Nơi dừng là một quán bar được xây dưới lòng đất, nếu không phải người quen khó có thể dò được cửa vào. Lâm Đại Minh phóng moto thẳng vào đường hầm phía trước, lợi dụng bóng đen vô tận và không gian không người đi lại, hắn dừng lại tại giữa đường hầm vài giây sau tiếng động lớn trêи tường phát ra. Nhờ sự kín mít của đường hầm, âm thanh vang dội vừa dài vừa lớn gấp bình thường vài lần.
Lâm Đại Minh bẻ đầu xe vòng vào cánh cửa trêи tường đường hầm vừa mở, lúc cả xe và người vừa vào hẳn bên trong cũng là lúc cánh cửa được đóng lại. Bên ngoài nhanh chóng trở về như cũ, hoàn toàn không có một sơ hở.
Hắn phóng xe thêm mười mét, thì đến một khoảng sân lớn được thắp đèn sáng trắng. Người ra đón hắn là một tên đô con đầu trọc, xăm trổ đầy người, khuôn mặt hết sức hung tợn. Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn liền khom người cung kính: “Anh Minh!”
Lâm Đại Minh bước xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm gật đầu cho có sau đó bỏ vào trong trước. Tên đầu trọc kia thấy thái độ có coi thường từ hắn cũng không dám thể hiện thái độ, đến nghĩ cũng không!
Tuy rằng nơi đây được xây bí mật trong tầng hầm nhưng không gian hết sức rộng rãi, thậm chí là phân chia thành hai tầng lầu. Một chiếc Lamborghini trắng và một chiếc Ferrari đen bóng được xếp ngay ngắn chĩa đầu vào bức tường kín đối diện, trông có vẻ như cách trang trí chẳng có tí thẩm mỹ gì. Đi sâu hơn một chút, ở góc bên phải một chiếc trực thăng cá nhân đen đáp gọn gàng trêи bục sân bay cao năm mét.
Ngoài ra ở đây còn có mười hai phòng ốc chia đều cho hai tầng lầu, sàn nhà lát đá cẩm thạch, thành lan can và thành cầu thang được trạm khắc bằng gỗ trầm sa sỉ. Mang tiếng nơi đây được dựng dưới tầng hầm, ấy vậy xung quanh có kha khá cửa sổ để nhìn ra dòng giao thông đang lưu động bên ngoài.
Lâm Đại Minh dường như không quá để tâm những điều này, hoặc hắn đã đến đây không ít lần. Khi đến gần một căn phòng với cánh cửa hình vòm lớn hắn đã nghe thấy tiếng súng nổ liên tiếp ba phát, đoán chắc bên trong xảy ra vụ giết người dã man vừa xảy ra. Bước chân hắn vừa tiến gần đến cửa cũng là lúc cách cửa tự động mở to.
Hắn thoáng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng bên trong, nhếch môi cười thích thú. Không ngờ lại có bản lĩnh lớn đến như vậy!
“Lâu rồi không gặp!”
Người đàn ông ngồi chính giữa ghế bành cỡ lớn màu tím đen tỏ vẻ vui mừng lên tiếng. Dung mạo hắn khôi ngô tuấn tú với nước da màu mật khỏe khoắn cùng thân hình vạm vỡ, so với Lâm Đại Minh đậm hơn một tông màu. Mái tóc hắn đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, tạo kiểu mang phong cách ngỗ nghịch. Điểm nhấn trêи hắn chính là bên mắt trái được bịt kín bằng miếng vải đen.
“Lâu rồi không gặp!” Lâm Đại Minh cười khẩy một tiếng, đi nhanh về phía người đàn ông kia, lạnh lùng lướt ngang cái nhìn kinh ngạc của người đàn ông trung niên khác đang quỳ dưới sàn.
Lý Thắng Nam đứng dậy, cùng Lâm Đại Minh ôm chặt lấy nhau. Hai tên cười to hết sức sảng kɧօáϊ, sự ồn ào náo nhiệt này khác hẳn sự lạnh lùng bí hiểm vừa rồi.
“Sau lần đó mày đã đi đâu vậy?” Lâm Đại Minh ngả mình ngồi xuống ghế, đưa mắt quét qua người đàn ông trung niên đang vô thức nhếch môi cười trong hi vọng.
