''Thần ca ca nhất định trúng thuốc mê rồi.''
Hắn chắp tay sau lưng nở nụ cười khổ, nghĩ đến chuyện có loại thuốc như vậy thì hắn cũng nguyện ý bị nàng mê hoặc.
Thấy nàng còn khăng khăng một mực, Hoa Thiên Sóc đành nhẹ nhàng khuyên bảo: ''Tam muội à, muội biết sao nàng ta không thoải mái không? Là đến kì kinh nguyệt rồi.''
''Cái gì?'' Nàng không dám tin trừng mắt nhìn hắn, ''Gặp nguyệt sự cũng không phải chuyện lạ, Thần ca ca cũng phải chăm sóc!''
''Cho nên nói, muội nên bỏ ý định đó đi, trong lòng của hắn chỉ có một người, muội có từng gặp qua hắn đối xử với người khác như vậy không?''
Nàng cắn chặt hàm răng, cảm giác toàn thân run rẩy vì tức giận, nhưng cũng không vì vậy mà buông tha, ''Ba ngày sau các người gặp nhau ở đâu thì gọi ta.''
Nói xong, nàng chạy ra khỏi phủ.
Hắn nhìn bóng lưng nàng lắc đầu một cái, đây là gì, vì một người không thương mình mà hao tổn tinh thần, đáng giá sao?
Nhưng hắn cúi đầu nghĩ, những lời này nói cho chính mình nghe mới đúng!
Ba ngày sau, Hàn Hạo Thần mang Lạc Tử Mộng ra khỏi phủ, mấy ngày nay nàng bị đau quá mức, mặc dù không muốn đánh thức hắn nhưng mỗi khi nàng di động thì hắn lập tức thức tỉnh rồi đặt tay vào bụng nàng xoa giúp nàng. Mấy ngày này nàng cũng cảm động đến mức rối mù, nếu hắn tốt với nàng như vậy, nàng cảm thấy mình chết cũng đáng giá. Nhưng sau đó nghĩ, chết rất đáng tiếc, chết là tiện nghi cho con hoa hồ điệp kia rồi, cho nên sống vẫn tốt hơn.
Hai người tới ''Túy Tiên lâu'' thì hai người kia đã đến, nàng nhìn thấy giữa họ có Hoa Thiên Nhụy thì nhíu mày, chỉ là nàng cũng không lo lắng, binh đến tướng chặn huống chi đây cũng chỉ là một tiểu hoa si.
''Thần ca ca tới rồi.'' Hoa Thiên Nhụy hứng phấn đứng dậy, hoàn toàn quên đêm 30 đó hắn đã lạnh nhạt như thế nào với mình.
Ở phương diện này, nàng thật bội phục nàng ta, nghiễm nhiên có thể nhịn được, xem ra mình phải học tập nàng ta không ngã tinh thần mới được.
Thấy nàng ta tới đây, hắn kéo tay nàng, an bài chỗ ngồi cho nàng bên cạnh Cổ tướng quân mà hắn ngồi giữa nàng và Hoa Thiên Sóc.
Hoa Thiên Nhụy phát hiện ra thì thất sách, lập tức kéo tay đại ca nói: ''Đại ca chúng ta đổi vị trí đi.''
Ngược lại Hoa Thiên Sóc có chút xấu hổ, mấy ngày nay còn khai thông nàng, xem ra vẫn không có hiệu quả, cá tính nàng giống phụ thân, không đạt mục đích thì không bỏ qua.
''Không cần đổi vị trí phiền toái như vậy.'' Hàn Hạo Thần nói, nhưng Hoa Thiên Nhụy chính là Hoa Thiên Nhụy, căn bản không vì một câu nói của hắn mà buông tha.
Thấy Hoa Thiên Sóc bất đắc dĩ muốn đứng lên thì Lạc Tử Mộng cười một tiếng thuận nước giong thuyền: ''Không sao, nếu Tam tiểu thư muốn vị trí này thì an vị cho nàng, dù sao trong phủ còn nhiều y phục, không quan tâm áo ngày hôm nay.''
Nàng nhắc nhở ngày đó vì nàng ta quấn chặt Hàn Hạo Thần, cuối cùng hắn đốt y phục hàng ngàn lượng đi mà đính xác nàng ta cũng không quên chuyện này, bởi vì nàng ta mới vui mừng vì được đổi vị trí, bây giờ nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Lạc Tử Mộng giả vờ không quan tâm nhún vai một cái, cười duyên với hắn.
