Đúng, không giống như những nhân vật phản diện NPC to lớn thô bạo bình thường, đám ác nhân trong Không Khư đặc biệt thịnh hành hình tượng trong trắng thanh thuần sạch sẽ. Nhưng cái tên Dạ Thần này như cũ có ma tính, khiến người ta run sợ.
_____
Diệp Phạn nhàn tản ở nhà 5 năm, thỉnh thoảng đi trông cửa hàng cha mẹ mở hoặc viết ít văn mạng trên web nhỏ để kiếm tiền. Một ngày nọ, đột nhiên có người gửi chuyển phát nhanh đến một kiện hàng. Đó là khoang trò chơi của《 Không Khư 》Nhìn tên người gửi, là một đồng đội cũ, đúng là trước đây Diệp Phạn là gamer chuyên nghiệp, nhưng nghỉ 5 năm, chẳng còn liên lạc mấy với đội.
Anh trai chuyển phát nhanh nói không trả lại được nên cô đành phải chấp nhận, cái khoang to như vậy, cha mẹ Diệp không nhìn thấy mới là kì quái, hỏi ra là cabin trò chơi của game online, mẹ Diệp không khỏi lộ vẻ nhẹ nhõm.
Diệp Phạn có chút bất đắc dĩ, vốn muốn tìm người chuyển phát nhanh để gửi trả lại, nhưng dưới mũi mẹ Diệp, muốn làm như vậy cũng không dễ dàng chút nào.
Không chỉ vậy, cha mẹ Diệp gia còn hỏi con gái khi nào thì chơi, còn tìm mấy tờ báo, tất cả đều nói về độ nổi tiếng của 《 Không Khư 》trên toàn thế giới, chưa thấy cha mẹ nào khuyến khích con chơi game như cha mẹ mình, Diệp Phạn nghĩ thầm.
Ba năm trước Diệp Phạn cũng đã nghe đến cái tên Không Khư, nhưng lúc đó bản thân đang ở thời kì xuống dốc, không muốn để ý đến bất kì thứ gì liên quan đến game, sau này cũng không còn chơi game trực tuyến nữa.
Cứ như vậy, vừa để mẹ Diệp yên tâm vừa vì chút tò mò của bản thân, Diệp Phạn bước vào cabin trò chơi, chuẩn bị đăng nhập.
Một lần nữa tiếp xúc với game, Diệp Phạn cảm thấy có chút xa lạ, lại có chút phấn khích, hứng thú đã ngủ yên bấy lâu nay ẩn chứa trong huyết quản lại như muốn trỗi dậy.
Chỉ là Diệp Phạn không ngờ, ngay khi mới tiến vào, bản thân đã đụng phải cảnh người chơi đuổi giết, lại còn là hàng chục người đuổi theo giết một người.
"Cầm sư Dạ Thần, ngươi trốn không thoát."
"Ồ, nói đến nói đi vẫn là một câu như vậy, ta nghe đến mệt rồi." Thiếu nữ áo vàng nhàn nhạt nói.
Diệp Phạn không có ý định can thiệp, dù sao cô cũng không biết rõ tình hình, còn muốn tìm một nơi để ẩn thân nhưng lại không thành, chiến hỏa đột nhiên đốt đến chỗ cô.
"Ai đang trốn ở đó?"
Diệp Phạn bất lực bước ra, nhún vai, "Ta chỉ là người qua đường."
Cẩm Vinh cũng gật đầu, "Cô ấy không liên quan gì đến ta."
"Cầm sư Dạ Thần nói không liên quan, vậy chắc chắn hai bọn họ là cùng một đám. "Nhóm người chơi đang săn lùng đều tán đồng mà gật gật đầu.
Cô chỉ là một người chơi mới tiến vào, bọn họ điểm này nhìn cũng không ra sao? Diệp Phạn trong lòng phỉ nhổ chỉ số IQ của đối phương, thuận tiện tránh khỏi tấn công của đối phương.
Đối phương ra tay trước, cô cũng không thể đứng yên chịu trận.
Kiếm đã ra khỏi vỏ.
Cẩm Vinh mắt sáng lên, "Kiếm thuật không tồi."
