''Vương gia?'' Thấy hắn khẽ mất hồn, Hoa Thiên Sóc thăm dò kêu một tiếng, lúc này hắn mới thôi tưởng tượng nhìn về phía Hoa Thiên Sóc.
''Chỉ là một nô tài, Hoa tướng quân không cần để ý.''
''Nhưng Hoa mỗ nhận thấy, Vương phi đối với người đó không giống như là đối với nô tài, mà như đối với người thân.''
Hắn nghe vậy liền chuyển con mắt sang nhìn hắn, có chút không vui, ''Mộng nhi luôn luôn như thế với người trong phủ, rất nhân hậu với kẻ thù, nếu không sao ngươi có thể thuận lợi vào phủ được?''
''Sao ta lại thành kẻ thù?'' Hắn cầm ly trà lên uống một ngụm nhìn như lơ đãng nói: ''Nghe nói mấy ngày trước Hoa tướng quân tiếp tế cho bọn họ.''
Trong lòng Hoa Thiên Sóc sững sờ, hắn nói bọn họ không phải là phụ thân và muội muội của hắn chứ, chỉ là sao tin tức truyền đi nhanh như vậy, hay là nói căn bản hắn luôn nhìn bọn họ.
''À...chỉ là thỉnh thoảng, hơn nữa bọn họ không có kế sinh nhai, cũng khó cho bọn họ.''
''Bổn vương đã sớm nói, Hoa tướng quân có thể quản bọn họ ấm no, nhưng không thể tiếp tế ngân lượng, Hoa tướng quân quên rồi sao? Chẳng lẽ 'ấm no' cũng không đủ sao?''
Hoa Thiên Sóc tự nhiên biết hắn đã đủ nhân từ, nếu không sao bọn họ còn sống được trên đời này.
''Được, lần sau không chiếu theo lệ này nữa.'' Hắn ta khẽ cười, sức quyến rũ của hắn chỉ có tác dụng với nữ nhân, còn với Hàn Hạo Thần căn bản chỉ là cá cách điện.
Hắn trừng mắt một cái, Hoa Thiên Sóc không thể làm gì khác hơn là nhún vai một cái thu hồi nụ cười.
Bởi vì có Quý Vân Hạc bảo vệ nàng nên hắn cũng không phái người theo, cho nên căn bản hắn không cần lo lắng, mà hành động tùy ý ra cửa của nàng khiến lòng hắn chua chua, cảm giác bị người khác thay thế vị trí.
Hôm nay nàng ra cửa vẫn giống như cũ, mang theo có ba người nhưng ba người họ là thanh xuân tịnh lệ lại có phong cách bức người, khiến cho người khác không nhịn được muốn quay đầu lại nhìn.
Đúng là ''Oan gia ngõ hẹp’, người không muốn gặp lại đụng trúng.
Trên chợ, mặc dù Hoa Thiên Nhuỵ mặc bình thường nhưng khuôn mặt trắng hồng của nàng ta không giống như chịu khổ. Thiếu chút nữa hại chết nàng, hôm nay lại tự tại ở đây, đây là cái đạo lý gì?
Nghĩ đến đây, nàng lại oán hận Hàn Hạo Thần, đến tột cùng là hắn bận tâm Hoa Thiên Sóc hay là không bỏ được nữ nhân mị hoặc này.
“Tiểu thư, khuyên tai này thật đẹp, người đeo nhất định xinh đẹp hơn.” Thuý nhi cầm khuyên tai nói với nàng ta.
Liên Vân nhỏ giọng nói: “Vương phi, không phải Hoa Tướng quân không cấp ngân lượng sao, sao họ lại có tiền mua trang sức?”
Nàng nhíu mày, nàng nhớ lại lời hắn nói, hơn nữa nếu Hoa Thiên Sóc cho ngân lượng thì sao hắn lại không biết?
Nàng hừ lạnh một tiếng, đi tới gian hàng đó, cầm một bộ khuyên tai lên, “Khuyên tai đẹp như vậy, giá tiền không thấp nhỉ? Tam tiểu thư có tiền sao? Nếu không có, Bổn Vương phi có thể bố thí một chút.”
Hoa Thiên Nhuỵ kinh ngạc nhìn nàng.
Nghe lời nàng nói, Hoa Thiên Nhuỵ đã bị trúng kế, nói với Thuý nhi, “Thuý nhi, trả tiền.” Nàng ta cầm khuyên tai cười lạnh một tiếng: “Thần Vương phi nên giữ lại đi, nói không chừng có ngày cần dùng.”
Nói vừa xong, nàng ta liền xoay người nghênh ngang rời đi.
Liên Vân nghe vậy liền nổi giận đùng đùng rống to, “Thật là quá đáng, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?”
Quý Vân Hạc nhìn thấy Tư Mộ chau mày lại, liền trầm giọng hỏi: “Vương phi có muốn thuộc hạ đi giáo huấn một chút không?”
“Không vội, dạy dỗ là đương nhiên nhưng không phải hiện tại.”
Quý Vân Hạc nghe vậy gật đầu một cái, nhìn thần sắc nàng hắn đoán nàng ta không có ngày sống dễ chịu rồi.
Buổi tối, nàng chờ hắn trong phòng, lúc hắn tiến vào gian phòng nhìn nàng như có tâm sự, hắn ôm lấy nàng nói: “Đang nghĩ cái gì?”
“Thiếp đang nghĩ một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Hôm nay thiếp đi chợ nhìn thấy Hoa Thiên Nhuỵ.”
Hắn nghi ngờ nhìn nàng, không biết nàng muốn nói cái gì.
“Thiếp thấy khí sắc của nàng ta không tệ, giống như lúc ăn sơn hào hải vị.’
Ánh mắt nàng mang theo khí sắc thăm dò và chất vấn, khiến lòng hắn không có đáy.
Hắn không muốn nàng nghĩ nhiều nên không nói với nàng, lại không nghĩ rằng tâm sự nàng nặng nề là vì chuyện này.
“Thật ra mấy ngày trước Hoa Thiên Sóc đã tiếp tế cho bọn họ.” Thấy sắc mặt nàng trầm xuống hắn liền nói: “Hôm nay ta đã cảnh cáo hắn, nếu có lần sau ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.”
“Hả? Thật sao?” Nàng vẫn cười nhạt như cũ, nhưng hắn nhìn ra được lòng nàng không thoải mái.
Nhưng bây giờ, Hoa thừa tướng đã từ chức vì Hoa Thiên Nhuỵ, Hoa Thiên Lan bị cấm túc, Hoa Thiên Sóc cũng bị cấm tiếp tế cho bọn họ.
Đối với Hoa Thiên Lan mà nói, không chiếm được cưng chiều của Hoàng thượng là điểm trí mạng, đối với Hoa Thiên Nhuỵ thì không có vinh hoa phú quý là điểm trí mạng. Chỉ là Hoa Thiên Sóc là tướng tài nên bọn họ không đuổi tận giết tuyệt.
“Mộng nhi, sau này không cần quản bọn họ được không? Về sau chỉ có hai chúng ta, không có người có thể chen vào.” Hắn ôm nàng vào ngực, nói cẩn thận vì sợ nàng hiểu lầm.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đó là tinh khiết và thât lòng, nàng hiểu. Rốt cuộc cũng cười, áp sát mình vào hắn, nghe tiếng tim đập của hắn.
Thấy nàng đã hoà hoãn, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm, cúi người bế nàng lên giường.
“Này, chàng làm gì thế?”
“Mộng nhi, chúng ta đã tách nhau nửa năm…..” Hắn làm bộ mặt uỷ khuất.
Mặt nàng lập tức xám lại.
“Làm ơn đi, mỗi lần đều lấy cớ này.”
Nghĩ lại, mấy ngày trước nàng mệt đến chết, hiện tại sao dễ dàng để hắn giày vò được, mấy hôm trước chân nàng còn nhũn ra.
Hắn nhanh chóng cởi ý phục của mình ra, sau đó ôm nàng vào ngực.
“Vậy chúng ta đổi.” Hắn chăm chú suy nghĩ, sau đó không biết xấu hổ nói: “Mộng nhi, thân thể ta có lửa dục khó tiêu, nàng nói nên làm sao đây?”
Nàng bĩu môi, hắn đây không phải là muốn nàng chủ động dâng lên sao?
“Dùng tay của chàng tự giải quyết đi.”
“Hả? Giải quyết như nào? Mộng nhi giống như rất có kinh nghiệm!”
Mặt nàng đỏ tới mang tai, nói như nàng là một sắc nữ.
“Không biết, tự nghĩ đi.” Nàng dùng chăn che thân thể lại.
Thế nhưng hắn không bỏ qua cho nàng, ở dưới chăn, môi hắn tìm được đúng môi nàng, tay hắn tìm đến chỗ kia, xoa nhẹ nhàng.
“Đừng…… động…..” Nàng bị hắn hôn đến trời đất mù mịt,koong thể nói một câu đầy đủ, mà tay hắn như đốt lửa dục trên người nàng, thân thể sớm đã không khống chế được, như đợi hắn đến.
Hắn biết rõ điểm mẫn cảm của nàng, cho nên thấy nàng phản ứng liền lật người lên thân thể nàng.
“A……
Phản ứng của hắn nhanh chóng khiến nàng không kịp phòng bị, chưa kịp mở miệng hắn đã tiến vào thân thể nàng.
“Nhẹ, nhẹ một chút…..” Hiện tại nàng chỉ có thể điềm đạm đáng yêu nhắc nhở hắn.
“Ừ…..” Hắn nhỏ giọng nói, nhưng miệng như đồng ý nhưng thân thể lại muốn nhiều hơn.
“Hàn……… Hạo Thần………… Chàng, có thể…….. nhẹ một chút……. hay không?”