Đám người nhìn thấy huyết sắc thần hồng phóng ra, con ngươi run lên bần bật, đây thực sự là một một kích của tu sĩ Chiến Tông cảnh thi triển ra sao?
Chu Văn Bác là Hoàng Thành Thập Tú, hơn nữa là cao thủ xếp hạng thứ sáu, thậm chí ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của Tiêu Thần?
"Oanh!"
Một tiếng vang trên không thật lớn, huyết sắc thần hồng nổ tung, không khí khủng bố quét ngang tứ phương, băng tuyết dưới đất trong nháy mắt bị quét sạch sành sanh, lộ ra cả thềm đá.
Tu sĩ vây xem cũng bị làn sóng này đánh cho thất điên bát đảo, không ít người miệng phun máu tươi, lục phủ ngũ tạng bị chấn thương.
Đây chỉ là dư chấn để lại thôi, nếu như chính diện đối kháng một kích này, không biết trong đó sẽ hung hiểm nhường nào.
Hồi lâu, mọi người mới hồi phục lại tinh thần nhìn một thân ảnh máu me đầm đìa nằm giữa trận, cả đám đều hít vào một ngụm khí lạnh.
"Sát ý thật đáng sợ! Thực lực thật đáng sợ!"
Đám người nhìn chằm chặp Tiêu Thần, trong lòng rung động không thôi. Khó trách hắn đối mặt với Chu Văn Bác cũng không sợ hãi nào, cỗ sát ý kia thiêu đốt đất trời, đông kết càn khôn, khủng bố tới cực điểm.
"Hắn vẫn chưa chết!"
Có người kêu lên sợ hãi, đám người nhìn lại, thấy ngực Chu Văn Bác còn đang nhảy lên, mặc dù nhịp đập rất chậm, nhưng không có chết.
Chẳng qua, khi bọn hắn nhìn về phía giữa trận, lại phát hiện nơi đó ngoài Tiêu Thần ra, còn một đạo thân ảnh khác.
"Ngươi muốn cản ta?"
Thần sắc Tiêu Thần lạnh lùng quét qua đạo thân ảnh kia, trong lòng sát ý càng tăng thêm so với ban nãy.
"Hắn muốn ra tay với cả Tam Hoàng Tử à?"
Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Thần, trong lòng rung rung mãnh liệt.
Không sai, thân ảnh đứng trước Tiêu Thần cùng Chu Văn Bác chính là Tuyết Ngọc Long. Trước đó nếu như hắn không kịp thời xuất thủ, Chu Văn Bác chắc chắn đến hài cốt cũng không còn!
"Các hạ, chỗ nào tha được thì nên tha."
Hai mắt Tuyết Ngọc Long khẽ híp một cái.
Trong lòng hắn cũng vô cùng khó chịu, thậm chí có chút hối hận. Vốn cho rằng Chu Văn Bác có thể giết chết Tiêu Thần, nào biết được, Chu Văn Bác ngược lại suýt bị Tiêu Thần giết chết.
Nếu biết trước như thế, hắn nhất định sẽ không chọn đứng về phía Chu Văn Bác.
"Ngươi lấy thân phận là Tam Hoàng Tử Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, hay là lấy thân phận Tuyết Ngọc Long?"
Tiêu Thần híp hai mắt, sát ý trên người cũng không hề giảm.
"Khác nhau chỗ nào sao?"
Tuyết Ngọc Long cười nhạt một tiếng, bộ dáng cao cao tại thượng. Hắn biết rõ, bây giờ muốn lôi kéo Tiêu Thần là không thể nào, chỉ có thể tận lực cố gắng bảo hộ Chu Văn Bác.
"Lấy thân phận Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Tam Hoàng Tử, ngươi rời đi, hắn chết!"
Tiêu Thần ngữ khí rất bình tĩnh, lại lộ ra một loại hàn ý thấu xương.
Tuyết Ngọc Long hai mắt khẽ híp, sau đó đột nhiên cười lên, đùa đùa nói:
"Vậy với thân phận Tuyết Ngọc Long thì sao?"
"Ai chống lại ta, ta giết!"
