Lạc Tử Mộng nhếch môi chỉ tay vào bồn hoa kế tiếp hỏi: "Còn chậu hoa này thì sao?" Cho dù trong lòng nàng đã sớm có đáp án, nhưng nàng vẫn muốn biết hắn sẽ trả lời như thế nào.
"Bồn hoa này. . . . . . Bởi vì ta muốn mua mấy loại hoa khác nhau, cho nên đã mua hết tất cả hoa ở đó về, hình như chậu hoa này gọi là Thanh Mai Trúc Mã."
Quả nhiên là như thế, nàng đoán không sai.
Thanh Mai Trúc Mã, Tâm Ý Tương Thông, cho đến Trường Tương Tư Thủ.
Nếu vừa rồi nàng không nghe những lời Mị phu nhân nhắc nhở, có thể nàng đã trúng phải kế ly gián của Hoa Thiên Nhụy rồi.
Nàng ngồi xổm người, tay khẽ vuốt ve cánh hoa, nàng chăm chú nhìn chậu hoa, quả nhiên có khắc một chữ Nhụy, nếu nàng đoán không sai, mặt sau sẽ khắc một chữ Thần.
Nhưng nàng chọn cách tin tưởng hắn, dựa vào tính cách của Hàn Hạo Thần, hắn sẽ không tỉ mỉ đến mức nhìn khắp chậu hoa, nếu nàng sinh nghi, nhất định sẽ tỉ mỉ quan sát nó, sau đó sẽ giận dỗi Hàn Hạo Thần, nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thật đúng là theo ý nàng ta.
"Sao vậy? Nàng có thích hay không?" Hàn Hạo Thần vẫn chưa hay biết gì.
Lạc Tử Mộng đứng dậy nói về: "Ta thích lắm. Nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?" Hàn Hạo Thần có chút khẩn trương. Trước giờ hắn không biết cách lấy lòng người khác, việc mua hoa tặng nàng đã là một bước đột phá lớn.
Dĩ nhiên Lạc Tử Mộng hiểu hắn đang nghĩ gì, nàng chỉ vào ngực hắn nói: "Người nào là thanh mai trúc mã của chàng vậy? Ta nhớ rằng hồi nhỏ ta chưa từng gặp chàng, càng không có chuyện cùng Thần Vương điện hạ ngài cùng nhau lớn lên."
Hàn Hạo Thần ngẩn người, ngốc trệ nửa ngày mới chi ngô đạo: "Vậy. . . . . . Vậy ta sai người ta đem chậu kia đi nơi khác." Hắn sợ Lạc Tử Mộng tức giận, liền lập tức giải thích, "Ta thật sự không có ý đó, ta không biết nàng thích hoa gì, lúc ấy trong đầu ta chỉ nghĩ đến việc mua hoa về tặng nàng, cho nên không nghĩ được gì nhiều. . . . . ."
Lạc Tử Mộng chắp tay ở sau lưng, làm mặt lạnh đi về phía Tầm Mộng Cư: "Ở cùng nhau lâu nay, ngay cả việc ta thích hoa gì chàng cũng không biết, chàng ."
"Ta. . . . . ." Hàn Hạo Thần vội vàng đi theo hỏi: "Mộng Nhi, nàng thích hoa gì?"
"Hoa tuyết." Nàng cố ý trêu chọc hắn.
"Hoa tuyết? Đó là loại hoa gì?" Hàn Hạo Thần nhất thời không kịp phản ứng.
Một bên Tần quản gia mới vừa đi tới, bên kia Tiểu Đông và Thiệu Tần đã sớm cười đến thắt ruột, bọn họ chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt đáng yêu này của vương gia.
Quý Vân Hạc và Liên Vân cũng bật cười, bây giờ Quý Vân Hạc mới tin tưởng Hàn Hạo Thần thật tâm yêu Lạc Tử Mộng , có Hàn Hạo Thần chăm sóc, nhất định nàng sẽ hạnh phúc.
——* Dạ Ngưng Huyên — tuyến phân cách *——
Vào lúc đêm khuya vắng người, Lạc Tử Mộng mặc một
Thân y phục dạ hành từ trong phòng bước ra, Quý Vân Hạc đã sớm đợi nàng ở bên ngoài.