Diệp Phạn cũng nghe được những lời này, nhưng mà so với khen ngợi, cô càng hi vọng, đối phương có thể giúp đỡ mình một chút. Mẹ nó vì sao tất cả công kích đều nhắm vào một mình cô?
Đám người kia cũng rất mau chóng phát hiện ra, người chơi mới này không dễ đối phó như vậy, kiếm pháp nhanh chóng lóa mắt, tốc độ phản ứng lão luyện, nhưng mà trước kia cũng không thấy tên người này trong bảng Đại thần.
Cộng thêm một Dạ Thần kì quái khó lường ở đằng sau, các người chơi nhanh chóng chọn cách rút lui tạm thời.
Trước khi rời đi, còn oán hận nói: "Các người cho rằng đánh đuổi bọn tôi các người có thể yên ổn sao? Có vô số người còn muốn giết Cầm sư Dạ Thần lấy thù lao đấy. "
Ý tứ rõ ràng, tay mơ, ngươi chọc phải đại sự.
Diệp Phạn khóe miệng run rẩy, cô thật sự không có liên quan gì đến cầm sư Dạ Thần trong miệng bọn họ.
Thế nhưng những người chơi bị đánh cho "hoa rơi nước chảy" đã nhanh chóng rời đi.
Diệp Phạn thu hồi kiếm, xoay người nhìn về phía người mang đến cho cô phiền toái, Dạ Thần.
Đối phương lại là vẻ mặt cười tủm tỉm, "Cô là người chơi mới đúng không."
"Vừa mới đăng nhập không được bao lâu."
Diệp Phạn thản nhiên đáp, nhận lại là ánh mắt đồng tình của đối phương, "Vậy thì cô phải cẩn thận."
"Tại sao?" Diệp Phạn hơi bối rối.
"Bởi vì người bị toàn giới hạ sát lệnh, là tôi, cầm sư Dạ Thần." Cẩm Vinh hậm hực nói, "Mà những người bị nhận định là cùng phe với tôi cũng sẽ nhanh chóng có tên trên bảng Ác nhân." Vận khí của đối phương cũng thật tệ, vừa tiến vào game đã gặp phải Cẩm Vinh.
Diệp Phạn cảm thấy thanh máu trống rỗng trong giây lát.
_____
Diệp Phạn ý thức được, vì không tham gia thế giới võng du 5 năm nên, cô đã mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng, là không kiểm tra kênh thế giới khi bước vào Không Khư, cho dù kênh chat đã có hơn 3.000 tin nhắn mới.
Kết quả là Diệp Phạn thành công có mặt trong bảng Ác nhân hot nhất Không Khư, đứng thứ hai trong số những cái tên bị nhiều người truy sát nhất, ngay dưới cầm sư Dạ Thần "tiếng lành đồn xa".
Mà Dạ Thần kia, kèm theo cái tên cũng chỉ có những thông tin cực kỳ đơn giản, chỉ có chức nghiệp – cầm sư, đạo tặc và cột giá trị cừu hạn đỏ như máu, cao đến dọa người.
"Cô rốt cuộc đã làm cái quái gì vậy? Kéo đến nhiều giá trị cừu hận của người chơi như vậy." Diệp Phạn không khỏi phỉ nhổ.
Vẻ mặt Cẩm Vinh thoáng ngạc nhiên, "Phản ứng đầu tiên của cô không nên là giết tôi, bắt tôi đi nhận thưởng sao?"
"Tôi tự nhận mạng sống của mình vẫn còn rất đáng giá." Cẩm Vinh tự hào nói..
Diệp Phạn lắc đầu, "Yên tâm, tôi không phải là người lóa mắt vì tiền, cô cũng đã nói, tôi hiện giờ coi như đồng lõa của cô, bắt cô đi lĩnh thưởng, chẳng phải là chui đầu vào lưới."
Huống chi, thế giới game cũng là lòng người khó dò. Đây là Diệp Phạn đặt ở trong lòng chưa nói ra.
"Nhìn không ra, tiểu tỷ tỷ không chỉ có kiếm thuật không tồi, mà người cũng rất có ý tứ nha." Cẩm Vinh mỉm cười.
Diệp Phạn không vì hoa ngôn xảo ngữ của Cẩm Vinh mà dao động, xua tay, "Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng giúp đỡ nhau đi, dù sao cũng đã là đồng lõa."