Tiêu Thần nhàn nhạt phun ra một câu.
Như một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, đám người hết thảy đều lộ vẻ ngạc nhiên, tiểu tử này thật là cuồng vọng, lại dám nói ra như vậy, chẳng lẽ hắn muốn giết cả Tam Hoàng Tử sao?
Mọi người đều biết Tiêu Thần bá đạo, tùy tiện, không ai bì nổi.
Ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều này, ai dám nói giết Tuyết Ngọc Long? Coi như Tiêu Thần ngươi dám nói, cũng chưa chắc làm được.
Tuyết Ngọc Long là ai, xếp hạng thứ ba trong Hoàng Thành Thập Tú, đến gần thực lực vô hạn Chiến Vương cảnh, cũng là nhân vật có hi vọng đột phá Chiến Vương cảnh nhất.
"Ha ha ha."
Tuyết Ngọc Long tùy hứng cười lớn, tựa như nghe được trò cười lớn nhất trên đời này, nụ cười chậm rãi ngưng kết, biến thành băng lạnh:
"Ngươi cho rằng đánh bại Chu Văn Bác, liền có thể là đối thủ của ta?"
Đám người nghe vậy, cũng lập tức cười lên, trong mắt là vẻ trào phúng cùng khinh thường.
Nhưng mà, con ngươi Tiêu Thần bình tĩnh như trước, từng bước một hướng về phía Tuyết Ngọc Long, nụ cười của đám người dần ngưng lại, không khí dần ngưng trọng.
Bọn hắn rốt cục biết rõ, tiểu tử này không phải đang nói đùa, mà là nghiêm
túc!
"Ngươi sai rồi."
Trong đám người, Ngạn Huyền bất đắc dĩ lắc đầu nhìn về phía Tuyết Ngọc Long, trong con ngươi lóe qua một tia thất vọng, trong lòng lẩm bẩm nói:
"Tiêu Thần này, cho dù mười thậm chí một trăm Chu Văn Bác cũng không thể so sánh với hắn."
"Chu Văn Bác, ta bảo hộ. Ta cũng xem xem, ngươi làm thế nào giết được hắn."
Đột nhiên, Tuyết Ngọc Long sầm mặt lại, hắn cũng rất muốn thử xem, thực lực Tiêu Thần còn mấy phần.
Nếu quả thật cường đại, vậy liền thừa cơ giết hắn, bất luận thế nào cũng không cho hắn gia nhập trận doanh của Bát Hoàng Tử.
Nếu như chỉ có vậy, vậy thì giết không tha để khỏi vướng bận.
Vừa dứt lời, thân ảnh Tiêu Thần đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.
Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, Tiêu Thần vừa may mắn đột phá đến cảnh giới Đệ Nhị Trọng: Phiêu Miểu, thân hình quỷ mị, tốc độ siêu tuyệt, không dám nói vô địch ở Chiến Vương cảnh, nhưng ít ra không có mấy người có thể so sánh.
"A!"
Lúc Tuyết Ngọc Long lấy lại tinh thần đã nghe một tiếng hét thảm, thanh âm kia là của Chu Văn Bác.
"Ngươi muốn chết!"
Tuyết Ngọc Long phẫn nộ tới cực điểm, hắn không nghĩ Tiêu Thần thực sự xuất thủ, hơn nữa xuất thủ tấn mãnh như vậy, khác gì xuất thủ đối với bản thân, còn không phải sao?
Nghĩ vậy, sát khí của Tuyết Ngọc Long càng tăng. Tiêu Thần ngay trước mặt vô số người, trần trụi tát vào mặt hắn, không cho hắn một chút mặt mũi nào.
"Không phải ngươi muốn phế tu vi ta sao? Chặt đứt tứ chi ta sao?" Như vậy hiện tại ta cũng chỉ là phế tu vi ngươi, chặt đứt tứ chi ngươi, không giết ngươi, đối với ngươi mà nói cũng coi như là nhân từ rồi?
Tiêu Thần căn bản không để ý đến Tuyết Ngọc Long, bắt chước ngữ khí phách lối của Chu Văn Bác trước đó, đem lời nói của Chu Văn Bác nguyên vẹn trả lại cho hắn.
Chỉ là, kết quả lại hoàn toàn tương phản, Tiêu Thần thực sự phế tu vi hắn, chặt đứt tứ chi hắn.
Lời nói này rơi vào trong tai Chu Văn Bác lại cực kỳ chói tai. Chu Văn Bác dữ tợn che mặt, dùng hết khí lực toàn thân, giận dữ hét:
"Tiêu Thần, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ta chờ ngươi!"
Thần sắc Tiêu Thần lạnh lùng, từ đầu đến cuối, con mắt cũng không nhìn Tuyết Ngọc Long.
"Tiêu Thần!"
Tuyết Ngọc Long nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Thần, nắm đấm vang lên kèn kẹt, thiếu chút nữa thì muốn bộc phát.
"Như ngươi mong muốn, ta không giết hắn."
Tiêu Thần cũng không quay đầu lại để lại một câu nói, căn bản không để Tam Hoàng Tử Tuyết Nguyệt Hoàng Triều này ở trong mắt.
Nghe thanh âm này, Tuyết Ngọc Long cảm giác trên mặt đau đớn bỏng rát, vừa rồi bản thân còn thề son sắt muốn bảo hộ Chu Văn Bác, nhưng đến cuối cùng Chu Văn Bác tuy không chết, nhưng bị phế tu vi, chặt đứt tứ chi, so với chết có gì khác biệt?
Một bạt tai này, đánh cũng thật vang!
"Tiêu Thần, ngươi thật không coi ai ra gì, dám không xem ý chỉ của Tam Hoàng Tử, ngay trước mặt nhiều người chúng ta như vậy, tàn nhẫn phế bỏ tu vi Chu Văn Bác, ngươi muốn khiến Tam Hoàng Tử khó coi sao? Muốn để Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ta khó coi sao?"
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên khiến thần sắc Tiêu Thần trì trệ.
Quay người nhìn lại, ánh mắt Tiêu Thần rơi vào trên người Vũ Thừa Quân:
"Ý chỉ? Tam Hoàng Tử có thể đại biểu Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ?" Còn ngươi có thể đại biểu cho Tuyết Nguyệt Hoàng Triều?
Thần sắc Vũ Thừa Quân run lên, hắn tất nhiên không thể đại biểu Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cho dù Tam Hoàng Tử cũng không thể, dù sao, Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ bây giờ vẫn còn sống.
Huống chi, trước đó Tiêu Thần có hỏi Tuyết Ngọc Long lấy thân phận gì bảo hộ Chu Văn Bác, cũng đã cho Tuyết Ngọc Long mặt mũi rồi.
Vũ Thừa Quân một quyền tựa như đánh vào bông, căn bản không có chút tác dụng nào, điều này khiến hắn phẫn nộ tới cực điểm, thế nhưng lại không biết nói gì.
"Bất luận thế nào, thủ đoạn của ngươi quá tàn nhẫn, còn không bằng giết hắn."
Vũ Thừa Quân kiên trì tìm lấy một cái cớ.
"Nếu hắn sống không bằng chết, ngươi liền nhân từ tiễn hắn lên đường không tốt sao? Ngươi nên cảm tạ ta, để ngươi hôm nay có thể làm một việc thiện."
Tiêu Thần thản nhiên nói.
"Ngươi!"
Vũ Thừa Quân còn muốn nói gì, nhưng mà quả thực bị khí thế Tiêu Thần trấn áp. Tiêu Thần có thể giết chết Chu Văn Bác, mà thực lức hắn cùng với Chu Văn Bác tương xứng, hắn sao có thể là đối thủ của Tiêu Thần?
Cả khu một mảnh tĩnh mịch, tựa như đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
"Tiêu huynh, nghe nói là các ngươi cứu Lung Giác? Lung Giác tại quý phủ thiết yến, ta mời ngươi được không?"
Đúng lúc này, Bát Hoàng Tử Tuyết Ngọc Hiên phá vỡ bình tĩnh, cười cười hướng về phía Tiêu Thần nói.
"Có rượu không?"
Sát khí trên người Tiêu Thần trong nháy mắt thu liễm lại, lộ ra nụ cười khiêm tốn.
"Có, có thể uống tới say."
Tuyết Ngọc Hiên cười ha ha một tiếng, mang theo Tiêu Thần cùng Bàn Tử mấy người nghênh ngang rời đi.
Chỉ có đám người Tuyết Ngọc Long, Vũ Thừa Quân cùng Trần Hạo mang ánh mắt thù hận, vẫn ở tại chỗ.
Chương 190 Chương 190: Giấc Mộng Đoạn Trường
"Tam Hoàng Tử, Tiêu Thần này phải chết!"
Vũ Thừa Quân đi đến bên cạnh Tuyết Ngọc Long, âm u nói.
Con ngươi Tuyết Ngọc Long vô cùng lạnh lẽo. Ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều còn không có ai dám không cho hắn mặt mũi, Tiêu Thần dám trước mặt mọi người đánh vào mặt hắn, sớm đã khiến hắn sinh ra sát ý.
Không cần Vũ Thừa Quân nói, trong lòng Tuyết Ngọc Long cũng rất muốn giết Tiêu Thần.
"Còn mấy ngày nữa chính là Thiên Tài Trà Hội, các ngươi chuẩn bị tốt một phen."
Con ngươi Tuyết Ngọc Long sâu thẳm, nhàn nhạt nói ra một câu.
"Tam Hoàng Tử yên tâm."
Trong mắt Vũ Thừa Quân lóe qua một tia hung ác nham hiểm, cung kính nói.
Trong đám người, Trần Hạo sớm đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Chu Văn Bác xếp hạng sáu Hoàng Thành Thập Tú lại bị Tiêu Thần giết chết.
Chu Văn Bác còn là Chiến Tông cảnh đỉnh phong. Tuyết Lâu lần sau phái sát thủ đi, cũng chỉ có Chiến Tông cảnh đỉnh phong mà thôi, cho dù đánh lén, cũng chưa chắc đã thắng.
"Không được, đã đắc tội hắn rồi. Hắn phải chết, đúng rồi, đại ca, đại ca nhất định có thể giết chết hắn."
Thần sắc Trần Hạo bối rối vô cùng.
Nếu như nhiệm vụ lần thứ hai của Tuyết Lâu thất bại, lần tiếp theo cường giả Chiến Vương xuất thủ cũng phải cần tới 50 triệu Hạ Phẩm Hồn Thạch, công tử bột như hắn, đi nơi nào tìm 50 triệu Hạ Phẩm Hồn Thạch đây?
Tiêu Thần rời đi, tin tức nơi đây lan truyền nhanh chóng. Các tửu lâu lớn trong Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đều đang nghị luận xuất thế của Tiêu Thần.
"Tiêu Thần kia thực sự đáng sợ, thậm chí ngay cả Chu Văn Bác cũng không phải là đối thủ, hơn nữa còn dám công khai ngang nhiên khiêu khích Tam Hoàng Tử, thực không phải cuồng vọng, bá đạo đơn thuần."
"Mặc dù giết Chu Văn Bác khiến hắn tạm thời đứng hàng thứ sáu Hoàng Thành Thập Tú, nhưng các ngươi cũng đừng quên, ngoài ra còn có chín người, bọn hắn có thừa nhận địa vị Tiêu Thần hay không còn không biết đâu."
"Nghe nói Tam Hoàng Tử vài ngày sau muốn tổ chức Thiên Tài Trà Hội, Tiêu Thần nhất định đáp ứng lời mời, đến lúc đó khẳng định có trò hay để xem."
"Một tên tu sĩ Vương Triều nho nhỏ cũng dám ở Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ta đùa nghịch uy phong, đúng là chán sống rồi."
Rất nhiều người rung động trước thực lực Tiêu Thần, nhưng phần lớn người vẫn khinh thường như cũ, càng phẫn hận không thôi. Hoàng Thành Thập Tú chính là mười người trẻ tuổi mạnh nhất của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, lại bị người ta chà đạp, bọn hắn làm sao bình tĩnh được?