Vốn nàng muốn động thủ sớm, nhưng nếu làm vào ban ngày sẽ khiến người khác chú ý, hàng đêm Hàn Hạo Thần đều ở bên cạnh nàng, nàng căn bản không có cách nào thoát thân. Cũng may tối nay Hàn Hạo Hữu phải tiếp đãi sứ thần của nước bạn, cho nên đã hạ chỉ mời Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc vào cung. Hàn Hạo Thần nói có thể tối này hắn sẽ không trở về phủ, nên Lạc Tử Mộng mới quyết định động thủ.
Mặc dù hơn một tháng đã trôi qua, đúng là nàng thật không muốn Hoa Thiên Nhụy đắc ý mỗi ngày.
“Vương phi, có thể đi được rồi.” Quý Vân Hạc nói.
“Ừ.” Lạc Tử Mộng gật đầu một cái.
Hộ vệ vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Lạc Tử Mộng và Quý Vân Hạc không phải dạng vừa, cho dù canh phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn có kẻ hở để thoát ra ngoài.
Đợi đến lúc đám hộ vệ giao ca, Quý Vân Hạc núp ở mặt tây tường rào chờ đợi thời cơ. Thấy thời gian không sai biệt lắm, Quý Vân Hạc mới lên tiếng: “Vương phi, đắc tội.” Sau đó hắn vòng tay qua eo Lạc Tử Mộng nhảy lên.
Mị phu nhân từng tiết lộ cho nàng biết vị trí phòng của Hoa Thiên Nhụy, cho nên khi hai người tới phủ tướng quân đã nhanh chóng tìm được Hoa Thiên Nhụy. Đêm đã khuya, nàng ta đã sớm đi ngủ từ lâu. Hơn nữa nàng ta không biết võ công, nên khi Lạc Tử Mộng và Qúy Vân Hạc tiến vào phòng nàng ta không hề phát hiện ra.
Lạc Tử Mộng nhìn gương mặt nàng ta hồi lâu, vốn không đành lòng động thủ, nhưng vừa nghĩ tới việc nàng ta muốn phá rối mối quan hệ tình cảm của nàng và Hàn Hạo Thần, liền khó có thể kiềm chế nỗi tức giận.
“Vương phi.” Quý Vân Hạc thấy Lạc Tử Mộng suy nghĩ đến mất hồn, liền gọi một tiếng.
Lạc Tử Mộng gật đầu, nàng lấy từ bên hông ra một chai thuốc, đang lúc nàng chuẩn bị mở chai thuốc ra đổ vào miệng nàng ta, thì đột nhiên nàng phát hiện ra bên gối có đồ vật gì màu trắng. Nàng cầm nó lên nhìn, nhất thời nổi giận một lần nữa.
Đây là một con rối, phía trên có tên của nàng cùng ngày sinh tháng đẻ, mà Lạc Tử Mộng chưa bao giờ nói cho người khác biết ngày sinh tháng đẻ của mình, nàng nghĩ chắc hẳn nàng ta đã dựa vào sinh nhật của Hàn Hạo Thần để tính, hai người đã từng làm sinh nhật cùng nhau, lại không nghĩ đến Hoa Thiên Nhụy sẽ làm việc này.
Trên ngực con rối cắm rất nhiều ngân châm, rõ ràng đây chính là dùng Vu thuật.
“Rất tốt!” Lạc Tử Mộng cười lạnh, sau đó ném con rối lên trên giường.
Nàng cũng không tin vào vu thuật, nàng sẽ không vứt bỏ nó đi, hơn nữa nàng tin tưởng, con rối này nhất định sẽ giúp được nàng.
Mặc dù nàng không tin vào vu thuật, nhưng nàng lại hoàn toàn tin tưởng vào tác dụng của thuốc, nàng nhếch môi cười lấy từ bên hông ra một bình thuốc khác. Lạc Tử Mộng không chút do dự thả đổ thuốc vào miệng nàng, không lâu sau lông mày Hoa Thiên Nhụy khẽ run lên, lúc này nàng mới cùng Quý Vân Hạc rời khỏi phủ tướng quân.
Hôm sau
Lạc Tử Mộng ngồi dưới gốc cây hóng mát, chợt nàng thấy Tiểu Đông hào hứng chạy về phía mình, vui vẻ cười đến vui.
“Chuyện gì mà ngươi vui mừng vậy?” Liên Vân tiến lên hỏi.
Tiểu Đông vừa cười vừa đi đến trước mặt ba người bọn họ nói: “Ta nói cho các ngươi biết một chuyện, có lẽ các ngươi sẽ không tin đâu, ha ha ha. . . . . .”
