rạng danh học viện là điều đương nhiên," Quách Sĩ Thần có phần cứng đờ, dường như quên mất rằng Tiêu Thần và Bàn Tử cũng không phải là những người dễ dàng.
"Ta quyết định rời khỏi Thần Phong Học Viện," Bàn Tử nói với vẻ mặt khó chịu, nhìn Quách Sĩ Thần. "Ngươi thật sự không xem chúng ta là người. Chúng ta gia nhập Thần Phong Học Viện lâu như vậy, ngoài việc trở thành công cụ kiếm tiền cho ngươi, chúng ta còn được lợi ích gì?"
"Lời của Bàn Tử tuy nghiêm trọng, nhưng rất có lý," Tiêu Thần trịnh trọng gật đầu.
"Tiêu Thần, ngươi dám nói rằng không nhận được lợi ích gì?" Ánh mắt Quách Sĩ Thần chằm chằm vào Tiêu Thần.
Tiêu Thần cảm thấy khựng lại. Liệu Quách lão quỷ có biết mình đã lấy được Vô Tận Chiến Hồn? Không thể nào, chuyện đó chỉ có mình biết. Tiêu Thần nhận ra rằng mình đã quá xem thường Quách Sĩ Thần; lão già này tuy có vẻ lười biếng nhưng mọi chuyện không thể qua mắt được hắn.
"Được, nếu là việc ta có thể làm, ta sẽ làm. Lần trước ngươi nói nếu chúng ta đoạt được năm hạng đầu của Yến Thành Thu Liệp thì sẽ cho chúng ta vào nội viện," Tiêu Thần nhượng bộ.
"Móa, Quách lão quỷ, ngươi thiên vị Lão Tam," Bàn Tử nghe vậy liền nhăn mặt, cả người lăn ra ăn vạ.
"Được rồi, được rồi," Quách Sĩ Thần thở dài, không thể nào đấu lại hai người, đành phải thỏa hiệp. "Mỗi người hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai, một bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, và một ngày tu luyện ở nội viện, được chưa?"
Tiêu Thần và Bàn Tử nhìn nhau, lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Quách Sĩ Thần đau lòng khi lấy ra bốn viên Hồn Tinh Ngũ Giai và hai bộ Ngũ Phẩm Chiến Kỹ. Đối với hắn, Ngũ Giai Hồn Tinh là Hồn Thạch, còn chiến kỹ thì không.
"Nhất Kiếm Tuyệt Trần? Cũng không tệ lắm," Tiêu Thần hài lòng nhận lấy chiến kỹ, kiếm quyết này rất đúng lúc cho hắn hiện tại.
"Ta cũng không tệ, Ngũ Phẩm Chiến Kỹ: Man Quyền," Bàn Tử cười nham nhở, trông rất đáng ghét.
"Đi thôi, vào nội viện tu luyện," Tiêu Thần đứng dậy, nhanh chóng bước vào nội viện, Bàn Tử hối hả chạy theo.
"Hai tên quỷ hút máu," Quách Sĩ Thần mắng, lòng đau đớn khi thấy bốn viên Hồn Tinh Ngũ Giai biến mất, cảm giác như máu trong lòng hắn đang rỉ ra.
Tiêu Thần, Bàn Tử và Tiểu Kim lần nữa hướng về cổng vòm vào nội viện. Nhưng lần này, điều bất ngờ là không xuất hiện Huyễn Cảnh. Có vẻ như nơi này đã được bố trí cấm chế; không có sự đồng ý của Quách Sĩ Thần, họ không thể vào.
"Có lẽ chính vì cấm chế này mà Quách lão quỷ mới biết mình đã chiếm được lợi ích," Tiêu Thần thầm nghĩ.
Ba người tiến vào thông đạo, ngay lập tức một mùi thơm nồng nàn xộc vào mặt, khiến họ ngây ngất. Trước mắt họ là một khung cảnh xanh biếc, chim hót, hoa nở, khí trời trong lành, sinh khí bừng bừng. Chỉ cần hít một hơi thôi cũng khiến họ cảm thấy thư thái vô cùng.
Không gian nơi đây rộng lớn hơn họ tưởng, không giống như một nơi chật chội khi nhìn từ bên ngoài.
"Nếu không vào thì ai cũng không biết nơi này lại đẹp đến vậy," Bàn Tử không khỏi thán phục, vội vàng tìm một chỗ bằng phẳng để ngồi xuống tu luyện.
"Lão Tam, thiên địa linh khí nơi này quá dày đặc, tốc độ tu luyện chắc chắn nhanh gấp bội, thậm chí có thể là mấy chục lần!" Bàn Tử hưng phấn kêu to.
"Tiểu Kim, chúng ta cũng phải tu luyện thôi," Tiêu Thần cười nói. Nếu biết trước nơi này có chỗ tốt như vậy, hắn đã không cần vào Hồn Thú Sơn Mạch làm gì.
Thiên địa linh khí vần vũ bốn bề, cơ thể Tiêu Thần bừng bừng kim sắc khí diễm, Vô Tận Chiến Quyết đang vận chuyển mạnh mẽ, U Linh Chiến Hồn lơ lửng trên đầu.
