Mục lục
Lưu Manh Phố Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trêи cổ Cố Thương giờ chi chít dấu hôn, dấu này chồng dấu kia, Dường như muốn che kín đi nước da trắng nõn, không khác gì cô đang bị bệnh đậu mùa. Ấy vậy, Lâm Đại Minh làm gì có tha cho cô, đem dấu vết của mình trôn vùi thứ hắn cho là bẩn thỉu mà Phạm Anh Kiệt bỏ lại. Cố Thương mơ màng mở mắt, một mảng đục ngầu mơ hồ không rõ. Cô thấy ai đó ngay trước mặt mình, cô muốn biết đó là ai quá. Cô có quen không?

Cố Thương yếu ớt quờ tay chạm vào mái tóc mềm, ra sức nắm chặt.

Lâm Đại Minh nắm lấy đôi tay cô, vươn cổ trườn gần lên cánh môi cô đặt xuống nụ hôn nồng nhiệt. Cố Thương chẳng những chẳng đẩy ra, còn rất nhiệt tình đáp trả. Những ngón tay thả lỏng, trượt xuống siết gáy Lâm Đại Minh vụng về cùng hắn dong duổi môi lưỡi.

Lâm Đại Minh thoáng ngạc nhiên mở mắt nhìn Cố Thương, một bộ dạng ngốc nghếch buông nơi bản thân trước miệng sói của cô. Hắn càng lúc càng si mê, ôm lấy hai bên đầu cô hung hăng cắn môi cô tới rớm máu. Hắn luôn kiềm chế khi bên cô, là cô mời gọi hắn, cũng đừng bao giờ oán trách hắn!

“Thương…” Hắn trầm giọng dịu dàng ghé vào tai cô khẽ gọi.

“Ừ.”

“Chỉ là mơ thôi,”

Cố Thương nhẹ đan những ngón tay vào những kẽ tóc Lâm Đại Minh ngây ngốc gật đầu, căn bản là chẳng biết bản thân đang làm gì. Mặc hắn đem áo quần cô trút xuống, dưới bóng đèn những nơi kín đáo luôn được cô ra sức bảo bọc dần hiện ra, tuy không hoàn hảo lại xinh đẹp mê người. Ít nhất là đối với Lâm Đại Minh. 

Khuôn mặt cô đỏ ửng khi một bên ngực được khoang miệng nóng bỏng Lâm Đại Minh phủ lên, thân mình cô như hoa dại trong bão giông mãnh liệt run rẩy. Vẫn như bao lần khác, trong tâm cô vô thức sản sinh ra phản ứng chống đối, căng thẳng tới cứng người.

Lâm Đại Minh vuốt ve phần bụng ngân ngấn mỡ cô, khẽ cười nhẹ, dỗ dành cô: “Thả lỏng một chút, ngoan.”

Cố Thương như người sắp chết đuối, đôi tay chơi vơi bám lấy bả vai rắn rỏi Lâm Đại Minh mà ôm chặt. Cô mở mắt ngơ ngác nhìn hắn, men say càng thắp sáng ánh sao trong đôi con ngươi mơ màng. 

Hắn nhìn cô, càng nhìn càng mê đắm, gục trán mình áp lên trán cô. Bàn tay thô to trượt dọc cẳng chân ngắn ngủn của Cố Thương, chẳng bao lâu đã chạm tới những ngón chân. Hắn khẽ cười, ma mị chê bai: “Chân xấu.”

Cố Thương chớp chớp mắt nhìn hắn, ʍôиɠ lung lại như hờn dỗi đầy trẻ con. Lâm Đại Minh cười cười, nắm lấy bàn chân cô âu yên xoa nắn, dịu dàng đặt môi lên mu bàn chân cô hôn nhẹ. Tay Cố Thương vô thức đặt lên mu bàn tay hắn, Lâm Đại Minh chậm rãi đan xen những ngón tay xương dài vào kẽ tay cô thâm tình siết chặt. Tay còn lại chạm vào nơi mẫn cảm nhất, chậm rãi vuốt ve.

Cố Thương theo phản xạ kẹp chặt đùi lại, đôi tay yếu ớt cố đẩy hắn ra.

