Mục lục
Lưu Manh Phố Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng ngoài cổng khu A một hồi lâu mà chẳng thấy Phạm Anh Kiệt đâu, Cố Thương có chút xót ruột kiên nhẫn đứng đợi thêm một lúc nữa. Cuối cùng, nhịn không được mà gọi điện cho hắn.

“Anh đâu rồi?”

[Chờ chút, anh qua giờ.]

Cố Thương cúp máy, đích thân đi bộ sang khu B tìm Phạm Anh Kiệt. Vừa bước vào cổng đã trông thấy hắn tập tễnh dắt xe khỏi nán, những đồng nghiệp xung quanh lại ra sức cấm cản hắn. Cố Thương tinh tế nhìn ra một chân hắn đang quấn băng trắng, cô không nói lời nào đi đến bên cạnh hắn.

Phạm Anh Kiệt kinh ngạc nhìn cô: “Thương…”

Cô nắm lấy tay lái xe, thay Phạm Anh Kiệt giữ xe. Cô nhìn hắn, nhẹ giọng: “Lên đi, em chở anh về.” 

“Em biết đi xe máy từ khi nào?” 

“Không biết cũng phải biết.” Cố Thương cởi balo đặt lên khung xe, dứt khoát ngồi lên tự mình cầm lái. Thấy Phạm Anh Kiệt còn do dự, cô nghiêm túc nhìn hắn chắc nịch nói: “Tin em.”

Sau một hồi chần chừ, Phạm Anh Kiệt gật đầu chậm rãi ôm lấy eo Cố Thương ngồi lên phía sau xe. Hương dầu gội nhàn nhạt từ tóc cô vấn vào khoang mũi, thân dưới vô thức gồng mình tỉnh giấc, như có như không chạm vào sau hông cô. Phạm Anh Kiệt đỏ mặt, nuốt khan ngụm khí lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn ngồi sau cô, chẳng ngờ lại xảy ra tình huống này.

Chào tạm biệt những đồng nghiệp, hai người rời đi trong những lời chêu chọc của họ. Cố Thương thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc, nhưng khi được Phạm Anh Kiệt chỉ từng bước làm sao để điều khiển xe máy cô lại tiếp thu rất nhanh. Tuy có chút lúng túng lúc đầu, giờ cô đã tự tin chạy xe dọc trêи đường dài, vẫn như thường lệ cô không chút hoang mang lo lắng. Cô tự tin làm chủ con xe, làm chủ cả con đường.

Phạm Anh Kiệt ôm lấy eo Cố Thương, vòng eo cô nói lớn không lớn ôm rất vừa tay. Hắn dù gì cũng là một thằng đàn ông bình thường, ở cạnh người mình yêu không khỏi sản sinh ra những suy nghĩ đen tối. Hắn đã tưởng tượng, hắn ôm lấy vòng eo này của cô cùng cô xác nhập làm một, đong đưa dong duổi suốt đêm dài. Đưa mắt nhìn xuống một chân quấn kín băng trắng, lại nhìn Cố Thương từ phía sau. Xem ra, vết thương này cũng rất đáng giá…

Nhớ lại tối hôm đó, sống lưng Phạm Anh Kiệt không khỏi rùng mình. Thằng Minh đó…

***

Bọn giang hồ trong phòng vừa thấy Lâm Đại Minh đã đồng loạt đứng lên, dõng dạc hô to: “Anh Minh!”

Hắn cười lạnh, đi tới gần bàn trải đầy bình thủy tinh cùng một vài món vũ khí. Cầm con dao ngắn chạm khắc tinh sảo trêи nền kim loại màu hoàng kim lấp lánh sang chảnh. Dưới ánh đèn đủ màu, nó vẫn luôn tỏa sáng áp đi những vật thể xung quanh. Ánh hoàng kim phảng phất lên đôi con ngươi đen như ngọc, làm ánh mắt Lâm Đại Minh thêm vài phần nguy hiểm. Hắn nhìn Phạm Anh Kiệt nói: “Đều là đàn ông với nhau, muốn đấu phải cược máu.”

Lâm Đại Minh bình thản nhìn Phạm Anh Kiệt ngập tràn sự coi thường hơn là thách thức.

Phạm Anh Kiệt siết tay chặt thành quyền, ghim những ngón tay vào lòng bàn tay thật mạnh chủ yếu khiến bản thân ngừng run rẩy. Hắn nào biết giờ sắc mặt hắn đã tái trắng, cố giữ bình tĩnh nhìn Lâm Đại Minh gằn giọng: “Chỉ cần mày không xen vào hai bọn tao, tao chấp nhận.”

