Tốc độ quá nhanh, đến độ không kịp nhìn thấy người lái hay biển số xe.
Cố Thương miễn cưỡng gục mặt vào lòng Lâm Đại Minh, nhắm chặt mắt, luôn miệng hét lớn: “Cậu phát điên gì chứ! Đi chậm thôi!”
Lâm Đại Minh tức giận quát: “Câm mồm!”
“Cậu tốt nhất nên về với mợ, con tự gọi người yêu lên đón!”
Vừa dứt lời, con moto BMW S1000RR phanh gấp kéo lết bánh sau vang lên chói tai ‘két’, con xe dừng ngay nơi con đèo quốc lộ vắng. Xung quanh, ngoài chiếc đèn xe còn phát sáng ra, còn lại đều được bao phủ một màu đen của màn đêm. Lâm Đại Minh xuống xe, gạt chân chống đôi dựng con moto trêи đường. Không nói một lời, hắn kéo Cố Thương ngã sấp lên thân xe, tư thế này khiến cô vô tình chĩa ʍôиɠ về phía hắn.
“Cậu muốn làm gì?” Cố Thương hoảng hốt chống hai tay lên yên xe, ngoái đầu lại hỏi.
Lâm Đại Minh cười lạnh đáp: “Cùng con lσạи ɭυâи!” Không để Cố Thương có cơ hội phản kháng, hắn thô bạo ấn gáy cô ép cô nằm sạp trêи yên xe, dứt khoát kéo quần cô xuống để bờ ʍôиɠ tròn trắng nõn tắm gió, hắn kéo khóa quần phóng thích vật nam tính, không hề báo trước mà tiến thẳng vào trong.
Vì không có màn dạo đầu, nơi ấy còn khô ráo lại bất ngờ bị vật thể lạ đưa vào không khỏi làm Cố Thương nhăn chặt mày vì đau. Nước mắt không tự chủ chảy ra, trượt dọc nơi gò má, bị tác động phía sau mà rơi thẳng xuống nền đường phía dưới. Vầng trán nháy mắt ướt đẫm mồ hôi, cô nghiến răng cắn môi chịu đựng, đôi tay vo lại thành quyền mượn móng tay ghim sâu vào da mà cố giữ bản thân tỉnh táo.
Giọng Lâm Đại Minh đanh lại, thanh âm sắc lạnh tựa mảnh băng nhọn: “Người yêu! Người yêu cô là thằng Kiệt đó phải không?” Thân dưới mạnh mẽ tiến lùi, mỗi lần đánh đến là một âm thanh da thịt xác nhập vang lên, vì là đường vắng càng khiến nó thêm rõ ràng, đánh động vào tâm trí Cố Thương. Chiếc xe vì đó mà rung lắc liên hồi, cũng may trước đó hắn có dựng bằng chân chống đôi nếu không với sức mạnh hiện giờ, rất có thể sẽ làm đổ nó.
Tuy rằng Cố Thương có cảm giác thân thể như bị xé toạc, đau đến phát ngất nhưng cô vẫn rất ngang ngược, tức giận gào trong nước mắt: “Ừ đấy… a…”
Vừa dứt lời, Lâm Đại Minh rút hẳn ra ngoài rồi bất ngờ xuyên thẳng vào trong làm Cố Thương không kịp ứng phó mà buột miệng kêu lên. Cô thở hắt thành tiếng, cất giọng mỉa mai: “Anh đã có bạn gái rồi, làm ơn buông tha cho tôi!”
Lâm Đại Minh túm bả vai Cố Thương mạnh mẽ kéo cô đứng dậy, ép cô chống hai tay lên yên xe, lưng uốn cong một đường đẹp mắt, ʍôиɠ vểnh cao tiếp tục hứng chịu cơn thịnh nộ từ hắn, bạc môi lạnh lùng nói: “Không phải bạn gái!”
Cố Thương đau đến độ vô thức khuỵu chân muốn quỳ xuống lại bị Lâm Đại Minh hai tay giữ hai bên eo chống đỡ, cô khinh bỉ nói: “Lúc đó anh không phản đối!”
“Em ghen?”
“Thần kinh…”
Đau quá!
Lâm Đại Minh bế Cố Thương ngồi hẳn lên yên xe, vắt đôi tay cô ra sau vai, hắn hai tay giữ bắp chân cô quặp lên hông mình, thân mình đong đưa tiếp tục đánh tới làm cô thở dốc thành tiếng nặng nề. Bất chấp hai người còn đang ở đường lớn, hắn luồn tay xuống vạt áo bắt lấy con thỏ đang lớn xoa nắn.
Cố Thương không vừa, hai tay túm tóc hắn ra sức giật. Cô nào biết, cô làm vậy khác nào cắm dằm dưới chân hổ. Lâm Đại Minh càng đau lại càng cuồng bạo, con moto rung lắc như muốn đổ, mật hoa theo nhịp vật nam tính của hắn văng ướt một mảng yên xe.
“Cô ta chỉ là thứ để tôi giải tỏa, không cần thì vứt!”
‘Chát!’
Mặt Lâm Đại Minh hứng chịu nguyên cái tát từ Cố Thương, nhưng cũng chẳng vì thế mà khiến hắn kinh ngạc dừng động tác. Hắn nâng mắt đen như ngọc nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô tức giận hét vào mặt hắn: “Anh coi phụ nữ chúng tôi là thứ gì, không thích thì bỏ?” Cô chống tay lên đôi bả vai Lâm Đại Minh, dùng lực muốn đẩy hắn ra.