Lâm Đại Minh hôn lên môi cô, khẽ dụ dỗ: “Thả lỏng,”

Cô lắc đầu, tiếp tục dùng sức đẩy hắn ra. Những ngón tay nhỏ xinh chạm lên đôi bắp tay cứng rắn Lâm Đại Minh lại như những đuốc lửa thiêu cháy can dầu đang rò rỉ. ɖu͙ƈ vọng trong Lâm Đại Minh mạnh mẽ bùng lên, hắn lột sạch đồ trêи người mình phũ phàng vứt xuống sàn nhà, chồng chéo lên đống quần áo trước đó của Cố Thương. Ôm chặt thân mình nhỏ ngắn cô trong lòng, vô tình lại cố ý cạ phần giữa chân vào bụng cô. 

Vật nam tính trướng lớn, căng cứng tới nhức nhối. Lâm Đại Minh ụp mặt vào ngực Cố Thương, tay ôm miệng hôn, giày vò hai con thỏ con thành đủ hình thù.

Người Cố Thương run lên từng đợt, đầu óc ngu muội bất giác rêи khe khẽ. Lần đầu tiên Lâm Đại Minh nghe thấy âm thanh buông nơi của cô, da đầu hắn rân rân tê dại. Thật sự rất đáng yêu, rất dễ nghe. Mọi lần cô sống chết cắn răng chống đối hắn bằng được, hôm nay lại vì men rượu mà phô ra bộ dạng hư hỏng nhất.

Lâm Đại Minh tách đôi đùi gối Cố Thương, chậm chạm đưa ngón tay vào trong miệng hoa. Cơ thể cô dần có phản ứng, nước theo lực ấn lặng lẽ rơi ướt đẫm mảnh ga giường. Hoa nhỏ hung hăng cắn tay hắn, thân dưới hắn mỗi lúc một sưng to. Lâm Đại Minh thở hắt một hơi lạnh lẽo, nâng mắt nhìn bộ dạng mơ màng ngốc nghếch của người dưới thân.

“Ưm…” Bất ngờ bị một thứ lạ lẫm xâm nhập, Cố Thương vuột tiếng mèo kêu, cô chống khuỷu tay nâng mình ngồi dậy cố gắng lùi lại về phía sau. Ngước mắt đục ngầu sương tình nhìn lại Lâm Đại Minh, căn bản không còn tỉnh táo. Lý trí lại đang ngủ say không hề nhận ra việc đang diễn ra là mơ hay thực. 

Lâm Đại Minh cho thêm một ngón, tay còn lại bắt lấy hông Cố Thương, khống chế cô.

Cố Thương nghẹn ngào nỉ non: “Đau…”

Dù sao đây cũng là lần đầu của Cố Thương bất cứ tác động nào cũng sẽ làm cô chịu tổn thương. Cô khẽ khàng cầu hắn dừng lại, nhưng lọt vào tai Lâm Đại Minh là một lời cầu xin khác. Hắn rút hai ngón tay khỏi đóa hoa biết cắn, khiến hoa khóc thành dòng để lại mảng trống rỗng trong tâm trí Cố Thương.

Cô nâng mắt nhìn hắn, đôi con ngươi mơ màng dưới ánh đèn điểm tô thêm ánh sao, sinh động đáng yêu, cô hoang mang không biết đây là cảm xúc gì. 

“Đệt!” Lâm Đại Minh gắt khẽ một tiếng chửi thề, đằn Cố Thương nằm vật xuống giường ngấu nghiến môi cô. Đôi tay tách hai bên chân cô, ép cô gác lên hông hắn để đóa hoa nhỏ nở rộ dưới ánh sáng. Thấy cô vô thức phản kháng, hắn càng thêm cuồng nhiệt quyết đêm nay ăn sạch bách cô không chừa lại một mảng nào. Giày vò môi Cố Thương đến khi cô rêи khẽ vì đau Lâm Đại Minh mới chịu dừng lại.