Thế nhưng hết thảy điều này, Tiêu Thần lại tạm thời không biết, hắn đi theo Tuyết Lung Giác và Tuyết Ngọc Hiên tới Nhân Thân Vương Phủ, trong phủ sớm đã chuẩn bị đồ ăn thượng hạng chờ đợi đã lâu.
"Nào, Tiêu huynh, còn có vị huynh đệ kia, mời ngồi."
Tuyết Ngọc Hiên không có chút tư thế Hoàng Tử nào, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Tuyết Lung Giác, mà Tuyết Lung Giác ở vị trí chính là chủ vị, chi tiết nhỏ này, lại khiến Tiêu Thần mở rộng tầm mắt.
Có điều hắn cũng biết, Tuyết Ngọc Hiên đoán chừng là muốn lôi kéo bản thân, chỉ là đối phương không nói rõ, Tiêu Thần cũng sẽ không nói toạc ra.
"Không biết tôn tính đại danh của vị huynh đài này?"
Tuyết Ngọc Hiên cười nhìn Bàn Tử nói, hắn có thể cảm nhận được khí tức trên người Bàn Tử, so với Tiêu Thần còn mạnh hơn mấy phần, đây là dấu hiệu vừa mới đột phá Chiến Tông cảnh hậu kỳ.
Cái gọi là vật họp theo loài, người hợp theo nhóm, thực lực Bàn Tử tuyệt đối bất phàm, Tiêu Thần là một Chiến Tông cảnh trung kỳ đã có thể giết chết Chu Văn Bác, huống chi là Chiến Tông cảnh hậu kỳ?
Tiêu Thần vừa muốn mở miệng, Bàn Tử lại cười cười:
"Gọi ta Bàn Tử là được."
Tuyết Ngọc Hiên hơi sững sờ, lập tức giơ ly rượu lên nói:
"Hôm nay, cho ta mượn ý Vương thúc, kính hai vị huynh đài một chén."
Tiêu Thần cùng Bàn Tử hai người nâng chén, Tiểu Kim cùng Niệm Niệm ở một bên sớm đã ăn quên cả trời đất. Tuyết Lung Giác chiêu đãi, lần đầu tiên thấy Niệm Niệm và Tiểu Kim, con ngươi của Tuyết Lung Giác liền phát sáng.
"Tiểu muội muội, ngươi tên là gì vậy?"
Tuyết Lung Giác xoa xoa cái đầu nhỏ của Niệm Niệm.
"Ta tên Tiêu Niệm Niệm, tỷ tỷ thật xinh đẹp, ta về sau cũng phải xinh đẹp giống tỷ tỷ, lợi hại như ca ca và Bàn ca ca."
Niệm Niệm nhu hòa nhìn Tuyết Lung Giác.
"Ngươi về sau nhất định xinh đẹp hơn tỷ tỷ."
Là một phụ nữ, đều thích người khác tán dương bản thân, Tuyết Lung Giác cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Thần mỉm cười, sau đó giơ ly rượu lên nói:
"Đa tạ Bát Hoàng Tử, nào, ta kính ngươi!"
"Nơi này không có Bát Hoàng Tử gì, gọi tên ta là được."
Tuyết Ngọc Hiên giơ ly rượu lên, ực một ngụm xuống, nhưng mà lại đột nhiên ho khan, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
"Bát Hoàng Huynh, ngươi không sao chứ."
Tuyết Lung Giác thấy thế, lo lắng nhìn Tuyết Ngọc Hiên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
"Yên tâm, còn chưa chết được."
Tuyết Ngọc Hiên khoát khoát tay, nhìn hai người phía Tiêu Thần nói:
"Chào hỏi không tốt, khiến hai vị chê cười rồi."
Tiêu Thần không nói, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết Ngọc Hiên, dẫn ra lực lượng U Linh Chiến Hồn. Sau một khắc, hắn nhìn thấy ngoài cơ thể Tuyết Ngọc Hiên có từng tia sương mù hồng sắc di chuyển.
Từng tia sương mù hồng sắc kia cơ hồ trải rộng toàn thân Tuyết Ngọc Hiên, chẳng mấy chốc sẽ tới gần trái tim cùng nơi đan điền, rất rõ ràng, đây là dấu hiệu trúng độc.
