“Thế nào, ngạc nhiên lắm sao? Chả lẽ cô ta chưa bao giờ nói mình đã kết hôn?”
Thấy ánh mắt bao hàm sát khí của Đình Phong, môi thầy Châu giật giật, anh liếc Khả Hân và cảm thấy mình nên giải thích để tránh gây hiểu lầm cho chồng cô.
“Không phải, tôi biết cô ấy đã kết hôn, tôi là Châu, đồng nghiệp ở trường với cô giáo Hân, hôm nay chúng tôi có buổi tiệc cùng phụ huynh học sinh nên uống chút rượu, cô Hân có vẻ say nên tôi đưa cô ấy về.
Chúng tôi…”
Nghe thẩy Châu nói đến hai từ “chúng tôi”
, Đình Phong cảm thấy cực kỳ chói tai, anh bực bội ngắt lời: “Đồng nghiệp? Đồng nghiệp gì mà nửa đêm.
nửa hôm ôm eo nhau tình tứ ngoài đường, còn về đến tận cổng nhà, thật không biết xấu hổ.”
Thầy Châu nắm chặt bàn tay để lấy lại bình tĩnh, tình huống như thế này anh không nên nổi nóng mà tranh luận với chồng Khả Hân.
“Anh đừng hiểu lầm, giữa tôi và cô Hân trong sạch, có thời gian tôi sẽ mời anh café để giải thích kỹ hơn, còn bây giờ, tôi nghĩ anh nên đưa cô Hân vào nhà, cô ấy uống hơi nhiều nên cần nghỉ ngơi sớm.”
“Tôi không biết anh là đồng nghiệp hay là gì với vợ tôi, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là tránh xa vợ tôi ra, nếu để tôi biết anh có ý đồ gì với cô ấy.
thì anh tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi hậu quả đâu.”
Đình Phong cảnh cáo, giọng nói của anh tràn đẩy sự nguy hiểm, nếu có ai đó nhát gan nghe thấy thì chắc sẽ rất sợ đến mất mật.
Tuy nhiên, thầy Châu lại rất bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt đáng sợ của Đình Phong, nhấn mạnh: “Anh yên tâm, tôi tự biết đúng mực.”
Khả Hân đã bắt đầu không đứng vững, tuy cô vẫn nghe được những lời của hai người đàn ông nói với nhau nhưng cô không muốn can thiệp, dù sao tối nay tâm trạng cô không tốt, cô muốn mặc kệ tất cả, ai muốn nói gì thì nói.
Đình Phong vội vàng ôm chặt lấy Khả Hân, mở cổng vào nhà, mặc kệ thầy Châu còn đứng bất động đẳng sau.
Thẩy Châu thật sự muốn chạy đến đỡ lấy Khả Hân nhưng anh cố kìm nén bởi biết mình không có tư cách này, hơn nữa không thể để chồng cô càng hiểu lầm.
Nhìn cánh cổng lạnh băng đóng lại, anh thở dài trầm mặc, anh hỉ vọng.
người đàn ông kia sẽ không làm tổn thương đến Khả Hân.
“Thế nào, còn cần tôi phải bể cô lên phòng sao?”
Vừa vào nhà bật đèn, Đình Phong đã buông khả Hân ra, nhìn cô phải đứng dựa vào chân cầu thang, lạnh lùng nói.
Khả Hân không phản ứng gì, thậm chí cô còn không thèm liếc nhìn Đình Phong và bắt đầu bước chậm rãi lên cầu thang.
Đôi khi cô cảm thấy bước chân của mình hơi phù phiếm nên cẩn thận bước chậm lại.
Dù sao Khả Hân đoán nếu cô có ngã xuống bây giờ thì người đàn ông vô tình võ nghĩa kia cũng không thèm để ý.
Thấy Khả Hân không chịu nhìn mình, thậm chí đã say thành như vậy cô còn cố cậy mạnh tự leo lên cầu thang, không muốn nhờ vả anh, Đình Phong càng tức giận.
Dựa vào cái gì mà cô có.
thể lên mặt với anh như thể.
“Đây là thái độ của cô với chồng?”
Đình Phong cáu giận bước vào phòng ngủ, lúc này Khả Hân đã ngồi lên giường, cô dùng tay.
bóp nhẹ lấy trán.
Do tư thế ngồi nên chiếc váy trên người bó sát vào thân thể cô, làm nổi bật những đường cong cực kỳ mê hoặc.
Hô hấp của Đình Phong cứng lại, vừa rồi anh quá tức giận nên không để ý đến cách ăn mặc.
của cô, bây giờ nhìn thấy phong cảnh hấp dẫn đến vậy nhưng anh lại không có bất kỳ dục niệm nào, chỉ có cơn giận lại đang bắt đầu bành trướng.