“Này! Đừng lãng phí thời gian, rốt cuộc ngươi có nói hay không?” Lạc Tử Mộng tức giận nói.
Quý Vân Hạc mím môi cười, kể từ lúc đi theo Lạc Tử Mộng, hắn phát hiện tính cách hắn cũng thoải mái hơn, không giống như lúc còn sống ở nước Ngân Nguyệt bên cạnh Tứ hoàng tử hắn cứ phải đè nén bản thân mình lại. Lạc Tử Mộng hết sức coi trọng hắn, hơn nữa thật sự khiến hắn không có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, nàng đối xử với mọi người hoàn toàn giống nhau. Hắn bắt đầu cười nhiều hơn, cũng cùng người trong phủ nói chuyện, mặc dù hắn không phải là người chủ động nói chuyện, nhưng khi người khác hỏi hắn nhất định sẽ trả lời.
Tiểu Đông hít sâu một hơi đè nén nổi kích động trong lòng nói: “Vương phi, người biết hay không? Phủ tướng quân xảy ra chuyện lớn.”
Lạc Tử Mộng và Quý Vân Hạc liếc mắt nhìn nhau: “Phủ tướng quân xảy ra chuyện lớn gì?”
Tiểu Đông thấy Lạc Tử Mộng có vẻ hứng thú nghe, liền hưng phấn kể lại tin tức mình vừa nghe được: “Vương phi, nghe nói tối qua Hoa hồ ly đã qua đêm ở phủ tướng quân, mà hoàng thượng từng hạ chỉ, hai cha con bọn họ phải ở bên ngoài, hơn nữa tất cả tiền tiêu xài chỉ có thể dựa vào năng lực của mình mà kiếm được, Hoa hồ ly đã bị hoàng thượng phái người bắt trở lại hoàng cung.”
Liên Vân có chút khó hiểu, nàng vỗ đầu hỏi: “Sao hoàng thượng lại biết chuyện Hoa hồ ly qua đêm ở phủ tướng quân? Chẳng lẽ có người mật báo? Ở phủ tướng quân lại có người dám bán đứng chủ tử sao?”
Tiểu Đông nghe vây bật cười: “Vốn là không biết, nhưng đêm qua tự nhiên Hoa hồ ly nổi dâm, nửa đêm canh ba vừa cởi y phục trên người vừa chạy khắp vương phủ, trong miệng còn phát ra âm thanh rên rỉ, kết quả là khi nàng ta đi tới đình viện, lúc thấy một tên hộ vệ đang đứng canh ở đó, thế nhưng. . . . . ha ha ha, thế nhưng nàng ta liền nhào về phía tên hộ vệ đó, tay bắt đầu sờ soạn cởi y phục của hắn ra.”
“À?” Liên Vân nghe đến đây, mặt đã đỏ bừng.
Quý Vân Hạc không biết Lạc Tử Mộng đã cho Hoa Thiên Nhụy uống loại thuốc gì, một chiêu này của nàng thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Tử Mộng dùng thử thuốc này, trước kia chỉ nghe Hô Diên Sơn đề cập tới, nói chỉ cần nữ nhân uống vào sẽ khỏe mạnh vô cùng, hơn nữa còn có nhu cầu cấp bách với nam nhân. Lúc nàng yêu cầu hắn cho nàng loại thuốc này còn bị Hô Diên Sơn cười nhạo, hắn nói có phải nàng chưa thành thân với Hô Duyên Phong đã muốn gạo nấu thành cơm.
Vì không muốn để cho Tiểu Đông sinh nghi, nên nàng cũng phải thể hiện một chút phản ứng của một nữ nhân khi nghe thấy chuyện này, vì vậy Lạc Tử Mộng hỏi “Hoa hồ ly chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, sao nàng ta lại khỏe đến vậy? Chẳng lẽ hộ vệ kia thật sự bị nàng xé y phục?”
“Đâu chỉ dừng lại ở việc xé y phục.” Tiểu Đông nói xong hưng phấn bừng bừng, “Cũng không biết Hoa hồ ly bị làm sao, nàng ta rất khỏe, không chỉ cởi bỏ y phục của mình, xé rách y phục của hộ vệ kia, sau đó. . . . . . .”
“Sau đó thế nào?” Lạc Tử Mộng có chút hả hê.
“Sau đó hình như tất cả hộ vệ của phủ tướng quân đều bị nàng đè ở trên đất, bắt đầu tiến hành một màn xuân cung đồ thật sống động, lúc ấy cả đám hộ vệ đều hoảng loạn, không ai dám tin vào những gì mình đang chứng kiến. Đêm qua Hoa tướng quân ở trong cung, mọi người trong phủ nhận thấy tình thế có vẻ nghiêm trọng, liền vào cung bẩm báo sự tình với Hoa tướng quân, nên hoàng thượng mới biết chuyện Hoa hồ ly ở lại trong phủ tướng.”
“Ha ha ha. . . . .” Lạc Tử Mộng ôm bụng cười đến nghiêng ngả, Hoa Thiên Nhụy xảy ra chuyện, nàng không có một chút gì thương cảm với nàng ta. Tưởng tượng thấy cảnh Hoa Thiên Nhụy đè lên người đám hộ vệ làm thể loại kia. . . . Bộ dáng phóng đãng, nàng cảm thấy thật sảng khoái.
Trên mặt Quý Vân Hạc đỏ ửng, thật không nghĩ đến loại thuốc kia lại lợi hại như thế, Vương Phi của bọn hắn ra tay cũng thật ngoan độc.Nhưng nhìn nàng không giống hạng người ác độc, từ nàng toát lên vẻ nghịch ngợm đáng yêu, đem đến cho người ta cảm giác yêu thích không thôi.
"Vương Gia biết không? Hắn phản ứng ra sao?" Lạc Tử Mộng cười nửa ngày mới nhớ tới việc này.
Tiểu Đông cũng ngưng cười nói: "Vương Gia nghe xong, nửa ngày không lên tiếng, ngay cả Hoa tướng quân cũng không dám tin chuyện này lại xảy ra, mọi người đang suy đoán, có phải do nàng ta mộng du hay không? Mơ thấy mộng xuân nên mới làm vậy."
"Nàng ta có gào khóc kêu tên vương gia hay không?" Lạc Tử Mộng nhìn như tò mò nhưng trong lòng thầm cười hỏi.
Tiểu Đông kinh ngạc: "Làm sao vương phi biết?"
"Ta đương nhiên biết, nàng ta cả ngày lẫn đêm đều gọi tên vương gia, lúc mộng xuân không phải là sẽ kêu tên Thần hay sao?" Nàng nhíu mày, nhưng Tiểu Đông nhìn ra nàng cũng không có ý tức giận.
"Hiện tại mọi việc sao rồi?" Thật khó khắn lắm Quý Vân Hạc mới mở miệng hỏi.
"Đúng rồi!" Tiểu Đông đột nhiên kêu lên, lập tức cả kinh nói: "Mới vừa rồi quên không nói một việc trọng yếu, lòng dạ Hoa hồ ly thật ác độc. Vì chuyện Hoa hồ ly làm trái thánh chỉ, nên hoàng thượng sai người lục soát phủ tướng quân, tra xét xem có còn chuyện gì mà hoàng thượng không biết hay không? Kết quả là tìm thấy ở trên giường của nàng ta thấy một con rối có viết tên của Vương phi, còn có cả ngày sinh tháng đẻ ở trên, khắp người con rối đó cắm đầy ngân châm. Ngay lúc này Hoa tướng quân cùng Hoa hồ ly đều đang ở trong hoàng cung tiếp nhận thẩm vấn, Vương Gia cũng đang ở trong cung."
Liên Vân nghe vậy nóng nảy nói: "Vương phi, phải làm gì đây, nàng ta dám dùng vu thuật để hại người?"
"Vân Hạc, cùng ta vào cung." Lạc Tử Mộng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, nàng chỉ muốn trả thù Hoa Thiên Nhụy, chứ không có nghĩ tới chuyện này sẽ liên lụy tới Hoa Thiên Sóc, vô luận như thế nào, Hoa Thiên Sóc không có làm sai chuyện gì, hắn chỉ là một đại ca thương yêu muội muội mà thôi, hơn nữa hắn đối với Hàn Hạo Thần mà nói, cũng đích xác là một nhân tài hiếm có.
Bên trong hoàng cung, Hàn Hạo Thần nghe nói Lạc Tử Mộng cũng đến, liền đi ra phía ngoài điện Kim Loan đi ra.
"Mộng nhi, sao nàng lại tới đây?" Hàn Hạo Thần thấy nàng đang đứng giữa trời nắng, trên trán mồ hôi đã rịn ra, hắn lấy khắn lau mồ hôicho nàng.
Lạc Tử Mộng nhìn xung quanh một chút sau đó nói: "Chuyện xảy ra ở phủ tướng quân ta đã nghe nói."
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng, bọn họ muốn hại nàng, đến cả vu thuật cũng giám dùng, từ nay Hoa gia sẽ biến mất ở nước Hàn Vũ." Hàn Hạo Thần nhìn Lạc Tử Mộng bảo đảm.
Lạc Tử Mộng lắc đầu nói: "Ta không sợ việc chàng không đòi công đạo cho ta, mà là. . . . . . Ta hi vọng chàng có thể cầu tình với hoàng thượng không nên xử lý Hoa tương quân, ta tin hắn vô tội."
"Mộng nhi, nàng. . . . . ."
"Chàng đừng nghĩ lung tung." Thấy vẻ mặt của Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, vì vậy cười nói: "Hắn là huynh đệ mấy chục năm với chàng, hai người đã cùng nhau trải qua biết bao khó khắn. Chàng nên nghĩ kĩ lại, không nên vì những chuyện mà muội muội hắn làm mà vạ lây cho cả Hoa gia, dù sao Thiên Sóc cũng vô tội. Mặc dù đã có thánh chỉ, nhưng Hoa Thiên Nhụy vẫn trở về phủ tướng quân, đối với người muội muội này, hắn không thể cứng rắn cự tuyệt, nàng ta là muội muội, của hắn."
"Ý của nàng là, ta sẽ bảo vệ Hoa Thiên Sóc?" Hàn Hạo Thần muốn một lần nữa khẳng định.
Lạc Tử Mộng gật đầu.
Hàn Hạo Thần suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười, vươn tay ôm nàng thật chặt vào trong ngực. Mặt trời nhô lên cao,nhưng trái tim hắn so với mặt trời càng thêm nóng bỏng. Hắn biết, nàng đang nghĩ cho hắn, nàng vốn là người như vậy, cho dù bản thân mình chịu uất ức, cũng không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng lời nàng nói cũng đúng, Hoa Thiên Sóc là huynh đệ vào sinh ra tử cùng với hắn, chuyện vu thuật này không phải hắn làm, vậy thì tạm thời bỏ qua cho hắn lần này, cũng cho Hoa gia một đường sống.
Hàn Hạo Thần trở lại Kim Loan điện sau đó lập tức tiến lên giải thích, khiến Hàn Hạo Hữu tha cho Hoa Thiên Sóc, nhưng việc làm của Hoa Thiên Nhụy không thể tha thứ. Hoa Thiên Sóc biết, nhất định là Lạc Tử Mộng đã thuyết phục Hàn Hạo Thần.
Lần này, Hoa Thiên Sóc có chút áy náy, muội muội của hắn dám làm mấy thể loại chuyện này, thân làm ca ca như hắn không thể dạy dỗ tốt, ngược lại hết lần này đến lần khác khoan dung tha thứ, cuối cùng rơi vào kết cục như ngày hôm nay, nhưng Lạc Tử Mộng vẫn thuyết phục Hàn Hạo Thần xin tha cho hắn.
Cuối cùng Hoa Thiên Nhụy bị nhốt vào Thiên Lao, không bị xử tử, nhưng nàng ta cũng sống không bằng chết. Sau khi tỉnh lại nhớ hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, nàng ta thật không muốn sống nữa, nhưng Thiên Lao canh phòng nghiêm ngặt, nàng ta muốn chết cũng không được. Hoa Thiên Sóc vô tội được thả ra ngoài, Hoa thừa tướng chỉ cảm thấy gia đình hắn gặp phải kiếp nạn, hắn cũng không dám ghi hận với Hàn Hạo Thần, bởi vì hắn biết rõ, những thứ này đều là nữ nhi của hắn gieo gió gặt bão.
Mà Lạc Tử Mộng thấy Hàn Hạo Thần tiến vào điện Kim Loan, nàng nhìn Quý Vân Hạc một cái, sau đó xoay người đi về phía tẩm cung của Hoa Thiên Lan.
Hoa Thiên Lan hiển nhiên là cực kỳ không hoan nghênh khi nhìn thấy Lạc Tử Mộng, nàng vẫn ăn mặc như cũ, sắc mặt tiều tụy, nhìn Lạc Tử Mộng nói: “Ngươi đến đây làm cái gì? Đến thăm ta sao?”
Lạc Tử Mộng cười một tiếng: “Lan phi nương nương, tính tình của cô càng ngày càng nóng nảy?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Hoa Thiên Lan giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Tử Mộng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, thừa dịp nàng ta chưa chuẩn bị, nàng lấy khăn lụa lau mặt cho nàng ta vừa nói: “Nhiều ngày không gặp, Lan phi nương nương ngày càng gầy đi, ngươi nhìn xem, tái nhợt khiến người đau lòng.”
Hoa Thiên Lan hất tay Lạc Tử Mộng ra, đang muốn nhào qua tóm nàng, lại bị Quý Vân Hạc chắn trước mặt Lạc Tử Mộng.
“Cút!” Nàng lớn tiếng gào thét.
“Được, ta lập tức rời đi, ngươi tiều tụy như vậy, cũng đừng lãng phí hơi sức, tránh lát nữa sẽ bị té xỉu, ta nghe nói nữ nhân trong lãnh cung không được phép gọi thái y.”
Lời nói của Lạc Tử Mộng khiến đầu ngón tay Lan phi phát run, sau khi Lạc Tử Mộng rời đi, nàng tức giận ném ly trà vỡ vụn trên mặt đất.
“Mới vừa rồi vương phi đã xuống tay với nàng ta?” Quý Vân Hạc nhỏ giọng hỏi.
Lạc Tử Mộng chuyển con mắt cười một tiếng: “Quả nhiên có tiến bộ, bị ngươi đoán ra rồi.”
Quý Vân Hạc củng cười một tiếng, hắn không tin tưởng nàng sẽ tốt bụng đi quan tâm sắc mặt Lan phi có tiều tụy hay không.
Lạc Tử Mộng cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: “Không có gì, chỉ là từ nay về sau nàng ta không thể thị tẩm nữa rồi. Cho dù có cơ hội, nàng ta sẽ bị đau nửa người dưới đến mức không muốn sống nổi.”
Quý Vân Hạc lại một lần nữa đỏ bừng cả mặt, thủ đoạn của vương phi thật đúng là hiếm thấy, may mắn hắn không có đắc tội với nàng, nếu không thật không biết nàng sẽ bỏ thuốc gì với hắn.
Mấy ngày sau, Thiệu Tần vội vã đi tới thư phòng của Hàn Hạo Thần, vẻ mặt hắn nặng nề gọi một tiếng: “Vương Gia.”
“Chuyện gì?”
“Thuộc hạ ra ngoài làm chút chuyện, liền nghe được hai hộ vệ trong phủ tướng quân đang bàn luận xôn xao.”
“Nói cái gì?”
“Bọn họ nói, vào ngày Tam tiểu thư xảy ra chuyện, bọn họ đã nhìn thấy có bong dáng hai người bay qua. Lúc ấy bọn họ sợ Hoa tướng quân trách tội, cho nên cũng không dám nhiều lời.”
Trong lòng Hàn Hạo Thần dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành: “Hai bong người?”
“Dạ, nghe bọn hắn nói, hai người kia một người giống Quý Vân Hạc, còn người kia giống. . . . . Vương phi. Bởi vì lúc ấy ánh trăng vừa đúng lúc chiếu lên trên mặt bọn họ, cho nên hộ vệ kia mới nói vậy.”
Hàn Hạo Thần nhíu mày, hắn thật không biết chuyện Lạc Tử Mộng sẽ cùng Quý Vân Hạc rat ay, hơn nữa biểu hiện đêm đó của Hoa Thiên Nhụy quả thật bất thường, rõ ràng nàng ta đã bị hạ dược, chỉ là tất cả mọi người không ai có phát hiện ra mà thôi, chỉ nói nàng bị mộng du.
“Đã xử lý hai người kia chưa?” Hắn trầm giọng hỏi.
Thiệu Tần nói: “Thuộc hạ sợ sẽ chuốc phải phiền toái, chỉ mới nhốt bọn họ ở trong rừng.”
“Xử lý sạch sẽ một chút.” Hàn Hạo Thần không hỏi nhiều. Bởi vì vô luận là người nào, đều không thể làm tổn thương nàng, dù chuyện kia thật sự là do nàng làm, đó cũng là do Hoa Thiên Nhụy tự gây nghiệt, không oán người được.
Nếu hắn không thể đối phó với tỷ muội các nàng, mà Lạc Tử Mộng đã âm thầm làm mọi việc, vậy thì hắn sẽ thay nàng khắc phục hậu quả, sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Thiệu Tần cũng chưa từng hoài nghi lời nói của hai người hộ vệ kia, vì hắn từng tận mắt chứng kiến Lạc Tử Mộng dùng độc giết người.
