"Làm sao vậy?" Hắn nhỏ giọng hỏi. Hàn Hạo Thần đã dùng hết tất cả kiên nhẫn đối với Lạc Tử Mộng.
Mới vừa rồi khi thấy nàng phản ứng như vậy, hắn nhìn thấy gương mặt nàng không giống như ngày thường, ánh mắt nàng trở nên trầm lặng. Thậm chí hắn còn cảm thấy những gì hắn vừa nhìn thấy toàn bộ đều là ảo giác.
"Thật sự phải nhận thánh chỉ sao?"
Một câu nói kia của Lạc Tử Mộng khiến Hàn Hạo Thần bắt đầu lo lắng.
Nàng nhìn ra hắn đang tức giận.
Nhưng nghĩ kĩ lại mọi chuyện, hiện tại nàng vẫn chưa tìm được cách trở về nhà, làm sao có thể thoát khỏi nơi này? Không có nhà để về cũng không có nơi nào khác để đi, chỉ sợ nàng chuẩn bị đầu thân hai nơi rồi. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi sợ hãi, xem ra nàng phải thật thận trọng, nếu không hậu quả khó mà lường trước được.
Hơn nữa gả cho Hàn Hạo Thần, dù sao cũng tốt hơn gả cho một gã tam thê tứ thiếp, huống chi hôm nay nàng thấy Hàn Hạo Thần cũng là một phu quân không tệ lắm.
Nàng vội vàng nở nụ cười, nói với hắn: "Ta đùa thôi, đây là lần đầu tiên ta tiếp nhận thánh chỉ, nên có chút sợ hãi."
Lúc này vẻ mặt Hàn Hạo Thần mới có chút thoải mái: "Đừng sợ."
Hắn vươn tay cầm tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay hắn, sau đó dắt nàng đi tới trước mặt công công truyền tin quỳ xuống.
Công công truyền chỉ nói một tràng cổ văn, Lạc Tử Mộng căn bản không biết hắn đang nói gì, nàng chỉ hiểu đôi chút, trong đó có nói "Hoa Khai Tịnh Đế" "Bách niên hảo hợp" , chắc hẳn là những lời chúc phúc mà thôi.
Nàng cúi người tiếp nhận thánh chỉ, trước sau vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu, trong sảnh có những người nào nàng đều không thấy rõ, trong số đó có một người đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.
Hàn Hạo Thần đón lấy thánh chỉ trong lúc nàng đang còn hốt hoảng, cho đến khi Liên Vân nâng nàng dậy, nàng mới biết chuyện lớn cả đời của nàng và Hàn hạo thần cứ quyết định như vậy.
Hô Diên Phong vẫn nhìn chằm chằm Lạc Tử Mộng, bởi vì nàng vẫn cúi đầu, hơn nữa nàng ăn mặc không giống với người nước Ngân Nguyệt , cho nên hắn vẫn không nhìn rõ ruốt cuộc người trước mắt đến cùng có phải người trong lòng của hắn hay không.
Cho đến khi Lạc Tử Mộng ngẩng đầu lên, sắc mặt Hô Diên Phong tái nhợt.
"Đại hoàng tử, không phải đây chính là hoàng tử phi sao?" Một viên tùy tùng đứng cạnh Hô Duyên Phong hô lên khiến mọi người trong phòng kinh ngạc.
Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hô Diên Phong, vừa nhìn thấy hắn hô hấp của nàng cứng lại.
Nhớ nhung lâu hắn như vậy, không ngờ lại gặp lại nhau trong tình huống này, không lẽ hắn cũng xuyên qua tới đây? Hay chỉ là người giống người, căn bản không phải cùng một người?
"Hô. . . . . . Diên Phong?" Lạc Tử Mộng thử dò xét gọi tên hắn.
"Mộng nhi? Thật sự là ngươi?" Hô Diên Phong không dám tin vào mắt mình, hắn đi về phía Lạc Tử Mộng.
Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau không nói gì, sắc mặt Hàn Hạo Thần đã sớm âm u, trong lúc Hô Diên Phong muốn đưa tay ra chạm vào người Lạc Tử Mộng, Hàn Hạo Thần nhanh chóng đưa tay kéo nàng vào trong ngực, không để cho Hô Diên Phong có cơ hội chạm vào người nàng.
"Đại hoàng tử thỉnh tự trọng." Hàn Hạo Thần siết chặt vai Lạc Tử Mộng lên tiếng nhắc nhở.
Bả vai Lạc Tử Mộng bị hắn nắm làm đau, không nhịn được kêu lên: "Đau quá, buông tay!"
Hô Diên Phong tiến lên bắt được cánh tay Lạc Tử Mộng, hắn trợn mắt trừng trừng: "Vương Gia buông tay, ngươi không nghe thấy Mộng nhi kêu đau sao?" Hắn muốn kéo Lạc Tử Mộng ra, lại bị Hàn Hạo Thần giữ lại tạo khoảng cách giữa nàng và Hô Diên Phong.
Nhưng cũng vì vậy, trái tim Hàn Hạo Thần nhói đau, Hô Diên Phong ân cần với Lạc Tử Mộng khiến hắn có cảm giác như mình là người ngoài cuộc. Chuyện hắn lo lắng đã thành sự thực, ngực hắn bắt đầu sôi trào khó chịu .