Lý Thắng Nam chỉ tay vào mắt trái của mình: “Hiểu chưa?”
Lâm Đại Minh không nói gì, ánh mắt đen như ngọc lóe tia thích thú. Một tên cuồng sát như Lý Thắng Nam lại bị đoạt mất một con mắt, xem ra kẻ đó không đơn giản. Hắn có chút tò mò kẻ đó là ai.
“Tuy rằng bọn nó không biết chỗ này của tao được cái chó nhà nó sống thành bầy, phục kϊƈɦ tao.”
Lâm Đại Minh khinh bỉ nói: “Cho mày chết!”
Lý Thắng Nam tức giận đạp chân về phía người Lâm Đại Minh một cái: “Mày không mỉa tao thì chết à?”
“Mày có tin tao móc lốt con mắt còn lại của mày không?”
“Tao mù một mắt không có nghĩa là tàn tật, mày đánh lại tao không?”
Lâm Đại Minh liếc mắt nhìn Lý Thắng Nam, tật lưỡi lắc đầu: “Mày còn có ích, chưa thể đánh mày chết được!”
“Mày thật vc Minh ạ!”
Lâm Đại Minh bỏ ngoài tai, hất mặt về phía người trung niên đang quỳ kia và hai gã khác nằm bất động dưới sàn với vũng máu lớn chảy từ giữa trán xuống như muốn hỏi.
Lý Thắng Nam tật lưỡi: “Dùng mạng đổi nợ.”
“Sao không giết?”
Câu hỏi này của Lâm Đại Minh khiến gã trung niên kia chết trân, mở to mắt như không thể tin nổi nhìn hắn chằm chằm.
“Đang cho người bắt người nhà nó!”
Người trung niên kia vội vàng van nài: “Tôi xin cậu! Người nợ cậu là tôi, xin hãy giết tôi đi!”
Lý Thắng Nam chẹp miệng: “Mạng của một mình ông bù nổi tiền cho tôi không?”
“Cái này…” Người trung niên đó đắn đo suy nghĩ một hồi lâu. Sau bao tính toán, ông hít sâu một hơi quyết liều một phen: “Tôi… tôi biết thằng này!” Ông chỉ thẳng tay về phía Lâm Đại Minh, như nhớ ra gì đó ông vội rụt tay lại.
Lý Thắng Nam nghi hoặc nhìn Lâm Đại Minh dò xét, thấy thằng bạn chí cốt không có phản ứng gì hắn quay sang gã trung niên kia hất hàm như muốn hỏi. Có quen biết sao? Khá thú vị đấy!
Người trung niên gật đầu lia lịa: “Con gái tôi là bạn gái nó!”
Lý Thắng Nam kinh ngạc ra mặt: “Mày có bạn gái khi nào?”
Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt: “Có đấy!”
“Khi nào thế?”
“Lâu rồi!”
“Vậy…”
Lâm Đại Minh chen ngang: “Người này tao không quen!”
Ông Cố Vượng mở to mắt hoang mang: “Không quen là không quen thế nào?”
“Có người không chấp nhận.”
“Làm gì có ai là không chấp nhận chứ! Con gái tôi sau này giao cả cho cậu!” Ông Cố Vượng cười xòa, vội đáp lại.
Nụ cười trêи môi Lâm Đại Minh ngày thêm đậm nét, hắn nói với Lý Thắng Nam: “Bố vợ tao!”
Ông Cố Vượng lo xa sợ có rủi ro, ngay lập tức lên tiếng hùa theo: “Phải phải, là bố vợ!”
Lý Thắng Nam: “Tiền ông ta nợ tao coi như tiền mừng tao cho mày!”
“Ít!”
“Còn chê thì tự trả cho bố vợ đi!”
Lâm Đại Minh lấy trong túi áo chiếc thẻ visa vứt về phía người Lý Thắng Nam: “Thuê mày chở bố vợ tao về nhà an toàn!”
“Ok! Giờ đi uống rượu với tao!”
Lâm Đại Minh gật đầu thay lời đáp. Hắn hướng về ông Cố Vượng đi tới, lạnh giọng nói: “Nhớ kỹ những gì ông nói hôm nay!”