Tốc độ U Linh Chiến Hồn hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn hẳn so với lúc Tiêu Thần thi triển Vô Tận Chiến Điển. Hắn cảm nhận dòng nước ấm chảy dọc theo các kinh mạch, tất cả ám tật trong cơ thể đều bị cuốn trôi.
"A!"
Bất chợt, Tiêu Thần nhìn vào trong đan điền của mình và nhận ra Bạch Thạch đang không ngừng hấp thu Hồn Lực từ cơ thể hắn.
Khi Hồn Lực được hấp thụ, Bạch Thạch càng trở nên rực rỡ, như một mặt trời nhỏ tỏa sáng.
"Hóa ra Bạch Thạch hấp thu Hồn Lực để bổ sung năng lượng."
Tiêu Thần hiểu ra nhiều điều. Trước đây, hắn luôn phải chờ đợi một thời gian dài mới thấy Bạch Thạch khôi phục, mà không biết rằng nó cần Hồn Lực để nạp năng lượng.
Bây giờ, hắn rõ ràng rằng cả thiên địa linh khí và Hồn Lực đều có thể tiếp sức cho Bạch Thạch.
"Nếu Bạch Thạch thực sự có thể dùng Hồn Lực để bổ sung năng lượng, vậy chỉ cần chuẩn bị đủ Hồn Lực thì liệu có thể làm cho Chiến Hồn biến dị?"
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong lòng Tiêu Thần, hắn âm thầm quyết định sẽ tìm một người để thử nghiệm.
Khi Tiêu Thần lấy lại tinh thần, hắn nhận thấy U Linh Chiến Hồn đã có biến hóa. Dù không lớn, nhưng ngày càng trở nên ngưng thực hơn. Hơn nữa, sương mù màu đen bao trùm ngày càng dày đặc, tỏa ra sức mạnh đáng sợ.
"Xem ra trước đây ta đã không phỏng đoán sai, U Linh Chiến Hồn thực sự có khả năng tiến giai."
Tiêu Thần thầm nghĩ: "Hiện tại U Linh Chiến Hồn có lẽ đã đạt Ngũ Phẩm, và có thể trong nội viện này sẽ giúp nó thăng lên lục phẩm."
Cuối cùng, hắn hiểu vì sao Mạc Thiên Nhai lại nhận định U Linh Chiến Hồn có biến hóa. Chỉ có Mạc Thiên Nhai mới nhận ra sự đặc biệt của U Linh Chiến Hồn, điều này cũng gián tiếp chứng minh sự không đơn giản của hắn.
Thời gian trôi chậm, Tiêu Thần hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện. Mỗi phút giây đều quý giá.
Đột ngột, một tiếng nổ vang lên. Khí tức cường đại tỏa ra từ Bàn Tử, Cửu Phẩm Chiến Hồn: Đại Lực Kim Cương Ngưu đang có dấu hiệu đột phá.
Gần như đồng thời, Tiểu Kim cũng phát ra khí tức mạnh mẽ, toàn thân kim quang chói lọi như một vòng mặt trời nhỏ, hình thể lại tăng lên một chút.
Tiêu Thần không chú ý đến diễn biến xung quanh, hắn chỉ tập trung vào việc U Linh Chiến Hồn trưởng thành. Nếu U Linh Chiến Hồn có thể thăng cấp lên lục giai, đó sẽ là thành tựu lớn hơn cả khi hắn tự mình đột phá.
Sau vài giờ, khí thế U Linh Chiến Hồn bỗng nhiên gia tăng, trên mặt Tiêu Thần hiện lên vẻ vui mừng.
"Lục Phẩm!"
Hắn thở phào nhẹ nhõm, bỗng mở to mắt. Hai tia u quang từ mắt bắn ra, hắn cảm nhận rõ ràng U Linh Chiến Hồn đã có sự biến đổi.
Loại khí thế này tuyệt đối chỉ có Lục Giai Chiến Hồn mới sở hữu, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn cả những Lục Giai bình thường.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Thần hoàn thành bảy chu thiên của Vô Tận Chiến Quyết mới dừng lại.
"Lão Tam, ngươi không đột phá sao?"
Bàn Tử đứng xa, nhìn Tiêu Thần với vẻ lạ lẫm.
"Còn thiếu một chút."
Tiêu Thần lắc đầu, hắn không cảm thấy tiếc nuối, mà ngược lại, vô cùng phấn chấn. Nếu U Linh Chiến Hồn đã đạt lục phẩm, thì hắn sẽ không còn lo ngại về những trở ngại trong tương lai.
"Tiêu Thần, thằng mập chết tiệt, hai thằng trời đánh các ngươi còn không cút ra đây cho lão tử, nói xong một ngày mà ngây ngốc tận hai ngày!"
Một tiếng mắng chửi từ ngoại viện vọng vào, Quách Sĩ Thần đang nổi giận.
"Lần này coi như có lợi."
Bàn Tử cười nhếch mép, rồi vỗ vai Tiêu Thần, cả hai cùng nhau bước ra ngoài, Tiểu Kim lững thững theo sau.
Chương 153 Chương 153: Khí Thế Vàng Son
Khi Tiêu Thần, Bàn Tử và Tiểu Kim từ nội viện bước ra, ánh mắt lạnh lùng của Quách Sĩ Thần chạm vào họ, khiến cả hai không khỏi rùng mình.
"Nhìn gì vậy? Chúng ta chỉ mới ngốc một hai ngày thôi mà. Lần trước đoạt Yến Thành Thu Liệp chỉ mất một ngày, lần này tính ra cũng không tốn sức!"
Bàn Tử lên tiếng, vẻ mặt thiếu tự tin.
"Nếu các ngươi không thắng, mỗi người bồi thường 1000 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch!"
Quách Sĩ Thần nghiến răng, khí thế như muốn nuốt chửng họ.
Bàn Tử lập tức co rụt cổ lại, im lặng. Tiêu Thần thì vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, trong lòng hắn, 1000 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch không phải là vấn đề.
"Có chút buồn ngủ, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tính sau."
Hắn ngáp dài, quay vào phòng, nằm xuống ngủ ngay.
"Ta cũng mệt rồi, Tiểu Kim, chúng ta về thôi!"
Bàn Tử không chần chừ, chạy như bay, không muốn ở lại đối diện với Quách Sĩ Thần.
Cơn gió mát lướt qua, chỉ còn Quách Sĩ Thần đứng giữa đêm tối, có phần đơn độc. Bất ngờ, một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn.
"Phúc bá, ta làm như vậy có đúng không?"
Quách Sĩ Thần giờ đã không còn vẻ bất cần đời, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Thần Phong Học Viện đã suy bại mấy trăm năm, chúng ta cũng đã làm hết trách nhiệm rồi."
Phúc bá trả lời, cũng mang chút chán nản.
"Thế nhưng, Tiêu Thần dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Vô Tận Chiến Hồn truyền thừa cho hắn, áp lực sau này hắn phải gánh cũng không thể tưởng tượng nổi."
Quách Sĩ Thần thở dài.
"Chỉ có cậu bé này mới nắm giữ khả năng vô hạn, không phải sao? Tiêu Thần tâm chí kiên định, trọng tình trọng nghĩa. Hơn nữa, Vô Tận Chiến Điển đang ở trong tay hắn, đó chính là số mệnh!"
Phúc bá lắc đầu.
"Theo lý, Vô Tận Chiến Điển hẳn là thuộc về lão viện trưởng. Lão viện trưởng đã mất tích nhiều năm, bây giờ nó lại xuất hiện, có lẽ Tiêu Thần từng gặp lão."
Quách Sĩ Thần gật đầu.
"Mạc lão quỷ có thể đang ở Tiêu Thành. Trước đó, ta đã đi qua Tiêu gia một chuyến nhưng không phát hiện hắn, có lẽ hắn cố ý tránh mặt ta."
Phúc bá thở dài.
"Viện trưởng đã rời đi lâu rồi. Một mực tìm kiếm nhưng vẫn không thấy, ta hy vọng khi lão trở về, Thần Phong Học Viện sẽ lại tiếp tục chiêu sinh."
Quách Sĩ Thần thì thầm.
"Sự tình sau này, hãy tính sau."
Phúc bá vỗ vai Quách Sĩ Thần, vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất.
"Tương lai, ai có thể đoán trước?"
Quách Sĩ Thần thở dài, cũng hòa mình vào bóng đêm.
...
Sáng sớm hôm sau, quảng trường Chiến Vương Học Viện đã đông nghịt người. Hôm nay, không khí náo nhiệt như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, đây là ngày ước hẹn giữa Kiếm Vương Triều và Chiến Vương Học Viện.
Giữa quảng trường, chín đạo thân ảnh đứng vững, cầm đầu là một lão nhân và một nam tử trung niên, cả hai đều khinh thường nhìn khắp nơi.
Phía sau hai người là bảy thanh niên, chính là Thất Dạ mà Tiêu Thần đã gặp ở Hồn Thú Sơn Mạch.
"Đã đến giờ, người Chiến Vương Học Viện đâu? Người Đại Yên Vương Triều đâu?"
Bất ngờ, một thanh niên tiến lên, ngạo nghễ ngẩng đầu, lạnh lùng quan sát toàn trường.
Sự kiêu ngạo của hắn khiến mọi người bực bội. Hắn hoàn toàn không coi tu sĩ Đại Yên ra gì, một sự khiêu khích trắng trợn.
"Tiểu tử, đừng quá cuồng! Đến lúc đó có thể phải nằm xuống, thậm chí mất cả mạng!"
"Mẹ nó, thật quá đáng, muốn đi rút con chim của hắn à? Hắn tưởng mình là thiên hạ đệ nhất sao?"
"Thiên tài Đại Yên ta đâu? Đi lên giết chết hắn!"
Lời này vừa dứt, cả quảng trường xôn xao, tu sĩ Đại Yên Vương Triều phẫn nộ nhìn chằm chằm vào thanh niên.
"Đừng có ở dưới líu ríu, có giỏi thì lên chiến một trận! Dưới kiếm nói chuyện, bất luận sinh tử!"
Thanh niên Kiếm Vương Triều lạnh lùng cười, rút trường kiếm, liếc nhìn những người xung quanh.
Hành động chỉ tay vào người khác vốn là hành vi thiếu lễ phép, nhưng hắn không màng.
"Đại Yên Vương Triều: Triệu Vô Bệnh, thỉnh giáo cao chiêu của các hạ!"
Trong đám đông, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện. Một thanh niên với áo bào đen bay phất phới, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt như ngọc, tỏa ra một cỗ ngạo khí không thể chối cãi.