Lâm Đại Minh một tay giữ sau eo Cố Thương kéo cô sát lại mình hơn. Hắn nhanh chóng làm áo cô xộc xệch, tuột hai ống tay áo khỏi tay cô, chiếc áo vắt lỏng lẻo ngay trêи cổ cô. Thân thể cô phơi trong gió đêm, làn da sau khi được chăm sóc mềm mại mát lạnh, như liều thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ ngấm trong mạch máu hắn. Thân dưới hắn mạnh bạo thành nhịp, khẽ nâng cằm cô ép buộc cô đối diện với hắn: “Ngoài em ra, bọn chúng đều là đồ chơi!”
“Tôi kinh tởm anh!”
Đôi con ngươi đen như ngọc tối sầm, Lâm Đại Minh bóp mạnh cằm Cố Thương gằn từng từ một: “Tôi không cho phép em kinh tởm tôi!”
Người đời có thể kinh tởm hắn, trừ riêng cô!
Cố Thương nhíu mày vì đau, nhìn thẳng mắt Lâm Đại Minh, nghiến răng: “Tôi-kinh-tởm-anh!”
“Phụ nữ trước giờ đối với tôi chưa từng ngoại lệ!”
Cố Thương vênh mặt về phía Lâm Đại Minh cao giọng thách thức: “Đánh đi!”
Lâm Đại Minh nhìn Cố Thương nửa yêu nửa hận. Hận không thể đánh chết cô lúc này. Hắn nào phải chưa từng đánh phụ nữ, nhưng với cô thì khác. Cô chính là ngoại lệ với hắn! Xuống tay với cô, hắn không làm được. Nhưng không có nghĩa hắn không có biện pháp nào xử cô.
“Được!” Lâm Đại Minh cười lạnh: “Tôi đánh em sưng bụng chín tháng!”
Hắn bưng mặt Cố Thương, áp môi mình lên môi cô, nhanh chóng luồn lưỡi vào trong đánh phá. Thân dưới chưa từng ngừng nghỉ, liên tục nhấp thành nhịp mạnh mẽ, đánh hoa nhỏ sưng đỏ hai cánh hoa, mật hoa ồ ạt chảy xuống làm ướt cả mảng yên xe. Tay Lâm Đại Minh thuần thục áp lên con thỏ đang lớn, xoa nắn chơi đùa, chơi cho chán liền di tay xuống nơi giao hợp mà vuốt ve hoa tâm.
Con đường lớn vắng vẻ, gió thổi cuồn cuộn đem sự nóng bỏng từ hai người bay xa khắp nơi, luồn qua những nhánh cỏ đang lay động nhịp nhàng…
***
Vài ngày sau…
Cô gái với thân hình bốc lửa trong bộ váy bó sát đen bị ai đó không thương tiếc ném ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, mặc kệ cô vì đi giày cao gót mà mất thăng bằng ngã chẹo chân, chiếc xe để lại làn khói lạnh lùng bỏ đi. Nháy mắt hòa tan vào màn đêm.
Cô gái cười đau khổ, khạc một bãi nước bọt xuống đường. Cô gỡ đôi giày cao gót khỏi đôi chân xinh đẹp trắng trẻo, nổi bật là một bên mắt cá chân đang đỏ một mảng. Cô lồm cồm đứng dậy, toan cứ thế một thân một mình đi bộ về thì từ đâu có một giàn xe máy chạy tới. Ánh sáng từ đèn xe rọi thẳng vào mắt, theo phản xạ cô dùng khuỷu tay che mắt.
Cô chỉ kịp nhận thức giàn xe đã dừng ngay bên cạnh cô cùng tiếng bước chân dồn dập, thì bị những chiếc gậy gỗ đập liên tiếp vào người. Bị tấn công bất ngờ, cô ngoài dùng tay che đầu ra, bất lực không biết phải làm gì. Bỗng, ai đó ban cho cô một cước vào người, cô ngã sạp dưới đường, ôm đầu co ro tiếp tục hứng chịu sự phẫn nộ của đám người nào đó.
Đến khi cô thoi thóp sắp chết, bọn chúng mới dừng tay. Chúng tức giận ném những cây gậy trong tay vào người cô, mở miệng văng lời chợ búa.
“Chết con mẹ mày đi, con điếm! Giờ bị lão Thịnh đá như đá con chó, xem mày vênh được với ai!”
“Con điếm già khắm, tưởng lão Thịnh cho ăn con c** là sang à? Dám vênh với bọn tao!”
“Lão Thịnh không cần con l** rộng như mày, mày tốt nhất chết ngoài đường luôn đi!”
“…”
Là giọng nói chanh chua của một đám đàn bà con gái, bọn chúng đá vào đầu cô gái thêm vài cái rồi leo lên xe máy phóng đi mất hút.
Cô gái đáng thương nằm giữa đống gậy ngổn ngang, với thương tích đầy mình. Cô đau đớn đến mức không mở nổi mắt, cứ như vậy mà thϊế͙p͙ đi, hơi thở ban đầu nặng nề, sau thì yếu dần…
Đúng lúc ấy, từ xa xuất hiện một ánh đèn, vài giây sau một con xe điện cứ thế vụt ngang qua. Đi được một quãng, con xe điện đó bỗng dừng lại…