Đám giang hồ cùng Bạch Cẩu cười lớn, vang dội cả gian phòng kín. Điều này càng làm Phạm Anh Kiệt thêm căng thẳng. 

Lâm Đại Minh phẩy tay ra hiệu, hai tên giang hồ mang ra hai tấm gỗ với kϊƈɦ thước 30x20cm đặt xuống trước chân hắn và Phạm Anh Kiệt. Hắn tháo dép, điềm đạm bước lên, hai chân dạng bằng vai, thân mình đứng thẳng cao ngạo nhìn Phạm Anh Kiệt dối diện ra hiệu.

Thoáng chút chần chừ, Phạm Anh Kiệt gạt dép khỏi chân, chậm rãi bước lên tấm gỗ. Đón nhận con dao ngắn từ tay Bạch Cẩu, hắn không ngăn được nỗi run rẩy trong mắt khi ngước nhìn Lâm Đại Minh.

“Một trò trẻ con của Tây Ban Nha mà thôi,” Lâm Đại Minh cười giễu cợt. Cầm dọc chuôi dao, chĩa mũi thẳng xuống dưới. Giơ cao đối diện mắt, hắn vẫn kiêu ngạo nhìn về phía Phạm Anh Kiệt. Dứt khoát buông tay.

‘Phập’

Con dao cắm thẳng xuống gỗ, ngay giữa khoảng cách hai chân Lâm Đại Minh. Hắn nhấc chân phải, đặt sát cạnh lưỡi dao. Khiêm tốn cúi người nắm chuôi dao, nhẹ nhàng giật ra. Đứng thẳng nhìn Phạm Anh Kiệt: “Hiểu cách chơi chứ?”

Phạm Anh Kiệt gật đầu, hít sâu ngụm khí lạnh. Khác hẳn sự điềm đạm của Lâm Đại Minh, hắn lo lắng cúi nhìn tấm gỗ dưới chân cố gắng căn sao cho đúng chính giữa, do dự một hồi lâu vẫn chưa thả dao.

“Có thả không?”

“Thật nhàm chán!”

“Vô dụng!”

“Thả đi còn chờ gì nữa!”

Đám giang hồ mất kiên nhẫn, kϊƈɦ động hô hào. Phạm Anh Kiệt giật mình vuột tay, con dao cứ như vậy cắm phập xuống gỗ, lệch về phía chân trái những tám centi. Nghe tiếng cười đầy sự coi thường của những kẻ trong phòng, hắn hít sâu một hơi dịch chân phải sát với thân dao. Cúi người rút dao khỏi gỗ, nhịn không được so sánh mình với Lâm Đại Minh.

Lâm Đại Minh so với hắn, khoảng cách lớn hơn gấp đôi…

Trán Phạm Anh Kiệt chẳng biết từ khi nào vấy lên tầng mồ hôi mỏng. Hắn kinh hãi nhìn con dao vừa được Lâm Đại Minh thả xuống, tiếng đám giang hồ đầy thán phục hô lên. Lại một lần rơi xuống chính giữa, so với tình trạng lúc này của Phạm Anh Kiệt vẫn lớn hơn rất nhiều.

Cũng may, Phạm Anh Kiệt vẫn thuận lợi vượt qua vòng hai. Nhưng khoảng cách hai chân gần sát nhau, chỉ cách nhau đúng 5cm. Mũi dao không có mắt, hắn cũng không có kỹ thuật chơi trò này. Khả năng cao bị dao đâm trúng là rất lớn.

Lòng Phạm Anh Kiệt âm thầm run rẩy…

Trái ngược với Phạm Anh Kiệt, khoảng cách đôi chân Lâm Đại Minh vẫn đều đặn như lúc đầu, lớn gấp đôi Phạm Anh Kiệt. Hắn thả lỏng con dao trong tay, giơ cao bằng mắt. Không chút nao núng thả tay.

‘Phập’

Lần thứ ba, mũi dao vẫn chọn chính giữa khoảng cách hai chân mà cắm xuống. Lâm Đại Minh nhấc chân phải, đặt sát cạnh lưỡi dao. Khoảng cách đôi chân vẫn thong dong, vẫn nằm trong tầm an toàn.

Lòng bàn tay Phạm Anh Kiệt đổ lớp mồ hôi dày, nếu hắn không gồng mình cầm dao thì con dao đã tuột khỏi tay hắn mà rơi xuống rồi. Hắn càng lúc cúi đầu càng sâu, mở to mắt căn góc xem nên thả dao thế nào để không vào chân. Bất chợt, một lực đánh vào vai hắn thật mạnh dọa hắn giật nảy mình đứng thẳng, theo bản năng quay qua. Là Bạch Cẩu.