"Tiểu tỷ tỷ, cô coi như cũng giúp tôi một lần, tôi cũng có thể giúp cô."
"Có ngóc ngách nào của Không Khư mà tôi không nắm rõ chứ."
_____
Sau khi tổ đội với Dạ Thần kì quái, Diệp Phạn bắt đầu hành trình vượt ải cũng mười phần cay mắt của mình trong Không Khư.
Mặc dù lực chiến của Dạ Thần hoàn toàn tỷ lệ nghịch với số lượng thù hận mà cô gái này kéo được, Dạ Thần lại là một đại đại đại thổ hào.
Mang theo một đống lớn trang bị bước ra khỏi cửa hàng, Diệp Phạn đột nhiên hỏi: "Nhiều người chơi đuổi theo cô như vậy, không phải là vì coi trọng tiền của cô chứ."
Cẩm Vinh không những không cười mà còn nghiêm túc suy nghĩ "Cô nói như vậy, cũng rất có khả năng nha."
- "Cô nói sai rồi. Thứ tôi muốn không phải là tiền, mà là mạng của ả."
Đột nhiên, một thiếu nữ váy xanh, bên hông đeo chuông vàng, nhảy từ trên nóc nhà xuống, xuất hiện trước mặt hai người.
Diệp Phạn nhanh chóng đóng giao diện trang bị trong tiềm thức, vào tư thế chiến đấu, Dạ Thần tốc độ càng mau, cực kì lanh lẹ mà núp ra phía sau lưng cô.
Không thể không nói, Dạ Thần khinh công cũng là nhất lưu.(hạng nhất)
Thiếu nữ áo lam trực tiếp bỏ qua Diệp Phạn đang ngăn trở trước mặt, bay thẳng đến chỗ Dạ Thần, "Ta rốt cuộc tìm được ngươi, Dạ Thần."
"Tại sao cô lại chọc đến cô ta rồi?" Diệp Phạn trộm hỏi Dạ Thần sau lưng cô.
Cẩm Vinh thở dài, "Ai, đều là nợ cũ cả."
"Hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Bên kia oán hận nói.
Cẩm Vinh lại thở dài, "Phạn Ca (nói Diệp Phạn), cô vẫn là chạy đi thôi, cô đánh không lại người ta, hơn nữa trừ bỏ tôi, cô ta sẽ không giết người vô tội."
"Ngươi sai rồi, phàn là người có quan hệ với ngươi, ta đều phải giết hết. "Cô gái mặc áo lam, Phi Ngôn cười lạnh.
Diệp Phạn bĩu môi, "Xem ra tôi cũng không thể bỏ cô chạy lấy người."
Còn lần này có thắng được hay không, đánh xong mới biết được.
Cẩm Vinh còn chưa nhìn ra, Phạn Ca Ca của cô tuy là người chơi mới, nhưng trước kia chính là cao thủ võng du, hơn nữa thuộc về loại đứng đầu kia.
Vượt cấp, ẩu đả, hoàn toàn không phải thành vấn đề.
Nhưng mà cho dù lợi hại, Diệp Phạn cũng không thể cùng lúc đánh lại hai cao thủ hơn mình 40 cấp.
Đúng vậy, có một người khác đến đòi mạng Diệp Thần, một thân hắc y lãnh ngạo, tay cầm trường kiếm. Kiếm phong chỉ thẳng Dạ Thần, nhưng mà Dạ Thần thoắt một cái liền trốn đi.
"Giải Ngữ Trần, cậu chừng nào thì cũng học được đánh lén?" Cẩm Vinh một bộ ngươi sa đọa ngữ khí thở dài nói.
Kiếm khách áo đen Giải Ngữ Trần cười lạnh nói, "Học theo cô đấy."
Cẩm Vinh lập tức phản bác nói, "Nói bậy, tôi trước nay có bao giờ không đường đường chính chính chứ."
Diệp Phạn nhẹ nhàng thở ra, một hồi kiếm quang đem Phi Ngôn bức lui hai bước, sau đó tiến lên giữ chặt Dạ Thần liền chạy.
Dạ Thần khinh công bất phàm, mang theo Phạn Ca cùng nhau chạy cũng không thành vấn đề, nhưng đằng sau có hai người gắt gao tru đuổi. Thẳng đến khi bọn họ chạy đến một khe núi.
