Những chuyện tưởng chừng không thể lại quá đỗi bình thường. Với những con người ở đây, chẳng có gì đáng để thể hiện sự kinh ngạc hay lạ lùng gì cả.
Trêи vũ đài, một cô gái ăn mặc hở táo bạo, chỗ cần che thì lấp ló, chỗ không cần che lại kín như bưng. Cô ta ôm lấy cây cột sắt dựng đứng, cọ da thịt mềm mại lên đó mượn sự lạnh lẽo trêи kim loại xua đi cái nóng bên trong do sử dụng chất kϊƈɦ thích.
Bọn đàn ông bên dưới hú hét như lũ động vật ăn thịt háu đói, chân nghến, đôi tay vươn cao. Rõ ràng là muốn sờ vào thân thể người đàn bà vẽ những đường cong trêи sàn quyến rũ chết người kia.
“Em đẹp quá em ơi!!!”
“Anh nhìn em chỉ muốn đ** thôi!!!”
“Lột đồ ra đi em!! Con ** anh dựng đứng lên rồi này!”
“Anh muốn ngắm nhìn cái l** xinh của em, muốn ɭϊếʍ!!!!”
“Hú hú! Anh bao em đêm nay rồi nhé ha ha!”
Hàng vạn từ ɖâʍ tục bẩn thỉu từ mồm đám đàn ông lắm tiền văng hết lên người đàn bà trêи sàn. Dòng người nhảy nhót, tiếng hú hét hoà với tiếng nhạc sàn nóng bỏng, đèn bảy màu múa theo vòng văng những đốm sáng lên cả khán đài.
Đứng trêи cao, nơi nhạc sập sình đang cố vươn tới yếu ớt phát tiếng. Lý Cung Lương ngồi dựa lưng ra sau ghế, thông qua tấm kính chắn khổng lồ nhìn xuống con sâu uốn éo và lũ ròi lúc nhúc dưới kia, nhếch môi cười nhạt nhẽo.
Đôi khi sở hữu quá nhiều tiền cũng là một sự nhàm chán!
Lý Cung Lương nghĩ vậy đấy. Lão để điếu sì gà vào miệng, rít sâu một hơi sau đó bỏ ra. Tiếp đến làn khói trắng đặc kịt từ khoang miệng và mũi phóng ra, mờ mờ ảo ảo vô tình nhoè đi tấm kính trước mặt, che dần đi những hình ảnh đang diễn ra trước lớp kính.
“Thằng đó đã hơn tháng nay không mang hàng tới, ba con kia thì bị thao cho nát cả miệng trước lẫn miệng sau. Khách khứa cũng chán rồi!” Lý Cung Lương buồn rầu than với thằng đàn em phía sau tên Nam Triết.
“Ông chủ có cần em đi giục nó không?” Nam Triết kính cẩn cúi đầu lại bị Lý Cung Lương giơ cao tay ý chỉ phản đối. Hắn nhíu mày không hiểu, nhìn chăm chú ông chủ chờ đợi giải đáp.
“Thằng ranh ý không thích giục, càng giục nó càng chậm trễ!”
“Nó có cái gì đâu mà ông chủ sợ nó?”
“Đầu…” Lý Cung Lương ngập ngừng, mang theo sự tò mò của Nam Triết: “Nó có cái đầu, còn mày thì không!”
“Dạ…” Nam Triết cúi gằm mặt xấu hổ. Hận không có cái hố để chui xuống. Cũng may, hiện tại ở đây ngoài ông chủ và hắn ra thì chẳng còn ai.
Ngoài ra, hắn còn sự tàn độc mà chẳng ai có được. Lý Cung Lương thầm nghĩ, ánh mắt ʍôиɠ lung đọng trêи tấm kính bị khói sì gà che kín phần tầm nhìn của lão.
***
Đèn đường xa xăm mờ ảo hất lên ba thằng thanh niên đứng trước ngõ của một căn biệt thự lớn. Hai tên tay cầm gậy bóng chày bằng sắt, một tên thì phì phèo điếu thuốc.
“Đêm nay chơi thật vui nào!” Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt. Cặp mắt đen như ngọc, lóe tia sắc bén dưới màn đêm mịt mờ. Tầm nhìn khoá chặt căn biệt thự tối trong sáng ngoài kia, phẩy tay ra hiệu Hắc Cẩu, Bạch Cẩu hành động.
“Đại ca, cửa điện!” Bạch Cẩu sau một hồi lướt tay dọc một hàng cánh cửa cổng khổng lồ, ngoái lại nhìn Lâm Đại Minh vẫn đang ung dung từ từ tiến lại gần.
Từ bên trong ba con chó hung hăng sồ ra sủa ầm ỹ. Chúng đều là giống chó đặc khuyển – Becgie nếu bị nó táp phải chỉ có nước nhập viện. Bọn Lâm Đại Minh không hề nao núng, Hắc Cẩu rút bên hông khẩu súng lục nhắm thẳng vào ba con chó Biecgie đằng sau cánh cửa.