"Tiêu huynh, ngươi không sao chứ?"
Tuyết Ngọc Hiên bị Tiêu Thần nhìn toàn thân run lên, vội ho một tiếng nói.
Tuyết Lung Giác cổ quái nhìn Tiêu Thần, người này thật không lễ phép, cứ như thế nhìn chằm chằm người khác như vậy sao?
"Ngọc Hiên huynh, ngươi gần đây có phải thường xuyên cảm giác trong lòng buồn bực, lục phủ ngũ tạng co rút, đặc biệt là thời điểm ban đêm ngủ, thường xuyên thấy ác mộng cổ quái?"
Tiêu Thần thu hồi ánh mắt, rất chân thành nói.
"Ngươi, ngươi làm sao biết?"
Tuyết Ngọc Hiên bỗng nhiên đứng dậy, kinh hãi nhìn Tiêu Thần, sắc mặt có chút khó coi.
Những việc này, cho dù hộ vệ và cung nữ thân nhất của mình đều không biết, trừ phi Tiêu Thần âm thầm phái người theo dõi mình!
"Đừng quên ta là Luyện Dược Sư."
Tiêu Thần lại lơ đễnh, cười nhạt một tiếng.
"Tiêu Thần, ngươi phát hiện ra cái gì?"
Ánh mắt Tuyết Lung Giác âm trầm nhìn Tiêu Thần, mặc dù nàng muốn báo đáp ân cứu mạng của Tiêu Thần và Bàn Tử, nhưng nàng thân cận với Tuyết Ngọc Hiên hơn.
"Độc!"
Thần sắc Tiêu Thần cứng lại, vẻn vẹn nói ra một chữ.
"Tiêu huynh, ngươi nói ta trúng độc?"
Thái độ Tuyết Ngọc Hiên trong nháy mắt chuyển biến, hơi hơi hướng về Tiêu Thần thi lễ nói:
"Vừa rồi thất thố, đắc tội rồi."
"Ta không để ý đâu."
Tiêu Thần khoát khoát tay:
"Bản thân ngươi hồi tưởng xem, trong vòng ba tháng này, có ăn cái gì không nên ăn, hoặc là đi qua nơi không nên đi không."
Tuyết Ngọc Hiên cau mày một cái, trong đầu hồi tưởng lại những hình ảnh gần nhất, cuối cùng vẫn lắc đầu như cũ.
"Bát Hoàng Huynh, ngươi đừng quên, Vũ Thừa Quân kia không phải thứ gì tốt, nếu có ai có thể hạ độc mà ngươi không hay biết, tuyệt đối chỉ có hắn."
Tuyết Lung Giác bực tức nói.
Tuyết Ngọc Hiên đắng chát lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Thần nói:
"Tiêu huynh, ngươi chắc biết rõ cơ thể ta trúng độc gì, nói ra cũng không sao."
"Lục Phẩm Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng."
Tiêu Thần ngẫm lại vẫn là nói ra cái tên này, xem như trả nhân tình trước đó cho Tuyết Ngọc Hiên.
"Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng?"
Tuyết Lung Giác sợ hãi kêu lên, con ngươi rung động không ngừng, lạnh giọng nói:
"Thật ác độc, muốn hành hạ Bát Hoàng Huynh đến chết sao?"
Sắc mặt Tuyết Ngọc Hiên khó coi vô cùng, loại độc dược này, thật đúng là không phải đáng sợ bình thường, nghe đồn, trúng loại độc dược này sẽ bị hành hạ suốt 108 ngày, tâm cốt suy kiệt dần mà chết.
Hơn nữa, đến mấy ngày cuối cùng, lục phủ ngũ tạng liền bắt đầu thối nát, toàn thân hóa thành nước đặc, loại độc này cho dù cường giả Chiến Vương cũng không có cách loại trừ, nói chi là tu sĩ Chiến Tông cảnh.
"Tiêu Thần, ngươi nếu đã nhìn ra là Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng, nhất định biết rõ phương pháp giải độc có đúng không?"
Tuyết Lung Giác kích động nhìn Tiêu Thần.