"Triệu Vô Bệnh, diệt hắn đi!" Đám đông lập tức xôn xao, kích động khi thấy Triệu Vô Bệnh, vị cao thủ thứ ba trong Viện Bảng.
Một thanh niên khác tiến lên, khiêu khích:
"Lục Dạ ta không giết người vô danh, hãy xưng tên ra, ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái."
"Chiến Vương Học Viện, Triệu Vô Bệnh!" Triệu Vô Bệnh nhíu mày, tay xuất hiện một thanh kiếm màu đen sắc bén.
"Nhận lấy cái chết!" Lục Dạ lăng không đạp mạnh, thân thể bay vọt lên, kiếm khí xung quanh gào thét như cuồng phong.
"Kiếm Thế sao?" Ánh mắt Triệu Vô Bệnh bỗng sáng lên. Khi Lục Dạ lao tới, Triệu Vô Bệnh đột ngột nhảy lên, phóng ra một cỗ Kiếm Thế cuồn cuộn.
Tiếng rít của kiếm khí vang vọng giữa không gian, hòa cùng sát khí dày đặc.
"Kiếm Thế! Triệu Vô Bệnh cũng lĩnh ngộ Kiếm Thế!" Đám đông kêu lên, ánh mắt ngập tràn kích động. Tô Mộc Vũ lo lắng nhìn Triệu Vô Bệnh; hắn vừa mới đột phá Chiến Tông cảnh, trong khi đối thủ lại là Chiến Tông cảnh lâu năm.
Lục Dạ thấy Kiếm Thế từ đối phương, thần sắc hắn thay đổi. Khí tức của Triệu Vô Bệnh không hề yếu hơn mình, khiến hắn phải thận trọng.
Đinh đinh đinh!
Kiếm của hai người va chạm trong hư không, tiếng vang chói tai khiến mọi người đều choáng váng. Tốc độ của Kiếm Tu vượt xa tu sĩ cùng giai, khiến cho một số tu sĩ cấp thấp không thể nhìn thấy hình ảnh của họ.
"Quá chậm! Nếu đây là tốc độ cực hạn của ngươi, thì ngươi có thể chết đi được rồi!" Lục Dạ đột nhiên cười nhếch mép. Ngay lúc đó, một thanh trường kiếm lung linh xuất hiện trên đầu hắn, tỏa ra khí thế sắc bén.
Trong tích tắc, tốc độ Lục Dạ bùng nổ, nụ cười tàn nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt Triệu Vô Bệnh.
Phốc!
Triệu Vô Bệnh phản ứng nhanh nhạy, nhưng vẫn bị trường kiếm đâm trúng vai trái, máu tươi văng ra không trung.
"Lục Phẩm Chiến Hồn: Lưu Vân Kiếm?" Hai mắt Triệu Vô Bệnh híp lại, sát khí bùng lên từ đôi mắt.
"Giờ thì biết sợ rồi chứ? Kiếm Chiến Hồn là một trong những Chiến Hồn có tốc độ công kích nhanh nhất trong cùng giai," Lục Dạ kiêu ngạo nhìn Triệu Vô Bệnh.
"Sợ?" Triệu Vô Bệnh liếm môi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn. "Ngươi có muốn thấy tốc độ chân chính không?"
Một tiếng quạ kêu vang lên, trên đầu Triệu Vô Bệnh xuất hiện một con quạ đen to ba trượng, khí thế hung lệ tỏa ra.
"Thất Phẩm Chiến Hồn: Liệt Thiên Nha?!" Sắc mặt Lục Dạ lập tức thay đổi. Chiến Hồn Lưu Vân Kiếm của hắn gần như vô địch trong cùng giai, nhưng đối thủ lại có Thất Phẩm Chiến Hồn, và còn là Chiến Hồn có thể bay, làm hắn hoàn toàn không phải đối thủ.
Phốc!
Chưa kịp lấy lại tinh thần, mấy đạo huyết quang từ cơ thể hắn bắn ra, tốc độ nhanh đến mức hắn không thể theo kịp.
"Tốc độ của ngươi vẫn còn kiêu ngạo sao?" Âm thanh khinh thường của Triệu Vô Bệnh vang lên. So về tốc độ, hắn từng sống sót dưới một đòn bá đạo của Tiêu Thần, làm sao lại chậm được?
"Một trận chiến này, chúng ta bại!" Khi Lục Dạ trên người xuất hiện hơn mười vết kiếm, một nam tử trung niên từ xa kêu lên tuyệt vọng.
Chương 154 Chương 154: Sinh Tử Chiến
“Triệu Vô Bệnh, quả nhiên không hổ là cao thủ hạng ba trong Viện Bảng. Trận đầu tiên đánh bại hắn, xem hắn còn phách lối ra sao!” Đám đông kích động không thôi. Một khởi đầu thuận lợi với chiến thắng đầu tiên.
Triệu Vô Bệnh thu kiếm, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh quảng trường, Lục Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm, sát khí hiện rõ.
“Để ngươi lo lắng rồi.”
Triệu Vô Bệnh hoàn toàn không bận tâm đến Lục Dạ, dịu dàng vuốt ve mái tóc Tô Mộc Vũ. “Tiếp theo, ai sẽ lên?”
Lời vừa dứt, một thanh niên mặc áo đen bước ra từ đám đông. “Hắn chính là Tứ Dạ, người đã khiến Khúc Lân bại trận.”
Sắc mặt mọi người chùng xuống. Thực lực Tứ Dạ không thể nghi ngờ, ngay cả Khúc Lân cũng không phải đối thủ của hắn. Chỉ trừ khi Triệu Vô Bệnh và Vân Lạc Vũ cùng ra tay, nếu không, khả năng thắng sẽ rất mong manh.
“Tôi tới.” Giọng Khúc Lân vang lên, hắn từ từ tiến về phía Tứ Dạ, ánh mắt âm trầm.
“Ôi, bại tướng còn dám xuất hiện. Ngươi muốn chết sao?” Tứ Dạ khinh bỉ nhìn Khúc Lân, nhớ lại việc mình đã nương tay mấy ngày trước.
“Khúc Lân, đứng dậy từ chỗ ngã, diệt hắn!” Nhiều cô gái mắt sáng rực kêu lên.
“Đứng dậy từ chỗ ngã? E rằng hắn không bò nổi.” Tứ Dạ cười lạnh.
“Chiến!” Khúc Lân gầm lên, dồn sức, trường đao hướng lên trời, đao mang cuồn cuộn chém xuống, uy thế khiến người ta rùng mình.
“Lực lượng không tệ, nhưng vẫn chỉ là sức mạnh thô bạo.” Tứ Dạ cười nhạt. Ngay khi dứt lời, hắn phóng ra một đao mang lửa nóng, cuồng bá lao thẳng vào đao hà của Khúc Lân.
Đồng thời, Tứ Dạ di chuyển nhanh chóng từ một bên, tốc độ khiến người ta choáng váng.
Phốc! Máu văng tung tóe, Khúc Lân bị một vết kiếm sâu cắt ngang cánh tay. Nếu không phản ứng kịp, hắn đã mất đi cánh tay.
“Liệt Phong Trảm!” Khúc Lân gầm thét, khí thế mạnh mẽ tỏa ra, tiếng gió vù vù, xuất hiện một hình ảnh to lớn trên đầu hắn.
“Liệt Phong Thú sao?” Tứ Dạ không thèm nhìn, trên đầu hắn cũng xuất hiện một thanh hỏa kiếm, khí tức nóng rực lan tỏa.
“Hỏa Viêm Phá!” Tứ Dạ lập tức chém ra một kiếm, khí nóng cuồng bạo, đao mang sắc bén xô đẩy, đá xanh dưới chân bay tứ tung, nổ tan tành, thành vô số mảnh nhỏ.
Oanh! Một thân ảnh đổ xuống, đó chính là Khúc Lân. Toàn thân hắn bị lửa thiêu đốt, da thịt cháy đen, ho ra máu không ngừng.
Con ngươi mọi người co rút lại. Thất bại! Khúc Lân lại một lần nữa bại trận! Tứ Dạ thật sự mạnh mẽ như vậy sao? Hắn chỉ đứng thứ tư, còn ba người mạnh hơn nữa.
Khi bụi bặm tan đi, hình ảnh Tứ Dạ hiện ra, hắn cũng không khá hơn. Trên người đầy thương tích, máu tươi nhỏ giọt, khóe miệng cũng chảy máu.
Dù thắng, hắn cũng chỉ là thắng một cách thảm hại.
“Trận chiến này, Chiến Vương Học Viện ta bại.” Khúc Huyền lên tiếng, lo lắng đối phương sẽ chém tận giết tuyệt. Dù sao nếu một bên không chịu thua, trận chiến sẽ tiếp diễn đến chết.
“Đây chính là sinh tử chiến. Ta không cho hắn sống, ai cũng không cứu được hắn.” Tứ Dạ lạnh lùng từng bước tiến về phía Khúc Lân, sát khí dày đặc.
“Các ngươi thật vô liêm sỉ. Khi Lục Dạ bại, sao không nhận thua?” Một tu sĩ của Đại Yên Vương Triều tức giận nói, “Nếu là ta, với tư cách Chiến Vương, một tay đập chết bọn họ, không cần bận tâm đến Kiếm Vương Triều, bọn họ chỉ là một đám vô lại.”
Nhiều tu sĩ Đại Yên Vương Triều phẫn nộ, những người từ Kiếm Vương Triều không còn kiên nhẫn.
“Quy tắc là quy tắc. Không ai cứu được hắn, trừ khi các ngươi muốn Kiếm Vương Triều khai chiến với Đại Yên Vương Triều.” Tứ Dạ lạnh lùng liếc nhìn họ, vẻ mặt khinh bỉ.
Một lão giả và một nam tử trung niên ở xa lặng lẽ quan sát, như mọi chuyện không liên quan đến họ.
“Ngươi!”
Khúc Huyền vô cùng tức giận, nhưng đã nói ra thì hắn không dám phá vỡ quy tắc. Nếu Kiếm Vương Triều và Đại Yên Vương Triều khai chiến, Đại Yên chắc chắn không phải là đối thủ.
Tứ Dạ cười nhẹ, liếm vết máu nơi khóe miệng, rồi chém một nhát kiếm về phía Khúc Lân.
"Bang!" Một tiếng vang giòn rộ lên. Mọi người chỉ thấy một luồng kiếm khí từ đám đông lao thẳng về phía Tứ Dạ. Sắc mặt Tứ Dạ thay đổi, hắn nhanh chóng đón đỡ.