Dưới vực sâu chắc chắn có bí cảnh hoặc ám hà, đây là kinh nghiệm chơi game online nhiều năm của Diệp Phạn.
Diệp Phạn nói: "Chúng ta cùng nhau nhảy xuống."
Đôi mắt Cẩm Vinh thoáng lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
Cả hai cùng nhảy xuống, những người đuổi sau khiếp sợ không thôi cũng nhảy xuống theo.
Cẩm Vinh giẫm lên nham thạch nho ra từ trong vách núi, mỉm cười nhìn người đám người vẫn đang rơi xuống, dù sao thì... nhảy cũng không chết.
Về phần bí cảnh dưới đáy vách núi, cô không quan tâm đến tâm trạng của Diệp Phạn sau khi phát hiện Dạ Thần không nhảy xuống theo.
Diệp Phạn thậm chí còn mạnh hơn Cẩm Vinh tưởng tượng, không chỉ thành công vượt qua bí cảnh, nhanh chóng thăng cấp, còn kéo theo hai người vốn là người đuổi giết mình thành đồng đội.
"Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ cấp tử sắc (nhiêm vụ cấp tím) và mở khóa hành trình thăm dò kiếm lữ. Nhiệm vụ đoàn đội được thành lập."
" Phi Ngôn đã trở thành đồng đội của bạn."
"Giải Ngữ Trần đã trở thành đồng đội của bạn."
Kết quả của việc trở thành đồng đội là bạn không thể trực tiếp tấn công đồng đội của mình, nếu không bản thân sẽ bị xóa sổ.
Đến khi Diệp Phạn và hai đồng đội mới leo lên từ dưới chân núi, nhìn thấy Dạ Thần đang ung dung ngắm hoàng hôn, bọn họ cảm thấy không hề ngạc nhiên chút nào.
Bởi vì khi nhiệm vụ được kích hoạt, Dạ Thần cũng bị tự động được kéo vào đội, cho thấy đối phương cách bọn họ không xa.
Diệp Phạn còn riêng giải thích một chút, "Phi Ngôn cùng Giải Ngữ Trần đã là đồng đội của chúng ta, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ không thể giết cô."
"Hóa ra là như thế này, thật tuyệt." Cẩm Vinh lại cười nói: "Không ngờ Phạn Ca còn có bản lĩnh bá vương ngạnh thượng cung như vậy."
Diệp Phàm nhìn khuôn mặt đen xì của hai người kia mà sờ mũi, luôn cảm thấy giá trị hận thù đã bị kéo đến không sai biệt lắm.
Đây là lần thứ hai Phi Ngôn cùng Giải Ngữ Trần nghẹn khuất như vây, lần đầu tiên cũng vẫn là vì Dạ Thần.
Nhìn kẻ thù ở trước mặt lại không thể ra tay, một khi ra tay, liền sẽ bị hệ thống mạt sát một mạng cuối cùng, vậy bọn họ liền thật sự giết không được Dạ Thần.
Dạ Thần, cái tên này ở trong cảm nhận hai người bọn họ giống như một bóng ma. (mấy chương sau sẽ lí giải vì sau hai người kia chỉ còn một mạng, với Cẩm Vinh đã làm gì trước kia Diệp Phạn đến nha)
Bên này, Diệp Phạn cùng Cẩm Vinh đã thảo luận đến chuyện nhiệm vụ doànđội, Diệp Phạn nghĩ chính là, "Hẳn là sẽ có rất nhiều phần thưởng đi."
Bất quá còn có một vấn đề, đó chính là, đoàn đội tham gia nhiệm vụ phải có ít nhất năm đội viên, bọn họ còn thiếu một người.
*Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện này Cẩm Vinh sẽ tương đối tra, có thể coi như phiên ngoại đi, luôn viết một cái tính cách, viết nhiều sẽ có chút nhàm chán
[Tuần này editor tôi có hai bài kiểm tra, ẹc, chưa học gì cả, up truyện nốt đêm nay rồi ôn bài. Hai tuần sau tuần này là deadline của 3 bài luận haha, siêu bận.
Tóm lại tôi sẽ không có thời gian up chương trong hai-ba tuần tới!
Cho nên chương này đặt goal cao một chút, 150 vote up full tg16]