Gương mặt Thanh Sơn cắt không còn giọt máu.
Hắn bám tay vào thân cây để cố gắng đứng.
dậy, nhưng do cơ thể quá yếu nên lại ngã phịch xuống đất.
Không thèm để ý đến miệng vết thương lại hở ra, máu chảy xối ướt cả đám cỏ bên cạnh chân, Thanh Sơn một lần nữa đứng dậy.
Khả Hân ở bên cạnh cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Trong đầu cô chỉ văng vằng câu nói của Văn Sẹo.
Nó chết rồi! Chết… Cát Tiên đã chết… Không! Khả Hân lào đảo, bụng đau quặn lên nhưng.
cô không thèm để ý mà muốn lao tới trước mặt Văn Sẹo.
May mắn, Thanh Sơn đã nhanh chóng ngăn cô lại.
Trông thấy những giọt nước mất của Khả Hân, Thanh Sơn càng cảm thấy phẫn uất và đau lòng.
Hắn trừng mắt nhìn Văn Sẹo bằng sự căm thù không thèm che giấu.
Văn Sẹo nheo mắt quan sát phản ứng quá khích của hai người đối diện, cảm thấy hết sức thú vị nên nói: “Xem ra, con nhỏ đó có tầm quan trọng với cả hai đứa bây nhỉ? Biết thế tao đã không ra tay mà lôi sống nó tới đây.
Công nhận con này cũng có chút bản lĩnh, thiếu chút nữa bị nó đâm lén rồi.”
Văn Sẹo vừa nói vừa vạch tay áo lên để mọi người có thể trông thấy một vết thương nhỏ ở cánh tay.
Vết cứa không sâu, đoán chừng là trong lúc Cát Tiên ra tay hắn đã mau chóng né được.
“Nếu nó mà ngoan ngoãn chịu nói ra tung tích của bọn mày thì tao đã nhẹ tay hơn.
Đáng.
tiếc, nó quá lì lợm nên tao đành mời nó xơi kẹo.
đồng vậy.”
“À, mà tụi mày cũng đừng lo xác nó bị đám thú rừng ăn mất.
Lúc tao nổ súng thì nó cũng ngã thằng xuống vực rồi, phía dưới là nước, cùng lắm là xác trôi ra biển cho cá rỉa thôi.“ Dứt lời, Văn Sẹo và đám người phá lên cười sằng sặc, thưởng thức vẻ bất lực đến tuyệt vọng của Thanh Sơn và Khả Hân.
Hai bàn tay Thanh Sơn bấu chặt vào thân cây cổ thụ đến nỗi ứa máu, Khả Hân gục xuống chân để khóc nấc lên.
Bầu không khí xung quanh hai người tràn ngập niềm đau thương vô hạn.
Nhưng tất cả những điều này cũng chỉ khiến đám Văn Sẹo hả hê hơn.
“Văn Sẹo, mày là thằng khốn ăn cháo đá bát.
Tao thật hối hận khi ngày đó đã tha cho mày.
Mày nói tao biết, chuyện bắt cóc Khả Hân có phải là kế hoạch của mày không? Hoặc là… Hoàng Ly?”
Ánh mắt Thanh Sơn lóe lên một tia tàn nhẫn, Hắn thực sự không muốn nghỉ ngờ Hoàng Ly, nhưng dựa và mối quan hệ của cô và Văn Sẹo cũng như ân oán giữa cô và Khả Hân thì rất có khả năng cô cũng tham gia vào chuyện này.
‘Văn Sẹo đột nhiên dừng lại hành động vuốt súng.
Trong một giây, đầu hắn hơi cúi xuống, không biết suy nghĩ gì.
Tuy nhiên, hắn lập tức phủ nhận: “Tao không biết mày đang nói gì.
Tao đâu có quan tâm đến con nhỏ bên cạnh mày.
Việc mua người cũng chỉ là tình cờ thôi.
Mày cũng biết lợi nhuận của những vụ như này mà.
Sau khi mày đuổi tao đi, tước bỏ mọi quyền lực của tao thì tao đành phải quay lại nghề.
buôn bán người.
Mày cũng đừng lôi Hoàng Ly.
vào việc này.
Cô ấy không biết gì hết.”
“Thật vậy sao?”
Thanh Sơn bán tín bán nghỉ, nhưng trong lòng như trút được gánh nặng.
Đừng trách hắn tại sao đến giờ phút sinh tử này vẫn quan tâm đến chuyện ai là chủ mưu, hắn chỉ muốn làm sáng tỏ tất cả mọi việc.
“Tao đâu cần nói dối kẻ sắp đi đời nhà ma như chúng mày.
An tâm lên đường đi.”
khả năng cô cũng tham gia vào chuyện này.
‘Văn Sẹo đột nhiên dừng lại hành động vuốt súng.
Trong một giây, đầu hẳn hơi cúi xuống, không biết suy nghĩ gì.
Tuy nhiên, hắn lập tức phủ nhận: “Tao không biết mày đang nói gì.
Tao đâu có quan tâm đến con nhỏ bên cạnh mày.
Việc mua người cũng chỉ là tình cờ thôi.
Mày cũng biết lợi tận của những vụ như này mà.
Sau khi mày đuổi tao đi, tước bỏ mọi quyền lực của tao thì tao đành phải quay lại nghề.
buôn bán người.
Mày cũng đừng lôi Hoàng Ly.
vào việc này.
Cô ấy không biết gì hết.”
“Thật vậy sao?”
Thanh Sơn bán tín bán nghi, nhưng trong lòng như trút được gánh nặng.
Đừng trách hắn tại sao đến giờ phút sinh tử này vẫn quan tâm đến chuyện ai là chủ mưu, hắn chỉ muốn làm sáng tỏ tất cả mọi việc.
“Tao đâu cần nói dối kẻ sắp đi đời nhà ma như chúng mày.
An tâm lên đường đi.”
“Anh Văn.”
Khi sắp sửa nổ súng, tên vẩu bỗng nhiên lên tiếng gọi Văn Sẹo làm hắn phải quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu nói: “Có chuyện gì?”
“Anh tính xử lý con bé kia thế nào?”
Tên vầu tiến lại gần Văn Sẹo và hỏi, đồng thời hẳn ngước cặp mắt tỉ hí nhìn Khả Hân với bộ dạng thèm thuồng.
Văn Sẹo khinh bỉ nhìn vẻ háo sắc của gã, âm thầm mắng một câu không có tiền đồ.
Nhưng hắn còn muốn lợi dụng gã nên nhanh chóng quyết định bảo: “Cho chú một giờ giải quyết con bé.
Mà tôi nói chú nghe, đàn bà đẹp ở đâu chẳng có, nếu chú thích thì sau chuyến này tôi gọi cho vài con đẹp hơn hoa hậu đến phục vụ.
Tội gì… Nói xong, Văn Sẹo ném ánh mắt về phía Khả Hân, đánh giá cô từ đầu đến chân.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn không bằng một góc của Hoàng Ly.
Thanh Sơn tái mặt, vội cắn răng kéo Khả Hân đang khóc gục trên đất về phía mình, quát lên: “Đứa nào dám đụng đến cô ấy thì bước qua xác tao trước.
Nhưng tao cam đoan tụi mày sẽ không bao giờ thoát khỏi sự truy sát của tổ chức.
đâu.”
Ngoài việc dùng lời lẽ đe dọa bọn chúng, Thanh Sơn không còn cách nào để bảo vệ Khả Kiệt Hắn biết lần này Văn Sẹo quyết tâm giết hắn.
Trừ khi hiện tại có kỳ tích xuất hiện thì may.
ra bọn họ mới tránh thoát được một kiếp.
Tuy nhiên, dẫu có chết hắn cũng không thể để Khả Hân bị làm nhục.
Nhớ đến Cát Tiên, cô bé dùng mạng sống để bảo vệ Khả Hân, hắn càng không thể phụ lòng cô bé.
“Chết đến nơi rồi còn to mồm.”
Văn Sẹo đào lỗ tai với vẻ không kiên nhẫn.