Kiếm đã ngăn được, nhưng luồng kiếm khí lại biến thành hàng ngàn mũi kiếm sắc nhọn, đâm xuyên qua cơ thể Tứ Dạ, khiến máu tươi phun ra ào ạt.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở trung tâm, tay cầm một thanh trường kiếm, lạnh lùng nhìn Tứ Dạ.
"Ngươi dám!"
Nam tử trung niên của Kiếm Vương Triều cuối cùng cũng hành động, tung ra một chưởng về phía bóng người.
"Thôi Thu, ngươi dám vô lễ với U Vương?"
Khúc Huyền không thể bỏ lỡ cơ hội, hắn lao ra chắn trước Thôi Thu, hai cường giả chạm chưởng.
Nam tử trung niên Thôi Thu lùi lại năm bước, trong khi Khúc Huyền chỉ lùi một bước.
"Khúc Huyền, ngươi muốn phá hủy quy tắc?" Thôi Thu tức giận nhìn Khúc Huyền.
"Là ngươi muốn giết Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Đại Yên. Ngươi không muốn sống mà ra khỏi Đại Yên sao?" Khúc Huyền lạnh lùng đáp, ánh mắt đầy cảm kích nhìn người đứng giữa.
Người đó không ai khác chính là Tiêu Thần.
"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?"
Mắt Thôi Thu co lại. Hắn nhận ra đây là một Chiến Tông, sao có thể là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương của Vương Triều? Chẳng lẽ Yến Vương ngu ngốc đến vậy?
"Cho dù thế nào, ngươi phải cho Kiếm Vương Triều ta một lời giải thích. Nếu không, Kiếm Vương Triều và Đại Yên sẽ khai chiến, ta cũng không ngăn được."
Thôi Thu nhìn Khúc Huyền với ánh mắt đầy suy tư. Nếu đối phương dùng lý do hắn ra tay với Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, thì Đại Yên sẽ không để hắn đi kêu oan.
"Bàn giao? Ngươi muốn bàn giao thế nào?" Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Thôi Thu, ánh mắt sắc lạnh khiến Thôi Thu không hiểu sao lại cảm thấy áp lực nặng nề.
"Các hạ là U Vương của Đại Yên Vương Triều, sao lại can thiệp vào mâu thuẫn của học viện?" Thôi Thu không cam lòng nói.
Nghe vậy, Tiêu Thần cười nhìn Khúc Huyền: "Khúc Viện Trưởng, ta và Bàn Tử vừa bị Quách lão quỷ khai trừ, không biết Chiến Vương Học Viện có nhận người không?"
"U Vương gia nhập là may mắn cho Chiến Vương Học Viện." Khúc Huyền vui vẻ trả lời.
"Ngươi!" Thôi Thu bối rối, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu muốn chiến thì có thể, nhưng không thể nhúng tay vào trận chiến của người khác."
Tiêu Thần nhìn Khúc Lân nằm trên đất, nhớ lại lần trước Khúc Lân đã cứu hắn. Lần này cứu hắn cũng coi như xóa nợ, sau đó quay sang Thôi Thu nói: "Ta sẽ thay hắn trả nợ mạng, ngươi thấy sao?"
"Sẽ trả nợ? Nếu ngươi thua thì sao?" Thôi Thu cười nham hiểm.
"Ta và hắn, chết! Không cần các ngươi động thủ." Tiêu Thần bình thản nói, giọng điệu tràn ngập quyết tâm.
Mắt Thôi Thu co lại, nhìn chằm chằm Tiêu Thần như muốn thấu hiểu hắn.
"Khúc Lân huynh, có dám không? Nếu ngươi không tin ta, ta sẽ để Đại Yến diệt hắn. Ta dám chắc không ai có thể rời khỏi đây." Tiêu Thần nhìn Khúc Lân.
Người của Kiếm Vương Triều không khỏi lo lắng. Hắn thật sự là kẻ điên, không sợ Kiếm Vương Triều và Đại Yến khai chiến sao?
Mọi người đều bất ngờ. Những lời của Tiêu Thần đã quyết định sinh tử cho mọi người, kể cả Khúc Lân.
"U Vương còn không sợ, ta sợ gì?" Khúc Lân cười lớn.
"Vậy các ngươi thì sao?" Tiêu Thần gật đầu, rồi quay về phía đám người Kiếm Vương Triều.
Chương 155 Chương 155: Ta Tới Giết Ngươi
Sắc mặt mấy người Kiếm Vương Triều khó coi vô cùng, Tiêu Phàm hiện tại đang uy hiếp trần trụi.
Không đáp ứng? Hắn đã xuất cuồng ngôn muốn đem tất cả mọi người lưu lại.
Đáp ứng? Như thế lại thấp hơn người Đại Yến Vương Triều một đầu.
Thôi Thu quay đầu nhìn lão giả nơi xa, thấy lão giả nhẹ nhàng gật đầu, Thôi Thu buông lỏng một hơi, nói:
"Được."
Trong lòng hắn chỉ có thể tự an ủi mình, ngươi dù sao cũng là một vị vương gia, thấp hơn ngươi một chút cũng không tính là gì, chờ đến khi ngươi thua lại chém đầu ngươi, đến lúc đó người của Đại Yên cũng không nói được gì.