“Đứng thẳng lên.” Bạch Cẩu gằn giọng cảnh cáo: “Thả đi.”

Rõ ràng đám Lâm Đại Minh đang bắt nạt Phạm Anh Kiệt, bắt nạt một tên không biết gì thật là một lũ hèn hạ. Phạm Anh Kiệt tức tối chửi thầm. Có giỏi kiếm đứa nào cùng tầm mà bắt nạt, xem có bị bẻ răng ra không!

Bạch Cẩu cười khinh: “Tiếc quá, chẳng có thằng nào cùng tầm với đại ca tao đâu.”

Sắc mặt Phạm Anh Kiệt càng lúc càng tái, đến mức chẳng biết còn có mạch máu nào hay không. Hắn nắm chắc chuôi dao, lén nhìn trộm Lâm Đại Minh rồi vội nhìn xuống chân mình. Tránh đi đôi con ngươi còn sắc hơn lưỡi dao trong tay hắn. Chần chừ một hồi lâu, Phạm Anh Kiệt hít sâu một hơi.

Hắn chỉ là một công dân bình thường, chỉ biết làm những việc chẳng thể bình thường hơn. Hôm nay, lại đối mặt với một trò chơi đầy nguy hiểm của gã đối thủ. Hắn không biết kẻ trước mặt này so với hắn, yêu Cố Thương được bao nhiêu. Hắn biết, so với Lâm Đại Minh cái gì hắn cũng thua kém. Nhưng không thể vì thế mà hắn buông bỏ cô.

Ngoại trừ gia đình, Cố Thương là người duy nhất hắn bất chấp nguy hiểm mà đương đầu vào. Phạm Anh Kiệt do dự vài giây, chậm chạp thả tay buông con dao rơi tự do cắm xuống…

‘Phập’

Lưỡi dao lóe sáng dưới ánh đèn đủ màu, tàn nhẫn xuyên qua bàn chân phải Phạm Anh Kiệt. Cắm phập xuống tấm gỗ phía dưới. Máu đỏ nhanh chóng lan tràn khắp sàn chẳng hề ngừng nghỉ.

Hắn đau đớn nhăn mặt ngã gục xuống sàn trước những tiếng cười khinh miệt của Lâm Đại Minh và đám giang hồ. Sắc mặt Phạm Anh Kiệt tái nhợt, mồ hôi rịn ra ướt đẫm cả mái tóc lẫn lưng áo. Hắn run rẩy cầm lấy chuôi dao, nghiến răng gồng mình rút ra. Máu theo đường mũi dao, văng tóe khắp nơi.

“Tránh xa người của tao ra!” Lâm Đại Minh tàn nhẫn đạp vào bụng Phạm Anh Kiệt một cước cực mạnh, khiến hắn ta đau đớn rêи lên ôm bụng. Nhìn Phạm Anh Kiệt nôn cả ra máu, Lâm Đại Minh cười khinh miệt lạnh lùng quay người bỏ đi cùng Bạch Cẩu và đám giang hồ.

Bỏ lại Phạm Anh Kiệt đang chật vật nằm giữa vũng máu…

***

Phạm Anh Kiệt càng hồi tưởng càng ôm lấy eo Cố Thương chặt hơn. Hắn đã không biết làm thế nào hắn có thể thoát khỏi nơi đó và bình an từ trở về Hội Nà với cái chân như vậy. Tối đó, Cố Thương đã nhắn tin hỏi thăm hắn. Hắn đã bất đắc dĩ bịa chuyện về vết thương trêи chân hắn là do dẫm phải vật gì đó sắc nhọn. 

Về đến sân nhà Phạm Anh Kiệt, ông Phạm bà Phạm tá hỏa khi thấy chân hắn được băng bó. Người ra sức dìu hắn vào nhà, người ra sức gặng hỏi cho bằng được nguyên nhân.

“Con ơi là con! Làm gì mà để ra nông nỗi này!” Bà Phạm đau lòng tới mắt hoe đỏ rối rít hỏi Phạm Anh Kiệt.

“Con dẫm phải cái gì đấy thôi!” Phạm Anh Kiệt cười cười chấn an.

“Lớn to đầu rồi còn làm mẹ lo lắng!” Bà mắng. Quay sang Cố Thương đang xách đồ theo sau, sắc mặt bà dịu đi phụ giúp cô một tay, khẽ nói: “Cảm ơn con đã đưa thằng Kiệt về.”