“Cô giỏi lắm, không những uống say về muộn để đàn ông lạ đưa về nhà, lại còn ăn mặc như thế này.
Nói, rốt cuộc hôm nay cô đi đâu? Tôi không tin cô chỉ đi dự tiệc với phụ huynh và học sinh như lời cô nói.”
Trán nổi gân xanh, đôi mắt hẵn lên tơ máu khiến Đình Phong trông rất đáng sợ, anh bước nhanh lại giường, túm lấy cánh tay Khả Hân truy hỏi.
Cảm thấy cánh tay đau nhói, Khả Hân cũng tức giận, anh có quyển gì mà tra hỏi cô, sau những điều mà anh nói tối hôm nay anh còn dám hung dữ như vậy.
Khả Hân lập tức vung tay ra khỏi bàn tay cứng như sắt của chồng, cô nhìn anh, nhếch miệng cười.
“Thái độ cô kiểu gì vậy hả?“ Đình Phong cảm thấy tối nay Khả Hân rất lạ, không biết có phải do cô đã uống say nữa.
không.
Nghĩ vậy, ánh mắt anh dịu xuống một chút.
Nếu là do say thì anh có thể xem xét không truy cứu thái độ của cô.
Nhưng như thế không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua chuyện của cô với người đàn ông kia, nhất là chính mắt anh đã trông thấy cô dựa sát vào người đó thân mật như: thế nào.
“Nói cho tôi biết, cô và người đàn ông tên Châu kia thực sự là đồng nghiệp?”
Nghe đến tên thầy Châu, Khả Hân cắn môi gật đầu, lẽ ra tối nay không nên để anh đưa về.
Cô cảm thấy có lỗi khi khiến anh bị hiểu lầm Khả Hân xác nhận làm Đình Phong hơi nheo mắt nghỉ ngờ, nhưng anh nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này bởi anh biết cô chưa bao giờ nói dối.
Anh cũng hít một hơi sâu để bình tĩnh lại và ngồi xuống bên cạnh Khả Hân.
“Không có lần sau.
Đình Phong nói, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối anh cho phép cô được phóng túng bản thân như thế.
Nhìn bộ dạng uống say mê người của Khả Hân, nghĩ đến đàn ông khác trông thấy là anh lại cảm thấy máu.
trong người sôi lên.
Tuyệt đối anh không cho phép điều này xảy ra một lần nữa.
_Khả Hân nghe thấy Đình Phong nói, cô bật cười nhưng đôi mắt lại ầng ậc nước.
Từng giọt nước mắt tý tách lăn xuống hai gò má.
Thật nực cười, sau bao nhiêu chuyện, anh vẫn nghĩ rằng cô là một con ngốc chỉ biết nghe mệnh lệnh từ anh thôi sao.
Anh nghĩ sau khi chà đạp lên tự tôn của cô thì anh vẫn có quyền yêu cầu cô phải nghe lời.
Đình Phong sửng sốt, anh không hiểu tại sao Khả Hân lại đột nhiên khóc, có phải anh nói quá khó nghe không.
Đình Phong luống cuống định vươn tay lau đi những giọt nước mắt của Khả Hân.
Gạt mạnh bàn tay của Đình Phong ra, Khả Hân đứng lên và chạy đến bên bàn, với lấy quyển sổ và chiếc bút, ghi nhanh vài chữ.
“Anh có quyền gì mà yêu cầu tôi làm thế này thể nọ?”
Dòng chữ với những nét xiêu vẹo khác hẳn vẻ thanh tú thường ngày khiế Đình Phong ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên đó, ánh mắt anh tối sầm.
Anh chăm chú nhìn đi nhìn lại tờ giấy trên tay để xác định mình không bỏ qua điều gì.
“Đây là điều cô muốn nói?“ Giọng Đình Phong trầm xuống, không phải là câu hỏi nghỉ vấn nữa mà là câu khẳng định.
“Phải, tôi muốn đi đâu, làm gì, với ai là quyền của tôi, hay anh cho rằng anh cưới tôi rồi, tôi phải chịu đựng mọi lời sỉ nhục của anh, chịu để anh giẫm đạp tự trọng dưới chân.”
Khả Hân ném tờ giấy với những câu chữ.
cứng rắn vào người Đình Phong, trái tim cô đau quá.
Những lời nói trước đây bỗng ùa về trong tâm trí của cô.
“Cô có tư cách đòi tôi chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng sao?”
“Một lần sai lầm là đủ rồi, người như cô không xứng đáng để sinh thêm cho tôi bất kỳ một đứa bé nào nữa”
“Ngoan, nhắm mắt lại và thả lòng, tôi hứa sẽ không làm em đau.”
“Từ giờ, không cần uống thuốc nữa.”
_— “Nói đến chuyện này anh lại tò mò, nghe đồn đây là kết quả của thời trẻ bổng bột của cậu, chắc lại bị con nào nó gài hả? Mà anh nói mấy chú nghe, đàn bà dùng để chơi qua đường thì được, nhưng cẩn thận bị nó úp sọt lại mệt đấy.
Chú Phong chắc tỉnh đòn nên chỉ nhận con không nhận mẹ, là anh thì anh cũng làm thế.
Cái ngữ đàn bà không biết xấu hổ đó thì không nên dây dưa làm gì.
Chú Phong nói đúng không?”
“Đúng vậy”
Mỗi lời nói là một lưỡi dao bén nhọn cứa vào.
lòng Khả Hân khiến cô đau đớn vô cùng.
Khả Hân ngồi thụp xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, cô.
lắc đầu liên tục như muốn vứt bỏ những âm thanh đó, đôi môi bị cắn chặt đến mức ứa máu.
“Khả Hân!”
Đình Phong hoảng hốt lao xuống ôm lấy Khả Hân, tâm trạng cô cực kỳ kích động nên vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.
Đình Phong vội chặt lấy cô, vuốt ve mái tóc dài óng äả của cô và ngửi được mùi rượu từ người cô, có lẽ Khả Hân đã say nên không biết bản thân đang làm gì.
“Hân, em bình tính lại, có chuyện gì từ từ nói.”
Giọng Đình Phong rất dịu dàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng và giận dữ vừa rồi.
Khả Hân lung lay.
đẩy anh ra, ánh mắt nhìn anh đầy oán hận rồi lại cầm bút viết gì đó.
“Không cần anh thương hại, chẳng phải bộ.
dạng này của tôi là đúng ý anh nhất sao?”
Vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt của Khả Hân khiến Đình Phong đau xót.
Thời gian gần đây, anh phát hiện bản thân càng lúc càng lún sâu vào một dòng nước xoáy, dòng nước đó có tên là Khả Hân.
Nhưng dòng nước ấy vốn vô cùng mềm mại và dịu dàng, anh cứ nghĩ rằng mình sẽ luôn chìm trong sự ôn nhu như vậy, nhưng hôm nay, thái độ và ánh mắt của Khả Hân như mũi kim nhỏ đâm vào lòng anh.
Dù rất nhỏ, nhưng lại gây ra cảm giác đau nhói đến kỳ lạ.
“Em say rồi, ngồi dưới đất sẽ dễ cảm lạnh, ngoan, để tôi đưa em lên giường nghỉ ngơi.! Đình Phong không nhìn Khả Hân mà chỉ nhẹ nhàng nâng cô dậy và dìu cô lên giường.
Lúc này có lẽ cơn buồn ngủ ập đến nên cô ngoan ngoãn mặc anh giúp mình cởi giày.
Khả Hân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống và biến mất vào trong chiếc gối đỏ thẫm.
Nhận thấy Khả Hân đã ngủ, Đình Phong cười khổ.
Không biết từ bao giờ mà tính tình anh lại dễ mất kiểm soát như vậy.
Rõ ràng là khi trông thấy Khả Hân dựa vào người đàn ông khác, để người đó đưa cô về nhà anh đã giận điên lên.
Thái độ không tốt của cô cũng khiến anh giận dữ hơn.
Nhưng khi vừa thấy Khả Hân khóc, thấy cô ngồi bệt xuống sàn với vẻ vô cùng đáng thương.
anh lại mềm lòng.
Thôi, dù sao tối nay cô uống nhiều nên anh coi như là rượu quấy, sẽ không trách cô nữa.
Đình Phong nghĩ vậy nên thấy lòng nhẹ.
nhõm hơn.
Tuy nhiên, khi anh cúi xuống nhặt quyển sổ và cây bút của Khả Hân lên, anh thấy một tờ giấy bay ra.
Nhìn dòng chữ xiêu vẹo không thẳng hàng và nội dung trên đó, tim Đình Phong thắt lại, anh vo nát tờ giấy đó và lạnh lùng ném vào thùng rác.
_Bước lại gần phía giường nơi Khả Hân đang ngủ, Đình Phong ngồi xuống vuốt ve gương mặt của cô, đôi mắt bắn ra những tia lạnh lẽo.
Anh.
cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Em muốn tự do, được, nhưng tự do ấy phải nằm trong lòng bàn tay của tôi, vĩnh viễn cũng đừng mong chạy thoát.”
- -----oOo------