Hắn nhếch mép cười khẩy, giơ súng bắn thằng vào người Thanh Sơn.
“Đoàng!”
Thanh Sơn tái mặt, vội cắn răng kéo Khả Hân đang khóc gục trên đất về phía mình, quát lên: “Đứa nào dám đụng đến cô ấy thì bước qua xác tao trước.
Nhưng tao cam đoan tụi mày sẽ không bao giờ thoát khỏi sự truy sát của tổ chức: đâu.”
Ngoài việc dùng lời lẽ đe dọa bọn chúng, đanh Sơn không còn cách nào để bảo vệ Khả Hân, Hắn biết lần này Văn Sẹo quyết tâm giết hẳn.
Trừ khi hiện tại có kỳ tích xuất hiện thì may.
ra bọn họ mới tránh thoát được một kiếp.
Tuy nhiên, dẫu có chết hắn cũng không thể để Khả Hân bị làm nhục.
Nhớ đến Cát Tiên, cô bé dùng mạng sống để bảo vệ Khả Hân, hắn càng không thể phụ lòng cô bé.
“Chết đến nơi rồi còn to mồm.”
Văn Sẹo đào lỗ tai với vẻ không kiên nhẫn.
Hắn nhếch mép cười khẩy, giơ súng bắn thằng vào người Thanh Sơn.
“Đoàng!”
Theo đuổi vợ câm} Chương 145: Giải cửu.
khinh bỉ nói.
Khả Hân tuyệt vọng đẩy gã ra.
Cát Tiên đã chết, Thanh Sơn đang hấp hối, đứa bé trong bụng cũng sắp không trụ được nữa rồi, chẳng còn ai có khả năng cứu cô.
Xem ra, số mệnh cô.
đến đây đã tận.
Những giọt nước mắt cuối cùng lăn xuống, Khả Hân quyết định cắn lưỡi quyên sinh.
Ngay trong giờ phút sinh tử ấy, một âm thanh uy nghiêm đột ngột vang vọng khắp khu rừng: “Tất cả đứng im tại chỗ, buông vũ xuống và đặt hai tay lên đỉnh đầu.”
Toàn bộ khu vực họ đang đứng đã bị bao vây bởi lực lượng công an khoảng vài chục người.
Ai nấy đều được trang bị súng ống đầy đủ Sự việc diễn ra đột ngột làm đám Văn Sẹo ngây ra như phỗng.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại được tình thần, đạp tên vầu ngã lăn quay ra đất, túm lấy Khả Hân và dí súng vào đầu cô.
“Đứa nào tiến lại gần, tao bắn vỡ sọ nó.”
Hắn không thể ngờ mọi chuyện xoay vần chỉ trong chớp mắt như vậy.
Tuy nhiên, có Khả Hân làm con tin, hắn muốn xem kẻ nào dám dụng đến một cọng lông của hắn.
“Thả người và hạ vũ khí, anh sẽ được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.”
Người chiến sĩ đứng đầu lực lượng chức năng lên tiếng.
Vừa rồi, cự ly của Văn Sẹo và Khả Hân quá gần nên họ không dám nổ súng vì sợ bắn nhầm cô, vì thế mới tạo cơ hội cho Văn Sẹo dùng Khả Hân để uy hiếp họ.
“Chúng mày nghĩ tao ngu sao? Mau vứt hết súng xuống, lùi về sau một trắm mét.“ Ánh mắt Văn Sẹo đỏ rực.
Hắn dí súng sát đầu Khả Hân khiến cô nhăn mặt vì đau.
Cô bỗng nhiên hối hận khi rút dao quá sớm.
Nếu biết có tình huống này, cô đã dùng nó để đâm kẻ đang bắt cô làm con tin rồi.
Đội công an ra hiệu cho nhau, đợi người chỉ huy gật đầu, họ từ từ cúi xuống đặt vũ khí trên mặt đất.
Thấy ngay cả lực lượng chức năng cũng phải khuất phục, Văn Sẹo nheo mắt và cười một cách đắc thắng.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn thét lên một tiếng rồi thả rơi khẩu súng đang cầm.
- -----oOo------