Hôm nay tụ họp có chút không vui, Hàn Hạo Thần với Hoa Thiên Sóc và Cổ tướng quân, ba người trò chuyện với nhau, Hoa Thiên Nhụy gắp thức ăn cho hắn nhưng hắn không động đến, cuối cùng nàng ta trầm mặc không nói lời nào. Nàng thì ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy nhàm chán.
''Hạo Thần, thiếp đi dạo một chút.'' Nàng thật sự bất đắc dĩ mới cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, nghĩ tới việc Hoa Thiên Nhụy cũng không làm trò gian, nên cũng yên lòng một chút.
''Đi đâu?'' Hắn cảnh giác hỏi.
''Thiếp đi dạo dưới lầu một chút, các người tiếp tục bàn chánh sự.''
''Vậy cũng tốt, hai người đi chợ chơi một chút.'' Cổ tướng quân nói.
''Ta không muốn đi cùng nàng ta.'' Hoa Thiên Nhụy phản đối. Nàng cũng nghĩ một mình tốt hơn, đi thêm chướng mắt.
''Yên tâm, ta không đi cùng với ngươi, tránh cho tiêu hóa không tốt.''
''Hay là tẹo nữa ta đi cùng nàng.'' Hắn có chút không yên lòng.
Nàng thấy Hoa Thiên Nhụy có chút gấp gáp, châm biếm trong lòng , ''Ta đi gần đây, chàng gấp cái gì, các người khó mới được tụ hội nên tranh thủ hàn huyên đi.''
''Đúng là Vương phi đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn sợ bị lừa.'' Cổ tướng quân trêu đùa.
Nàng vừa nghe vừa 囧, lần trước bị lừa, đúng là không có đầu óc.
''Vậy nàng không cần đi xa.'' Hắn thở dài nói.
''Được!'' Nàng sảng khoái đồng ý, nhiều ngày không xuất phủ nên có chút buồn bực, vất vả mới được chạy nhảy, không vui đùa thỏa thích mới lạ. Nhưng trước khi đi nàng quay đầu nhìn Hoa Thiên Nhụy, cười khẩy một cái, ''Này Tam tiểu thư ở đây với mọi người thì không nên quyến rũ chồng người khác.''
Những lời này của nàng đúng là không khách khí, khiến sắc mặt nàng ta tái nhợt, khi quay lại thì nàng đã đi rồi.
Nàng đi ra chợ lớn thì duỗi cái lưng một cái, cuối cùng cũng được hoạt động gân cốt, cảm thấy thoải mái cả người.
Nàng nhìn bầu trời, ánh nắng tươi sáng, mấy ngày đều ấm áp, người cũng lười biếng.
Khi nàng quay đầu nhìn thì thân thể hắn xuất hiện ở cửa sổ, người này, cư nhiên không yên lòng về nàng, coi nàng như trẻ ba tuổi.
Nàng cười với hắn, vẫy tay với hắn, hắn không nhịn được cười, giơ tay không tự chủ, nhưng vừa giơ lên lại có chút xấu hổ, hắn đang làm cái gì, giống như trong lúc vô giác thay đổi nhiều thói quen, chỉ vì nàng.
Sau một khắc hình như ai kêu hắn, hắn mới xoay người xấu hổ cười, sau đó nhìn lại nàng thì mới chịu biến mất ở cửa sổ.
Nàng nhún vai một cái, nhìn người đến đi chợ, tâm tình thoải mái, thừa dịp hắn vẫn còn tụ hội, nàng vui vẻ chạy về phía trước, nhưng chạy không xa, nàng phát hiện đầu óc mình trong nháy mắt lại trống không.
''Sao ta lại ở trên đường? Ta ở đây làm cái gì?'' Nàng cúi đầu lẩm bẩm, hoảng hốt trong lòng, tại sao không nhớ được cái gì cả?
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi nhìn thấy nàng thì kích động chạy tới.
''Mộng Nhi, sao lại ở đây? Gặp ngươi thật vui!''
Nàng nhìn hắn ta, một mảnh mờ mịt.
Nàng biết hắn sao?
''Mộng Nhi, ngươi sao vậy?''
''Ngươi là....''
''Ngươi không biết ta.'' Hắn không thể tin được, hai ngươi mới chia tay mấy ngày, nàng đã không nhận ra. Đáy mắt hắn tràn đầy bi thương, khẽ run giọng nói: ''Ta là Tử Hiên, không phải ngươi nói thích nói chuyện với ta sao? Sao lại không nhận ra?''
Nhưng hắn như bừng tỉnh nói: ''Nha đầu chết tiệt kia, suýt nữa bị ngươi gạt, cẩn thận ta nói với tiên sinh, không để cho ngươi tới học nữa!''
Nàng sững sờ nhìn hắn, thấy mặt hắn không phải gian ác, nhưng tên hắn thì hình như chưa từng nghe qua. Hơn nữa không chỉ hắn mà hiện tại đứng ở đây cảm thấy quá mức xa lạ.
''Đi thôi!'' Hắn kéo tay nàng.
''Đi đâu?''
Hắn cười một tiếng, ''Ta đặc biệt cúp học vì ngươi, mấy ngày rồi ngươi không tới thư viện, cho nên ta muốn đi Thần vương phủ xem ngươi như thế nào, không nghĩ đến gặp ngươi ở đây.''
Thần vương phủ? Cái tên này rất quen thuộc. . . . . .
Hắn lôi kéo tay nàng chạy đi, hai người chạy tới Khê Thủy, nơi có cỏ hoa xanh tươi, dù là mùa đông giá rét nhưng đứng ở đây như được tắm gió xuân.
''Nơi này có được không? Cảm giác như thế nào?'' Thấy nụ cười trên môi nàng, hắn có nhiều thỏa mãn.
Lạc Tử Mộng từ từ mở mắt ra, cười hiện lúm đồng tiền: ''Tên gọi ở đây là gì? Thật đẹp!''
''Không biết, ta tình cờ phát hiện được, cảm thấy nếu ngươi tới đây thì giống như tiên hạ phàm, hơn nữa..... ta chỉ muốn dẫn ngươi tới đây.''
Nàng cắn môi hỏi: ''Sao lại tốt với ta như vậy?''
Hỏi ra lời này thì nàng giật mình trong lòng, nàng nhớ là đã hỏi ai đó những lời này, hơn nữa là người rất quan trong, giờ phút này nhớ đến hắn, có chút không thoải mái trong lòng.
''Mộng Nhi, ta....'' Mặt hắn đỏ bừng không dám nhìn nàng, nín nửa ngày cuối cùng lấy món đồ trong tay áo nhét vào tay nàng.
''Đây là cái gì?'' Nàng muốn mở ra nhìn, ai dè hắn đè tay nàng xuống, ''Đừng xem vội, trở về nhìn.'' Nói xong, cảm thấy cả người nóng lên.
Nàng cũng không nói gì.
''Mộng Nhi, nếu như ngươi.....'' Nói một nửa, hắn gãi đầu, ''Dù sao trong lòng đều có, ngươi trở về nhìn.''
Nàng gật đầu một cái, ai ngờ hắn bắt tay nàng, ''Ngày mai chúng ta tới đây được không?''
''Thả tay ra!''
Một câu nói oang tai khiến hai người bị hù sợ, hắn chưa phản ứng kịp, còn thân thể của nàng lại bị ôm vào lồng ngực vững chắc, sau đó hắn bị đánh cho một quyền.
''Thần vương gia!'' Tử Hiên nói, hai người mới nói chuyện hăng say nên không phát hiện có người tới, hắn bị đánh một quyền nên khóe miệng bắt đầu chảy máu.
''Ngươi chảy máu...'' Nàng cũng bị hù sợ, thấy hắn mới thân thiện với nàng bị đánh đến chảy máu nên hoảng loạn trong lòng.
Nàng muốn đi tới nhưng bị giam cầm chặt một cánh tay.
''Sao ngươi có thể đánh người? Không cho đánh hắn?'' Nàng ngửa đầu chất vấn, chút nữa khiến hắn tức chết.
''Ngươi nói giúp hắn nhiều hơn một câu, ta liền để hắn chết không toàn thây.'' Hắn cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm lạc Tử Mộng, không ngờ nàng lại dám giúp nam nhân khác.
Lúc trước hắn uống một ly rượu với bọn họ, quay đầu không thấy bóng dáng nàng, có chút hoảng trong lòng, ai ngờ Hoa Thiên Nhụy dám nói nàng chạy đi với một nam nhân khác, quan hệ thân mật, hắn liền nhìn theo hướng Hoa Thiên Nhụy bảo, không ngờ thấy bọn họ, mà bọn họ dám tay nắm tay trước mặt hắn.
Mặc dù Tử Hiên sợ người đầy sát khí này nhưng Lạc Tử Mộng chỉ là bà con xa với hắn, hắn không cần tức giận như thế, liền muốn dùng thành tín của mình đả động con người này.
Hắn cố gắng chống đỡ thân thể quỳ trước mặt hắn, ''Thần vương gia, ta thật lòng thích nàng, xin người thành toàn.''
Thiệu Tần vừa vặn đuổi tới nghe được như vậy, lập tức hít một ngụm khí lạnh, tên này đúng là không sợ cái chết.
''Thành toàn?'' Hắn cười lạnh, ''Thư sinh, ngươi biết nàng là ai không? Tại sao muốn ta thành toàn cho ngươi?''
''Mộng Nhi là bà con xa với Vương gia?'' Hắn nghĩ lại, chắc Thần vương gia cho hắn là thư sinh nghèo, cho nên không xứng với nafg vì vậy hắn thành tâm nói: ''Thần vương gia yên tâm, nếu người cho phép tại hạ, tại hạ nhất định toàn tâm yêu thương nàng, hơn nữa nhất định học vào Kim Loan điện, cho nàng làm cáo mệnh phu nhân.''
"Ha ha ha. . . . . . Giọng điệu thật lớn!" Hắn ngửa mặt cười lớn, ''Ngươi thấy cáo mệnh phu nhân lớn hay là Thần vương phi lớn?''
"Đương, đương nhiên là Thần vương phi lớn." Mặc dù hắn trả lời câu hỏi nhưng lại đánh trống trong lòng, không biết Vương gia có ý gì.
''Thiệu Tần, dẫn người về trông coi nghiêm khắc, không có lệnh của ta thì không được đưa cơm cho hắn.'' Hắn tức giận ném một câu rồi kéo nàng về.
"Vương Gia. . . . . . Vương Gia. . . . . ." Tử Hiên căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng đã bị Thiệu Tần nhấc lên, lôi kéo về phủ. Hắn quay đầu nhìn Thiệu Tần, cho dù chết cũng muốn chết rõ ràng: ''Đến tột cùng ta nói sai cái gì? Tại sao Thần vương đối xử với ta như vậy?''
Thuộc Tần cũng có chút đồng tình với hắn, liền nói ra: ''Ngươi cảm thấy một người mơ ước đến Thần vương phi thì Vương gia có nên như vậy với hắn không?''
"Dĩ nhiên nên, nhưng. . . . . ." Hắn đột nhiên cả kinh, "Ý của ngươi là. . . . . . Mộng Nhi là Thần vương phi?"
Thấy hắn mím môi khẽ gật đầu, hắn lại hồ đồ: ''Nhưng nàng nói mình là bà con xa với Vương gia? Nàng gạt ta!''
''Nếu Thần vương phi không nói như vậy, thì có thể các người sẽ câu nệ thân phận của nàng. Cho tới giờ Thần vương phi đều bình dị gần gũi, đối xử tốt với mọi người, cho nên không hy vọng vì thân phận của mình mà tạo thành sự bất tiện.''
Thiệu Tần nói điều này để không làm cho mọi người hiểu lầm, danh dự của nàng là quan trọng, từ ngày nàng bảo bọn họ ngồi cùng bàn dùng bữa thì hắn đã muốn dùng tính mạng này bảo vệ nàng, có hắn ở đây, tuyệt đối không cho ai hiểu sai về nàng.
Trở về Thần vương phủ, Hàn Hạo Thần xanh mặt, Tần quản gia thấy hắn buồn bực nên không dám nói nhiều, lúc đi thì tốt sao lúc về lại thành như vậy? Hơn nữa ánh mắt của Vương phi khi về có chút xa lạ.
Đi vào Tầm mộng cư, hắn dùng sức đóng cửa giận dữ nói: ''Nàng nói cho rõ ràng, hai người đã xảy ra chuyện gì?''
Nàng bị hắn quát nên run cả người, liên tục lùi vài bước, dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn.
"Tại sao nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ta không nên hỏi? Các người có quan hệ gì?'' Hắn tức giận, thế nhưng nàng vẫn chau mày như cũ, biểu hiện như vậy càng khiến hắn tức giận.
''Nói chuyện!'' Tiếng của hắn rung trời, hình như cho tới bây giờ cũng không dữ dội như vậy với nàng.
Nàng tiếp tục lùi mấy bước, cuối cùng ngã ngồi trên giường ngửa đầu run rẩy nói: ''Ngươi muốn làm gì Tử Hiên?''