Nói rồi vội vàng chỉnh lại chiếc áo, thế nào lại để tuột tay khiến nó rơi xuống đất. Cô càng thêm hoảng hốt, kéo mạnh chăn ngổn ngang trêи giường che kín thân. Từ trong chăn cô hét lớn: “Cút đi!”
Hắc Cẩu, Bạch Cẩu đang thong thả nhậu nhẹt. Bất ngờ thanh âm cao vút của đứa con gái nào đó phát ra từ buồng ngủ của Lâm Đại Minh khiến chúng không khỏi buộc ngẩng đầu nhìn về hướng cửa buồng một cách tò mò.
Ngoài tấm ‘rèm’ bị gió ngoài cửa ngách lùa cho bay phấp phới ra, bọn họ không thấy gì. Chán nản nhìn nhau, tay cầm ly rượu cụm lại rồi ngửa cổ uống cạn.
Trước một màn tự rối loạn của Cố Thương sắc mặt Lâm Đại Minh không hề thay đổi. Nặng nề quăng mấy túi đồ trêи tay lên giường, nhàn nhạt mở lời: “Thay nhanh rồi ra ăn cơm!”
Nói xong, hắn quay người đi ra, không quên tắt điện buồng, trả lại ánh sáng màu xanh dương trầm lạnh của chiếc đèn ngủ tự động.
Cố Thương hất chăn ra, vuốt lại mái tóc ướt dối tung. Vươn tay mò mẫm vào mấy chiếc túi, lấy đồ từ bên trong ra. Toàn bộ đều là đồ của phụ nữ, đúng thứ cô đang cần. Cố Thương cười tự giễu, tên khốn đó cũng có tốt bụng vậy sao?
Kinh tởm!
Nhanh chóng thay toàn bộ đồ ướt ra, Cố Thương gấp gọn quần áo bẩn cho vào một chiếc túi, tiện tay ‘giúp’ Lâm Đại Minh để đồ vào một chiếc túi khác. Cô cẩn thận đặt chúng nơi góc tường, chắc chắn ngày mai ít nhiều cũng nổi nấm mốc. Cô tiếc nuối chẹp miệng, tay dùng khăn tắm vừa mua từ từ lau mái tóc ướt mưa.
Vì đi mưa, nên tóc tai bết lại, không được mượt mà, thơm tho, còn hơi có mùi hôi và ngứa ngáy. Cố Thương muốn được đi tắm ngay lúc này! Thân thể cô lúc này thật tởm lợm!
Bỗng, đèn buồng lần nữa tự động được mở lên, Cố Thương theo phản xạ đưa mắt nhìn kinh ngạc. Còn chưa kịp làm gì, Lâm Đại Minh đã từ ngoài cửa buồng đi vào, trêи miệng nhóp nhép nhai gì đó. Hắn giật khăn tắm trêи tay cô thô bạo vứt xuống giường, không để cô có cơ hội phản kháng đã cứ thế cầm tay cô lôi xềnh xệch ra ngoài.
Cố Thương đột ngột bị lôi đi, đứng trước cửa buồng trông thấy dưới mâm hai gã nào đó có vẻ quen quen đang ngồi khoanh chân bên nồi lẩu cũng đang giương mắt nhìn lại mình. Tại giữa chiếu đặt nồi lẩu sôi sùng sục trêи bếp từ, xung quanh có rau sạch, thịt gà, thịt bò sống, lọ sa tế cay, mấy cái bát đũa, thêm một cốc rượu to và ba li rượu nhỏ.
Cố Thương có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng chào: “Em chào hai anh ạ.”
Lâm Đại Minh đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng khe khẽ, mơ hồ tỏa ra tư vị phẫn nộ. Con nhỏ này lễ phép với cả thế giới, trừ hắn!
“Đã tới đây rồi thì cứ tự nhiên nhe bé!” Bạch Cẩu so với Lâm Đại Minh và Hắc Cẩu tính cách hòa đồng thân thiện hơn hẳn, nhe răng cười thành tiếng, vui vẻ chìa tay hướng chiếu đối diện cất lời mời Cố Thương: “Bé ngồi xuống ăn cơm đi!”
Hắc Cẩu chỉ đơn giản gật nhẹ đầu.
“…” Cố Thương cả người căng cứng, trước sự vô tư của Bạch Cẩu làm cô bối rối. Đùa à? Cô đang ở địa bàn của gã khốn nạn bên cạnh, giờ cô lại được mời dùng cơm như một vị khách ghé chơi???
