Khi từ từ mở mắt ra, cô hơi choáng đầu, bên tai vang lên những tiếng nói chuyện không rõ của ai đó.
Có lẽ hai người bên giường bệnh còn chưa phát hiện ra việc cô tỉnh dậy, chỉ khe khẽ nói với nhau.
“Bác Lụa, liệu sau khi chị Hoàng Ly biết được chuyện này có vượt qua được không? Cháu lo lắm, nhỡ mà chị ấy nhất thời nghĩ quẩn…”
“Phủi phui cái mồm, không có chuyện gì hết.
Y học ngày nay hiện đại hơn trước rất nhiều, nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nó.”
Nghe Hương Linh nói, bà Lụa lên tiếng nhắc.
nhở, đồng thời tự động viên bản thân.
Mặc dù điều lo lắng của cháu họ là hoàn toàn có cơ sở, nhưng bà vẫn tin rằng con gái mình đủ kiên cường để có thể vượt qua được cửa ải này.
“Hừ, con câm khốn nạn đó hại chị Hoàng Ly.
sau này cũng không thể nhảy múa được, cháu nhất định không tha cho nó.”
Khi Hương Linh đang cáu kỉnh lầm bẩm thì đột nhiên có một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Ai không thể múa được?”
Lúc này, Hoàng Ly gần như hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô gắng sức ngồi dậy nhưng thân thể nặng trĩu, nhất là nửa thân dưới không hề có cảm giác gì.
“Cám ơn trời phật, cuối cùng con cũng tỉnh lại.
Bà Lụa quay đầu lại, thấy Hoàng Ly đã tỉnh, vẻ mặt vui mừng đến phát khóc.
Nhìn con gái nhăn nhó muốn động đậy, bà vội vàng đỡ lấy cô nằm xuống.
“Đừng cựa quậy, con vừa mới phẫu thuật xong, cứ nằm nghỉ ngơi đi.“ Hương Linh cũng sung sướng chạy tới bên giường, miệng tía lía hỏi thăm Hoàng Ly cảm giác thế nào, có bị đau ở đâu không? Hoàng Ly nắm tay má mình, khó nhọc mở.
miệng.
“Má, hai người đang nói đến con đúng không? Tại sao chân con mất cảm giác? Má, má nói đi.”
Điều cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ Hoàng Ly chính là việc cô ngã lăn xuống cầu thang.
Thân thể Hoàng Ly chợt cứng đờ.
Cô run run nhồm dậy nhìn đôi chân của mình.
Chân trái chỉ băng bó nhẹ nhưng chân phải hoàn toàn được.
bó bột từ phần đùi xuống tận mắt cá chân.
Đùng! Hoàng Ly cảm thấy sự sống như bị rút khỏi thân thể khiến cô chỉ cần thở cũng đau đớn.
Không đúng, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rõ ràng, cô đã tính toán cực kỳ cẩn thận.
Dù việc lăn xuống cầu thang khá rủi ro nhưng do nó đã được trải một lớp thảm nhung đỏ dày cộp nên sẽ đỡ gây thương tích hơn.
Không thể có chuyện cô bị thương nặng đến mức này được.
Đầu óc Hoàng Ly rối bời.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đè chân cô.
Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.
Kết hợp với lời nói của Hương Linh, Hoàng Ly nhận ra một sự thật.
Cô bị thương ở chân phải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiến cô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.
Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vô cùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giật nảy mình “Tại sao lại như vậy? Tại sao?”
Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinh.
đẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly.
Cô vùng vẫy la hét, miệng không ngớt những câu như tại sao, tại sao.
Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mình gặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vi của bản thân.
Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân để sẽ đỡ gây thương tích hơn.
Không thể có chuyện cô bị thương nặng đến mức này được.
Đầu óc Hoàng Ly rối bời.
Bống nhiên, cô nhớ tới phút giây cuối cùng, có thứ gì đó rất nặng đè chân cô.
Đúng rồi, là bức tượng thạch cao ở đó.
Kết hợp với lời nói của Hương Linh, Hoàng Ly nhận ra một sự thật.
Cô bị thương ở chân phải, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, khiến cô sau này không thể tiếp tục nhảy múa nữa.
Bất chợt, Hoàng Ly thét lên một tiếng vô cùng đáng sợ khiển bà Lụa và Hương Linh giật nảy mình.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao?”
Nước mắt rơi như mưa trên gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của Hoàng Ly.
Cô vùng vẫy la hét, miệng không ngớt những câu như tại sao, tại sao.
Đến bây giờ cô vẫn không thể tin nổi mình gặp sự cố ngoài ý muốn trong kế hoạch tỉnh vi của bản thân.
Thực chất, cô muốn chọc tức Khả Hân để Hương Linh cũng nhanh chóng nhận ra mình gây họa, hoảng loạn khóc thút thít bào chữa: “Không phải đâu chị ơi, chị nghe lầm rồi.
Tin em đi, chị sẽ bình phục rất nhanh.”
Hoàng Ly vùng vẫy và la hét một lát thì thấm mệt.
Cô nhận ra mình vẫn đang trong vòng tay.
của má, vươn tay ôm lấy bà khóc cực kỳ thê thảm: “Má ơi, con không nhảy múa được nữa, mọi thứ kết thúc rồi.”
Bà Lụa cảm thấy lòng đau như cắt.
Hơn ai hết, bà hiểu được sự tuyệt vọng của Hoàng Ly: lúc này.
Cả hai người ôm nhau cùng khóc, Hương Linh ở một bên thấy vậy, ánh mắt lóe lên một tia hận thù.
“Chị yên tâm, em sẽ không tha cho kẻ đã làm hại chị.
Nó sẽ phải trả giá.”
Nói rồi, cô chạy biến ra khỏi phòng.
Bà Lụa cũng nhận thấy trạng thái bất thường của cháu gái nhưng không thể bỏ mặc Hoàng Ly nên đành nhìn theo bóng dáng mất hút của cô với vẻ bất lực.
Hoàng Ly khóc một lúc thì ngừng lại.
Không ai biết trong đầu cô lúc này đang nghĩ gì.
“Má, con muốn một mình yên tĩnh một lát, má ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Ly nói một cách cực kỳ bình tĩnh nhưng bà Lụa lập tức lắc đầu phản đối.
Bà sợ con gái mình làm chuyện gì dại dột.
“Má yên tâm, con không sao, sẽ không tự: làm tổn thương bản thân.
Con cảm thấy mệt mỏi quá, má có thể giúp con mua chút đồ ăn không?”
Nhìn nụ cười gượng trên môi của Hoàng Ly, bà Lụa nuốt nước mắt vào trong, nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Ly là người có chủ kiến, cô đã nói vậy thì bà cũng chỉ có thể tin.
Tuy nhiên, khi ra khỏi phòng, bà Lụa vẫn âm thầm ghé tai nghe ngóng động tĩnh.
Một lát vẫn không có âm thanh gì nguy hiểm phát ra, bà đoán cô mệt nên đã ngủ.
Vì vậy, bà nhanh chóng đi xuống canteen bệnh viện để mua cháo, thuận tiện tìm xem Hương Linh đã chạy đi đâu rồi.
||||| Truyện đề cử: |||||
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Hoàng Ly.
Cô túm chặt lấy ga trải giường nhăn nhúm, cắn môi đến bật máu để ngăn những tiếng nức nở phát ra.
Chính kẻ đó đã cam đoan với cô sẽ không có bất cứ sai lầm gì xảy ra, vậy mà hiện tại… Phải có người chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này, nếu không, mối hận trong lòng cô sẽ khiến cô phát điên ngay lập tức.
Trong đầu Hoàng Ly bỗng xuất hiện một hình ảnh.
Ảnh mắt cô long lên sòng sọc, vẻ mặt vặn vẹo một cách đáng sợ.
Đặng Khả Hân, chính cô ta là nguyên nhân gây ra mọi bi kịch đối với cô.
Nếu không phải cô ta xuất hiện cướp mất Đình Phong, lại mê hoặc khiến anh quên cô thì cô đã không phải dùng đến thủ đoạn vu oan giá họa này.
Ngọn lửa thù hận trong lòng bùng lên mạnh mẽ, nhất là khi Hoàng Ly nhìn đôi chân của mình.
Không có đôi chân này, không thể tiếp tục sự nghiệp biểu diễn thì cô sống còn ý nghĩa gì chứ.
‘Vì niềm đam mê, cô nén đau rời bỏ người mà cô yêu nhất.
Cũng vì có thể đứng trên đỉnh cao.
danh vọng, cô vứt luôn cả lễ nghĩa liêm sỉ để hiến thân cho những kẻ có quyền lực trong giới.
Sau tất cả những hi sinh và sự nhục nhã đó, kết cục lại là chính là ngày hôm nay.
Dù sau này cô có thể chữa khỏi chân, liệu lúc đó môi trường nghệ thuật khắc nghiệt còn có chỗ cho cô đứng? Hay là cô sẽ nhanh chóng bị người ta lãng quên để tung hô một nhân vật mới? Càng tuyệt vọng suy nghĩ thì nối thù hận với Khả Hân càng lớn.
Hoàng Ly gục mặt xuống gối khóc nghẹn ngào.
Hoàng Ly điển hình là kiểu người luôn thích đổ lỗi cho người khác mà quên mất rằng, sở dĩ có ngày này hoàn toàn là do mình gieo nhân nào gặt quả nấy.
Cô tính toán bày mưu hại người, đến cuối cùng lại thành ra hại chính bản thân.
Cái này người ta goi là ác giả ác báo.
- -----oOo------