"Ai tới."
Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, liếc nhìn mấy người của Kiếm Vương Triều, thân thể hắn ẩn ẩn một cỗ khí thế sắc bén.
"Ta tới giết ngươi."
Một thanh âm thanh thúy vang lên, nhìn lại thấy một bạch y nữ tử hướng về trung ương đi tới, ánh mắt vô cùng băng lãnh, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
"Bại tướng dưới tay?"
Tiêu Phàm cười cười, liếc mắt liền nhận nữ tử này, nàng chính là nữ tử lần trước đã giao thủ cùng hắn trong Hồn Thú Sơn Mạch, lập tức hỏi: - Ngươi nào đêm nào(chơi chữ)?
"Ngươi nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Thất Dạ!"
Thất Dạ lạnh giọng nói, không thèm chào hỏi liền đánh tới Tiêu Phàm.
"Danh tự thật khó nghe! Còn không bằng bảy ngày(Thất Thiên)."
Tiêu Phàm lắc đầu, Thất Dạ này vẫn tưởng tu vi của mình vần còn giống như lúc ở Hồn Thú Sơn Mạch.
"Chết!"
Thất Dạ khẽ kêu một tiếng, động tác thập phần lưu loát, vô số kiếm khí từ trên người nàng nở rộtản ra, kiếm phong sắc bén trực tiếp đâm thẳng vào mi tâm Tiêu Phàm.
"Ta đã nói, kiếm ngươi dùng rất quá sức."
Tiêu Phàm híp hai mắt, thời khắc kiếm khí tới gần, dưới chân khẽ động lưu lại một đạo tàn ảnh, lúc xuất hiện đã đứng sau lưng Thất Dạ.
"Thất Dạ cẩn thận!"
Người của Kiếm Vương Triều kịp thời nhắc nhở.
Khi nàng phản ứng thì đã muộn, Tiêu Phàm sử dụng sống kiếm nhẹ nhàng đánh ra, kiếm trong tay Thất Dạ đột nhiên rơi ra.
"Hỗn trướng!"
Thất Dạ gầm thét, lần trước nàng không cẩn thận bị hắn đánh rơi kiếm, hiện tại mới qua bao lâu, một kích toàn lực của nàng lại không mảy may làm hắn bị thương.
Thất Dạ rất muốn giết Tiêu Phàm, nhưng mà nàng mới vừa bước thêm một bước, trên cổ mới liền truyền đến một chút hơi lạnh, nếu còn tiến thêm bước nữa thì yết hầu nhất định sẽ bị cắt đứt
"Trả lại một mạng cho các ngươi!"
Tiêu Phàm thu hồi trường kiếm, đứng khoanh tay nhìn về phía đám người Kiếm Vương Triều.
"Ta còn chưa thua."
Thân thể mềm mại của Thất Dạ run lên, bỗng nhiên hướng về Tiêu Phàm vung ra một chưởng.
"Cút!"
Tiêu Phàm trợn mắt nhìn, một cỗ khí tức bàng bạc xông thẳng ra, Thất Dạ cảm giác thấy một cỗ áp lực to lớn, hàn ý lạnh thấu xương làm cho nàng run lên.
Bất quá, một chưởng kia vẫn không có thu hồi, thoáng cái đã đi tới trước người Tiêu Phàm.
"Đừng tưởng ta không dám giết nữ nhân"
Tiêu Phàm làm sao sẽ dễ dãi, hắn trực tiếp đánh ra Bá Đạo Thiên Quyền, kình phong khủng bố gào thét trong hư không.
"Răng rắc!"
Âm thanh va chạm truyền ra, thân thể Thất Dạ bay ngược về sau, tay phải trực tiếp đứt gãy, trong miệng hộc máu, khuôn mặt phẫn hận nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vẫn chưa xuất toàn lực, nếu không cũng không chỉ gãy xương như thế.
"Trận chiến này các ngươi thắng!"
Thôi Thu hít sâu một hơi, sắc mặt khó coi vô cùng, kết quả này nằm ngoài dự liệu của hắn, vốn tưởng có thể quét ngang tu sĩ Đại Yên, nhưng xem ra Tiêu Phàm này một biến số.
"U Vương uy vũ."
Đám người kích động kêu to lên, ba ván thắng hai thì thắng, còn có bốn người, chỉ cần thắng hai ván nữa là được rồi.
"Còn ai không?"
Tiêu Phàm đứng ở trung ương liếc nhìn đám Thất Dạ.
Đám người lập tức lặng ngắt như tờ, chẳng lẽ Tiêu Phàm muốn liên tục chiến hai trận sao?
Trong một góc khuất nơi xa đang có ba bóng người thấp thoáng, bọn hắn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia hưng phấn.
"Phụ Vương, ánh mắt của người quả nhiên sáng như đuộc, một người Tiêu Phàm đoán chừng đã có thể khiêu chiến mấy người còn lại."
Vân Lạc Vũ cười nói.
"Lần này, Kiếm Vương Triều đến xò xét nội tình Đại Yên ta, để một mình hắn giải quyết là tốt nhất, dù sao đây không phải chân chính tranh tài, ba tháng sau mười hai đại Vương Triều tập trung tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, lúc đí mới là so tài chân chính."
Yến Vương lắc đầu:
"Lạc Vũ, Lạc Tuyết, các ngươi phải tu luyện cho thật tốt."
"Vâng, phụ vương."
Vân Lạc Vũ và Vân Lạc Tuyết gật đầu, bọn hắn biết những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Kiếm Vương Triều cũng không phải là đám Thất Dạ, mà là những người khác.
Người Kiếm Vương Triều trầm mặc không nói, lúc trước bọn hắn cuồng ngạo tuyên bố muốn khiêu chiến tất cả thế hệ tu sĩ trẻ của Đại Yên, nhưng cũng không có quy định một người không thể liên chiến nhiều trận
"Ta tới!"
Hồi lâu, một đạo thanh âm vang lên, một tên thanh niên mặc áo đen gào thét đi tới, khí thế trên người cuồng bạo làm Tiêu Phàm cau mày một cái.
Chiến Tông cảnh trung kỳ! Khí tức phát ra trên người thanh niên này còn mạnh hơn Thất Dạ và Tứ Dạ nhiều.
"Ta bây giờ có thể giết người?"
Tiêu Phàm nhìn Thôi Thu phía xa nói, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đối với đám Thất Dạ này hắn không có cảm tình gì, lúc trước vừa nhìn thấy nhóm của Tiêu Pham liền đã muốn hạ sát thủ rồi.
Ngươi muốn giết ta, vĩnh viễn phải chết, đây là quy tắc làm người của Tiêu Phàm.
"Tiểu tử, không nên quá càn rỡ, cho dù Thất Dạ thua trong tay ngươi thì sao? Nhị Dạ ta cũng có thể giết ngươi!"
Nam tử áo đen dữ tợn cười một tiếng, sát khí băng lãnh tản ra.
"Nói đến càn rỡ, ai càn rỡ như các ngươi, mang theo bảy tên phế vật tới khiêu chiến ta toàn bộ Đại Yên Vương Triều, hiện tại, cút tới nhận lấy cái chết."
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, bá đạo vô cùng.
Đây là thế giới cường giả vi tôn, người đối với hắn bá đạo, hắn chỉ có thể đối với người càng bá đạo hơn, lúc này mới có thể trấn trụ đối phương.
"Hắc Viêm Trảm!"
Ánh mắt Nhị Dạ run lên, ngay lập tức đánh tới Tiêu Phàm, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện hư ảnh Thất Phẩm Chiến Hồn: Hắc Viêm Kiếm, một đám hắc hỏa hợp thành một thanh kiếm đang cháy hừng hực.
Hắc sắc hỏa diễm u sâm, băng lãnh, Tiêu Phàm cảm giác thân thể giống như bị đông cứng, toàn thân hắn hơi chấn động, điều động Hồn Lực trong cơ thể, hàn ý lập tức tiêu tán.
Mắt thấy hỏa kiếm cuồng bạo sắp thôn phệ Tiêu Phàm, khóe miệng Nhị Dạ hiện ra một tia cười lạnh, phốc xuy một tiếng, hỏa kiếm cuồng bạo triệt để thôn phệ Tiêu Phàm.
"Cũng chỉ có thế."
Nhị Dạ lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi quay người chuẩn bị rời đi, khuôn mặt mang nụ cười ngạo nhân.
Nhưng hắn lại phát hiện tu sĩ bốn phía đang nhìn hắn như kẻ ngu, điều này khiến Nhị Dạ cảm giác toàn thân rét run.
"Nhị Dạ, hắn phía sau ngươi."
Tứ Dạ đang thụ thương quát to.
Nhị Dạ nghe vậy, trường kiếm trong tay lập tức chém về phía sau, một đạo kiếm khí bắn ra, gần như đồng thời, một cỗ lãnh ý chí hàn hung mãnh đánh tới, đó là một cái nắm đấm Hồn Lực to lớn.
Nhị Dạ tiện tay một kích sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm dùng toàn lực một kích, cho dù Nhị Dạ là Chiến Tông cảnh trung kỳ nhưng Hồn Lực Tiêu Phàm lại cực kỳ tinh thuần, hơn nữa, hắn cách Chiến Tông cảnh trung kỳ cũng chỉ có một bước, cảnh giới chênh lệch hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Lấy lĩnh ngộ của Tiêu Phàm trên phương diện chiến kỹ cũng đủ hoàn toàn miểu sát Nhị Dạ.
Oanh! Một quyền bá đạo đánh vỡ kiếm mang,sau đó hung hăng nện lên trên ngực Nhị Dạ, Nhị Dạ chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân gãy nát, thân thể giống như không còn bị hắn khống chế.
"Làm sao có thể, ngươi rõ ràng lĩnh ngộ là Kiếm Thế, làm sao còn có thể thi triển ra Quyền Thế cường đại như thế!"
Tâm thần Nhị Dạ run rẩy dữ dội, cả người cơ hồ muốn tuyệt vọng.
Tiêu Phàm cười lạnh, tay phải nhấc một cái, trong nháy mắt bóp lấy cổ Nhị Dạ.
"Trân này chúng ta nhận thua."
Thôi Thu vội vàng kêu to.
"Nhận thua? Nhận thua có hữu dụng không?"
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Thôi Thu, lấy tay vặn một cái, cổ Nhị Dạ đột nhiên đứt gãy, sau đó như là ném chó chết đến trước mặt Thôi Thu.