Ông Cố Vượng nén tiếng thở dài: “Xin mày đối tốt với nó!”
“Về gửi giấy tờ tùy thân lên cho tôi!” Lâm Đại Minh không trả lời đúng trọng tâm, mặc cái nhíu mày khó chịu của ông Cố Vượng. Hắn nói xong liền bỏ đi một mạch, để lại ông Cố Vượng dương mắt nhìn với theo.
***
Nghe Lâm Đại Minh chầm chầm kể lại từng câu từng chữ, sắc mặt Cố Thương biến đổi chẳng ngừng. Khi thì kinh ngạc, khi thì tức giận và sau cùng là sự bần cùng bất đắc dĩ. Cô chống tay xuống giường nâng mình ngồi dậy, chẳng còn tâm trạng đâu để ý tấm chăn vừa trượt xuống. Thân thể dày đặc dấu hôn nóng bỏng cứ thế phơi bày dưới ánh sáng, như câu chuyện vừa rồi buộc phải chấp nhận sự tồn tại của nó.
Cô mệt mỏi thở dài một hơi não nề. Cô vốn dĩ đã bị ràng buộc vào hắn, chỉ có thể chấp nhận không thể chối bỏ…
Lâm Đại Minh hướng mắt đen như ngọc nhìn lên tấm lưng trần trắng bóc dưới bóng đèn thêm phần xinh đẹp hấp dẫn, hắn vươn tay chạm vào mái tóc dài của cô nhẹ quấn vào ngón tay vài vòng vân vê.
“Thương!”
Theo phản xạ tự nhiên, cô ngoái mặt lại nhìn hắn.
“Lại đây!”
Cô máy móc nằm xuống bên cạnh hắn, trước khi cô kịp hạ đầu xuống gối Lâm Đại Minh đã duỗi thẳng tay để cô tì lên. Cô kéo chăn che ngang ngực mình, hướng mắt nhìn đi chỗ khác. Không hề oán trách, không hề căm hận, thứ duy nhất còn lại chỉ có sự bất lực cùng mệt mỏi.
Không gian tĩnh lặng một hồi lâu, Cố Thương chợt mở miệng khẽ hỏi: “Khi nào anh thấy chán?”
Lâm Đại Minh đáp mà không cần suy nghĩ gì thêm: “Sắp rồi!”
“Bao lâu nữa?”
“Nhanh thôi!” Thay vì đáp đúng trọng tâm, hắn trực tiếp trả lời một câu không liên quan.
Cố Thương lại im lặng không nói, Lâm Đại Minh có thể dễ dàng nhìn ra sự hi vọng lấp lánh trong đôi con ngươi của cô. Hắn bạc môi cười khổ, cô mong chờ như vậy có lẽ hắn nên rút lại thời gian ngắn một chút nữa. Ngắn đến độ chính hắn cũng không nắm rõ khi nào sẽ hết. Là nhanh thôi hay là…
Không bao giờ…
Cố Thương xoay người nằm lăn vào góc trong cùng của giường, đem con bò sữa quẳng ra chính giữa công khai vạch ranh giới cho hai bên, cô ôm con gấu to bự, rúc mặt vùi sâu vào người nó, từ từ khép mắt nhắm lại. Nhưng lại chằn chọc không sao ngủ được, còn Lâm Đại Minh trái ngược hoàn toàn hắn ngủ hết sức ngon giấc.
Hắn bất chợt xoay người, nằm áp sát vào người cô, tùy tiện vòng tay qua eo cô ôm chặt đồng thời khống chế không cho cô có cơ hội đẩy hắn ra. Thanh âm trầm khàn vang lên khe khẽ: “Muốn hiệp nữa thì cứ cạ ʍôиɠ vào.”
Vì hai người đang lõa thể, Cố Thương có thể cảm nhận rõ sau ʍôиɠ cô có vật thể gì đó ấm ấm, cứng cứng chạm vào rõ rệt. Như thanh sắt nung đỏ, nóng đến bức bối. Cô cắn răng hít sâu một hơi, cố ép mình chìm nhanh vào giấc ngủ.
Nhưng thần trí bị ảnh hưởng bởi thân nhiệt phía sau, không an phận nghĩ loạn đến những điều không đứng đắn. Đáng ghét thật!