Thả nụ hôn lên hoa nhỏ, hoa nhỏ run rẩy co giật cùng nhịp bụng Cố Thương. Bị môi lưỡi Lâm Đại Minh điêu luyện kϊƈɦ thích, cô quặp chặt những ngón chân vội trườn người lên trêи trốn tránh. Cô khe khẽ kêu lên: “Đừng…”

“Cuối cùng cũng biết phản kháng,” Lâm Đại Minh hài lòng khen ngợi, ấn tay vào hoa tâm làm Cố Thương giật nảy mình, càng ra sức bỏ chạy, một mặt sợ hãi chống đối rõ ràng.

Lâm Đại Minh ôm lấy hông Cố Thương kéo sáp lại, hoa nhỏ che kín nửa khuôn mặt hắn, mắt đen như ngọc vẩn đục ngước nhìn bộ dạng kϊƈɦ tình đỏ ửng mê người của Cố Thương. 

Cố Thương rất khác với những con đàn bà khác mà Lâm Đại Minh từng chơi qua, cô hoàn toàn bài xích việc làʍ ȶìиɦ. Bất kể là cô còn tỉnh táo hay không, thân thể cô luôn luôn chống đối rõ ràng. Người cô căng cứng như khúc gỗ, giãy giụa kịch liệt. Cô nào biết, cô càng không muốn lại càng kϊƈɦ thích ham muốn Lâm Đại Minh.

Hoa nhỏ không bị ý trí Cố Thương khống chế, cứ như vậy mặc Lâm Đại Minh chêu chọc, khóc từng đợt. Mảng ga giường chẳng biết từ bao giờ ướt đẫm một mảng lớn, hoa nhỏ run rẩy rung rinh đôi cánh hoa như xua đuổi lại như mời mọc.

Cố Thương chơi vơi tay chạm vào đầu Lâm Đại Minh cố dùng sức, yếu ớt đẩy ra. Nước mắt tuôn trào, cô nức nở nói: “Kiệt…”

Kiệt?! 

Ánh mắt Lâm Đại Minh lạnh đi. Lại là Kiệt. Bất cứ trường hợp nào cô cũng đều gọi tên thằng đó. Còn gì tức giận hơn khi người phụ nữ nằm dưới thân hắn gọi tên một thằng khác. Cảm xúc dạo dực ɖu͙ƈ tình ban đầu biến mất, Lâm Đại Minh quỳ ngồi trước hoa nhỏ, ôm chặt hông Cố Thương hung bạo đưa vật giữa chân xuyên vào. 

Bất chấp đây là lần đầu của cô, tàn nhẫn xé nát bức tường mỏng manh…

“A…” Cố Thương đau đớn hét thất thanh, đôi tay siết chặt ga giường. Nước mắt tuôn như mưa ướt đẫm cả khuôn mặt đang đỏ bừng. Cô run rẩy giãy giụa, khóc nấc lên: “Đau… đau… Kiệt… đau…”

“Mở to mắt nhìn xem tôi là ai!” Lâm Đại Minh tức giận gắt lên, hắn ôm lấy hông Cố Thương thân dưới mạnh bạo đánh vào từng đợt, máu tươi theo từng nhịp trào rớt xuống đệm, cùng mật hoa nhuộm đỏ ga giường.

Hoa nhỏ òa khóc thương tâm, sưng phồng một mảng lớn nhưng cũng chẳng xoa dịu cơn giận của Lâm Đại Minh.

Cố Thương gồng mình chống tay xuống giường, lật mình úp xuống vừa khóc lớn vừa lồm cồm bò về phía trước cố thoát khỏi từng cú thúc mạnh vào nơi sâu nhất. Đầu óc cô vẫn chìm trong men say, luống cuống van xin: “Kiệt… em đau… Kiệt…”

“Con mẹ nó!” Lâm Đại Minh lật úp Cố Thương lại, ép cô quỳ gục trêи đệm cứ thế từ phía sau cô đánh mạnh từng đợt, như muốn xé toạc người cô làm đôi. Tức tối bấu mạnh vào hai bên ʍôиɠ trắng nõn khiến chúng đỏ lên theo từng vệt ngón tay.

Cố Thương càng vùng vẫy muốn chạy, Lâm Đại Minh càng dùng lực ép cô ở lại liên tục đánh phá từ phía sau, tức giận mắng: “Kiệt! Cô đã sẵn sàng dâng cô cho thằng Kiệt rồi phải không?! Giỏi lắm!”