Edit&Beta: Tinh Linh Tuyết
——* Dạ Ngưng Huyên — Đường phân cách *——
Khoảng thời gian sau đó, cũng không biết Hàn Hạo Thần đã xảy ra chuyện gì, dường như sự vụ càng ngày càng nhiều, không phải đi xã giao thì cũng lại là thương nghị với các đại thần trong thư phòng, bây giờ thiên hạ đang thái bình mà? Hắn bận việc gì chứ?
Nghi vấn của nàng đã được giải thích một cách nhanh chóng.
Ba tháng sau, trong Hoàng cung đột nhiên cho người tới “Mời” Lạc Tử Mộng vào cung học thêu thùa. Thay vì nói là "Mời ", không bằng nói là thừa dịp khoảng thời gian này Hàn Hạo Thần không ở trong phủ muốn Lạc Tử Mộng vào trong cung. Liên Vân thấy tình hình như vậy, thì lập tức chạy đi tìm Hàn Hạo Thần, còn Quý Vân Hạc thì theo nàng vào cung.
Vào tới trong cung, Quý Vân Hạc chỉ có thể chờ ở ngoài điện. Hàn Hạo Hữu vẫn ngồi ở trên cao lẳng lặng nhìn Lạc Tử Mộng đứng giữa Thiên Điện.
"Hoàng thượng tìm ta có chuyện gì sao?" Lạc Tử Mộng cứ có cảm giác ánh mắt của hắn ta vừa mang theo sự tìm tòi, vừa mang theo cảm giác khó có thể tin.
Hàn Hạo Hữu lấy lại bình tĩnh sau đó hỏi: "Một tháng trước nàng đã từng gặp Lan phi đúng không?"
Trong lòng Lạc Tử Mộng thoáng hồi hộp một chút, sau đó nói: "Không có."
Từ lâu tẩm điện của Lan phi đã không còn nhiều người trông coi, trước cửa cũng chỉ có hai thị vệ, nhưng nàng nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó nàng đã làm bọn họ hôn mê, cho nên bọn họ hoàn toàn không thể biết nàng và Quý Vân Hạc đã đi vào đó.
Hàn Hạo Hữu nhíu mày nói: "Nhưng Lan phi lại nói nàng đã đến gặp nàng ấy, hơn nữa làm hại thân thể của nàng ấy đều. . . .” Hắn ta muốn nói lại thôi, chuyện này hơi khó mở miệng.
“Đều gì?” Lạc Tử Mộng hỏi ngược lại, “Hơn nữa tại sao Hoàng thượng lại nghe được những lời này của Lan Phi? Là nàng ta nói với Hoàng thượng, hay là Hoàng thượng lại lật lọng muốn thị tẩm nàng ta?”
“Làm càn!” Hàn Hạo Hữu tức giận, “Đừng ỷ vào việc trẫm nhân từ với nàng mà nàng có thể nói năng lỗ mãng.”
“Sao Hoàng thượng lại tức giận như vậy? Hơn nữa Hoàng thượng đối xử nhân từ với ta chỗ nào?” Lạc Tử Mộng nghĩ tới cảnh ngộ của mình thì chỉ hận không thể róc xương lóc thịt Lan Phi, nhưng thấy Hàn Hạo Hữu tức giận như vậy thì nàng cố trấn định nói, “Miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng đã nói rằng cấm túc Lan phi trong tẩm cung, đồng thời biến vào lãnh cung, nhưng hôm nay lại nói Lan phi nói chuyện với Hoàng thượng, còn cố ý bắt ta tới đây chất vấn, đây là đạo lý gì vậy?”
Hàn Hạo Hữu giận đến cắn răng nghiến lợi: “Nàng có biết chỉ với những lời này của nàng trẫm đã có thể trị tội nàng rồi không.”
“Tội gì?”
“Tội chém đầu.”
“Lý do?”
“Coi rẻ hoàng uy.”
“Ha ha ha . . . .” Lạc Tử Mộng ngửa mặt lên trời cười to, “Hai người mang tội giết người thì được miễn tử, một người vô tội như ta lại bị bắt vào cung trị tội đã không nói vậy mà còn muốn chém đầu nữa? Chẳng lẽ Hoàng thượng đang muốn lạm dụng quyền uy sao?”
“Cho nên bởi vì nàng không phục nên mới tự tiện làm chủ hại Lan phi và Nhụy Nhi sao?” Hàn Hạo Hữu giống như bắt được nhược điểm, đứng dậy đi tới trước mặt nàng nheo mắt nhìn nàng.
Nhưng lại không đoán được Lạc Tử Mộng lại không bị lừa, nàng thoải mái tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng cũng không thể xử oan cho người khác được.”
Ấn đường của Hàn Hạo Hữu nhíu chặt lại. Theo hắn thấy, Lạc Tử Mộng đã trở nên thành thục hơn, tâm tư cũng không dễ để cho người ta đoán được, hơn nữa lại khéo léo đến mức hắn ta khó có thể chống đỡ được.
Phí công công ở bên cạnh nhìn thấy tình hình như vậy lại cảm thấy sốt ruột không biết phải làm sao cho đúng, nếu để cho Hàn Hạo Thần biết hôm nay hai người bọn họ đối chọi gây gắt như thế này, chỉ sợ chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Nàng đang trách trẫm sao?” Hàn Hạo Hữu đột nhiên mở miệng hỏi.
Ánh mắt Lạc Tử Mộng thoáng dao động rồi lại lập tức khôi phục như thường: “Không dám, ngài là Hoàng thượng, có gì mà không thể chứ? Muốn giữ ai lại mà chẳng được?”
“Quả nhiên là không cam lòng?” Khóe môi Hàn Hạo Hữu khẽ nhếch lên, ánh mắt hắn ta nhìn Lạc Tử Mộng dường như còn chứa đựng một thứ tình cảm khác nữa.
“Hoàng thượng quá lo lắng rồi.” Bây giờ trong lòng Lạc Tử Mộng càng lúc càng không nắm chắc, không biết hắn ta có ý gì.
Hàn Hạo Hữu bật cười: “Rõ ràng là nàng không cam lòng. Không cam lòng vì trẫm xử nhẹ cho tỷ muội Hoa gia, người đứng sau màn hạ độc thủ ám sát nàng. Không cam lòng vì trẫm nói không đi gặp Lan phi nhưng lại vẫn đi gặp. Không cam lòng vì cho đến nay trẫm vẫn không hề có ý định lấy mạng của bọn họ, cho nên nàng mới tự mình ra tay, phải không?”
“Đúng, ta không cam lòng. Tại sao hai kẻ mang tội giết người mà vẫn có thể bảo toàn tính mạng? Tại sao Hoàng thượng muốn tha cho bọn họ hết lần này tới lần khác? Tại sao một người bị cấm túc mà còn có thể tới tố cáo với Hoàng thượng? Rốt cuộc là vì Hoàng thượng muốn nhằm vào ta hay là muốn nhằm vào chính Hoàng đệ ruột thịt của mình?”
Câu nói sau cùng của Lạc Tử Mộng chính là một lời trúng đích.
Hắn ta thật sự không cam lòng, ngay từ lúc mới bắt đầu cũng đã không cam lòng nhường Lạc Tử Mộng cho Hàn Hạo Thần, rồi sau đó nhìn bọn họ như keo như sơn thì hắn lại càng không cam lòng. Đặc biệt là khi hắn ta biết được có khả năng là Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan đã bị Lạc Tử Mộng giở thủ đoạn thì hắn ta lại càng thích một Lạc Tử Mộng cơ trí quyết đoán, nhưng mà người hắn ta thích lại đã gả cho đệ đệ ruột của hắn ta.
Nhưng mà, hắn ta là Hoàng đế, hắn ta muốn dạng nữ nhân gì mà không thể có được? Ban đầu còn không phải là Kỳ phi cũng ngoan ngoãn trở thành phi tử của hắn ta sao, tại sao hắn ta lại phải tặng một nữ nhân đặc biệt như Lạc Tử Mộng cho Hàn Hạo Thần?
Bây giờ thiên hạ đã thái bình, hắn ta hoàn toàn không cần lo lắng không có ai thay hắn ta ra trận giết địch, cũng không cần lo lắng Hàn Hạo Thần và Hoa gia liên thủ. Với cục diện hiện tại, hắn ta tin tưởng Hoa Thiên Sóc tuyệt đối sẽ không ngã về phía Hàn Hạo Thần, lòng trung thành của y hẳn là sẽ hướng về phía người làm Hoàng đế như hắn ta.
Hơn nữa, kể từ khi hắn ta biết Hàn Hạo Thần có lòng tạo phản, thì hắn ta đã bắt đầu có sự đề phòng. Muốn làm Hoàng đế ư, quả thật là chuyện hoang đường mà.