Lạnh lùng xả ra ba viên đạn. Nhanh như chớp, lũ chó ẳng lên đau đớn rồi gục xuống tại chỗ. Máu chó chảy lênh láng khắp vùng đất chúng nằm. Bọn Lâm Đại Minh chẳng thấy có gì là tội lỗi, nhếch môi cười nhạt sau đó nhảy lên cổng chèo vào.
Đối với đám Lâm Đại Minh phá cửa chẳng có gì là khó khăn khi trêи tay chúng đều là đồ nghề chuyên đi ăn trộm. Hắc Cẩu phá cửa, Bạch Cẩu lia camera xả đạn phá nát. Chưa đầy 15 phút, cả bọn đều đã đột nhập vào được bên trong.
Theo như kế hoạch, ba người chia ra thấy camera thì phá, thấy người thì giết. Lập tức vơ vét toàn bộ tài sản rồi chuồn lẹ.
Đúng là nơi ở của nhà giàu, ba bước chân liền vớ được của quý. Tiếng động bọn họ gây ra không hề nhẹ nhàng, khiến gia chủ lập tức tỉnh ngủ. Những người đàn ông của gia đình nhanh chóng rời giường ra ngoài kiểm tra.
Đoàng!
Đoàng!
Lâm Đại Minh cùng đồng bọn trơ mắt nhìn hai thân hình to lớn đang ôm người gục xuống đất. Một là của người cha, một là của người con trai cả.
Bà mẹ trong phòng thấy có tiếng súng nổ vội vàng chạy ra ngoài. Đập vào mắt bà là chồng con bà nằm dưới đất với vũng máu lớn loang khắp sàn.
“Ông ơi! Con ơi!!” Bà chạy tới nước mắt tuôn như mưa. Trong nỗi lo sợ lay thân thể người chồng người con. “Ối trời ơi! Ai lại làm điều ác như thế này! Chồng ơi!!! Con ơi!!!”
“Đi cùng họ đi bà già!” Tiếng nói Lâm Đại Minh cất lên, lạnh lẽo cùng sự coi thường rõ nét. Người đàn bà ấy từ từ quay người lại, mở to mắt căm phẫn nhìn hắn. Hắn lại xem như chẳng có gì, rất vui vẻ mắt đối mắt với bà.
“Thằng chó chết! Tao phải giết mày!!!” Người đàn bà gào lên, bà ta đứng dậy gồng mình chạy về phía Lâm Đại Minh, ánh mắt đầy căm hận và nỗi đau đớn tột cùng: “Hự…”
Chạy chưa được vài bước, Bạch Cẩu chĩa súng về phía người đàn bà đáng thương xả viên đạn giữa trán. Bà ta trợn ngược mắt, cả thân hình mỏng manh ngã xuống trước mặt ba tên ác thú, run rẩy chỉ tay về phía Lâm Đại Minh hấp hối buông lời nguyền rủa: “Mày sẽ bị quả báo!” Rồi tắc thở. Chết không nhắm mắt.
Lâm Đại Minh và đồng bọn chẳng hề quan tâm. Tiếp tục chia ra lục lọi khắp nơi, Hắc Cẩu mò vào phòng ngủ hai vợ chồng tìm thiết bị lưu trữ những hình ảnh từ camera, phát nát toàn bộ không chừa cái gì. Kể cả là điện thoại cá nhân.
Có lẽ Lâm Đại Minh cùng đồng bọn chẳng thể ngờ tới, đêm nay vô tình săn được một con mồi ngon lành. Khi hắn vô tình tìm được phòng riêng của đứa con gái út khoảng 17 tuổi, nhanh chóng gọi đồng bọn lao vào xé xác cô ta.
Một màn hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể kinh tởm qua đi, cô gái đáng thương nằm khóc trêи giường với bộ dạng toàn thân không một mảnh vải, tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính khắp người…
***
Phát hiện vụ thảm sát tại một căn biệt thự thành phố Hội Nà, quận Cấy Giầu.
Người giúp việc của căn biệt thự như thường lệ vào đúng 6 giờ sáng tới và bắt đầu làm việc. Khi tới cổng, người giúp việc nhìn thấy ba con Becgie chết thảm bên trong liền lập tức báo cảnh sát.
Nhanh chóng cảnh sát tới hiện trường, sau một hồi gọi gia chủ không ai mở cửa buộc phải phá cửa xông vào. Khi vào bên trong, phát hiện bên trong có dấu hiệu bị trộm đột nhập. Toàn bộ gia chủ đều chết thảm.
Ông Phạm Văn A, bà Lê Trần B cùng con trai Phạm Trung T đều bị một phát đạn trí mạng giết chết. Cùng con gái út Phạm Ngọc H treo cổ tự sát trong phòng riêng, với toàn thân không một mảnh vải. Theo suy đoán cháu H sau khi bị cưỡng hϊế͙p͙ liền tự vẫn.
Toàn bộ camera trong nhà cùng thiết bị thu hình đều bị phá sạch. Manh mối duy nhất là bức thư tuyệt mệnh của cháu H.
‘Ba mẹ, con bị ba người xa lạ hãm hϊế͙p͙. Con không muốn sống nữa, con xin lỗi!’
Hiện cảnh sát trong quá trình điều tra gặp rất nhiều khó khăn. Lũ ác thú lại quá thông minh khi chẳng để lại bất cứ manh mối nào ngoài những viên đạn bên trong cơ thể các nạn nhân…
***
Ngồi dựa lưng lên thành giường, Cố Thương chăm chú đọc tin tức trêи mạng. Bên cạnh là đĩa xúc xích nóng hổi vừa ăn được hai cái. Đọc tới đâu, cô nhăn mày tới đấy.
“Một lũ ác ôn, nên chết đi thì hơn!” Cố Thương bất bình rít lên, kèm theo vài câu chửi thề. Chợt ngẫm nghĩ lại một chút, trong bài đề cập tới số lượng người gây án. Là ba người, đám cô gặp lúc trước cũng là ba, không lẽ?
“Làm gì có chuyện đó…” Cố Thương rùng mình lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu. Việc tàn bạo thế này chắc gì đã phải bọn họ, dù họ đã chặn đường suýt cưỡng hϊế͙p͙ cô nhưng cũng chẳng thể vào tận nhà giết người cướp của dã man như vậy chứ?
***
Nam Triết được tên đàn em thông báo Lý Cung Lương cho gọi hắn. Mặc dù khó hiểu, nhưng hắn chẳng dám chậm trễ lập tức đi tới phòng riêng của Lý Cung Lương cẩn thận gõ cửa.
Đáp lại hắn là tiếng giường rúng động mạnh mẽ và tiếng rêи gợi cảm, Nam Triết khe khẽ nuốt nước bọt xuống cổ họng. Hắn đang suy tư xem có nên gõ cửa lần nữa hay là rời đi?
“Vào đi!” Giọng nói Lý Cung Lương từ bên trọng vọng ra ngoài, lão luôn luôn thể hiện sự kiêu ngạo của kẻ trêи cao bất kể từ lời nói hay hành động.
Nam Triết nhíu mày. Cùng tiếng nói của Lý Cung Lương vang ra vẫn là tiếng rêи rỉ không ngừng của con đàn bà nào đó. Hắn chẳng dám suy nghĩ nhiều, miễn cưỡng mở cửa phòng đi vào.
“A! Ông chủ… a… có người vào… a…” Tiếng nói ngắt quãng cùng thanh âm kϊƈɦ tình mê người thoát ra khỏi cổ họng một cô gái trẻ trung xinh đẹp nằm sát đệm phần đầu, còn cái ʍôиɠ lại vểnh lên cao để Lý Cung Lương từ phía sau ra vào…
Ra vào hoa lớn…
“Có hay không thì em cũng sẽ bị những thằng khác đâm thôi!” Buông lời ɖâʍ ɖu͙ƈ cùng tiếng vỗ ʍôиɠ đen đét mấy cái. Đứa con gái kia không chịu nổi kêu lên mấy tiếng, nước mắt rơi lã chã.
“Đau…”
“Không đau, không đau!” Lý Cung Lương cười hà hà, cho hai ngón tay vào hoa nhỏ con đàn bà dưới thân. Cùng nhịp thân dưới ra vào mãnh liệt, cô gái như con thú bị thương rêи hừ hừ.
“Ông chủ…” Nam Triết chầm chậm xen vào. Thấy cảnh tượng nóng bỏng trước mặt không khỏi bí bách, hắn không kiềm chế được mở tung mấy cái cúc áo đầu.
“Mày đã đọc được tin tức chưa?” Thân dưới luận động, miệng nhàn nhạt hỏi.
“Thưa ông chủ, em đã đọc rồi ạ!” Nam Triết đảo mắt xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tin tức về vụ thảm sát dã man không một manh mối trêи mạng, có lẽ Nam Triết không thể nghĩ tới việc ai là kẻ ra tay. Nhưng khi Lý Cung Lương gọi vào tận đây để dò hỏi, Nam Triết hoàn toàn đã được khai sáng.
“Mày thấy thế nào?” Lý Cung Lương tiếp tục thăm dò Nam Triết. Rút vật giữa chân khỏi thân dưới con điếm vừa thao nát, xả mầm mống vào miệng ép cô ta nuốt sạch. Ngồi cho hai chân xuống giường, kéo tay cô gái kia tới ép xoa nắm lên xuống. Tiếng gừ gừ vì kɧօáϊ cảm khe khẽ vang ra từ cổ họng lão.
“Từ giờ em không dám coi thường nó nữa…” Nam Triết lý nhí giọng, cố lảng tránh đôi mắt sắc bén của Lý Cung Lương.
Nhưng trong lòng hắn, một chút cũng không phục!
Đối với hắn, tên khốn Lâm Đại Minh và hai con chó kè kè bên cạnh chẳng là cái đách gì đáng lo ngại cả. Hắn nhất định sẽ chứng minh cho ông chủ thấy, so với thằng đó hắn giỏi hơn nhiều!