“Đau…” Cố Thương nức nở kêu lên, khóc nhiều đến mức ngạt cả mũi. Cô vừa thở vừa van xin bằng miệng, thanh âm ướt át ngập tràn tủi hờn, cô liên tục túm tay chặt vào thành giường gồng mình muốn thoát. “Dừng lại đi, đau…”

Lâm Đại Minh thô bạo cầm tay Cố Thương giật ngược lại về phía mình, để cô ngã nhào vào lòng hắn, ôm lấy eo cô áp đảo Cố Thương xuống giường. Một tay túm chặt đôi cổ tay Cố Thương đang ngoan cường chống đối lên quá đầu, tay còn lại bóp mạnh con thỏ nhỏ đang rung lắc trêи người cô, mặc cô đau đớn khóc lên.

Mỗi một lần thúc vào, thân dưới Lâm Đại Minh lại lớn hơn một vòng chen chúc với hoa nhỏ, hoa nhỏ không vừa nghênh ngang cắn nghiến tấn công hắn. Hơi thở Lâm Đại Minh thêm nặng nề, thắt lưng di chuyển mạnh mẽ thành nhịp, từng nhấp từng nhấp tấn công vào nơi sâu thẳm nhất.

Cơ thể không hoàn hảo này khiến Lâm Đại Minh phát điên, hoặc hắn yêu cô đến phát điên. Tiếng khóc nức nở của cô càng thêm kϊƈɦ thích hắn, càng làm hắn thêm cuồng bạo. Càng làm lại càng hăng.

Cố Thương bất lực khóc đến khản cả giọng lại chẳng làm Lâm Đại Minh thêm nhẹ nhàng, cô bị hắn giày vò hết lần này tới lần khác. Làm cô từ mệt mỏi mê man, đến đau nhức tỉnh táo rồi lại từ tỉnh táo đến ngất lịm. Hắn vẫn chẳng buông tha, cứ như vậy hành hạ cô suốt một đêm dài, từng đợt từng đợt đưa mầm mống vào sâu trong cơ thể cô. Nhiều đến mức, theo mật hoa trào ra ngoài, thấm đẫm ga giường…

Đồng hồ trêи tường chỉ đúng bốn giờ sáng, thân mình Lâm Đại Minh ướt đẫm mồ hôi gục ngã lên thân thể bất động của Cố Thương. Hắn nặng nề thở gấp vì dùng sức quá độ, tuy vậy thân dưới vẫn đứng thẳng nằm im trong người Cố Thương. Mà hắn cũng chưa có ý định rút ra. Chạm tay thô to lên một bên má trắng bệnh của cô, hắn áp môi hôn lên môi cô, tay còn lại âu yếm vuốt ve cơ thể cô.

Cố Thương từ lâu đã ngất lịm, sức lực cô yếu ớt căn bản không đủ cùng Lâm Đại Minh triền miên suốt đêm dài. Huống chi, hắn vì ghen tức, mạnh bạo trút sạch lên người cô. Trêи thân thể Cố Thương chỗ xanh chỗ tím, vết này chồng vết kia nước da người con gái trắng nõn càng làm chúng thêm bắt mắt. Hoa nhỏ sưng tấy, vệt máu chảy dọc xuống đùi khô sẫm một đường. 

Thắt lưng Lâm Đại Minh khẽ động, rút vật nam tính khỏi thân Cố Thương, tàn dư còn xót lại sau một đêm kϊƈɦ tình lặng lẽ trào xuống ga giường chưa khô. Thứ ấy vẫn đang đứng thẳng, vẫn muốn tiếp tục. Nhưng Cố Thương giờ như cây cỏ dại rũ mình nằm trêи giường, hắn hít sâu ngụm khí lạnh kiềm chế lửa ɖu͙ƈ tránh đem cô ăn đến mất mạng. Hắn sẽ rất đau lòng.

“Con bò ngang ngược, sau lần này xem em dám chạy đi đâu.” Lâm Đại Minh cắn vào vành tai Cố Thương. Sốc cô lên tay, cứ thế ôm cô vào phòng tắm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK