"Nhị đệ, trẫm chợt nhớ tới cho đến bây giờ trẫm chưa đến thăm Thần vương phủ của đệ, không biết ngày hôm nay trẫm đến xem qua vương phủ của đệ một chút có được hay không?"
"Chuyện này. . . . . ."
Hàn Hạo Hữu đột nhiên đề nghị như vậy khiến Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc có chút cả kinh.
"Nhị đệ cảm thấy có gì không ổn?" Hàn Hạo Hữu cười hỏi.
Lúc này, Phí công công nghe Hàn Hạo Hữu nói vậy cũng nhỏ giọng nói: "Chắc không phải là do thần Vương điện hạ không yên tâm về phía Lạc cô nương chứ?" hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Chẳng nhẽ nhị đệ đối với Lạc cô nương có tình yêu nam nữ?"
"Hoàng huynh nói đùa, Thần Đệ chỉ sợ Lạc cô nương không biết lễ nghĩa mạo phạm hoàng huynh."
"Chuyện này không có gì phải e ngại" Hắn đột nhiên đứng lên nói: "Đi, Phí công công, chúng ta cải trang đi đến thần vương phủ."
"Tuân chỉ." Phí công công lập tức lên đường chuẩn bị.
Hàn Hạo Thần nhấp nhẹ đôi môi trầm mặt, trên thực tế một khi Hàn Hạo Hữu đã quyết định muốn đến thần vương phủ, vô luận hắn đồng ý hay không đồng ý đều phải nghe theo. Mới vừa rồi Hàn Hạo Hữu hỏi thăm chẳng qua là muốn dò xét mối quan hệ giữa hắn và Lạc Tử Mộng, nhưng là nếu Hàn Hạo Hữu đã quyết định, hắn cũng không thể nói gì hơn.
——* Dạ Ngưng Huyên *——
Thần vương phủ
Tiếng xích đu kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, Lạc Tử Mộng nằm trên ghế xích đu ngửa mặt lên trời thở dài, than thở: "Trời ạ! Sao ta lại xui xẻo như vậy? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì à?"
Mới ngày đầu tiên đã găp xui xẻo, không biết lúc nào thì nàng mới có thể trở về, viện trưởng cô nhi viện có đi tìm nàng hay không?
Sắp đến thời gian dùng bữa trưa, nàng muốn ăn trưa xong thì đi dạo một chút, ai ngờ Liên Vân nói phải chờ Hàn Hạo Thần trở lại mới có thể dùng bữa. Cái xã hội này a! làm sao một người đến từ thế kỷ 21 như nàng có thể sinh tồn đây?
"Liên Vân, ở đây thật nhàm chán, có trò gì chơi không vậy? Ta chỉ muốn tiêu khiển một chút." Nàng không còn hơi sức hỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng thật muốn biến thành cổ nhân, thật chán muốn chết.
Liên Vân suy nghĩ một chút rồi nói "Không bằng nô tỳ bồi Lạc cô nương ra phía sau vườn hái hoa bắt bướm. . . . . ."
Lạc Tử Mộng khóe miệng không khỏi co quắp, chỉ có những người có chỉ số thông minh thấp và rảnh rỗi mới đi làm loại chuyện ngốc nghếch như vậy.
"Chỉ là. . . . . . Lúc này có rất ít bươm buớm." Liên Vân suy nghĩ một chút sau lại đề nghị, "Nô tỳ thấy các cô nương khác trong lúc rãnh rỗi thường ngồi thêu thùa, vậy nô tỳ bồi Lạc cô nương thêu thùa nha, nô tỳ cũng muốn xem qua tay nghề của Lạc cô nương một chút."
Lạc Tử Mộng cười khổ, khóe miệng co quắp càng lợi hại hơn.
Ngón tay của nàng dùng để gõ bàn phím , trước giờ chưa từng đụng đến cây kim để may vá, đâm tới đâm lui thật nhàm chán.
Ah? đột nhiên tinh thần Lạc Tử Mộng tỉnh táo hẳn lên, nàng từ trên ghế xích đu nhảy dựng lên: "Thêu thùa cũng tốt, thêu thùa giúp thân thể và tinh thân khỏe mạnh, chúng ta liền bắt tay vào thêu thôi."
"Vâng"
"Vậy. . . . . ." Lạc Tử Mộng nở nụ cười gian tà: "Có lẽ chúng ta nên đi mua chút đồ để thêu thùa, cũng nên mua thêm một bức tranh thêu sẵn để tham khảo."
"Không được…. không được, Lạc cô nương không nên đi ra ngoài, nếu như bị Vương Gia phát hiện, nô tỳ sẽ bị đánh chết." Liên Vân thế sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.
Nàng cứ quỳ như vậy khiến Lạc Tử Mộng có đôi chút khó xử, chẳng qua nàng chỉ muốn đi ra ngoài chơi một chút, tại sao lại khó khăn như vậy.
"Ngươi mau đứng dậy đi, ta đi ra ngoài mua vài món đồ thôi mà, làm sao lại khiến ngươi bị đánh đến chết ?" Nàng lập tức đỡ Liên Vân đứng vậy.
" Chẳng lẽ Lạc cô nương đã quên sao? Vương Gia đã hạ lệnh cho nô tỳ và quản gia phải chăm sóc Lạc cô nương thật cẩn thận, hơn nữa không được để cô nương xuất phủ nửa bước, nếu Lạc cô nương đi ra ngoài, nô tỳ còn không bị đánh đến chết sao?"
Nghe những lời này, Lạc Tử Mộng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đã có lúc nàng nghĩ, bản thân mình thật may mắn khi xuyên qua không phải ở trong một gia đình nghèo khó, mà là ở một Thần vương phủ khiến người ta không khỏi hâm mộ. Nhưng lúc này đây nàng lại cảm thấy như mình gặp xui tám kiếp vậy. Còn không bằng đến nhà dân chúng bình thường, ít ra nàng còn có thể tùy ý ra vào.
"Hàn Hạo Thần!!!! Cái tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi không xong với ta đâu!" Lạc Tử Mộng ngửa mặt lên trời kêu to.
Liên Vân vừa nghe thế, lập tức đưa tay che miệng nàng lại: "Lạc cô nương, van cầu cô đừng nói nữa, những lời này có muốn đưa tới họa sát thân sao?"
Nàng hất tay Liên Vân ra, bộ mặt không vui nói: "Ta phát tiết một chút không được sao? vương phủ lớn như vậy, người nào lại có thính lực tốt như vậy?"
"Không tin? Cô xem. . . . . ."