Lâm Đại Minh đã từ bao giờ ngồi xuống chiếu, tầm nhìn Cố Thương so với hắn trở nên cao hơn. Cô có thể nhìn rõ vết sẹo lớn chéo từ vai xuống lưng của hắn, sống lưng cô bỗng ớn lạnh lạ lùng.
Lâm Đại Minh đặt bát đũa sang bên cạnh, đồng thời vỗ tay vào mặt chiếu như có như không lên tiếng: “Ngồi đi!”
Đây là địa bàn của ba tên khốn nạn này, dù cho Cố Thương có chạy cũng chẳng có đường khác. Sức cô so với chúng chênh lệch rõ rệt, bụng cô lại đang mốc meo. Biết không thể sao còn cố chấp?
Cố Thương miễn cưỡng ngồi xuống chϊế͙p͙, khép nép cẩn thận đúng bộ dáng ngồi chiếu truyền thống của phái nữ. Chiếc áo cô đang mặc của Lâm Đại Minh so với chiếc cũ, rộng lớn hơn nhiều. Lúc Cố Thương an vị trêи chiếu, cũng là lúc một bên vai áo tuột xuống, vô ý để lộ bờ vai tròn trịa cùng với dây áօ ɭót đen tuyền nổi bật trêи làn da trắng bóc. Cố Thương đỏ mặt cúi gằm, toan kéo lên thì Lâm Đại Minh đã nhanh hơn một bước kéo vai áo lên thay cô.
Cô ngại ngùng kéo cổ áo sát cần cổ trắng ngần, mặt vì ngượng cũng dần ửng đỏ, trông cô rất đáng yêu.
Ngoài Cố Thương cảm thấy bầu không khí khó chịu ra, ba tên con trai kia lại như chẳng có gì xảy ra, vẫn vui vẻ cạn ly ăn uống. Chẳng hề có ý soi mói bằng cái nhìn ɖâʍ ɖu͙ƈ kinh tởm như trong tưởng tượng của cô, điều này làm cô nhẹ nhõm, có chút buông lỏng sự cảnh giác.
“Đây là Bạch Cẩu, đây là Hắc Cẩu!” Lâm Đại Minh gắp từ trong nồi lẩu chiếc cánh gà giữa vào bát Cố Thương. Trầm giọng nói, Cố Thương thấy vậy ngẩng đầu nhìn hai người ngồi đối diện theo từng ngón tay Lâm Đại Minh chỉ.
Người lại đặt tên chó? Cố Thương nhìn lần lượt từng tên một, miệng nhỏ căn cắn đầu đũa, vị mằn mặn của đồ ăn còn đọng lại chạm vào đầu lưỡi để lại Cố Thương hương vị đậm đà của lẩu. Mùi vị này, thật ngon!
“Tên vậy thôi, đại ca đối với tụi này rất tốt!” Như đọc được suy nghĩ trong lòng Cố Thương, Bạch Cẩu bật cười thành tiếng, tay gắp đồ ăn chìa ra trước mặt cô: “Đồ ăn ngon không bé?”
Hắn thấy cô thật sự đặc biệt, dù biết bản thân đang ở đâu mà vẫn có thể ăn ngoan như vậy, cũng không hề vì đám người bọn hắn thế nào hay tỏ ra kén chọn mà gượng ép chính mình.
Rốt cuộc. Bạch Cẩu cũng có chút mơ hồ biết lý do đại ca đối với ‘con mồi’ này có chút khác biệt.
Cố Thương theo phép lịch sự gật đầu chìa bát đón lấy, miệng múm mím nhai thỏ thẻ. Không phải cô là một kẻ ham ăn, ăn bất chấp hoàn cảnh. Cô hiểu rõ bản thân trong tình huống hiện tại lợi hay hại, không thể phán kháng. Hơn nữa, cô cũng không vì điều gì mà ép mình chịu đựng. Lỡ ảnh hưởng tới sức khỏe, rồi lại tốn tiền mua thuốc than, tinh thần mệt mỏi. Cô đang ở xa nhà, càng không thể cứ thế gục ngã!
“Đồ ăn đều do Đen làm!” Lâm Đại Minh gắp cho Cố Thương thêm miếng đùi, nói thêm. Ánh mắt hắn nhìn cô, mờ nhạt sự yêu chiều.
“Cảm ơn…” Theo phép lịch sự, Cố Thương nhẹ nói rồi lại lặng thinh dùng bữa.
“Đen từng là bếp trưởng nhà hàng Quốc tế năm sao, không món gì nó không biết làm.” Bạch Cẩu tự hào nói, tay vỗ vỗ lên vai Hắc Cẩu. Hắc Cẩu khó chịu nhăn mặt, huých tay vào hông Bạch Cẩu, hắn cười khà khà rồi dừng lại. Tay cầm li cho vào cốc lớn múc rượu, chìa ra chính giữa cùng hai người kia cụm li.
Cố Thương nghe vậy trong lòng không khỏi thầm ngưỡng mộ, có chút nghi hoặc. Giỏi vậy lại đi làm dăm ba trò bẩn thỉu?
“Trắng là một thiên tài máy tính, nhất là hacker.” Lâm Đại Minh nhàn nhạt nói thêm.
Cố Thương nghe vậy nhìn hắn dò hỏi, hai người kia đều có cái giỏi còn tên này thì sao?
Chợt, cả ba tên đàn ông đồng loạt phì cười thành tiếng. Bạch Cẩu, ngay cả Hắc Cẩu không nhịn được bật cười ha ha. Cố Thương ngơ ngác nhìn từng tên, rồi cúi mặt căn cắn môi. Bộ cô là trò hề của chúng à?
“Bé đừng coi thường đại ca.” Bạch Cẩu cố nén cười, hít sâu một hơi bày ra vẻ tôn sùng kính trọng nói tiếp: “Đại ca giỏi bắn súng, kỹ thuật đua xe tuyệt đỉnh, thông thạo tám thứ tiếng, giỏi Toán, Lý, Hóa. Còn một vài tài lẻ bỏ túi như hacker, chơi bài, sóc đĩa. Hồi đi học đại ca học qua là nhớ, tính toán nhanh nhạy. So với chúng tôi vượt xa hơn nhiều!”
Hắc Cẩu bên cạnh gật gù đồng tình. Lâm Đại Minh không chút khiêm tốn hài lòng uống cạn li rượu trong tay, nhàn nhạt liếc qua sắc thái con mồi bên cạnh.
Cố Thương nửa kinh ngạc lẫn coi thường. Hừ! Một lũ cặn bã có học thức cao thâm. Trình độ học vấn của cô dốt nát không đủ tư cách so với chúng, cô cảm thấy thật nhục nhã!
***
Lúc ăn cơm xong cũng đã hơn chín giờ tối. Cố Thương là một cô gái hiểu chuyện, biết ý phụ ba tên kia dọn dẹp mâm bát. Mà bọn họ cũng chẳng có ý cản lại, điều này càng làm cô thêm thoải mái. Bạch Cẩu, Hắc Cẩu ngồi chễm chệ trêи ghế sofa rách cầm điện thoại chơi game, thảnh thơi vô cùng. Còn người được gọi là đại ca đang ở trần, hai tay rắn rỏi nhấc cao mâm bát đi vào gian bếp.
Lâm Đại Minh chẳng hề có ý lạm quyền bản thân là đại ca mà ép buộc đám đàn em làm cho cả mấy việc vặt vãnh. Trong khi Hắc Cẩu, Bạch Cẩu đã mất công nấu nướng. Hắn từ xưa tới nay, cái gì cũng sòng phẳng, mọi thứ đều có phân chia rõ ràng. Tuy đôi khi có nổi cơn lười biếng, đùn đẩy trách nhiệm…
Sau khi Lâm Đại Minh bê mâm vào trong, Cố Thương nhặt nhạnh thu va thu vén những thứ còn sót lại ngoài chiếu. Phụ nữ vốn gọn gàng đảm đang, những gì cô lướt qua đều tươm tất sạch sẽ. Sau khi xong xuôi cô theo sau Lâm Đại Minh đi vào gian bếp. Cầm lọ rửa bát trêи kệ, toan chuẩn bị rửa bát thì bị Lâm Đại Minh túm cổ áo kéo ra.
Hắn liếc mắt nhìn cô, lạnh nhạt mở lời: “Mở tủ lấy hoa quả ra gọt đi!”
Cố Thương không thèm đôi co, đặt chai dầu rửa bát xuống kệ quay người mở tủ lạnh ra. Hơi khói lạnh từ bên trong tủ phả lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đang liếc mắt ngang dọc ngắm nhìn. Trong tủ lạnh toàn bia với hoa quả, ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Cô nhanh chóng cầm ra mấy quả lê vàng ôm đồm vào người, dùng chân đá cửa đóng lại rồi đặt toàn bộ lên kệ bếp.
Đám đàn ông con trai mấy ai thích ăn bánh kẹo, mà đám Lâm Đại Minh cuồng hoa quả nên trong tủ lạnh không lúc nào là không có.
Lâm Đại Minh tay cầm bát đũa lên rửa, trông vô cùng thuần thục. Sắc mặt hắn không đổi thâm trầm lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt đen như ngọc không chút cảm xúc nhìn vào cái bát trêи tay trông như thể hắn đang đối diện với kẻ thù, sắc bén cứa tận xương tủy.
Cố Thương lén lút nhìn Lâm Đại Minh không khỏi kinh ngạc. Một kẻ như gã này cũng có thể rửa bát? Thật bất ngờ! Cố Thương vươn tay lấy con dao trêи giá inox, cẩn thận gọt trái lê mát lạnh trong tay. Đôi mắt đẹp như trời sao có chút hí hửng lại chờ mong. Cô thích nhất là trái lê!
Bạch Cẩu, Hắc Cẩu đang bắn PUBG cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía gian bếp. Trông thấy đại ca và bé đáng yêu từ phía sau, Bạch Cẩu không nhịn được phì cười, hắn phấn khích nói: “Trông như vợ chồng son ấy!”
Hắc Cẩu lần này không thể không gật đầu hưởng ứng theo.
“Lần đầu tiên đại ca đối với một cô gái như thế này, mà bé đó cũng xinh xắn đáng yêu. Tính cách đặc biệt thú vị, trong tình huống này vẫn còn vô tư được như vậy.” Bạch Cẩu nhìn bóng lưng bé nhỏ trong lớp áo sơ mi thùng thình của Lâm Đại Minh, ánh mắt hiện lên sự thán phục.
Chắc chắn cô gái này có thứ gì đó đặc biệt nên mới khiến Lâm Đại Minh thay đổi nhiều như thế này.
Bạch Cẩu chợt nghĩ ra điều gì đó, thần bí thốt lên khe khẽ: “Không lẽ….”
“Im!” Hắc Cẩu gằn giọng nhắc nhở. Bạch Cẩu thấy vậy cũng không nói gì thêm, tiếp tục quan tâm vào trận đấu.
Cố Thương loay hoay gọt được một nửa quả lê, bổ đôi làm hai. Đang định lấy đĩa để vào thì kẻ bên cạnh không biết xấu hổ nhàn nhạt mở lời: “Đút miếng.”
Hắn đồng thời há miệng ra trông hết sức tự nhiên, như thể một cặp người yêu đang thân mật ngọt ngào. Mắt lạnh liếc nhìn biểu cảm trêи mặt Cố Thương đang lườm lại hắn không mấy thân thiện.
“Chịu!” Cố Thương khinh khỉnh đáp, đã thế còn cố tình chêu ngươi hắn bằng cách đưa miếng lê lên miệng, cắn một nửa phồng một bên má nhóp nhép nhai. Khuôn mặt cô sáng bừng đến lạ, biểu cảm sảng kɧօáϊ của cô làm Lâm Đại Minh nhếch môi cười thích thú.
Lê vừa ngọt vừa giòn, lại còn mát lạnh tới tê dại. Nói mỗi ngon không thật sự vẫn chưa đủ, nó còn nhiều hơn thế nữa! Thích quá!
Cố Thương toan cho lốt nửa miếng lê còn lại vào miệng, thì cổ tay cô bị bàn tay đầy bọt dầu rửa bát của Lâm Đại Minh túm chặt. Chưa kịp phản kháng, Lâm Đại Minh đã nâng tay cô lên ép cô đút miếng lê vào miệng hắn. Đầu lưỡi ấm nóng lướt phớt qua đầu ngón tay làm Cố Thương rùng mình nổi da gà, cô kinh hãi nhìn hắn.
Lâm Đại Minh nhếch môi nở nụ cười nửa miệng, trầm giọng tán dương: “Lê ngọt!”
Nói rồi kéo tay Cố Thương đặt dưới vòi nước đang xả, cẩn thận rửa sạch bọt cho cô, miệng chậm rãi nhai lê. Xong xuôi, buông tay Cố Thương ra rồi tiếp tục rửa bát, miệng vừa nhai vừa nói: “Gọt tiếp đi!”
Cố Thương hậm hực cầm con dao định gọt tiếp thì người kia mở giọng trầm ấm đến lạ lùng: “Cẩn thận đứt tay.”
Sau khi gọt xong một đĩa lê tươi mát lớn, Cố Thương bê ra chiếc bàn làm từ lốp xe hơi, cẩn thận đặt xuống theo phép tắc mở lời: “Hai anh ăn lê!”
“Cảm ơn bé!” Bạch Cẩu cười hớn hở, vui vẻ cầm miếng lê lên cắn miếng lớn, khí thế nhai rồi nói tiếp: “Bé cũng ăn đi, cứ tự nhiên không phải ngại.”
Cố Thương ngoan ngoãn gật đầu. Cô quay người lại đi về phía trạn bát, vừa hay Lâm Đại Minh rửa bát xong đang đi ra. Hắn thấy cô có ý định làm gì đó, để tránh cô mất tự nhiên hắn cố tình làm ngơ không hỏi. Đi về phía bàn, lấy điện thoại nhập cuộc chơi chung.
“Luật cũ!” Lâm Đại Minh bấm vào biểu tượng game PUBG nhàn nhạt nói.
Ba người họ chơi bằng luật của riêng họ, trêи danh nghĩa là cùng tổ đội nhưng thực chất là kẻ thù của nhau. Bọn họ cá cược bằng tiền, ai giết nhiều người nhất hoặc sống sót cuối cùng trong tổ đội là kẻ thắng cuộc. Trong game, vừa giết địch vừa giết ta, đúng cái suy nghĩ khác biệt của một lũ cặn bã.
Hiện tại trình độ bọn hắn đều nằm top cao thủ, chúng lạnh lùng càn quét cả bản đồ. Gặp một giết một, gặp trăm giết trăm. Kỹ năng chơi game của đám người Lâm Đại Minh đều không thua kém với bất cứ ai.
Cố Thương lấy nồi nhỏ đựng nước lọc, đặt lên bếp ga, vặn nút nổi lửa. Cô nhặt nhạnh mấy củ gừng trêи giá đựng gia vị, cẩn thận cạo vỏ cắt thành từng lát mỏng. Cô đặt dao xuống, kiễng chân nhìn vào trong trạn tìm kiếm túi đường. Đột nhiên lưng cô bị một ‘vật thể cứng rắn ấm nóng’ chạm phải, theo sau là mùi vị đàn ông cùng tiếng thở đều đều. Người đó vươn tay dài màu da trăng trắng với lên cao, dễ dàng lấy xuống bọc đường còn nguyên.
Cố Thương đón nhận, vội đẩy Lâm Đại Minh ra. Cô dùng dao cắt miệng túi đường.
Lâm Đại Minh thấy cô bận bịu tay chân không khỏi hiếu kỳ, khẽ hỏi: “Làm gì đấy?”
“Nấu canh gừng!” Cố Thương không thèm nhìn, trống không đáp.
“Làm gì?”
“Uống!” Có thế cũng hỏi! Cố Thương bực dọc ra mặt, tay bốc nắm gừng cắt lát vào nồi nước sôi sùng sục trêи bếp ga. Cô với trêи trạn hai cái bát con, đổ ít đường san cho từng cái. Hương gừng cay cay thơm thơm làm lồng cả căn nhà hoang, Cố Thương tay lót giẻ dưới quai cầm cẩn thận đổ vào hai bát con, xong đặt trở lại trêи kệ bếp ga. Cố Thương vừa dùng thìa ngoắng đều một bát, vừa cất giọng nhè nhẹ: “Nể tình anh cõng tôi, tôi làm thêm một bát!”
“Có tác dụng gì?” Lâm Đại Minh liếc nhìn Cố Thương hai tay bưng bát nước gừng vừa thổi vừa uống từng ngụm nhỏ. Hắn khó hiểu hỏi lại. Cố Thương không thèm đáp, bưng cả bát canh gừng bỏ vào trong buồng ngủ. Lâm Đại Minh quay qua lũ đàn em, hất mặt hỏi: “Bọn mày có biết không?”
“Canh gừng thanh lọc khí hàn, giúp tránh cảm lạnh!” Hắc Cẩu vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, lơ đễnh đáp.
Giúp tránh cảm lạnh? Lâm Đại Minh vui vẻ ra mặt, nâng bát nước gừng vàng nhạt nồng mùi cay lên, thổi thổi từng hơi, uống từng ngụm một.
Cô đã cất công chuẩn bị, tôi cũng nên đón nhận thật tốt!