Từ đổ đạc, cách bài trí nội thất, màu sắc tất cả đều nguyên vẹn đến mức Đình Phong còn tưởng đang ở nhà mình.
Những thứ này không phải có thể chuẩn bị trong ngày một ngày hai mà nên anh nghĩ Khả Hân đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Phải chăng, cô đã có ý định đón bé Bin về đây sống ngay khi trở về.
“Julia tốn rất nhiều tâm tư cho việc bày biện căn phòng này. Không chỉ ở đây mà căn biệt thự.
bên Mỹ của gia đình chị ấy cũng có một căn phòng giống hệt thế này.” “Mỗi khi quá nhớ con trai, Julia sẽ nhốt mình trong căn phòng đó, ôm ấp những tấm ảnh của Bin và âm thầm rơi lệ.” Cát Tiên khoanh tay bước vào, tốt bụng giải thích cho người đàn ông đang sững sờ trong này.
“Thì ra là vậy.” Giọng Đình Phong hơi khàn khàn, thể hiện tâm trạng bất ổn của anh. Từ khi xác nhận thân phận của Khả Hân. anh phát hiện ra rất nhiều điều.
Ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, kiên cường kia là Rối đớn đau, thống khổ mà không ai có thể hiểu hết được, kể cả anh.
Hai bàn tay Đình Phong bất chợt siết chặt thành nắm đấm, anh thề rằng sẽ dùng quãng đời còn lại này để chuộc tội với cô, bù đắp lại những thương tổn mà cô đã phải chịu đựng.
“Anh đặt hành lý ở một góc đi, Julia bảo muốn tự tay sắp xếp cho bé Bin. Phòng của anh ở cuối hành lang tầng trên cùng, chắc không cần tôi dẫn lên phải không?” Giọng nói của Cát Tiên có chút chế nhạo và ấn dấu sự vui sướng khi người gặp họa. Đây chính là căn phòng từng dùng để làm làm nhà kho, lại cách xa phòng ngủ của Khả Hân, bé Bin và cô nhất.
“Anh ta tới đây với tư cách là người làm công, không cần phải đối xử giống như ông chủ” Khả Hân nói rõ ràng với cô, còn dặn dò cô tùy ý làm khó Đình Phong, chỉ cần không phải trước mặt bé Bin là được.
Cũng may bé Bin đều đi học nội trú ở trường hàng “ngày, vài buổi tối trong tuần còn tham gia lớp học vẽ vì yêu thích bộ môn nghệ thuật này.
Bởi vậy, cô rất nóng lòng muốn bắt đầu “thử thách” người giúp việc mới cho nhà mình.
“Tôi tự tìm được, cảm ơn cô.
Đình Phong xách vali của mình ra ngoài. Khi đi ngang qua Cát Tiên, anh cảm thấy một ánh mắt sáng quắc theo dõi mình, khiến cho hồi chuông cảnh báo nguy hiểm trong lòng anh vang lên mãnh liệt.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, anh đã biết linh cảm của mình là đúng.
Nếu anh đoán không lầm, chắc chắn đây là tác phẩm của Cát Tiên hoặc chính là bản thân Khả Hân cố ý tạo ra. Cô muốn làm khó anh, không để anh yên ổn sống ở đây.
Bản thân cũng là người yêu sự sạch sẽ, trước đây trong nhà chỉ hơi có một chút bụi Đình.
Phong đã cau mày nhắc nhở người giúp việc dọn dẹp cẩn thận.
Không ngờ bây giờ tình thế đảo lộn, anh trở thành người giúp việc bất đắc dĩ cho Khả Hân, phải tự tay dọn dẹp đống bẩn thỉu này. Sau khi thở dài não nuột, Đình Phong đành chấp nhận hiện thực tàn khốc, bắt tay vào dọn dẹp phòng mình.
Ròng rã cả buổi sáng, khuân thứ này, vác thứ kia, lau chùi tỉ mỉ mới khiến căn Phòng trở nên sáng sủa hơn, có thể dùng để ở được thì Đình Phong cũng gần như kiệt sức.
Thân hình nhếch nhác mồ hôi và bụi bẩn, chiếc áo sơ mi cũng đổi thành màu cháo lòng, ‘Đình Phong thở hồng hộc dừng lại nghỉ ngơi.
Khả Hân thật sự là không nương tay với anh chút nào. Không chỉ sắp xếp cho anh ở căn phòng xa tít tắp và bẩn thỉu này, còn cho ngừng hệ thống thang máy trong nhà.
Bởi vậy, anh hoàn toàn phải chạy bằng cầu thang bộ nếu muốn xuống nhà. Nghĩ đến mấy chục túi rác còn đang nằm la liệt ở ngoài hành lang, Đình Phong thiếu chút nữa ngất xỉu.
Quả thực công việc dọn dẹp này không phải dành cho anh, tốn sức hơn cả chạy vài chục km, phải tự tay dọn dẹp đống bẩn thỉu này.
Sau khi thở dài não nuột, Đình Phong đành chấp nhận hiện thực tàn khốc, bắt tay vào dọn dẹp phòng mình.
Đình Phong than thở một mình, lủi thủi vào bếp kiểm tra tủ lạnh. Bên trong không có bất kỳ thứ gì ăn được. Có lẽ Khả Hân và
Cát Tiên đã dọn sạch trước khi anh đưa bé Bin tới đây rồi.
Quả nhiên việc Khả Hân dễ dàng đồng ý cho anh đến đây sống không phải để hưởng phúc.
Hơn thế nữa anh còn phải vui vẻ mà thực hiện tất cả yêu cầu của cô.
Không còn cách nào khác, Đình Phong đành phải. nhận mệnh di siêu thị mua đồ, tiện thể kiếm Chỗ nào đó để ăn cho qua bữa.
Ba người đi ăn rồi đi chơi đến gần chiều tối mới trở về. Bé Bin không hề biết Đình Phong vừa phải trải qua những gì, vui vẻ khoe khoang cho ba mình là cậu được mẹ và cô Cát Tiên dẫn đi những đâu Thấy con trai không giấu nổi sự phấn khích, Đình Phong liếc Khả Hân bằng ánh mắt ai oán, sau đó tủi thân nói với bé Bin: “Sao Bin không gọi ba đi cùng? Ba ở nhà một mình buồn quá.” Bé Bin nghe xong hồn nhiên vỗ vỗ tay anh an ủi: “Mẹ xinh đẹp nói hôm nay ba phải thức dậy sớm để đưa con tới đây nên rất mệt mỏi, phải để ba nghỉ ngơi không được làm phiền.
Thân hình Đình Phong cứng ngắc lại. Nghỉ ngơi sao? Với đống hỗn độn anh đã phải mất cả buổi sáng để vật lộn đến nỗi hiện giờ hai cánh tay vẫn còn đau nhức? Thật là…
Cát Tiên bật cười lớn còn Khả Hân quay mặt đi, bé Bin tò mò ngẩng đầu lên hỏi lý do họ cười.
“À, vì cô nghĩ ba con đang vô cùng cảm động khi được “nghỉ ngơi” thoải mái ở đây đó.
Bé Bin gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại quay về phía Đình Phong thích thú nói: “Mẹ bảo tối nay ba sẽ trổ tài làm đầu bếp đúng không? Ba mau đi làm đi, Bin và mẹ sẽ phụ giúp ba.” Vốn dĩ đang tiu nghỉu thì ánh mắt Đình Phong sáng lên. Cả ba người bọn họ cùng vào bếp nấu nướng, hình ảnh thật tuyệt vời.
Chẳng qua, câu nói tiếp theo của Khả Hân đập tan sự mong chờ của anh.
“Bin không biết rồi, ba con muốn tự tay vào bếp làm mọi thứ mà không cần ai giúp. Chúng ta cũng đừng nên phụ lòng ba, ra ngoài chờ đợi bữa tối thịnh soạn là được.” Nghĩ ngợi một chút, cô tiếp tục bồi thêm một câu: “Bé Bin nói anh nấu nướng rất giỏi, đây là cơ Hội &ổ anh chứng minh đấy, đừng khiến mọi người phải chờ quá lâu nhé.” Dứt lời, Khả Hân nắm tay bé Bin lên phòng cậu để giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc.
Đợi khi bóng dáng hai mẹ con đi khuất, Cát Tiên mới nhếch miệng nhạo báng: “Làm người giúp việc, cần tuân thủ những điểu mà chủ nhà đã giao phó. Đây là buổi đầu làm công để gây ấn tượng đó, chúc may mắn” Dứt lời, Cát Tiên cũng nhấc gót bỏ đi. Đình Phong đứng chết lặng ngay tại chỗ.
Lúc trước anh vốn lừa bé Bin mỗi lần làm nũng muốn ăn đổ anh nấu bằng cách gọi đổ ăn bên ngoài về.
Nhưng hiện tại anh đâu dám làm thế nữa.
Liệu giờ phút này anh nói ra chuyện bản thân không biết nấu ăn có còn kịp không?
- -----oOo------