Cô cười cười, lắc đầu: “Có gì mà cảm ơn, việc con nên làm mà.”

“Con ở lại ăn cơm với bố!” Ông Phạm đỡ Phạm Anh Kiệt ngồi xuống ghế, quay qua Cố Thương nói. Ông cười hiền nhìn cô.

“Vâng.” Cô vui vẻ gật đầu. Đi đến bên cạnh Phạm Anh Kiệt, vỗ vào vai hắn: “Em dìu anh lên phòng, xong thay gạc cho anh nhé.”

Phạm Anh Kiệt vui sướиɠ gật đầu, vươn tay về phía cô: “Thế thì tốt quá, yêu em nhất đấy.”

Cô cười trừ đón lấy tay hắn, choàng ra sau vai. Khom người ôm lấy hông Phạm Anh Kiệt cẩn thận đỡ hắn đứng dậy. Ông Phạm thấy tội nghiệp cô con dâu người thì bé mà phải vác con lợn to đùng bèn phụ giúp cô một tay.

Lúc ba người đi đến chân cầu thang cũng là lúc Phạm Anh Hào đi xuống. Trông bộ dạng của Phạm Anh Kiệt, hắn nhếch môi mỉa mai: “Óc chó, đi biển vài hôm đã què rồi.”

“Mày tránh ra!” Ông Phạm tức giận mắng.

Phạm Anh Hào nhún vai, nhìn Cố Thương đang chật vật khoác tay Phạm Anh Kiệt trêи vai chầm chậm đi xuống, cầm tay cô kéo ra tự mình đỡ lấy Phạm Anh Kiệt. Quay sang nói với cô: “Để anh.”

Cố Thương không phản đối, gật đầu đáp. Phạm Anh Hào nhếch môi cười trước cái lườm của Phạm Anh Kiệt ghé vào tai thằng anh ruột nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Nói rồi, tao sẽ giành của mày. Mọi thứ!”

***

Cố Thương ngồi khoanh tròn chân dưới đất, tì chân bị thương của Phạm Anh Kiệt lên đùi gối mình cẩn thận thắt nút băng gạc sau khi giúp hắn thay xong. Cô ngước nhìn hắn, hỏi: “Tối hôm ý anh đi đâu?”

Không để Phạm Anh Kiệt có cơ hội viện lý do, cô chặn lại: “Em không ngu đến mức không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Rõ ràng, vết thương của hắn không phải do vô tình đạp trúng vật sắc nhọn. Rốt cuộc, tối hôm đó Lâm Đại Minh đưa Phạm Anh Kiệt đi đâu và hai người họ đã làm gì?! Trong lòng Cố Thương cảm thấy vô cùng nhức nhối khó chịu, rõ ràng tất cả đều do cô mà ra…

Phạm Anh Kiệt khom người, ôm lấy đôi bả vai Cố Thương kéo cô đứng dậy, cười hiền: “Dù là gì cũng xảy ra rồi, anh không sao.” Kéo cô ngã vào lòng mình, gục cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Anh rất yêu em đấy.”

“Nhưng…” Cố Thương không buồn phản kháng như mọi khi, cô cụp mi nhìn xuống khuỷu tay Phạm Anh Kiệt khó khăn mở lời: “Nhưng em không có cảm giác gì với anh…”

Phạm Anh Kiệt đối với cô rất tốt, ngoại trừ thấy cảm động bởi những sự tốt đẹp hắn làm cho cô ra cô chẳng còn cảm xúc nào dành cho hắn hết. Đáng lý ra, cô nên từ lâu thấy thích hay yêu hắn mới phải…

“Không sao, anh chờ được.” Phạm Anh Kiệt vùi mặt vào cổ Cố Thương, tay vuốt ve bờ lưng cô: “Làm bạn gái anh.”

Chỉ cần em đồng ý, vết thương ở chân này với anh chẳng là gì cả.

“Anh chấp nhận yêu một người không yêu anh?” 

“Ừ.”

“Xin lỗi,” Cố Thương vùng dậy, lùi về phía sau vài bước. Miễn cưỡng cười méo mó: “Em chỉ coi anh là anh trai, em không thể tổn thương anh.”

Phạm Anh Kiệt tập tễnh đứng lên, tiến dần về phía Cố Thương: “Anh chờ em mở lòng với anh. Đồng ý đi, không sao đâu.”

“Em về đây, giữ sức khỏe.” Cố Thương quay người vội vàng bỏ đi. Để lại cái nhìn với theo của Phạm Anh Kiệt, hắn mệt mỏi thở hắt ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK